“Ta không có nhìn lầm đấy chứ? Quả nhiên là tên nhóc siêu quậy ở Hư Thần giới
đã tiến vào Bách Đoạn sơn!”
Bên ngoài sơn môn ồn ào, những thiên tài ở các tộc không ngừng ồ lên, chẳng
trách lại có người treo giải thưởng để lấy đầu lâu của nó, không ngờ nó thật
sự tiến vào trong tiểu thế giới này.
“Nghe tiếng không bằng gặp mặt, Phì Di đáng thương, thiên tài Tộc ba mắt đáng
thương, chim Loan năm màu đáng thương vậy mà gặp phải tên nhóc này.”
“Thật là không thẹn với uy danh của nó, nhân thần cộng phẫn — Nhóc siêu
quậy!”
Ai nấy đều thán phục, nghĩ đến những việc làm khác thường của nó thì cảm thán
không thôi, rất nhiều người cũng muốn làm vài chuyện “Nhân thần cộng phẫn” trả
đũa nó nhưng không ngoại lệ đều chẳng có kết quả tốt lành gì.
Thiên tài Nhân tộc vừa giật mình vừa chấn động, đồng thời cảm thấy rất hưng
phấn, thằng nhóc rách rưới này hung tàn như vậy, hơn nữa nó đối phó với các bộ
tộc mạnh mẽ khác cũng làm tăng mạnh uy phong của Nhân tộc.
“Thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày ta lại được đối mặt với nhóc siêu quậy,
quá khó tin.” Một vài thiếu nữ thì thầm, cặp mắt trong veo mở thật to, hận
không thể chen lấn tới trước. Nhưng các nàng cũng không dám làm vậy bởi vì bên
ngoài sơn môn có rất nhiều di tộc mạnh mẽ.
Đương nhiên cũng có người căm phẫn, những việc làm của Nhóc Tỳ ở Hư Thần giới
họ đã không thích, hiện tại càng không thích hơn.
“Việc này mà truyền đi, bất kể là Cổ quốc hay là Hư Thần giới đều muốn bùng
nổ, cảnh giới của nhóc siêu quậy càng ngày càng hung tàn, càng ngày càng cực
phẩm!”
Nơi này toàn bộ sôi sục, những thiên tài của các chủng tộc khác bắt đầu biết
được lai lịch của thằng nhóc này, biết được những chuyện xưa vô cùng huy hoàng
của nó thì trợn mắt há hốc miệng, tên nhóc này quái dị đến lạ thường.
Bênh cạnh sơn môn, dòng suối tươi mát chảy cuồn cuộn. Bên cạnh Đại Hồng Điểu
là một cái nồi màu đen không ngừng bốc lên từng làn ánh sáng rực rỡ, lửa cháy
hừng hực khiến nước bên trong nối sôi ùng ục.
“Nhanh nhanh, nước sôi lắm rồi!” Nó vô cùng hưng phấn và run rẩy quay đầu nhìn
lại. Phì Di là một loại rắn thần có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ đối với loài
chim như nó.
“Mày làm đi.” Nhóc Tỳ ném con quái xà cho nó.
“Được rồi!” Đại Hồng Điểu kêu lên đầy sảng khoái. Dùng lông chim lau miệng nó
sắp chảy nước miếng rồi.
Cả người Phì Di có màu đỏ rực, lớp vảy chi chít và cứng rắng cực kỳ. Ẩn hiện
từng tia khói đỏ, khi búng vào trên lớp vảy kêu lên những tiếng “Coong coong”.
Nghe như cứng hơn cả sắt đá vậy.
Nó chỉ có một cái đầu, từ gáy trở xuống thì bắt đầu phân nhánh thành hai thân
rắn, trên mỗi thân đều có một chiếc cánh, khi kết hợp lại thì mới có thể bay
lên được, nó có tổng cộng sáu cái móng vuốt, mỗi cái như là vuốt giao, vảy đỏ
chi chít dày đặc có thể dễ dàng xé rách sắt đá.
“Thật khó làm. Ta chưa bao giờ ăn một con rắn nào như thế này cả?” Đại Hồng
Điểu đầu chảy đầy mồ hôi. Bởi vì lớp vảy màu đỏ của con rắn này quá cứng rắn,
cố gắng hết sức dùng tia chớp đánh vào thì mới xé ra được một đoạn nhỏ mà
thôi.
Cuối cùng, nó đành phải mượn Cốt Tiễn màu vàng của Nhóc Tỳ. Từ từ từng chút
từng chút một xé lớp vảy cứng ngắt này ra.
Thịt của Phì Di óng ánh trắng trẻo, vô cùng mềm mại, hào quang lưu chuyển, còn
chưa nấu chín mà đã ngửi thấy mùi thơm ngát, khiến nước miếng chảy ào ào.
“Ha ha, thành công, hầm một nồi canh rắn, đây tuyệt đối là mỹ vị chốn nhân
gian!” Đại Hồng Điểu nhanh chóng thả thịt rắn vào trong nồi, tự nhiên hầm thịt
trước mặt mọi người.
Tử Điêu cũng tiến tới sát bên cạnh, đôi mắt như viên ru-bi xoay chuyển, tên
thiếu niên Nhân tộc kia thật đáng sợ, tốt nhất phải tạo được mối quan hệ tốt
với hắn, nếu không lỡ bị hắn ăn thịt thì gay to.
“Nơi này có một ít muối tinh, không nên lãng phí.” Nhóc Tỳ ném một ít muối cho
Đại Hồng Điểu.
Sau khi giải quyết một đám cường giả Vũ tộc ở trong sa mạc, Nhóc Tỳ đã tìm
kiếm những “Bảo cụ” thất lạc của mình trên người của bọn họ, khi tìm kiếm thì
lấy một ít gia vị chiếm làm của riêng.
Lúc này, nó ngồi bên cạnh dòng suối một tay cầm miếng thịt nơi bắp đùi một tay
cầm miếng thịt nơi cánh của chim Loan năm màu, sau khi đã vặt sạch lông thần
đang phát sáng thì nó bảo Đại Hồng Điểu nhóm lửa nướng chín.
Nhóc Tỳ rất kiên trì nướng chín hai miếng thịt nặng mấy chục cân này, không
lâu sau mùi thịt thơm lừng, miếng thịt trở nên vàng đẹp mắt.
“Thơm quá đi!” Nhóc Tỳ nuốt nước miếng ừng ực.
Không riêng gì nó, ngay cả những di chủng vây xem xung quanh cũng yết hầu động
đậy, lén lút mà nuốt nước miếng, bởi vì đây không phải là miếng thịt bình
thường, đây chính là thịt quý của Thần Loan năm màu, có mấy người mới có phúc
phận để ăn?
Hào quang từng tia từng tia từ miếng thịt đùi và cánh phát ra, những giọt mỡ
nhỏ xuống kêu lên xèo xèo khiến cho mọi người tốn không ít nước miếng.
Đây là một loại thuốc vô cùng bổ dưỡng, ăn vào làm cho người ta tinh khí cuồn
cuộn, sức mạnh vô biên, thực lực có thể tăng lên một bước dài.
Không nói đến người khác, ngay cả những tên Thái Cổ di chủng từng đối đầu với
Nhóc Tỳ cũng thèm không thôi, hận không thể đi tới bắt tay làm quen để được
phân một phần miếng thịt tuyệt vời kia.
Chỉ có một sinh linh phẫn nộ chính là chim Loan năm màu, cả người nó hào quang
bùng phát ở trên trời cao bay lượn không ngừng hí dài, hận không thể phá tan
mảnh trời xanh này.
“Đừng lắm lời, ta cũng không giết chết ngươi để lấy thịt, nể mặt tiểu đệ của
ta mà chỉ xin ngươi hai miếng thịt kia thôi.” Nhóc Tỳ ngửa đầu nói.
Lông chim toàn thân của chim Loan năm màu xù cả lên, nó như phát điên, tên
nhóc con hung tàn này quá mất dạy, trước mặt mọi người mà cả gan ăn thịt của
nó, còn nói những lời bá đạo như thế nữa khiến nó muốn hộc máu, thân thể run
rẩy dữ dội xém tí nữa là rơi từ trên cao xuống.
Cánh chim và thị đùi có màu vàng óng được bao phủ bởi một tầng dầu mỡ hình
thành nên lớp da giòn tan, mùi thơm tràn ngập, vô cùng mê người. Nhóc Tỳ cầm
thanh phi kiếm được làm từ răng nanh màu đỏ thẩm đã được đánh bóng kỹ lưỡng
trên tay, dùng nó như là dao ăn.
Nó lấy thanh phi kiếm cắt từ từ lớp da giòn tan ra, rắt thêm một tí muối, rồi
lấy ít mật ong trong một chiếc bình bôi lên trên miếng thịt, rồi lại tiếp tục
dùng lửa nướng chín.
Vốn là, nó đã chuẩn bị rất nhiều gia vị và dụng cụ nấu nướng, nhưng kết quả
khi bị truy sát thì làm rơi hết sạch, về sau mới tìm thấy được một vài gia vị
như thế mà thôi.
“Wow, thơm quá!”
Khi nướng gần chín, Nhóc Tỳ cắn một miếng thịt, mật ong đã co quánh lại, thịt
vừa vào trong miệng liền tan ra, mùi hương lan tràn khiến cho người khác không
tự chủ nuốt một ngụm nước miếng.
Nhóc Tỳ nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị, tỏ ra vô cùng say mê, nó cảm thấy toàn
bộ lỗ chân lông như mở ra tối đa, vô cùng thoải mái, đúng là mỹ vị chốn nhân
gian.
“Ngon thiệt!” Nhóc Tỳ cắn thêm miếng nữa, mật ong đặc quánh kéo thành sợi vô
cùng óng ánh, miếng thịt vàng óng và thơm nức.
“Đại Hồng, Tử Điêu, các ngươi cũng lại ăn đi.” Nhóc Tỳ ăn như hổ đói, nhảy mắt
đã ăn hết gần hai cân thịt. Đầu lưỡi muốn nuốt luôn vào trong bụng, dư vị vô
cùng.
Đám sinh linh xung quanh vô cùng thèm thuồng, tên nhóc Nhân tộc này tuy hung
tàn nhưng lại biết hưởng thụ. Ở một nơi nguy hiểm như vậy mà chẳng coi ai ra
gì, ăn như gió cuốn khiến bọn họ ghen tị.
Đặc biệt mùi thơm này làm người khác say mê, những thiên tài thuộc chủng tộc
khác thiếu chút nữa hống to, xông tới cướp về.
Đại Hồng Điểu xoắn xuýt, nói: “Ta không ăn thịt chim, sẽ bị ám ảnh, thôi ta ăn
canh rắn này là được rồi.”
“Không có kiến thức, đây chính là thịt chim Loan, cũng không phải cùng tộc với
ngươi, tinh khí lại dồi dào, ngươi ăn chắc chắn sẽ đột phá đó.” Nhóc Tỳ nói.
Đại Hồng Điểu nhanh miệng nói: “Phì Di cũng là vật đại bổ, không hơn không
kém.”
Tử Điêu chảy nước miếng. Nó không phải là chim nên nhanh chóng chạy lại gần,
với lại nó cũng đang bị thương nặng, mắt dọc nơi mi tâm xém tí nữa bị người
khác móc đi cho nên cần những loại bảo dược huyết nhục như vậy để bổ sung.
Hơn nữa bản thân nó cũng rất mạnh mẽ, lai lịch bất phàm, không thua kém gì con
chim Loan đang bay lượn trên bầu trời kia, cho nên nó không sợ trả thù.
“Ực” Tử Điêu nuốt một miếng thịt thật to, lúc này mới lên tiếng, nói: “Thơm
quá, đúng là mỹ vị chốn nhân gian!”
“Đó là chuyện đương nhiên, cũng không xem là tay nghề của ai, ta chính là nhà
ẩm thực tiếng tăm lưng lẫy đây!” Nhóc Tỳ ngạo nghễ nói.
Hai người bọn nó ăn như hổ đói, tất nhiên Tử Điêu cũng biết chừng mực, mặc dù
nó dài hơn một trượng nhưng cũng không tiện ăn nhiều.
Hào quang lấp lánh, mùi thơm nức mũi, đám Thái Cổ di chủng đứng xung quanh vô
cùng tức giận đứng ngồi không yên, bọn họ rất muốn tiến lên để cướp một miếng,
mùi thơm quá mê người.
Chỉ có một con chim Loan năm màu trên trời vô cùng tức giận, hận không thể lao
thẳng xuống để quyết chiến sinh tử, nhưng nó nhanh chóng áp chế cảm xúc kích
động này, nó sợ Nhóc Tỳ lại có thêm một món ăn khác nữa.
“Tiểu đệ, đừng có ngại, mau lại ăn đi!” Nhóc Tỳ bắt chuyện, có tới mấy chục
cân thịt khiến nó thích thú, miệng đầy dầu mỡ.
Sư Tử hoàng kim ở sát bên cạnh vẻ mặt khó xử, tên huynh đệ đã kết bái này quá
hung tàn, không biết gì sao hiện tại nó cảm giác mình mới là Nhân tộc, mà tên
nhóc rách rưới kia chính là Thái Cổ di chủng hung tàn.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, mau ăn đi.” Nhóc Tỳ mở miệng lần nữa.
Sử Tử chín đầu sao có thể ăn được chứ, nếu không sau này chim Loan năm màu có
quan hệ nhiều đời chắc chắn sẽ liều mạng với nó, thế nhưng khi nhìn thấy miếng
thịt quý vàng óng ánh kia thì miệng của nó không ngừng nuốt nước miếng, nó
nhịn không được.
Đúng lúc này chim Loan năm màu từ trên trời cao bay thấp xuống, nó thấy rõ nên
tức điên lên, hét lớn: “Sư Tử chín đầu, ngươi… Tức chết ta mà!”
“Ta đâu có ăn…” Sư Tử chín đầu lúng túng, chuyện này không thể nào trách
mình được, miếng thịt kia quá thơm, nếu như không có những người xung quanh,
không có chim Loan năm màu ở bên cạnh thì chắc chắn nó không khách khí như
vậy.
“Vậy thì ăn canh rắn đi.” Đại Hồng Điểu nói, bên trong cái nồi đen thần quang
lấp lánh, một nồi thịt rắn tỏa ra thơm lừng, làn nước trong suốt óng ánh.
“Tiểu đệ, ta mời ngươi ăn thịt rắn.”Nhóc Tỳ ăn hết miếng thịt chim cuối cùng,
vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, lại vỗ đầu Sư Tử chín đầu rồi chạy nhanh
tới cái nồi đen kia.
Ngoại trừ nồi thịt rắn còn có hai túi mật rắn nữa, Đại Hồng Điểu chăc chắn sẽ
không khách khí, nhanh chóng nuốt một túi mật, còn lại một túi khác Nhóc Tỳ
lấy ra từ trong suối, cũng không chú ý gì nuốt thẳng vào trong bụng, đây chính
là vị trí chứa đựng tinh hoa toàn thân của Phì Di, không thể lãng phí được.
Lúc này, trên người Nhóc Tỳ tản ra một luồng mây đỏ, uy lực của mật rắn quá
mạnh, tinh khí cuồn cuộn khiến cho máu thịt của nó không ngừng vang lên những
tiếng sấm nổi.
“Tốt, quá mạnh mẽ!” Nhóc Tỳ vui mừng.
Sau đó, nó bắt đầu cùng với Đại Hồng Điểu, Tử Điêu còn có Sư Tử chín đầu
thưởng thức thịt Phì Di, nồi thịt này rất đặc biệt, trên mặt nước lượn lờ
những tầng mây mù, thịt rắn tỏa ra bảo huy khiến cho những thiên tài các tộc
trong lòng ngứa ngáy.
“Ha ha, ăn thôi!” Đại Hồng Điểu kêu to đầy hưng phấn, nhanh chóng ăn uống
không khách khí chút nào.
Mặc dù dạ dày của Nhóc Tỳ đã căng tròn nhưng khẩu vị còn rất lớn, trước tiên
luyện hóa những bảo dược máu thịt vừa rồi, toàn thân nó lấp lánh rồi lại tiếp
tục lao vào cuộc chiến ăn uống.
Tử Điêu cũng không có khách sáo, chỉ có mỗi Sư Tử chín đầu hơi ngại ngùng, nó
rất muốn ăn nhưng khi liếc mắt lên trời cao thì thấy chim Loan năm màu đang
tức giận nhìn mình, nó không dám tham dự vào bữa tiệc này.
“Ngươi đừng kêu nữa, không đánh thì không quen biết, xuống đây cùng ăn đi,
cũng chính như vậy mà ta mới quen được với tiểu đệ đấy.” Nhóc Tỳ hướng lên
trời hô lớn.
Chim Loan tức giận, và đương nhiên nó sẽ không thỏa hiệp.
Sư Tử chín đầu lúng túng, không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
Một tên thiếu niên hung tàn, một con Đại Hồng Điểu, một con Tử Điêu ngồi vây
xung quanh cái nồi đen tận hưởng món ăn này.
Ở bên cạnh có một con Sư Tử chín đầu lay hoay khó xử.
Bọn người Nhóc Tỳ căn bản không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường của
các tên cường giả xung quanh, cứ thế ngồi ăn uống vui vẻ.
Đây chính là một cảnh tưởng lạ đời, một đám sinh vô cùng mạnh mẽ cùng nhìn
chằm chằm về một phía, còn thiếu niên Nhân tộc kia thì không thèm bận tâm,
tràn đầy phấn kích và ăn uống ngấu nghiến.
Các thiên tài của Nhân tộc thì mặt mày phức tạp. Thế nào thì được gọi là dũng
mãnh? Tên nhóc siêu quậy chính là lý giải chính xác nhất, ở trước mặt cả đám
Thái Cổ di chủng cứ thế nướng, hầm, ăn di chủng.
“Thực sự… Khác người!”
Các thiên tài của Nhân tộc than thở, tên nhóc này thường làm những việc khiến
người không biết phải nói làm sao, nếu những người khác làm việc giống nó thì
chắc chắn đã xui xẻo từ lâu, bị nhân thần cộng phẫn. Chẳng qua những việc nó
vừa làm lại làm tăng mạnh uy phong của Nhân tộc.
Quả thật là vài chục năm đến cả trăm năm nay cũng chưa từng thấy người nào
hung tàn như vậy, lại dám làm những chuyện này.
Vô số thiên tài, cường giả của các chủng tộc đang nhìn chằm chằm về phía bọn
nó. Sau này, đến vài năm sau khi nhắc tới chuyện này, mọi người không ngừng
cảm khái.
Đương nhiên, đến lúc đó thì thân phận của tên nhóc hung tàn này đã khác xưa
rất nhiều, chuyện này cũng trở thành những truyền thuyết ít ai biết đến.
Nhóc Tỳ ăn đến nỗi cái bụng tròn vo. Chỉ cần mở miệng nói chuyện tất có hào
quang tỏa ra. Hấp thu nhiều máu thịt quý giá như thế nên thân thể của nó được
gột rửa lần nữa.
Nhưng đáng tiếc chính là nó vẫn chưa mở ra được Động Thiên thứ chín, dù sao
những thành tựu được ghi chép ở trong cổ thư trên thực tế thường rất khó gặp,
độ khó vượt qua sức tưởng tượng!
Thực tế đã được kiểm nghiệm, không thể vì ăn Phì Di, hay chim Loan thì Nhóc Tỳ
có thể phá tan sự trói buộc để khai sáng ra một kỳ tích mới được.
Thịnh yến rốt cuộc cũng kết thúc, đối với bọn nó đây chính là một loại hưởng
thụ nhưng đối với những người bên ngoài đây chính là một loại dày vò, tra tấn
tàn nhẫn. Chỉ có thể nhìn chứ không được ăn những miếng thịt quý giá bổ dưỡng
đó.
Nhóc Tỳ nhấc lên hai tên cường giả Tộc ba mắt, nhẹ nhàng giúp bọn họ trị
thương, sau khi động viên một hồi thì đến trò chuyện với một vài con Thái Cổ
di chủng như Hỏa Nha… Tất cả bọn họ đều là người quen cũ của Sư Tử chín đầu.
“Nếu đã là bằng hữu của tiểu đệ ta, thì cũng chính là bằng hữu của ta, sau này
có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Nó ợ lên một tiếng no nê, vỗ vỗ cái bụng
nhỏ tròn vo mà thề thốt.
Những tên Thái Cổ di chủng mạnh mẽ hai mắt nhìn nhau, làm bằng hữu với ngươi
quá nguy hiểm, sơ sẩy tí xíu liền trở thành thức ăn cho ngươi, không noi gương
con chim đang bay lượn trên cao kia sao, sợ là bây giờ vẫn đang còn nguyền rủa
và chửi mắng tên nhóc hung tàn này.
Lại nói, ngươi mới bao nhiêu tuổi, ở đây chắc chắn ai cũng đều lớn tuổi hơn
ngươi, vậy mà ngươi lại gọi họ là tiểu đệ.
Có thể đến hiện tại, bọn họ đã không còn dám xem thường tên thiếu niên Nhân
tộc này nữa, khi nó mở miệng thì không một tên sinh linh nào dám vô lễ, bên
trong cách cư xử bình đẳng thì thấp thoáng có sự kính nể.
“Gào…”
Đúng lúc này, Đại Hồng Điểu gêu gào thảm thiết, lông chim cả người thiêu đốt
biến thành tro tàn, toàn thân trọc lốc cực kỳ mất thẩm mĩ.
“Đại Hồng, ngươi sao thế?” Nhóc Tỳ kinh ngạc.
Hỏa Nha ở bên cạnh Sư Tử chín đầu tỏ vẻ hâm mộ, mở miệng giải thích cho nó
hiểu, nói: “Thái Cổ di xà quả nhiên rất có tác dụng đối với tộc chim chúng ta,
nó nuốt một túi mật rắn lại thêm hơn phân nửa con Phì Di cho nên có thể tắm
trong lửa mà thăng cấp, thực lực tăng lên rất nhiều.”
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Đại Hồng Điểu không ngừng kêu gào, cả người
không một cộng lông trông rất buồn cười, thế nhưng lại tỏa ra một khí tức rất
kinh khủng.
Sau đó, bên ngoài thân thể nó phát sáng, những nham thạch và mặt đất xung
quanh nhanh chóng nóng chảy, dung nham sôi trào.
“Ầm ầm” Thân thể của Đại Hồng Điểu mọc ra những sợi lông mới, sặc sỡ xinh đẹp
hơn.
“Ha ha, ông đây đột phá, mạnh mẽ hơn xưa nhiều!” Đại Hồng Điểu vui mừng kêu
to, thần mang trong mắt tăng vọt quét nhìn bốn phía, cuối cùng tập trung về
Nhóc Tỳ, nói: “Ông đây hiện tại không sợ ngươi nữa rồi!”
Nhóc Tỳ trừng mắt, nói: “Sủa cái gì đó, chút nữa làm thịt ngươi!”
Vừa nghe thấy những lời này, Đại Hồng Điểu chợt rụng rời tay chân, không còn
chút tính khí nào nữa, tuy rằng cảm thấy thực lực bản thân tăng vọt, nhưng khi
nghĩ tới tình cảnh Nhóc Tỳ luyện hóa Thái Nhất Chân thủy thì nó sinh ra một
luồng cảm giác vô lực, gục đầu xuống đất, vô cùng căm giận.
Cuối cùng, nó lại ngẩn đầu lên, nhìn về phía các thiên tài ở xung quanh, quát:
“Chớ chọc ông, nếu không liền làm thịt các ngươi!”
Mọi người đờ người ra, vậy mà con chim này lại bị lây nhiễm từ tên nhóc hung
tàn kia.
Tử Điêu cả người cũng phát sáng, thương thế đều biến mất, thiếu chút nữa là
đột phá, cả người lấp lánh ánh sáng màu tím.
Nhất thời, những Thái Cổ di chủng mạnh mẽ xung quanh Nhóc Tỳ, như Sư Tử chín
đầu, Đại Hồng Điểu, Tử Điêu, Hỏa Nha, hai huynh đệ của Tộc ba mắt, còn có chim
Loan năm màu ở trên đầu trở nên náo nhiệt.
“Đừng kêu nữa, chúng ta đều là bằng hữu của nhau, ngươi xem không phải ta với
Sư Tử chín đầu đã kết bái rồi sao?” Nhóc Tỳ ngửa đầu nhìn chim Loan, nó rất
muốn kể ra chuyện tình cảm giữa nó và Sư Tử hoàng kim.
Kết quả, mặt mày của Sư Tử chín đầu liền tài nhợt, vội vàng ngăn cản không cho
Nhóc Tỳ nói ra. như vậy không phải quá mất mặt sao, bí mật về việc lấy đầu sư
tử đem đi kho, cho dù đánh chết thì nó cũng không muốn cho mọi người biết
chuyện này.
“Thế thì đệ giúp ca khuyên nhủ nó đi.” Nhóc Tỳ nói.
Sư Tử chín đầu vội vàng gật đầu, chỉ cần không nói ra thì bảo nó làm chuyện gì
cũng được.
Nơi này rất đông di chủng, ai nấy cũng mạnh mẽ vô song, bất kể bạn bè hay là
địch nhân thì ai cũng đều kính nể tên nhóc con hung tàn này.
“Là hắn sao?” Xa xa, trong đám đông có người phát ra những âm thanh nói chuyện
trầm thấp.
“Không sai, chính là tên nhóc siêu quậy, lúc ở Hư Thần giới đã hạ gục cả đám
cường giả tộc ta, xếp bọn họ thành một tòa núi hình người, vơ vét hết tài sản
của chúng ta!”
“Hiện tại không nên động thủ, chờ khi tiến vào di tích rồi hẵng đuổi giết nó!”
Người mở miệng không còn trẻ, hiễn nhiên cũng đã phong ấn bản thân để tiến vào
Bách Đoạn sơn.
Cũng có một nhóm người đứng ở nơi khác, con mắt lạnh lẽo, hào quang lóng lánh
đầy lòng thù hận, thì thầm to nhỏ, cũng đang tính kế để đối phó với Nhóc Tỳ
khi tiến vào di tích.
Lúc trước, khi Nhóc Tỳ ở Sơ Thủy Địa trong Hư Thần giới đã bị rất nhiều người
ghi nhớ, có người muốn chiếm đoạt bảo cốt của nó, kết quả nó toàn lực ứng
chiến, không chỉ đánh thắng họ mà còn đem những người thuộc bốn đại cường tộc
xếp thành một tòa núi hình người, dọa nạt ức hiếp một hồi.
Chuyện này tất nhiên đã kết làm mối thù lớn nên bốn tộc lớn đều cử người vào
Bách Đoạn sơn, trong đó có một bộ tộc muốn bắt sống nó để thu lại cây bảo
phiến Xích Vũ, đó chính là bảo vật trấn tộc của bọn họ bị nhóc siêu quậy cướp
ở Hư Thần giới.
Sát kiếp sắp nổi, mưa gió sắp đến!
“Sao các ngươi không tiến vào di tích, ta thấy thần quang ở bên trong thỉnh
thoảng bay lên, chắc chắn là bảo cụ rồi, vậy sao không đuổi theo?” Nhóc Tỳ
hỏi, ở xung quanh có không ít Thái Cổ di chủng, nó muốn lôi kéo mọi người cũng
xông vào di tích.
“Một nhóm người sớm đã đi vào nhưng hầu hết đều chết cả, những kiện bảo cụ
thông linh sẽ chém giết những người nào tiếp cận nó.” Hỏa Nha cảnh cáo.
Tử Điêu gật gật đầu, nó đã trốn từ bên trong ra nên bị người đánh lén, cũng có
những bảo cụ thông linh chém giết nó, nếu không phải thực lực đủ mạnh mẽ thì
chắc đã tiêu đời rồi.
“Nếu như đã đến thì không thể không đi vào, đi thôi, chúng ta cùng đi thu
hoạch bảo cụ!” Nhóc Tỳ không chút lo sợ, đi thẳng về phía trước.
Chuyện này khiến cho mọi người hăng hái, bởi vì đã một thời gian dài không có
ai đi vào.
“Đi, chúng ta xuất phát thôi!”
Ở một bên, Tất Phương, Thần điểu màu vàng, Tỳ Hưu, Li Long trông cực kỳ mạnh
mẽ khiến người khác kinh sợ, những sinh linh đáng sợ này khó có thể đo lường
sâu cạn cũng đã bắt đầu chuyển động, bọn chúng cũng đang có ý định tiến vào
bên trong di tích.
Mọi người đều giật mình rồi sau đó trở nên náo nhiệt, càng nhiều người muốn
gia nhập đi vào di tích.
Liệt Thiên ma điệp, Thổ Hành Long, Bạo Viên, Bồ Ma thụ cũng bắt đầu xuất phát,
hóa thành những sợi ánh sáng vọt thẳng vào Thượng Cổ phế tích.
“Đi, mọi người cùng nhau xông vào, cùng nhau trấn áp những bảo cụ kia, đừng đi
vào muộn kẻo không kiếm chác được gì!”