Chu Hằng quyết chí tiến lên!
Hắn phảng phất như một mình bị vây vào tuyệt địa, chiến người cuối cùng, giờ
phút này đang phát động tấn công tới địch nhân vây quanh đầy khắp núi đồi,
thảm thiết, bi tráng!
Bành! Bành! Bành!
Hắn giương Cửu U Băng Thiên Quyết, nhưng Hàn Diệc Dao đã toàn lực ứng phó, uy
lực của của huyết mạch võ kỹ này đã gần như bằng không, căn bản không cách nào
đóng băng thần thú kia! Chu Hằng lập tức thay đổi sách lược, lấy Hàn Băng làm
chướng, ngăn trở những thần thú linh lực này đi vào.
Nhưng trong từng tiếng giòn vang vang lên, Hàn Băng bị oanh phá không trì hoãn
chút nào, ngay cả tư cách ngăn trở một cái cũng không có.
Hàn Diệc Dao cũng không phải là Sơn Hà Cảnh thông thường a!
Chiến a! Chiến a!
Máu huyết cả người Chu Hằng kích động, vào giờ khắc này hắn hoàn toàn đã quên
thân thể khẩn cầu mạnh tới mức nào đối với nữ nhân này, làm như một võ giả,
chiến sĩ trời sanh hắn ở trước mặt lực lượng đáng sợ chỉ còn lại có ý chí
chiến đấu tận tình đánh một trận.
Dâng trào ngất trời, bất khuất không gãy!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên người của hắn không ngừng bị thần thú biến thành từ linh lực đánh trúng,
tách ra từng đạo máu tươi, mỗi một kích cũng làm cho thân hình Chu Hằng chợt
lui, nhưng ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng ngời, chiến chiến chiến, hừng
hực xông tới!
Tuyệt không lui về phía sau, vĩnh viễn không buông tha!
Máu tươi văng khắp nơi, lực lượng Sơn Hà Cảnh đáng sợ đến bực nào, cho dù Chu
Hằng đạt đến Khai Thiên tam trọng thiên cũng chỉ có tư cách miễn cưỡng đánh
một trận cùng Sơn Hà nhất trọng thiên bình thường, hiện tại hắn sao có thể đối
kháng cùng thiên tài như Hàn Diệc Dao?
Hắn rất nhanh liền trở thành một huyết nhân!
Huyết khí cùng ý chí chiến đấu dung hợp, quanh quẩn không đi ở trong đầu của
hắn, thế nhưng hóa thành thực chất, tạo thành từng thanh huyết kiếm, tản mát
ra chiến ý ngất trời.
Hàn Diệc Dao bị kinh hãi lần nữa.
Thực lực Chu Hằng quả thật chẳng qua là Khai Thiên Cảnh, hơn nữa chẳng qua là
Khai Thiên nhất trọng thiên. Nhưng lực lượng của hắn . . . Thậm chí đã vượt
qua Khai Thiên tam trọng thiên đỉnh phong! Bất quá, Khai Thiên Cảnh yêu nghiệt
hơn nữa đều không thể chính diện đối kháng cùng Sơn Hà Cảnh, huống chi nàng
cũng không phải là Sơn Hà Cảnh thông thường!
Theo lý mà nói, mỗi một đạo thủ ấn của nàng cũng có thể làm cho Chu Hằng sụp
đổ, nhưng sự thật cũng là Chu Hằng rất nhanh đã tiến tới.
Chẳng những không có sụp đổ, ngược lại bộc phát ra ý chí chiến đấu càng cường
đại hơn!
Nam nhân này không phải là huyết dũng, mà là chiến sĩ trời sanh, chỉ có tiến
không có lùi, sát phạt thiên hạ!
Nàng cũng là nghĩ đến hơi quá, Chu Hằng có dũng khí lớn, nhưng tuyệt không
phải hạng người huyết dũng, vạn nhất sự không thể được hắn sẽ lui, Cửu Huyền
Thí Luyện Tháp cũng không phải là bày đặt vô ích.
Nhưng, vô lại này chịu đựng thế nào?
Hàn Diệc Dao rất nhanh thì phát hiện, sau khi da Chu Hằng bị chấn nát, lộ ra
xương cốt màu vàng bên trong, bảo vệ kinh mạch, mạch máu, nội phủ của hắn!
Đối với võ giả mà nói, da thịt là không nặng nhất, mới có thể dùng để tổn
thương da thịt để hình dung vết thương nhỏ. Mà Chu Hằng đạt tới loại cảnh giới
này, lấy xương cốt bảo vệ nội tạng, mạch máu, kinh mạch, chính là chuyện tình
vô cùng ung dung.
Trên thực tế, vô luận thân thể võ giả cường hóa như thế nào, bộ phận kiên cố
nhất vĩnh viễn cũng là xương, vì vậy sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh, xương cốt
võ giả cũng sẽ thừa nhận thương tổn khi nhận được công kích hoạt động theo bản
năng.
Tụ Linh Cảnh, liền nhảy ra khỏi phạm vi của người phàm, có năng lực như vậy.
Nhưng chênh lệch cảnh giới chính là đả thương cứng rắn, Chu Hằng chẳng qua là
Khai Thiên nhất trọng thiên, dưới tất cả lực oanh kích của nàng thì cho dù là
bộ phận cứng rắn nhất như xương cốt thì như thế nào, một kích tất nhiên gãy
đoạn!
Xích Kim huyết mạch của Triệu gia có uy lực lớn như vậy sao?
Tuyệt đối không thể!
Xích Kim huyết mạch quả thật không có năng lực như thế, nhưng năng lực của Phệ
Kim tộc lại có thể làm được!
Cường độ thân thể bây giờ của Chu Hằng đã vượt qua pháp khí của Khai Thiên
Cảnh, hơn nữa Xích Kim huyết mạch cường hóa, mặc dù không thể so với pháp khí
của Sơn Hà Cảnh nhưng cũng sẽ không kém đến quá xa, muốn oanh hư xương cốt như
vậy, cho dù là võ giả Sơn Hà Cảnh cầm lấy pháp khí Sơn Hà Cảnh chém mạnh, cũng
phải vung mạnh một cái!
Hàn Diệc Dao chỉ lấy tay không, thậm chí lăng không lấy linh lực vỗ hờ, căn
bản không thể oanh hư bản thể Chu Hằng.
Bành! Bành! Bành!
Chu Hằng đón công kích của Hàn Diệc Dao, dũng cảm tiến tới, huyết kiếm trên
đầu đang hợp lại làm một, hóa thành số lượng ít hơn. Nhưng hình thể huyết kiếm
càng thêm to lớn, khí thế to lớn càng thêm đáng sợ.
– Đi!
Hàn Diệc Dao thật là khó nén khiếp sợ trong lòng, đầu ngón tay không ngừng
lật, đánh ra từng đạo kình lực, rầm rầm rầm không ngừng đánh vào trên thân Chu
Hằng.
Chỉ có thể đẩy lui, không cách nào đánh cho bị thương!
Đây là quái vật gì?
Hàn Diệc Dao vô cùng kinh hãi, nàng lúc này mới ý thức được Chu Hằng căn bản
không phải tự đại đến trình độ cuồng ngạo, mà là vô lại này quả thực chính là
một pháp khí hình người, hơn nữa còn là pháp khí đến gần cấp bậc Sơn Hà Cảnh!
Nàng có thể tay không phá hủy một pháp khí đến gần pháp khí của Sơn Hà Cảnh
sao? Đáp án hiển nhiên là không!
Đánh như vậy, đừng nói 100 chiêu, chính là 1000 chiêu nàng cũng không thể đánh
bại Chu Hằng.
Thật phải nói cho vô lại này tên của mình?
Hàn Diệc Dao không được tự nhiên, đây có thể không chỉ là vấn đề về một cái
tên, mà là bị Chu Hằng chiếm được thượng phong, chiếm quyền chủ đạo! Phải
biết rằng sau thạch thất này chính là bí bảo, nàng há có thể để cho Chu Hằng
chiếm cứ chủ động?
Toàn lực ứng phó!
Nàng kêu một tiếng, đầu ngón tay giương lên, trong tay xuất hiện một trường
kiếm trong vắt như nước, thân kiếm toàn thân tuyết trắng, hình dáng hơi mờ,
phảng phất như làm bằng Hàn Băng, vừa lấy ra đã tản ra hàn khí um tùm, bốn
phía nhất thời có vô số vụn băng rơi xuống, trong địa huyệt cũng nổi lên sương
trắng.
Đây là pháp khí Bạch Sương Kiếm của nàng, cấp bậc Linh Hải Cảnh, nếu là lần
tiếp theo tăng lên một cái cấp bậc thì chính là tuyệt thế pháp khí, có thể tự
hành vận chuyển, bộc phát ra lực sát thương của cấp bậc Kết Thai Cảnh, là tồn
tại tùy ý chém giết dưới Kết Thai Cảnh!
Dù là như thế, kiếm này cũng bất đồng với pháp khí bình thường, chẳng những có
thể lấy để tăng chiến lực của người sử dụng lên, hơn nữa còn có đặc hiệu thêm
vào, băng hàn làm cho tốc độ chảy của linh lực của địch nhân cũng giảm bớt,
chiến lực tổn hao nhiều!
Pháp khí của Linh Hải Cảnh, chẳng những cứng rắn, hơn nữa sắc bén, lại không
chém phá được pháp khí của Khai Thiên Cảnh sao?
Bản năng của Chu Hằng cảm giác được một cổ rung động, con mắt của hắn tập
trung vào trường kiếm trong tay đối phương, nói:
– Cô nương, đang êm đẹp làm sao mang hung khí đi ra ngoài, như vậy sẽ đả
thương hòa khí a!
Người nào có hòa khí với ngươi!
Hàn Diệc Dao không cần cúi đầu là có thể thấy hung khí cao ngất của chính
mình, ấn tượng thứ nhất của nàng đối với Chu Hằng chính là sắc quỷ vô lại, hai
chữ hung khí bị thành nghe thành “hung khí” (ngực)!
Tên khốn này lại còn dám đùa giỡn chính mình?
Hàn Diệc Dao vốn không có ý muốn giết người, nhưng Chu Hằng trần truồng đùa
giỡn nàng như thế thật sự để cho nàng không cách nào nhịn được, nàng hét giận
dữ một tiếng, thân hình thon dài nhảy ra, họa xuất Bạch Sương Kiếm, hàn quang
chớp động, ánh sáng ngọc như tinh quang!
Choang! Choang!
Tia lửa bắn ra bốn phía, trong tay Chu Hằng xuất hiện 1 đoạn kiếm màu đen, kịp
thời đỡ được một kích kia của Hàn Diệc Dao.
Lực lượng không bằng, Chu Hằng nhất thời liền lùi lại bảy bước, nặng nề đụng
vào vách tường trên địa huyệt, dường như không có việc gì.
– Ừm?
Hàn Diệc Dao lộ vẻ kinh ngạc nữa, nàng ngạc nhiên nhìn đoạn kiếm trong tay Chu
Hằng.
Thân kiếm bị gãy tới trình độ này, kiếm này căn bản là phế đi, đã không thể
xưng là pháp khí, chỉ có thể đến sử dụng như binh khí tầm thường, không bền
bỉ, mà không có thể có hiệu quả đặc biệt, hoặc là tăng cường chiến lực của võ
giả.
Nhưng nếu như đã là phế khí, tại sao có thể thu ở đan điền?
Ai cũng biết, chỉ có pháp khí mới có thể tâm thần tương liên cùng chủ nhân,
tồn tại trong đan điền!
Trên người vô lại này tựa hồ cất dấu rất nhiều bí mật!
Hàn Diệc Dao không kịp suy tư, trường kiếm chuyển nữa, nàng nhất định phải
đánh bại Chu Hằng, tiểu tử này lại dám nói lời khinh bạc đối với nàng! Mặc dù
nàng không muốn dễ dàng phá sát giới, làm Chu Hằng bị thương nặng cũng không
xung đột với chuyện đó.
Đinh đinh đinh! Đinh đinh đinh!
Chu Hằng nắm giữ Thế, Hàn Diệc Dao không thể nào lấn hắn ở kỹ năng! Mà dù sao
kém một cái đại cảnh giới, tốc độ xuất kiếm của nàng nhanh hơn, mạnh hơn,
trong vòng 10 kiếm Chu Hằng tối đa cũng chỉ có thể đỡ 7 kiếm, còn dư lại hai
kiếm hắn có thể dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ dịch chuyển khỏi, nhưng bởi vì địa
hình hạn chế đặc thù của nơi này, hắn vẫn là ăn vào một kiếm!
Bị pháp khí của Linh Hải Cảnh bổ trúng, đây cũng không phải là đùa giỡn, một
kích đánh vào xương cốt màu vàng của hạ Chu Hằng sẽ phát hiện ra một vết rạn
nứt, sau mấy lần nhất thời giống như mạng nhện lan tràn ra.
Xương bể nát cũng không trí mạng, nhưng mất đi sự bảo vệ của xương cốt, nội
tạng, mạch máu, kinh mạch tương đối non mềm của hắn cũng hoàn toàn lộ ra ngoài
dưới công kích của đối phương!
Đây cũng là nguy hiểm đến tính mạng!
Chu Hằng lại có thể chắc chắc đối phương sẽ không giết mình, hắn chịu mạo
hiểm, nhưng tuyệt sẽ không chịu chết!
Cũng may đã đỡ được hơn sáu mươi chiêu, cách ước định trăm chiêu cũng không xa
xôi, nếu là nữ nhân này không chịu thủ ước, Chu Hằng cũng chỉ có thể trốn vào
Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Làm nữ nhân đầu tiên được hắn thích, hắn thật lòng
hy vọng đối phương sẽ giữ đúng hứa hẹn, nếu không sau này hắn tuyệt đối sẽ
đánh cái mông của nữ nhân này!
Chiến ý của hắn càng tăng cao, vô số đạo huyết kiếm ở đỉnh đầu dung hợp làm
một, từ màu đỏ thắm biến thành màu đen sẫm, u ám, thâm trầm giống nằ hắc kiếm
trong tay hắn, lại giống như Vương giả trong kiếm, có một cổ uy áp không rõ.
Chu Hằng mơ hồ cảm giác được chính mình đã cảm nhận được gì đó, nhưng cũng
không cách nào tinh tường cảm ứng được, điều này làm cho vô cùng phiền não,
liền điên cuồng gào thét nghênh đón Hàn Diệc Dao.
Yêu nghiệt a!
Làm đối thủ của Chu Hằng, Hàn Diệc Dao ngược lại càng thêm rõ ràng trạng
thái lúc này của Chu Hằng.
Người nầy . . . Không ngờ mò tới gần Vực Cảnh!
Lúc này, nàng rốt cục hoàn toàn khiếp sợ!
Không cách nào thống kê toàn bộ đại lục đến tột cùng có bao nhiêu người đạt
đến Vực Cảnh, nhưng cũng khẳng định là, ít nhất ở Lãng Nguyệt Quốc không có ai
nắm giữ cảnh giới này, cho dù là lão tổ của tam đại hào môn, nửa bước tiên
nhân Kết Thai Cảnh!
Bất quá, nàng biết Ứng Thừa Ân đã đụng chạm đến tầng thứ này, hơn nữa có thể
ngộ tương đối, tùy thời có thể hoàn toàn nắm giữ cảnh giới này! Đúng là như
thế, nàng mới có thể nhạy cảm phát hiện Chu Hằng đến gần độ cao này!
Quái thai a!
Cõi đời này xuất hiện thiên tài siêu cấp thứ ba? Trẻ tuổi như vậy?
Đến Tụ Linh Cảnh trở lên, số tuổi đã không trọng yếu nữa, nhưng đối với cường
giả trẻ tuổi mà nói, tuổi vẫn là có thể nói rõ một vài vấn đề. Tỷ như Khai
Thiên Cảnh 90 tuổi cùng Khai Thiên Cảnh hai mươi tuổi cũng có thể xưng là trẻ
tuổi, nhưng ý nghĩa của hai người tuyệt nhiên bất đồng!
Khai Thiên Cảnh 90 tuổi có thể xưng là thiên tài, nhưng Khai Thiên Cảnh hai
mươi tuổi chính là thiên tài siêu cấp!
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân cũng là thiên tài siêu cấp như vậy, mà hiện tại
sợ rằng còn phải cộng thêm một người!
Hàn Diệc Dao tuyệt đối không cách nào tiếp nhận một gã lưu manh vô lại như vậy
lại là thiên tài siêu cấp! Mặc dù nàng tuyệt không muốn lập gia đình cùng Ứng
Thừa Ân, nhưng vẫn là tràn đầy kính nể đối với tên thiên tài này,, mà không
ngờ Chu Hằng có thể cũng liệt vào cùng Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên, đây quả
thực là ô nhục đối với hai đại thiên tài!
Thế công của nàng mạnh hơn!