Thạch Hạo một quyền đấm thủng ngực Mạc Thương, nắm đấm đánh gãy mấy khối xương
xuyên qua sau lưng, bên trên nắm đấm bao phủ bởi phù văn màu vàng!
Huyết dịch phun trào, Mạc Thương hét lớn, cả người phát sáng giống như thiêu
đốt, hắn thi triển bí pháp cấm kỵ sau đó thoát khỏi nắm đấm kia.
Hắn kéo theo đại kích màu vàng, thân thể lảo đảo, trước ngực xuất hiện một lỗ
thủng, mấy đoạn xương gãy theo máu phun ra, trông rất đáng sợ.
Áo giáp màu vàng trên người hắn vỡ nát, căn bản không thể ngăn cản nắm đấm
kia, trên người đều là máu, thương thế rất nặng.
Vùng hải vực này yên tĩnh trong chốc lát, sau đó sôi trào, mọi người cực kỳ
rung động, vốn tưởng Thạch Hạo sắp tử chiến rồi, không nghĩ đến người trọng
thương cuối cùng lại là hậu nhân Hải Thần.
Tình thế nghịch chuyển cực nhanh khiến người khác bất ngờ, mọi chuyện xảy ra
quá đột nhiên, người tưởng rằng chết chắc vẫn còn sống khỏe mạnh, mà Mạc
Thương đạt đến thiên nhân hợp nhất lại bị phá vỡ Đạo cảnh, cả người đầy máu
bay ngược ra ngoài.
“Tại sao có thể như vậy, Mạc Thương vậy mà chịu thiệt lớn như vậy, trước nay
chưa từng thấy!”
“Tên nhân loại đến từ lục địa này thật đáng sợ, là thiếu niên chí tôn chân
chính!”
Mọi người sợ hãi thán phục, nghị luận sôi nổi.
Nhất là sinh linh Hải tộc càng thêm rung động, trong nhận thức của bọn hắn Mạc
Thương là thiếu niên vô địch, ở Hóa Linh cảnh là không có đối thủ, được xưng
là Hải Thần tái sinh.
Thế nhưng bây giờ lại chịu thiệt thòi lớn như vậy, bộ ngực bị đấm thủng, máu
tươi đầm đìa, thương thế như vậy còn có thể tiếp tục chiến đấu sao?
Một vùng đỏ rực ở ngoài xa, nước biển sôi trào, nơi đó có hơn mười vạn con Hỏa
Viêm Ngư, thiếu niên Hàn Thiên mặc giáp màu đỏ đứng ở nơi đó giống như ma
thần, hắn lạnh lùng tự nói: “Thật mạnh.”
Lão tổ đại giáo phái, chư hầu tứ phương, cùng với Tôn Giả đến từ Thái Cổ Thần
Sơn, những người này đều biến sắc, sắc mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn về
phía trước.
Kết quả trận chiến này nằm ngoài dự đoán của mọi người, trong nội tâm tất cả
đều nổi lên sóng gió trập trùng, thiếu niên nhân tộc này nhất định sẽ quật
khởi, lúc đó sẽ cực kỳ kinh động và đáng sợ.
“Hiện tại còn chưa tiến vào Côn Bằng Sào tranh đoạt bảo thuật ta đã bị thương
rồi, thật sự là nằm ngoài dự kiến.” Mạc Thương đứng ở ngoài xa cười tự giễu.
Máu trên người hắn vẫn chảy, bộ ngực thủng từ trước ra sau trông rất đáng sợ,
hắn lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược lóe lên ánh sáng xanh
lam vào lòng bàn tay.
Trong nháy mắt hương khí tràn ngập cả vùng hải vực phụ cận, hơn nữa cả bàn tay
hắn và nước biển dưới chân đều phát sáng.
“Đây là … Hải Thần Đan?!” Cả vùng hải mực lập tức ồn ào, tất cả đều mở hai
mắt nhìn theo, dù là một số Tôn Giả cũng giật mình, không ít người có xung
động muốn xuất thủ.
“Không đúng, cũng không phải thần đan Hải Thần lưu lại, nhưng cũng thật không
tầm thường, nó là bảo dược được luyện chế từ các loại linh túy giá trị liên
thành.
Rất nhanh có người đoán được, đó là dược tán được luyện chế dựa theo đan
phương của Hải Thần lưu lại, tuy không phải thần đan nhưng cũng có dược hiệu
phi phàm.
Mạc Thương nuốt viên đan dược vào, toàn thân phát sáng, phù văn màu xanh lấp
lóe, da thịt rung động, mắt thường có thể thấy lỗ thủng nơi ngực đang nhanh
chóng khép lại.
Mọi người xem mà choáng váng, hiệu quả cực kỳ kinh người, giống như thần dược,
rõ ràng có thể tu bổ thân thể nhanh như vậy.
Không khó để đoán, trong dược tán có trộn lẫn thiên địa thần trân, nhiều khả
năng có một bộ phận của thánh dược mới có hiệu quả như vậy, chỉ có thánh dược
mới có thể mọc da thịt từ xương trắng.
Mạc Thương phát sáng, phù văn vờn quanh, trông hắn giống như một ma thần,
chiến lực lập tức khổi phục đến đỉnh phong, cầm trong tay đại kích màu vàng,
hắn một lần nữa bễ nghễ nhìn về phía đối thủ!
Nhưng ở bên kia Thạch Hạo lại tỏ ra không có việc gì, không có nhìn hắn, nó
đang xem xét khối thịt đang phát sáng trong lòng bàn tay, cẩn thận cân nhắc.
“Ngươi chỉ có thể gây tổn thương cho ta lần này thôi, một khi ta đã biết
nguyên nhân thì đừng mong có lần sau nữa.” Hậu nhân Hải Thần tự tin nói, ý chí
chiến đấu dâng cao.
Tất cả mọi người thầm nghiêm nghị, Mạc Thương tính cách kiên định, thực lực
cường đại, mặc dù đã chịu trọng thương hắn cũng không có sa sút, ngược lại khí
thế phát ra càng thêm cường đại.
“Đây là thịt rùa, thịt giao, hay là thịt cá nhỉ?” Thạch Hạo tự nói, sau đó
ngẩng đầu hướng về phía Mạc Thương hô: “Ngươi đến cùng là chủng tộc gì, bản
thể không phải là nhân hình đó chứ, nếu thế ta nuốt không trôi sẽ khó chịu.”
Mọi người nghe vậy đều hóa đá, vốn là còn muốn xem một trận long tranh hổ đấu,
thế nhưng tên nhóc này vừa mở miệng đã phá hỏng cả hào khí như vậy?
Nó không có xem đây là một việc quan trọng, là cực kỳ tự phụ, hay là cố ý chọc
giận người khác, loại biểu hiện này có ý gì? Đang trong quyết đấu sinh tử lại
còn muốn ăn.
Chỉ có một ít sinh linh lục địa biết rõ nó thật sự muốn ăn, thêm nữa nó luôn
đả kích địch thủ như vậy, chính là hung tàn như thế.
“Xem ra có người sắp xui xẻo, chuyện tại Bách Đoạn Sơn, Hư Thần Giới có khi
nào lại sắp tái diễn không nhỉ?” Có người nói nhỏ.
Thiếu nữ áo tím Vân Hi cùng đồng bạn bên cạnh nhìn nhau, tên nhóc này thật
biết cách giày vò người khác, nó muốn đánh đến cùng.
Mạc Thương giận dữ, hắn là ai? Chưa từng có người dám khinh thường hắn như
vậy, tại vùng hải vực này dù là Tôn Giả gặp hắn cũng phải kiêng kị, không dám
trêu chọc. Tên nhóc hung tàn này thật sự rất đáng hận, nâng khối thịt rơi ra
từ bộ ngực hắn lên phân biệt, chẳng lẽ nó thật sự muốn ăn tươi hắn?
“Giết!”
Mạc Thương xông tới, muốn quyết một trận tử chiến.
“Ngươi không nói, ta coi như ngươi không phải nhân hình, trước chế phục đã rồi
nói sau.” Thạch Hạ nói như vậy, sau đó hét lớn xông tới, khí thế càng thêm
khủng bố, đánh thời gian dài như vậy nó cũng cảm thấy nổi giận, quyết đánh đến
cùng.
Phù văn màu vàng đan xen, bảo thuật kinh thiên, hai người đại chiến đã đến lúc
gay cấn, nước biển sôi trào, dời núi lấp biển, bọn hắn đại chiến vô cùng kịch
liệt.
Hậu nhân Hải Thần thiên tư ngút trời, thực lực cường đại vô cùng, vô địch
trong cùng thế hệ, tương lai đủ để ngạo thế mà đi, trở thành một trong những
tồn tại cường đại nhất Hoang Vực.
Thế nhưng một thiếu niên đáng sợ như vậy hôm nay lại gặp được đối thủ, thời
gian dài vẫn không thể đánh bại Thạch Hạo, hơn nữa đối phương cũng bắt đầu nổi
giận, công kích càng thêm ác liệt.
Thạch Hạo hét lớn, thân thể phát sáng, phù văn trải kín toàn thân, mười tòa
Động Thiên xuất hiện, quả thực giống như muốn nghiền áp hủy diệt tất cả.
Trận chiến này để cho những nhân vật tiền bối sợ hãi, khiến Tôn Giả biến sắc,
con mắt không nháy một cái sợ bỏ sót điều gì.
“Ầm!”
Đột nhiên, trời sụp đất nứt, biển xanh dậy sóng, hòn đảo chấn động, Côn Bằng
Sào màu vàng nổ tung, khe hở nhanh chóng mở rộng.
“Mở ra, hoàn toàn mở ra rồi!” Mọi người kinh hô, thay đổi sự chú ý từ trên
người hai thiếu niên thiên kiêu chuyển sang cổ sào hùng vĩ kia.
Thần Sào màu vàng chia năm xẻ bảy, giống như hoa khai, lộ ra đạo tràng sáng
chói ở chính giữa phát ra hào quang vạn trượng, khí lành bốc lên, phù văn dày
đặc trong hư không, từng đợt âm thanh tế tự truyền đến.
Thời khắc này phảng phất như trở lại những năm thái cổ, chư thần ngâm xướng,
thần âm thấm vào tai, phù văn sinh ra vô tận từ trong hư không.
Côn Bằng sào hoàn toàn mở ra, bên trong đạo tràng tràn ngập các loại màu sắc
lưu chuyển hấp dẫn tâm thần mọi người, mọi người không nhịn được nữa cùng nhau
xông về phía trước.
Nhóm người đầu tiên xông vào bên trong đạo tràng, giống như bước trên một con
đường hoàng kim rộng lớn, như nhập vào tiên cảnh, mọi người cùng nhau tìm kiếm
bảo thuật vang dội cổ kim này.
Những người khác thấy thế cũng không chần chờ thêm nữa, tất cả xô đẩy nhau
xông vào động phủ thái cổ.
“Thần dịch, nơi này có một ao thần dịch!” Đạo tràng Côn Bằng lưu lại há là nơi
tầm thường, vừa xông vào đã có người phát hiện thần trì, dẫn phát đại chiến.
Cuối cùng những lão tổ đại phái, chư hầu khắp nơi cùng với các Tôn Giả cũng
ngồi không yên, thấy không có dị trạng gì, không phải sát cục, tất cả liền lập
tức xông vào.
Thạch Hạo cùng Mạc Thương cũng tách ra, tại thời điểm này không có gì hấp dẫn
hơn bảo thuật của Côn Bằng, bọn hắn đối với đại thần thông này vô cùng khát
vọng, nhất định phải có bằng được.
Mạc Thương nhảy lên tế đàn, một chùm tia sáng mạnh mẽ phát ra đánh chết một
mảng lớn cường giả, còn hắn thì đạp lên chùm tia sáng này lao thẳng đến đám
người đầu tiên.
Cùng lúc đó tế đàn thu nhỏ lại, sau khi xoay tròn một vòng đã rơi xuống bên
cạnh hắn, nó chính thức biến thành một tòa lô cốt chiến tranh, tùy thời đều có
thể tiến hành sát phạt.
Thạch Hạo cũng xông vào, tại động phủ phát uy đẩy lui một đám người, sau đó
lấy ra một bình ngọc thu lấy hơn mười giọt thần dịch cuối cùng.
Đây là linh hải, cũng không phải thần dịch chính thức, tuy không thể so sánh
với Bất Lão tuyền nhưng cũng có giá trị liên thành, nó có màu xanh lam như
ngọc tủy, chính là tinh hoa của biển cả ngưng tụ thành.
Nó có thể dùng làm thuốc, cũng có thể luyện khí, gần như có thể so sánh với
thần dịch.
Lúc này chỉ mới tiến vào động phủ đã có thần dịch như vậy xuất hiện, rất nhiều
người đều cướp được một ít, tự nhiên cảm thấy phấn chấn trong lòng.
Mọi người tiến vào sâu trong động phủ, vậy mà gặp được một vùng biển màu vàng,
điều này khiến cho những người khác kinh ngạc, động phủ bên trong Côn Bằng Sào
tại sao lại có biển?
“Thái cổ Côn Bằng công tham tạo hóa, cổ sào vốn là một tiểu thế giới, bên
trong lại còn có một thế giới nữa, thật sự khiến cho người khác kính nể.” Có
Tôn Giả cảm khái nói.
Một đám người tiến vào đều cảm thấy rung động khi đối mặt vời thần hải màu
vàng, đúng lúc này thiếu niên Hàn Thiên của tộc Hỏa Viêm Ngư đột nhiên nhảy
lên, trực tiếp nhảy vào kim hải.
Cùng lúc đó Mạc Thương cũng giống như thế tiến vào đáy biển.
Mặt khác những sinh linh Hải tộc khác như có điều phát giác, tất cả đều tiếp
bước tiến vào bên trong thần hải màu vàng, tiến sâu xuống dưới đáy biển.
“Đáy biển có động Côn Bằng, thần tàng ở nơi đó!”
Một đám người kêu to, sinh linh lục địa cũng tỉnh ngộ, tất cả đều nhanh chóng
nhảy vào bên trong thần hải màu vàng.
Thạch Hạo toàn thân phát sáng như thiên thần cũng lập tức tiến vào, sau khi
tiến vào đáy biển nó lập tức nhìn thấy một tòa động phủ rộng lớn, bên trong
không có nước.
Nó vừa mới tiến vào bên trong, bốn phương tám hướng liền có phù văn vô tận sáp
tới, sát cơ chấn động đáy biển.
“Cút!”
Nó hét lớn một tiếng, thần âm mạnh mẽ, mười tòa Động Thiên hợp lại thành một
vòng thần hoàn, giống như một vòng mặt trời bao phủ lấy nó, giờ khắc này nó
vạn pháp bất xâm, ngăn cản hết thảy bảo thuật.
Hơn nữa nó còn tiến về phía trước, trong tiếng ầm vang, nó đánh nát rất nhiều
địch nhân, không ai có thể ngăn cản.
“Thật lợi hại, trước hết đánh chết nó!” Có cường giả kêu lên, muốn liên hợp
mọi người trước tiên giải quyết Thạch Hạo.
“Định!”
Đám người kia vừa mới xuất thủ, Thạch Hạo liền hét lớn một tiếng, hư không bị
cầm cố, tất cả mọi người đều bảo trì tư thế vốn có, bảo cụ vẫn còn phát sáng,
phù văn vừa mới sáng lên, kết quả đều không thể động đậy.
“Giết!”
Nó hét lớn một tiếng, phù văn màu vàng xoay tròn, trực tiếp xoắn cho những
người này tan nát, huyết vụ phiêu khởi, quanh đây lập tức không còn một bóng
người.
Xa xa những người khác xem sởn hết cả gai ốc, quanh đây lập tức không còn một
ai, không ai tiếp tục ngừng lại, không người nào dám tiếp tục nhắm vào nó, một
đám người tiến sâu vào trong động phủ.
Có mấy vị Tôn Giả ánh mắt chớp động quét tới bên này, thần sắc âm tình bất
định, cực kỳ kiêng kị đối với nó, mà một ít vương hầu tại sâu trong đáy mắt
đều tràn ngập sát ý.
“Vẫn là câu nói đó, đừng có chọc vào ta!” Hùng Hài Tử cảnh cáo mọi người, nó
nói rất chân thành.
“Hừ!” Một vị Tôn Giả hừ lạnh.
Thạch Hạo cảm giác làn da căng cứng, có chút lạnh người, hắn xoay người nói:
“Đừng ép ta giết linh thân ngươi!”
Nó cực kỳ cường thế, sau khi cảm thấy sát ý liền trực tiếp đối chọi gay gắt,
rất có khí thế một lời không hợp lập tức xuất thủ đoạn sấm sét.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, nhất là những vị Tôn Giả kia, trước giờ có ai dám
cùng bọn hắn nói chuyện như vậy? Sau đó bọn hắn liền tỉnh ngộ, nơi đây không
phải là ngoại giới mà là một vùng hải vực đặc thù, phần lớn đều chỉ giáng lâm
linh thân đến nơi này.
“Trời ạ, Thần Chiếu Thanh Đồng Đăng!” Có người hét lớn, không thể tưởng tượng
nổi nhìn chằm chằm về phía trước.
Nơi đó có hai vị Tôn Giả đang đại chiến kịch liệt nhằm tranh đoạt một ngọn cổ
đăng treo trong động phủ.
Xích hỏa xuất hiện, khí tức khủng bố, Hàn Thiên cùng tề danh với Mạc Thiên
xuất hiện, hắn mặc áo giáp màu đỏ thẫm, ánh lực ngập trời, tay hắn nắm lấy
Thanh Đồng Đăng, giống như nhổ răng cọp cướp đi từ chỗ hai vị Tôn Giả.
Thần Chiếu Đăng, là thái cổ pháp khí dùng thần huyết làm dầu thắp, thần bí mà
khủng bố, cường đại tuyệt luân, ai cũng thật không ngờ nơi này có một cái.
Mà nó được đặt tại đây chỉ dùng để chiếu sáng, thực sự không phải được trưng
bày như bảo cụ, điều này thật sự rung động khiến người ta kinh ngạc.
“Ầm ầm ầm!”
Tại nơi sâu trong động phủ, phù văn hừng hực thiêu đốt, âm thanh đại đạo cùng
cộng minh truyền đến, chấn động thế gian.
Bảo thuật đang ở bên trong, đó là phù văn Côn Bằng, còn có rất nhiều thái cổ
pháp khí và chí bảo!” Mọi người điên cuồng, lập tức xông vào bên trong.