Dị Thế Tà Quân

Chương 506: Ưng xà sinh tử bác!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vẻ mặt Hoàng Thái Dương lập tức trở nên thận trọng. Hành gia vừa ra tay liền
biết có phải hay không. Mặc dù chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng Hoàng Thái
Dương đã hoàn toàn cảm nhận được sự cường đại của người này. Thậm chí, ngay cả
ý tứ vũ nhục trong lời nói của người này hắn cũng không để ý tới, mà ngữ khí
đại biến liền lập tức lên tiếng quát hỏi. Bởi vì hắn nhanh chóng đoán được,
thực lực của người vừa lên tiếng khá cao minh.

So sánh với sự an nguy của bản thân mà nói, một chút vũ nhục trong lời nói
thật sự là chuyện nhỏ bé không đáng kể! Với hơn trăm năm kinh nghiệm giang hồ
phong phú trước đây của Hoàng Thái Dương, làm sao có thể không hiểu được đạo
lý này!

Quân gia quả nhiên có cao thủ!

Hơn nữa nghe thanh âm kia, thực lực chỉ sợ không thua kém gì mình!

Hoàng Thái Dương cực kỳ kinh hãi!

Xem ra, ta thủy chung vẫn còn đánh giá thấp Quân gia. Người này nếu như cùng
Ưng Bác Không đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn liên thủ, liền có thể tạo thành uy
hiếp khá lớn đối với mình, thậm chí là uy hiếp trí mạng!

Lúc này, ý tưởng đến Quân gia trả thù hoặc là vơ vét Diệp Cốt đan của Hoàng
Thái Dương đã tự động biến mất. Thậm chí, đôi tà nhãn của hắn đã từ từ bắt đầu
nhìn xung quanh, tìm kiếm đường rút lui. Bởi vì cảm giác mẫn tuệ của hắn đã
cảm giác được, tối nay cực kỳ hung hiểm, nếu như vô ý khinh suất thì có thể
táng mạng đương trường!

Đây là một loại trực giác được rèn luyện ra từ hơn trăm năm kinh nghiệm giang
hồ với muôn ngàn thử thách! Hoàng Thái Dương đối với trực giác của mình luôn
luôn tin tưởng không hề nghi ngờ!

Thanh âm loạt xoạt vang lên, một lục y thiếu nữ lặng yên không một tiếng động
xuất hiện ở bên cạnh Ưng Bác Không, lạnh lùng nhìn Hoàng Thái Dương nói :

– Là ta

Nói chuyện là Mai Tuyết Yên, nhưng đi ra lại là Xà vương Thiên Tầm.

Ánh mắt của Hoàng Thái Dương chợt trợn lên thật lớn. Hắn cho rằng xuất hiện
chắc chắn phải là một người có cấp bậc Chí Tôn cao thủ cùng tuổi với mình
không sai biệt lắm, hoặc cũng có thể là một lão phụ nhân da nhăn tóc bạc,
nhưng không có nghĩ tới đó lại là một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi như vậy,
không khỏi cứng lưỡi, hỏi:

– Ngươi là vị kia?

Đây cũng là lần đầu tiên Xà Vương cùng thảo nguyên Ưng thần Ưng Bác Không gặp
mặt sau khi đến Quân gia. Lúc này cũng không hề dịch dung, Ưng Bác Không liếc
nhìn thấy là nàng, hơn nữa lại còn đứng ở bên cạnh mình, nhất thời hai con mắt
trợn tròn. Nếu không phải là định lực của Ưng Bác Không bất phàm, có lẽ đã
kinh hô lên rồi! Mặc dù cuối cùng miễn cưỡng khắc chế được, nhưng thần sắc
không thể tin đã tràn đầy trên mặt!

Vị độc vương của Thiên Phạt, xà trung Chí Tôn (Chí Tôn trong loài rắn) này tại
sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này như thế?

– Lão Ưng, ngươi trừng mắt cái gì? Ta xuất hiện ở nơi này, ngươi rất bất ngờ
sao?

Xà vương Thiên Tầm hừ một tiếng, đối với vẻ mặt của lão hết sức bất mãn

– Nhưng… vấn đề là, làm sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?

Ưng đại Chí Tôn đầu óc có chút chập mạch, lắp ba lắp bắp nói. Nha đầu này
không phải là đi theo lão Đại của nàng trở về Thiên Phạt sâm lâm rồi sao? Tại
sao lại đột nhiên xuất hiện ở Quân gia? Một nam một bắc cách nhau cũng rất xa
đấy chứ?

– Ta chính là theo chân các ngươi trở về. Hi hi.

Xà vương cười cười.

– Nha, thì ra là thế!

Bộ dạng Ưng Bác Không giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó ánh mắt nhìn về phía
Xà vương liền ám muội dị thường, nghĩ về thời gian Quân Mạc Tà ở Thiên Nam đã
từng chẳng biết tại sao mà mất tích chừng hai ngày. Chẳng nhẽ là hắn trong hai
ngày kia lại chạy vào Thiên Phạt sâm lâm đem vị Xà vương này dụ dỗ đến đây?
Thật sự là cường nhân a!

Vì sao kêu là cường nhân? Có thể làm việc mà người thường không thể làm không
phải là cường nhân sao!

Xem ra hai ngày kia Quân đại thiếu ở trung Thiên Phạt sâm lâm cùng Xà vương
ngươi dựa ta theo, tâm đầu ý hợp, sau khi cùng Quân Mạc Tà rời đi Thiên Nam,
Xà vương luyến gian tình nhiệt (đại loại có ý rất nhớ nhung, nóng bỏng,…),
một đường đuổi đến…. Đúng rồi, hai ngày này, tiểu tử Quân Mạc Tà này động
một tí liền biến mất đâu không thấy, xem ra cũng là cùng ai đó đi hẹn hò
rồi…

Tiểu bạch kiểm này giỏi gớm, ngay cả thú vương cũng có thể dụ dỗ đến đây.

Bất quá chỉ trong một thời gian ngắn, ở trong đầu Ưng Chí Tôn đã phác thảo ra
một cái kịch bản của một vở kịch ngôn tình, hơn nữa còn tự đạo tự diễn nhịp
nhàng ăn khớp, càng nghĩ càng cảm thấy rằng có khả năng lớn…

Trong nháy mắt Ưng Chí Tôn quả thật là cảm thấy bội phục sát đất. Câu dẫn mỹ
nữ trong nhân thế tính là gì? Nhìn Quân đại thiếu người ta kia kìa, vô thanh
vô tức liền câu dẫn đến đây một nàng Thiên Phạt thú vương, hơn nữa còn là một
nàng hết sức cường hãn! Đây mới là bản lĩnh lớn a!

Không thể không nói, ý nghĩ của Ưng Bác Không lần này, mặc dù có chút thái
quá, nhưng cùng sự thật cũng không khác xa nhau lắm, chẳng qua là nhầm đối
tượng mà thôi…

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì như vậy, đối với câu hỏi của Hoàng
Thái Dương, vị cao nhân lánh đời đến từ tam đại Thánh Địa này cũng không hề để
ý, đem vị đại cao thủ có thân phận cùng tu vi trên cả Chí Tôn này hoàn toàn
gạt sang một bên. Hoàng Thái Dương nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác, lại
thấy hai người kia đúng là càng nói càng có vẻ hết sức phấn khởi, cũng không
hề đem mình để ở trong mắt chút nào, không khỏi tức giận bừng bừng, thét dài
một tiếng, dữ tợn nói :

– Hai tên tiểu bối các ngươi, làm sao dám không đem lão phu để ở trong mắt
như thế! Hôm nay lão phu sẽ để cho các ngươi biết sự lợi hại!

“Hốt” một tiếng, thân ảnh của Hoàng Thái Dương từ đỉnh tháp bay vút xuống, mái
đầu bạc “vút” một tiếng ngửa ra sau, hai tay ở giữa không trung làm một cái
động tác nho nhỏ đầy quỷ dị rồi mới nhẹ nhàng hạ xuống!

Ngay trong nháy mắt thân ảnh của hắn đột nhiên hướng phía dưới rơi xuống này,
tất cả mọi người ở đây đều có một cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác đột ngột
dị thường. Mọi người đều cảm giác được thân thể của mình tựa hồ không thể do
chính mình khống chế giống như lúc thường mà muốn ngã quỵ tới trước, trong mũi
miệng càng là ngạt thở một hồi, tất cả không khỏi đều chấn động!

Hoàng Thái Dương này chỉ đơn giản là tiến lên phía trước, thế nhưng lại giống
như đem toàn bộ không khí trong sân một lần liền rút hết. Đình viện to như
vậy, thế nhưng đã hình thành một vùng chân không! Hơn nữa ở bên trong còn hình
thành nên một cái lốc xoáy huyền khí, hấp dẫn lấy thân thể người ta hướng về
trung tâm ngã xuống!

Tin rằng chỉ cần một lần ngã vào trong đó, vậy chỉ có thể hoàn toàn mặc cho
Hoàng Thái Dương kia thao túng.

Một tay tạo nghệ công phu này rất có chút bóng dáng của ‘Thiên Địa Tù Lung’,
nhưng dù sao vẫn còn kém xa. Mặc dù không đạt đến cảnh giới khủng bố chỉ cần
nhấc tay là vây khốn địch từ bốn phương tám hướng, nhưng vẫn đủ để kinh thế
hãi tục rồi!

Bốn người ở giữa sân cơ hồ đồng thời vận khởi huyền công của bản thân. Trong
bốn người Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý, Xà vương, Ưng Bác Không chí ít người
thấp nhất cũng có thực lực Thiên Huyền trở lên, đều kịp thời phản ứng lại. Còn
về phần những người khác, tất cả đều rơi vào trong trạng thái nhất thời không
khống chế được bản thân. Cha con Quân Chiến Thiên tự biết thực lực bản thân
mình còn kém, tùy tiện ra tay chỉ làm liên luỵ đến phe mình, liền mạnh mẽ quay
người lại, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi khống chế của lốc xoáy. Ưng Bác
Không thuận tay chém ra, càng là trực tiếp đưa hai người bọn họ loại trừ ra
ngoài vòng chiến.

Quân Chiến Thiên vừa mới xoay người lại, đã thấy Ưng Bác Không cùng Xà vương
đều là tóc dài tung bay, đã cùng Hoàng Thái Dương tiến hành chiến đấu cùng một
chỗ!

Hai người đều có động tác giống nhau. Song chưởng của Ưng Bác Không mở rộng,
nhanh chóng xoay tròn triệt tiêu đi hấp lực cường đại, một đôi ưng trảo ở trên
không trung tiến lên một chút liền phát ra tiếng rít sắc bén; Xà vương cũng
xoay tròn theo hướng ngược lại, vốn là bất động tại chỗ, sau đó thân hình
nhanh chóng nhảy lên, trên không trung vạch ra một đạo quỹ tích uốn lượn, đánh
về phía Hoàng Thái Dương!

Kình phong thổi lên, lại là Ưng Bác Không nhảy vọt lên, giống như thương ưng,
vận khởi công lực toàn thân, rồi lại trong nháy mắt ầm ầm hạ xuống.

Hai người lúc lên lúc xuống, tựa như linh xà thổ tín, vừa là ưng tấn công từ
trên bầu trời, lại trong phút chốc hoàn thành xong tình thế hợp kích gần như
thiên y vô phùng!

Ưng xà sinh tử bác!

Hoàng Thái Dương quát lớn một tiếng:

– Chút tài mọn! Ngọc nhỏ mà cũng muốn tỏa sáng!

Đột nhiên toàn bộ thân hình xoay tròn quỷ dị, dường như trong nháy mắt này
biến thành một đoàn hư vô, nhưng mà đầy trời đầy đất, tất cả lại là chưởng ảnh
quyền phong, tựa hồ có ngàn vạn bàn tay nắm đấm đồng thời đánh ra.

Ưng Bác Không hét lớn một tiếng:

– Quỷ Ưng!

Cả thân mình đột nhiên nhẹ nhàng dị thường mà bay lên, ưng trảo cuồn cuộn phô
thiên cái địa đè xuống. Trong đôi mắt của Xà vương Thiên Tầm đột nhiên lóe lên
ánh sáng xanh biếc, trên người đột nhiên có vô số sợi tóc màu xám nhỏ dài bay
ra ngoài, đồng thời tiếp cận địch nhân, hai tay hai chân thậm chí cả mái tóc
cũng cùng lúc cuồng mãnh tiến công!

Hoàng Thái Dương “hừ” lạnh một tiếng đầy kinh ngạc, nói :

– ‘Thiên Hàn Địa Đống’ (trời lạnh lẽo đất đóng băng), lấy ở đâu mà nhiều
tuyến xà như vậy!

Song chưởng rung lên, bóng xám bay ra tứ phía. Nhưng vào lúc này, Ưng Bác
Không cùng Xà vương cũng đã song song tới gần người!

“Phanh phanh phanh” vài tiếng trầm đục, ba người đồng thời phân ra ba phương
hướng bắn ra, nhưng trong nháy mắt thân ảnh bay ngược lại còn chưa đình chỉ,
lại đồng thời đảo ngược lại, trên không trung từng người kéo ra hơn mười cái
tàn ảnh hư ảo như có như không, trong lúc sét đánh không kịp bưng tai lại điên
cuồng quấn vào một chỗ!

Hai cha con Quân Chiến Thiên ở bên cạnh vì hai Chí Tôn Ưng, Xà lược trận, vừa
bắt đầu còn có thể nhìn thấy ba bóng người khua tay đá chân như có như không,
mờ ảo không rõ ràng. Nhưng bất quá chỉ trong thời gian chớp mắt, tốc độ ba
người tiếp tục tăng, cơ hồ đã hình thành ba đoàn bóng đen, tiếp theo lại trực
tiếp dung hợp thành một khối! Chỉ còn lại tiếng gió bị xé rách như cuồng phong
gào thét. Từ nam đến bắc, lại từ đông đến tây, từ trên mặt đất đánh đến giữa
không trung, lại từ giữa không trung rơi xuống…

Nơi họ đi qua, tất cả đều trở thành một đống bừa bộn. Thân cành hoa cỏ ào ào
bay tung tóe, trên không trung lại bị từng người hóa thành lợi khí công kích
đối phương. Hoa bay lá rụng, cỏ cây gạch đá, tất cả đều có thể đả thương
người, thậm chí là tạo nên vết thương chí mạng!

Xà vương cùng Ưng Bác Không đều lấy tốc độ cùng sự linh hoạt mà nổi danh. Ưng
Bác Không sắc bén vô cùng, Xà vương âm hiểm cay nghiệt. Ưng, xà vốn trời sinh
là kẻ thù một mất một còn, nhưng sự liên hợp của hai người này, lại có thể tạo
nên hiệu quả ngoài dự tính, lấy sở trường bù sở đoản. Đây cũng đại khái là lần
đầu phối hợp, mặc dù còn chưa tới cảnh giới tùy tâm sở dục, thiên y vô phùng,
nhưng cũng đủ để đối kháng vị có thực lực siêu việt hơn cả cấp bậc Chí Tôn
kia!

Chỉ là thân pháp cùng tốc độ của Hoàng Thái Dương kia cùng hết sức kinh người,
thậm chí không kém hơn hai người bọn họ chút nào. Thêm vào đó là huyền công
thâm hậu, đại khai đại hợp, lại nhanh chóng tuyệt luân, uy mãnh linh hoạt hợp
lại làm một. Mặc dù là lấy một địch hai, nhưng cũng không rơi xuống thế hạ
phong chút nào.

Một lần giao chiến này của ba người, người bình thường căn bản không thể chen
tay vào được. Cơ hồ trong mỗi một cái nháy mắt, đều có vô số quyền cước công
kích ra bên ngoài, mà ở trong thời gian này cũng đồng thời chịu đựng vô số
quyền cước công kích của kẻ địch!

Người đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến, dù là thực lực cực mạnh đã chính
thức tiến vào cảnh giới Thần Huyền như Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, nhưng
căn bản cũng không có năng lực phân biệt ra được ai là địch nhân, ai là người
bên mình, nếu như tùy tiện trợ chiến, tuyệt đối chỉ có thể làm gánh nặng mà
không trở thành bất kỳ chút trợ lực gì!

Hoàng Thái Dương quả cũng không thẹn là đại cao thủ đã thành danh hơn trăm
năm, thực lực quả thật phi phàm, đối mặt với sự liên thủ của Ưng Bác Không
cùng Xà vương, trước sau vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí tại lúc mới
bắt đầu còn chiếm thế thượng phong. Bất quá Ưng, Xà hai vị Chí Tôn, thật sự là
một cặp liên thủ trời sinh. Hai người càng chiến càng hòa hợp, sự phối hợp
càng thêm hoàn mỹ. Trước mắt, chẳng những thành công ngăn chặn Hoàng Thái
Dương, hơn nữa còn mơ hồ chiếm được một phần chủ động. Bất quá nếu như muốn
thực sự đánh bại Hoàng Thái Dương, đó vẫn còn là một chuyện hết sức khó khăn!

Hoàng Thái Dương bình tĩnh ứng chiến, thận trọng không nóng không vội, khóe
miệng nhếch lên cười lạnh. Nếu như Quân gia chỉ có hai người này, Hoàng Thái
Dương vẫn như cũ hết sức nắm chắc đánh bại bọn họ, đạt được mục đích của mình!

Chiến đấu đến lúc này, Ưng Bác Không ha ha cuồng tiếu, nói:

– Đã ghiền, đã ghiền! Hôm nay chiến một trận này, thật sự là thỏa chí lâm ly!

Bỗng nhiên Ưng Bác Không rống to một tiếng, thân mình ở giữa không trung quỷ
dị dừng lại một chút, sau đó lại lần thứ hai trở lại vòng chiến, trong lúc bất
chợt lại từng quyền từng quyền cứng rắn va chạm, từng chưởng đón đỡ, đúng là
nửa bước không lùi, chỉ công không thủ!

Bất ngờ đối mặt với tuyệt thế cao thủ có áp lực cường bá bậc này, khiến cho
Ưng Bác Không hoàn toàn bạo phát khí thế dũng mãnh trong máu, mái tóc dài tung
bay, lại lâm vào trạng thái dũng cảm quên mình chưa từng có từ trước đến nay!
Thế công mạnh mẽ của Hoàng Thái Dương, đã có ít nhất tám phần là Ưng Bác Không
tiếp nhận.

Cứ như vậy, áp lực phía Xà vương Thiên Tầm dần dần giảm đi. Mà một đời Thiên
Phạt thú vương, há lại cam tâm để kẻ khác chiếm ưu thế hơn mình? Vì vậy Xà
vương Thiên Tầm cũng kêu lớn một tiếng, hai mắt nhanh chóng chuyển sang màu
xanh thẫm, thân thể thon dài lướt vào giữa không trung, sau đó thẳng tắp giống
như cây lao từ trên trời giáng xuống. Khi sắp đến trên đỉnh đầu của Hoàng Thái
Dương, đột nhiên thân mình nhoáng lên một cái, liền hóa thành tám thân ảnh.
Tám Xà vương, đồng thời tiến công!

Hoàng Thái Dương râu tóc tung bay, trong chưởng hàm chứa lực lượng Phong Lôi
ầm ầm đánh lên, quát to một tiếng:

– Tới hay lắm!

Khóe miệng Xà vương lộ ra một tia cười lạnh, nghạnh tiếp “phanh” một tiếng,
sau đó thân mình nhoáng lên một cái, nhất thời đầy đất đầy trời đầy không gian
đều là thân ảnh xinh đẹp của Xà vương! Từ một bên nhìn lại, toàn bộ không gian
của toàn bộ chiến trường này, tựa hồ toàn bộ đều là do một mình Xà vương chiếm
cứ!

Hoàng Thái Dương liếc thấy kỳ chiêu kinh thế này, cũng không nhịn được giật
nảy người. Cùng lúc đó, Ưng Bác Không giống như không cần mạng, từ trên trời
cao bổ tới, khóe môi nhếch lên cười lạnh, đánh xuống không lưu tình chút nào,
phủ kín bên trong sát chiêu của Xà vương!

Quỷ Ưng Thiên Hàng! (quỷ ưng từ trên trời giáng xuống!)

Hoàng Thái Dương gầm lên một tiếng, giận quá hóa cười, dùng toàn lực phản công
lại!

Vài tiếng “bang bang” vang lên, trong lúc điện quang hỏa thạch, chín chưởng
liên tiếp của Xà vương ngưng tụ, không hề hoa mỹ xảo trá mà trùng trùng điệp
điệp đánh vào sau lưng Hoàng Thái Dương. Cùng lúc đó, bảy trảo của Ưng Bác
Không cũng không khoan nhượng chộp vào trước ngực của lão!

Hoàng Thái Dương ha ha cuồng tiếu, cũng không thấy có chút ý tứ né tránh nào,
lại chỉ “Phanh, phanh, phanh” ba chưởng đánh trả về phía Ưng Bác Không, đồng
thời chân như lốc xoáy đá ngược về phía sau. Xà vương “hừ” một tiếng khó chịu,
đưa tay ngăn chặn được rất nhiều nhưng vẫn bị lần phản kích này của lão đá
trúng một cước.

Trong nháy mắt, ba người đồng thời bị thương. Cả ba người này đều nằm trong số
ít cao thủ đương thời, trong ngày thường tất cả cũng đều là nhân vật mạnh mẽ
‘duy ngã độc tôn’, há có thể chấp nhận chuyện như vậy? Nhất thời càng trở nên
cuồng bạo hơn, không hẹn mà cùng chỗ cùng lúc thét dài một tiếng, sau đó lại
lần thứ hai triển khai công kích mãnh liệt toàn lực! Tấn công mạnh mẽ toàn
lực!

Ba tiếng thét dài sắc bén hợp lại xông thẳng lên trời cao, nhất thời làm cho
gió mây đầy trời cũng theo đó mà biến đổi. Mây mù trên bầu trời Thiên Hương
thành theo tiếng quát kia mà hoàn toàn tản đi khắp nơi, lộ ra bầu trời đêm cao
vút!

Sau đó lại là vài tiếng bạo chấn ầm ầm, tiếng quát mạnh mẽ của Xà vương, tiếng
cuồng tiếu của Ưng Bác Không, tiếng gào thét chửi bới của Hoàng Thái Dương
đồng thời vang lên, tiếp đó một tiếng bạo vang lớn nhất đột nhiên mạnh mẽ sinh
ra!

Một tiếng bạo vang này mang tới phản ứng mạnh mẽ, tựa hồ ngay cả toàn bộ Thiên
Hương thành cũng theo đó mà run rẩy một hồi!

Một cỗ cự lực mênh mông tràn trề không thể chế ngự từ trung tâm ầm ầm bạo
phát, thân hình của Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý ở một bên quan sát cũng bị
cỗ khí kình cứng rắn mạnh mẽ này đẩy ra xa hơn mười trượng! Sau lưng đụng vào
tường “phanh” một tiếng.

Ba bóng người như sao băng phóng xuống, hơn nữa chia làm ba phương hướng rơi
xuống đất. Ưng Bác Không lảo đảo hạ xuống, sau khi rơi xuống đất lui hai bước,
cố gắng ép thân thể đứng vững, nhưng do công lực mạnh mẽ của Hoàng Thái Dương
đánh lên trước ngực còn chưa tiêu hết, lại sinh sôi không ngừng đánh tới. Ưng
Bác Không từ đầu đến cuối không thể ngừng xu thế lui lại, lại lui tiếp hai
bước, lúc này mới bám vào cột rồi đứng vững, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối
cùng một dòng máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, ướt át tươi đẹp!

Xà vương lại bay ra ngoài như diều đứt dây, ở giữa không trung trở mình lộn
nhào mấy cái, rơi xuống đất lảo đảo lui về phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
đẹp trở nên trắng bệch, hai chân lại giống như là mọc rể trên mặt đất, không
hề động đậy, nhưng nửa thân trên lại không tránh được ngửa ra sau một chút,
mái tóc dài bay về sau phát ra một tiếng “tê” đầy quái dị!

Hoàng Thái Dương ầm ầm rơi xuống đất, xoay tròn hai vòng, mái tóc trắng kia
vốn được chải chuốt sạch sẽ dị thường bây giờ đã hoàn toàn tán loạn, rối tung
ở trên vai, giống như lệ quỷ dữ tợn, thần tình lộ vẻ cuồng nộ, nổi giận gầm
lên một tiếng. Cánh tay lại rung lên lần nữa, đột nhiên từ trên người của lão
nhẹ nhàng rơi xuống mười mấy vật màu tím giống như bươm bướm!

Nguyên lai mới vừa rồi trong lúc kịch chiến, Hoàng Thái Dương bị Ưng, Xà hai
vị Chí Tôn khóa lại chiêu pháp, không cách nào phản ứng lại, cuối cùng bị đánh
trúng chín chưởng bảy trảo. Với tu vi huyền công cùng thân thể cường hãn của
lão, mặc dù còn có thể chịu đựng, nhưng bộ áo tím của lão cũng bị đánh ra mười
sáu cái chưởng ấn rõ ràng. Hiện giờ ba người tách ra, mười sáu chưởng ấn trên
áo tím kia cũng từ trên người của lão tróc ra rơi xuống!

Nhẹ nhàng rơi xuống đất!

Tử bào hoàn toàn biến thành trang phục của lũ ăn mày, lộ ra một cái nhuyễn
giáp màu vàng ở bên trong, kim quang lấp lánh!

Quân Mạc Tà đang ẩn thân xem cuộc chiến cũng hít vào một hơi lãnh khí. Chưởng
lực của Ưng Bác Không cùng Xà vương có bao nhiêu khủng bố, trong lòng Quân Mạc
Tà cũng biết rõ. Thế nhưng mười sáu chưởng ngưng tụ như vậy nện vào trên người
Hoàng Thái Dương, lão tiểu tử đó lại không hề xảy ra chuyện gì!

Mặc dù trên người lão có kiện nhuyễn giáp kia, tất nhiên cũng tạo ra tác dụng
tương đối, nhưng công lực bản thân của lão tiểu tử đó cũng đích thực là thâm
hậu, đạt tới một trình độ cực cao, trình độ cường hãn của thân thể cũng không
kém, đạt tới một tầm cao khiến người ta mới nghe mà rợn cả người!

Khó trách Mai Tuyết Yên đã từng nói qua, mặc dù bản thân có thân pháp nhanh
nhẹn quỷ dị lạ thường, cũng có lợi kiếm tuyệt thế vô song nơi tay, nhưng nếu
như thực sự mang nó chống lại cao thủ chân chính có trình độ trên Chí Tôn, lại
vẫn là năng lực không đủ! Lấy ngay Hoàng Thái Dương trước mắt này mà nói, chỉ
sợ cho dù là bị mình đánh lén cũng chưa chắc sẽ có bao nhiêu hiệu quả! Thiên
hạ lại thực sự tồn tại người biến thái như vậy! Quân Mạc Tà âm thầm vui mừng,
may mà lúc lão tới mình không có lợi dụng thần kiếm đánh lén.

Nếu không, chắc chắn là trộm gà không xong còn mất nắm gạo!

Hoàng Thái Dương cúi đầu trầm mặc, nhìn quần áo mình, thật lâu sau mới nặng nề
ngẩng đầu lên, nhếch môi lên một chút như cười như không, âm thanh trầm trầm
nói:

– Không đơn giản! Mấy trăm năm qua, lão phu chưa từng bị tổn thương, ngày hôm
nay lại bị hai tên tiểu bối các ngươi dồn đến tình cảnh như vậy, quả nhiên là
cảm giác mới lạ. Ha ha ha… Không sai, không sai. Đã ghiền, quả nhiên là đã
ghiền cực kỳ.

Lão dừng lại một chút, nhìn Ưng Bác Không:

– Ưng Bác Không, nguyên lai ngươi cũng không phải hư danh nói chơi! Hôm nay
đánh một trận, lão phu xem như thừa nhận danh tiếng nằm trong Bát Đại Chí Tôn
của ngươi thực sự không phải là hư danh nói chơi! Bất quá, đáng tiếc là, ngươi
– vị Chí Tôn vừa mới được lão phu thừa nhận, lập tức sẽ chết ở nơi này! Quả
thực là một việc đáng tiếc.

Ưng Bác Không hắc hắc cười lạnh, nói:

– Lão tử có chết hay không, hay hoặc giả là khi nào thì chết, còn không tới
phiên ngươi nói chuyện.

Hoàng Thái Dương không để ý tới hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Xà
vương Thiên Tầm, ánh mắt lại có chút ngưng trọng:

– Nữ oa oa, thật sự ngươi cũng không đơn giản đâu. Nếu như hai mắt của lão
phu không mờ, không đoán sai, nữ oa oa hẳn là thú vương của Thiên Phạt sâm lâm
– Xà vương các hạ?

– Biết rõ bổn tọa chính là Xà vương của Thiên Phạt, ngươi còn dám nói từ “nữ
oa oa” kia ra khỏi miệng? Hoàng Thái Dương, lá gan của ngươi không nhỏ đâu,
cũng tự cao quá đấy! Khu khu chỉ là một tên gia hỏa gần hai trăm tuổi, không
ngờ lại dám ở trước mặt bổn tọa cậy già lên mặt sao?

Xà vương Thiên Tầm không lưu tình chút nào, châm biếm lại.

– Ha ha, thú vương của Thiên Phạt sâm lâm cố nhiên có tuổi tác lớn, nhưng một
khi hóa thành hình người rồi, muốn dựa theo tuổi tác của nhân loại mà tính, Xà
vương Thiên Phạt các hạ, ta xem ngươi hóa hình chỉ sợ còn chưa tới ba mươi năm
đi? Lão phu cũng trải qua hơn hai trăm năm xuân thu, cho dù gọi ngươi một
tiếng “nữ oa oa”, chẳng nhẽ có chỗ nào không đúng sao? Chẳng nhẽ ngươi muốn
lão phu phải gọi ngươi một tiếng ‘đại xà hồn thân tinh xú’ sao? (đại xà khắp
người tanh hôi)

Hoàng Thái Dương cười đầy âm hiểm, nói chuyện cũng hết sức ác độc.

– Hỗn trướng! Ngươi đang nói cái gì? Cái gì “hồn thân tinh xú”?

Dù sao thời gian Xà Vương Thiên Tầm hóa hình còn ngắn, chỉ không đến hai mươi
năm, tâm tính còn chưa đủ trầm ổn, hơn nữa chỗ thiếu sót xưa kia của bản thân
bị người ta vạch trần, mà đặc tính của bất kỳ phụ nữ nào cũng là ‘yêu đẹp ghét
xấu’, nhất thời nàng bị Hoàng Thái Dương chọc giận.

– Ta đang suy nghĩ không biết Quân gia rốt cuộc là dựa vào thần bí cao nhân
nào mà dám cùng Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta đối đầu như vậy, hóa ra lại là
có Thiên Phạt sâm lâm ở sau lưng làm chỗ dựa. Xà vương… hắc hắc… quả thực
là tên tuổi thật lớn. Đáng tiếc, nếu như là Thiên Phạt sâm lâm của hai trăm
năm trước có lẽ còn có thể làm cho bản tôn sợ hãi một phần, nhưng hiện giờ…
ha ha ha… Thiên Phạt sâm lâm sớm đã là hoa cúc ngày hôm qua (ý nói hết
thời), không đủ tư cách đứng vào hàng ngũ tứ đại thánh địa, lại càng không đủ
để cao nhân lánh đời như Mộng Huyễn Huyết Hải bọn ta đặt vào trong mắt nữa
rồi! Ngươi bất quá cũng chỉ là một con rắn nhỏ hèn mọn, chẳng lẽ thực sự cho
rằng mình là Thanh Long sao? Ha ha ha….

Sắc mặt của Hoàng Thái Dương âm âm dương dương, nói chuyện lại càng âm dương
quái khí, tràn đầy ý tứ châm chọc.

– Cho dù Thiên Phạt sâm lâm quả thật không lớn bằng trước đây, nhưng Mộng
Huyễn Huyết Hải trộm gà cắp chó, lừa đời lấy tiếng “ẩn thế cao nhân”, cũng
đồng dạng không nằm trong mắt của Thiên Phạt sâm lâm chúng ta!

Xà vương Thiên Tầm hừ một tiếng, trong mắt lệ quang lập lòe, tìm cơ hội ra
tay. Lão già này nói chuyện rất đáng giận, không giáo huấn một chút làm sao có
thể bớt giận đây?

– Bất quá Xà vương xuất hiện ở nơi này, còn khiến cho lão phu bất ngờ không
thôi a.

Trong mắt Hoàng Thái Dương chớp lên một đạo tinh quang, nhìn thấy tay phải của
Xà vương hơi có chút run rẩy vì tức giận, nói chuyện càng thêm khiến người
khác tức giận:

– Nghe nói Quân gia có một tên tiểu tử vô sỉ, ngay cả chị dâu của mình cũng
“thượng” lên, càng làm nữ tử kia thất thân mà không hối không oán không hận.
Xem ra tiểu tử đó rất giỏi đối phó với nữ nhân a. Ha ha ha…

Ánh mắt Hoàng Thái Dương lóe lên, âm hiểm nói:

– Nghe nói tiểu tử đê tiện kia một đoạn thời gian trước cũng từng đi Thiên
Phạt sâm lâm, chẳng lẽ Xà vương lại không cẩn thận bị tiểu tử này lừa mất thân
thể, dưới lúc không biết làm thế nào mới đi theo hắn đến Thiên Hương thành?
Hôm nay lại càng không tiếc hết thảy can thiệp vào. Ân, xem ra chắc là như vậy
rồi, chẳng trách Xà vương các hạ lại giả dạng làm tuyệt sắc mỹ nữ, lại làm một
bộ dáng như chú chim nhỏ, nguyên lai là làm cho người tinh của mình vui vẻ! Ha
ha ha, nhưng không biết tên hoa hoa hoàn khố bại gia tử kia của Quân gia có
thể thỏa mãn yêu cầu của Xà vương các hạ hay không? Nếu như hắn không thể, lão
phu cũng có thể vì Xà vương ngươi giới thiệu mấy người, ngược lại có thể làm
cho các hạ vui vẻ sang khoái. Ha ha ha… (yêu cầu gì anh em tự hiểu )

Chọc giận! Hoàng Thái Dương đúng là muốn chọc giận Xà Vương!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận