Dị Thế Tà Quân

Chương 307: Thủ nỏ … đến đây!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thấy chiêu này có hiệu quả, lại tiếp tục mặt dày mày dạn
bắt đầu năn nỉ.

Quân Mạc Tà vừa nhìn liền minh bạch, đây nhất định là vì ba huynh đệ kia hoàn
toàn cự tuyệt nha đầu, nên nàng mới đến quấn quít lấy mình.

Bằng không nha đầu kia như thế nào lại tới tìm ta?

– Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cửa thoát đâu! Đừng nói cửa lớn, cửa
sổ cũng không có mà thoát đâu!

Quân Mạc Tà tâm như thiết thạch, chết sống cũng không chịu đồng ý.

– Hay là cô ở nhà bồi tiếp đại tẩu đi, còn loại địa phương kia, cô nhất định
không thể đi . Nha đầu, đây chính là chuyến đi nguy hiểm đến mạng sống, không
phải là đi dạo chơi ngoại thành!

– Nàng có ở nhà hay không ta không biết, dù sao nàng cũng không thể bồi tiếp
ta, bởi vì, ta cũng muốn đi Thiên Nam.

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Quân Mạc Tà sống lưng cảm thấy
cứng đờ, gian nan quay đầu lại nhìn, người vừa nói không phải là Quản Thanh
Hàn thì còn là ai?

Đối với chuyến hành trình đi Thiên Nam lần này, trong lòng Quản Thanh Hàn cảm
thấy không bình thường. Việc ở Huyết Hồn sơn trang người biết cũng không nhiều
lắm, nhưng mà các đại thế gia trong kinh thành khẳng định là đều biết được tin
tức này, tự nhiên là hoàng cung cũng sẽ không ngoại lệ.

Mà tại thời khắc như thế này, lại có thể chỉ đích danh Quân Vô Ý cùng Quân Mạc
Tà xuất chinh, đây là đạo lý gì?

Coi như do Quân Vô Ý lãnh binh xuất chinh cũng có thể miễn cưởng cho qua,
nhưng vì sao Quân Mạc Tà cũng có phần? Cho nên Quản Thanh Hàn nghĩ đến rất
nhiều chuyện. Mà nàng cảm thấy chuyện rõ ràng nhất có thể hiểu là, nếu bởi vì
chuyện của mình, sau lúc tới Thiên Nam, Thiên Nam Huyết Hồn sơn trang mượn cớ
gây khó xử Quân Vô Ý cũng Quân Mạc Tà thì sao? Nên làm gì bây giờ? Thúc cháu
hai người kia tính tình nóng nảy, nhất định sẽ làm cho chuyện này càng ngày
càng xấu!

Một khi hai người này làm loạn, lấy một chút lực lượng của hai thúc cháu bọn
họ, làm sao có thế địch nổi cường thế của Huyết Hồn sơn trang? Nhưng chỉ cần
song phương có một người nhắc đến chuyện này. Lấy tính cách của Quân Vô Ý cùng
tính tình của Quân Mạc Tà, lúc đó có thể xác định chắc chắn chuyện này sẽ dẫn
đến sự trở mặt của song phương, khi đó, làm thế nào có thể dễ dàng kết thúc!

Hai người này, nhất là Quân Mạc Tà, vốn là hạng người trời không sợ đất không
sợ!

Có cái gì là hắn không dám làm?

Cho nên Quản Thanh Hàn nhất định phải đi, hơn nữa. dù chết cũng phải đi! Cho
dù các ngươi không mang ta theo, ta cũng sẽ một mình lên đường!

Tốt nhất là không có việc gì xảy ra, mọi người cũng nhau trở về.

Nhưng nếu một khi có chuyện, có Quản Thanh Hàn ở đó, tối thiểu cũng có một lợi
thế. Nếu như thật sự không còn cách nào, thà rằng hy sinh chính mình, cũng
phải đổi được sự bình an trở về của hai thúc cháu Quân Vô Ý cùng Quân Tà! Bất
quá tâm tư này, cũng không thể để cho hai thúc cháu bọn họ biết. Nếu không,
bọn họ nhất định là cắt đứt chân mình cũng sẽ không cho mình xuất hành. Tam
thúc cũng có một số điểm tốt, nhưng mà vốn dĩ thúc tử Quân Mạc Tà của mình
tính tình vô cùng tà, chuyện giam cầm mình hắn tuyệt đối có thể làm được!

Điểm này, Quản Thanh Hàn trong lòng hiểu rõ vô cùng.

– Ta hiện đang muốn ngăn cản nha đầu kia, chị dâu, chị dâu thân mến của ta,
lúc này thêm ngươi đòi đi chẳng phải càng làm mọi thứ thêm loạn a, ngươi xem
ta rất dễ bị khi dễ phải không?

Quân Mạc Tà gãi gãi đầu tóc, muốn phát điên:

– Nếu như các ngươi muốn đi, cũng đừng tới tìm ta a. Ta liền không suy nghĩ
nữa, các ngươi đi tìm Tam thúc đi.

– Ngươi có tính hay không đó là việc của ngươi, mà ta có đi hay không, lại là
chuyện của ta

Quản Thanh Hàn thản nhiên nhìn hắn, kéo Độc Cô Tiểu Nghệ rời đi. Độc Cô Tiểu
Nghệ trước khi đi còn khẽ nháy mắt ra hiệu hướng Quân Mạc Tà thị uy.

Ngươi muốn thị uy thì cứ thị uy, chỉ cần không gây thêm phiền toái cho ta,
thích đi đâu thì đi, ta cũng sẽ không để ý.

Quân Mạc Tà méo miệng tự vả vào mồm.

Xế chiều hôm đó, Quân Mạc Tà cùng hơn hai trăm thị vệ chia ra thành những tốp
nhỏ, vô thanh vô tức biến mất khỏi Quân gia.

Ban đêm.

Quân lão gia tử thân hình cường tráng đứng ở trong sân, nói vài câu với hơn
mười bóng đen, sau đó hơn mười người này xoát một tiếng liền tản ra. Trong
nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.

Lão gia tử thở dài, hỏi Lão Bàng bên cạnh:

– Bọn hắn khi nào thì sẽ tới?

Lão Bàng nghĩ nghĩ, nói:

-Phỏng chừng vào buổi tối ngày mai.

– Ừ!

Quân lão gia tử nhíu mày:

– Lão Bàng, chuẩn bị tốt khăn che mặt cùng y phục dạ hành.

Lão Bàng trong mắt lộ ra tiếu ý.

Trong tiểu viện Quân Vô Ý, Quân tam gia song chưởng hợp lại. Tờ giấy trong tay
hóa thành nát bấy, ha ha cười, lẩm bẩm nói:

– Đêm mai sao?

Màn đêm buông xuống, đêm dài bỗng chốc qua nhanh, mặt trời mọc rồi lại hạ,
hoàng hôn lại đến. (Biên: Một ngày một đêm chỉ trong một dòng, thật là ghê gớm
)

Mặt trời lặn, ánh trăng nhô lên, ánh sáng trong màn đêm nháy mắt lan tỏa,
Triệu Vô Cực đã quên chính mình đã bao nhiêu lần giơ roi giục ngựa, khoảng
cách từ khi rời thuyền lên bờ cũng đã được hai ngày, suốt hai ngày ngựa không
dừng vó!

Từ lúc khởi hành từ Giang Nam đến hiện tại. Trên cả đoạn đường chín ngày không
chút nào ngừng lại, một ngày một đêm chạy gấp, so sánh với trước thì thu hoạch
rất rõ ràng, so với thời gian dự định thì tiết kiệm được hai ngày.

Hơn hai ngày này, có thể tránh được nhiều chuyện ngoài ý muốn! Những chuyện
hắn có thể gặp phải.

Điều này làm cho hắn cảm thấy một tia hưng phấn, trong chín ngày này, vô luận
là đường biển hay đường bộ, toàn bộ đều không có bất cứ việc gì phát sinh
ngoài ý muốn, một đường thuận buồm xuôi gió, thuận lợi làm cho người ta có
nhiều khoái ý, lại cảm thấy có vài phần khó tin, thật sự là quá thuận lợi.

Cũng chính bởi vì như thế, trong lòng Triệu Vô Cực không chút nào thả lỏng,
trong đầu hắn căng như dây cung, loại tình huống hiện tại rất khác thường, cả
hành trình thuận lợi đến nỗi làm người khác phải kỳ quái!

