Dị Thế Tà Quân

Chương 505: Hoàng Thái Dương.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Những ngày gần đây, hắn cũng không có làm chuyện gì khác, toàn bộ cũng chỉ có
chế kiếm và luyện kiếm. Có hai đứa trẻ kia làm gương, dù cụt một tay vẫn vung
đao làm mẫu, sức sống lại một lần nữa tiếp tục trỗi dậy dồi dào trong Dạ Cô
Hàn, khát khao sáng chế một bộ kiếm pháp!

Ưng Bác Không cũng không có ngủ, đang ở trong thư phòng của Quân gia lão tử,
cùng Quân Vô Ý không biết đang bàn tính chuyện gì.

Hết thảy tựa như đang rất bình yên. Hết thảy tràn ngập sự hòa hợp.

Quân Mạc Tà lặng lẽ cười.

Lúc này xa xa phía chân trời đột nhiên có một tiếng xé gió truyền tới, theo đó
là một cỗ thần thức cường đại dị thường, không kiêng dè tỏa ra bốn hướng tràn
tới nơi này! Cỗ thần thức cường đại kia mang theo sự tức giận cũng với sát khí
lạnh thấu xương!

Cỗ khí thế này quả thật là tràn ngập sự giận dữ, uy thê mạnh mẽ cường hãn mà
bình sinh hắn mới thấy. Thế nhưng cũng chỉ có một người mới có thể ngang hàng
với nó, hơn nữa lại có thể tạo áp lực từ đầu to lớn như vậy thì phải là vị Mai
Tôn giả của Thiên Phạt kia.

Những người khác, thậm chí chính đại kiếm khách Chí Tôn Bạo Vũ Cuồng Phong của
Độn Thế Tiên Cung kinh thiên động địa kia cũng muốn kém hơn một chút!

Lực lượng như vậy, hiển nhiên là đã đạt được tới cảnh giới cao nhất của nhân
gian!

Đồng tử của Quân Mạc Tà nhanh chóng co rút lại. Rốt cuộc đã tới!

Hơn nữa lần này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy!

Lần tới này, chỉ sợ là cái vị Hoàng gia lão tổ kia!

Bởi vì, khí tức đầy sự giận dữ và sát khí kia làm cho Quân Mạc Tà phỏng đoán
ra thân phận của hắn.

Không ngờ không kiêng kỵ như thế, thật là trắng trợn!

Thực sự trên đời này không còn có cao nhân nào khác sao? Quân Mạc Tà trong
lòng cười lạnh, bổn thiếu gia đã muốn giăng ra một cái lưới lớn, xem ra tối
nay lại để cho bắt được một con cá to không?

Trong thư phòng, ba người bọn Ưng Bác Không chấn động, đột nhiên ngẩng đầu.
Tại Nhã Hương Tiểu Trúc viện, Xà Vương cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, nhanh chóng
bước ra ngoài.

Mai Tuyết Yên nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ tức giận nhưng vẫn thản nhiên
ngồi như cũ.

Tiếp sau, một tử sắc thân ảnh (áo tím- màu mè quá) như tia chớp đã hiện ra tại
đỉnh tháp, nơi cáo nhất của Quân gia.

Trên đỉnh tháp! Một thân ảnh với áo bào tím bắt mắt, phối hợp với đầu bạc,
dáng người khôi ngô. Chỗ vạc áo bào được khảm viền vàng và ngọc, dưới ánh
trăng chiếu xuống phát ra ánh sáng lộng lẫy (giống con cá bảy màu- DG)!

Hắn cứ như vậy khoanh tay mà đứng, cũng còn chưa chịu lên tiếng, nhưng khí thế
trên người như sóng triều cuồn cuộn. Đã muốn nói cho mọi người mọi người hắn
đến! Hắn đang đợi, chờ Quân gia chủ động có người đi ra nói chuyện. (lão này
chảnh gớm- DG).

Nhưng vị tuyệt thế cao thủ này cũng không nghĩ tới nơi hắn vừa hạ xuống xong,
hai chân hắn dẫm lên chính là chỗ đỉnh tháp của Quân Mạc Tà! Đúng là mạnh mẽ
dẫm đạp Mạc Tà đang nấp phía dưới, điều này là cho Quân đại thiếu gia có chút
buồn bực.

– Xin hỏi là cao nhân phương nào, đêm tối giá lâm Quân Phủ ta? Lão phu Quân
Chiến Thiên không có tiếp đón từ xa.

Một thanh âm dị thường thâm trầm, thanh âm thận trọng vang lên, người nói
chuyện dĩ nhiên là Quân Chiến Thiên lão tử.

Quân gia lão tử tuy rằng cho tới bây giờ nhìn khí thế thì bên trong cũng đã
đoán được cả Quân gia trước mắt chỉ sợ một người là đối thủ của người này cũng
không có, nhưng hắn vẫn bình thản nói chuyện, không chút gì tỏ ra có ý sợ hãi.

Quân lão gia tử cả đời tuy rằng rất ít quyết đấu cùng cao thủ, nhưng quanh năm
chinh chiến, trải qua biến cố cũng so với người khác đều nhiều hơn. Dù là đại
sơn trước mặt có sập đi thì thần sắc cũng trấn định không đổi, cho dù là nhân
vật cấp chí tôn thì xét về độ khí cũng ít người sánh kịp!

– Quân Chiến Thiên? Ha ha bằng ngươi còn không xứng cùng lão phu nói chuyện.

Trên đỉnh tháp vanh lên thanh âm cười cợt của hắn

– Đêm qua, là ai to gan lớn mật dám lưu hai hộ vệ của Mộng Huyễn Huyết Hải
chúng ta, thẳng thắng đứng ra, đừng để lão phu gây khó dễ.

Một tiếng cười lạnh vang lên, một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng

– Mộng Huyễn Huyết Hải? Danh tiếng thật to ah! Chẳng lẽ hai tên trộm gà bắt
chó lén lén lút lút là người thuộc Mộng Huyễn Huyết Hải các ngươi là không thể
lưu sao?

Theo tiếng cười lạnh vang lên, một thân ảnh gầy cao theo trong bóng tối hiện
ra, một đầu tóc dài lăng không tung bay, ánh mắt như lôi điện, khoanh tay mà
đứng, dáng người cao ngất như núi. Đúng là, thảo nguyên ưng thần Ưng Bác
Không!

Ưng Bác Không tính cách xưa nay kiệt ngao bất tuân. Luôn luôn chính là làm
theo ý mình, nhất là không quen nhìn cảnh ỷ thế hiếp người này, cố tình hết
lần này đến lần khác hiếp người. Kẻ này vừa hạ xuống đã đem khí thế của kẻ cả,
từ trên cao nhìn xuống, Ưng Chí Tôn làm sao có thể không giận!

Sự việc hôm qua thẳng đến hôm nay Ưng Bác Không mới phảng phất nghe nói, vốn
là đang có cảm giác đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Tối nay thấy kẻ này tới, đúng là
đem món mình thích đến. Tuy rằng không biết chính mình rốt cuộc có đánh lại
không, nhưng cũng cứ đánh trước một hồi rồi hỏi sau!

Không nói thì không hiểu, chỉ bằng thái độ hò hét khoác lác không ra gì này,
trong lòng Ưng Bác Không cũng rất buồn bực. Tam đại Thánh Đại giỏi lắm sao?
Ngươi là cái gì mà chỗ này làm bộ làm tịch đệ nhất thiên hạ? Lão tử ta không
tiểu vào cho một hũ ấy chứ!

– Ngươi là ai?

Hoàng lão đưa ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối diện

– Trước tiên hãy tạm xưng tên ra! Nhìn xem ngươi có đủ tư cách chết ở trên
tay lão phu hay không. Cuộc đời Lão phu cũng không giết hạng người vô danh!

– Lão Tử chính là Ưng Bác Không! Đủ tư cách hay không đây? Ưng Bác Không hơi
ngửa đầu, rất là khinh thường nhìn lên vị lão tiền bối này. Trong mắt hắn, lão
đầu nhi này quả thực là hát khúc hí ca (khúc này hài)! Cái gì “Có đủ tư cách
chết dưới tay lão phu” “Dưới tay không giết hạng người vô danh” đây quả thực
là lời kịch trên đài diễn khúc hí ca mà. Hắn cũng không khỏi thầm than những
năm gần đây tam đại Thánh Địa danh tiếng hàng đầu đã đem những người này làm
hư!

– Đánh là đánh, cần gì lôi thôi. Lại còn văn vẻ, ngươi cho ngươi là kẻ văn
hoa lắm sao?

– Haha, Ưng Bác Không có lẽ chính là tân bát đại chí tôn hèn mọn? Ta biết
ngươi…

Hoàng lão nhíu hàng lông mi trắng, châm chọc nói.

– Chỉ là một loại cấp thấp, lấy thực lực của ngươi còn chưa đủ tư cách gia
nhập vào Mộng Huyễn Huyết Hải, chỉ bằng ngươi cũng dám đứng ở trước mặt lão
phu kêu gào? Ngươi còn không xứng cùng lão phu giao thủ!

– Xứng hay không, muốn biết phải ra tay mới biết được! Các hạ trắng trợn mà
đến, nghĩ đến cũng sẽ không dấu diếm thân phận của mình, không biết là vị nào
của Mộng Huyễn Huyết Hải? Có đảm lượng thì báo tên đi!

Ưng Bác Không hừ một tiếng, trái lại hỏi một câu.

– Được, nghe cho rõ đây tên tiểu bối, vả lại hãy đứng cho vững, ngàn vạn lần
không nên bị lão phu dọa cho rớt hồn phách!

Hoàng lão ngửa mặt cười vang, trợn mắt nói:

– Lão phu chính là Liệt Nhật Thiên Sơn – Hoàng Thái Dương!

– Ha ha ha…

Một tiếng cười theo trong hư không truyền ra, đang ẩn thân bên trong, Quân đại
thiếu thật sự nhịn không cười không được, lão nhân này tên thật tốt. Thậm chí
tên là Hoàng Thái Dương, càng thú vị chính là ngoại hiệu lại gọi là “Liệt Nhật
Thiên Sơn” cái này đúng thật là tuyệt phối! Muốn cho người không cười không
được.

Nghe đến cái tên cực kỳ buồn cười này, Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng xác nhận lão
đầu trước mắt này là Hoàng gia lão tổ tông.

Bất quá, Quân Mạc Tà tuy rằng cảm thấy được buồn cười, nhưng thảo nguyên thần
ưng lại an tĩnh, một chút buồn cười cũng không có.

Bởi vì cái tên: Liệt Nhật Thiên Sơn – Hoàng Thái Dương lại là cái tên truyền
kỳ trên chốn giang hồ một trăm ba mươi năm về trước! Hoàng Thái Sơn xuất thân
từ không có gì lạ, từ Hoàng gia thường thường, nguyên là tư chất có hơi tốt
một chút thôi. Nhưng đột nhiên có một ngày công lực lập tức tăng nhiều cấp
Thần Huyền, du lịch giang hồ, chung quanh tìm người khiêu chiến. Xuống tay tàn
nhẫn, không biết có bao nhiêu người chết ở tay hắn.

Tương truyền, huyền lực của hắn ta như vô cùng vô tận, lại tăng trưởng nhanh
chóng dị thường, cơ hồ sau vài năm ngắn ngủi từ Địa Huyền một đường điên cuồng
tăng lên đến Chí Tôn. Một lần ra tay, thiên hạ đã biết là tuyệt đỉnh cao thủ,
cũng năm đó trở thành huyền giả trung giai, một cái truyền kỳ thật lớn, một
cái truyền kỳ cực kỳ thần bí! Đồn rằng năm ấy hắn đã một mình đấu với hai đại
thú vương của Thiên Phạt Sâm Lâm mà không hề rơi vào thế hạ phong!

Sự tiến triển huyền lực của hắn là số một trong thiên hạ, là điều bí ẩn gây
xôn xao giang hồ! Đến tột cùng là lực lượng gì có thể làm cho một gã địa huyền
trong vài năm ngắn ngủn đột phá tới Thần Huyền, thậm chí là cảnh giới Chí Tôn?
Cái này cũng làm cho nhiều người muốn tìm ra nguyên nhân của hắn.

Năm đó hắn sung mãn, nhà có thể nói là khắp thiên hạ. Vô số cường giả liên hợp
tìm hắn trả thù, ngược lại lại bị một mình hắn giết chết tất cả, người chết
ngựa đổ thong dong mà đi.

Càng về sau Hoàng Thái Dương vô cớ biến mất, cũng từ đó kết thúc một đoạn
truyền kỳ.

Nguyên lai là cái gọi truyền kỳ biến mất bất quá là do hắn bị dẫn vào Mộng
Huyễn Huyết Hải! Mà sau khi Hoàng Thái Dương biến mất thì kẻ thù của hắn hướng
đến Hoàng gia chèn ép trong một thời gian dài nhưng hắn cũng không xuất hiện.
Ngay lúc đó Hoàng gia cũng mới biết hắn tiến nhập Mộng Huyễn Huyết Hải, nhưng
vì Hoàng Thái Dương thủy chung cũng không có tái xuất hiện, mà có cơ duyên
tiến vào Mộng Huyễn Huyết Hải cũng không còn có nhiều người biết đến, ngược
lại là mất đi mối liên hệ.

Hoàng gia mất đi chỗ dựa vững chắc này, sau đó cũng bất đắc dĩ liên tục chìm
xuống, mãi đến hôn nay lưu lạc thành một cái gia tộc huyền khí nho nhỏ. Nếu
những năm gần đây không phải là có con cháu có thông gia với Độc Cô thế gia,
làm chỗ dựa vững chắc thì có lẽ sớm đã tản mác không còn.

Cái gọi là không khéo không thành sách, vạn lần không nghĩ là ngay khi Quân
Mạc Tà cùng Đường Nguyên vừa mới bắt tay vào xử lý Hoàng gia, thì truyền kỳ
sát tinh thế hệ trước lại có thể hoành không xuất thế, lại tại nơi này!

– Nguyên lai là Hoàng lão tiền bối, chẳng lẽ Hoàng lão tiền bối tối nay đến
đây cũng chỉ là vì đùa giỡn uy phong sao?

Mặc dù biết người đối diện chính là Hoàng Thái Dương, Ưng Bác Không trong lòng
tuy rằng khiếp sợ, nhưng trên miệng nhưng vẫn là xảo quyệt cay nghiệt như vậy.

– Đùa giỡn uy phong? Lão phu thật cũng không để ý, có lẽ tiếp tục giết vài
người.

Hoàng Thái Dương liếc mắt làm bộ, lạnh lùng cười nói, thanh âm như cú:

– Tỷ như dựa vào hư danh, một vài cái vận khí mà trở thành bát đại chí tôn,
hoặc chính là bài danh hạng bét trong bảng chí tôn lại trơ mặt mo ra cho mình
là thiên hạ đệ nhất tiểu nhân vật

Ưng Bác Không giận tím mặt, hai mắt lệ quang lóe ra:

– Hoàng Thái Dương! Cấp mặt mũi cho ngươi, gọi ngươi một tiếng tiền bối, chớ
nghĩ ngươi dùng chiêu bài kia tác oai tác quái! Sóng Trường Giang lớp sau đè
lớp trước(ta dịch vậy chứ nguyên văn là: Trong chốn giang hồ, sóng sau đè sóng
trước), các ngươi đã già, hiện tại giang hồ, sớm đã không phải là ngươi có thể
hiểu rõ! Ngươi nay đã một cái truyền kỳ lỗi thời, ngươi không lo cái thanh
danh hai trăm năm bị lão tử làm hao tổn.

Hoàng Thái Dương cười ha ha, tựa hồ là nghe được câu chuyện cười cực kỳ buồn
cười, vui đến nỗi thân mình cười ngặt nghẽo.

Đột nhiên một cái thanh âm lạnh lùng trong trẻo không kiên nhẫn vang lên:

– Lão quạ đen từ nơi nào đến, nửa đêm kêu gào cái gì, không cho người khác
ngủ ah!

Cái thanh âm tựa hộ không vang dội, nhưng lại xuất hiện giống như là một tia
chớp tạo ra một áp lực vô thượng công kích lên Hoàng Thái Dương, giống như
trong đêm tối đột nhiên có một thanh kiếm từ trên cao trảm xuống đất!

Mỗi chữ đều như là lôi thần đang buồn bực mà phát tiết, một thanh âm trầm thấp
từ trên cao như nhịp trống khoan thai đánh xuống, lại làm cho thiên hạ nghe
được trong lòng cũng rung lên theo!

Theo mỗi một chữ cái, xuất hiện, một lần chấn động! Rung động! Giống như là
này một đám chữ đều hóa thành dùi trống lớn, như trực tiếp gõ đánh vào trong
lòng!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận