Hắn mỉm cười
– Giết người diệt tộc cũng giống như vậy. Chỉ cần theo từng bước, tinh tế tỉ
mỉ chu đáo, tiến hành đả kích từng đợt từng đợt, vào những điểm mấu chốt của
gia tộc, làm cho bọn họ không đánh mà thua. Đến cuối cùng ngay cả sức liều
mạng không không có, vì sợ hãi quá độ mà chút lực hoàn thủ cuối cùng cũng mất
đi bởi vì tinh thần của bọn hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Đây mới là cảnh giới giết
người cao nhất.
Nói được những lời này đã không phải là cao nhân tiền bối Tam Đại Thánh Địa gì
rồi mà chính là ma đầu tà ác. Trên thực tế người nầy cũng chính là một ma đầu
tâm ngoan thủ lạt, hiển hách một thời, Thiên Hồn Đồ Vương Vị Nhiên, trăm năm
trước, tên này trẻ em nghe thấy liền phát khóc.
Ba người còn lại nhìn hắn có chút biến sắc, một người trong đó
– Vương huynh, cho dù là diệt tộc, thì một đao giết là xong, nhanh chóng giải
quyết, tội gì cần tra tấn người như thế? Lao tâm lao lực nhiều, lại tổn hại âm
đức?
Vương Vị Nhiên cười hắc hắc
– Chuyện nhân gian, thế nào là thống khoái các ngươi cũng chưa trải qua nhiều
nên không biết trong việc tàn sát kẻ khác, loại hương vị kia tuyệt vời thế nào
đâu.
Ba người kia đều rùng mình thầm nghĩ
– Chúng ta đều là người bình thường sao có thể so sánh với đại ma đầu không
chuyện ác nào không làm như ngươi được.
Rồi lại nghe vị Vương kia nói
– Từ lúc gia nhập Bổn cung tới nay cũng đã không động tay động chân gì rồi,
đối phó với đại gia tộc này thật sự có chút hơi quá, giống giết gà dùng đao mổ
trâu vậy.
– Nhưng không biết các ngươi có chú ý không? Tông chủ lần này điều binh khiển
tướng cũng rất lựa chọn. Mà lựa chọn này đã nói lên rằng tông chủ chính là
không muốn làm cho mấy gia tộc này đơn giản bị diệt vong dễ như vậy, mà phải
tận tình tra tấn chà đạp bọn chúng. Những lời này tuy rằng tông chủ không có
nói ra nhưng… ha ha… ngụ ý cũng rõ ràng như thế.
– Hả? Vương huynh quả nhiên cao kiến.
Ba người còn lại nhất thời cảm thấy hứng thú với lời nhận xét của hắn.
– Hừ tông chủ lúc này đây phái người ra ngoài, hầu hết đều là bàng môn tả đạo
năm xưa thậm chí là đồ đệ tiếng xấu còn xa hơn sư phụ. Như lấy Vương ta mà
nói, ai nói ta là chính phái hiệp nghĩa nhân sĩ? Cho dù là tiến nhập Tam Đại
Thánh Địa thì sao? Ta vẫn chính là ta thôi.
Vương Vị Nhiên cười rộ lên
– Nhưng tông chủ vì sao phải phái những người đi? Hơn nữa chỉ định ta làm chủ
sự. Trong bốn người chúng ta, Vương mỗ ta tuy không coi nhẹ bản thân nhưng vô
luận võ công tu vi hay trí tuệ đều không hơn người, vậy thì phải hiểu rằng ta
có điểm khác hơn bọn ngươi, mà điểm ấy cũng không có gì khác ngoài kỹ xảo tra
tấn người khác.
– Tông chủ vì sao không phái nhưng tên gia hỏa với tinh thần trọng nghĩa đến
đây? Các ngươi có thể nghĩ ra không?
Vương Vị Nhiên hắc hắc cười lạnh
– Còn nữa, trước khi lên đường, tông chủ chỉ nói mấy câu rất đơn giản, cũng
không có quy định cụ thể gì, hay nói đúng hơn là cho phép chúng ta tự mình làm
chủ, tùy ý làm việc. Vô luận làm như thế nào cũng không có vấn đề gì.
– Chẳng trách, tông chủ chỉ nói là chỉ cần có cơ hội… Không nói gì thêm cụ
thể kế hoạch chiến lược ra sao, làm chúng ta còn tưởng rằng đối phương là thế
tục thế gia thực lực bạc nhược, không cần chiến thuật chiến lược gì, thì ra
nguyên nhân lại là như vậy.
Ba người liền tỉnh ngộ.
– Hừ thân đệ đệ bổn tông chủ, Tiêu Dao Tôn Giả chết thảm ở Tuyết Sơn, còn có
sáu trăm cường giả đứng đầu tam đại tông môn, vô luận là ai cũng không yếu hơn
so với bốn người chúng ta, lại đều chôn xương nơi Tuyết Sơn. Còn có cửu đại
Thánh Giả, may mắn có một vị Ma Đồng Tôn Giả còn sống sót. Cừu hận to lớn như
vậy há một câu giết chết là có thể hả giận?
Vương Vị Nhiên dùng lời thâm ý nói
– Tông chủ muốn trút giận trong lòng nhưng cũng ngượng ngùng. Dù sao Tam Đại
Thánh Địa năm đó thanh cao hàng đầu, hắn không muốn làm hỏng, rất cố kỵ. Nhưng
chúng ta đây xử lý làm sao cho tốt mới là có lợi nhất, đây cũng gọi là hoa
sống hay chết đều do người trồng.
– Nhưng nếu để người ta biết được tìm chúng ta tính sổ thì sao? Chúng ta
chẳng phải thành sơn dương thế tội sao? Ngươi vừa rồi cũng nói, lúc trước cao
thủ chết nhiều như vậy chứng tỏ thực lực của đối phương khẳng định cực kỳ
cường đại, nếu lại có biến, tông chủ nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, chúng
ta chỉ là những tên tiểu tốt. Đến lúc đó chỉ cần đem chúng ta đẩy ra thì tông
chủ có thể vô tư nhưng chúng ta vạn kiếp bất phục.
Ba người tuy rằng hiểu được nhưng cũng nhíu mày băn khoan. Ai cũng sống hơn
trăm năm, cũng đều không phải kẻ khờ.
– Truy cứu tính sổ? Ai sẽ truy cứu tính sổ? Có thể vì mấy thế tục thế gia dám
can đảm trở mặt cùng Tam Đại Thánh Địa, vạn năm qua cũng chỉ có Quân Mạc Tà mà
thôi. Hiện giờ tiểu tặc Quân Mạc Tà kia đã chết rồi. Còn có ai để tính sổ?
Vương Vị Nhiên xuy một tiếng nói :
– Vạn năm qua, có mấy người dám cùng Tam Đại Thánh Địa đối lập? Ngươi lo lắng
không đâu rồi.
Bị hắn nhắc nhở, ba người trong lòng đều tỉnh ra
– Không sai, Triển Thánh Hoàng lúc trước không tiếc thanh danh, nắm thời cơ
đánh chết Quân Mạc Tà diệt trừ một hậu hoạn lớn lao cho Tam Đại Thánh Địa
chúng ta, hành vi bực này quả thực làm người khác kính nể. Phải biết rằng
thanh danh so với sinh mệnh còn muốn trọng yếu hơn.
– Không sai. Từ xưa đến nay, phàm là cường giả đều quý trọng danh dự. Triển
Thánh Hoàng nắm thời cơ, không tiếc thanh danh đánh lén giết chết Quân Mạc Tà
đúng là trí tuệ đại dũng.
Bốn người cùng nhau tán thưởng. Tựa hồ chuyện vị Triển Thánh Hoàng kia bất
chấp thân phận đánh lén một hậu bối lại là một sự tích anh hùng kinh thiên
động địa, quỷ thần đều khiếp.
– Hôm nay đến lượt lão Tôn luân phiên canh phòng phải ko?
Vương Vị Nhiên nhìn Bạch y nhân bên cạnh nói
– Ăn chim nướng xong rồi sẽ lên đường. Cứ xem như là đến Đông Phương Thế Gia
đi du ngoạn, hoạt động gân cốt, tiêu hoá cơm canh.
Bạch y nhân, lão Tôn, bên cạnh hắn, trên mặt có một nốt ruồi đen thật to nghe
vậy cười cười nói :
– Không ngại. Tới Đông Phương Thế Gia không phải là lần đầu, tuy có hơi mạo
hiểm nhưng … Ba vị, lần này nếu có việc xảy ra, lão phu muốn dùng nữ thân
quyến Đông Phương Thế Gia thái bổ một phen, đến lúc đó chư vị cần phải giúp
lão phu bảo vệ bí mật này nhé.
– Lão phu thay phiên trực, thám thính tin tức, chuyện khác căn bản không
biết, cũng không để ý.
Vương Vị Nhiên cười hắc hắc chớp mắt vài cái nói
– Không sai chúng ta cái gì cũng không thấy. Lão Tôn ngươi đi giải sầu đi,
vận động đi, không sao đâu…
Hai người còn lại nói
– Đa tạ tình cảm sâu nặng của ba vị.
Lão Tôn nhất thời mừng rỡ
– Nói thật ở Thánh Địa mấy năm nay ta thật đúng là hỏng mất, mấy công pháp
đều sắp không dùng được nữa rồi. Nếu sớm biết như thế lúc trước ta sẽ không
đáp ứng lời mời.
– Ha ha
Bốn người cùng nhau cười to.
– Nghe các ngươi nói nãy giờ cuối cùng cũng có một câu có chút đạo lý, các
ngươi quả nhiên là không nên đáp ứng lời mời của Tam Đại Thánh Địa. Bởi vì nếu
đã đáp ứng thì sẽ phải dâng tặng tính mạng của mình ở lại nơi này.
Một thanh âm rất là tao nhã vang lên.
– Ai? Là ai?
Bốn người đồng thời nhảy dựng lên. Cái thanh âm kia rõ ràng gần bên tai nhưng
bốn người mình lại không phát hiện, như vậy người này thực lực cường đại cỡ
nào thì không cần suy nghĩ cũng phải biết.
Bốn người xoay lại thì thấy một thiếu niên áo trắng cẩm bào, vẻ mặt ấm áp tao
nhã mỉm cười khoanh tay đứng cách bốn người chỉ có ba trượng, ánh mắt bình
tĩnh nhìn chăm chú vào con chim nhạn bốn người đang nướng, chép miệng nói
– Thơm quá, bốn người các ngươi không đi làm đầu bếp quả là đáng tiếc, vì sao
phải làm võ giả, giết chóc máu mé, nơi như vậy sao an toàn bằng chỗ bếp núc
được.
Vương Vị Nhiên trong lòng chìm xuống. Đối phương có thể vô thanh vô tức tới
gần mình ba trượng. Khoảng cách này đủ để ra tay giết người, là một khoảng
cách cấm kỵ. Hắn thử thả thần thức dò xét đối phương một chút thì hoảng sợ vì
hắn dò xét nhưng không phát hiện được gì. Đối phương rõ ràng đứng ở chỗ này
nhưng thần thức dò xét lại như một mảng hư không.
Thảm rồi.
Vương Vị Nhiên thực lực vị tất đã cao nhưng giang hồ lịch duyệt cũng không tệ,
đại khái hiểu biết rõ thực lực đối phương, trong lòng âm thầm kêu khổ, vội
vàng đưa ra vẻ mặt tươi cười, chắp tay, cung kính nói
– Xin hỏi vị công tử này đi vào nơi đây có điều chi phân phó. Ha ha nếu cần
giúp đỡ chuyện gì, huynh đệ bốn người chúng ta tuy rằng thực lực không cao lắm
nhưng chỉ cần có thể giúp, nhất định sẽ không từ chối.
– Hả? Phải không?
Quân Mạc Tà nghiêng đầu, như cảm thấy rất thú vị nhìn hắn.
– Đương nhiên. Công tử có việc gì cứ phân phó là được.
Thái độ của Vương Vị Nhiên càng ngày càng cung kính, đối với bọn hắn, vốn là
người trong tà đạo mà nói chỉ cần có thể giữ được tánh mạng cho dù là kêu ông
nội, tổ tông, lão tử cũng liền kêu. Chỉ cần có thể thoát được hiểm cảnh, ngày
sau chờ thời cơ trả thù, tánh mạng mới là trọng yếu nhất.
– Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?
Nhưng vào lúc này, lão Tôn bên kia ánh mắt kinh nghi bất định hỏi một câu.
Những lời này làm cho Vương Vị Nhiên trong lòng chửi ầm lên.
Ngu ngốc.
Đến bây giờ ngươi còn nhìn không ra người kia là ai sao? Giả bộ hồ đồ còn có
một chút sinh cơ, hiện tại trực tiếp hỏi, quả thực là ngu không ai bằng, đúng
là muốn chết. Coi như ngươi muốn tìm chết cũng đừng kéo theo lão tử chứ.
Vả lại ngươi không thấy lão tử ăn nói khép nép, không có hỏi tính danh sao?
Người nầy ngoại trừ Quân Mạc Tà chẳng lẽ trên đời này còn có người thứ hai
sao? Ngươi là heo à?
Nếu đúng là Quân Mạc Tà như lời hắn nói thì vì sao hắn lại không chết? Triển
Thánh Hoàng rõ ràng nói đã đem hắn đánh chết tại chỗ. Hơn nữa lúc ấy còn có
rất nhiều thánh cấp cường giả khác, đều tận mắt nhìn thấy.
Vương Vị Nhiên trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng nghi vấn của hắn không bao
lâu liền có đáp án.
– Ngươi đoán không ra sao?
Quân Mạc Tà có chút buồn bực, nháy mắt mấy cái hỏi
– Chẳng lẽ tới giờ các ngươi còn không nhận ra ta sao?
Vẻ mặt của hắn có chút buồn bực, việc đối phương không nhận ra hắn là một
chuyện tình không thể chấp nhận được.
Lão Tôn trên chóp mũi toát ra mồ hôi cũng kiên trì nói :
– Thỉnh công tử cho biết.
Hắn nói lời này nhưng trong lòng bồn chồn không yên, cầu nguyện hàng vạn hàng
nghìn thiên thiên vạn vạn không phải là tiểu sát tinh kia.