Hầu Vương cường đại dường nào? Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Tại phiến
tiểu thế giới thượng cổ này thì chính là cường giả đứng trên đỉnh, cả đám lão
Vương cũng không phải là đối thủ của nó, nhưng bây giờ lại bị sóng biển màu
vàng kim kích thương.
Thần hầu tức giận rít gào, chậm rãi đứng đậy, thân thể khổng lồ chấn đổ một
ngọn núi, cả người bắn ra kim quang sáng chói. Hai mắt nó lóe lên hai luồng
kim quang, khí lực mạnh mẽ.
“Mau tránh đường!” Ngoại giới, một thanh âm uy nghiêm ra lệnh, chân thân vẫn
chưa hiện ra.
“Ngươi nói ta tránh thì ta phải tránh sao? Có bản lĩnh thì giết vào đây!” Thần
hầu lệ khí ngập trời, chiến mâu màu vàng kim trong tay phát sáng, to lớn không
gì sánh được, chỉa thẳng lối ra.
Sương mù tràn ngập, cửa vào tiểu thế giới mở ra, có thể rời đi thế nhưng Hầu
Vương ngăn trở, chặn giết thiên tài các lộ, đường ra bị bít hẳn.
Từng trận gió cuồn cuộn quét qua, một bàn tay to lớn màu vàng xuất hiện, quét
về phía trước tạo thành ba đào kinh khủng. Giống như bàn tay thiên đế, to lớn
mà tràn ngập uy thế, làm nhân tâm khó có thể chống cự.
Con khỉ trừng mắt, nhếch miệng để lô răng nanh trắng nhởn, chiến mâu trong tay
đâm tới, cương mãnh mà phách liệt, muốn xuyên thủng hết thảy mọi thứ.
Nó thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể so với núi còn cao hơn, mà chiến
mâu cũng như vậy, thô to như một ngọn núi, quang huy phát ra mãnh liệt, đồng
thời sát khí mênh mông cuồn cuộn.
“Đương”
Bàn tay vỗ xuống, đánh lên chiến mâu tạo thành âm thanh leng keng điếc tai.
Lòng bàn tay không việc gì, cũng không bị đâm thủng. Hơn nữa, sau một khắc đột
nhiên truyền ra một trận “răng rắc”, chiến mâu xuất hiện vết rạn, cấp tốc lan
tràn.
“Bịch”, chiến mâu gãy, rơi xuống như núi cao sạt lở, làm đất đá gồ ghề, kim
quang cuồn cuộn, bụi bặm mù mịt.
Tất cả mọi người hoảng sợ, lực lượng Nhân Hoàng lớn bực nào? có thể cách giới,
bỏ qua quy tắc trật tự của tiểu thế giới thượng cổ, hiển hóa tay mình, kích vỡ
Bảo Cụ Hầu Vương!
“Ọc”
Sự tình còn chưa xong, thần hầu ho ra máu, thân thể thất tha thất thểu ngã
xuống đất, thân chịu trọng thương.
“Nhân Hoàng thật mạnh, cách không mà chiến lại có thể đả thương Hầu Vương. Nếu
là chân thân đến thì đáng sợ dường nào?” Sinh linh các tộc đều sợ run.
“Quy tắc với trật tự của tiểu thế giới cũng không thể ngăn trở, thần lực phù
văn tràn vào thế này thì hắn lợi hại nhường nào?” Không ai không kinh hãi!
“Ta không phục!” Thần hầu lần đầu tiên gặp thảm bại, từ khi xuất thế đến bây
giờ còn chưa bao giờ gặp phải địch thủ như vậy.
Nó há mồm, rít một tiếng thật cao, trong con ngươi xuất hiện phù văn, hóa
thành hai thanh thần kiếm bay ra ngoài, muốn chém đứt bàn tay kia, đánh tan
Bảo Thuật của Nhân Hoàng.
“Đương”
Bàn tay sáng lóa kia nhanh chóng tấn công, trong nháy mắt xuất hai kích. Hai
thanh thần kiếm lập tức nát vụn, hóa thành bụi phấn, tiêu tán trong hư không.
Bàn tay kia nhanh chóng đè xuống, thần thể Hầu Vương kịch chấn, trực tiếp bị
đánh bay, miệng mũi ứa máu.
“A…”
Con khỉ rống giận, cực độ biệt khuất: xưng vương xưng bá một đời lại gặp đại
bại nơi đây, thực sự khó chấp nhận!
Trên đầu vai nó xuất hiện thêm một cái đầu, sau lưng mọc thêm hai cánh tay. Nó
rống giận, cả người phát sáng, diễn hóa ra một phiến phù văn, bổ nhào về phía
trước.
“Phanh”
Lúc này đây, bàn tay óng ánh kia lạnh lùng vỗ xuống, không cho nó cơ hội nữa.
Thân thể con khỉ cao lớn, hơn nữa còn hóa ra hai đầu bốn tay, thực lực tăng
gấp bội; thế nhưng vẫn bị đập gãy xương như trước, bàn tay to lớn áp xuống
giống như một tòa thần sơn, ép nát mọi thứ phía dưới.
Phù văn chằng chịt, thụy khí bốc lên, Nhân Hoàng muốn bắt đầu luyện hóa thần
hầu. Trong chớp mắt, nửa thân thể con khỉ liền mơ hồ, sắp sửa hóa thành thiên
địa tinh khí, tiêu tán trong thiên địa.
Thế nhưng đột ngột tiểu thế giới xảy ra dị động, một thần liệm màu máu xuất
hiện, quất về phía bàn tay Nhân Hoàng, muốn hủy diệt nó.
“Đương”
Nhân Hoàng buông tay, nhẹ nhàng búng ngón giữa vào thần liệm, phát ra âm thanh
thanh thúy. Thần liệm thiếu chút nữa vỡ nát!
Thần Hầu Vương nhảy lên, lui về phía sau. Nó vừa thấy thế thì liền hoảng sợ,
Nhân Hoàng quả nhiên kinh khủng, nếu trì hoãn chút nữa thì hắn thực sự dám
tiến vào tiểu thế giới thượng cổ này.
Đến tận bây giờ, nó mới chịu thu hồi kiêu ngạo và lệ khí, quay mặt chạy thẳng
vào chỗ sâu nhất trong tiểu thế giới. Cùng lúc đó, bàn tay óng ánh kia hóa
thành tinh khí, tiêu thất trong thiên địa, lối ra khôi phục sự tĩnh lặng.
“Nhân Hoàng thật mạnh!”
Chân thân hắn không vào được nhưng lại có thể thi triển một sốt Bảo Thuật quấy
phá tiểu thế giới.
“Hẳn chỉ có thể can thiệp khi lối ra mở, chứ nếu thâm nhập được vào tiểu thế
giới thì quá mức nghịch thiên rồi!”
“Ai biết!”
Sinh linh các tộc đều là thiên tài, tâm cao khí ngạo, thế nhưng hiện tại lại
hoàn toàn phục. Bọn họ ngay cả khổ tu suốt đời cũng không đạt được cảnh giới
bực này, chân chính quân lâm đại hoang, khó gặp địch thủ.
“Xông ra mau!”
Mọi người hét to, không hề đình chỉ, chen chúc nhau lao vào thông đạo, vội vã
thoát ly tiểu thế giới này.
Chính chiến ở nơi đây hơn một tháng, tinh thần mọi người đều ủe oải, chỉ muốn
lập tức ly khai; ở đây lâu một khắc chính là chịu giày vò.
“Ôi, tiếc quá, chưa gì đã phải rời đi, ta còn chưa có thỏa mãn mà!” Nhóc tỳ
lẩm bẩm, chỉ có mình nó chẳng hề muốn rời đi.
Ở chỗ này có nhiều linh dược như vậy, mỗi ngày đều có thể đào được vài gốc.
Còn có nhiều Thái Cổ Di Chủng như vậy, chỉ cần chịu khó, mỗi ngày đều có thể
ăn một con.
Sau khi ra ngoài thì biết đi đâu tìm linh dược, đi đâu săn Thái Cổ Di Chủng
đây. Đại hoang rộng lớn, chúng nó phân bố rải rác, sao mà tìm đây!
“Thật thương tâm!” Nó tự nói. Cả đám nghe nó lẩm bẩm, ai ai cũng đều muốn đạp
nó.
“Ngươi còn chưa biết đủ hả, sắp thành Hỗn Thế Tiểu Ma Vương rồi.” Hỏa Linh Nhi
trợn to mắt, nghĩ Hùng Hài Tử này thực hết thuốc chữa.
Nàng vươn vai, duỗi lưng, thoải mái vô cùng; eo thon nhỏ nhắn, cơ thể thon dài
gần hoàn mỹ, mái tóc đen tuyền, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng tiên diễm,
giờ phút này để lộ một vẻ đẹp khác biệt.
“Thực sự không vui!” Nhãn thần Hùng Hài Tử u buồn, nói: “Ta chưa có bắt được
mãnh thú thái cổ còn nhỏ!”
Cả đám trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, lười nói chuyện với nó.
“Ôi, ở với ngươi một chỗ thật tổn hại tự tôn!” Chỉ có Đại Hồng Điểu lẩm bẩm
một câu.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên ly khai nơi đây!” Hỏa Linh Nhi nói.
“À, mà phụ thân ngươi thật lợi hại, có thể giới thiệu cho ta được hay không?”
Nhóc tỳ mong chờ hỏi.
“Ngươi muốn gì?” Hỏa Linh Nhi liếc xéo nó.
Nhóc tỳ nghe vậy thì ngượng ngùng, đôi tay nhỏ bé vặn xoắn vào nhau, quýnh
lên: “Không phải lần trước đã nói cho ngươi rồi sao?”
“Gì, ngươi muốn đến cửa làm con rể?” Đại Hồng Điểu lớn tiếng.
Vài Phong Ấn Giả nhất thời lộ sát khí, trừng mắt nhìn nó.
“Ta muốn trở thành huynh đệ kết nghĩa với phụ thân ngươi đó, ta tin rằng kết
bái như thế hắn không chịu lỗ!” Nhóc tỳ nói.
“Cút!” Hỏa Linh Nhi xoay người bỏ đi, chẳng muốn vô duyên vô tìm thêm một tiểu
thúc làm gì; chỉ có bệnh mới đi làm chuyện ấy.
“Đi thôi!” Cửu Đầu Sư Tử, Hỏa Nha cũng mở miệng. Chúng nó từ lâu đã không thể
chờ đợi, chuẩn bị xông ra.
“Ôi, thật là thương tâm. Ta không đi, ta ở lại chỗ này.” Nhóc tỳ nói xong trực
tiếp chạy đi, dặn dò: “Tiểu Hôi Hôi, vào hoàng cung Hỏa Quốc thì nhớ ăn cật
lực nghe chưa!”
Sói con đang ở trong lòng Hỏa Linh Nhi ra sức gật đầu, mắt to phát sáng.
Mọi người đờ ra, cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường, vậy mà có kẻ muốn ở
lại nơi này.
Hỏa Linh Nhi bĩu môi, nói: “Nếu mà hắn thực sự ở lại thì đúng là gặp quỷ! Nhất
định là sợ sau khi ra ngoài bị người ta thu thập, phỏng chừng vẫn còn cảnh
giác với chúng ta!”
Đại Hồng Điểu vừa nghe liền xòe cánh, điên cuồng đuổi theo. Nó vẫn chờ nhóc tỳ
giới thiệu sư phụ, vạn nhất mất dấu vậy là xem như xong, muốn khóc cũng không
ra nước mắt.
Đám Cửu Đầu Sư Tử cười rộ, Ngũ Sắc Loan Điểu thì vô cùng kinh ngạc, vốn nó đợi
sau khi ra ngoài thì nhờ trưởng bối trong tộc hù dọa Hùng Hài Tử một phen, ai
ngờ tên này trơn như chạch, lẩn mất.
Mọi người ngẫm lại liền thấy bình thường, tiểu tử này hầm Đại Bằng, nấu Bạch
Hổ, xẻo thịt Chư Kiền, lột long lân của Ly Long, đấu vật chớp nhoáng với thiếu
nữ áo tím thì đúng là không dám ngông nghênh đi ra ngoài.
Nhóc tỳ hóa thành một đứa trẻ mập mạp, chạy về phía một người ở xa, chính là
thiếu niên áo bạc Tiêu Thiên. Hắn vốn trốn ở trong trong sa mạc, tránh khỏi
một hồi đại kiếp nạn, nay muốn đi ra ngoài.
“Huynh đệ ngươi không có việc gì là tốt rồi, nghe nói ở chỗ sâu trong tiểu thế
giới xuất hiện Hùng Hài Tử kai đấy, ngươi gặp hắn chưa?” Tiêu Thiên hỏi.
Hắn không thu được tin tức vì trốn ở khu vực ít người nên chẳng biết tột cùng
có chuyện gì, chỉ có khi đi ra ngoài mới nghe ít tin đồn.
“Đứng từ xa nhìn thấy bóng lưng mà thôi, thật muốn đánh nó một trận.” Nhóc tỳ
nói trớ đi, sau đó đòi chia Thái Nhất Chân Thủy.
“Ngươi có Bảo Cụ đựng được nó sao, không sợ Chân Thủy bay mất?”
“Không sao, cứ đưa cho ta!” Nhóc tỳ lấy mấy bình ngọc đựng thần dịch, sau đó
nhanh chóng thu vào trong Túi Càn Khôn.
“Thực sự là bảo bối tốt!” Thiếu niên áo bạc ước ao, sau đó khuyên nhóc tỳ rời
đi, còn dụ nếu nhìn thấy Hùng Hài Tử thì cùng nhau thu thập.
“Ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc.” Nhóc tỳ xấu hổ.
Người đông nghìn nghịt, các loại sinh linh đều có, hướng về lối ra phóng đi.
Tuy rằng đã chết hơn tám phần thế nhưng đội ngũ sinh linh còn lại vẫn rất
khổng lồ.
Ngoại giới, đám Hỏa Nha, Cửu Đầu Sư Tử đều đi ra từ lâu, theo sát trưởng bối.
Những lão giả kia có hóa thành hình người, có hiện bản thể, tất cả đều cường
đại vô cùng.
Mà trên bầu trời huyền phù một hành cung, lớn vô cùng, sáng lóa. Hỏa Linh Nhi
đi vào một tòa cự cung, hiển nhiên đó là hành cung của Nhân Hoàng; một hóa
thân của lão đến đây, đón nàng về nhà. Từ đó có thể thấy được Nhân Hoàng sủng
ái nữ nhi này cỡ nào.
Ngoài hành cung Nhân Hoàng thì cách đó không xa xuất hiện một chiếc chiến xa
cổ xưa, tuy rằng màu sắc không bắt mắt nhưng lại khiến kẻ khác kinh sợ.
Sau đó, một con Hoàng Kim Thú từ trong xe đi ra, cả thân thể phát sáng chói
lóa. Đây là tôi tớ hầu hạ bên cạnh mãnh thú và thần điểu, một chủng tộc đặc
biệt, vô cùng cường đại.
Tất cả mọi người hít lấy không khí, đây tuyệt đối là nhân vật đến từ Thái Cổ
Thần Sơn, đón sinh linh thuần huyết.
Người không ngừng đi ra từ thông đạo, trong đó xen lẫn một con chim lớn đen
thùi lùi, như đầu trộm đuôi cướp lén lút đi ra.
“Con chim kia nhìn thế nào cũng thấy quen quen nhỉ?” Cửu Đầu Sư Tử nói thầm.
“Không sai.” Cường giả Tam Nhãn Tộc cũng gật đầu.
“Nó chắc chắn điều không thuộc tộc Hỏa Nha ta, thoạt nhìn hình như là …” Hỏa
Nha mở miệng.
“Là Đại Hồng Điểu!” Mấy người chúng nó đờ ra, đồng thời xác định kia chính là
Đại Hồng Điểu đi nhuộm đen bộ lông của mình.
Đáng tiếc, không có thấy Hùng Hài Tử!
“Tiểu tử kia thế nào còn chưa ra?” Thiếu nữ áo tím đứng cạnh một chiếc trên
chiến xa cổ xưa, cau mày.
Về phần Chư Kiền, Ly Long cũng cố gắng tìm kiếm. Bọn chúng đều không nói cho
trưởng bối, không muốn dựa thế vì bản thân chúng nó tự có tôn nghiêm.
“Ngươi làm vậy không được, Bảo Thuật khiếm khuyết, có khả năng gạt người
thường chứ không giấu được cường giả!”
Bên trong tiểu thế giới, quái điểu trụi lông lắc đầu, không xem trọng thuật
biến hóa của nhóc tỳ. Nó rất muốn chạy đi, nhưng đều bị bắt về, bị giam trong
Túi Càn Khôn.
Nhóc tỳ rất bình tĩnh, nghe nó nói có vẻ khinh thường mình nên liền nói:
“Không thì ngươi dạy ta một loại thần thông?”
Quái điểu trụi lông trợn trắng mắt, căn bản chả muốn dạy.
“Địch ý lớn nhất với ta chính là mãnh thú thiếu nữ áo tím kia, ngươi phải hiểu
là nếu ta bị lộ thì ngươi cũng chạy không được!”
Quái điểu trụi lông quýnh lên, có đánh chết nó cũng không muốn gặp lại người
của tộc kia, chứ không nó cũng không phải trốn vào tiểu thế giới này.
“Ta dạy cho ngươi một loại thần thông nhỏ, hoàn thiện thuật biến hóa này của
ngươi!”
Nhóc tỳ vốn bụ bẫm, cuối cùng biến mình thành một thiếu niên cường tráng, lưng
hùm vai gấu, thập phần uy mãnh, ngông nghênh đi ra.