Quân Mạc Tà cả người chấn động, đờ người ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, lúc
này mới nhận ra môi đã hoàn toàn khô khốc, khổ sở nói:
– Cái… Cái gì?
Trong lòng hắn lúc này thầm kêu khổ, cái cái này không phải là thật chứ… Muốn
ta sao, chuyện này phải làm sao đây? Đây chẳng phải là muốn lấy cái mạng nhỏ
của ta sao?
Nhưng vẻ mặt cùng động tác lúc này của hắn, trong mắt Miêu Tiểu Miêu lại nhìn
ra là hắn đang hết sức kinh hỉ nên mới có biểu hiện hết sức thất thố này, xem
hắn kia, vì một câu đáp ứng của ta mà hắn đã vui đến mức không nói nên lời
rồi… Vừa rồi lúc hắn đại chiến cùng Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ, tài
năng ăn nói lưu loát đến bực nào a….
Miêu Tiểu Miêu ngẩng đầu, thẹn thùng lườm hắn một cái, rồi lại vội vàng quay
mặt đi, nhẹ nhàng xoay xoay đầu ngón chân dưới mặt đất, vô tình lại vẽ thành
hình mẫu tử, cúi đầu sẳng giọng nói:
– Đồ ngốc, ngươi đúng là tên ngốc nhất…..!
Nàng làm sao biết được, lời này vừa nói ra trong nháy mắt lại khiến Quân đại
thiếu xúc động một trận!
Chiến gia phải huy động toàn bộ nhân lực lại còn hao tổn thêm rất
nhiều tâm huyết mới có thể miễn cưỡng làm được chuyện tình này,
vậy mà Miêu đại tiểu thư chỉ cần nhẹ nhàng phân phó vài lời là
gần như đã có thể làm được!
Lúc này đây, có thể nói Quân đại thiếu gia của chúng ta chính thức biến thành
kẻ ngốc rồi…
Ánh mắt vô hồn, bộ dạng thẫn thờ, thật sự bị dọa cho khiếp sợ đến mức mất hồn
mất vía rồi a…
Chẳng lẽ đây là cái mà trong truyền thuyết gọi là nghiệp chướng hấp dẫn mỹ
nhân hay sao? Giờ phút này Quân đại thiếu cơ hồ đã lâm vào tình trạng khóc
không ra nước mắt…
Ta có tội tình gì cơ chứ, ta đâu phải là muốn đến đây để mở rộng hậu cung đâu,
mục đích của ta chỉ muốn lấy được Thất Thải Thánh Quả thôi mà. Hiện tại tuy ta
có nổi một chút lòng tham, muốn có hẳn một gốc cây Thất Thải Thánh Quả, nhưng
ta chỉ muốn nhiều nhất đến đấy thôi, tuyệt đối không muốn thêm gì nữa.
Không lẽ vẽ cọp lại ra chó rồi sao, ngàn ngày đánh nhạn, rốt cục bị nhạn mổ
vào mắt. . .
(NBV: Nguyễn văn là vi “Hợp” tự nhi biến thành “Bần” >> Cách chơi chữ
viết chữ Hợp không thành thành ra viết chữ Bần. Thành ngữ tương ứng là Tính
già hóa non, vẽ rắn thêm chân, vẽ cọp ra chó…)
Không biết hiện giờ Quân đại thiếu gia có ý định tiếp tục chiếm
tiện nghi hay là ở đây khoe mã tiếp đây?!
Ngay tại thời điểm Miêu Tiểu Miêu đang say đắm nhìn chằm chằm Quân
Mạc Tà, cũng chính là lúc hắn lộ ra vẻ cực kỳ lúng túng…
Nhưng, cuối cùng cứu tinh của hắn cũng đã xuất hiện…
– Mặc Quân Dạ, Mặc đại thiên tài, các đầu huyền thú đã được vận
chuyển đến! Ngươi còn muốn kéo dài thời gian đến bao giờ nữa?
Một câu nói này của Chiến Thanh Phong cũng đủ để Quân Mạc Tà vịn
vào mà thoát thân, làm cho hắn hết sức xúc động, suýt tí nữa đã
hung hăng ôm chằm lấy Chiến Thanh Phong hôn một cái cảm tạ… Ông trời
thật hết sức thương mình mà, cuối cùng cũng có người đến giải vây…
Hai huynh đệ Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ trong thấy bên này
một nam một nữ tình tình tứ tứ trong lòng đều hết sức ghen tị,
nhất là Chiến Thanh Phong, có thể nói là tức giận suýt tắc thở!
Hắn đã để ý đến Miêu Tiểu Miêu từ lâu rồi! Người khác có thể không
biết dung mạo dưới lớp khăn che mặt của Miêu Tiểu Miêu trông như thế
nào, thế nhưng hắn lại là một ngoại lệ, đương nhiên vị Đại công tử
của Chiến gia này cũng không biết dung mạo hiện giờ của nàng ra sao,
nhưng tận sâu trong ký ức của Chiến Thanh Phong, tám năm về trước,
lúc ấy Miêu Tiểu Miêu cũng chỉ vừa mới được mười một tuổi nhưng
dung mạo đã có thể nói là xinh đẹp kinh người!
Vẻ đẹp của Miêu Tiểu Miêu khi đó cũng đủ khiến người khác kinh
nhạc! Tuy rằng khi đó còn hết sức non nớt, nhưng Chiến Thanh Phong tin
chắc rằng tương lai sau này ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ, tuyệt đối sẽ
không có một thiếu nữ nào có thể so với vẻ đẹp của Miêu Tiểu Miêu!
Thậm chí lúc này Miêu Tiểu Miêu lọt vào danh sách thập đại mỹ nữ
của Huyễn Phủ cũng bởi vì năm đó sau khi Chiến Thanh Phong trông thấy
được dung mạo của nàng mà truyền tin ra ngoài…
Hiện tại Miêu Tiểu đã hoàn toàn trưởng thành, dựa vào dáng người
cùng ánh mắt kia cũng đủ để xác nhận điều này, quả là một vị
quốc sắc thiên hương, nhan sắc khuynh nước khuynh thành, đảo lộn chúng
sanh!
Còn việc tại sao ở Huyễn Phủ Miêu Tiểu Miêu cũng bị liệt vào một trong ba
người không thể đắc tội đến cũng không phải hoàn toàn bởi vì thế lực sau lưng
của nàng, Miêu gia, tuy rằng đấy cũng là một phần nguyên nhân, nhưng chủ yếu
lại là do bản tính của nàng, một khi đã bị người khác trêu chọc đến thì tuyệt
đối không thể nào đơn giản bỏ qua được… Một khi bị chọc tức giận thì Miêu đại
tiểu thư nhất định sẽ có một trong hai loại phản ứng, hoặc là hoàn toàn không
thèm đếm xỉa đến nữa, hoặc sẽ tận dụng mọi cơ hội để báo thù, tuyệt đối sẽ làm
cho cái người xấu số đó sống không bằng chết, thậm chí đến cả thân nhân hay cả
một gia tộc cũng không buông tha, tất cả đều có cùng một số phận, tiêu diệt
sạch sẽ…
Công chúa của Huyễn Phủ làm sao có thể giống người bình thường? Một người
xinh đẹp như thế làm sao có thể để vuột vào tay người khác được?
Không thể! Tuyệt đối không thể!
Tuy rằng Chiến Thanh Phong trong nhà sớm đã có một đàn thê thiếp, thậm chí còn
có cả nữ nhân hầu hạ dưới gối, nhưng cũng không ngăn được dã tâm của hắn đối
với Miêu Tiểu Miêu, mặc dù hắn vẫn không ngừng theo đuổi nhưng tuyệt đối không
bao giờ để lại tí dấu vết gì, có thể nói đã hết sức thành công rồi…
Hơn nữa, Miêu gia hiện giờ tuy rằng bề ngoài vẫn là cội nguồn của nhiều nhân
tài trong Huyễn Phủ, nhưng tình hình thật sự thì đã dần dần xuống dốc rồi,
Chiến gia nếu có ý định muốn thôn tính thì với thế cục hiện giờ, tất cả chỉ là
vấn đề thời gian.. Đến lúc đó, đối với hắn, Miêu Tiểu Miêu chẳng phải là muốn
lúc nào chẳng được sao?
Chiến Thanh Phong lúc này trong lóng đã hừng hực ngọc lửa ghen tuông, cho nên,
vừa nghe được tiếng xe ngựa từ xa vang lên là lập tức tóm lấy cơ hội cắt đứt
cuộc trò chuyện giữa Miêu Tiểu Miêu và Quân Mạc Tà. Tuy hành vi này có thể nói
là cực kỳ vô lễ nhưng hiện giờ hắn không có tâm trí suy nghĩ nhiều đến vậy…
Hắn đã sớm xem Miêu Tiểu Miêu là người của hắn, bất luận kẻ nào có ý định với
nàng, hắn đều xem người đó là cừu địch có cơ hội chụp mũ xanh lên đầu mình, kể
cả nhị đệ Chiến Ngọc Thụ của hắn cũng vậy, bây giờ xuất hiện thêm tên Mặc Quân
Dạ này, đối với cừu địch loại này, chỉ có một biện pháp xử lý duy nhất, diệt
trừ hậu hoạn để sau này không phải lo nghĩ nữa! Hoặc ít nhất cũng phải chặt
đứt toàn bộ cơ hội để hắn có thể tiếp tục tiến triển với Miêu Tiểu Miêu!
– Nga, đã đến nhanh như vậy sao? Chiến Đại công tử hiệu suất làm việc quả
thật cao a. Quân Mạc Tà cực kỳ phối hợp xoay người lại, khuôn mặt
lại lập tức hồi phục như trước.
Lúc này, ở cửa vào đại sảnh truyền đến một thanh âm:
– Đại công tử, số huyền thú người cần đã được đưa đến. Cho tiểu
nhân hỏi bây giờ có phải lập tức chuyển chúng vào không?
– Chúng ta đợi lâu muốn phát điên rồi, còn không lập tức lăn đến
đây!
Chiến Thanh Phong cau mày quát, phải cùng lúc chịu nhiều áp lực như
thế này đã khiến vị Đại công tử bình thường có gặp biến cố gì
cũng không sợ hãi nay đã không còn chút bóng dáng, với tình hình
bây giờ thì hắn làm sao còn có tâm tư lo lắng đến cái gì gọi là
khí chất phong độ nữa.
Liền sau đó, liền nghe thấy một trận âm thanh ồn ào, mấy chiếc xe
ngựa nườm nượp tiến vào bên trong Phiên Hương lâu. Một người trung niên
mỉm cười đi đến trước mặt Chiến Thanh Phong, cúi đầu khom lưng cung kính nói:
– Chiến công tử, ha ha, tiểu nhân không biết ngài cần cụ thể loại huyền thú
nào cho nên đã đem mỗi chủng loại năm sáu con, đây đều là những đầu thú tam tứ
giai đầy đủ yêu cầu của ngài, hi vọng lão nhân gia ngài vừa ý.
– Ân, làm thế cũng được, bất quá ta cũng không cần nhiều đến vậy. Chỉ cần lưu
lại toàn bộ huyền thú Miêu Thân Hổ tứ cấp là được!
Chiến Thanh Phong trong mắt lóe lên tinh quang, thản nhiên phân phó.
– Miêu Thân Hổ?
Quân Mạc Tà nhíu mày. Hắn cũng đã có khoảng thời gian sinh sống ở Thiên Phạt
không ngắn, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe đến loại huyền thú tên gọi
“Miêu Thân Hổ”, chẳng lẽ đây là loại huyền thú chỉ có riêng ở Phiêu Miểu Huyễn
Phủ?
– Mặc huynh là người bên ngoài vào, không rõ tình hình ở Huyễn Phủ cũng chẳng
có gì lạ, không biết con Miêu Thân Hổ này cũng là bình thường, để ta giải
thích cho Mặc huynh hiểu, cũng giúp cho huynh có một cái nhìn mới với loại
huyền thú này.
Chiến Thanh Phong mỉm cười nói:
– Miêu Thân Hổ, là một loại huyền thú bề ngoài trông hết sức đáng yêu, và nó
cũng là loại huyền thú độc đáo mà chỉ duy nhất Huyễn Phủ mới có. Đừng bị bộ
dáng vô hại như mèo con của nó lừa gạt, nó có trong người đầy đủ đặc tính ưu
điểm của loài hổ, hung tàn, thích máu, hơn nữa lại còn phát triển rất mạnh về
mặt ý thức. Tuy rằng chỉ có thể tiến giai đến tứ cấp nhưng dựa vào bản tính
hiếu chiến trời sinh, năng lực của nó vượt xa các huyền thú thông thường, ví
dụ nếu đều là huyền thú tứ cấp, thì chắc chắn con “Mèo con” này sẽ dễ dàng
khắc chế tất cả…
– Thì ra là thế, đa tạ Chiến công tử đã chỉ giáo.
Quân Mạc Tà gật gật đầu, bề ngoài tuy thập phần lễ phép nhưng trong lòng lại
tự nói với mình, đối với ta thì Miêu Thân Hổ, Cẩu Thân Hổ hay cái quái gì thì
cũng là huyền thú giống nhau cả.
Sau khi Chiến Thanh Phong ra lệnh liền thấy vài người thân hình vạm vỡ mang
mấy cái lồng sắt đi đến, đặt ở ngay giữa sân, tổng cộng có sáu cái lồng sắt
nhỏ, mà bên trong mỗi cái lồng sắt chỉ có một con huyền thú màu lông sặc sỡ,
trông giống hệt như một con mèo bình thường vậy.
Ngay khi cả bầy được đặt cùng một chổ, bọn chúng vốn vẫn đang nằm uể oải trong
lòng sắt, bộ dạng lại hết sức ngây thơ, nhưng sau khi cảm nhận được có đồng
loại bên cạnh, trong nháy mắt bọn chúng liền thay đổi hoàn toàn! “Xoạt” một
tiếng đứng lên, trong mắt bắn ra quang mang hết sức hung chiến, răng nanh lộ
ra cả bên ngoài, ô ô gầm nhẹ vài tiếng, rõ ràng là đang ra sức thị uy, tựa hồ
như chỉ cần có người tiến vào lãnh địa của bọn chúng thì bọn chúng sẽ lập tức
tấn công ngay!
Mỗi con Miêu Thân Hổ này nhiều nhất chỉ nặng đến mười cân, nhưng lớp lông trên
trán lại mọc thành hình chữ “Vương”, rất bắt mắt! Thân hình tuy nhỏ nhắn,
nhưng lại toát lên khí độ vương giả rất rõ ràng!
(NBV: Ở Trung Quốc, cân cũng là đơn vị đo khối lượng cổ, ngày nay bằng 500
gam. Trong lịch sử, một cân ở Trung Hoa có thể có giá trị khác, ví dụ như 600
g (16 lạng) nên mới có câu nói dân gian “kẻ tám lạng người nửa cân” (ý nói hai
bên bằng nhau) )
– Quả nhiên không hổ danh là huyền thú tứ cấp hung hãn nhất, quả đúng là danh
xứng với thực.
Quân Mạc Tà nói.
Tự đáy lòng hắn cũng cảm thấy một chút kinh ngạc.
– Để cho công bằng, mời Mặc huynh chọn trước.
Chiến Thanh Phong lớn tiếng nói. Kỳ thực sức chiến đấu của mỗi con Miêu Tiểu
Miêu so với nhau cũng không sai biệt lắm, ai chọn trước cũng không có ảnh
hưởng nhiều lắm đến kết quả, điểm mấu chốt là Chiến Thanh Phong nắm giữ độc
môn công pháp, bất luận hắn chọn phải con huyền thú nào đi chăng nữa, chỉ cần
đến lúc quyết đấu hắn đứng sau lưng con Miêu Tiểu Hổ này rồi vận dụng bí quyết
tâm pháp rót linh lực vào nó, lúc đó sức chiến đấu của nó liền lập tức tăng
lên gấp hai lần!
Sau khi năng lực được đề thăng lên gấp hai lần, Miêu Thân Hổ tứ giai liền lập
tức tiến lên ngũ giai, chênh lệch hẳn một bậc, lúc này thì kết quả không cần
nói cũng biết!
Đây mới là điểm mà Chiến Thanh Phong, hay nói đúng hơn là tất cả những người
trong Chiến gia ở Huyễn Phủ cảm thấy tự tin, và đây cũng là năng lực đặc biệt
nhất để khống chế huyền thú!
– Chiến huynh đã khiêm nhường như thế. Ta đây nếu còn từ chối thì quả thật
bất kính.
Quân Mạc Tà cười cười, chậm rãi tiến tới.
Đám Miêu Thân Hổ trong lòng sắt thấy có người đi đến, lại bắt đầu gầm gừ dữ
dội hơn, nghiến răng nghiến lợi, giống như là đang cảnh cáo kẻ đang tiến tới,
nếu còn tiếp tục xâm chiếm địa bàn của chúng thì phải trả giá rất lớn.
Thực tế, tuy bọn huyền thú Miêu Thân Hổ này nổi tiếng hiếu chiến, nhưng trong
mắt “Mặc đại thiên tài” thì đám này bất quá cũng giống như một đám huyền thú
bình thường, hắn hoàn toàn không để vào mắt, còn Chiến Thanh Phòng bề ngoài ra
vẻ hết sức hào phóng, nhường Mặc Quân Dạ thoải mái chọn lựa trước, hiển nhiên
cũng không phải tốt lành gì, hắc chỉ muốn có kịch hay để xem thôi, nếu Mặc
Quân Dạ không cẩn nhận sẽ rất dễ bị đám thú Miêu Thân Hổ túm lấy, đây mới là
chuyện vui chính a!
Đáng tiếc Quân Mạc Tà không bị đám thú Miêu Thân Hổ này dọa cho sợ hãi, ngay
từ đầu đã trực tiếp đến chọn một con gần mình nhất.
Hắn liếc sơ qua, nói:
– Con này đi, ta nhìn nó cũng thấy thật đáng yêu, thật giống với đám thú cưng
ở nhà của ta, nếu thực lực đã tương đương nhau vậy thì hơn thua chỉ dựa vào
vận khí, ta tin vào trực giác của ta, hơn nữa hiện giờ vận may của ta đang rất
cao mà!