Nhưng trong lòng Quân Mạc Tà lại nghĩ: “Điều này không phải là quá xảo hợp
sao?”
Mình vừa nói tên họ ra, ngay lập tức đã có tận ba vị cữu cữu?
Quân Mạc Tà đành cười khổ, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp làm người hắn
cảm thấy chân tay luống cuống như vậy, hắn cười khan nói:
– Ta… cái kia… hắc hắc… Tam thúc ta đang ở ngay phía sau. À…à…. Có
thể người chuẩn bị đến đây rồi, cho nên…ha ha, cái này…cái đó…hay là chờ
hắn tới rồi nói đi”
– Vì sao hắn lại ở đằng sau?
Đông Phương Vấn Kiếm nhất thời nhướng mày, vông cùng bất mãn nói:
– Vì sao hắn lại không ở phía trước?
– Tam thúc là chủ soái, tự nhiên cần phải đi cùng đại quân; mà ta là tiên
phong…
Quân Đại tiên phong nói:
– Ta đi trước gặp núi mở đường, gặp sông suối thì bắc cầu.
Hắn vừa nói xong câu đó, nhất thời mồ hôi đầy đầu. Ngay cả Quản Than Hàn cùng
Tiểu Nghệ đang đứng nghe bên cạnh cũng nhịn không được phì cười. Tiểu tử này
dọc đường đi, hắn có thực hiện nghĩa vụ của quân tiên phong sao? Càng không
nói đến cái gì mà “gặp núi mở đường, gặp sông suối thì bắc cầu.”
Gặp núi mở đường thật ra là có làm, bất quá đường hắn mở ra “rộng” đến độ vừa
đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua; về phần gặp sông suối bắc cầu thì hoàn toàn
là nói dóc….
– Cái gì? Tên Quân Vô Ý hỗn đản này! Không ngờ dám bắt cháu của ta làm tiên
phong cho hắn! Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào? Hắn mất trí rồi
à, chẳng lẽ chuyện năm đó hắn đã quên sạch rồi sao?
Đông Phương Vấn Tình giận dữ nói tiếp:
– Muội muội của ta chỉ còn một đứa con trai duy nhất mà hắn dám lấy quyền đại
tướng phân công như vậy? Thật… thật vô liêm sỉ mà! Hỗn trướng, cực kỳ hỗn
trướng.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao nhất thời đều lửa giận xung
thiên, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau, bộ dạng như muốn hảo hảo hỏi thăm
Quân Vô Ý một phen.
Mọi người tại đây nhất thời trợn mắt líu lưỡi; cái này cũng quá bưu hãn a. Ba
vị cưu cữu chưa được thừa nhận này không ngờ cũng rất dung túng cho người nhà
a….
– Ách, Mạc Tà, cái tin đồn nói gì mà Quân đại thiếu gia quần áo lụa là thành
tính, khi nam phách nữ, hoành hành ngang ngược, hành vi lưu manh…cái này hẳn
không phải là nói ngươi đấy chứ? Ngươi còn có một tên huynh đệ rất thân họ
Đường gì đó đúng không?
Đông Phương Vấn Tình vất vả diễn đạt ý tứ của mình, thậm chí vẫn cảm thấy do
dự với suy đoán của mình một chút. Ngay bản thân hắn cũng không tin vào điều
này.
Quân Mạc Tà, Độc Cô Tiểu Nghệ, Quản Thanh Hàn, còn cả tứ đại hộ vệ bên cạnh
đồng thời trợn mắt líu lưỡi, mặt mũi xám xịt.
– Ai nha, ta nói đại ca này, ngươi hỏi như vậy có thấy vô lý không?
Đông Phương Vấn Kiếm rất không hài lòng khi nghe đại ca của mình hỏi:
– Người xem xem, hãy nhìn đứa cháu tốt của chúng ta đi, tuấn tú cao ráo như
thế, ngũ quan đoan chính, một thân tuyệt học kinh thế hãi tục; ngay cả lão tam
giao thủ với hắn cũng bị thua te tua, hung hăng té nhào, nhìn có giống một tên
công tử quần áo lụa là ngồi chờ chết không?
– Cái gì gọi là hung hăng té nhào?
Đông Phương Vấn Đao rất là bất mãn, gân cổ cãi lại:
– Chẳng qua ta thấy hắn tuổi còn trẻ, hơn nữa lại là cháu của chúng ta. Vì
thế, chơi đùa với hắn một chút thôi, với thân thủ của đệ, huynh coi có khả
năng bại trong tay tên tiểu mao tử như hắn không?
– Phì, đệ nói những lời này không mặt đỏ sao? Lúc trước đệ biết hắn là cháu
ngươi sao? Thổi da bò cái gì.
Đông Phương Vấn Kiếm cười nhạt:
– Chính mình học nghệ không tinh, thua người lại còn giảo biện, hơn nữa, đệ
bị thua bởi chính cháu của mình cho nên cũng không mất mặt lắm, đệ còn lăn tăn
cái gì? Thật là không có chút phong độ của trưởng bối mà.
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
– Giống hệt đại ca, đứa cháu như thế mà bản thân lại muốn làm hắn mất mặt.
Đúng là chưa bao giờ thấy qua cữu cữu nào như vậy.
– Ta chỉ là hỏi một thăm một chút thôi.
Đông Phương Vấn Tình uy nghiêm nói:
– Hai người các ngươi làm gì mà động một chút đã sốt sắng lên thế. Câm hết
miệng cho ta.
Quân Mạc Tà lộ vẻ xấu hổ.
Hai kiếp làm người cho tới bây giờ, hắn ít khi cảm thấy xấu hổ như vậy. Mặc dù
hắn biết cầm đao đâm cữu cữu của mình là sai nhưng nghe mấy lời vừa rồi quả
thực hắn chỉ muốn đâm thêm cho vài nhát. Vốn hắn không dám nghĩ danh tính của
mình lại vang xa đến như thế, quả thực như “sấm động bên tai”. Bất quá, cái đó
lại là ác danh, cái gì mà “hạo nguyệt đương không”(trăng sáng trên cao) cũng
không thể sánh được, tuy nhiên, theo như hắn nghĩ, không để lại tiếng xấu muôn
đời đã là một điều phi thường may mắn rồi.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhịn không được mở miệng oa oa cười. Nàng ôm bụng cười, cười
đến nỗi cả người run rẩy. Thỉnh thoảng hai con mắt lại còn hấp háy nhìn về
phía Quân Mạc Tà đầy vẻ trêu chọc, sau đó lại càng cười lớn hơn.
Còn bốn người Vương Đống thì quay mặt đi chỗ khác, cả bọn không dám để cho
Quân Mạc Tà nhìn thấy bộ dáng nhịn cười tới mức mặt mũi méo mó như lúc này của
mình. Cũng chính vì bọn họ nhịn cười quá mức cho nên trong cổ họng của bốn
người liên tục phát ra những âm thanh nghe vô cùng quái dị.
Ngay cả người luôn luôn thận trọng như Quản Thanh Hàn cũng phải cố nhịn cười,
trên khuôn mặt lúc nào cũng băng lãnh của nàng đã xuất hiện nét tiếu ý. Thân
là con dâu Quân gia, đối với thân thế mẫu thân của phu quân, nàng cũng biết
được đôi chút, nàng biết đó là một thế gia có địa vị trong giang hồ. Tuy ít
người biết đến nhưng tuyệt đối là một thế lực phi phàm. Hôm nay vừa gặp quả
nhiên kinh người, ba vị lão gia cữu cữu này, bất kể là ai trong số ba người
bọn họ cũng có thực lực là Thần Huyền, cái này đúng là quá dọa người mà.
Quản Thanh Hàn sợ hãi than. Bao nhiêu lo lắng trong lòng nàng lúc trước đã vơi
đi không ít. Chuyến đi Thiên Nam lần này chắc chắn phải đối mặt với Huyến Hồn
sơn trang, với tính tình ngay thẳng của Quân Vô Ý lại cộng thêm sự nóng nảy
của Quân Mạc Tà, rất dễ dàng xảy ra tranh chấp, cãi vã. Thế nhưng có ba đại
cao thủ hôm nay đi cùng, đúng là làm cho nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều!
Quân Mạc Tà hai mắt trợn trừng, đưa tay gãi gãi đầu, sau đó buông tay, hai tay
không ngừng đưa ra, nhún nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội nói:
– Thiên Hương Thành, xác thực không có người thứ hai nào tên là Quân Mạc Tà,
đời thứ ba của Quân gia ngoài ta ra cũng không có thêm nam đinh nào khác….
bất quá, người có thể khẳng định đó là những lời nói về ta?
– Thật sự khó có thể là con a?
