Dị Thế Tà Quân

Chương 229: Ngươi chính là pháo hôi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Tiểu tử ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa lão phu ở Quân gia, thì ra bên trong cất
giấu bẫy rập lớn như vậy! Cư nhiên là trước có Phong Tuyết Ngân Thành, giờ lại
có Huyết Hồn Sơn Trang. Đồ hỗn trướng này, một bộ xương cốt già cả của lão phu
sao chịu được chuyện chuyện lớn như vậy chứ? Vì sao không sớm nói cho lão tử
rõ?

– Sớm nói rõ với ngươi?

Quân Đại Thiểu nháy mắt mấy cái, khóe miệng nở một nụ cười:

– Ta mà sớm nói rõ, phòng chừng ngài đây đã sớm trở về thảo nguyên rồi còn có
thể ở tại chỗ này chiếu cố ta? Ngươi thực khi ta ngu xuẩn sao chứ?

– Ngươi…!

Ưng chí tôn buồn bực cực kỳ. Đúng vậy, tiểu tử ngươi thật không ngốc, chẳng
những không ngốc, ngược lại là khôn khéo đến cực điểm, chỉ có lão tử ta là khờ
thôi!

Nếu là ngày đó chưa thấy qua Ưng Hình pháp quyết của Quân đại cao nhân, nếu
biết bên trong có bẫy rập, Ưng đại chí tôn không cần cân nhắc, chắc chắn sẽ
không vì nghĩa ở lại, quay đầu rời đi ngay. Tuy nhiên, hiện nay hắn đã nhìn
thấy bộ chiêu pháp độc bộ thiên hạ không sao cầm được lòng. Cho dù là biết rõ
sẽ cùng hai đại chí tôn là địch, Ưng đại chí tôn cũng không chịu lui bước.

Nói đùa, cơ hội bực này nếu là tầm thường có thể tìm được sao! Càng không nói
phía sau tiểu tử này còn có một vị cái thế cao nhân!

Tuy rằng cũng biết rõ đối phương nói chính là lời nói thật, nhưng trong lòng
vẫn là không thoải mái. Bị một hậu sinh vãn bối lợi dụng tới tình trạng này ai
trong lòng có thể thoải mái, vậy mới là thấy quỷ! Tuy rằng thu hoạch quả thật
rất lớn. Nhưng là …

Nhưng cái chuyện quỷ này thật khó nhai quá, thật là làm lão phu tức chết mà!

– Ta nói, sư phụ của tiểu tử ngươi khi nào thì có thể đến nơi đây?

Ưng Bác Không hỏi:

– Lão phu muốn cùng hắn thương nghị vấn đề về Phong Tuyết Ngân Thành cùng
Huyết Hồn Sơn Trang.

Chuyện quỷ quái này, chỉ cần vị “cao nhân” kia xuất hiện, chỉ sợ vị ưng chí
tôn này ngay lập tức quăng chuyện Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn
Trang lên đầu ngay.

– Sư phụ ta?

Quân Mạc Tà xoay chuyển nhãn châu:

– Lão nhân gia người dạo chơi tứ hải, tiêu dao thiên hạ, hành tung bất định,
thần long thấy đâu không thấy đuôi, ta nào biết được người khi nào thì sẽ đến?
Cho tới bây giờ đếu là lão tìm ta, ta đâu có rảnh rang đâu mà đi tìm lão!

– Chẳng lẽ việc này muốn để một mình lão phu gánh vác?

Ưng Bác Không nhất thời mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân một
trận lạnh lẽo.

– Như thế nào lại là một mình ngươi?

Quân Mạc Tà mạc danh kỳ diệu mở to hai mắt.

Ưng Bác Không trong lòng vui vẻ:

– Còn có ai? Không phải nói Tam Thúc cùng gia gia ngươi chứ, bọn họ tuy rằng
thực lực không kém, nhưng còn khó có thể tham gia Thần Huyền chi tranh, có
phải là bằng hữu của sư phụ ngươi, thực lực như thế nào?

– Ngươi suy nghĩ tới đâu thế, ta là nói không phải còn có ta sao chứ?

Quân Mạc Tà chỉ chỉ lồng ngực mình, vẻ mặt nhân nghĩa bao thiên.

– Ta sẽ sóng vai cùng ngươi chiến đấu!

“Tiểu tử ngươi là cái rắm gì!

Ưng Bác Không phát hỏa:

– Rắm đánh ra còn có cái động tĩnh, có điểm hương vị, ngươi ngay cả cái rắm
cũng không bằng, người ta thổi một cái có thể làm chết tiểu tử ngươi! Phong
Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang tùy tiện vơ một cái cũng có được hơn
mười tên Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, lão phu một người song quyền nan địch tứ
thủ, chỉ có thể chống đỡ hai ba người, liều chết cũng có thể ngăn trở bốn năm
người là quá lắm rồi, nhưng còn những người khác phải làm sao bây giờ? Như thế
nào mới có thể bảo toàn Quân Gia ngươi?

– Làm hết sức là tốt rồi!

Quân Mạc Tà nâng cằm, thâm trầm nói.

– Ta… ta… con bà ngoại nó, ta đập chết ngươi bây giờ!

Ưng Bác Không giận giữ, trực tiếp thốt ra lời mắng chửi.

– Làm hết sức, các ngươi có thực lực đó sao? Thật… thật là vô liêm sỉ cực kỳ!

Ưng chí tôn kích động nói.

– Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường.

Quân Mạc Tà an ủi:

– Ngươi gấp làm cái gì?

– Nếu là thẳng không được? Tới núi không có đường?

Ưng Bác Không trừng mắt , muốn táp một cái rồi nuốt trọng luôn tên tiểu tử
này. Thực chưa thấy qua một người không tâm không phổi như vậy!

– Vậy thì đụng thẳng vào chứ sao! Chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi!

Một câu này của Quân đại thiểu làm Ưng Chí Tôn tức giận thiếu chút nữa không
thở được.

– Lời nói vô liêm sỉ vậy mà ngươi cũng nói ra được sao? Ngươi nghĩ ngươi có
khả năng đụng thẳng sao?

Ưng Bác Không phẫn nộ vô cùng mà không có chỗ phát tiết, đối mặt một cái gia
hỏa bại hoại như vậy, căn bản là chó cắn con nhím, không có chỗ nào cắn được,
chỉ tự làm bản thân mình tức giận đến ngu ngốc…

– Ta khẳng định là đụng không nổi, nhưng không phải là còn có ngươi sao?

Quân Mạc Tà sống chết nhướng mắt nói:

– Lại nói như thế nào ngài cũng là một trong Bát Đại Chí Tôn, cho dù trời có
sụp xuống, ngài vóc dáng cũng tương đối cao, nhẹ nhàng khoát tay cũng đứng
vững, ta tin tưởng rằng chỉ cần ngài giơ chân nhấc tay một cái, như thế nào
cũng có thể làm cho bọn hắn té lộn nhào nha. Ngay cả khi không thể cùng bọn họ
ngọc đá cùng tan, cũng có thể làm cho bọn họ thương tổn gân cốt. Ngài đụng độ
trước, sau đó ta từ sau bổ đến, không phải chiếm được tiện nghi sao chứ?

Ưng Bác Không thật sự chán nản!

Hắn đột nhiên phát hiện một việc: Mình đụng đến tiểu tử này, quả thực chính là
một việc vô cùng ngu ngốc!

Người này cư nhiên có chủ ý ra tay như vậy, định trước mời mình đi làm pháo
hôi, sau đó chính hắn lại đục nước béo cò…

Trên thế giới như thế nào lại có một người đê tiện vô sỉ đến như vậy? Thực sự
là vô địch cảnh giới.

Lão phu hôm nay xem như thật sự được mở rộng tầm mắt!

– Tiểu tử ngươi có từng đi qua Phong Tuyết Ngân Thành chưa?

Ưng Bác Không tức giận phẫn nộ đứng lên đã muốn rời đi, theo tiểu tử này cùng
một chỗ, thực sự là tự gây khó dễ cho bản thân! Nhưng trước khi đi còn nghĩ
muốn gõ hắn một lần:

– Ngươi có biết Huyết Hồn Sơn Trang không? Cho dù biết, thì ngươi biết được
bao nhiêu mà nói? Không biết trời cao đất rộng, nói ẩu nói tả! Tiểu tử ngươi
sớm muộn gì cũng chết mà không biết tại sao mình chết!

Nói xong Ưng chí tôn đã muốn đi, đương nhiên chính là đi đến tiểu viện Quân
Tam Gia bên kia nghỉ ngơi, dù sao tuyệt học của Quân đại cao nhân còn không có
học toàn bộ, dù cho không đuổi hắn cũng rời đi.

Nhưng lần trở lại này cũng làm cho Quân đại thiếu gia không vui tí nào.

Lúc trước, nếu nhìn thấy Ưng Bác Không một bộ dáng hung hổ, Quân đại thiểu có
chút không vui, cũng sẽ không hòa nhã đến thế này. Nhưng là hiện tại, nghe
khẩu khí Ưng Bác Không, vị chí tôn đại nhân này phải là biết không ít nội
tình, đây chính là người có giá trị lợi dụng to lớn, nên tinh thần Quân đại
thiếu không ngừng suy nghĩ, tìm cách tranh thủ ra tay dụ dỗ.

– Ta làm sao mà không biết, bất quá, Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn
Sơn Trang có vênh váo hơn nữa, chẳng lẻ còn có thể so sánh được với ngươi, một
vị Bát Đại Chí Tôn hàng thật giá thật sao? Thật sự là trò cười!

Quân đại thiếu gia nói ra lời rắm ngựa gọn gàng như áo trời không vết chỉ, vẻ
mặt thành thật mà nói:

– Cho nên ngươi đừng xem ta hình như hoàn toàn không để ở trong lòng, không
tim không phổi. Kỳ thật thay đổi bất luận kẻ nào cũng cóp thái độ giống ta
nha, ngươi ngẫm lại xem, một trong Bát Đại Chí Tôn Ưng Bác Không ở trong nhà
mình, trên thế giới này, ta còn cần sợ cái gì? Ha ha, ta đây mười phần cũng
không lo lắng lấy nửa phần.

Ưng Bác Không đang bước đi nghe xong những lời này thì đột nhiên dừng bước,
trong lòng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: Ta nói tiểu tử này như thế nào lại
trấn định như Thái Sơn như vậy , nguyên lai là bởi vì lão phu cho hắn một loại
ảo giác này, bất quá, lời hắn nói ra có vẻ như có chút đạo lý, có một trong
Bát Đại Chí Tôn tọa trấn trong nhà, quả thật cần gì phải sợ hãi nữa?

Nổi danh thật mệt nha!

Ưng chí tôn trong lòng ca than không thôi.

Với uy danh cái thế của mình, không ngờ lại làm cho tiểu tử này tự tin lớn như
vậy, khó trách hiện tại trên dưới cái gì cũng không quan tâm, liền ngay cả chí
tôn Phong Tuyết Ngân Thành cũng dám giáp mặt chống đối!

Bất quá, nếu là cứ cố chấp duy trì loại tâm tính này thì tuyệt đối không thể
được.

Ưng chí tôn tự nói lời châm chước cho Quân tam thiếu. Đột nhiên hắn phát giác,
nếu bởi vì Quân gia có chính mình tọa trấn mà tất cả đều thả lỏng đề phòng,
nếu lỡ Ngân Thành hoặc là Huyết Hồn Sơn Trang tiến đến một cách quy mô, chẳng
phải là mình ngược lại hại Quân gia?

Không có biện pháp, danh tiếng chí tôn của ta thật sự là rất vang dội.

– Quân tiểu tử, lão phu tuy rằng là một trong Bát Đại Chí Tôn, nhưng lão phu
thủy chung cũng chí có một người, đôi khi lực bất tòng tâm!

Ưng chí tôn khẩu khí hòa hoãn đi rất nhiều, chuẩn bị điểm hóa con sơn dương
nho nhỏ trước mắt bị lạc đường không hiểu chuyện này một chút, trong tham âm
tuy là ý ca thán, nhưng khẩu khí trong lời nói rất kiêu ngạo, nửa điểm cũng
không thèm che dấu. Đủ thấy biện pháp khích tướng của quân đại thiếu tương đối
hiệu quả.

– Điểm ấy ta kỳ thật cũng đã nghĩ tới!

Quân Mạc Tà bày ra vẻ thành thành thật thật, thành thành khẩn khẩn nói:

– Người xem a, tuy rằng Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Tranh cũng
đều có một vị chí tôn tọa trấn, nhưng, đối phó Quân gia ta, hai vị chí tôn kia
chắc hẳn sẽ không tự hạ thân phận, tự mình ra tay? Chỉ cần Phong Tuyết Chí Tôn
cùng Tuyệt Thiên Chí Tôn không ra tay, mà ngoại trừ hai người kia, trong tất
cả các người khác ở hai địa phương kia, chẳng lẽ còn có người mà Ưng chí tôn
người không ứng phó được sao? Ta tin tưởng rằng hoàn toàn không có!

Ưng Bác Không tâm tình đại sướng, mỉm cười đến cằm cũng rung rinh nói:

– Nói cũng có đạo lý. Ngoại trừ Hàn Phong Tuyết cùng Lệ Tuyệt Thiên ra,những
người khác trong Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang, ha hả, tại
trong mắt ta, bất quá chỉ là gà đất chó kiểng, ngay cả là Thần Huyền trung
giai, cũng không có ngoại lệ, không chịu nổi một kích!

Quân mạc tà khóe miệng giật giật nghĩ thầm: “Lão gia hỏa này, ta chỉ cho hắn
cây gậy trúc, vậy mà hắn say mê trèo lên tới trời….”

“ Nhưng, hiện tại là thời điểm ngươi say mê sao chứ? Ngàn vạn lần không thể
quá mức xem thường a, đây là chuyện tình liên quan tới mạng già của ngươi a,
vì vậy phải mau mau tỉnh dậy đi!”

– Đúng vậy, chúng ta cần quái gì phải sợ? Cho dù bọn họ tập trung cùng một
chỗ toàn bộ nhất cử xông đến, chỉ cần có ngươi tại nơi này thì chính là thái
sơn áp đỉnh! Ngươi chính là Định Hải Thần Châm của Quân gia chúng ta, là trụ
đá giữa dòng a. Ra tay là tan tác, chỉ cần ngài xuất thủ, khẳng định chính là
lấy đá đập trứng, chùy lớn ba nghìn cân đập muỗi. Dễ như trở bàn tay, không
cần tốn nhiều sức!

– Không, không, không, cái này có thể không thể được!

Ưng Bác Không tuy rằng kiêu ngạo cuồng vọng, nhưng chưa tự đại tới mức lấy lực
đơn độc một người đối kháng tất cả cao thủ ngoài hai vị chí tôn của Phong
Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang.

– Lực lượng còn lại kia, cùng là vẫn như cũ không thể khinh thường a. Lấy lực
một mình ta, thực sự là vẫn có mức độ khó khăn nhất định!

Sợ rằng không phải có mức độ khó khăn nhất định? Mà là trực tiếp không thể
địch nổi đi!

Quân đại thiểu cơ hồ nôn mửa, cố gắng nhẫn nại, lộ ra một nụ cười vô cùng ngây
thơ:

– Ta cảm thấy ngài hoàn toàn có thể! Tựa giống như ngày hôm nay, ngài vừa ra
tay, không phải lập tức gió êm sóng lặng? Tổng cộng cũng chỉ có một chiêu nửa
thức liền đánh bại một cái Thần Huyền cao thủ, chỉ cần cho ngươi thêm ba năm,
không phải bất cứ ai ngươi cũng có thể thu phục sao?

Ưng Bác Không hào tình dâng tràn, bỗng nhiên bay lên, hai tay chắp sau lưng,
chậm rãi bước từng bước thong thả, trong mắt một mảnh hưng phấn, trên mặt trầm
trọng trang nghiêm, bình tĩnh nói:

– Không thể nói bậy, tuyệt đối không thể khinh địch a!

“Bó tay! Lão gia hỏa này bị ta cho đu dây điện, nhất định không thèm xuống!”
Quân đại thiểu có chút trợn mắt cứng lưỡi: “Ta đã nói như vậy, ngươi còn không
theo bậc thang mà leo xuống, lo mà giới thiệu một lần cụ thể tình huống về thế
lực còn lại kia, không phải là tốt hơn sao! Ngươi cư nhiên lại tiếp tục đắm
chìm trong say mê không dứt. Chí tôn đại nhân, tuy rằng ngài quả thật là một
đời chí tôn, nhưng chung quy đã là người cũng phải có da mặt chứ?”

– Ách, kỳ thật ta cũng là có chút không rõ ràng, về Huyền khí cấp bậc thì
phía trên Địa Huyền là Thiên Huyền, trên Thiên Huyền lại có Chí Tôn Thần Huyền
chi cảnh; mà Chí Tôn Thần Huyền chi cảnh tương truyền đã là cảnh giới Huyền
Khí cao nhất, nhưng Bát Đại Chí Tôn lại là giỏi hơn Thần Huyền cao thủ bình
thường, tỷ như nói vị lục trưởng lão kia, hắn không phải là Thần Huyền cao thủ
sao chứ. Lại bị ngài giơ tay nhấc chân bình thường đã thất bại,trong đó phân
cao thấp, thật sự là ta không hiểu ra sao, chẳng lẽ trong này còn có cái gì
đặc điểm phân biệt khác hay sao? Cũng không biết rốt cục sao lại thế này?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận