Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 214: Vô Đề

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ông ta vô cùng tức giận, một ngụm máu phụt ra ngoài kết quả này quá đáng sợ
khiến cho ông ta khó mà tiếp thu nổi!

“Mau ra tay, ngàn vạn lần không thể để cho hắn thành công!”

Mọi người của Vũ Tộc cuống lên, chuyện trong khi giao chiến đột phá đến mười
Động Thiên trong thần thoại không ngờ lại xảy ra, lẽ nào trời muốn Vũ Tộc diệt
vong sao? Như thế khó mà tin được, khiến người ta sợ hãi.

Nếu đứa bé này trưởng thành tất nhiên sẽ bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng,
đến lúc đó thì bọn họ làm sao đối mặt… Quả thật không dám tưởng tượng nữa.

Xa xa, quần hùng đều chấn động, trong lòng run rẩy.

Nếu nói về chín Động Thiên ở trong Nhân Tộc thì cũng chỉ là những truyền
thuyết mà bên trong sách cổ ghi lại, còn về mười Động Thiên thì đừng có mơ tới
nữa, cơ bản không thể mở ra được.

Trước mắt, không ngờ lại là sự thật, trước con mắt của rất nhiều người, một
thiếu niên rất có thể sẽ đột phá, ngọn núi lửa kia tuy rất mơ hồ thế nhưng đã
hiển thị ra thực thể.

Ở bên ngoài thân thể Nhóc Tỳ, chín tòa Động Thiên không ngừng chảy ra “dung
nham”, cướp đoạt tọa hóa thiên đại, tẩm bổ bản thân, tòa thứ mười như ẩn như
hiện, lúc nào cũng có thể hiện ra từ trong hư không.

Một đống lớn Động Thiên như thế vô cùng đồ sộ, dung nham cuồn cuộn, tinh khí
trời đất sôi trào, từng dòng từng dòng thác nước buông xuống gột rửa thân thể
của Nhóc Tỳ.

Mọi người dường như chẳng thể tin được, mọi người thuộc Nhân Tộc cũng không
tin, đứa nhỏ này quá lợi hại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Nhóc Tỳ rất hồi hộp, tòa Động Thiên thứ mười quá hiếm thấy, rất khó mở ra,
không cần nói là Nhân Tộc, ngay cả con cháu của thiên giai hung thú Thái Cổ
cũng rất khó thành công.

Hiện nay, nó là một Nhân Tộc, ở trong hoàn cảnh này trong Hư Thần giới lại
muốn đột phá.

Tất cả những thứ này đến quá đột ngột, ngay cả chính nó cũng chưa có chuẩn bị
gì cả. Vừa nãy súyt chút nữa chết trận, đại trận ngăn cấm kia bùng phát khiến
cho thân thể nó suýt chút nữa nát tan, nó phải dùng hết khả năng vận chuyển
tinh khí thần, không hề ngờ rằng toàn bộ tiềm năng trong cơ thể bộc phát!

“Giết!”

Mọi người thuộc Vũ tộc phát động công kích. Hàng ngàn hàng vạn mũi tên từ
trong tịnh thổ bay tới, mỗi một mũi tên cứ như cầu vồng nối thẳng mặt trời, vô
cùng chói mắt và khiếp người, tất cả đều là phù tiễn (mũi tên được tạo thành
từ phù văn).

Những mũi tên bình thường đều vô dụng đối với Nhóc Tỳ, thế nhưng thứ mũi tên
lại lại có khắc lên cốt văn có lực sát thương rất lớn, vạn mũi tên cùng tiến
ngay cả thành trì cũng nát bét, núi lớn cũng sụp đổ.

Trong hư không vang vọng những tiếng vù vù, từng luồng từng luồng ánh sáng
thàn bay tới đan dệt thành một tấm lưới ánh sáng vô cùng dày đặc, phảng phất
như là trật tự quy tắc của một thế giới vậy.

“Mở cho ta!”

Nhóc Tỳ quát lớn một tiếng, một con Toan Nghê vọt lên ngửa mặt lên trời rít
gào, toàn thân oánh ánh ánh tím đan xen một ít lốm đốm màu vàng, nó gần như
cao to bằng quả núi, ngăn cản ở phía trước.

Tia điện bay lượn, tia chớp nhằm về bốn phương tám hướng chặn lại tất cả những
mũi tên đang lao tới. Nó hóa thành một nhà tù màu tím, lôi đình cuồn cuộn ầm
ầm kinh động cả bầu trời.

“Răng rắc”

Trong hư không, hết mũi tên này đến mũi tên khác gãy vỡ rồi nổ tung hóa thành
bột mịn.

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, rõ ràng là phù tiễn kiên cố và mạnh mẽ, nếu
không thì làm sao bắn thủng ngọn núi, phá hủy thành trì, phá diệt thân thể của
cao thủ. Nhưng mà hiện tại hầu như những mũi tên này đều bị ngăn cản lại, bị
những tia chớp màu tím đáng sợ kia bắn trúng rồi nổ tung trở thành bụi phấn
bay lả tả.

Quần hùng biến sắc, Hùng Hài Tử quả nhiên kinh người, một thân tu vi đạt tới
đỉnh cao, ở Động Thiên cảnh khó mà gặp được đối thủ, đã tới cực cảnh, chẳng
trách sắp mở ra Động Thiên thứ mười.

“Tuyệt đối không thể để cho hắn thành công!” Mấy lão già trong Vũ Tộc hét lớn,
họ trở nên điên cuồng, nếu như để tên nhóc hung tàn này mở ra Động Thiên thứ
mười thì sau này hằng ngày bọn họ phải làm bạn với ác mộng.

Cục diện như vầy tuyệt đối không thể xuất hiện, không thể chấp nhận được, chỉ
mới tưởng tượng thôi là đã thấy sợ rồi.

“Vù!”

Một ngọn núi lớn vụt lên từ mặt đất bay thẳng tới Nhóc Tỳ rồi đè ép xuống, đây
vốn là một bảo ấn được đặt ở trong tịnh thổ, hiện tại trở nên to lớn bao phủ
cả đại địa.

Nhiều năm qua, bảo ấn này hóa thành một ngọn núi, trên mặt xuất hiện những cây
cối xanh um tùm, có cây to dây leo lớn, có chim bay cá nhảy, tràn đầy sinh cơ.

Một bảo ấn lớn như vậy đập xuống, tràn trề sinh cơ giống như là một thế giới
chân thật trấn áp, khí tức khủng bố tỏa từng sợi từng sợi khí lành như muốn
đập nát Nhóc Tỳ.

“Mở cho ta!”

Nhóc Tỳ ngửa đầu quan sát rống to một tiếng, những sợi tóc đen thui đầy đầu
dựng thẳng đứng, tinh khí cả người sôi trào, cả người nó lánh lánh đầy ký hiệu
màu vàng như hóa thành một con chim thần vậy.

“Ầm!”

Một con Côn Bằng khổng lồ xuất hiện đột nhiên vọt thẳng lên trời cao, ầm một
tiếng đụng vào ngọn núi lớn kia, nơi va chạm của ngọn núi nứt ra, cây cối bẻ
gẫy, thác nước màu bạc khô cạn, tất cả đều nổ tung.

Côn Bằng giương cánh nâng đỡ trời xanh, nó bay thẳng lên, bảo cụ được rất
nhiều nhân vật lớn tuổi của Vũ Tộc hợp sức tế luyện nhiều năm vẫn không thể
chống đỡ nổi một đòn mà hóa thành tro tàn.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về trên không, quá mạnh mẽ rồi, bảo thuật vừa
ra xé nát thiên đại, một bảo ấn to lớn như núi vô cùng hiếm thấy mà cứ thế bị
hủy diệt.

“Hả?” Nhóc Tỳ ngạc nhiên, cảm thấy có chút không đúng, Động Thiên thứ mười
xuất hiện hình như tiêu hoa rất nhiều tinh khí, nhất định phải ứng phó toàn
lực thì mới có thể mở ra được.

Ban đầu, nó vẫn còn muốn chờ đợ, cứ thuận theo tự nhiên,để cho tòa Động Thiên
này từ từ xuất hiện trên thế gian, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì tòa Động
Thiên thứ mười này chính là muốn bản thân mình đoạt tạo hóa, đắp nặn ra hình
thể chân thật thì mới có thể hiện ra được.

“Mở ra!”

Nó khẽ quát, cả người phát sáng, chín tòa Động Thiên cùng xuất hiện đẩy tinh
hoa thiên địa về phía nó muốn câu dẫn bản nguyên của Động Thiên sáng tạo ra
Động Thiên thứ mười.

Ký hiệu màu vàng lấp lánh, tia điện màu tím đan dệt, bên ngoài thân thể của nó
xuất hiện một màn hào quang thần bí bao trùm cả thân thể không ngừng phóng
thích ra những lực lượng thần bí chí cường giúp đỡ nó cô luyện và quán thông
tiềm lực của bản thân.

Nhóc Tỳ dùng hết mọi khả năng toàn lực mở ra muốn tiến vào trong một thế giới
hoàn toàn mới, nếu như mười tòa Động Thiên cùng hiện ra, như vậy chính là đỉnh
cao huy hoàng nhất.

Thế nhưng, khiến cho nó giật mình chính là thật vô cùng gian nan, tòa Động
Thiên thứ mười rất rõ ràng, càng ngày càng ngưng tụ, gần như sắp hiện ra rồi
nhưng thủy chung vẫn thiếu một điểm nào đó.

“Mở cho ta!”

Nó hét lớn, hư không kỳ lạ truyền đến những chấn động kịch liệt giống như muốn
nổ tung vậy.

“Quá nóng vội, mười Động Thiên khủng bố biết bao, ngay cả chim thần và hung
thú Thái Cổ thiên giai cũng rất khó thành công đủ để chứng minh một điều cần
phải tích lũy từ từ vượt cửa ải.”

“Không, ta từng nghe nói, cơ hội chỉ vụt qua trong chớp mắt, nếu như bỏ qua
thì một đời một kiếp khó mà gặp được.”

Xa xa, có người nói nhỏ nhìn chăm chú vào nơi này. Tất cả mọi người đều giật
mình, Hùng Hài Tử quá nghịch thiên, có thủ đoạn này khiến người khác khó có
thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự sợ hãi trong lòng được.

“Đời nào cho hắn cơ hội, đánh đổi tất cả, phải phá hoại đạo cơ (nền tảng của
đạo) của hắn, không thể để cho hắn vẫn đỉnh mười Động Thiên được!” Vài lão già
của Vũ tộc mặt mày dữ tợn.

Bọn họ phát hiệu lệnh, toàn bộ đại trận trong tịnh thổ đều mở ra hết, sát khí
sôi trào như là thủy triều tuôn tới chổ Hùng Hài Tử đứng để tiêu hao tâm thần,
quấy nhiễu tâm tình của nó.

Hàng lông mày của Nhóc Tỳ cau lại, tạm thời dừng lại. Nó có thể cảm ứng được
tòa Động Thiên thứ mười kia, mà bản thân hình như đang chầm chậm phát sinh một
biến hóa nào đó, thế nhưng nhất thời vẫn không thể thành công mở ra được Động
Thiên thứ mười.

“Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?” Nhóc Tỳ cười gằn.

Nó một chiêu bổ thẳng kiếm về phía trước, tịnh thổ sụp lở một mảng lớn, đặc
biệt là những phù văn đụng chạm vào nhau bùng phát lên những màn hào quang rực
rỡ, vô cùng kinh người.

Song, thân thể của Nhóc Tỳ cũng run lên, tiêu hoa của Động Thiên thứ mười quá
lớn và cũng sắp hiện ra rồi, nếu như nó cứ phân tâm thế này thì cũng sẽ bị ảnh
hưởng không tốt.

Nó suy nghĩ một lát thì xoay người rời đi, nó muốn rời khỏi nơi đây tìm một
chỗ bình tĩnh lại tâm tình để vượt qua cửa ải, miễn cho gặp phải chuyện tình
ngoài ý muốn.

Thế nhưng, mọi người của Vũ Tộc thấy thế thì rùng mình, trong nội tâm khá là
lo lắng, trong đó có một vị nguyên lão quát lên: “Điều động thần chu!” (thuyền
thần).

Vù một tiếng, nơi trung tâm vùng tịnh thổ xuất hiện một chiếc thần chu màu
xanh da trời tỏa ra màu sắc an lành bay vút lên trời cao chở theo rất nhiều
cao thủ, phù văn dày đặt đánh thẳng tới Nhóc Tỳ.

“Tốc độ nhanh thật!” Nhóc Tỳ giật mình, lúc này mới xoay ngược người lại thì
chiếc bảo chu đã vượt qua và chặn ở phía trước nó.

“Ngươi chạy không thoát đâu!” Mọi người của Vũ Tộc ra tay, trong lòng bọn họ
cảm thấy vô cùng hoảng sợ, rất sợ Nhóc Tỳ rời đi thành công khai sáng thần
tích, nếu như vậy thì phiền phức của Vũ tộc rất lớn.

Nhóc Tỳ dừng lại và cũng không bỏ chạy nữa, nó đã nhìn ra được chiếc thần chu
này không phải vật bình thường, nó có tốc độ rất nhanh, nếu như sau khi nó rời
đi và tìm một địa phương yên tĩnh nào đó bế quan, đám người này đột nhiên xuất
hiện quấy nhiễu nó, như vậy thì càng phiền toái hơn, rất dễ xảy ra vấn đề lớn.

“Ầm!”

Một mảnh phù văn đè ép, mặt đất liền sụp lún, Nhóc Tỳ nhanh chóng rút lui né
tránh đòn đánh này.

Nó đừng ở xa xa yên lặng quan sát tình hình bên trong cơ thể của mình, thương
thế rất nặng, thân thể rách nát, nhưng cũng chính vì thế nên nó mới thúc dục
được tiềm năng và mới có thể hiện lên Động Thiên thứ mười.

Sau đó, nó lại cẩn thận cảm ứng Động Thiên thần bí nhất kia, như ẩn như hiện,
cùng một thể với nó, thế nhưng vẫn không chân chính giáng lâm, chờ đợi nó đoạt
lại tạo hóa.

“Không có vấn đề gì, cũng không giống như lời nghị luận của bọn họ, cơ hội sẽ
không bỏ qua được, ta đã nắm lấy rồi, cần có thời gian đầy đủ mới được.”

Nhóc Tỳ thở dài một cái, không lo lắng gì nữa.

Nó xoay người giết thẳng vào trong tịnh thổ, nó giống như là một tên Ma Thần,
lạnh lùng cất tiếng nói: “Các ngươi đã muốn ta lưu lại, vậy thì ta tiếp đến
cùng!”

Thế nhưng lần này nó rất cẩn thận, phòng ngừa đối phương lại cho nổ tung đại
trận, nói như vậy, thật sự sẽ rất nguy hiểm!

Hiện tại, mỗi một bước tiến nó đều bổ kiếm gãy về phía trước, trong tịnh thổ
bị chém nát tan tành, thế như chẻ tre, nó chém giết mãi cho tới vùng trung tâm
tịnh thổ.

Thời khắc này, đá vụn bay tán loạn, cát bụi mù cả trời, mọi người giật mình,
Hùng Hài Tử muốn diệt sạch vùng tịnh thổ của Vũ Tộc, không chừa lại một thứ
gì.

Một người một kiếm, Nhóc Tỳ một mình xông vào, ầm một tiếng cát đá bay tứ
tung, nó đang phá hủy trung tâm của thần trận cuối cùng, mà nơi đây cũng còn
có rất nhiều người.

“Giết!”

Mọi người thuộc Vũ Tộc rống to, trong đó có một tòa tháp đỏ tươi vô cùng kỳ
lạ, như là lao ra từ trong biển máu, mang theo những khí tức khốc liệt trấn áp
về phía Nhóc Tỳ.

“Hừ, có chút quái lạ!”

Hùng Hài Tử né tránh, cũng không lấy cứng chọi cứng, vật này rất yêu tà, có
một luồng gió lạnh muốn chém chết hồn phách người khác, vô cùng lạnh buốt.

“Đây chính là Trấn Hồn Tháp mà bọn họ đã nói, có thể giết chân thân của người
khác?” Khóe miệng của Nhóc Tỳ lộ nụ cười mỉm.

Hay tay nó vung lên diễn biến thành lôi điện dày đặc kết dưới tầng mây trời
bốc hơi mù mịt, ánh tím rực rỡ. Cái gì là cứng rắn mạnh mẽ nhất? Đó chính là
lôi điện, nó muốn luyện hóa tòa tháp này.

Ánh chớp như nước nhanh chóng bao phủ lại nơi đây, một cái đỉnh lại hiện ra,
Nhóc Tỳ sử dụng lôi điện để chế tạo, hóa sinh ra một cái đỉnh chuẩn bị luyện
hóa tòa tiểu tháp màu đỏ kia.

“Tiêu diệt!”

Mọi người của Vũ Tộc lo lắng đồng thời hợp lực điều khiển tòa tháp, bọn họ
không nghĩ tới Nhóc Tỳ bị thương nặng còn không chuyên tâm mở ra Động Thiên
thứ mười, vậy mà lại khủng bố như vậy, bọn họ tức giận, bởi vì tòa tháp sắp
đổi chủ rồi.

Mọi người xem chiến cũng giật mình, thiên niên này quả nhiên lợi hại, nó không
muốn mở ra tòa Động Thiên thứ mười à, sao tự nhiên lại phân tâm như vậy?!

Trên thực tế, người ngoài không thế biết được Hùng Hài Tử vô cùng rõ ràng về
tình huống của bản thân, không cần thiết phải tập trung toàn bộ tinh thần vào
việc phá quan.

“Giết!”

Giữa bầu trời, thần chu vọt tới, những ký hiệu cốt văn vô cùng vô tận lấp
lánh, giống như là sao sáng đầy trời đang rơi xuống vậy, óng ánh chói mắt bao
phủ nơi Nhóc Tỳ đứng lại.

“Chính là lúc này!”

Đột nhiên Nhóc Tỳ thu tay lại hét dài một tiếng, toàn thân vàng óng rực rỡ,
một con Côn Bằng hiện lên xông thẳng về trước, trong miệng ngậm lấy kiếm gãy
va thẳng về phía bảo chu.

“Không xong!”

Mọi người thuộc Vũ Tộc kêu to, Côn Bằng giương cánh vô cùng khổng lồ, hơn nữa
còn chủ động xông tới, tốc độ đạt đến mức tận cùng, hai thứ lập tức va chạm
với nhau.

Kiếm gãy phát sáng ầm ầm bổ thẳng lên trên thần chu.

Đó là một bảo cụ cực kỳ hiếm thấy thế nhưng kiếm gãy lại sắc bén vô cùng, một
tiếng rắc rắc nhẹ vang lên, thân thuyền đã bị chém xuống một khúc.

“Xong rồi!”

Vẻ mặt của đám Vũ Tộc rất thê thảm, bảo bối trong tộc lại bị hủy nữa.

Những người ngồi trên thần chu, điều duy nhất có thể làm đó chính là bỏ của
chạy lấy người rời thật xa thiếu niên đáng sợ kia, hàng loạt bảo quang vọt
lên, những cao thủ lao thật nhanh ra khỏi thần chu.

Nhóc Tỳ không thèm để ý tới, chỉ cần thần chu với tốc độ cực nhanh không còn
thì cũng chẳng còn gì để lo lắng nữa, nó toàn lực đoạt lấy Trấn Hồn Tháp và
lại thu được vào tay một món ma khí.

Thời khắc này, nó xông thẳng vào tịnh thổ đại khai sát gới chiến đấu với những
người còn lại, cặp cánh vàng sau lưng chấn động, ầm một tiếng lại mấy chục
người nổ tung.

“Gào…” Toan Nghê màu tím rít gào, nó to lớn như ngọn núi vậy, là do tia chớp
hóa thành, trùng kích vào trong trung tâm tịnh thổ, tạo nên một hồi hạo kiếp.

“Xoẹt!”

Nhóc Tỳ vung tay, một luồng hào quang màu đỏ đậm bay ra, Diệt Hồn Châm nhanh
chóng cắm thẳng lên đầu của một tên nguyên lão khiến cho ông ta kêu thảm rồi
hồn diệt tại chổ.

“Lục thúc tổ!” Một đám người kêu lên, lại một nhân vật trọng yếu trong tộc
chết trận, hư thân và chân thân đều sẽ từ trần.

“Xoẹt!”

Lại thêm một làn ánh đỏ bay ra cắm thẳng vào mi tâm của một ông lão khác ở
phương xa, bụp một tiếng, thân thể ông ta nổ tung hóa thành một làn sương máu,
sau đó tan rã.

“Cái gì, Tứ thúc tổ!” Mọi người sợ hãi, lại thêm một vị nguyên lão chết nữa,
tổn thất ngày hôm nay vượt quá tưởng tượng rồi.

Hùng Hài Tử đại khai sát giới đánh đâu thắng đó giết thẳng vào trong tịnh thổ,
không người nào là đối thủ của nó, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Tiểu tặc, nạp mạng đi!”

Một đám người gầm lên không thèm đếm xỉa gì nữa nhào tới liều mạng với nó.

“Bùm!”

Bảo thuật Toan Nghê xuất hiện, sấm sét màu tím xuyên qua tịnh thổ, những người
này trong nháy mắt được ánh chớp bao phủ rồi nổ tung rồi hóa thành tro tàn.

Nhóc Tỳ cứ như là một tên Tu La quét sạch tứ phương tắm rửa máu huyết của địch
nhân, không một ai có thể cản được bước tiến của nó.

“Thiêu đốt tịnh thổ, mở ra thần trận!” Có người rống to.

Nhóc Tỳ oai phong rít lên một tiếng, cả người lấp lánh đấy phù văn, một cơn
sóng lớn màu vàng cuộn trào về phía trước, ầm một tiếng đập tan người vừa hét
lên.

Cũng có một vài người khác gầm thét muốn mở ra tòa đại trận cuối cùng. Hùng
Hài Tử đã nếm qua mùi vị thiệt thòi nên sẽ không đời nào cho chúng thành công
mở ra, phù văn lấp kín cả người.

Biển rộng vô cùng, đại dương màu đen ở phía sau lưng nó hiện lê nhấn chìm cả
nơi đây, một con cá lớn màu đen vẫy đuôi, một tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục
đến hơn trăm người nổ tung.

Nhóc Tỳ vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất của mình, đại dương màu đen đều do phù
văn hóa thành, nó đại khai sát giới, bao phủ khắp nơi đây, rất nhiều người bị
chia năm xẻ bảy.

“Thời gian chắc cũng gần đủ rồi, ta cũng nên rút thôi.” Hùng Hài Tử cảm thấy
không thể trì hoãn thêm được nữa, cũng nên đi mở ra tòa Động Thiên thứ mười
rồi.

Đột nhiên, một luồng khí tức chí cường từ trong bóng tối đánh tới, Nhóc Tỳ
vung tay đánh tới, hai thứ va chạm với nhau giống như là núi lửa phun trào,
phù văn chói mắt.

“Cái gì, có người ngăn cản Hùng Hài Tử!”

Quần hùng giật mình, nhanh chóng di chuyển ánh mắt để quan sát,

Đây là một con Ly Long, cả người sáng rực tỏa ra ánh sáng chói mắ, giống như
là một vị thần vậy, nó muốn tiêu diệt Nhóc Tỳ.

“Sinh linh thuần huyết!”

“Con cháu của hung thú Thái Cổ!”

Mọi người kinh ngạc lập tức nhìn ra được đây chính là một con Ly Long thuần
huyết, nếu không thì sao có thể chiến một trận với Nhóc Tỳ chứ.

“Là ngươi!” Nhóc Tỳ nhận ra chính là con Ly Long mà nó đã từng giao thủ ở Bách
Đoạn Sơn.

“Là ta, giao ra Thanh Đồng Bảo Thư thì ta sẽ đi ngay!” Vẻ mặt của Ly Long lạnh
lùng, lớp vảy sáng rực cả người như được đúc từ tiên kim vậy.

“Ngươi không có cơ hội lấy đâu.” Nhóc Tỳ xoay người, nó nhất định phải rời
khỏi đây để mở ra Động Thiên thứ mười, không muốn dây dưa nhiều nữa.

“Ầm!”

Ly Long công kích muốn đại chiến với nó, không chịu từ bỏ, bảo thuật bao phủ
nơi đây.

“Vù!”

Đột nhiên hư không run lên, một luồng giống như là sấm sét vậy, một bóng người
vọt tới đánh về phía Nhóc Tỳ vô cùng ác liệt, sát khí ngập trời.

“Đùng” một tiếng thật lớn vang lên, bầu trời run rẩy, đại địa rạn nứt, tịnh
thổ sụp lún, đòn đánh này vô cùng đáng sợ giống như một trận động đất thật
mạnh vậy.

Mọi người giật mình, đó là một Nhân Loại vậy mà lại lấy cứng chọi cứng với
Hùng Hài Tử, mạnh mẽ không thể tin được!

“Làm sao có khả năng chứ, Nhân Tộc còn có một thiếu niên như thế nữa sao?” Tất
cả mọi người không thể tin được.

Đây là người nào? Chưa từng gặp qua, lại xuất hiện thêm một thiếu niên Nhân
Tộc mở ra chín tòa Động Thiên, quả thực khiến người khác khiếp sợ, từ xưa tới
nay chưa từng nghe nói qua.

Nhóc Tỳ lạnh lùng liếc nhìn hắn, lại tiếp tục thay đổi phương hướng, thật sự
không thể dừng lại được, nhất định phải mở ra được Động Thiên thứ mười.

“Để lại bảo thư, nếu không ngươi đi không được, đời này cũng đừng mong mở ra
được Động Thiên thứ mười.” Ly Long chặn đường.

Mà thiếu niên Nhân Tộc kia lại có một loại dã tính, màu da đồng cổ phát sáng,
thân thể vô cùng cường tráng mạnh mẽ vồ tới giết nó.

“Ai cũng không thể ngăn cản được ta, hôm nay ta sẽ mở ra Động Thiên thứ mười
cho các ngươi xem!” Nhóc Tỳ xông lên, kiếm gãy phát sáng.

Song, đối phương cũng có chí bảo, khí tức vô cùng kinh khủng chống chọi gay
gắt với nó.

“Bùm!”

Toan Nghê ngẩn đầu, Hùng Hài Tử phóng ra tia chớp bao phủ nơi đây lại sau đó
vọt thẳng lên với tia điện đối kháng với hai người, cùng tranh đấu trong biển
sét.

Cũng trong lúc đó, trong hư không, một tòa Động Thiên rất thần bí hiện lên hơi
rõ nét một chút phóng thích ra sức mạnh bất hủ.

“Cái gì, chẳng lẽ hắn muốn vừa chiến đấu vừa mở Động Thiên thứ mười? Quá
nghịch thiên rồi!”

Mọi người kinh ngạc, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi. Nơi đó giống như một vùng biển
mênh mông cuộn trào, gợn sóng rất kịch liệt, tòa Động Thiên càng ngày càng rõ
rệt gần như hiển hóa thành thực thể.

“Vù” một tiếng run rẩy, thiếu niên Nhân Tộc kia vô cùng đáng sợ, bảo thuật vừa
ra, phù văn đầy trời, đây chính là muốn trấn áp thập phương, khí thế vô địch,
hắn va chạm với Nhóc Tỳ.

“Nếu như không lưu lại bảo thư, đừng nói tới mười Động Thiên, ngay cả cái mạng
của ngươi cũng giữ không được!” Ly Long lạnh lùng nói, toàn lực tấn công.

“Hai người các ngươi chớ có chọc ta, nếu không ta ăn hết các ngươi!” Hùng Hài
Tử lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết uy hiếp.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận