Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 142: Thần triều

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Chúng ta nên biết cách cân bằng để phòng chống Sơn môn nguy nga, hai tòa núi
đá hiện lên màu nâu xám, vững chắc và cổ xưa, nó đã đứng ở đó không biết bao
nhiêu năm tháng rồi.

Từ khi chư thánh đổ máu thời Thượng Cổ đến nay, cứ cách mấy trăm năm sẽ có
những thiếu niên anh hùng tiến nào Bách Đoạn sơn, đã có rất nhiều người từng
tới nơi này để tìm kiếm bảo cụ thích hợp với mình.

Khi Nhóc Tỳ tiến vào thì đã có những thiên tài của một nhóm chủng tộc mạnh mẽ
khác đi vào trước, sau đó những nhóm người tiếp theo như là một trận hồng thủy
kéo vào bên trong.

Khu phế tích này rộng lớn vô cùng, từng làn khói đen quấn lấy nhau khiến cho
đất trời trở nên mờ mịt, không cách nào thấy được những cảnh vật ở quá xa.
Trên mặt đất, gạch vụn tường đá rơi vãi khắp mọi nơi, đây chính là một khu di
tích thời Thượng Cổ.

“Xoẹt”

Một luồng hào quang từ trong phế tích vọt lên, giống như một sợi tơ bạc uốn
lượn nhanh chóng xuyên thủng vào không trung, khiến cho mọi người kinh hãi
nhảy dựng cả lên.

“Đuổi theo!”

Một nhóm thiên tài kêu to, nhanh chóng đuổi theo về nơi xa, đây chính là một
bảo cụ đã thông linh, nếu như tóm được thì giá trị khó mà tưởng tượng.

”Bảo cụ đều nằm ở trong phế tích hay sao?” Nhóc Tỳ nghi hoặc, vừa rồi nó đã
thấy rất rõ sợi tơ bạc kia, đó chính là một nhánh cây, trải qua năm tháng dài
đằng đẵng mà vẫn không mục nát nên tràn đầy linh tính.

“Những bảo cụ này đều có sinh mệnh, chắc chắn sẽ không ở yên một chỗ mà sẽ
thường xuyên biến hóa vị trí, cho nên có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.” Hỏa
Nha nói.

Một đoàn sinh linh đi chung với nhau, ngoại trừ Nhóc Tỳ ra thì toàn là Thái cổ
di chủng, thực lực mạnh mẽ, nội tình hùng hậu nên những người bình thường căn
bản không giám tới gần.

Khu di tích này cực kỳ rộng lớn, từ đầu đến cuối ngoại trừ những miếng gạch
vụn vỡ nát ở phương xa thì chỉ còn có những ngọn núi đã bị phá vỡ, thỉnh
thoảng lại có những luồng hào quang của bảo vật ở sâu bên trong mây mù tối tăm
bay vọt lên.

Trên đường đi vào sâu bên trong, nhóm người bọn họ dẫm lên những miếng gạch
vụn còn sót lại phát ra những tiếng răng rắc vang vọng, phảng phất như nghe
thấy thần âm của những trận chiến đấu năm xưa, làm cho trong lòng mọi người
khó mà yên tĩnh.

“Ô ô…”

Một vùng khói tím bốc hơi lên, phát ra những tiếng nghẹn ngào, lại thêm một
kiện bảo cụ nữa. Đó chính là một cái sừng thú màu tím, xuyên thủng một bức
tường đổ vọt thẳng hướng phương xa.

“Đuổi theo!”

Nhóc Tỳ hô to, đám Thái Cổ dị chủng này đã đỏ mắt từ lâu, chiếc sừng này tuyệt
đối không phải là vật tầm thường, thanh âm của nó như ma chú làm cho nguyên
thần con người như rạn nứt ra, cho nên khẳng định rằng kiện bảo cụ này rất quý
giá.

Đại Hồng Điểu kêu gào, sử dụng cặp cánh như là đôi tay nắm lấy nồi đen ném
mạnh về phía cái sừng thú kia.

“Rầm!”

Mặc dù bị đụng trúng nhưng sừng thú màu tím vẫn không hề hấn gì, hơi nước càng
ngày càng dày đặc. Nồi đen bị đụng văng ra xa, rơi xuống một cung điện hùng vĩ
đã bị xụp đổ, bụi bặm bốc lên mù mịt.

“Mọi người cùng xuất thủ!”

Sư Tử chín đầu, Tử Điêu, Hỏa Nha, cường giả Tộc ba mắt, Nhóc Tỳ đều đồng thời
ra tay, phù văn ngập trời bao phủ về phía sừng thú kia.

Đồng thời, bọn họ toàn lực vây đánh về bên hông sừng thú. Cố gắng bắt cho bằng
được bảo cụ thông linh này.

“Xoẹt!”

Sừng thú màu tím phát sáng càng thêm rực rỡ, vậy mà lại phá không bay lên tiến
vào bầu trời tối tăm. Tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà đã mất tung
tích.

“Thật mạnh!”

“Đúng là di vật của chư thánh, tràn đầy linh tính, mặc dù nó không đánh trả
vậy mà vẫn có uy thế như vậy.”

Bọn họ tiếc nuối, không có biện pháp nào khác ngoài việc trơ mắt mà nhìn.

“Vù” một tiếng, hư không run rẩy, một dải ngân hà như tấm lụa xuất hiện quét
thẳng về phía eo nhỏ của Nhóc Tỳ, ánh kiếm khiếp người này như thể phải chém
đứt nó ra làm hai cho bằng được.

Nó nhanh chóng tránh né, ánh kiếm như cầu vòng bay xượt qua thân thể nó, cắt
đứt tảng đá mười mấy vạn cân ở phía trước nó ra làm đôi, mặt cắt nhẵn nhụi như
mặt gương!

Chiêu kiếm này sắc bén đến đáng sợ, nếu như chém trúng người mà nói thì chỉ có
con đường chết, thực sự quá mạnh mẽ.

“Lại dám đánh giết chúng ta?” Trong mắt Đại Hồng Điểu lộ ra ánh sáng hung ác,
vừa mới lên cấp, thực lực tăng lên rất nhiều, nó đang muốn tìm một người để so
tài nghệ.

Nhóc Tỳ nghiêm nghị, trên mặt đầy vẻ tức giận nhìn chằm chằm về hướng vừa rồi
thì chỉ thấy một người mặc áo bào màu xanh nhanh chóng thối lui.

“Giết!”

Đại Hồng Điểu quát to một tiếng, vỗ cánh bay lên, nhanh chóng hướng về người
phương xa đang bỏ chạy, nó có thể phi hành cho nên tốc độ nhanh hơn những
người khác.

“Chúng ta cùng tiến lên nào, ở trước mặt nhiều người như vậy mà có gan động
thủ, chẳng lẽ không xem chúng ta ra gì hết sao?” Sư Tử chín đầu cũng há miệng
hét thật lớn, ánh sáng hoàng kim bao phủ toàn bộ phế tích.

Một đám Thái Cổ di chủng cũng bạo động bám sát lấy Đại Hồng Điểu, Sư tử chín
đầu, Nhóc Tỳ cùng chạy theo đuổi giết.

“Keng”

Tia lửa văng tung tóe khắp bầu trời, nồi đen của Đại Hồng Điểu va chạm kịch
liệt với một thanh phi kiếm tạo nên những màn hào quang chói lọi, không ngừng
vang vọng xung quanh.

“Nhanh lên, ông nội nhà nó chứ, lại gặp phải một tên lợi hại!” Đại Hồng Điểu
kêu lên sợ hãi, nhanh chóng cầu viện.

Mặc dù Nhóc Tỳ không thể phi hành thế nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, nó lấy ra
bảo kính Toan Nghê, phát ra những luồng ánh sáng lôi đình đánh thẳng về người
mặc áo bào xanh.

“Gào…” Sư Tử chín đầu cũng rống to, rất có khí thế ‘khí thôn sơn hà’ (*),
phù văn màu vàng bùng phát mãnh liệt đập thẳng về phía trước.

(*) Hít một hơi nuốt cả núi sông.

“Oa!” Hỏa Nha kêu to, thanh âm của nó thường để chỉ điềm xấu, một biển lửa vô
tận bốc lên, bao phủ về phía trước.

Nơi mi tâm của cường giả Tộc ba mắt mở to, thần quang màu xanh da trời bay ra
ngoài không ngưng kêu leng keng.

