Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 17: Bảo Thuật.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một con Toan Nghê như thế này vô cùng đáng sợ, cho dù là chết rồi thì cũng là
vô giá, cả thân thể có thể nói là một kho báu, ai mà không muốn có được?

“Thật là khiến người ta mê tít mắt, hận không thể lập tức tìm tới, lấy được
chân huyết và Nguyên Thủy Bảo Phù của nó.” Một vài người trẻ tuổi trong tộc
hăm he.

“Kể cả là con Toan Nghê đó già rồi thì bọn ta cũng không thể đối phó nổi.
Tuyệt không thể hành động tùy tiện, phải kiên nhẫn chờ đợi.” Tộc trưởng vẻ mặt
ngưng trọng, nghiêm túc cảnh báo.

“Ha ha, lần này thu hoạch rất phong phú, nói ra thì nhóc tỳ thật đã lập được
đại công. Nếu không có nó thì không thể tránh khỏi một cuộc hỗn chiến đẫm
máu.” Một vài người trong tộc khen.

“Ý…” Nhóc tỳ tỏ ra xấu hổ, gãi gãi đầu, gọi Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh
một tiếng rồi chạy ra xa.

“Ầm!”

Từ trên tầng mây có một con chim khổng lồ hạ xuống, vẩy lấp lóe hàn quang.
Thanh Lân Ưng xuất hiện, nó đang bắt lấy một con Hỏa Tê khổng lồ, ầm một tiếng
ném ở bên ngoài thôn. Cứ cách một đoạn thời gian là nó lại sẽ đưa tới một con
mồi khổng lồ.

Tới bây giờ, chim non đã nở được sắp gần hai tháng, thể hình dần dần dài hơn,
được khoảng hai mét rưỡi, càng trở nên to lớn khỏe mạnh, hơn nữa vẫy cánh đã
sắp có thể bay lên được lưng trời rồi.

“Bọn nhóc các ngươi mau lớn còn đưa ta đi vào sâu trong dãy núi xem một phát.”
Nhóc tỳ ôm cổ chúng nó, chớp chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ mong đợi. Sau đó, nhóc
tỳ bắt đầu tìm kiếm Nguyên Thủy Bảo Phù của ba con chim non, nghiên cứu lực
lượng thần bí mà chỉ chủng tộc này mới có.

“Ông!”

Một tiếng rung khẽ, một vầng trăng bạc hiện lên ở lòng bàn tay nó, dịu dàng mà
thánh khiết, tuôn suống từng điểm ánh sáng trong veo. Sau đó, trăng bạc mọc
lên, treo ở sau đầu nó, tô điểm khiến cho nhóc tỳ thần kỳ một cách lạ thường.

Lần trước đấu với Bái Phong, nó chỉ dung nhập cái Nguyên Thủy Bảo Phù này vào
lòng bàn tay, cũng không có lấy vầng trăng bạc hoàn chỉnh này để đối địch, nếu
không uy lực sẽ còn lớn nữa.

Trăng bạc xoay tròn quanh người nhóc tỳ, hào quang trắng toát rải rác, khiến
nó thoạt nhìn thần thánh một cách khó nói thành lời.

“Ồ, lại biết thêm được một chút, trong số cung điện ở trên trăng đó có một
chim khổng lồ cư ngụ, lẽ nào chính là con Thái Cổ Ma Cầm thủy tổ của bọn Thủy
Vân, Đại Bằng đó?” Thạch Hạo mơ hồ tự nói.

Ở trên trăng bạc có một gốc cây, còn có một mảnh cung điện, ký hiệu phức tạp,
hiện tại nghiên cứu của nhóc tỳ đối với Bí Cốt Bảo Thư hơi có tiến bộ, nhìn rõ
ràng được một vài thứ.

Nhóc tỳ rung làm cho trăng bạc bay ra ngoài, cả vầng trăng rõ ràng mà sáng
sủa, trong cung điện ở trong đó truyền ra một tiếng chim kêu, mà gốc cây đó
lại đung đưa một hồi, tản mát ra hàng loạt đốm sáng nhỏ.

Đây không giống với trăng bạc tạo ra bằng ký hiệu, bởi vì quá thật, trái lại
giống như Thần Nguyệt từ trên trời rơi xuống, sống động y như thật.

“Keng”

Một tiếng rung kim loại phát sinh, giống như một cái Bảo Cụ được cất lâu ngày
rửa sạch trần ai mà xuất thế một lần nữa, vang vang rung động, chói lọi thần
thánh.

Trăng bạc lượn qua một tảng đá lớn dài năm sáu mét, ‘răng rắc’ một tiếng cắt
đứt tảng đá, mặt cắt phẳng lì mà bóng loáng. Song nó vẫn không dừng lại, một
lần nữa xông về phía trước, liên tục cắt đứt hai tảng đá lớn rồi mới mờ đi.

“Á, lần trước chỉ có thể cắt một tảng mà thôi, lần này lại có thể trực tiếp
cắt đứt ba tảng đá, thật là lợi hại!” Nhóc tỳ giật mình há to mồm.

Vầng trăng bạc này ngưng thật so với trước nhiều, ở trong có ký hiệu lấp lóe,
tòa cung điện và gốc cổ thụ đó có thể mơ hồ nhìn thấy, sống động như thật, uy
lực tăng rất nhiều.

“Nhóc tỳ thật là lợi hại nha, không ngờ lại có thể phát ra được vầng trăng như
thế này, tao cảm thấy có thể đi đối phó một vài con mãnh thú hồng hoang ở
trong núi rồi.” Mấy đứa nhóc sau khi nhìn thấy đều ngưỡng mộ không thôi.

“Ừ, có thể thấy được Thái Cổ Ma Cầm năm đó kinh khủng cỡ nào, nếu ấn ký truyền
thừa mà hoàn chỉnh thì đây tuyệt đối là một loại thần kỹ, nhưng cho dù chỉ như
thế này thôi cũng đã hiếm có rồi.” Tộc trưởng nói.

Thủ đoạn tấn công mạnh mẽ như thế này có thể xưng là Bảo Thuật, đều là thần
thông được cái bộ tộc lớn quý trọng và giữ kín.

“Sau bao nhiêu năm, tộc chúng ta coi như cũng có một môn Bảo Thuật rồi.” Một
vài tộc lão rất kích động.

Loại Bảo Thuật này bình thường đều thuộc về các chủng tộc mạnh mẽ, nếu không
phải nhóc tỳ nuôi nấng Thanh Lân Ưng, quan sát và nghiên cứu ở cự ly gần, căn
bản không thể nào nắm bắt được.

“Không biết con Toan Nghê ở trong dãy núi kia thế nào rồi, nếu thật sự nó chết
già, lấy được di cốt nguyên thủy của nó coi như là lại vớ được một loại Bảo
Thuật khủng bố nữa.”

“Càng là Thái Cổ Di Chủng mạnh càng không cho bí mật bất truyền ở trong tộc bị
tiết lộ, nhất là ấn ký nguyên thủy ở trên xương đầu của nó, có thể sẽ hủy đi
trước khi chết.” Thạch Vân Phong nhíu mày nói.

Cũng chính là vì vậy mà Nguyên Thủy Bảo Phù mới cực kỳ quí hiếm, bởi chúng
thật sự quá ít, đại biểu cho truyền thừa cường đại của một chủng tộc, có nghĩa
là có thể thai nghén một loại Bảo Thuật.

“Thật sự hi vọng con Toan Nghê đó đừng có hủy đi bảo cốt, đó chính là Thái Cổ
Di Chủng chân chính, Bảo Thuật mà nó thai nghén nhất định sẽ cực kỳ kinh
người.” Thạch Lâm Hổ nói.

Tộc trưởng lắc đầu nói: “Đừng quá tham lam, tộc ta có thể bất ngờ lấy được một
loại Bảo Thuật đã là khá rồi.”

Bốn ngày sau, một tiếng rống kinh thiên động địa làm cho quần sơn đều rung
lên, muông thú run rẩy, quỳ rạp xuống đất, mãnh cầm toàn bộ đào tẩu lên trời.
Đá núi lăn lông lốc, cây cối lắc lư, cả vùng núi rừng đều đang rung động.

Con Toan Nghê đó từ sâu trong dãy núi đi ra, tới khu vực ngoại vi, nó sắp chết
nên muốn tìm cho mình một chỗ chôn thân, uy thế cực kỳ khủng bố.

“Nó thất sự sắp chết già rồi, e rằng chỉ trong vòng hai ngày mà thôi.”

Toàn bộ Thạch Thôn đều chấn động, nếu là lấy được di thể của Toan Nghê thì
chẳng khác nào vớ được một kho báu kếch xù, chân huyết của nó tuyệt đối có tác
dụng kinh người, đó chính là đại dược trong máu chân chính.

“Ừ, Thái Cổ Di Chủng chân chính a, nếu huyết mạch đủ tinh khiết thì có lẽ có
thể dùng lúc nhóc tỳ tẩy lễ khi năm tuổi được đấy.”

“Sai người cẩn thận quan sát, chúng ta làm tốt chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng
có thể lên đường!” Mấy vị tộc lão đều ngồi không yên được nữa, khẩn trương,
kích động, lo lắng, trong lòng khó mà bình tĩnh.

Còn về phần đám thanh niên trai tráng như Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao thì lại
càng hô hấp dồn dập, mắt cũng sắp đỏ lên rồi.

“Ta nhìn thấy rồi, con Toan Nghê đó đã xé xác rất nhiều hung thú, biến khu núi
rừng đó trở thành một vùng cấm địa, không có bóng dáng chim muông.”

Một ngày sau, có tộc nhân chạy về thôn bẩm báo, hắn đứng ở trên một đỉnh núi,
từ xa liền nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.

Tộc trưởng Thạch Vân Phong bỗng xoay người lại, nói: “Đi, chúng ta phải bắt
đầu hành động rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận phòng bị. Lần này hơn phân
nửa không chỉ có chúng ta, còn có động vật và bộ lạc khác tranh cướp nữa.

“Tộc trưởng gia gia, cháu cũng đi!” Nhóc tỳ mở miệng xin đi.

Tộc nhân không có ý kiến gì với việc này, chiến lực hiện tại của thằng bé
tuyệt đối là rất kinh khủng, mặc dù còn nhỏ nhưng đã nắm được một loại Bảo
Thuật, thời khắc mấu chốt có thể đại phát thần uy.

“Chiêm chiếp…”

Đại Bằng, Tiểu Thanh, A Tử tiến lại gần, dùng đầu cọ vào tay nhóc tỳ, tỏ vẻ vô
cùng thân thiết, cũng muốn đi theo.

“Ngoan, bọn mày đừng làm loạn, ở trong núi rất nguy hiểm, bọn mày còn nhỏ,
không thể đi mạo hiểm được. Đợi tao ở đây, lúc tao về sẽ đưa bọn mày đi bắt
giao ngư để ăn nhé.”

Thạch Hạo an ủi ba con chim non, đồng thời cũng căn dặn bọn nó nhất định phải
tiếp tục khuyên Thanh Lân Ưng tới lúc đó đi giúp đỡ. Bởi vì đi tìm thi thể của
Toan Nghê khả năng sẽ rất nguy hiểm, nếu có một con hung cầm hùng mạnh giúp đỡ
thì nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Đi thôi, vào núi nào!”

Một đám người trùng trùng điệp điệp đi vào trong núi, hướng về phần mộ do Toan
Nghê chọn.

“Ầm!”

Đất rung núi chuyển, sâu trong núi rừng giống như đã xảy ra động đất, cảnh
tượng vô cùng kinh khủng.

“Tộc trưởng, tuổi thọ của Toan Nghê đã hết, trước khi chết nó đi vào một sơn
động, quậy nát chỗ đó rồi.” Có tộc nhân từ phía trước chạy lại, nhanh nhẹn lớn
tiếng bẩm báo tình huống này.

“Đi, mau xông lên!” Thạch Vân Phong hét lớn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận