Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng, vuốt ve chòm râu, trầm tư nói:
– Quả là một…một…một… vấn đề hao tổn tâm trí a!
– Nếu như thế thật ….. Quả là đáng tiếc….. Nhưng nếu là tiểu tử
này…..nan giải, nan giải a…… Bất quá cũng không phải là một cái…một
cái….
Đông Phương Vấn Đao và Đông Phương Vấn Kiếm nhất thời cùng phì một tiếng, đảo
đảo hai cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ: “Xem ra chủ ý trong lòng của lão đại cũng
giống như vậy, chẳng qua trước mặt hai người bọn ta vẫn còn giả bộ, tỏ vẻ
thanh cao, đúng là một ngụy quân tử a”! Hai người trong lòng cựu kỳ buồn bực,
cái xấu là người khác nói, miễn sao không phải hắn nói, cái này là ý gì?
– Việc này cần phải từ từ… bàn tính kỹ lại đã.
Đông Phương Vấn Tình cuối cùng đưa ra một cái kết luận, rồi lại thở dài một
hơi, lo lắng nói:
– Mạc Tà…. Vừa rồi mắng con cũng chính là vì muốn tốt cho con thôi. Cữu cữu
cũng là bị lời đồn lừa gạt, cho nên cứ nghĩ tới con là có chút khó chịu. Nhưng
hôm nay, gặp mặt biết nguyên lai con lại hùng tư anh phát, tuổi trẻ tài cao,
trong số thiếu niên đồng lứa có thể xem là số một, nếu bà ngoại nhìn thấy
ngươi không biết sẽ vui mừng như thế nào! Nếu mẫu thân con có thể mở mắt ra
nhìn thấy con bây giờ, không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu?
Hắn nói đến đây, ba huynh đệ nhất thời song song cúi đầu, nghĩ đến muội muội
đã hôn mê mười năm nay, thần sắc cả ba người không giấu nổi nét ảm đạm, đau
thương.
– Kể một vài chuyện về mẫu thân cho ta nghe đi.
Quân Mạc Tà có chút sầu não, trong lúc nói ra hai tiếng ‘mẫu thân’ này, hắn
bỗng có phát hiện ngoài ý muốn, không ngờ trong lòng lại có cảm giác trìu mến
vi diệu, hơn nữa, khi nói ra hai từ mẫu thân này, dĩ nhiên lại không có nửa
điểm miễn cưỡng, tựa hồ đây là một chuyện tất yếu. Sâu trong tâm hồn, với
huyết mạch bản thân, dường như từ lâu hắn đã tiếp nhận giống như Tam thúc, gia
gia vậy….
Đông Phương Vấn Tình thở dài một tiếng, chất chứa cả sự than vãn. Dường như
hắn đã đoán trước được chuyện này, nhưng nhìn chòm râu run rẩy cũng đủ biết
trong lòng hắn đang vô cùng bi thống. Huynh đệ ba người nhìn nhau đều thấy
trong mắt đối phương nét ảm đạm, buồn bã khó nói thành lời.
– Mẫu thân của ngươi, khuê danh gọi là Đông Phương Vấn Tâm, là tiểu muội muội
mà chúng ta thương yêu nhất…. Ôn nhu, xinh đẹp, khả ái….
Đông Phương Vấn Tình thanh âm run rẩy, trầm thấp cực kỳ, hai mắt vốn đang mờ
mịt bỗng sáng lên như ngọn đốc, thanh âm giống như người nói mê, tựa hồ tất cả
những chuyện hắn kể ra đều dùng toàn bộ tinh thần, tâm huyết, bản thân dường
như cũng rơi vào trong mây mù kể lại câu chuyện của tiểu muội mội năm đó, tiểu
muội muội khả ái, tiểu muội muội khiến cho người ta yêu thương từ tận đáy
lòng….
Nhưng hôm nay…
– Chuyện năm đó đến nay ta vẫn còn nhớ rõ. Năm đó gia tộc từ trên xuống dưới
đều phản đối gả tiểu muội muội cho Quân Vô Hối, nhưng tiểu muội muội lại rất
quyết tâm, vô luận mọi người can ngăn thế nào cũng không thay đổi quyết định
của mình.
– Cuối cùng, mọi người cũng chẳng thể làm gì khác đành chấp nhận hôn sự của
hai người, lúc đó mẫu thân đã từng nói: “Vấn Tâm, nếu mọi việc không được như
ý thì hãy mau chóng trở về, đây vĩnh viễn là nhà của con!”
– Lúc đó, muội muội hạnh phúc cười nói: “Như ý bất như ý, Vấn Tâm nhiễm vấn
tâm. Vô hối chung vô hối, tình thâm động tình thâm.”
– Từ đó trở đi….
– Tới nay mọi người vẫn nhớ kỹ nụ cười hạnh phúc đó, như hoa xuân rực rỡ, để
lại vô vàn ấm áp trong lòng mọi người trong gia tộc!
– Nhưng ai ngờ, khi về nhà, nàng hoa dung tiều tụy, tâm như tro tàn; ngủ một
giấc mười năm, không còn là Vấn Tâm nữa!
– Nhớ lại thời gian mới đón nàng về nhà nàng vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là thần
sắc trống vắng, cô đơn không nói lời nào, cho đến ba ngày sau, lúc đó mẫu thân
cùng mọi người đang ở bên cạnh nàng, tiểu muội muội đột nhiên dùng hết khí lực
cuối cùng của mình, thì thào nói mấy câu: “Kim sinh vô hối, sinh sinh vô hối;
quân ký vô hối, thiếp diệc vô hối; vấn tâm hà tại? Chung quy vô hối! Thiên địa
vô hối, sinh tử vô hối!” (Kiếp này không hối hận, sống là người của Vô Hối, là
vợ Vô Hối, Vô Hối ở đâu Vấn Tâm ở đó! Thủy chung không hối hận, sinh tử cũng
không hối hận – DG)
– Nói xong câu đó, từ đôi mắt gần như khô cạn của nàng chậm rãi chảy ra hai
giọt nhiệt lệ rơi nhẹ xuống gối, rồi nàng từ từ nhắm mắt lại, từ đó hôn mê tới
tận bây giờ cũng chưa tỉnh lại.
– Mãi cho đến lúc hôn mê, trong lòng của tiểu muội muội vẫn không hối hận,
cũng không phải là cừu hận khắc cốt ghi tâm!
Sống, ta theo hắn; chết, ta theo hắn! Sống chết không hối hận!
– Mười năm qua, gia tộc đã tìm đủ mọi cách nhưng cuối cùng cũng kiệt lực, chỉ
có thể bảo trì một điểm sinh cơ cho nàng, bất luận dùng cách nào cũng không
thể làm cho nàng mở mắt!
– Nàng không hối hận! Đã không vướng bận gì nữa rồi…..
– Mẫu thân vì việc này bừng bừng nổi giận, hung hãn xuất động toàn bộ một
trăm chín mươi sáu sát thủ do gia tộc bồi dưỡng nhiều năm, có thực lực từ Địa
Huyền trở nên, sát lục giang hồ, trắng trợn trả thù! Đông Phương Thế Gia thích
khách, cũng vì chuyện này mà chỉ trong mấy năm danh chấn thiên hạ. Đối với
Phong Tuyết Ngân Thành lại càng cẩn thận chiếu cố, nhất thời làm cho toàn bộ
đại lục cảm thấy bất an, lo sợ.
– Nhưng Đông Phương Thế Gia dù có cường hãn tới đâu cũng chỉ là một gia tộc,
sao có thể đối đầu với cả thiên hạ.
– Cuối cùng bị tam đại Chí Tôn chặn đường, Lệ Tuyệt Thiên và Phong Tuyết Ngân
Thành đem chủ lực của Đông Phương Thế Gia vây ở Đoạn Long Cốc; ngay cả thần
long luôn thấy đầu mà không thấy đuôi là đệ nhất Chí tôn Vân Biệt Trần lúc đó
cũng xuất hiện.
– Hai bên làm một đổ ước, đánh một trận quyết định thắng bại!
– Một mình mẫu thân độc chiến Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu Gia Tiêu Hành Vân
và Tiêu Bố Vũ. Lúc đó cũng đã định trước: Nếu Tiêu gia bị thua, bất kể hai
người Tiêu Hành Vân và Tiêu Bố Vũ sống hay chết, hận cừu này liền xóa bỏ, còn
nếu mẫu thân bị thua, Đông Phương Thế Gia từ nay về sau thoái ẩn giang hồ.
– Vì vậy hai bên đánh một trận kinh thế, cũng có thể gọi là kinh thiên động
địa!
– Mẫu thân cuối cùng do đánh lâu mà đuối sức, hơn nữa lại độc chiến hai đại
Thần Huyền tứ phẩm cường giả, rốt cục thua một chiêu. Sau đó bị ép lập thệ
rằng: Trừ phi kiếm phong băng tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất thiên phạt
(đại khái là trừ khi tuyết trên đỉnh Kiếm Phong của Phong Tuyết Ngân Thành sụp
đổ, toàn bộ huyền thú ra khỏi Thiên phạt sâm lâm), bằng không, Đông Phương Thế
Gia vĩnh viễn không được xuất hiện ở trên đại lục! Nếu vi phạm lời thề, bát
đại Chí Tôn sẽ hợp lại trừng trị!
– Trong số thiên hạ bát đại Chí Tôn có mặt khi đó thì Úy Lam Chí Tôn Mộng
Hồng Trần cùng Thần Ưng Chí Tôn Ưng Bác Không là hai người chưa có thực lực
Chí Tôn. Sau chuyện lần đó hai người này thất tung, khi xuất hiện trở lại mới
có thực lực là Chí Tôn như bây giờ.
– Nhưng…. Trận chiến ấy tuy rằng mẫu thân thất bại nhưng cũng lưu lại hậu
thủ, Tiêu Hành Vân cùng Tiêu Bố Vũ hai người, từ đó về sau, tu vi chỉ dừng lại
mức Thần Huyền tứ phẩm, cả đời vô vọng đột phá Chí Tôn cảnh giới!
– Mà sau trận đánh đó, mặc dù chiến quả vô cùng huy hoàng nhưng Đông Phương
Thế Gia thủy chung vẫn không khỏi nguyên khí đại thương…..
– Ngoại trừ khi Vô Ưu, Vô Sầu chết trận có xuất hiện thêm một lần, còn đâu
thì mười năm qua Đông Phương Thế Gia không có xuất hiện trên đại lục thêm một
lần nào nữa…..
Đông Phương Vấn Tình đem tất cả những chuyện xảy ra từ năm đó cho tới nay nói
qua một lượt, vô luận là Đông Phương tam huynh đệ, hay là người hỏi như Quân
Mạc Tà, sau khi nghe hết đoạn bí sử thì cả bốn người ở đây đều cảm thấy trong
lòng như có một tòa đại sơn đè nặng, dồn ép tới mức làm cho người ta không thở
được. Quân Mạc Tà ngơ ngác nhìn ánh nến chập chờn. Tuy trên mặt không lộ ra
bất cứ biểu tình nào, nhưng trong lòng đã nổi lên vô vàn sóng gió.
Lúc đó, nhất thời trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mẫu thân dù chết không hối
hận, cùng với đó bản thân hắn như được sống lại với mọi chuyện xảy ra năm ấy,
tựa như nhìn thấy cảnh thích khách của Đông Phương Thế Gia trải khắp đại lục,
tiên huyết đoạt mệnh, không đắc thủ không thôi; cứ như vậy mà tung hoành giang
hồ, uy lăng thiên hạ!
Thần trí lại như bay về tham dự trận chiến tại Đoạn Long Cốc năm đó; tựa như
chứng kiến hết sự tuyệt vọng trong mắt từng thành viên của Đông Phương Thế Gia
trong trận chi chiến ấy! Trận chiến ấy, Đông Phương lão phu nhân có thể thắng
mà lại không thể thắng, không thể bại nhưng vẫn phải bại! Ngay cả khi có mười
thành nắm chắc cũng vẫn phải cam tâm thủ bại!
Bại, có thật nhiều cách, nhưng bại như thế so với thắng còn khó khăn hơn!
Có Vân Biệt Trần, Lệ Tuyệt Thiên, Hàn Phong Tuyết tọa trấn, đó chính là ba
người bài danh đầu tiên trong bát đại Chí Tôn khi đó! Nếu như Đông Phương Thế
Gia thắng….. Huyết hải thâm cừu này há có thể một lời xóa bỏ sạch sẽ?
Đúng là chuyện đùa! Nói tuy nghe êm tai vạn phần nhưng sợ rằng sau đó dù cho
Đông Phương Thế Gia muốn xóa bỏ, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia chắc chắn
cũng kiên quyết không chịu! Hai lão tổ tông đều chết trận, há có thể không báo
thù này?
Mà tam đại Chí Tôn há lại có thể cho phép xảy ra chiến hỏa phân tranh? Cho nên
đó chính là bi kịch của Đông Phương Thế Gia, thời gian bị chặn đường cũng đã
được định sẵn rồi! Vì sinh tử tồn vong của Đông Phương Thế Gia, Đông Phương
lão phu nhân không thể không bại, không muốn cũng phải chấp nhận thất bại!
Có thể thắng, nhưng lại phải bại, đây là loại bi tráng gì!
Quân Mạc Tà chắc chắn một điều rằng, mọi người có mặt lúc đó ai ai trong lòng
cũng đều hiểu rõ! Trận chiến năm ấy, lão phu nhân tuyệt đối không bại; bằng
không há lại có thể thua vừa đúng một chiêu? Rồi lại âm thầm đả thương Tiêu
Hành Vân, Tiêu Bố Vũ, làm cho tu vi của hai người cả đời chỉ dừng lại ở Thần
huyền tứ phẩm?
Kết quả này căn bản là do áp lực của ba vị Chí tôn tạo nên mà thôi! Cho nên
Đông Phương Thế Gia phải chịu khuất phục!
Đột nhiên, trong lòng Quân Mạc Tà đối với tam đại Chí Tôn xuất hiện một tia
phản cảm!
Trừ phi kiếm phong băng tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất Thiên Phạt! Đây là
loại điều kiện chó má gì vậy?
Căn bản là loại điều kiện vĩnh viễn không xảy ra a!
Con mẹ nó, sao các ngươi không nói thẳng là trừ khi long trời lở đất mới chấp
thuận cho Đông Phương Thế Gia tái xuất đi?
Nếu có một ngày lão tử cùng bọn chúng đổ ước, chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện:
Chuột bay đầy trời, hùng ưng bơi loạn dưới nước ! Cá tung tăng đầy đường!
Con bà nó, chính là như thế!
– Cũng vì chuyện này mà mười năm trước, mẫu thân cùng với Quân gia các ngươi
chính thức quyết liệt!
– Bởi vì cách làm của gia gia con làm cho mẫu thân ta, cũng chính là bà ngoại
của con vô cùng bất mãn, thậm chí là phản cảm tới cực điểm!
Đông Phương Vấn Tình thở dài sườn sượt, trong mắt cũng không biết hiện lên tư
vị gì.
Quân Mạc Tà nhất thời trầm xuống, việc này… tuy hắn có muôn ngàn lời muốn
nói nhưng lại không biết diễn đạt như thế nào. Tính tình của gia gia hắn hiểu
rất rõ, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ chịu xung đột với hoàng gia; nói không
chừng là bên ngoại cũng muốn tận diệt Thiên Hương hoàng gia, chẳng qua là vì
gia gia không chịu mà thôi.
Cũng chình vì lập trường hai bên đối lập như thế nên mới xảy ra tình cảnh
quyết liệt giữa hai nhà!
Mà thôi, với tính cách ngu trung như của gia gia thì cái loại sự tình như thế
này hoàn toàn có thể đoán được. Nhưng hiện tại, đã trải qua nhiều năm như vậy
mà hai bên vẫn không thay đổi….
– Quân Chiến Thiên một đời anh hùng, tính tình ngay thẳng, trung nghĩa vô
song; tuy đây là ưu điểm lớn nhất nhưng cũng lại là tử huyệt duy nhất của ông
ta!
Đông Phương Vấn Tình thở dài một tiếng nói:
– Từ xưa đến nay, chim hết thì bẻ cung; thỏ hết thì chó săn cũng đem thịt.
Càng là trung nghĩa vô song, cả quốc gia khâm phục, chiến tướng uy vọng càng
cao, thì kết quả cuối cùng nhận được lại càng bi thảm, không phải đột tử sa
trường, thì chính là xét nhà diệt tộc… Công cao lấn chủ a!
Đông Phương Vấn Tình ánh mắt đầy thâm ý nhìn Quân Mạc Tà, sau đó ngâm nga nói:
– Cao quan lộc hậu a túc đạo, vinh hoa phú quý tẫn phiêu miểu; hà như túng
hoành thiên địa gian, khoái ý ân cừu nhâm tiêu diêu.( Quan cao lộc hậu cũng
chỉ là hư danh, phú quý vinh hoa có cũng như không, sao có thể bằng được tung
hoành thiên địa, khoái ý, ân cừu tiêu diêu tự tại – DG)
– Ha ha…. Cái này, các ngươi không cần lo lắng; các ngươi xem ta có giống
với một người ngu trung không?
Quân Mạc Tà cười cười, muốn làm dịu bầu không khí vốn đang nặng nề đi một
chút. Bằng không, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả bốn người đều bị ép cho
không thở được.
Đông Phương Vấn Tình nói:
– Tiểu tử con đích xác không giống! Ngược lại như một tiểu hoạt đầu (kẻ dối
trá, láu cá), không, phải gọi là một đại hoạt đầu mới đúng!
Quân Mạc Tà rất hiếu kỳ nên hỏi:
– Nếu Đông Phương Thế Gia không thể ra mặt, vậy con sẽ thế nào đây?
– Đông Phương Thế Gia tất nhiên không có khả năng quang minh chính đại xuất
hiện, nhưng chúng ta vẫn có thể đi lại trên giang hồ, miễn là không mang danh
nghĩa Đông Phương Thế Gia hành sự, mai danh ẩn tích, chẳng lẽ như vậy không
được sao? Nếu quả thật toàn bộ gia tộc đều như con rùa rụt đầu trốn trong núi,
không phải là muốn chết đói đấy chứ?
Đông Phương Vấn Đao nhìn Quân Mạc Tà, hai mắt dường như muốn nói: “Ngươi rất
ngu…!”
Quân Mạc Tà ngạc nhiên…
– Lại nói lúc này đây, huyền thú triều quả là cường đại trước nay chưa từng
có, về phần liên quân đương nhiên là tập hợp tất cả những thế lực mạnh mẽ nhất
có thể, cho nên ba người bọn ta đồng thời ra ngoài lần này, cũng chính là muốn
cùng với Huyết Hồn sơn trang đạt được một cái cam kết.
Đông Phương Vấn Tình ha hả cười, xem như là vì Quân Mạc Tà giải vây.
– Cam kết?
Quân Mạc Tà hai mắt trơn trừng.