Ba người Đông Phương Vấn Tình nhất thời giật mình mở to mắt. Theo như lời đồn
hắn là một tên công tử quần áo lụa là, tội ác tày trời, táng tận lương tâm.
– Rác rưởi!
Quân Mạc Tà mặt mũi xám xịt, giận dữ nói:
– Kẻ nào dám nói ca ca ta như thế? Ta mà là loại người này à! Thật… thật là
chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Cực kỳ hoang đường! Ca tuổi còn trẻ đầy triển
vọng, thích làm vui người khác, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Ở Thiên
Hương thành cũng là một trong số những người đức cao vọng trọng, hiệp cốt nhu
tràng, kiếm đảm cầm tâm, có thể nói là tiếng lành đồn xa, người người đều
biết, cái tin đồn kia…
Độc Cô Tiểu Nghệ “Ha” một tiếng, ôm bụng đứng lên.
Ba người Đông Phương Vấn Tình khuôn mặt vốn đã tràn đầy khiếp sợ nhưng ngay
sau đó cũng trở nên co giật, Đông Phương Vấn Kiếm trừng mắt quát:
– Thằng nhóc này, con xưng ca với ai đấy? Lão tử là cữu cữu của ngươi đó! Một
điểm tôn trọng cũng không có!
Quân Mạc Tà vân vê tóc mai, vô cùng phiền muộn nói:
– Thân phận của các ngươi à, cái này… cứ bình tĩnh. Đợi Tam thúc ta đến rồi
xác nhận cũng không muộn.
Ba đại Thần Huyền nhất thời râu tóc dựng ngược, hai mắt trợn trừng, vô cùng
buồn bực, nói thế này là ý gì đây, lẽ nào tên Tam thúc hỗn trướng của ngươi
không xác minh thì thân phận cữu cữu của bọn ta cũng sẽ không được công nhận
sao?
Đêm đó, doanh trướng được dựng lên. Đương nhiên ba người Đông Phương Vấn Tình
không chút khách khí độc chiếm ba chỗ.
Buổi tối, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Quản Thanh Hàn lén lút chạy ra ngoài, một
người canh chừng cho một người tắm. Hai người cảm thán không thôi, đây quả là
cơ hội tốt tránh việc Quân đại thiếu gia rình trộm, hiện tại hắn đang rất
“hứng thú” bồi tiếp ba vị cữu cữu nói chuyện, trong lòng cảm thấy phiền muộn
vô cùng, không khỏi thở dài một hơi, hận không thể đem ba vị cữu cữu trước khi
xác định thân phận này đánh ngất xỉu quẳng ra khỏi doanh trướng.
Quân Mạc Tà trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc:
– Đừng nghĩ các ngươi là cữu cữu của ta thì muốn làm gì cũng được nhá? Nếu
không phải là không thể đánh các ngươi thì ta đã sớm động thủ rồi!
Cho nên kế hoạch không khỏi phải thay đổi một chút a!
Đã không thể làm theo kế hoạch đã được định sẵn, lại còn phải hao tổn tinh
thần kinh khủng để nói chuyện phiếm…
Nguyên lai nói chuyện phiếm cũng là một việc hao tổn tâm lực của con người
a……
– Nói như vậy, lần này các ngươi đến Thiên Nam chính là đi vào một cái bẫy
giăng sẵn? Thậm chí còn là thập tử nhất sinh?
Đông Phương Vấn Tình sắc mặt ngưng trọng hỏi.
– Có cạm bẫy hay không bây giờ vẫn còn khó nói, bất quá lần đi Thiên Nam này,
đúng là cừu gia tụ hợp a.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc:
– Hơn nữa cừu gia của chúng ta cũng không phải người bình thường, ví như
Phong Tuyết Ngân Thành này, Huyết Hồn Sơn trang cũng được tính là một trong số
đó; ngoài ra, hừ hừ…., mấy tên tiểu tử được bố trí vào quân doanh chuyên để
gây rối… cái này không đáng để ý.
Ba người đồng thời hít một hơi lãnh khí:
– Phong Tuyết Ngân Thành thì rõ rồi, nhưng còn Huyết Hồn sơn trang là chuyện
gì đây?
Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng, đem tất cả đầu đuôi nguyên căn sự tình nói qua
một lượt, sau đó, bất đắc dĩ nói tiếp:
– Đại tẩu lần này vốn không nên đi theo chúng ta đến Thiên Nam, nhưng vì lo
lắng cho hai thúc cháu nên nàng mới làm vậy; dụng tâm của nàng thế nào ta há
lại không thể nhìn ra? Nếu không như vậy thì lấy tính cách một người luôn lãnh
đạm với thế sự như nàng sao lại có thể lấy cái chết của mình để uy hiếp, bắt
ta phải cho nàng cùng đi tới Thiên Nam? Chuyện này từ lâu ta đã nghĩ đến; bất
quá còn đang phân vân đối sách mà thôi.
– Tên nhi tử hỗn trướng của Lệ Tuyệt Thiên không ngờ muốn cướp cháu dâu của
bọn ta? Rác rưởi! Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!
Quân Mạc Tà vừa nói xong, ba người Đông Phương Vấn Tình nhất thời nhảy dựng
lên. Vẻ mặt đầy căm phẫn, không kìm nén được!
– Đợi khi tới Huyết Hồn sơn trang, lão phu không nói hai lời, trực tiếp đem
tiểu tử kia thiến đi! Để cho hắn hết si tâm vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt
thiên nga. Con mẹ nó, cũng không nghĩ tên tiểu tử cứt chó đó lại có cái đức
hạnh tới mức này.
Đông Phương Vấn Đao căm giận tay chặt xuống một cái.
Quân Mạc Tà ách một tiếng, hắn thế nào cũng không có nghĩ ba vị cữu cữu trước
mặt lại phản ứng dữ dội như vậy.
– Mạc Tà, ngươi nói “đại tẩu” kia có phải chính là nữ oa nhi băng lãnh ở cùng
chỗ với ngươi hôm nay?
Đông Phương Vấn Tình cẩn thận dò hỏi.
– Đúng, chính là nàng.
Quân Mạc Tà thuận miệng đáp một tiếng, hắn cảm giác cố gắng nói chuyện với ba
vị cữu cữu này thêm cũng chẳng mang lại kết quả gì, trời đã về khuya, hắn có
chút buồn ngủ rồi.
– Haizz, cũng là một oa nhi mệnh khổ a. Đáng thương thay còn chưa gặp qua vài
lần thì trượng phu đã hy sinh rồi, cũng vì một lời đính ước với người đã mất
mà tới ở tại Quân gia các ngươi. Với một nữ tử như hoa như ngọc như vậy mà
nói, đúng là uổng phí tuổi thanh xuân của mình mà, khuê phòng lẻ bóng, âu cũng
khó tránh khỏi đau khổ a?
Đông Phương Vấn Tình thương xót thở dài một tiếng, rồi yên lặng than vãn không
thôi.
Đông Phương Vấn Kiếm trên khuôn mặt gầy gò lãnh khốc xuất hiện nét tiếu ý,
nói:
– Mạc Tà này, theo ta thấy oa nhi này thiên đình đầy đặn, mi thanh mục tú,
thân thể thướt tha. Chính là một “nghi nam chi tương” (nói về người có mông to
^^!), lại nói, lớn lên cũng sẽ có chút tươi ngon mọng nước, đúng không?
Quân Mạc Tà hai tay duỗi ra, mơ mơ màng màng nói:
– Đúng vậy, quả thật sẽ rất tươi ngon mọng nước.
Hắn vừa nói vừa nuốt nước miếng ực một cái.
– A, đã như vậy thì cần phải nói nhiều làm gì?
Đông Phương Vấn Đao vỗ tay một cái, vui vẻ nói:
– Dù sao cũng là người Quân gia, chẳng lẽ còn chạy đi đâu được? Cháu lớn đã
không còn, không phải còn một đứa cháu nhỏ này hay sao, tục ngữ nói quả không
sai, phù sa không chảy ruộng ngoài a!
– Lão tam câm miệng! Nói bậy bạ cái gì đó?
Đông Phương Vấn Tình sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát:
– Cái gì mà “phù sa không chảy ruộng ngoài”? Đây lời người làm cậu như đệ có
thể nói sao? Đúng là làm càn! Ý nghĩ viển vông, ăn nói bừa bãi! Thật là vô
liêm sỉ!
Đông Phương Vấn Đao sợ nhất là vị đại ca này, thấy hắn tức giận, nhất thời rụt
đầu lại, không dám lên tiếng.
Quân Mạc Tà nhất thời cũng bị tiếng quát làm cho hoảng sợ, giật mình tỉnh lại,
mơ hồ hỏi:
– Cái gì…cái gì mà “phù sa không chảy ruộng ngoài”?