Từ khi nhận lời làm việc này, Triệu Vô Cực thay mặt Triệu gia nhận lời, sau
khi nhận xong liền minh bạch chuyện này đại biểu cho cái gì, nhưng hắn hiểu
lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi.

Bởi vì hắn hiểu rõ thời điểm lúc này, đồ vật của đám người kia đã bắt đầu tiến
hành rồi.

Đám người Nhị hoàng tử đang muốn món đồ này!

Chỉ là một hoàng tử, hắn muốn mấy thứ này làm gì? Hơn nữa, còn muốn còn muốn
che giấu cẩn mật. Triệu Vô Cực biết, trong lúc bất tri bất giác, mình đã bước
lên con tàu cướp biển của Nhị hoàng tử. Hơn nữa, cũng không xuống nổi.

Sau khi tiếp nhận vụ mua bán này, chỉ cần nhóm người này đem huyền thú thủ nỏ
sau này giết chết một người, thì gia tộc của mình và quan hệ với Nhị hoàng tử
ngày càng gắn bó, nếu hai bên dính chặt vào nhau thì hoàng tử thậm chí kêu hắn
đổ máu thì hắn cũng không có đường lui!

Chính mình đã không có biện pháp phản kháng!

Đừng nói lúc này đã bắt đầu tiến hành, coi như dù chưa tiến hành, mình có thể
lui về phía sau sao?

Gia tộc của mình tuy nói cũng có chút lực ảnh hưởng. Nhưng cùng thực lực của
hoàng tử so sánh, thì bé nhỏ không đáng kể. Nếu là từ chối cuộc trao đổi này,
chỉ sợ gia tộc của mình chỉ trong vòng một đêm sẽ hóa thành tro bụi, cả nhà
đều bị diệt.

Mà mưa to gió lớn hiểm trở thường thường cũng đại biểu cho hồi báo to lớn, chỉ
làm một người thương gia, lại có thể nhận được ba phần trăm lợi nhuận, thậm
chí còn có thể tạo nên thời điểm làm ăn thuận lợi cho gia tộc, coi như dùng
tánh mạng liều một lần, cũng không phải là không thể !

Huống chi, ở bên trong việc này mơ hồ còn có ý tứ chính trị, nếu có thể bởi vì
vậy mà đạt được một xuất thân hoặc được ban cho …

Cho nên Triệu Vô Cực tuy rằng cảm giác mình vừa ăn phải một con ruồi bọ, nhưng
mà khuôn mặt vẫn tươi cười khích lệ bản thân một tiếng:

– Thứ này quả thật vừa vào miệng cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà đây thực sự là
món ăn dinh dưỡng, nó chứa dinh dưỡng phong phú còn hơn cả lòng trắng trứng!

Huyền thú thủ nỏ của nhóm này rốt cục ở trong thời gian ngắn đã chế tạo hoàn
thành, ở bên trong cũng không xuất hiện sai lầm nào. Triệu gia gia chủ Triệu
Vô Cực cuối cùng cũng nới lỏng được một ít sức lực, nhưng lập tức thần kinh
lại căng lên. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, trên đoàn đường mang thủ nỏ đến
kinh thành, mới chân chính là một hồi phân cao thấp!

Cho nên Triệu Vô Cực thà rằng lập tức đình chỉ sinh ý của toàn bộ gia tộc, tập
hợp tất cả các cao thủ trong gia tộc, hộ tống thủ nó tiến về kinh thành. Mặt
khác, hắn vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, không tiếc hết thảy tiền bạc đến công
hội Giang Nam, thỉnh ra phó hội trưởng công hội Giang Nam tự mình dẫn cao thủ
cùng với mình đồng hành. Để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở.

Nhưng mình vừa mới ở bên này chuẩn bị tốt tất cả thì Nhị hoàng tử bên kia cũng
lấy phương thức chia thành từng tốp nhỏ, phái ra các đội bảo vệ tinh nhuệ dưới
trướng đến hộ tống nhằm mang thủ nỏ về kinh, đây vốn là vì muốn chắc chắn chu
đáo cho mọi hành động, điều này làm cho trong lòng Triệu Vô Cực càng thêm sợ
hãi. Xem ra, sự bố trí này cho chính mình là muốn tăng thêm lực lượng bảo vệ,
tình hình tương đối khả quan. Đủ để ứng phó với tuyệt đại đa số biến cố!

Nhưng Nhị hoàng tử bên kia rõ ràng vẫn không yên lòng, vẫn vô cùng cẩn trọng,
điều đó chẳng phải nói nhóm vận chuyển thủ nỏ sẽ phải gặp một ít tình huống
vượt qua dự liệu trên đường về kinh sao, xem ra tự mình bố trí thực lực hộ
tống cũng vô pháp ứng phó biến cố trên đường này!

Suy luận này có tác dụng với nhóm vận chuyển thủ nỏ. Có thể nói là mọi chuyện
rõ rành rành, chính mình may mắn tính toán mọi chuyện phía trước đã hoàn toàn
thất bại!

Mỗi lần con ngựa tiến lên một bước, cự ly đến với trận huyết tinh đấu tranh
trong hoàng tộc cũng gần một bước!

Rốt cục, cuối cùng cũng tiếp cận được Thiên Hương Đô thành.

– Đại ca, việc này trên cơ bản đã có thể xem như hoàn thành. Phía trước hai
trăm dặm, đã là Thiên Hương đô thành! Cho dù có người có tâm chặn đường, chỉ
sợ cũng sẽ không dám mạo hiểm lớn, không e dè trong phạm vi đô thành đế quốc
mà gây án!

Một hán tử gầy yếu phóng ngựa đuổi theo, trên mặt lộ vẻ vui mừng tươi cười
nói:

– Đoạn đường này xem ra chúng ta đã lo lắng vô ích. Thật không nghĩ tới, mọi
chuyện lại thuận lợi như thế. Xem ra biện pháp giữ bí mật của Nhị gia tương
đối xuất sắc.

Hán tử gầy yếu này đúng là nhị đệ ruột thịt của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Thiên,
hắn cũng là một trong số ít những người trong nhóm biết được hàng hóa ủy thác
cùng thân thế của người môi giới với Triệu gia trong chuyến hành trình về kinh
lần này.

– Chỉ hy vọng là thế!

Triệu Vô Cực thở dài một tiếng. Nhìn sắc trời hoàng hôn lần thứ hai buông
xuống, đột nhiên cảm giác, thiên địa lúc này dần dần ảm đạm đi, giống như biến
thành một hắc động thật lớn, đang đem mình cùng những người trong gia tộc một
ngụm nuốt trọn, mà chính mình lại không có một chút năng lực phản kháng.

– Chỉ còn một đoạn đường cuối cùng, mọi người giữ vững tinh thần. Tập trung
hết lực lượng, tốc độ tiến về phía trước, chỉ có mau chóng đuổi tới kinh
thành, giao hàng hóa, mới xem như là chân chính hoàn thành trọng trách, mới có
thể an tâm nghỉ ngơi!

Triệu Vô Cực thở ra một hơi, cố gắng bỏ đi nhưng ý nghĩ lộn xộn trong đầu mà
trầm giọng nói.

– Dạ!

Triệu Vô Thiên đáp lại một tiếng, giảm tốc độ, sau đó từ trong lòng lấy ra một
mặt lá cờ, trên không trung cấp tốc vung hai cái, cả đoàn ngựa thồ nguyên bản
tốc độ đang bình thường lập tức tăng tốc nhanh hơn một chút.

Tiếng vó ngựa gấp gáp dồn dập vang lên, trong một chỗ kín, một trung niên nhân
khôi ngô đang cưỡi một tuấn mã màu mận chín, hăng hái tiếng về phía trước, vẻ
mặt long đong vất vả, trên mặt có vẻ mơ hồ không kiên nhẫn:

– Triệu gia chủ, nơi đây cự ly cách Thiên Hương không còn xa. Có cần phải gấp
gáp như vậy không? Đoạn đường này cũng sắp tới, đừng vì thần hồn nát thần
tính, các huynh đệ sớm đã mệt mỏi không chịu nổi. Sắc trời đêm tối không rõ,
đường đêm khó đi, rất dễ phát sinh biến cố, không bằng chúng ta tạm thời tìm
một chỗ nghỉ một đêm. Sáng mai lại tiếp tục lên đường như thế mới phải. Dựa
theo hạn định, chúng ta đã đến sớm hai ngày, không cần phải vội vã trong ban
đêm không rõ đường như thế này chứ?

Người nói chuyện đúng là phó hội trưởng Mạnh Hiểu Tùng của Giang Nam công hội.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận