“Bùm!”
Một bàn tay to lớn vô cùng với hào quang màu vàng đất từ trên vòm trời hạ
xuống, giống như một vị Thần Ma đang giang tay ra đánh mạnh về phía Nhóc Tỳ.
Chính là do thiếu niên nhân loại kia, hắn ta chừng mười bốn mười lăm tuổi,
thân thể cường tráng như là một Man Thần hạ giới, hắn cứng rắn chống đỡ mấy
chục lần với Nhóc Tỳ.
Hùng Hài Tử kêu to vô cùng thần dũng, nó giao phong với hắn, phù văn lượn lờ,
nó như là một thiên thần còn nhỏ, tuy vóc người không cao to lắm thế nhưng
cũng vô cùng khiếp người.
Hai người tỏa hào quang vọt lên, tinh khí dâng trào, gió lớn vù vù khiến cho
ngọn núi đá nứt ra, từ đó có thể thấy được khủng bố cỡ nào.
Hai bên liều mạng tranh đấu, Nhóc Tỳ và người này đều bị đánh bay, cuộc huyết
chiến vô cùng mạo hiểm, bảo thuật như là nước lũ tàn phá khắp nơi, ánh chớp
che kín bầu trời vô cùng kịch liệt.
Một tiếng rồng ngâm truyền tới, tên cường giả đang nhìn chằm chằm kia cũng vọt
thẳng tới.
Ly Long cường tráng mạnh mẽ, vảy da phát sáng rực rỡ, thân thể như đúc từ tiên
kim (kim loại thần tiên), nó vọt mạnh tới, tảng đá nặng đến cả vạn cân bị nó
va phải lập tức vỡ nát.
Cơ thể nó chí cường, nó vốn là con cháu của hung thú Thái Cổ, hơn nữa bộ tộc
của nó lại có sở trường về thân thể nên ít có đối thủ.
“Ầm”
Ly Long va chạm với Nhóc Tỳ, đầu tiên dùng móng vuốt như là nắm đấm, rồi quay
đầu rời đi, chiếc đuôi quật tới, thân rồng to dài chói cả mắt không gì cản
được.
Nhóc Tỳ né qua, đuôi rồng quét bay rất nhiều tảng đá, bất kể là ngàn cân hay
là vạn cân đều bị nát tan, sấm chớp đùng đùng vô cùng kinh khủng.
Khi Nhóc Tỳ giơ tay, tia chớp lập tức bay lên vô cùng sáng chói, lôi hải màu
tím hiện ra đánh thẳng về phía Ly Long, thế công mãnh mẽ và bá đạo.
“Bùm” một tiếng, Ly Long né tránh thế nhưng một ngọn núi ở phía sau ngay lập
tức nổ tung hóa thành bột phấn.
Hồ quang điện to lớn lượn lờ trên không trung khu phế tích phát xẹt xẹt vang
vọng, từng người xem chiến đều trợn mắt há miệng, thân thể Hùng Hài Tử rách
nát lại thêm trọng thương những vẫn có thể phát ra thần uy bật này.
Ánh mắt của Ly Long lạnh lẽo, thân thể sáng rực quay lại tiếp tục đánh tới,
thiên địa run rẩy.
Trên người của nó có một ký hiệu óng ánh, đó là hoa văn hình rồng chân chính
ẩn chứa áo nghĩa vô thượng, một khi xuất ra bảo thuật thì hào quang khắp nơi.
Loáng thoáng, luồng âm thanh như lời ngâm xướng của Chư Thần rung động chín
tầng trời, bốn phương đều cộng hưởng, sau đó luồng âm thanh này trở nên to lớn
như là những cơn sóng khổng lồ vỗ về phía Nhóc Tỳ.
Từng tảng đá vạn cân đến mười mấy vạn cân đều giống nhau cả, tất cả nổ tung,
khi tiếng rồng ngâm truyền tới, gợn sóng dâng trào, tất cả đều hóa thành phấn
bụi.
Nhóc Tỳ nghiêm túc cẩn thận ứng phó. Cốt văn được ghi chép trong Nguyên Thủy
Chân Giải từ từ hiện lên trong tâm trí, biến những thứ bình thường thành thần
kỳ, bên trong những cốt văn bình thường đều hàm chứ những áo nghĩa vô thượng.
Vẻ mặt Hùng Hài Tử nghiêm túc, ký hiệu sáng rực ở trước người nhanh chóng sắp
xếp gây dựng rồi trở thành một vùng đại dương màu vàng kim, ầm ầm một tiếng va
chạm với những gọn sóng đang khuếch tán ra của Ly Long.
Quần hùng hoảng sợ, đám sinh linh này giao chiến làm người khác tuyệt vọng,
chúng đạt tới cực hạn của Động Thiên Cảnh, những người khác sao là đối thủ?
Đối đầu chỉ có con đường chết.
Nhóc Tỳ giao thủ với Ly Long, hết vọt lên rồi lại va chạm, cuối cùng cả hai
đều bay ngược ra ngoài.
Khóe miệng của Hùng Hài Tử lộ một tia máu đỏ, ánh mắt trong veo, nó đối kháng
với pháp chỉ Thần Linh nên đã bị thương rất nặng, sau đó lại bị cấm trận nổ
tung kia kích thương, trên người xuất hiện rất nhiều vết rách, thân thể gần
như chẳng còn.
Lúc này, nó lại cùng giao thủ với một vị thiếu niên thần bí và một dòng dõi
của hung thú Thái Cổ, liên tiếp lấy cứng chọi cứng, tất nhiên sẽ chịu những
xung kích nhất định, thương thế càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Song, Hùng Hài Tử vẫn rất hung tàn, nó không úy kỵ điều gì, có vài lần nhảy
thẳng lên trên người Ly Long rồi đưa cái hàm răng sáng bóng của mình cắn mạnh
xuống.
Trên người nó hiện giờ đang có hơn chục vết thương chằng chịt đan nhau, máu
tươi túa ra đầm đìa ứa cả máu thịt, cứ như là hắn sắp bị phanh da xẻ thịt vậy.
“Ta bị thương nặng, không cách nào vận dụng được toàn bộ khí lực để quyết
chiến bọn hắn, nếu không đã giết sạch từ lâu rồi.” Nhóc Tỳ rất tự tin.
“Giao ra Thái Cổ Thần Thư!” Thiếu niên Nhân Tộc quát lớn rồi vọt thẳng tới.
Vù một tiêng, sương mù màu vàng đất sôi trào, bàn tay của hắn giống như cả một
ngọn núi nhanh chóng phóng to rồi hạ xuống đè ép cả bầu trời, lờ mờ như có một
con Bệ Ngạn lao ra ngoài.
Đây chính là bảo thuật của hắn, rốt cuộc cũng thi triển, bên trong lớp sương
mù bùng phát ánh sáng ngập trời như nuốt chửng cả thiên đia.
Bệ Ngạn, thân hình của nó rất khổng lồ, cao lớn như ngọn núi, thể hình như hổ
thế nhưng lại mọc ra một chiếc sừng rồng, toàn thân màu vàng sáng rực, vảy
rồng nằm dày đặc, khí tức vô cùng khủng bố.
Nhóc Tỳ thét dài, con mắt tỏa ra bảo quang, một con Toan Nghê màu tím vọt lên
từ sau lưng của nó cũng to lớn như núi nhằm về phía Bệ Ngạn, tia điện lượn lờ,
hai con tranh đấu kịch liệt với nhau.
Tất cả mọi người chấn động, hai con hung thú Thái Cổ giao chiến kịch liệt như
thế giống như là phá diệt non sông, xé rách Càn Khôn, thiên địa run rẩy.
Vào lúc này, Nhóc Tỳ cũng vọt tới giao chiến với thiếu niên kia, hai con hung
thú Thái Cổ chiến đấu và hai người nó cũng nhào vô chiến đấu.
“Ngươi giữ không được Thanh Đồng Bảo Thư đâu.” Thiếu niên thần bí quát lên.
Hắn vô cùng mạnh mẽ, mặc một bộ da thú để lộ ra cánh tay và bả vai, thân thể
màu đồng cổ cường tráng mạnh mẽ như một vị Man Thần xuất thế.
“Ầm!”
Nhóc Tỳ dùng nắm đấm để trả lời, mặc dù có thương thế nhưng vẫn mạnh mẽ như
trước chống đỡ với thiếu niên kia hết đòn này đến đòn khác, dùng hành động
thực tế để cho cho hắn biết kết quả.
Thân thể của hai người run rẩy dữ dội, sau đó cả người phát sáng, phù văn đan
dệt đầy trời khiến cho mọi người không thể mở hai mắt ra được.
“A…”
Thiếu niên rống to, con mắt trợn tròn, đối phương thân có trọng thương, tuổi
tác còn nhỏ hơn mình, thế nhưng vẫn có thể chống đỡ mà không hề rơi xuống hạ
phong khiến cho hắn không phục.
“Vù!”
Thiếu niên nhấc chân cứ như một khúc roi bằng thép đập tới khiến cho hư không
vang lên những tiếng ồ ồ, phù văn như sóng biển vô cùng mãnh liệt giống như là
mọt hung thú hình người mạnh mẽ khủng khiếp.
Nhóc Tỳ nhảy lên né tránh đòn đánh này, đồng thời vung chân mình lên, từ trên
cao nện xuống, đùi phải quét ngang đầu của hắn, ánh sáng vàng hừng hực nhấn
chìm cả phía trước.
“Ầm!”
Thiếu niên lấy cánh tay đỡ đòn chân này, đồng thời bàn tay vươn ra chụp trúng
mắt cá chân của hắn, muốn nắm chặt lấy Nhóc Tỳ rồi sẽ chém thẳng tới nó.
Tóc đen của hắn dày đặc, con mắt lấp lánh có thần vô cùng sắc bén, trong lúc
chớp mắt như có những tia điện bắn ra, ẩn hiện dã tính vô cùng đáng sợ.
Thường ngày, ai dám liều mạng như thế với Hùng Hài Tử? Thế nhưng thiếu niên
thần bí này lại làm được, không chỉ đánh cận chiến mà còn muốn bổ chết địch
thủ!
“Hừ!”
Nhóc Tỳ hừ lạnh, đùi phải rắn chắc quét lên trên cánh tay của hắn, thân thể hạ
xuống, bàn chân còn lại đạp thẳng về đầu lâu của hắn, toàn bộ thân thể đè ép
xuống.
“Đứt ra cho ta!”
Mỗi lần nhấc tay nhấc chân của thiếu niên thần bí đều có uy thế sụp đổ thiên
địa, hắn nắm chặt lấy chân của Nhóc Tỳ rồi kéo mạnh.
“Ầm!”
Hai chân của Nhóc Tỳ chấn động ăn sâu vào trong hư không giống như bàn thạch
vậy, không cách nào lay động được, đồng thời đôi bàn tay rực cháy, hào quang
màu vàng hừng hực loáng thoáng có Côn Bằng xuất hiện, ấn mạnh về phía đầu lâu
của thiếu niên kia.
“A…” Thiếu niên rít gào, khí tức đột nhiên thay đổi, sóng khí trắng xóa ngập
trời, hai tay buông chân Nhóc Tỳ ra, phía sau hiện lên một con Bạch Hổ đối
kháng với Côn Bằng.
Sau đó, thân thể của hai người đụng chạm vào nhau, ầm ầm vang lên, sóng lớn
đầy trời nhấn chìm cả nơi đây.
Quần hùng chấn động, tất cả mọi người ngây ra, hai tên này quả nhiên mạnh mẽ,
không ngờ kiên cường như thế, vừa ra tay là ngang ngược phá hủy cả vùng tịnh
thổ.
Tịnh thổ của Vũ Tộc vốn đã chia năm xẻ bảy, giờ lại bị xung kích như thế thì
càng thê thảm hơn, đất đá cuồn cuộn, trở thành một vùng đất hiu quạnh.
Ầm!
Cuối cùng, Nhóc Tỳ đè lên thiếu niên từ giữa hư không rơi mạnh xuống mặt đất,
mặt đất ngay lập tức nứt toác, cát đá bay tán loạn, bụi mù đầy trời.
Nơi đó xuất hiện một cái hố, Hùng Hài Tử phát điên giống như là một con hung
thú đè lên trên người đối thủ, giao chiến kịch liệt với nhau, hai người cận
chiến, cả hai nhuộm đầy máu.
Mặt đất nổ tung, Hùng Hài Tử máu me khắp người, bởi vì đã chiến qua với pháp
chỉ Thần Linh nên nó bị thương rất nặng, lúc này những vết thương trên người
càng nghiêm trọng hơn.
Mà thiếu niên không biết lai lịch kia cũng vô cùng thê thảm, cánh tay chảy đầy
máu tươi, ngực thiếu chút nữa đã bị đánh nứt, cũng bị thương nghiêm trọng.
“Ầm!”
Hai người lại tiếp tục cận chiến với nhau, Nhóc Tỳ lật tung hắn lại, sau đó
bay lên một cước quét tới.
Thiếu niên thần bí đã tránh né những chổ yếu hại, thế nhưng bộ mặt vẫn bị quét
trúng, hắn vô cùng đau rát, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhìn từ bên ngoài không thể nói ai thắng ai thua, thế nhưng đả nhân bất đả
kiểm, vết thương nhẹ như thế cũng khiến cho hắn phát điên, càng thêm điên
cuồng, nhằm về phía Nhóc Tỳ. (): Đánh người không đánh ở mặt.
“Ầm”
Giao chiến kịch liệt, đại chiến mạnh mẽ, cuối cùng những dòng máu đỏ chảy dài
từ trong các vết thương cũ tuôn ra khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trắng
bệch, miệng phun ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, khóe miệng của thiếu niên thần bí cũng chảy máu.
Bọn nó tách nhau ra, mỗi người đứng một bên cùng nhìn nhau.
Ầm một tiếng, xung quanh của Nhóc Tỳ xuất hiện những Động Thiên, dung nham
cuồn cuộn, nó đang cố gắng mở ra Động Thiên thứ mười, muốn trong cuộc đại
chiến tiến hành lột xác, thăng hoa đến cực điểm.
Bởi vì nó biết, muốn chạy cũng khó lòng thành công, hai tên đại địch ngăn cản
đường đi mà nó còn bị thương nặng, cho nên cần phải diễn ra một hồi huyết
chiến mới được.
Vù một tiếng, Ly Long vọt tới công kích về phía Nhóc Tỳ không cho nó nghỉ sức
lấy hơi, lại càng không cho nó có cơ hội mở ra Động Thiên thứ mười, nó muốn
đoạt đi Thanh Đồng Bảo Thư đạt được cơ duyên to lớn.
Nhóc Tỳ lại nghênh chiến tiếp tục cùng Ly Long giao chiến, trong quá trình
này, tòa Động Thiên thứ mười không ngừng lấp lánh nhưng cũng không cách nào mở
ra được, không thể hiện ra một cách chân thật.
Tình thế không ổn, Hùng Hài Tử rơi vào trong tình thế nguy cấp, cho dù nó vô
cùng mạnh mẽ nhưng dù gì thân thể cũng gần như rách nát, lại bị hai cường giả
vây giết nên rất có thể sẽ bỏ mạng.
“Chọc ta điên rồi đấy, ta ăn hết các ngươi!” Hùng Hài Tử trợn tròn mắt tức
giận nhìn bọn chúng.
Tình huống bây giờ không ổn chút nào, nó có chút bó tay bó chân, đây đều là
kình địch cả, cộng thêm thân thể không được tốt khiến cho nó khó mà ứng phó
toàn lực được.
Nhóc Tỳ chiến đấu với Ly Long, thân hình vọt thẳng ra sau lưng của nó, Ly Long
quay đầu lại, thân thể như đúc từ tiên kim vô cùng rực rỡ mà cũng mềm mại như
là rắn vậy.
“Giao ra đây!”
Ly Long quát lên, vù một tiếng, thân thể sáng rực quấn chặt lấy Nhóc Tỳ.
“Gào…”
Ly Long há cái miệng lớn như là chậu máu, răng nhọn trắng như tuyết, cắn mạnh
về phía Nhóc Tỳ.
Con mắt của Nhóc Tỳ phát sáng, nó cũng há miệng cắn mạnh lên thân thể của Ly
Long, leng keng leng keng, lớp vảy bị phá nát, bị nó cắn nát mười mấy cái vảy.
“Phụt!”
Máu tươi vọt lên, Hùng Hài Tử há miệng thật rộng nuốt lấy máu Ly Long, quần
hùng nhìn thấy thì trợn mắt, ai là Ly Long, ai là Nhân Tộc? Sao lại thay đổi
vị trí cho nhau thế này.
Ly Long đau nhức, nó cũng đờ người ra một lúc, nó vừa mới há cái miệng ra muốn
nuốt lấy thiếu niên Nhân Tộc này, không ngờ rằng mình lại bị cắn trước.
“Gào…” Nó nổi giận, cái miệng như chậu máu há xuống cắn mạnh về phía Nhóc
Tỳ.
“Bùm!”
Một con Côn Bằng vọt lên vô cùng chói mắt nhằm thẳng vào trong miệng của Ly
Long khiến cho nó thất kinh, nhanh chóng bỏ Hùng Hài Tử ra rồi nhảy thẳng lên
trời.
“Vù” một tiếng, Nhóc Tỳ bị đánh ba, thế nhưng một dòng máu tươi vô cùng rực rỡ
từ Ly Long bắn ra ngoài cũng kịp Nhóc Tỳ nuốt vào trong bụng.
Với tình huồng bình thường, đều là hung thú ăn thịt người, thế nhưng giờ lại
có sự khác biệt, Nhóc Tỳ chép chép miệng như đang thưởng thức món ăn ngon, khi
nãy nó vừa gặm một miếng thịt lớn của Ly Long.
“Hương vị rất ngon, không hổ là huyết nhục chí bảo (máu thịt cực quý)!” Ở
trước người nó, tòa Động Thiên thứ mười lần thứ hai xuất hiện, ánh sáng thần
dâng trào, làn khí lành rực rỡ, thế nhưng vẫn không thể nào mở ra được.
“Làm sao bây giờ, có thể mượn lực chúng không đây? Để cho hai người chúng giúp
ta mở ra Động Thiên thứ mười, mạnh mẽ lột xác, sau đó có thể quét ngang các
địch thủ ở khu vực này.” Nhóc Tỳ lẩm bẩm.