Tất cả mọi người đều đang trông ngóng, chỉ có Quân Mạc Tà là nửa nằm nửa ngồi
trên ghế nói chuyện với Miêu Tiểu Miêu :
– Miêu cô nương, nàng mang theo khăn che mặt không cảm thấy khó chịu sao ?
—- Quân Mạc Tà nói.
– Không khó chịu. Không hề a. Tại sao ngươi lại hỏi như vậy ?
Miêu Tiểu Miêu kỳ quái nhìn hắn.
– Ta cảm thấy rằng khó có thể đeo khăn che mặt trong thời gian dài được. Nàng
thử nghĩ xem, bây giờ là mùa xuân, bão cát lớn đeo khăn che mặt thì vẫn có tác
dụng nhưng cũng không thể mỗi ngày đều như vậy, làm như thế ngược lại không
tốt cho da mặt. Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn là do trời cao ban ân nhưng
cũng cần phải trải qua mưa nắng tuyết sương ma luyện mới có thể bày ra phong
thái động nhân chân chính a …
– Quân huynh nói tất nhiên là có lý, tuy nhiên cái khăn che mặt … Một lời
khó nói hết.
Miêu Tiểu Miêu thở dài một tiếng rất nhỏ nói.
– Nga … Ha hả. Chẳng qua nhìn dáng vẻ của cô nương cũng đã làm điên đảo
lòng người. Nếu như có một ngày Quân mỗ có thể thấy gương mặt như hoa như ngọc
của nàng thì thật là may mắn à.
Quân Mạc Tà sờ sờ mặt, thấy nhìn đối phương không muốn đàm luận vấn đề khăn
che mặt hắn cũng không mặt dày tiếp tục nên chỉ đành khen tặng một câu rồi
định câm miệng.
Nhưng một câu khen ngợi của hắn vừa thốt ra vừa ra khỏi miệng chỉ thấy nhãn
thần Miêu Tiểu Miêu đột nhiên trở nên xấu hổ tránh né,, cho dù cách một tấm
lụa nhưng vẫn cảm nhận được. Có thể cảm nhận được khuôn mặt của Miêu Tiểu Miêu
đằng sau tấm lụa trắng đang ửng đỏ, thậm chỉ cả cái cổ xinh xinh kia cũng đang
đỏ lên.
Mà mấy người nghe được câu này của hắn liền nhìn Quân Mạc Tà với ánh mắt như
nhìn thấy quái vật. Có vài người trẻ tuổi giận dữ nhìn Quân Mạc Tà giống như
trông thấy kẻ thù giết cha vậy, muốn lao vào hung hăng giáo huấn hắn một phen.
– Ách … Đây là thế nào? Ta nói sai điều gì sao ?
Quân Mạc Tà nhức đầu có chút không hiểu. Hắn chỉ là khen nàng một câu tại sao
mọi người lại kích động như vậy.
– Xin hỏi Quân huynh từ lúc vào trong Huyễn Phủ đã từng nhìn thấy một nữ hài
tử nào chưa ?
Miêu Tiểu Miêu không trả lời thẳng thắn vấn đề hắn thắc mắc mà lại hỏi ngược
lại.
Tuy nàng vẫn xấu hổ như cũ nhưng giọng nói đã bình thường trở lại.
Quân Mạc Tà ngẩn ra, nhất thời nhớ tới bản thân vẫn không chú ý thay đổi bất
thường lớn nhất này.
Từ khi đi vào bên trong Huyễn Phủ hắn vẫn chưa nhìn thấy một nữ hài tử nào cả.
Nguyên lai từ lúc hắn vào trong Huyễn Thành thì ngoại trừ Miêu Tiểu Miêu trước
mặt thì chưa hề nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi nào khác.
Lẽ nào nữ hài tử ở Huyễn Phủ không đi ra ngoài mà chỉ ở nhà sao?
Nếu trên đường có gặp nữ nhân thì cũng chỉ toàn là mấy bác gái nhiều tuổi mà
thôi.
Đây là có chuyện gì?
Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu cười rộ lên:
– Vốn công tử không phải là người bản phủ nên không biết nguyên nhân trong đó
cũng phải. Ở trong Huyễn Phủ chúng ta việc nam nữ nhìn thấy mặt nhau cực kỳ
nghiêm trọng. Nữ tử chưa có hôn phối đều không được phép ra khỏi cửa… Cho dù
có ra khỏi cửa thì cũng phải mang khăn che mặt, mà có ở nhà thì khi gặp khách
nhân chưa quen thuộc cũng phải mang khăn che mặt.
– Một vài gia đình còn bắt nữ tử từ mười ba tuổi đã phải mang khăn che mặt
rồi. Ngay cả thân sinh phụ thân của mình cũng không được nhìn thấy. Chỉ có tìm
được bạn đời của mình, sau khi thành thân mới có thể cởi khăn che mặt trước
mặt trượng phu rồi từ đó về sau không cần mang khăn che mặt nữa…
– Ách ách…
Quân đại thiếu gia hiếm hoi lắm mới cảm thấy xấu hổ như bây giờ, tốt xấu thế
nào cũng không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói một câu vậy mà liên quan đến
trực tiếp đến chung thân hạnh phúc cả đời của con gái nhà người ta.
Cái này thật đúng là…
– Huyễn Phủ chúng ta có truyền lưu một câu thơ…
Trong ánh mắt Miêu Tiểu Miêu đột nhiên xuất hiện vẻ mông lung, trầm ngâm một
lúc rồi đọc:
“Nhị bát nữ nhi tư phinh đình,
như tuyết bạch sa nhất thế hoàn tất tu;
Kim sinh kim thế bất nhị cố,
lương nhân khán thì đính tam sinh!”
(NBV: Dịch nghĩa thôi, thời gian gấp gáp không kịp dịch thơ:
Cô gái đôi tám thước tha duyên dáng.
Tựa như tấm lụa, cả đời trắng như tuyết.
Kiếp này không cần quay đầu nuối tiếc.
Chàng muốn nhìn mặt thì làm lễ tam sinh – ăn hỏi!
)
Hai con ngươi Quân Mạc Tà mở to hết cỡ, cảm giác như mình biến thành một đầu
heo vậy. Người ta mang khăn che mặt là việc của người ta mắc mớ gì đến mình mà
lại mở miệng thắc mắc. Chỉ một câu nói mà đem đến phiền phức lớn, có khi chết
cũng không biết tại sao mình lại chết.
Ý tứ bài thơ này tự nhiên Quân đại thiếu gia hiểu được. Cái này gọi là phong
tục, điều này hắn cũng không lạ gì bởi vì truyền thuyết của các dân tộc thiểu
số trên thảo nguyên chính là như vậy.
Thanh âm Miêu Tiểu Miêu như mộng như ảo truyền đến, nhẹ nhàng nói:
– Hầu như toàn bộ nữ nhân Huyễn Phủ chúng ta đều mong ước bản thân mình có
thể mang lụa trắng tìm đúng ý trung nhân của mình rồi trở thành tân nương. Đó
chính là điều hạnh phúc nhất. Còn ngược lại thì chính là ác mộng buông xuống.
Nàng nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Quân Mạc Tà, trong ánh mắt mang theo một
mảnh ôn nhu và chờ mong cũng như các cô gái khác trong Huyễn Phủ đều luôn mang
theo mộng tưởng của mình. Luôn chờ mong ý trung nhân và mặc sức tưởng tượng về
người bạn đời của mình.
– Quân huynh …
Đột nhiên nhãn thần Miêu Tiểu Miêu trở nên nóng cháy, lấy tâm tình dũng cảm
không sợ gì mà cắn răng nói:
– Nếu Quân huynh thật lòng muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Miêu, vậy …
Trong lòng Quân Mạc Tà giật thót một cái, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi
khốc.
– “Mẹ ơi, lẽ nào lại gặp đại phiền toái thật. Hiện tại nên làm thế nào bây
giờ ? Nói ta không nên nhìn? Đánh chết ta cũng không nhìn? Vậy khẳng định sẽ
bị Miêu đại tiểu thư ghi hận cộng thêm thương tâm cả đời, thậm chí sợ rằng sẽ
bị cả Miêu gia truy sát. Cục diện mình vất vả lắm mới tạo ra được trong Huyễn
Phủ nhất định sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”
-“Vậy nói là muốn xem ? Vậy cũng không được. Cô nương, ta không cố ý a. Chuyện này không phải nói một câu là được. Càng không thể đáp ứng không có trách nhiệm được. Ta cũng không phải súc sinh a!”
-“Làm thế nào bây giờ. Đáp ứng cũng không được mà không đáp ứng cũng không xong. Cứu mạng a.”
(NBV: Chết anh chưa, cho anh chừa cái tội ẩu )
Trong lòng Miêu Tiểu Miêu bây giờ giống như một chú nai nhỏ đang nhảy loạn
lên. Nàng tự nhiên là không biết vị Quân tiên sinh này hỏi điều đó là có ý gì
? Thật sự hắn không biết Huyễn Phủ có phong tục này hay là mượn cơ hội để thổ
lộ tấm lòng với mình đây.
-“Nếu là hắn thật không biết … Ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu quả nhiên là hắn chiến thắng Chiến gia huynh đệ rồi nhân đó biểu lộ với ta. Một khi ta chối từ … có thể tạo thành đả kích đối với hắn hay không? Cơ hội cũng không có nhiều lần.”
Càng nghĩ trong lòng Miêu Tiểu Miêu càng thấy băn khoăn. Trong lúc nhất thời
nàng cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy trong đầu
có hàng trăm hàng ngàn luồng suy nghĩ rối như tơ vò.
Nàng nghĩ đến việc các đại thiếu gia trong Huyễn Phủ nàng đều đã gặp qua thế
nhưng cũng không hề có một tí cảm giác nào. Nếu như phải giao chung thân cả
đời cho những người đó thì thà cả đời không lấy chồng còn hơn.
Mà người trước mắt mình chính là Quân Mạc Tà đại danh đỉnh đỉnh, từ khi đến đã
làm cho cả Huyễn Phủ oanh động. Chẳng những bề ngoài anh tuấn mà một thân tài
học cũng hơn người. Ngoài ra khí chất của hắn lại càng làm cho người ta yêu
thích. Hơn nữa trên người hắn mơ hồ có chứa một cổ mùi vị tươi mát tự nhiên
khiến người ta vừa nghe tới liền cảm thấy thoải mái tự đáy lòng.
Tuy mới gặp nhưng nàng có thể cám nhận được hắn tuyệt đối là đáng giá để bản
thân giao phó cả đời.
– “Người như vậy mà còn không chấp nhận. Tiểu Miêu à Tiểu Miêu, vậy ngươi còn
muốn người thế nào nữa ? Ngươi còn suy nghĩ điều gì nữa ? Cơ hội ngay trước
mắt nếu mà bỏ qua thì cả đời này sẽ phải hối tiếc.”
Lại nói bản thân ngày càng lớn lên, số lượng người đến nhà mình cầu thân ngày
càng nhiều. Nếu không vì việc tuyển người vào Linh Dược Viên không có kết quả,
nói không chừng chuyện hôn sự bản thân cũng bị trưởng bối trong nhà định đoạt.
Nếu là vạn nhất ngày nào đó trưởng bối trong nhà vì lợi ích gia tộc mà hi sinh
hạnh phúc của mình vậy thì …
Nếu như vậy chẳng bằng thừa cơ hội này tự quyết định chung thân đại sự của
mình.
Nếu người nhà có tự ý an bài, mà bản thân mình đã có ý trung nhân thì cũng có
lý do để từ chối. Ngay cả cuối cùng không thể cùng một chỗ với hắn, nhưng với
hồi ức kinh tâm động phách ngày hôm nay chẳng lẽ cả đời này mình còn có thể để
ý nam nhân khác sao ?
Mặc dù mới quen nhau còn không quá hiểu rõ về nhau nhưng dựa vào trực giác nữ
nhân nàng hoàn toàn có thể chắc chắn rằng tuyệt đối hắn là người tốt. Hơn nữa
hắn lại có thể nổi danh khắp thiên hạ, cùng Chiến gia tạo thành thế thuỷ hoả
không dung. Sợ rằng chỉ bằng vào Tào Quốc Phong hắn chẳng có thể …
Vừa nghĩ tới khả năng Quân Mạc Tà có thể thân vẫn dưới âm mưu của Chiến gia,
trong lòng Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cảm giác đau đớn này khiến Miêu Tiểu Miêu kiên định với lựa chọn của mình.
Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà thì thấy vẻ mặt hắn đang rất khẩn
trương. Hai mắt có chút dại ra, trên đầu toát mồ hôi lạnh. Đang ngơ ngác nhìn
mình, chờ đợi câu trả lời của mình… Tựa hồ đối với việc đó đặc biệt chờ
mong, vừa bất đắc dĩ lại vừa khát vọng …
Hoá ra Mạc Tà lại để ý tới ta như vậy. Miêu Tiểu Miêu cảm thấy như vừa được
tắm bằng mật ngọt vậy, nhất thời hai má lại nóng lên.
Bảo vật dễ cầu, tình lang như ý khó kiếm.
Đúng là Quân Mạc Tà đang rất mong chờ câu tiếp của Miêu Tiểu Miêu, nhưng suy
nghĩ trong lòng hắn thì ngược lại hoàn toàn suy nghĩ của nàng.
Trong lòng Quân đại thiếu gia đang rất bồn chồn, cô nãi nãi nàng cũng không
cần phải im lặng đến nửa câu cũng không nói chứ. Rốt cuộc nàng muốn gì, có ý
tứ gì a … cho dù có giết ta nhưng cũng đừng làm ta kích động như vậy a …
-“Chỉ là một cái khăn che mặt thôi mà, trong nhà ta có một bình dấm chua cực lớn đó … Ta còn muốn sống khi quay về nữa … nhất là công phu của Tuyết Yên không thua kém gì ta … cho dù nàng ta muốn ngược đãi thì ta cũng không dám hoàn thủ a …”
-“Ta có bao giờ làm chuyện thất đức đâu … lão thiên van cầu ngươi buông tha ta đi… Thần phật thiên địa a, các ngài rủ lòng tư bi bỏ qua cho tiểu nhân đi …”
Trong lòng Quân đại thiếu gia âm thầm khấn vái. Rốt cục Miêu Tiểu Miêu cũng mở
miệng. Tuy nhiên vừa rồi nàng cúi đầu một lúc Quân Mạc Tà có thể nhìn rõ vị mỹ
nhân đệ nhất Huyễn Phủ này đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt và cổ. Thanh âm của nàng
nhỏ như tiếng muỗi kêu:
– Thật ra Tiểu Miêu muốn nói với Quân huynh … nếu như Quân huynh muốn …
muốn … muốn nhìn thấy … chân diện mục … của muội … vậy … vậy … vậy
sau khi huynh chiến thắng đổ ước … muội … muội … muội … sẽ cho ..
huynh xem …