Đây thuần túy không phải là dày vò người sao?
Triệu thị gia tộc mỗi người sắc mặt đều nghiêm túc, giống như là mẹ chết vậy,
nếu là những lúc khác thì cả bọn đã vênh váo tự đắc rồi, ta khinh, lão tử can
dự cùng các ngươi quả thực bị bọn ngươi biến thành tạp dịch! Bọn ngươi tưởng
mình là hoàng đế còn lão tử là ngự tiền thị vệ sao? Cho nên dọc đường đi, Mạnh
Hiểu Tùng có thể nói là buồn bực tù túng.
Giờ khắc này, cả ngày liên tiếp cưỡi ngựa trên đường, mông cơ hồ bị lưng ngựa
làm cho nở thành hoa, mắt thấy màn đêm dần buông xuống, đang tự nhủ cuối cùng
cũng được nghỉ ngơi, đang suy nghĩ tiếp, tìm khách điếm, nữ nhân cùng uống
rượu, nếu hứng lên tìm mấy cô bé cùng vui vẻ chút thời gian; thế mà không thể
tưởng được lại ra một mệnh lệnh thúc mọi người tiếp tục đi nhanh!
Thế này còn có thiên lý hay không, có đạo lý hay không?
Bọn lão tử mỗi lần bình thường làm nhiệm vụ đều như là du sơn ngoạn thủy vậy,
nào có gian khổ như thời gian này?
Nếu không phải các ngươi đáp ứng cái giá trên trời năm vạn lượng bạc, lão tử
sao có hứng thú tự mình đi một chuyến chứ? Nhưng lão tử cần các ngươi để làm
người, chứ không cần các người tiếp tục tự mình như con lừa trong rạp chui ra
chui vào!
Kết quả là Mạnh Hiểu Tùng Mạnh phó hội trưởng cũng không nhịn được nữa, liền
đi lên lớn tiếng chất vấn.
– Sự tình trọng đại! Không thể không làm cẩn thận! Mạnh phó hội trưởng độ
lượng rộng rãi cao thượng, xin hãy thông cảm một chút.
Triệu Vô Cực miễn cưỡng cười cười, chắp tay cung kính.
– Con bà nó! Sự tình trọng đại, trên đường đi một câu này ngươi nói ít nhất
tám trăm lần rồi, ngươi không thấy phiền nhưng cha ngươi phiền lòng lắm! Triệu
Vô Cực, là đàn ông ta khuyên ngươi đừng có vẻ mặt bất cần, cha ngươi trả cho
ta số tiền lớn, ta mới đến bảo tiêu, cũng không phải là gia đinh trong Triệu
gia các ngươi, điểm này, ngươi phải hiểu rõ ràng, ngàn vạn lần không cần cho
ăn mỡ heo mà lừa ta a!
Mạnh Hiểu Tùng bực mình, dọc đường đi đã nghe câu ‘sự tình trọng đại’, nghe
đến nỗi chai lỗ tai rồi, hiện tại đã gần đến Thiên Hương thành, lại nghe được
câu đó, rốt cuộc nhịn không được bạo phát.
Triệu Vô Cực cười khổ một tiếng, đang muốn cất lời, giải thích một chút, chung
quy người một nhà không thể nội chiến, nhưng đột nhiên, có bốn con ngựa uy
mãnh đồng thời phi đến, mang theo bốn kị sĩ vẻ mặt lạnh tanh xuất hiện, trừng
mắt nhìn Mạnh Hiểu Tùng lạnh lùng nói:
– Làm sao vậy? Ồn ào cái gì? Tiểu tử, mẹ ngươi chết hay sao mà hô to gọi nhỏ
vậy, có gì bất mãn sao?
Bốn kị sĩ này đều thuộc Thần Phong vệ đội, lặn lội đường xa, trong lòng đã kêu
khổ thấu trời; nhưng thấy Mạnh Hiểu Tùng lại là người đầu tiên gây khó dễ,
liền không nguyện ý.
– Chúng ta còn không tỏ vẻ không hài lòng, vậy ngươi tỏ vẻ cái chó gì?
Mạnh Hiểu Tùng rõ ràng cảm nhận được sát khí lành lạnh từ bốn người toát ra!
Trong lòng giận tím gan bầm mặt: Mấy người chỉ là trình độ Kim Huyền võ sĩ,
lại có thể dám trước mặt cao thủ Địa Huyền ta mà ra vẻ ta đây ư? Cư nhiên còn
muốn uy hiếp ta? Còn chửi ta?! Vậy …còn có thiên lý sao? Còn có đạo lý sao?
– Thế nào? Mấy người các ngươi có ý kiến gì sao?
Mạnh Hiểu Tùng giương đôi mắt sắc lạnh, một tay cũng án lên chuôi kiếm, lạnh
lùng đối nhãn.
Nhưng rất nhanh Mạnh Hiểu Tùng liền hối hận, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, từ bốn
phương tám hướng mười mấy tên võ sĩ liền xúm tới, xoạt xoạt xoạt vài tiếng
vang lên, một chuỗi hàn quang phát ra nào là trường kiếm nào là đại đao tuốt
ra khỏi vỏ, chỉ một tiếng hét, hơn mười người không cần tiếng thứ hai, đồng
thời hướng phía mình vọt tới, đao kiếm không lưu tình chút nào chém ngay!
Điên rồi! Gặp phải lũ điên rồi!
Nhắc tới những người này tuy rằng người đông thế mạnh, riêng rẽ chỉ có tu vi
Kim Huyền, chắc chắc chưa là đối thủ của Mạnh Hiểu Tùng đã đạt cảnh giới Địa
Huyền, nhưng những người này hành động lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi
người, dù nói thế nào cũng là đồng bọn của nhau, đừng nhìn Mạnh Hiểu Tùng có
vẻ không thoải mái, cũng không đến mức trực tiếp động thủ, thế nhưng những
người này không cần giảng đạo lý! Nói động thủ liền động thủ một chút chuẩn bị
cũng không cần.
– Dừng tay, tất cả dừng tay! Mọi người là người một nhà!
Triệu Vô Cực đầu đầy mồ hôi, vội vàng vọt tới khuyên giải.
Keng keng vài tiếng vang vang lên, cuối cùng vòng vây tấn công cũng dãn ra,
nhưng một lượng lớn kị sĩ khác lại tiến lên chuẩn bị, rất rõ ràng, các võ sĩ
này tuy rằng thực lực không cao, nhưng chiến trận hợp kích lại rất nhuần
nhuyễn, một khi đã bắt đầu công kích, liền tầng tầng lớp lớp như tre già măng
mọc, liên tục không dứt, địch nhân còn chưa ngã xuống tuyệt không dừng tay!
Triệu Vô Cực cơ hồ nghẹn họng không nói nên lời:
– Chư vị! Chư vị, đều là người một nhà; chúng ta cùng vì đại sự, cần gì phải
làm gì tổn thương hòa khí với nhau chứ?
Ngàn vạn lời khuyên giải, rốt cuộc song phương đều đình thủ.
Thị vệ của nhị hoàng tử, từ xưa đến nay hoành hành ngang ngược quen rồi, sao
đem Mạnh Hiểu Tùng để trong mắt? Coi như ngươi tu vi có là Địa Huyền thì sao?
Người có thân thủ Địa Huyền chết cũng không phải ít, chẳng lẽ còn kém ngươi
sao?
Đừng thấy ngươi Địa Huyền, còn chúng ta trình độ chỉ là Kim Huyền mà tinh vi,
các ông đây thân là đái đao thị vệ, là quan, ngươi chỉ là dân đen thôi! Chỉ
cần ngươi còn cách Thiên Huyền khoảng cách xa vời, vậy ngươi muốn thế nào các
đại ca cũng chiều ngươi, ngươi có dám không? Con mẹ nó ngươi mà dám các ông
chụp cho cái mũ tạo phản lên đầu khiến ngươi ngốc đi!
Mấy thị vệ vương phủ thần tình ác ý nhìn cặp mông to mọng của Mạnh Hiểu Tùng
nhớ lại một chút: “Nghe nói trong ngục có một nhóm tội phạm thích bạo hoa cúc
(thông ass đó các bợn )…”
Mạnh Hiểu Tùng muốn phát tác, nhưng Triệu Vô Cực ghé sát tai nói một câu, Mạnh
Hiểu Tùng nhất thời thành thành thật thật nín nhịn.
– Mấy người này chính là ngự tiền thị vệ!
Câu nói tuy nhẹ nhàng, nhưng làm cho toàn bộ cơn tức giận của Mạnh Hiểu Tùng
hạ xuống, như biến thành mệnh lệnh vua ban.
Từ xưa tới nay, dân không cùng đấu với quan!
Đây mãi mãi là triết lý ở đời!
Ngự tiền thị vệ của hoàng đế, không chút nào do dự chém chết một quan phụ mẫu
tại địa phương, cũng tuyệt không có ai dám nói gì, huống chi mình chỉ là người
giang hồ? Hơn nữa còn là người giang hồ có làm ăn buôn bán?
Khó trách Triệu Vô Cực lại có thể ngoan ngoãn như tôn tử vậy, thì ra là thế,
lần này chính là làm việc cho hoàng gia a; không biết sau khi sự tình hoàn
thành, chính mình có chức quan nho nhỏ để làm không đây? Tưởng tượng như vậy,
ánh mắt Mạnh Hiểu Tùng nhìn về phía ngự tiền thị vệ lại có thêm vài phần nịnh
nọt.
Đôi ngũ tiếp tục đi, trong đội ngũ vì giải quyết dược phong ba nhỏ nhoi này
nên trở nên hài hòa rất nhiều.
Phía trước có một ngọn núi, ngọn núi này, chính là bức tường sắt bằng núi của
Thiên Hương thành, chính là bức bình phong che chở cho Thiên Hương đô thành!
Đi lên đỉnh ngọn núi này, có thể mờ mờ nhìn thấy Thiên Hương Thành ở phía xa!
Đến nơi này có thể nói đã hoàn thành nhiệm vụ được chín phần!
Rốt cuộc, có thể buông lỏng bản thân được rồi!
Triệu Vô Cực một hơi thở dài hắt ra, giơ tay lên, hạ lệnh ngay lúc xuống chân
núi nghỉ ngơi một hồi, đoàn người bắc bếp thổi cơm, chuẩn bị ăn no rồi nghỉ
ngơi, sau đó ra roi thúc ngựa, đi nhanh hết quãng đường còn lại, càng vào
thành Thiên Hương nhanh chừng nào càng tìm nơi vui thú sớm chừng nấy , các
huynh đệ cùng nhau vui vẻ a…
Khói bếp nổi lên, nồi lớn đã bay ra mùi thơm ngào ngạt, bên cạnh cũng truyền
tới mùi thơm của thịt nướng từ xiên sắt, toàn bộ đại hán cơ hồ đều tham lam
nuốt nước miếng, đoạn đường này, chính là lao lực tinh thần thể xác mệt mỏi,
chính thức là cực kỳ quá độ.
Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một hồi, buông bỏ tinh thần mà nghỉ ngơi, có
một bữa cơm ấm lòng.
– Ăn cơm!
Triệu Vô Cực cao hứng phấn chấn hô to một tiếng, bưng một bát lớn lên trước.
– Hắc hắc hắc… Ăn cơm? Các ngươi còn muốn ăn cơm sao? Vốn có thể cho các
ngươi thành con ma no, nhưng chính là chúng ta thời gian rất có hạn, cũng đành
để các vị xuống địa phủ ăn cơm vậy!
Một tiếng âm trầm cười lạnh, tựa như gió lạnh thổi từ địa ngục đến, cứ như vậy
lẫm liệt lạnh buốt truyền ra.
– Ai? Đi ra!
Mọi người tức thì khẩn trương, loạt soạt đứng lên, đao kiếm đồng thời tuốt ra
khỏi vỏ, cảnh giác nhìn bốn phía rừng núi âm u.
– Lão tử đến cướp bóc đây!
Ngay khi đang yên tĩnh, một tiếng rống cao hứng phấn chấn xuất hiện, lam quang
ầm ầm hiện ra, trên mặt đất nồi lớn ầm ầm phát nổ, nguyên cả nồi cơm đã nấu
chín cũng tung tóe tứ phía, vỡ thành mảnh nhỏ bay toán loạn, liên tục năm sáu
thanh âm kêu thảm phát ra, chính là mấy người vận may không tốt bị mảnh nồi
găm lên người.
– Thiên Huyền cao thủ?
Mọi người một hồi kinh hô, không có ngoại lệ, vô luận là trình độ Địa Huyền
như Mạnh Hiểu Tùng, hay là những ngự tiền thị vệ vênh váo tự đắc.
Một thân ảnh màu lam giống như tên lửa lao ra, phanh phanh vài tiếng, vài tên
võ sĩ như trái bóng bị đá tung lên giữa không trung, giống như đằng vân giá vũ
bay trên bầu trời, một hắc y nhân bịt mặt đã đứng ở giữa, một bàn tay hắn chìa
ra, nắm gọn lấy cổ Triệu Vô Thiên, đem cả ngươi hắn nhấc lên, dễ dàng tựa như
xách một con gà, mặc cho tứ chi trên không trung giẫy dụa vô lực, sắc mặt tím
bầm.
– Nói! Tất cả thủ nỏ để ở đâu?
Hắc y bịt mặt trên người lam quang lóe ra, bàn tay dần dần bóp chặt, trong mắt
lóe ra hàn quang bạo ngược.
– Giết!
Bốn phía nổi lên tiếng hô lớn, ba bốn mươi người đao kiếm đều tuốt ra, toàn bộ
đều vọt tới không để ý đến sống chết của Triệu Vô Thiên. Triệu Vô Cực khẩn
trương kêu lên:
– Nhị đệ của ta.
Trong rừng, lại một tiếng hô hưng phấn vang lên, lại là một hắc y nhân bịt mặt
thân ảnh chớp nhoáng phi ra, tả chưởng hữu kiếm, đại khai sát giới!
Cùng lúc này hắc y nhân bịt mặt kia sắc mặt lạnh lùng nhìn Triệu Vô Thiên giẫy
dụa dần dần vô lực trong cánh tay của hắn, thanh âm không chút cảm tình nói:
– Nếu không nói, ngươi sẽ chết ngay! Ngàn vạn lần đừng nói với ta là ở trong
xe ngựa, lão tử không ngây thơ tin lời nói dối như vậy, nếu dám gạt ta, các
ngươi liền chỉ có một kết cục!
Ở…Ở…
Triệu Vô Thiên hai chân vung loạn, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Ngay lúc
này, đột nhiên một đạo hoàng sắc quang mang hiện lên, Triệu Vô Thiên kêu thảm
một tiếng, nẩy người hai cái , rồi bất động.
– Đồ khốn!
Hắc y nhân tức giận mắng một tiếng, xoay người bổ nhào ra ngoài.
Một mảnh hỗn loạn tan hoang. Triệu Vô Cực hét lên một tiếng thê lương bi thảm:
– Nhị đệ!
Đột nhiên khóe mắt nhìn về cẩm y võ vĩ:
– Ngươi …ngươi sao có thể giết nhị đệ ta!
Cẩm y vệ này chính là Trương Tồn Hiếu, thủ lĩnh Thần Phong vệ đội của nhị
hoàng tử, đối mặt với câu chất vất của Triệu Vô Cực, càng làm cho hắn tức giận
hơn, đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng hét:
– Triệu Vô Cực, ngươi dám phá hỏng đại sự của nhị hoàng tử sao? Đệ đệ của
ngươi gan thỏ đế, nếu ta ra tay hơi chậm trễ một chút thôi, hắn đã tiết lộ bí
mật rồi! Ta ra tay giết hắn, chính là việc đương nhiên! Nếu để cho hắn tiết lộ
bí mật, phá hỏng đại sự, cả Triệu thị gia tộc các ngươi đều phải rơi đầu! Tên
ngu ngốc nhà ngươi còn ý kiến gì!
Cả người Triệu Vô Cực chấn động, bất động, trong lòng tràn ngập bi phẫn không
chỗ phát tiết, đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, vọt tới hắc y nhân bịt
mặt kia.