– Tam Đại Thánh Địa các ngươi muốn chèn ép toàn bộ tam đại gia tộc liên quan
tới ta sao? Ta đây cũng muốn làm cho một đám gia tộc phụ thuộc vào Tam Đại
Thánh Địa các ngươi trở thành kẻ điếc người mù. Xem mèo nào cắn mỉu nào, ai
chết trước còn chưa biết được.
Mạc Vô Đạo ngươi muốn Quân Mạc Tà ta biết trên thế giới này có người không thể
trêu vào thì Quân Mạc Tà ta cũng muốn cho ngươi biết, trêu vào ta cái giá phải
trả sẽ rất lớn, chỉ sợ Tam Đại Thánh Địa là các ngươi cũng chịu không nổi đâu.
Mà cũng chỉ là giết chóc thôi. Trên đời này ta cái gì cũng sợ, nhưng chỉ giết
người là không sợ thôi.
Quân Mạc Tà híp mắt nhìn tám đội nhanh chóng mất hút trong tầm mắt, khóe miệng
nổi lên một nụ cười tàn khốc
– Tam Đại Thánh Địa, Mạc Vô Đạo. Ta vốn không muốn sớm cùng các ngươi trở mặt
nhanh như vậy nhưng mẹ nó chứ, các ngươi thật là quá đáng.
– Còn tên Triển Mộ Bạch nữa. Cao thủ cấp bậc Thánh Hoàng thì sao. Hắc hắc,
tưởng giỏi lắm sao? Nếu không chơi chết các ngươi, thì ta không phải là Tà
Quân. Ngươi chờ đó đi. Quân Mạc Tà chợt nhớ lại câu nói của Cửu U Thập Tứ
Thiếu sau khi chạy trốn lưu lại: Các ngươi chờ đó.
Một câu lạnh lẽo kia phảng phất giống như một lời nguyền vậy. Nếu không phải
là Quân Mạc Tà thì chỉ sợ ai cũng phải giật thót mình.
Một câu nói như vậy lại phát ra từ một tên điên trong lúc chiến bại bỏ chạy,
mà người đó lại là Cửu U Thập Tứ Thiếu, thì khác hẳn người thường. Ít nhất khi
hắn câu đó, hai mươi những cao thủ Thánh Vương thần sắc ở nên ngưng trọng thêm
vài phần.
– Cửu U Thập Tứ Thiếu, Cửu U Thập Tứ Thiếu, chỉ mong ngươi có thể khôi phục
thực lực sớm một chút, ngươi là nhân tố trọng yếu không thể thiếu trong kế
hoạch của ta.
Quân Mạc Tà khóe miệng hàm chứa nụ cười xấu xa nói
– Lúc trước, Sở Khấp Hồn chịu hàm oan vì ta nhiều như vậy, nếu để cho hắn bị
hàm oan nữa thì cũng chẳng hay ho gì. Trình độ của hắn hơi kém một chút, không
đủ dùng. Nhưng ta đã có Cửu U Hàn Nhận, hoàn toàn có thể tạo ra một cái chết
của một vị Thánh Hoàng một cách bí ẩn.. Ha … ha.
Lãnh Ngạo luôn ở bên cạnh hắn nhưng khi nhìn thấy hắn tươi cười kỳ quái cũng
cảm thấy rùng mình, ớn lạnh. Nụ cười này… thật sự rất tà ác.
Một đường thẳng tiến. Ba mươi sáu người giống như một thanh lợi kiếm màu đen,
xuyên thẳng về phía trước rồi biến mất.
Hiện giờ đã là cuối mùa xuân đầu mùa hè. Khắp nơi đều là một màu vàng rực.
Quân đại thiếu gia đi trên đường có thể nói là rất vui vẻ.
Quân Mạc Tà lúc này cũng không sử dụng huyền thú phi hành bởi vì Thiên Phạt
huyền thú trong mắt Tam Đại Thánh Địa đã là sở hữu của Quân Mạc Tà. Nếu thấy
huyền thú phi hành trên không trung thì chẳng khác gì làm mục tiêu chiếu sáng
cho Tam Đại Thánh Địa, báo rằng Quân Mạc Tà đã ra khỏi Thiên Phạt.
Như vậy nhóm người mình chẳng khác gì làm bia sống cho người ta ngắm bắn.
Chớp mắt, đã ba bốn ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, đội quân của Quân Mạc Tà giống như con thoi luồn sâu vào
trong vùng địch, những chỗ khác thì đang vang lên những huyết án thảm thiết.
Phân theo các phương hướng bất đồng, tiếp cận mười mấy thế lực Tam Đại Thánh
Địa và quét sạch. Nhưng vẫn chừa lại chút lực lượng liên lạc ở bên ngoài.
Từ các địa phương khác nhau, huyết sắc nồng đậm bắt đầu tràn ngập khắp nơi.
Từ từ, toàn bộ đại lục gần như đã nhận ra này mùi huyết sắc này, hết thảy đều
khiếp sợ.
Tám ngày sau đó, đám người Quân Mạc Tà đã tiến nhập vào phạm vi thế lực của
Đông Phương Thế Gia, ở trong khu rừng rậm. Nhưng hiện giờ Đông Phương Thế Gia
đã dời về nơi ở lúc trước khi thoái ẩn. Chỗ rừng rậm kia chỉ còn là nơi trống
không, hoặc thành kho chứa đồ của Đông Phương Thế Gia.
Đối diện với cánh rừng rậm này chính là nơi ở hiện tại của họ.
Thấy nơi cần đến không xa, đoàn người đi từ từ lại, đang dẫn đầu cả đội, Quân
Mạc Tà đột nhiên cảm thấy phía trước có khí tức dao động, hắn ngước nhìn ra xa
thì thấy có từng làn khói nhẹ dâng lên ở sâu trong rừng rậm.
Quân đại thiếu gia tâm niệm vừa động, vô thanh vô tức ngừng lại, nhẹ nhàng
vung tay lên. Phía sau hắn, đám người Lãnh Ngạo cũng đều là người cảnh giác.
Tuy rằng so với Quân Mạc Tà thì không bằng nhưng bây giờ cũng phát hiện khác
thường, mắt thấy Quân đại thiếu gia ra hiệu liền đình chỉ cước bộ, sau đó
chuyển hướng ẩn ấp, thoáng một cái không còn thấy tăm hơi.
Quân Mạc Tà cực kỳ cẩn thận, mở thần thức quan sát, dò xét bên trong liền thấy
bốn cái bóng người đang vây quanh một đống lửa nướng đồ ăn, thần sắc hết sức
yên tâm, nghĩ rằng chỗ này hoàn toàn yên bình, không có sơ hở.
Thần thức chuyển động quanh bốn người, Quân Mạc Tà lập tức nhận định: bốn
người này, mỗi người đều có thực lực Chí Tôn đỉnh phong. Thực lực bực này bây
giờ ở trong mắt mình thì chẳng có gì là ghê gớm. Nhưng lấy thực lực Chí Tôn để
hiệu lệnh thế lực thế tục trong thiên hạ thì chính là vô địch. Thực lực bốn
người này đủ để hủy diệt bất kỳ gia tộc siêu cấp thế nào.
Mà vị trí hiện giờ của bọn hắn cũng không xa so với nơi ở của Đông Phương Thế
Gia.
Điều này không khỏi làm Quân Mạc Tà thắc mắc: Vô duyên vô cớ lại có tổng cộng
bốn cao thủ ngồi đây nướng thịt uống rượu. Phải biết rằng chỗ này cách thành
trấn gần nhất cũng có hơn ngàn dặm lộ trình. Mà bốn người này xuất hiện ở nơi
này thì quả có chút kỳ lạ.
Nếu chỉ là một người thì có thể là đây là người lánh đời, thích cuộc sống an
nhàn thế gian, ngao du sơn thủy, nhưng ở đây lại có tới bốn người, đồng thời
là bốn cao thủ tuyệt đỉnh, sự trùng hợp này quả là khó giải thích.
Nếu không phải Tam Đại Thánh Địa phái người tới chỗ này thì còn ai vào đây?
Bọn hắn tụ tập tại đây hẳn là theo dõi Đông Phương Thế Gia để tùy thời hồi báo
tin tức chuẩn xác nhất về cho Tam Đại Thánh Địa.
Lần này Đông Phương Thế Gia tái xuất giang hồ, gia tộc này không thua kém bất
kỳ hậu gia thế tục nào, chiến lực lại càng đủ để ngạo thị giang hồ, nhưng cái
này cũng chỉ dừng ở mức độ thông thường mà thôi, nếu lấy cấp cao mà phán xét
thì cao thủ đỉnh phong không có mấy ai. Đông Phương ba huynh đệ tuy rằng dùng
đan dược đạt tới Chí Tôn đỉnh phong nhưng cũng chỉ là Chí Tôn đỉnh phong mà
thôi, vẫn còn lâu mới được xem là cao thủ chân chính. Người duy nhất trong
Đông Phương Thế Gia có thể lọt vào mắt Quân đại thiếu gia cũng chỉ có Đông
Phương lão phu nhân mà thôi. Quân Mạc Tà cảm giác mình không thấy thực lực của
lão thái thái tới mức độ nào.
Nếu dựa theo trận chiến ấy năm đó, lực lượng một người áp đảo Tiêu gia Hành
Vân Bố Vũ, làm cho bọn họ cả đời dừng lại ở Thần Huyền tứ phẩm mà bản thân lại
không bị thương như vậy thì Đông Phương lão phu nhân ít nhất cũng phải là cấp
bậc Chí Tôn, cỡ Thần Huyền lục hoặc thất phẩm, ít nhất cũng phải tương đương
với Ưng Bác Không lúc trước hoặc thậm chí còn cao hơn, cỡ trình độ Thạch
Trường Tiếu, không hơn không kém.
Nếu từ đây tính tiếp thì sau mười năm tích lũy, Lão phu nhân lại dùng Thông
Nguyên Đan, Tụ Nguyên Đan và Thiên Nguyên Đan, các loại đan dược nghịch thiên
thì cũng có thể đạt tới Thần Huyền mười một, mười hai thậm chí là trình độ Tôn
Giả bậc một cũng hoàn toàn có thể.
Nhưng trước mắt, Lão phu nhân cần nắm giữ toàn cục, không thể buông lơi, chỉ
sợ thời gian xử lý sự tình trong phủ cũng không có mà Đông Phương Tam huynh đệ
lại ở luôn bận rộn công việc từ trên xuống dưới. Như vậy bốn tên Chí Tôn cao
thủ này ở đây tuy rằng không thể làm hại Đông Phương Thế Gia nhưng nhất cử
nhất động của Đông Phương Thế Gia cũng không thoát khỏi mắt bọn họ.
Một khi có biến cố gì thì bọn hắn liền đem đem tin tức truyền ra, để người bên
ngoài tiến hành bố trí nhắm vào Đông Phương Thế Gia.
Quân Mạc Tà nháy mắt đã nghĩ thông suốt tất cả chuyện này. Quân đại thiếu gia
trong con ngươi lóe ra một đạo hàn quang lạnh băng, phất tay nhẹ nhàng lần
nữa.
Cũng là một cái phấy tay bình thường nhưng thực ra là hai ngón tay đánh một
vòng tròn, ý muốn nói: ta muốn bắt sống.
Phía sau Bách Lý Lạc Vân cũng vung tay lên, một hàng hơn sáu mươi người tức
thời phân tán ra chậm rãi hướng về trước tiến tới.
Bốn người kia hiển nhiên không phát giác gì, trên thực tế bọn hắn từ lúc đến
đây cho tới bây giờ cũng không gặp uy hiếp gì, dần dà cũng mất tính cẩn thận.
Huống chi “Tàn Thiên Phệ Hồn” vốn am hiểu ẩn nấp, cho dù bọn hắn hết sức chăm
chú cũng chưa chắc có nhiều tác dụng.
Một lão già râu dài đang nướng mấy món thịt vàng ươm, bốc mùi thơm phức, không
chút để ý nói
– Nhiệm vụ lần này nói có vẻ rất nghiêm trọng kì thực lại rất thoải mái. Đông
Phương Thế Gia bất quá chỉ là gia tộc thế tục hư danh mà thôi. Ta mấy lần
nghênh ngang ra vào nhưng không có người nào phát hiện, thật sự là buồn cười.
– Lão Vương, ngươi lời nói này rất chí lý.
Một người khác cười một tiếng nói :
– Cũng chỉ có hai chữ- chí lý, ngươi quên rồi sao, Tam Đại Thánh Địa chúng ta
thu hút toàn bộ nhân tài trong thế tục, nhân vật cỡ Chí Tôn là người mạnh
nhất, ngươi chẳng lẽ cho rằng Đông Phương Thế Gia còn có thể sinh ra mấy người
Tôn Giả Thánh Giả sao?
Một người khác nói :
– Cũng không nên nói vậy, Thánh Giả dĩ nhiên không có khả năng nhưng Tôn Giả
thì chưa chắc. Hôm trước tới phiên ta dọ thám, lúc lén vào Đông Phương Thế Gia
đã từng thấy Đông Phương Thế Gia gia chủ chính là Đông Phương lão phu nhân.
Lão bà này không đơn giản, theo ta quan sát phán đoán, vị Đông Phương lão phu
nhân này công lực tuyệt đối sẽ không dưới chúng ta. Thậm chí còn mạnh hơn, và
rất là bí hiểm.
– Thì sao? Lão bà đó dù mạnh cũng sẽ không tự mình làm nhiệm vụ. Cái mà chúng
ta muốn chính là thông tin về người đi làm nhiệm vụ. Những người mai phục bên
các mục tiêu của chúng ta đối phó với Đông Phương Tam huynh đệ đang là Chí Tôn
đỉnh phong thì quả là dư sức.
Vị lão Vương nói lúc ban đầu hừ một tiếng, tay trái tiếp tục lật qua lại nướng
chín món chim quay, tay phải cầm ít muối trắng chậm rãi rắc lên, cười nói
– Kỳ thật hành động giết người diệt tộc lần này so với việc ăn thịt chim
nướng cùng không khác nhau là mấy, chỉ cần làm từng bước, trước vặt lông, sau
lấy nội tạng, bẻ củi, nhóm lửa, đặt lên kệ, sau đó là thêm gia vị…