Miêu Tiểu Miêu khẽ cười rồi nói:
– Trong nhóm người này, có người đang có khả năng trở thành thành chủ của
thành Tâm Huyễn, có người tương lai sẽ là chủ nhân của Linh Dược Viên, cũng có
người sẽ là thành viên của Trưởng Lão Các, có người sẽ là phủ chủ của Huyễn
Phủ, thậm chí có người sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trong tương lai, Huyễn Phủ
thủ hộ thần!
– …Nhưng sự có mặt ngoài ý muốn của huynh đã làm rồi loạn cục diện vốn đang
bình ổn!
Miêu Tiểu Miêu thận trọng nhìn Quân Mạc Tà, chậm rãi nói.
Nàng nói tuy chậm, nhưng Quân Mạc Tà lại hiểu rõ ràng cái này ẩn chứa điều gì!
Thì ra chính mình đã tiến vào một thùng siêu cấp hỏa dược, trở thành cái đích
cho mọi người chỉ trích!
– Huynh có được Không Linh thể chất, thiên phú đó chính là thần tích vạn năm
mới có một lần, huynh gia nhập vào Huyễn Phủ vốn là tin vui của chúng ta, sự
thật này thì không có kẻ nào có thể phủ nhận! Thậm chí tất cả tiền bối của các
thế hệ trước đã đem huynh trở thành đối tượng số một chống đỡ cục diện của
Huyễn Phủ trong tương lai!
– Nói một cách khác, huynh cũng đã trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ nhất
của tất cả các thế lực, đứng về phía đối lập với tất cả mọi người, nhất là
những người trẻ tuổi. Bọn họ thừa nhận thiên phú của huynh là một chuyện,
nhưng có tán thành địa vị của huynh hay không lại là chuyện khác!
Thân thể mềm mại của Miêu Tiểu Miêu thẳng tắp một cách dị thường, từ hướng
Quân Mạc Tà nhìn lại, thân thể của nàng bây giờ giống như một pho tượng bằng
ngọc không chút tì vết, mỗi một phương diện đều hoàn mĩ đến cực điểm!
Tin rằng giờ này cho dù là một nghệ thuật gia khó tính nhất đối mặt với nàng
cũng tuyệt đối không chỉ ra được một cái khuyết điểm nào. Thế nhưng từng câu
từng chữ của nàng lại như gõ vào nội tâm của Quân đại thiếu gia:
– Từ ngày huynh tới đây, ta cũng đã hiểu được một việc. Đó là mặc kệ huynh
làm chuyện gì đều sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào huynh, tuyệt đối
không cho huynh hoàn thành công việc một cách dễ dàng.
– Chỉ có đem huynh giẫm xuống, những người khác mới có cơ hội trèo lên cao!
Nếu không, con đường của bọn hắn tất nhiên sẽ bị huynh chắn ngang. Trước khi
huynh tới Huyễn Phủ, loại sự tình này không chỗ nào không có, cũng không phải
xa lại gì!
Miêu Tiểu Miêu trầm giọng nói.
– Trước khi nói chuyện sau này, ta nói về chuyện trước mắt đã. Vì chuyện
huynh hôm nay đi ra, tin rằng hầu như tất cả thanh niên tài tuấn của các thế
gia cao tầng trong Huyễn Phủ chỉ cần chạy tới kịp đều tập trung tại đây, bên
trong Huyễn Thành. Đến ngày mai, ta tin còn có thể có thêm nhiều người hữu tâm
đến nữa!
Miêu Tiểu Miêu không biết có ý gì mà cười cười nói:
– Nói một câu không giấu diếm, trong số này có cả ta!
– Ta tuy cũng là người hữu tâm, nhưng cũng không phải là có ý xấu, ta sẽ
không cùng huynh tranh cái gì cả. Nếu là ta cố tình muốn thứ gì đó, cho dù là
Mặc công tử huynh cũng không thể đoạt được. Hẹn ước hôm nay chỉ là xuất phát
từ ý tốt cho công tử mà thôi. Ta cũng muốn xem người vừa xuất hiện liền khiến
cho các cao cấp thế gia chú ý, trở thành cái đích cho mọi người công kích rốt
cuộc là nhân vật thế nào!
Nói xong, không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà Miêu Tiểu Miêu giải thích
thêm một câu.
Giải thích xong nàng mới nghĩ đến: Ta sao giải thích a? Như thế nào lại có
chút giống như hướng về hắn mà ráng giài thích, tựa hồ như mình cố ý dùng
phương pháp này để tỏ vẻ siêu nhiên của bản thân, tỏ ra rằng ta cùng hắn đứng
trong cùng một phía…
Nhưng… Ta đây rõ ràng là sợ hắn hiểu lầm a! Ân! Ta sao lại sợ hắn hiểu lầm
chứ, ta rốt cuộc là đang nghĩ gì đây? Nàng càng nghĩ càng loạn, trên mặt tự
nhiên cũng đỏ lên.
– Thì ra là thế! Trách không được tại sao thành Tâm Huyễn hôm nay lại náo
nhiệt như thế! Ngày mai có thể còn náo nhiệt hơn hôm nay sao?
Quân Mạc Tà bật cười. Trong lòng hắn có chút tự đắc, thầm nghĩ rằng nhân vật
phong tao chính là nhân vật phong tao, xem ra bổn thiếu gia có đi tới nơi nào
cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người a! Vừa mới tới nơi đã xúc tiến dòng
chảy ngầm nơi đây, thật là bội phục chính mình! Cái gì gọi là năng lực? Đây
không phải là năng lực sao?
– Lấy cơ trí của Tào Thánh Hoàng mà nói, hắn tuyệt đối không nghĩ ra rằng
công tử sẽ đi ra vào hôm nay.
– Nhưng Tào lão cũng không có ý ngăn cản huynh xuất hành!
Miêu Tiểu Miêu nói:
– Bởi vì Tào lão rõ ràng, huynh sớm muộn gì cũng muốn ra ngoài, sớm hay muộn
cũng sẽ phải gia nhập vào cuộc sống của Huyễn Phủ. Thế thì không bằng cho
huynh sớm tiếp nhận, hoàn cảnh có thể sẽ tốt hơn một chút. Không trải qua mưa
gió thì sao thấy được cầu vồng! Chuẩn bị sớm một chút thì tương lai sẽ khỏi
phải không kịp trở tay. Vì thế mà ngài ấy mới lựa chọn đi theo sau huynh chứ
không ra mặt.
– Nói như thế thì ngài ấy bây giờ đã trở về, nhưng còn nhiều chuyện chưa giải
quyết còn lại thì sao? Có nhiều người xem ta không vừa mắt như vậy, mạng nhỏ
này không phải sẽ rất khó bảo trụ?
Quân Mạc Tà nói một cách ngạc nhiên.
– Công tử cứ nói đùa, bài danh thứ hai của Huyễn Phủ cũng đã thất bại trước
thủ hạ của huynh. Một người còn có nhiều chuyện phải lo như Tào Thánh Hoàng
thì có gì phải lo chứ? Hơn nữa, dù sao thì những người đó nhiều nhất cũng chỉ
là thông qua một vài phương thức làm nhục huynh, chứng minh bọn hắn mạnh mẽ
hơn huynh chứ nhất định không dám giết huynh! Tào Thánh Hoàng hiển nhiên là có
thể phóng tâm trở về rồi!
Miêu Tiểu Miêu tiếp tục nói chuyện, mà mặt nàng cũng ngày càng hồng.
Nguyên nhân Tào Quốc Phong trở về cũng có nguyên nhân là hắn an tâm với tên đệ
tử này, nhưng điều chính yếu là do Quân Mạc Tà đang ở cùng Miêu Tiểu Miêu,
Miêu Tiểu Miêu quả quuyết sẽ không để Quân đại thiếu gia thân mang hiểm cảnh
mà một mình rời đi.
Bởi vì nàng đã bị phụ thân cùng gia gia giao cho nhiệm vụ trọng yếu là dò xét
vị siêu cấp thiên tài chưa từng có này. Cái gọi là “dò xét” đó cũng không phải
là đi dò xét tư chất mà là tìm hiểu về tâm tính, cách đối nhân xử thế… Nói
chung là toàn bộ tố chất của một cá nhân. Về phần tư chất của hắn đã sớm được
khẳng định, chả cần dò xét lại làm gì!
Chuyện “dò xét” này mới chính là mục tiêu của Miêu Tiểu Miêu trong lần ước
định hôm nay.
Mà Mặc Quân Dạ đang cùng Miêu Tiểu Miêu ngốc ngốc ở chỗ này hiển nhiên là có
lợi có hại. Cái hại chính là những ai vốn nhìn hắn không vừa mắt giờ lại càng
thêm không vừa mắt, đã muốn an bài kế hoạch độc ác hơn nữa để gây khó dễ cho
hắn, thậm chí nếu có thể lôi kéo thêm nhiều người khác nhìn hắn gai mắt cùng
đối đầu. Nhưng chỗ tốt thì cũng không nhỏ, việc kết giao cùng Miêu đại tiểu
thư không nghi ngờ chính là một tấm bùa hộ thân.
Hơn nữa, có Miêu Tiểu Miêu ở đây, mặc kệ kẻ đối đầu có căm hận kẻ có được thể
chất Không Linh này đến đâu, trước đó có sắp đặt cái ám chiêu gì thì nhiều
nhất cũng chỉ có thể ở một nơi bí mật gần đó mà sử dụng thôi, nếu bị lôi ra
ngoài sáng, bị Miêu Tiểu Miêu trở về cáo trạng thì bất luận là ai cũng ăn
không trôi!
Dựa vào thủ đoạn lúc trước Quân Mạc Tà dùng để đối phó với Cố Phi Vũ, Tào
Thánh Hoàng cũng cảm giác được ở Huyễn Phủ này không có mấy người có thể làm
khó được vị tiểu gia này. Chúng vì thế mà hắn mới an tâm phóng về nhà ngủ.
– Nếu huynh muốn tạo ra địa vị chính thức ở Huyễn Phủ, một cửa trước mắt này
nhất định phải vượt qua, mà phải dùng chính thực lực của mình mà vượt qua. Nếu
mượn tay người khác mà hoàn thành, thủy chung vẫn là nhờ vào ngoại lực, những
người đó sẽ không bao giờ buông tha!
Miêu Tiểu Miêu chăm chú nói.
– Ơ? Còn phải dựa vào thực lực của bản thân? Đây là muốn chết a! Vậy cũng
không biết những danh môn công tử kia đã chuẩn bị cho kẻ nhà quê ta đây bữa
tiệc lớn gì đây?
Quân Mạc Tà hứng thú hỏi.
Miêu Tiểu Miêu thần bí nói:
– Ta cũng không có ý định nói cho Mặc công tử huynh đâu! Dù sao thì hỏi thăm
tình báo từ ta cũng tính là mượn ngoại lực. Đằng nào thì đến lúc đó huynh cũng
sẽ biết. Bất quá, ta có thể nhắc huynh một chút, địa phương kế tiếp có thể nói
chính là nơi đàn anh hội tụ. Cố Phi Vũ được xưng là kẻ thứ hai không thể động
vào ở Huyễn Phủ bất quá cũng chỉ là do mọi người tâng bốc, hơn nữa hắn cũng
chỉ là một người, tính cách thì có nhược điểm rất rõ ràng, đem hắn đánh bại
cũng không tính là sự tình khó khăn gì. Còn những người huynh sắp phải đối phó
lại là một thế lực đoàn thể có chút thực lực. Nhân số của họ đủ mọi loại người
tam giáo cửu lưu (1), cũng không thiếu những cao thủ cầm kì thi họa hay huyền
công võ nghệ!
– Huynh muốn lấy thế lực cá nhân đánh bại bọn hắn thì thì cơ hội hầu như bằng
không!
Không biết tại sao giờ này chính mình lại không muốn hắn bị xấu mặt, càng
không muốn nhìn thấy hắn bị người khác làm nhục! Chỉ cần nghĩ đến những cảnh
tượng đó liền cảm thấy trong lòng không thoải mái…
Loại cảm giác này thoắt đến thoắt đi một cách đột ngột, thậm chí chính nàng
của cảm thấy ngoài ý muốn khi trong lòng mình lại dâng lên loại ý nghĩ này.
Nàng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng! Nàng không rõ chuyện gì đã xảy ra, tại sao
bản thân vốn xưa nay tỉnh táo lạnh nhạt lại có thể vừa cười vừa nói với một
nam tử xa lạ.
– Phiền toái như vậy sao? Thật sự ta nhất định phải đánh bại bọn hắn sao? Ta
đánh bại bọn hắn làm gì chứ?
Quân Mạc Tà khinh thường bĩu môi:
– Ta cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm a! Dựa vào cái gì mà ta
vừa phải cố gắng đánh bại bọn hắn, chưa nói đến hao tâm tổn sức, còn phải đắc
tội với một đám người, lại không được chút chỗ tốt nào? Ta đời nào lại đi làm
chuyện tình ngu xuẩn như thế? Ta trông ngốc lắm sao?
Tiểu Miêu Miêu giật mình một cái!
Trong nhận thức của nàng, chỉ cần người khác đưa ra khiêu chiến, mặc kệ là
xuất phát từ tôn nghiêm của huyền giả hay là chỉ vì để phóng ra một hơi khẩu
khí, đối phương đều không có lý do né tránh, không thể không nghênh chiến!
Nhưng nàng lại không thể nào nghĩ tới con người có thể chất Không Linh này lại
có thể cự tuyệt một cách dứt khoát như thế!
Một câu cự tuyệt liền làm rối loạn hết thảy!
Mà lời này cũng không sai a…
Miêu Tiểu Miêu lập tức mở to hai mắt, nàng đột nhiên cảm giác được lần này Mặc
Quân Dạ tị chiến (tránh chiến đấu) không những không tổn hao uy danh mà ngược
lại, còn là một hành động sáng suốt.
Nếu đám người kia bị vị công tử trước mắt này cho “leo cây” thì chuyện này sẽ
náo nhiệt lắm đây.
(1) tam giáo cưu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học
phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Ðạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh
gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng
người trong xã hội.