Người mặc áo bào xanh rất mạnh mẽ thế nhưng dưới sự quần công của nhóm Thái Cổ
di chủng và công kích của Nhóc Tỳ thì ngay lập tức không chịu nổi, miệng phun
đầy máu, cốt kiếm ở trong tay không ngừng vang lên tiếng như rạn nứt.

Trong con ngươi của hắn xuất hiện những tia sáng rất kinh khủng, trong lòng vô
cùng tiếc nuối, bảo cụ ở trong tay lại bị rạn nứt, bảo cốt óng ánh nay đã lờ
mờ làm cho hắn vừa tức giận vừa đau lòng.

“Hả, là một người thanh niên!” Tử Điêu kinh ngạc.

Người mặc áo bào xanh tóc tai bù xù, hình dáng như là hai lăm hai sáu tuổi,
cũng không phải là thiếu niên thiên tài gì cả, mà hiển nhiên đây chính là một
‘Người phong ấn’.

Nhóc Tỳ trong lòng rùng mình, chợt suy tư rồi nhanh chóng vọt về phía trước,
nói: “Giết!”

Mọi người cũng nhanh chóng đuổi theo người này.

Mặc dù thực lực của người mặc áo bào xanh rất mạnh mẽ, vượt xa những thiên tài
bình thường khác nhưng lại rất thảm hại, bị một nhóm Thái Cổ di chủng truy sát
như thế cho dù là Người phong ấn cũng chưa đủ nhìn, hắn liên tiếp ho ra máu,
xem chút nữa thì thân thể đã bị đứt lìa.

“Phốc!”

Nhóc Tỳ lấy ra bảo kính Toan Nghê, một tia chớp nhanh chóng đánh trúng lên
trên vai trái của hắn, khiến cho xương bả vai nứt ra, máu văng tung tóe, cánh
tay gần như rớt ra ngoài.

Người mặc áo bào xanh kêu thảm, cuối cùng đành phải cắn răng lấy từ trong lòng
ra một tấm Thần phù, dán dưới lòng bàn chân rồi hóa thành một vệt lưu quang
biến mất trên mặt đất.

“Thần phù kinh khủng quá, đây chính là sản phẩm của thời đại Thượng Cổ, chắc
chắn là hắn lấy được từ trong khu di tích này, nó có giá trị liên thành a!”

“Số lần sử dụng của loại Thần phù này có hạn, hắn không dùng được mấy lần nữa
đâu.”

Những Thái Cổ di chủng này kiến thức đều rất uyên bác cho nên đã nhận ra đó là
‘Súc Địa phù’. Họ cũng không khỏi thán phục, cái tên áo bào xanh này quả nhiên
may mắn, ở trong khu phế tích này lại có thu hoạch ghê như vậy.

“Tức thiệt, cốt kiếm của ta lại bị rạn nứt.” Người áo bào xanh ở phía xa tức
giận, máu dính đầy mặt trông rất dữ tợn và chật vật.

“Đừng tưởng mình là Người phong ấn mà cho rằng có thể chém giết tên nhóc kia,
hắn rất khó đối phó đấy.” Một ông lão mở miệng.

Ở bên cạnh còn có mấy người, ai nấy đều toát ra khí tức rất khủng bố, rất bất
phàm.

“Chúng ta cùng nhau ra tay giết sạch bọn Thái Cổ di chủng kia, trên người
chúng nó thể nào cũng có bảo cụ, so với tìm kiếm ở trong phế tích này thì giết
bọn nó càng dễ dàng hơn.” Người áo bào xanh mở miệng nói.

“Lai lịch của những di chủng kia đều không nhỏ. Âm thầm giết một hai tên thì
không tính là gì, nhưng nếu giết hết toàn bộ, bị người khác nhìn thấy rồi
truyền đi thì bộ tộc ta tất rước lấy họa lớn!” Một ông lão trầm giọng nói.

Bọn họ đều đến từ một bộ tộc lớn, chính là một trong bốn đại gia tộc đã bị
Nhóc Tỳ vơ vét trong Hư Thần giới.

Một phương khác, cũng có một nhóm người đang bí mật bàn bạc để đối phó với
Nhóc Tỳ. Đồng thời cũng có người bắt đầu hành động, bí mật tiếp cận để chuẩn
bị giáng một đòn lôi đình.

Bên trong phế tích, Nhóc Tỳ đã cảnh giác từ lâu. Linh giác của nó rất nhạy
cảm, không ngừng quan sát từng biến động nhỏ xung quanh.

“Lại có người muốn đối phó với ta!” Lần này Nhóc Tỳ sớm đã nhắc nhở.

“Chẳng lẽ lại ngồi yên à? Cùng nhau tiến lên xé xác bọn nó!” Đại Hồng Điểu kêu
lên.

Sư Tử chín đầu, Tử Điêu, cường giả Tộc ba mắt cũng giận dữ, đồng thời xông về
phía trước. Hào quang bùng phát, bảo thuật đồng thời xuất hiện, thanh thế vô
cùng kinh người.

Vài tên Người phong ấn vô cùng ngạc nhiên rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

“Chết tiệt, rõ ràng chúng ta vừa mới đến, từ đầu đến cuối đều không bị phát
hiện!” Người của gia tộc này cũng không biết người áo bào xanh đã sớm xuất
thủ.

Bên trong phế tích náo loạn cả lên, một nhóm Thái Cổ di chủng xung kích, uy
thế kinh người, bốn tên cường giả bị giết đến nỗi máu me đầy người, lên trời
không đường xuống đất không cửa nên chỉ có con đường chết mà thôi.

“Đáng ghét mà, sao tên nhóc hung tàn này lại kết hợp với đám Thái Cổ di chủng
kia chứ, uy lực quá mạnh mẽ!” Những người khác của gia tộc này giận dữ, từ
phương xa nhanh chóng kéo tới.

Hai ngày sau, Nhóc Tỳ, Sư Tử chín đầu, Đại Hồng Điểu, Hỏa Nha thế nhưng biến
thành những tên cường hào, càn quét khắp nơi trong khu phế tích, hiếm có người
nào dám khiêu khích.

Trong khoảng thời gian đó, bọn nó đã mấy lần gắt gao truy sát Người phong ấn
của Nhân tộc, chỉ cần tuổi hơi cao lại cố ý tiếp cận bọn nó thì đều bị điên
cuồng đuổi giết.

Những người cầm đầu của bốn đại gia tộc vô cùng căm phẫn, đây rốt cuộc là ai
giết ai đây? Mục đích mà bọn họ triệu tập các cường giả tiến vào di tích là để
đánh giết tên nhóc siêu quậy kia, sau khi tiến vào rồi thì kết quả hoàn toàn
ngược lại bọn họ bị đuổi giết liên tục?!

Di tích vô cùng rộng lớn, cho dù đã hai ngày trôi qua nhưng vẫn chưa đến được
cuối đường, mặc dù đám người Nhóc Tỳ phát hiện được hơn mười mấy kiện bảo cụ
nhưng tất cả đều bay vút lên trời xanh, khó lòng bắt được.

“Rầm rầm rầm!”

Đột nhiên, thanh âm giống như lũ quét vang vọng, ánh sáng hừng hực nơi cuối
chân trời như chín vầng thái dương đang cùng lúc nhô lên, xua tan tất cả khói
đen phát ra những tiếng như sấm nổ.

“Không tốt, chạy nhanh, có rất nhiều bảo cụ thức tỉnh tạo thành Thần triều!”
Có người rống to.

Ở đằng trước, có tới hơn vạn sinh linh chạy lại, sắc mặt đều tái nhợt không có
một chút máu, có Bạo Viên mạnh mẽ, Toan Nghê đáng sợ, cũng có không ít con
cháu Vương hầu của Nhân tộc.

Tất cả sinh linh đã tiến vào khu di tích đều nhanh chóng lẩn trốn, hoảng sợ
không thôi.

“Trời ơi, bảo cụ phục sinh, chém giết tất cả những sinh linh tiến vào phế
tích, chạy mau!” Hỏa Nha kêu to, vào mấy ngày trước cũng đã xảy ra trận bạo
động giống thế này, lúc đó giết chết không biết bao nhiêu thiên tài rồi.

Nó giương cánh bay lên biến thành một tia sáng màu đen, trong chớp mắt biến
mất, nó căn bản không có cách nào chống lại được.

“Gào…!” Sư Tử chín đầu rống to, cả người tỏa ra kim quang, chân đạp chuỗi
niệm châu nhanh chóng rời đi.

Đại Hồng Điểu, Tử Điêu, những cường giả Tộc ba mắt cũng không ngoại lệ, quay
đầu chạy trốn, chuyện này không phải dựa vào sức người là có thể chống lại, nó
quá mức kinh khủng.

Nơi cuối chân trời thần âm như sấm nổ, hào quang mãnh liệt, hoàn toàn nhấn
chìm vùng trời đất này, giống như mười mấy con chim thần thời Thái Cổ — Kim
Ô, đột nhiên xuất hiện chiếu sáng toàn bộ khu phế tích.

Những bảo cụ kia kết hợp lại với nhau phát ra màn hào quang chém giết, quả
thật giống như Thần triều vậy, thanh âm ầm ầm không cách nào ngăn cản.

Sinh linh che kín bầu trời, tứ tán chạy khắp nơi.

Con mắt Nhóc Tỳ mở thật to, nhìn thấy rất nhiều dị bảo, tất cả đều là bảo cốt
di chủng hoặc những da lông được tế luyện mà thành vô cùng mạnh mẽ, ví như
cánh thần của Kim Ô, sừng xám của Giao Long, bảo giáp của Huyền Quy… Tất cả
đều là chí bảo cả.

“Của ta, đều là của ta!” Nhóc Tỳ nắm chặt quả đấm nhỏ, mắt híp lại như hình
trăng lưỡi liềm, không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt. Thế nhưng, theo những âm
thanh ầm ầm truyền tới, Thần triều tiếp cận gần hơn, nó chỉ biết nhấc chân mà
chạy mất dép.

“Phốc”

Máu bắn tứ tung, trong lúc chạy trốn một người khổng lồ cao mười mấy mét bị
một bảo cụ hình ngà voi trắng bóc bay quẹt qua, khiến cho đầu lâu lăn lông lốc
dưới đất, máu tươi phụt ra như vòi nước, thi thể không đầu ngã ầm xuống đất.

“A…”

Cách đó không xa, một đám thiên tài hét thảm thiết, một chiếc cánh Kim Ô vỗ
xuống, hỏa diễm đầy trời, mấy chục người trong nháy mắt biến thành bó đuốc rồi
hóa thành tro tàn, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Đây chính là thảm cảnh, Thần triều dâng trào, bảo cụ xung kích, sấm nổ điếc
tai, mười mấy vầng thái dương treo lơ lửng chói mắt, nơi này đã trở thành một
vùng giết chóc.

“Đùng”

Tiếng trống rung trời, đó là một cái trống được làm từ da Li Long, nó vừa vang
lên liền làm cho cho vô số người phun ra đầy máu, rất nhiều thiên tài sợ hãi,
trong bộ tộc bọn họ đều là những thiên tài khó tìm địch thủ cùng tuổi, thế
nhưng khi đến nơi này thì họ mới nhận ra rằng tính mạng thật sự không đáng giá
chút nào.

“Đùng”, “Đùng”…

Tiếng trống vang to, mấy chục người đứng ở sau cùng run lên bần bật, sau đó ho
ra máu đến nỗi trái tim đã nát bấy cũng bay ra theo luôn. Đồng thời xương cốt
toàn thân toàn bộ đều gãy nát.

Mùi máu tanh nức mũi tràn ngập bên trong di tích, đâu đâu cũng là trường giết
chóc cả.

Mãi cho tới hơn hai giờ sau, màn hào quang chói mắt nơi cuối chân trời mới dần
dần thu lại, Thần triều đã rút đi. Bảo cụ biến mất.

Trong phế tích là một mảnh u ám. Xa xa tình cờ có bảo cụ vọt lên, phát ra
những tia sáng chói mắt, giống như sao băng xẹt qua bầu trời cao.

Thế nhưng mọi người cũng không dõi mắt chiêm ngưỡng mà chỉ cảm thấy thân thể
trở nên lạnh lẽo, bảo cụ ở nơi đây quá kinh khủng, một khi tập hợp lại cùng
nhau hình thành nên Thần triều, hoàn toàn có thể hủy diệt vạn vật, không gì có
thể ngăn cản được.

Kiếp nạn lần này đã qua đi, ít nhất có hơn hai ngàn người chết, thi thể nằm
ngổng ngang trong phế tích, máu tươi nhuộm đỏ gạch đá,

“Những binh khí mà các cường giả thời Thái Cổ lưu lại quả nhiên rất kinh
khủng!”

Rất nhiều người bắt đầu bàn lui, mặc dù bảo cụ rất quan trọng nhưng mà tính
mạng lại càng quan trọng hơn, những thứ này khó mà nắm được trong tay.

Trên mặt Nhóc Tỳ dơ dáy, chỉ có đôi mắt trong sáng, vừa nãy nó cũng là một
trong những người lưu vong kia, tránh né vô vàn hiểm nguy của hồi sát kiếp
này.

“Đúng là kinh khủng, suýt chút nữa là bị một nhánh thần thụ đâm thủng.” Nhóc
Tỳ sờ sờ cánh tay nhỏ, nơi đó có một vết thương đã khép lại.

Tốc độ khôi phục của thân thể nó rất nhanh, đây chỉ là vết thương nhẹ, trong
nháy mắt tự cầm máu rồi khép kín lại.

Vào lúc này, nó đã sớm tách ra khỏi nhóm người Sư Tử chín đầu, Hỏa Nha, Đại
Hồng Điểu cùng với Tử Điêu, bởi vì hiếu kỳ về bảo cụ nên nó đã rơi lại phía
sau.

“Haizz, phải cận thận một chút.”

Nhoáng cái nửa tháng lại trôi qua, quần áo Nhóc Tỳ lam lũ, đi sâu vào trong
khu phế tích. Trong thời gian này cũng có phát sinh mấy lần Thần triều, nó đã
dần dần tìm ra được quy luật, sau khi Thần triều đi qua nhất định sẽ có vài
ngàên tĩnh.

Phía trước núi non liên miên, trên một vài ngọn núi thỉnh thoảng sẽ có những
ánh sáng của bảo vật lóe lên, sát khí kinh người.

“Những bảo cụ mạnh mẽ đều tập trung ở nơi đây, nơi này chính là ngọn nguồn của
Thần triều, những thứ đó sẽ tập hợp lại rồi nhắm thẳng ra bên ngoài của khu
phế tích, như vậy sẽ tạo thành một hồi đại sát kiếp.” Nhóc Tỳ khẽ nói.

Trên thực tế, mặc dù nơi này ẩn náu rất nhiều dị bảo nhưng so với bên ngoài
thì an toàn hơn chút ít, ít nhất nơi này sẽ không có Thần triều, tất cả đều
hình thành ở bên ngoài hết.

“Xem ra không phải chỉ một mình ta vào đến đây thăm dò, có không ít cường giả
đã đi vào trong rồi!”

Nhóc Tỳ rất thẩn thận, nó nhìn thấy một vài cường giả di chuyển qua lại giữa
các ngọn núi để tìm kiếm bảo cụ.

Những người đã đến được nơi đây đều là những người thực lực không hề yếu, thậm
chí còn rất khủng bố, có bản lĩnh siêu phàm.

Vùng núi này không có một ngọn cỏ, toàn bộ trống trơn, bất kể ngọn núi, đồng
bằng hay thung lũng đều như vậy cả, như là đã xảy ra hồi đại kiếp nạn khiến
cho sinh cơ nơi này đều biến mất.

“Người phong ấn!” Nhóc Tỳ nghiêm nghị, nó phát hiện ra cường giả của Nhân tộc,
đều là những nhân vật lớn tuổi, đối với những người này nó đề phòng càng kỹ
hơn.

Đối với nó mà nói, có thể Nhân tộc sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, những người nào
mà có ý định muốn chém giết nó thì nhất định phải đối xử thật cẩn thận.

“Phốc!”

Hai ngày sau, Nhóc Tỳ gặp phải phục kích, nơi bả vai dòng máu tươi phụt ra, nó
bị thương nặng thiếu chút nữa là bị người khác chém đứt vai.

Đồng thời, nói cũng lấy ra Cốt Tiễn màu vàng, chém đứt đôi người đánh lén nó,
khiến cho lục phủ ngũ tạng rơi đầy trên mặt đất, vô cùng tanh hôi và kinh
khủng.

“Giết!”

Còn có năm người khác không bị gì, chừng hai mấy ba mươi tuổi, tất cả đều là
Người phong ấn như hổ như sói xông về phía trước.

Nhóc Tỳ gặp phải nguy cơ, hai chân dùng sức dẫm mạnh một phát khiến cho cả
ngọn núi nứt toác, đất đá nơi đỉnh núi lăn xuống làm cho bụi mù bao phủ.

Những người khác biến sắc, thiếu niên này quả nhiên mạnh mẽ, vậy mà lại trực
tiếp làm cho cả ngọn núi sụp đổ xuống, chuyện này làm cho mọi người kinh hãi,
hiện tại bọn họ không quản địch ta mà chỉ cố gắng bảo vệ bản thân.

Nhóc Tỳ thừa cơ hội này mà đào tẩu, biến mất trong bụi mù và đất đá.

Dãy núi này tràn đầy nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút thì liền mất mạng.

Mấy ngày sau, thương thế của Nhóc Tỳ đã khỏi hẳn, nó liền rời khỏi sơn động,
trong mắt lấp lánh vẻ kiên định, lần này nhất định phải chú ý, hiển nhiên đã
có vài thế lực lớn của Nhân tộc chú ý đến nó, tất cả đều là Người phong ấn.

“Hả?”

Nó kinh ngạc, trong sơn cốc nơi xa xuất hiện những màn hào quang, hiển nhiên
có bảo cụ ẩn náu trong đó, nó giống như một con báo săn nhanh chóng chạy tới
đó.

Trong cốc không có cây cối gì hết, cũng giống những nơi khác chỉ là một vùng
đất trống trơn.

Nhóc Tỳ cẩn thận tiến vào, con mắt mở thật lớn, quả nhiên có một kiện bảo cụ,
một cốt tháp trắng toát đang lơ lửng, hào quang lượn lờ, khí lành mù mịt, vô
cùng kinh người.

Đây tuyệt đối là dị bảo, Nhóc Tỳ trong lòng lo sợ, sợ làm kinh động đến vật đó
rồi nó nhanh chóng bay đi, hoặc là hàng phục không được nó.

Nó lấy ra bảo kính Toan Nghê, sau đó chiếu thẳng về phía trước, rồi lại nhanh
chóng lấy ra Cốt Tiễn màu vàng, đồng thời xuất thủ trấn áp về phía trước, như
muốn giam cầm lại cốt tháp thần thánh này.

Thần quang đột nhiên bùng phát trong sơn cốc, hàng ngàn hàng vạn tia Thánh
quang bay lượn nhấn chìm toàn bộ nơi đây, vô cùng thần bí.

Cách đó không xa, có một chiếc xe kéo xuất hiện trên ngọn núi, ngồi ở phía
trên là một con Bạch Hổ, ở bên cạnh có hai thiếu nữ thiên tài Nhân tộc đang
đút thịt cho nó.

Không phải dị thú kéo xe mà là được bốn gã cường giả khiêng đi. Với lại ở phía
trước có một ông lão đang tiến hành cảnh giới.

“Ồ, là chí bảo? Nhanh tới nơi đó, bất kể là người nào cũng phải giết chết!”
Bạch Hổ nhảy lên, sử dụng thần niệm để truyền âm, trong mắt xuất hiện những
tia ánh sáng kinh khủng, nhất thời sấm nổ ầm ầm.

“Đi!”

Xe kéo phát sáng, hóa ra chính là một bảo cụ mạnh mẽ, màn hào quang bao quanh
những người này nhanh chóng bay về phía sơn cốc.

“Oanh!”

Vừa mới tới nơi này bọn họ nhanh chóng phát động công kích, phù văn khắp nơi
xuất hiện như muốn bao phủ toàn bộ nơi này lại, vách tường trong sơn cốc đổ
nát, đá vụn bắn tung trời.

Nhóc Tỳ giận dữ, đến giờ phút quan trọng nhất lại có người chặn ngang một tay,
ngăn cản nó đoạt cốt tháp thần thành này, khiến cho nó lửa giận sôi trào.

“Ồ, là ngươi, nơi này không phải là Đoạn Không thành, không có những nguyên
lão của Bổ Thiên các bảo hộ, lần này ngươi trốn không thoát đâu, giết chết hắn
cho ta!” Bạch Hổ quát lên phát ra tiếng hổ gầm, bởi vì nó rất xem thường dùng
tiếng người.

Xe kéo phát sáng, phù văn phía trên càng thêm rực rỡ từ từ hạ xuống.

“Quả nhiên là một chí bảo, nhân loại ngươi đừng mơ hão nữa, nó đã thuộc về ta
rồi!” Bạch Hổ vui mừng, sau khi tiến vào trong dãy núi thì bảo cụ này chính là
món yêu thích nhất mà nó nhìn thấy.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận