Dị Thế Tà Quân

Chương 949: Nhân sinh trường hận thủy trường đông (*)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Để Quân Tà có thể sống sót, nhận được sự chữa trị tốt nhất, lão nhân nghĩa vô
phản cố (làm việc nghĩa thì làm đến cùng) đưa hắn đến y viện, vì thế mà bị
điều tra, đương nhiên, sau đó liền bị tống vào ngục.

Quân Tà có thể được người kia nói dối mà qua được, lão nhân lại không thể.
Trên người lão chi chít các vết thương, tản mác khí chất lạnh lẽo chỉ mình hắn
có. Đây thật sự là một vấn đề, nó đã vô hình chung làm bại lộ thân phận của
hắn.

Đến khi lão đầu tử vượt ngục thành công, lão lại nhất quyết không nhắc tới một
chữ về chuyện đó…

Giống như căn bản không phát sinh sự tình gì! Huấn luyện vẫn nghiêm khắc như
cũ, chỉ cần không làm tốt huấn luyện là nhận ngay một loạt câu chửi tiểu vương
bát đản, tiểu tạp chủng, kèm theo một trận đòn nên thân!

Nhưng trong lòng Quân Tà rõ ràng, lão nhân này mới chính thức là người mình có
thể dựa dẫm.

Có những lời mà nam nhân không cần nói, vì những chuyện đó, chỉ cần làm!

Miêu Tiểu Miêu không biết vô tình hay cố ý nói ra một câu làm Quân Mạc Tà dấy
lên kí ức về chuyện xưa từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Đó cũng là chuyện cũ
duy nhất mà bình sinh hắn chỉ cần nghĩ tới liền thấy ấm áp!

Quân Mạc Tà ngồi im, đôi mắt lờ mờ hiện ra vẻ tưởng niệm, trên mặt hắn phảng
phất ý cười thản nhiên, trông như mộng ảo, giống như trong nháy mắt, hắn đã
tiến nhập vào trong thế giới của riêng hắn.

Ánh mắt trong suốt của Miêu Tiểu Miêu lẳng lặng nhìn chăm chú Quân đại thiếu
gia, từ từ, ánh mắt nàng liền trở nên ấm áp, nàng ngồi đó thật lâu, cũng không
lên tiếng quấy rầy để Quân Mạc Tà tự nhiên chìm trong hồi ức của hắn.

Một lúc sau, Quân Mạc Tà ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung cũng ngưng tụ lại
phía Miêu Tiểu Miêu, hắn thản nhiên cười một chút:

– Mới vừa rồi vô ý nhớ lại chút chuyện cũ, thất thố rồi! Đã khiến cô nương
chê cười.

– Chân tình biểu lộ, là bản năng từ lúc mới sinh ra, nếu như đã là tâm tình
thực sự của công tử, có gì thất thố đâu, chắc là công tử nhớ tới một số chuyện
tình đáng nhớ lúc xưa phải không?

Phía trên lớp khăn che mặt, ánh mắt Miêu Tiểu Miêu hiện lên một chút ôn nhu,
nàng nhẹ nhàng hỏi.

Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Đúng vậy! Nhân sinh, nói chung có một số sự việc vĩnh viễn không thể nào
quên được. Nhưng lúc nghĩ lại những chuyện tình mà chính mình thường cho là
đáng nhớ ấy lại làm người ta khó chịu, nhưng rồi sau đó lại vĩnh viễn không
muốn quên.

Miêu Tiểu Miên im lặng lắng nghe, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng, nàng
nhẹ giọng cười nói:

– Dù sao, trong lòng có một hoặc một vài người, một vài chuyện như thế cũng
là hạnh phúc. Người đáng thương nhất, có lẽ là người sống cả đời cũng không
gặp được chuyện như vậy, lúc nghĩ lại cũng không có chuyện gì để nhớ, đó mới
là chuyện đáng thương nhất….

– Lời này thật đúng!

Quân Mạc Tà cười cười:

– Xin hỏi Miêu cô nương cũng có những cảm xúc như vậy chăng? Cô nương có
chuyện điều gì đáng nghĩ tới hay đáng nhớ lại? Hoặc là… Ai đó?

Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt hắn một lúc lâu, sau
đó mới chậm rãi rời đi, hướng về một điểm hư không ngoài cửa sổ. Nàng im lặng
một lúc, sau đó mới từ từ nói:

– Không… Có!

– Thú vị, thú vị! Cô nương nói như thế làm tại hạ cảm thấy có chút khó nắm
bắt a. Ha ha… Trước nói không, sau nói có, rốt cuộc là không, là có, hay là
không có? (Dịch: Vật vã lắm với câu này, nhưng không biết chuẩn chưa nữa) Ha
ha…

Quân Mạc Tà cười lớn.

Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu không có nửa ý cười. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó
lại quay về mà sâu kín thở dài một hơi.

– Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

Thái thông thông,

Vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong,

Yên chi lệ,

Lưu nhân túy,

Kỷ thì trọng,

Tự thị nhân sanh trường hận thủy trường đông… (**)

– A…!

Quân Mạc Tà ngâm một bài từ rồi tự giễu mà cười nói:

– Cô nương hẳn là thích thể loại thơ văn “bi xuân thương thu” uyển chuyển hàm
xúc, còn loại từ giống như ta vừa lung tung ngâm loạn chắc là có chút quá trầm
trọng rồi, cô nương cũng không cần để tâm đến.

Miêu Tiểu Miêu khẽ nhíu mày, thân hình có chút giật mình run rẩy, có ý muốn
phản bác vài câu. Miêu Tiểu Miêu ta cũng không phải hoàn toàn giống nữ tử
khác, họ một bực thích xuân sầu thu tư, ta chưa chắc thích.

“Văn thơ hay dở ta tự phân biệt được, bài từ trước đã mang khí phách chừng ấy
mà còn muốn tự khiêm (khiêm tốn) nói rằng lung tung làm ra để ứng phó, thật là
quá mức! Chẳng lẽ hắn không biết khiêm nhường quá sẽ thành ra dối trá sao…”

Nhưng nghe lại Quân Mạc Tà ngâm bài từ thứ hai, trong lòng nàng chậm rãi hồi
tưởng một lần, thế nhưng không có dũng khí nói ra những phản bác vừa rồi…

Bài từ này… Thật là…

Chỉ là để trong lòng cân nhắc một phen, đã khiến người ta cảm giác được ý cảnh
sầu bi, bất đắc dĩ, mờ ảo, khó nắm lấy, rồi lại như một mảng sương mù, quanh
quẩn trong đầu che khuất đôi mắt, che khuất cả đất trời, một mảnh mông lung
làm cho người ta như say, như dại, như chìm vào mộng ảo…

– Lâm hoa tàn liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lai hàn vũ vãn
lai phong…

Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi lông mi xinh đẹp có chút mở lên,
trong ánh mắt mông lung như sương mù.

– Tự thị nhân sanh trường hận thủy trường đông… Haizzz!

Miêu Tiểu Miêu nhắm mắt lại, trong lòng chua xót vô hạn, chính mình lại không
biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, chẳng lẽ một bài bài thủ thi
ngắn ngủn thế này lại có thể nói hết những bất đắc dĩ khó miêu tả nhất của
nhân sinh, còn dẫn ra tâm tình mình đã giấu thật sâu trong nội tâm bấy lâu
nay?

Chính mình chẳng phải là một đóa tiên hoa xinh đẹp đang nở rộ, nhưng thân tại
chốn hồng trần thế tục, nhật nguyệt như thoi đưa, năm tháng như nước chảy, vô
số đăng đồ tử (kẻ xấu) âm thầm trù mưu, mắt nhìn chòng chọc, thậm chí chính
gia tộc mình cũng chưa từng chân chính vì hạnh phúc của mình mà tính toán, dù
mình có là một người có thiên phú dị bẩm cũng không hơn gì một công cụ trao
đổi lợi ích cho gia tộc.

Thế nhân đều biết ta quyền cao chức trọng, là con gái của phủ chủ Huyễn Phủ,
nhận được hết thảy sủng ái. Họ cho rằng ta chắc sẽ rất rất tiêu dao khoái
hoạt, nhưng nào có ai biết được những bi ai của người sinh trong thế gia?

Thật giống như “vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong”. Tại hoàn cảnh như thế,
đóa hoa xinh đẹp ấy liệu có bao nhiêu khả năng sinh tồn đây? Một khi hoa kia
tàn, dung nhan kia héo rũ, tự dưng thấy được thế nào là “nhân sinh trường hận
thủy trường đông”…

Mặc Quân Dạ này chẳng lẽ là cố ý khiến ta rơi lệ? Tại sao sau khi nghe hắn nói
khóe mắt ta liền ẩm ướt, đầu mũi ta khẽ ê ê, thậm chí có chút không khống chế
được tâm tình, để mình suy nghĩ mông lung đến tận đây?

Trước mắt, ta đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn chi thượng, chỉ kém nửa bước là có
thể tiến vào cảnh giới Thánh Giả, có thêm công hiệu của Linh Lung Liên và Thất
Thải Thánh Quả, tâm thần vốn ổn định, vạn sự không để tâm. Ta vốn sớm có thể
tự do khống chế cảm xúc của mình, thế nhưng tại sao bây giờ trước mặt ngươi
lại mất khống chế như thế?

Lông mi của Miêu Tiểu Miêu có chút hạ xuống, có chút loạn động, nàng cảm thấy
tâm loạn như ma. Căn bản ngay cả bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không rõ nguyên do, chỉ là cảm thấy khó chịu một
cách không hiểu được.

– Hai vị tiểu thư, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, nếu hai vị đã không còn
gì chỉ giáo, tại hạ xin cáo từ.

Quân Mạc Tà cơ trí thế nào chứ! Mắt thấy hôm nay cũng đã đủ thu hoạch, hắn
muốn chờ thời cơ chín muồi, không muốn tiếp tục khoe khoang nữa nên cất mông
muốn bỏ đi. Cứ liên tục phô trương như thế cũng không đáng giá.

– Chậm đã! Mong Mặc huynh chậm lại!

Ánh mắt của Miêu Tiểu Miêu liền khôi phục bình tĩnh, nhưng Tiểu Đậu Nha bên
cạnh không biết đã múa bút thành văn tự lúc nào, đem hai bài từ vừa rồi của
Quân đại thiếu ghi chép không sót một chữ.

Quân Mạc Tà nghiêng người nhìn thoáng qua liền thấy cánh tay nhỏ bé trắng nõn
của tiểu la lị này đang cầm ống bút, vận bút như bay, những hàng chữ nhỏ được
viết rất chỉnh tề, trông thấy đã có vài phần hỏa hầu.

– Miêu cô nương còn có chuyện gì muốn chỉ giáo sao?

Quân Mạc Tà đứng lại, nhìn Miêu Tiểu Miêu. Hắn sớm biết rằng cô nàng này tìm
hắn tuyệt đối không phải vì cái gì đơn giản là “làm quen”, chắc chắn phía sau
còn có chuyện khác. Nhưng đối phương không chịu nói rõ, hắn hiển nhiên cũng
không hỏi, nếu chính mình chủ động nhắc đến không phải liền rơi xuống hạ phòng
sao, như thế càng lâm vào thế bị động.

Chuyện tình lợi người hại mình như thế Quân Mạc Tà hắn đời nào lại đi làm chứ?

Miêu Tiểu Miêu chớp mắt vài cái, cuối cùng ngưng trọng lại, khôi phục sự thanh
minh trước đó. Nàng tựa hồ quyết tâm làm gì, ngẩng đầu lên nhìn hắn:

– Mặc huynh chớ trách Tiểu Miêu giao thiển ngôn thâm (quá quan tâm tới một
người mới quen), xin hỏi Mặc huynh có đắc tội ai không? Và lại không biết
huynh đắc tội bao nhiêu người rồi?

– Đắc tội với người nào sao? Ta từ lúc mới đến đây cũng chỉ mới quen người
quen đất, có thể đắc tội được ai?

Quân Mạc Tà gãi gãi đầu, hắn bị một câu này khiến cho có chút bất ngờ, nói:

– Nếu nhất định nói ta đắc tội ai thì chỉ có thể là Cố công tử thôi, hôm nay
chả phải đã đắc tội với Cố Phi Vũ công tử rồi đó sao? Nhân tiện còn đắc tộ cả
Cố gia, đúng là khá nhiều…

– Tiểu muội không nói chuyện của Cố Phi Vũ mà là nói trước lúc huynh đến đây!

Miêu Tiểu Miêu nói.

– Vậy… Thì không có! Tuyệt đối không có! Tại hạ xưa nay không thích gây
chuyện, cũng chả có vốn liếng để gây chuyện, làm gì trêu chọc được người nào!

Quân Mạc Tà lắc đầu khẳng định, hắn vốn muốn nói tới mấy tên quản thành, nhưng
nghĩ lại, tên đó cũng không phải mặt hàng cao cấp gì, làm sao có thể khiến
Miêu Tiểu Miêu chú ý chứ?

Nhưng trừ lần đó ra, đúng là chính mình cũng chả đắc tội ai mà!

– Nguyên lai Mặc huynh thật sự không biết!

Miêu Tiểu Miêu nghi hoặc nhìn hắn một lúc, cuối cùng xác định được người này
thật sự là không biết được sự kiện kia. Nàng không thể không cười khổ, chậm
rãi nói:

– Tin tức Mặc huynh hôm nay ra khỏi nội thành Huyễn Phủ đã truyền khắp các
gia tộc!

– Nga?

Quân Mạc Tà nhíu nhíu mày.

Những lời này của Miêu Tiểu Miêu có thể coi là một nhắc nhở. Quân Mạc tà tự
nhiên hiểu rõ một điểm: Bên cạnh Tào Quốc Phong có người lén thả tin tức ra
ngoài! Nếu không phải thế, quyết định kia cũng không thể nào “truyền khắp các
gia tộc” được. Ân, vì vậy mà liền có nhiều vị công tử đồng thời hành động, cơ
hồ trong cùng lúc tất cả đều tụ tập tới trung tâm của Huyễn Thành.

Miêu Tiểu Miêu mấp máy miệng, mỉm cười.

– Trách không được hôm nay ta vừa tới liền “đúng dịp” gặp hai chuyện không
may, thì ra là thế. Ta nói vận khí của ta cũng không tốt như thế, hóa ra có
người ở phía sau thao túng bày bố hết thảy.

Quân Mạc Tà cắn răng hít một hơi.

– Nói vậy Mặc huynh cũng không biết rằng nguyên bổn trong Huyễn Phủ có qui
định trong thời gian gần nhất chọn từ trong tất cả các thanh niên tài tuấn vài
người nổi bật. Những người được chọn này sẽ được đưa vào nội phủ để nhận
chuyên môn bồi dưỡng, trở thành người lĩnh quân đời tiếp theo của Huyễn Phủ.
Nói cách khác, Huyễn Phủ hiện tại đang chuẩn bị cho tương lai! Mà lúc Mặc
huynh vừa đến, thể chất Không Linh của huynh hoàn toàn làm rối loạn tất cả.

(*) Nhân sinh trường hận thủy trường đông: Đời người ắt sẽ có những việc không
như ý, giống như dòng nước ắt phải chảy về phía đông (sông ngòi Trung Quốc
phần lớn đều chảy từ tây sang đông, mọi người cầm bản đồ nhìn cái là thấy)

(**) Bài từ tên gốc là “Tương Kiến Hoan” của Lý Dục. Nhờ một bạn trong 4vn nói
cho. Nguyên tác là:

Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

Thái thông thông.

Vô nại triêu lai hàn vũ,

Vãn lai phong.

Yên chi lệ,

Tương lưu tuý,

Kỷ thời trùng.

Tự thị nhân sinh trường hận,

Thuỷ trường đông.

Dịch thơ của Nguyễn Thành Ân:

Xuân hồng liễu tạ hoa rơi

Lòng nghe rối những bời bời

Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai

Gió về lệ đỏ mắt gầy

Lại tuôn ròng rã cơn say chập chờn

Từ đây ôm mối hận trường

Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi đông.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận