Một đám người vội vội vàng vàng xông vào sâu trong dãy núi, Toan Nghê đã già
mà chết đi, có nghĩa là toàn bộ chân huyết và bảo cốt của nó đều sẽ trở thành
kho báu vô chủ, sao không khiến người ta kích động?
“Nhanh, tốc độ quá chậm rồi!” ĐámThạch Lâm Hổ sốt ruột, chỉ sợ đi muộn bị
người khác nhanh chân đến trước.
Những ngọn núi nguy nga nối tiếp nhau, núi rừng vô tận. Có một vài gốc cổ thụ
to lớn rất kinh người, táng cây đâm thẳng vào vòm trời, cao hơn ngàn mét, còn
hơn một vài ngọn núi, già thiên tế nhật. Còn số dây leo đó cũng không biết đã
sinh trưởng bao nhiêu năm, mấy người trưởng thành cũng không ôm hết, men theo
núi mà sinh trưởng, cứng cáp như Cầu Long.
Người của Thạch Thôn chạy băng băng một mạch, tới gần chỗ Toan Nghê tử vong,
cảm thụ được rất nhiều loại khí tức khủng bố, khiến người ta cảm thấy vô cùng
áp lực, đó chính là do Vạn Thú Vương sau khi chết tạo ra.
“Thật yên lặng!” Mọi người cảm thấy điều khác thường, chỗ này quá yên tĩnh,
không có một tiếng động nào, thật giống như một vùng đất tử vong.
Ở đây ngay cả một con chim cũng không có, càng khỏi nói phi cầm tẩu thú. Thậm
chí sâu kiến đều trốn vào trong hang ngủ đông, không chịu đi ra. Trong núi
rừng hoang vắng không một tiếng động, yên tĩnh như chết.
“Toan Nghê trước khi tọa hóa đã đánh chết không ít mãnh thú, quấy nhiễu Đại
Hoang, phi cầm tẩu thú ở chỗ này đã chạy sạch cả rồi.” Thạch Lâm Hổ nói.
“Không đúng!” Tộc trưởng Thạch Vân Phong bỗng nhiên kinh hãi, sau đó vội vàng
nói: “Lâm Hổ, đừng vội, di thể của Toan Nghê quý báu và hiếm có cỡ nào chứ. Ta
nghĩ không chỉ chúng ta muốn có được, kể cả một vài loài hung thú khác cũng
đang rình mò, chúng ta mau lùi lại, đừng ra tay trước.”
Ông ấy cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, trong bóng tối giống như có
loài Hồng Hoang Cự Thú nào đó đang từ xa chạy tới đây, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn
chằm chằm khu vực này. Lão tộc trưởng sau lưng phát lạnh, lệnh tộc nhân rút
lui.
Cùng cảm giác với ông ấy còn có nhóc tỳ, lông tơ của nó dựng ngược, nắm chặt
bàn tay nhỏ bé. Thạch Hạo cũng nói ra cảm thụ của mình.
Mọi người nhanh chóng xông về phía ngoại vi, không có tiếp cận ngọn núi đá sụp
đổ đó.
“Cứ bỏ qua như vậy thật là khiến người ta khó chịu!” Thạch Phi Giao đấm ngực,
cảm thấy vô cùng ức chế.
“Trước tiên đừng nóng vội, chờ cơ hội cái đã, mạng người mới là quan trọng
nhất. Tuy chân huyết của Toan Nghê là kinh thế, Bảo Thuật nó để lại cũng
nghịch thiên, nhưng cũng phải có mạng để dùng mới được.” Thạch Vân Phong
nghiêm túc nói.
Bọn họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, trèo lên một ngọn núi cao, đứng nhìn từ xa,
tỉ mỉ quan tâm tình hình ở chỗ đó.
Có rất nhiều bóng người, vùng núi này xuất hiện tiếng hò hét. Có ba nhóm người
phân biệt từ ba hướng khác nhau đi tới, thuộc về thôn làng khác nhau, mục tiêu
đều là tòa núi đá sụp đổ đó, họ muốn đào ra thi thể của Toan Nghê.
“Quả nhiên không chỉ có tộc ta. Biết được con Toan Nghê Thái Cổ Di Chủng này
sắp chết già, người sống ở gần khu Đại Hoang này đều đang quan tâm.”
Nhân mã ba bên giằng co với nhau, sau đó không hề bất ngờ mà nảy sinh xung
đột, trong vùng rừng xuất hiện tiếng kêu giết.
“Grao”
Đột nhiên, liên tục có năm con mãnh thú xuất hiện. Con nào cũng to bằng cái
nhà, lộ ra hàm răng trắng ởn, bỗng vồ phía đám người đó, cũng muốn tranh đoạt
thi thể của Toan Nghê.
Cùng lúc này, trên không trung truyền tới tiếng kêu dài, gió lớn nổi lên, mấy
con hung cầm bay tới. Con nào cũng dài năm sáu mét, cánh giương rộng ra cũng
phải mười một mười hai mét, lao xuống liền lập tức xé xác sáu bảy người ngay
tại chỗ, máu tươi khắp nơi.
Cảnh tượng đẫm máu này thì không cần phải nói những người đang trải nghiệm ở
hiện trường đó, kể cả là người của Thạch Thôn cũng sợ hãi một hồi, bọn hung
cầm mãnh thú đã quay lại rồi, đây chính là một tai nạn!
“Grao”
Quả nhiên, trong quần sơn có tiếng thú gào liên tục không ngừng. Số mãnh thú
và hung cầm bị Toan Nghê đuổi đi lúc trước đã quay lại, lúc này chúng muốn
đoạt thi thể của nó để làm cho mình càng thêm mạnh mẽ.
Không chỉ mỗi khu vực núi rừng này, kể cả là trong vùng núi ở xa xa, tất cả
các sinh vật mạnh mẽ đều đã xuất phát. Trong lúc nhất thời tiếng kêu hí của
phi cầm tẩu thú liên miên không dứt, cả dãy núi đều sục sôi.
Quần thú bạo động, lớn thì mấy chục mét, nhỏ thì mấy xích, chỉ chớp mắt đã có
mấy trăm con xuất hiện. Đều là các chủng tộc cường đại, nếu không đã không dám
tấn công, giống như một cơn hồng thủy cuốn tới, điên cuồng gào thét.
Mà trên trời cũng là như vậy, các loài chim bay múa, mỏ cứng vuốt sắc, ùn ùn
kéo đến, xông về phía vùng núi này giống như phát điên.
“Chạy!”
Người của ba thôn làng nọ ném lại bốn mươi cái xác, toàn bộ nhảy vào trong một
con sông, dựa vào đường thủy để chạy, nếu không sẽ chẳng còn xót lại bất cứ
một ai.
Trên đỉnh núi, người của Thạch Thôn quan sát từ xa đều tái mặt. Họ cũng từng
nghĩ có thể có hung thú tới tranh đoạn thi thể của Toan Nghê Vương, nhưng lại
không ngờ sẽ đông thế này.
Chạy xuống đường thủy, mấy người tưởng như đã an toàn đó đột nhiên kêu thảm, ở
đó có đại xà dài mấy chục mét đang lăn mình, há to cái miệng như chậu máu
thoáng cái đã nuốt chửng bốn năm người.
“Răng rắc”
Ở một bên khác, một con cá xấu lớn màu vàng dài mười mấy mét lộ đầu ra, há cái
miệng to như cái mẹt, thoáng cái đã cắn xé năm sáu người, máu tươi lênh láng
chảy ra từ kẽ răng trắng sắc bén của nó, nhuộm đỏ mặt sông.
Loại tình cảnh này khiến người lạnh từ trong lạnh ra, người sống sót liều mạng
chạy trốn, không còn dám dừng chân thêm chút nào nữa.
“Thật kinh khủng! May mà chúng ta tạm thời lùi bước, nếu không chắc chắn sẽ có
kết cục như họ.” Thạch Lâm Hổ nghĩ mà sợ, phát hiện sau lưng đã ướt mồ hôi.
“Xem ra cái xác của con Toan Nghê này còn quý giá hơn là chúng ta tưởng, nếu
không bọn phi cầm tẩu thú kia đã không liều mạng như vậy.” Thạch Phi Giao nói.
Ở tòa núi đá sụp đổ đó có mấy trăm con hung thú và mãnh cầm đang điên cuồng
đánh, muốn đào ra đống đá đó, lôi thi thể của Toan Nghê ra. Mà bọn nó cũng
đang chém giết lẫn nhau, mùi máu tanh ập vào mũi, các loại tiếng rít gào đinh
tai nhức óc!
“Quá nhiều mãnh thú, chúng ta ở chỗ này cũng không an toàn, nói không chừng sẽ
bị lan đến!” Một vị tộc lão nói.
“Grao”
Ông ta vừa dứt lời, từ trên núi liền xuất hiện cuồng phong. Hai con quái vật
lớn cùng xuất hiện, con nào cũng dài bảy tám mét, bộ lông màu nâu, khuôn mặt
hung dữ, sườn mọc hai cánh.
Lại là loài Bưu đáng sợ, hơn nữa còn những hai con!
Bưu bởi vì tướng mạo quái dị nên bị hổ mẹ ghét bỏ, không cho bú sữa rồi bỏ đấy
không lo, gần như không có khả năng sống sót, không chết đói thì sẽ bị thú
rừng ăn thịt. Vạn nhất có con may mắn sống sót và lớn lên được thì tuyệt đối
sẽ hung uy kinh động núi rừng, ăn nuốt các loại mãnh thú.
Trước mắt, hai con Bưu cùng xuất hiện, thực sự là kinh người, hung ác và khó
đối phó hơn xa đám mãnh thú vừa rồi.
‘Vù’ một tiếng, một cơn cuồng phong ập tới, một con Cự Bưu đã lao tới, há cái
mồm như chậu máu, thoáng cái cắn mất hai thôn nhân. ‘Răng rắc’ một tiếng, hơn
nửa cơ thể của một người trong đó liền rơi xuống, máu tươi chảy ào ào, vô cùng
thê thảm.
“Thạch Lâm!”
“A Vân!”
Trong số thôn nhân truyền tới mấy tiếng rống bi thương, tên sắt như mưa bắn về
phía con Bưu.
Việc này quá đột nhiên, con Bưu hung tàn có thể bay, hơn nữa dài bảy tám mét.
Con quái vật lớn như vậy đột nhiên xuất hiện, tự nhiên là không kịp phòng bị,
nháy mắt đã tạo thành cảnh đồ sát đẫm máu.
“Súc sinh!”
Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao hét lớn. Hai người đều vung kiếm bản to xông tới,
dẫn theo một đám đàn ông cường tráng nhất giết về hướng con Bưu đó.
Loại sinh vật này mặc dù không có ngưng kết ra Nguyên Thủy Bảo Phù ở trên
khung xương, nhưng cơ thể cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, lực sát thương mạnh kinh
người. Bình thường lúc săn thú, thôn nhân đều cố sức tránh không gặp phải bọn
nó.
“Grao”
Con Bưu còn lại rống to, từ một bên khác vọt tới, vung lên móng vuốt, hàn
quang lấp lánh, vang lên keng keng, đốm lửa văng khắp nơi, đánh bay toàn bộ
kiếm bản to và bổng lớn ở trong tay tộc nhân.
“Phập”
Hai người trong số đó tránh hơi chậm một chút, trực tiếp bị đánh rách bụng,
máu tươi chảy khắp đất, bị trọng thương khó mà tưởng tượng, được thôn nhân kéo
lại và cứu về hậu phương.
“Con mèo lớn kia, mày trả mạng mấy người A Vân thúc lại đây!” Thạch Hạo tức
giận xông về phía trước, trên hai tay ký hiệu lấp lóe, sáng lên như những vì
sao, rực rỡ ở trong lòng bàn tay nó, sau đó một vầng trăng bạc xuất hiện.
Vầng trăng này vô cùng chân thực, như Thần Nguyệt rơi xuống từ trên chín tầng
trời, chói lọi rực rỡ, nhanh chóng xông về một con Bưu dữ.
“Keng”
Bưu dữ vung lên bàn chân lớn như cái mẹt, nhấp nháy hàn quang, đụng vào trăng
bạc, phát ra tiếng kim loại va chạm, làm cho ngọn núi này rung lên một lúc.
Phải biết rằng, vầng trăng bạc này có thể chém đứt đá lớn, uy lực vô cùng, mà
lúc này Bưu lại dùng vuốt sắc chọi cứng một lúc.
Giằng co ngắn ngủi, ‘phập’ một tiếng, con Bưu dữ này phát ra một tiếng rống
giận kinh thiên động địa, một bàn chân của nó cuối cùng đã bị chặt đứt, máu
tươi ào ạt nhuộm đỏ mặt đất.
Cùng lúc này, thế đi của vầng ngân nguyệt đó không giảm, ‘phập’ một tiếng chém
ở trên đầu của nó. Thoáng cái đã chém ra một cái khe lớn, một vết thương đáng
sợ phun máu ra ngoài.
Tiếng thú kêu động trời, núi rừng rung lên. Con Bưu dữ này lắc lư kịch liệt,
mang theo không cam lòng, hung quang trong mắt từ từ ảm đạm, ‘ầm’ một tiếng
ngã ngửa ra vũng máu.
Đây chính là Bảo Thuật của loài Thanh Lân Ưng, lực tấn công kinh người. Một
kích của Thạch Hạo thoáng cái đã chém chết một con Bưu dữ đáng sợ.
“Giỏi lắm nhóc tỳ, thêm một phát nữa nào!” Thạch Phi Giao hét lên.
Thạch Hạo xoay người xông về phía con Bưu còn lại, hào quang trong lòng bàn
tay lại lóe lên. Môn Bảo Thuật không truyền cho ngoại tộc này một lần nữa tỏ
rõ hung uy, trăng bạc chém qua, trên cổ con Bưu lớn bảy tám mét đó liền phun
máu tung tóe, ngân quang quay một vòng liền trức tiếp chém đầu nó xuống, ‘rầm’
một tiếng rơi ở dưới đất.
Máu tươi của con Bưu đó phun ra như suối, bắn khắp người rất nhiều thôn dân.
“Bảo Thuật thật đáng sợ!”
Loại thủ đoạn tấn công này thực sự khiến người ta khiếp hãi.
Sau khi nhóc tỳ giết chết hai con Bưu dữ liền ngẩn người. Đây vẫn là lần đầu
tiên nó giết chết mãnh thú ở trong núi rừng. Cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng
nõn của mình một lúc, hơn nửa ngày nó vẫn không thể nói nên lời.
“Không sao. Nam nhi lớn lên trong Đại Hoang ai không dính máu, đều như vậy
cả!” Thạch Lâm Hổ đi tới vỗ vỗ vai nó.
Thạch Hạo dùng sức gật đầu, trong lòng nó mặc dù rất không bình tĩnh nhưng lúc
này lại ngậm chặt mồm, không có nói gì. Vừa rồi nếu không giết Bưu dữ thì tộc
nhân sẽ tử thương rất nhiều.
“Bảo Thuật thật sự rất lợi hại, nó có thể giết hung thú cũng có thể cứu người.
Nếu mà lấy được ký hiệu nguyên thủy của Toan Nghê thì tốt rồi!” Rất lâu sau,
nhóc tỳ mới nhỏ giọng tự nói.
Trên tầng mây có một tiếng kêu dài, Thanh Lân Ưng xuất hiện, nó nhào xuống,
mang theo một cơn cuồng phong.
Nhóc tỳ nhảy lên, dùng sức vẫy tay, lớn tiếng hô: “Thanh Lân Ưng đại thẩm chở
cháu lên đi. Người là bá chủ vùng ngoại vi sơn lâm, mà cháu cũng có thể giúp
được một vài việc. Chúng ta cùng nhau đi tranh đoạt bảo thể của Toan Nghê.”