Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 173: Phong ba

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ai ai cũng không hề chú ý, ngay cả đám Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử đều bị gạt.
Có thể nói bảy mươi hai phép biến của Mao Cầu thay đổi phi thường kinh người,
có thể lấy giả làm thật.

Tuy rằng là Bảo Thuật không trọn vẹn nhưng được quái điểu trụi lông chỉ điểm
thì được bổ sung thuật biến hóa hình thể.

Lúc này nhóc tỳ tương đối cường tráng, nước da có màu vàng đồng, lẫn vào trong
dám người hô huynh gọi đệ cho dù chả quen biết chi ai.

“Ồ, tuy rằng ngươi bị thương thế nhưng tu vi lại tiến bộ rất lớn.” Một vị lão
giả cả người phát sáng nhìn Cửu Đầu Sư Tử, có vẻ tương đối hài lòng.

Cửu Đầu Sư Tử bị nhóc tỳ chém rụng bốn cái đầu, sau lại mọc lại. Đây là thủ
đoạn kinh thế của tộc nó, lúc này nó rất lúng túng, không biết phải mở miệng
thế nào.

“Tốt! Cường giả tộc ta trở ra tuy nhiều, ở lại không bao nhiêu nhưng hai người
các ngươi là nổi bật hơn cả, tu vi tịnh tiến, thực sự hiếm thấy!” Bên cạnh,
hai huynh đệ Tam Nhãn Tộc cũng được khen ngợi hết lời.

Rất nhiều sinh linh đã đi ra thế nhưng vẫn còn một số thiên tài các chủng tộc
chưa từng hiện thân, một ít Thái Cổ Di Chủng không khỏi giận tái mặt, trong đó
kinh khủng nhất phải kể đến một con Bạch Hổ.

Thân thể nó trắng noãn như ngọc, có không ít vằn vàng, toàn thân lấp lánh
không dính chút bụi, giống như được tạo thành từ ngọc lưu ly. Nó tản ra khí
tức cường đại, đứng trên một chiến xa cổ xưa, tâm tình tương đối tệ.

Đây là một vị vương tới từ Tây Lăng Thú Sơn, chờ ở chỗ này vì muốn đón tử tôn
mình cưng chiều nhất; kết quả, nó chờ hoài mà không thấy.

Nó có dự cảm hậu bối của mình đã biến mất!

” Gào gừ…” Bạch Hổ ngửa mặt lên trời rít gào, cả người toả ra Canh Kim Khí,
hư không trắng xóa một mảng, vòm trời nơi đây chấn động.

Đám Cửu Đầu Sư Tử,, Hỏa Nha, Ngũ Sắc Loan Điểu đều lộ vẻ kinh dị, trưởng bối
bọn họ lại nhỏ giọng hỏi tiểu Bạch Hổ kia ra sao, bị ai giết chết.

Chúng nó cật lực lắc đầu, ở đây không phải chỗ chơi, chả lẽ nói oanh oanh cho
trưởng bối biết con Bạch Hổ kia bị chúng nó chia nhau, ăn cho bằng hết sao?
Vạn nhất lộ chút phong thanh nhất định xảy ra đại chiến.

” Người Vũ Tộc ta sao còn chưa ra?” Cách đó không xa, bên trong một đám sương
mù, cả đám lão giả lo nghĩ, đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.

“Ra rồi, Tử Mạch đi ra rồi.” Bọn họ lộ ra sắc mặt vui mừng, rốt cục cũng nhìn
thấy một thiên tài còn sống đi ra, hẳn là còn có người phía sau.

“Tử Mạch, có chiếm được Thái Nhất Chân Thủy hay không? Bọn chúng không dám đi
ra là về sợ sao? Chúng ta đến đây đông lắm, có thể bảo vệ bọn chúng!” Một lão
giả kinh hỉ, ánh mắt chờ mong.

“Tổ gia, hu hu….” Vũ Tử Mạch khóc lớn.

“Sao vậy?” Một đám người Vũ Tộc nhất thời hoảng sợ, dự cảm có điều bất thường,
tất cả đều xanh mặt, lẽ nào cả đám thiên tài có Phong Ấn Giả bảo vệ đều toi
hết?

“Trưởng lão chết hết, thiên tài tộc ta cũng đều ngã xuống, chỉ có mình cháu đi
tìm Thạch Nghị biểu đệ…” Vũ Tử Mạch khóc như mưa rơi, nàng là một kỳ tài,
trời sinh thông linh, trên đường đi cảm ứng được nguy hiểm nên tránh được một
kiếp.

Nàng vẫn chưa tìm được Thạch Nghị, nhưng may mà vẫn còn sống.

“Cái gì? Chết hết? Ai làm việc này?” Người của Vũ Tộc cuồng nộ, cả đám đó đều
là tinh anh trong tộc, là niềm hi vọng trong tương lai thế mà toàn diệt.

“Chính là đứa trẻ ở Hư Thần Giới kia!” Vũ Tử Mạch khóc lóc kể lể, đồng thời
nói rõ chuyện bị đoạt Thái Nhất Chân Thủy.

“A…..” Cả đám rống to, không ít người giận đến mức thổ huyết. Đây là chuyện
quá nhục, cực kỳ nhục; nó chỉ là một đứa trẻ còn chưa mọc lông vậy mà tống
tiễn một đời tinh anh cả tộc.

“Phải đoạt lại!” Có người gầm nhẹ.

“Chân Thủy bị quấy nhiễu nên bỏ chạy, nó uống một phần nhưng chắc không có
dụng cụ nên không thể bảo quản được.” Vũ Tử Mạch nói.

“Ta hận! Lãng phí một tấm pháp chỉ thần linh trân quý vậy mà bị Hùng Hài Tử
phá hư.” Một ít đấm ngực giậm chân, gào lên.

Bọn họ càng nghĩ càng tiếc, càng nghĩ càng hận đến ngứa răng. Nếu không thành
công thì cũng thôi đi, ai ngờ sắp thành công thì đứa trẻ hung tàn kia lại rơi
từ trên trời xuống.

Thậm chí có vài người hối hận, nếu lúc trước không chọc vào thiếu niên kia thì
hẳn đã thu được Thái Nhất Chân Thủy rồi!

Đáng tiếc, có hối hận thì cũng đã muộn, thế gian không có bán thuốc quay ngược
thời gian.

Đặc biệt là đứa trẻ kia khiến bọn họ bất an. Nó mới bao lớn, vậy mà có thể
chém giết Phong Ấn Giả rồi! Đây đúng là một chuyện khủng khiếp!

“Nhất định phải diệt trừ nó!” Bọn họ nghiến răng rít gào, thiếu chút nữa cắn
rách môi, hết sức phẫn nộ.

Bên cạnh, có người nghe được tiếng hô của bọn họ cũng không thèm để ý bởi vì
chuyện tương tự xảy ra nhiều lắm, rất nhiều thiên tài đều táng thân trong đó,
khiến tộc nhân đều rít gào như Bạch Hổ.

“Người của Côn Tộc ta sao lại không có lấy một người?”

Lối ra phát sáng, sương mù lượn lờ, sinh linh đi ra phía ngoài càng ngày càng
ít thế nhưng Côn Tộc thủy chung không thấy tộc nhân của mình.

“Ly Tộc ta cũng không có ai đi ra là thế nào?” Có cả khối người nghi hoặc như
bọn họ, mặc dù cạnh tranh tàn khốc cũng không đến mức toàn diệt vì bọn họ có
Phong Ấn Giả!

Rốt cục bọn họ cũng đã đoán ra chân tướng bởi vì bên kia có người rống giận:
“Hùng Hài Tử, ta muốn cắn ngươi!”

Đó là người của Uyên Tộc, từ những người khác nhận được tin tức Hùng Hài Tử
đại sát tứ phương, giết sạch thiên tài bọn họ đưa vào, hơn nữa còn chém giết
sạch sẽ Phong Ấn Giả.

Côn Tộc, Ly Tộc, Mông Tộc, Uyên Tộc, tứ đại gia tộc này đã từng xung đột cùng
nhóc tỳ ở Hư Thần Giới; lúc này đây, vào Bách Đoạn Sơn, bọn họ đã treo thưởng
cho đầu nhóc tỳ, muốn giết nó cho kỳ được thế nhưng kết quả lại thế này!

Sau khi nhận được tin tức, tứ đại gia tộc giận sôi máu, muốn khóc cũng không
được, đay chính là hơn chục thiên tài và Phong Ấn Giả, cứ như vậy mà bị giết
nhẹ nhàng thế sao?

Chỉ là một thằng nhóc, cho dù là ở Hư Thần Giới hay Bách Đoạn Sơn cũng đều
cường đại bất phàm, chiến quả như vậy khiến chúng nhân sợ hãi.

“Tại sao lại như vậy? Ta không cam lòng!” Thiên tài của bốn tộc đều đại biểu
cho tương lai tộc đó, phụng mệnh đi tìm cổ bảo, kết quả không một ai sống sót.

Không chỉ bọn họ mà chúng nhân bên ngoài cũng đang bàn tán, nghị luận luôn
miệng.

“Các ngươi có nghe thấy không, trong Bách Đoạn Sơn xuất hiện đứa nhóc hung tàn
kìa; có người nói nó còn dám truy sát Thái Cổ Hung Thú còn nhỏ nữa!”

“Ờ, có nghe nói rồi, đúng là mạnh thật! Các ngươi không thấy mặt mày tứ đại
gia tộc bên kia như đưa đám sao, hình như cao thủ trong tộc bị đứa bé kia chém
giết sạch đó!”

“Quả nhiên ra tay đủ tàn nhẫn!”

Không bao lâu sau mọi người đều biết trong Bách Đoạn Sơn xuất hiện Hùng Hài
Tử, đứa nhóc có hung danh truyền khắp Hư Thần Giới. Tất cả mọi người đều há
mồm, suýt rớt cằm.

“Đúng là đã khinh thường nó, cho dù có đi đến nơi nào cũng dấy lên một hồi
phong ba! Bổ Thiên Các đúng là lượm được chí bảo…”

Nỗi lòng mỗi người đều phức tạp, giờ khắc này rất nhiều người đều tìm kiếm,
muốn lùng cho ra nhóc tỳ.

Nguyên lão Đào Dã của Bổ Thiên Các đứng nơi góc khuất, một tay cầm hồ lô vàng
óng, một tay giật giật ria mép, mí mắt giựt giựt; sao lại có cảm giác thằng
nhóc kia đã từng lật tung Bách Đoạn Sơn một lần rồi vậy!

“Thạch Nghị ra kìa, trùng đồng thần nhân chuyển thế!” Đúng lúc này có người
kinh hô, khiến tất cả nhìn về phía lối ra.

Nơi đó có một thiếu niên, người thon cao, tráng kiện hữu lực, tóc đen tung
bay, con mắt ẩn ẩn song đồng, tư thế oai hùng. Hắn kéo một con cổ thú ra
ngoài, khiến cả mặt đất run dữ dội.

“Cái gì? Đó là … một con Thái Cổ Di Chủng trưởng thành!”

Tất cả mọi người đờ ra, đánh chết Di Chủng cỡ này thì cũng tạm chấp nhận được
mà thiếu niên này đâu chỉ thế, còn bắt đem ra. Hành động này thật đúng là
nghịch thiên!

Ngay cả lớp người lớn ở nơi đây cũng rất khó đối phó Thái Cổ Di Chủng, có thể
không phải đối thủ nữa là…

Không ngờ một thiếu niên chỉ mới mười ba mười bốn tuổi mà lại có chiến tích
huy hoàng như thế; quả nhiên giống như thần, nhất định quật khởi ở đại hoang
này, không mấy ai có thể là đối thủ.

Cả người Thạch Nghị bao phủ một tầng thần huy, có vẻ thần bí mà cường đại,
giống như thần vương chuyển thế, hành tẩu nhân giới.

Hắn kéo một con giao màu xanh, hình thể khổng lồ. Trên người giao có rất nhiều
vết thương, có nơi còn lộ cả xương trắng. Thu hoạch như vậy khiến cả đám sinh
linh nói không nên lời.

“Đây là lão giao đối chiến cùng Thần Hầu, sau đó bị thương nặng, tưởng chừng
nó đã bỏ đi không ngờ bị Thạch Nghị bắt được.” Có sinh linh thuần huyết lộ vẻ
kinh dị.

Không chỉ có bọn chúng, cũng có người được xem trận chiến ấy vì vậy thấp giọng
nghị luận, giúp mọi người biết lão giao kinh khủng bực nào.

“Mặc dù nó bị thương nhưng Thạch Nghị có thể bắt được thì cũng đại biểu cho sự
cường đại và tôn nghiêm của hắn!”

Tất cả mọi người động dung.

“Thạch Nghị thu hoạch được một đoạn thánh dược, nếu không có thiếu niên hung
tàn kia xuất thủ thì chắc có lẽ hắn thu được cả buội.” Có người nói.

Lời nầy vừa ra dẫn phát oanh động. Thánh Dược là gì? Chính là đại biểu cho cơ
hội thoát thai hoán cốt, có thế đột phá hoàn toàn, sinh ra lần nữa, cho dù có
bị thương nặng cỡ nào cũng có thể phục hồi như cũ.

Đương nhiên tăng thọ nguyên thì càng không phải bàn.

“Lại còn có kẻ phá hỏng chuyện tốt Võ Vương Phủ ta?” Một vị lão nhân họ Thạch
phẫn nộ.

“Đứa nhóc ở Hư Thần Giới kia làm gì khi ở đó thì chẳng ai nói gì nhưng tại
Bách Đoạn Sơn phát uy ngăn cản, đây là muốn khiêu khích sao?” Một lão giả khác
nói thêm, ánh mắt băng lãnh.

“Nghị nhi được trời cao chiếu cố, cho dù không lấy được cả gốc Thánh Dược thì
cũng siêu việt kẻ khác rất nhiều!”

Một đám người đến từ Võ Vương Phủ đều là siêu cấp cường giả, họ muốn đón Thạch
Nghị hồi tộc, che chở cho hắn, sợ hắn bị ám hại giữa đường.

“Cho dù nó là ai đi chăng nữa mà muốn gây bất lọi cho Nghị nhi thì đầu tiên
phải qua được của Võ Vương Phủ!”

“Hừ, Hùng Hài Tử ở Hư Thần Giới kia dám quấy rối sao, ngại cuộc sống quá dài
sao?!”

Nhất mạch bên Thạch Nghị, hai vị tông lão mở miệng đặc biệt sủng ái hắn.

Xa xa, nhóc tỳ cô đơn một mình, lẳng lặng đứng nhìn; đôi mắt to tinh thuần vô
càng sáng sủa, không hề lên tiếng.

Cả đám thiếu niên thiên tài Võ Vương Phủ đều vây quanh Thạch Nghị, giúp hắn
kéo lão giao màu xanh, như như chúng tinh phủng nguyệt!

Thạch Nghị long hành hổ bộ hấp dẫn ánh mắt mọi người, vạn chúng chúc mục. Bên
ngoài thân thể hắn được thần huy bao quanh, cả tóc cũng phát sáng khiến kẻ
khác sợ hãi than.

Mọi người bàn tán sôi nổi về Thạch Nghị thì chắc chắn không thể không nhắc đến
thiếu niên dám đoạt Thánh Dược với hắn, tất cả đều nhận ra Hùng Hài Tử này
không bình thường, tiềm lực kinh người.

Bây giờ, thằng nhóc hung tàn kia rất nổi danh, khuấy lên vô số phong ba ở Bách
Đoạn Sơn. Mọi chuyện liên tục được truyền ra, khiến mọi người chấn động không
nói nên lời.

Nhóc tỳ xoay người, ly khai khu vực Võ Vương Phủ, đi về phương xa. Con đường
của mình thì tự chân mình đi, không cần ràng buộc nhiều.

Không có Võ Vương Phủ che chở hay cung cấp các loại linh dược thì nó cũng phát
triển bực này, nó vững tin bản thân mình cực mạnh!

Sau khi bình ổn tâm tình, nó nhanh chóng rời đi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận