Về tới Thịnh Bảo đường, việc đầu tiên mà Tam trưởng lão làm chính là đem tất
cả những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, từ đầu tới cuối viết tường tận
thành một phong thư dài, càng khoa trương hơn là đôi chỗ lão còn thêm vào kiến
giải của mình, kể cả là chuyện về Ưng Bác Không cùng với cao thủ thần bí kia
lão cũng khéo léo đưa ra nhận định của bản thân. Cho nên đợi sau khi viết xong
bức thư dài hơn mười trang mới cho phi ưng truyền tin. Sau đó một mình lão
đứng trên mái của Thịnh Bảo đường, trầm mặc nhìn sắc trời u ám, càng nhìn càng
thấy nguy cơ trùng trùng, phong vân bạo khởi, thở dài không thôi!
Trận phong ba lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người lại sắp phải bỏ mạng
đây!
Càng quan trọng hơn là sự tình về Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia Ngân thành! Chuyện
này tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ sảy gì! Tiêu gia không tiếc gì cả,
bằng mọi giá đều phải đoạt vào trong tay.
Nhưng…. oái ăm thay là nó lại nằm trong tay của cao thủ thần bí kia!
Đoạt lại kiểu gì đây? Mà cho dù có đoạt lại thì sao? Phong Tuyết Ngân Thành mà
đối đầu với cường giả như vậy thì kết quả cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà
thôi! Cho dù ngọc có đoạt vào tay thì cuối cùng cả Phong Tuyết Ngân Thành còn
lại được mấy người đây?
Cùng lúc đó, lại có thêm hai phi ưng được tung lên, bay về phía Phong Tuyết
Ngân Thành. Phân biệt là tin tức của Tiểu công chúa và thông tin tình báo của
Mộ Tuyết Đồng, nhưng đều truyền về cho một người duy nhất: Hàn Yên Dao!
Một người con gái thông minh, tuyệt sắc, đáng thương. Không tiếc hy sinh tuổi
thanh xuân của mình để đổi lấy tương lai muốn được gả vào Quân gia, không biết
khi nàng nhận được tin người trong mộng sẽ kích động thế nào?
– Cái gì?
Phía dưới truyền đến tiếng rống đầy kinh sợ của Tiêu Hàn:
– Độc thương của Quân Vô Ý đã được giải trừ hoàn toàn? Điều này sao có thể?
Tại sao lại chữa khỏi được! Khốn kiếp! Ta quyết không tin!
Tam trưởng lão hai mắt nhắm lại nói:
– Tiêu Hàn, sự tình năm đó bởi vì ngươi mới xảy ra! Hôm nay, ngươi còn muốn
làm cái gì nữa hả?
Màn đêm buông xuống, trong Thiên Hương thành đệ nhất bang phái – Kim Dương
bang, nhân thủ từ bốn phương tám hướng lục tục kéo về nơi tập trung, sau đó
nhanh chóng hướng về tổng đàn đi tới.
Lúc trước tại tổng đàn này, chính bang chủ của Kim Dương bang đã xuất ra Kim
Dương lệnh, triệu tập toàn bộ bang chúng trong thành. Lệnh phù này cũng chỉ có
bang chủ đương nhiệm mới có thể đưa ra, hơn nữa, điều quan trọng chính là khi
lệnh xuất ra chứng tỏ sẽ có đại sự rất quan trọng phát sinh, từ khi có Kim
Dương lệnh cho tới giờ, cũng ít thấy dùng đến nó, kể cả là khi lâm vào đại nạn
gần như diệt bang bởi lão giả mũi ưng lần trước cũng không dùng đến.
Thực ra không phải là Kim Phong Liệt không muốn làm như vậy, cản bản là do lão
giả kia có thực lực quá đáng sợ, chiến thuật biển người cũng vô dụng, mà cho
dù có xuất ra lệnh phù đi chăng nữa, sợ rằng kết quả vẫn chẳng khác hơn lúc
trước, không khéo bây giờ chẳng còn tập hợp được mấy người. Bất quá quyết định
như vậy cũng chẳng sai.
Một lam y nhân, hai tay chắp sau lưng đứng ở một chỗ, thâm trầm như biển, yên
ổn như núi, quanh người không ngừng tỏa ra khí thế mênh mông của một cao thủ
cường đại, bất động như một pho tượng, lẳng lặng chờ người của Kim Dương bang
tập hợp lại. Bang chủ Kim Dương bang Kim Phong Liệt thì bộ dáng phi thường vui
vẻ, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên. Hắn có thể chắc chắn một điều rằng, vị huynh
đệ kiêm ân nhân của mình kia lần này tới đây, bất kể là thái độ hay thần thái,
đều có chuyển biến rất lớn.
Tràn đầy….. khí phách! Hơn nữa, cảm giác như mọi chuyện hắn đều mười phần
nắm chắc vậy!
So với thái đọ thờ ơ với thế tục lúc trước của hắn đúng là khác xa nhau một
trời mộ vực!
Có thể Kim Dương bang sẽ hoàn toàn thay đổi trong tay của vị huynh đệ này!
“Nếu không phải vậy, sao lại muốn mình đưa ra Kim Dương lệnh tổng triệu tập
làm gì?”
Thoáng thấy Tứ đại đường chủ cùng mười hai vị thương chủ đã có mặt đông đủ,
Kim Phong Liệt liền đứng dậy, khuôn mặt âm lãnh đưa tay vỗ vài cái, nhất thời
đám người yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, chờ nghe hắn
mở lời.
– Hôm nay bản tọa phát lệnh tổng triệu tập, mời các huynh đệ đến đây, chính
là có đại sự cần công bố!
Kim Phong Liệt ánh mắt lạnh lùng, lần lượt đảo qua khuôn mặt của mỗi người:
– Kể từ hôm nay, Kim Dương bang chúng ta sẽ nghênh đón tân bang chủ. Đồng
thời giúp chúng ta bắt đầu sự nghiệp thống nhất Thiên Hương hắc đạo! Đó chính
là Hải Trầm Phong Hải huynh đệ, tất cả mọi người đều đã biết, ta sẽ không giới
thiệu thêm nữa.
Bản tọa cùng với Hải huynh đệ tuy hai nhưng là một, trước giờ địa vị của hắn
trong bang vốn cực kì quan trọng, nhưng kể từ hôm nay, Hải Trầm Phong Hải
huynh đệ sẽ tiến thêm một bước, chính thức trở thành tân bang chủ của Kim
Dương bang chúng ta! Bản tọa sẽ thoái vị tiếp nhận chức vị Hộ pháp của bang
một cách cam tâm tình nguyện!
Lời vừa nói ra, bên dưới nhất thời lặng ngắt như tờ.
Kim Phong Liệt sau khi nói xong, im lặng một lúc, thấy phía dưới không có
người nào lên tiếng, mới chậm rãi nói tiếp:
– Không biết các huynh đệ có phản đối gì không?
Trong lúc hắn nói chuyện, Hải Trầm Phong vẫn đứng chắp tay sau lưng như cũ,
ánh mắt tập trung trên một loạt linh vị trên hương án trước mặt: Những người
này đều là những công thần lập bang ngày trước, cho tới hôm nay, tất cả bọn họ
cũng chỉ còn là những tấm linh bài mà thôi.
– Ta có ý kiến!
Một đại hán vạm vỡ lên tiếng:
– Không biết vì sao đại ca lại có quyết định như vậy? Hải huynh đệ võ công
tuyệt thế, bản lĩnh cao cường, chúng ta tất nhiên là vô cùng bội phục, nhưng
muốn làm tân bang chủ, không phải cứ có võ công cao cường là có thể làm được.
Cứ làm khách khanh như trước không tốt sao? Vì sao lại muốn làm bang chủ? Nói
khó nghe một chút, Hải huynh đệ địa vị trong bản bang vốn rất cao, quyền hạn
to lớn, đươi một người trên muôn người, đã như vậy thì cần gì phải cố sức làm
tân bang chủ làm gì?”
– Lúc này, kinh thành khắp nơi cao thủ tề tựu, có thể nói là phong bạo vân
khởi, các đại thế gia đều bắt đầu có hành động của mình, hiện nay cũng đã có
vài nơi muốn chúng ta đầu phục, như là Mộ Dung gia, Lý gia, còn có thêm cả
Tống gia nữa. La đường chủ, ngươi nghĩ xem, nếu ta vẫn là bang chủ, thử hỏi có
thể bảo đảm tương lai cho bản bang được không? Bất luận là nhà nào trong số đó
chúng ta đều không thể trêu vào a! Kim Dương bang tuy được coi là Thiên Hương
thành đệ nhất bang, nhưng tùy tiện chọn ra một đại thế gia cũng thừa khả năng
xóa sổ chũng ta chỉ trong sớm tối, đó, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?
Kim Phong Liệt than thở:
– Chúng ta không thể trêu vào, nhưng có người lại không như vậy! Hải huynh đệ
là người có thể gánh vác trọng trách. Hơn nữa nếu hắn làm bang chủ, chúng ta
làm việc cũng không cần nhìn sắc mặt của bố con thằng nào, càng không cần đầu
phục nhà nào hết. Thậm chí vẫn có thể duy trì bản bang, tiếp tục phất cao Kim
Dương đại kỳ! Mặc dù trước đây, trên danh nghĩa Hải huynh đệ chính là đệ nhất
khách khanh của Kim Dương bang chúng ta, nhưng danh không chánh ngôn không
thuận, vì vậy ta mới nhường ngôi vị bang chủ cho Hải huynh đệ lên làm. Hiện
tại, ngươi đã hiểu rồi chứ?
Tên đại hán miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được, yên
lặng một hồi, sau đó lui về chỗ.
– Ta có ý kiến!
Một tên hán tử gầy nhom đen đúa lên tiếng:
– Bang chủ, hiện nay tất cả các bang phái trong kinh thành này, có mấy người
không đầu phục vào các đại thế gia? Theo như lời bang chủ nói lúc trước, nếu
không làm như vậy thì cho dù là đệ nhất bản bang kinh thành như chúng ta cũng
chỉ miễn cưỡng cầu sinh mà thôi. Đã như vậy, chúng ta tại sao không trực tiếp
lựa chọn một nhà nào đó, chỉ cần trong lúc kí kết ước định, tận sức tìm chút
lợi ích, chắc chắn chúng ta sẽ không cần phụ thuộc hoàn toàn vào bọn họ, cứ
như vậy, sau này chúng ta vẫn sẽ có một chỗ dựa vững chắc, khi đó bất luận thế
nào, chúng ta đều có thể có người ra mặt thay, như vậy chẳng tốt hơn sao? Hà
tất phải cố chấp ôm lấy chút cơ nghiệp nhỏ nhoi này để rước họa vào thân?
– Vậy theo ý ngươi, chúng ta phải chọn nhà nào cho thích hợp đây đây?
Hải Trầm Phong bộ dáng như cũ, cũng chẳng thèm quay người lại, lạnh lùng hỏi.
– Theo thiển ý của thuộc hạ thì Mộ Dung gia và Lý gia đều rất thích hợp! Duy
chỉ có một điều không thích hợp đó là tự lực giãy dụa cầu sinh, làm vậy thật
không khôn ngoan cho lắm!
Tên hán tử lên tiếng.
Đột nhiên thân ảnh màu lam lóe lên, khí thế bỗng nhiên bạo phát mãnh liệt như
tràng giang đại hải…..
Phanh!
Tên hán tử vừa đưa ra “cao kiến” bị Hải Trầm Phong đánh một chưởng vào ngực,
ngũ tạng lập tức vỡ vụn, thân thể bị đánh bay ra xa, đang còn bay ở trên không
trung, cả người đột nhiên bạo liệt, chết không toàn thây!
– Nam tử hán đại trượng phu, sống đội trời chân đạp đất, làm sao phải dựa hơi
của ai mà sống! Nếu như vậy thì thà chết còn hơn!
Hải Trầm Phong xoay người lại, ánh mắt lăng lệ nhìn qua một lượt:
– Sống là phải tự lực cánh sinh. Còn nếu chỉ muốn yên yên ổn ổn sống như mộ
con chó, vẫy đuôi lấy lòng người khác thì không xứng làm huynh đệ của Kim
Dương bang ta! Âm thầm làm việc cho kẻ khác, lại càng không xứng đáng đứng ở
chỗ này! Hiện tại, nói cho ta biết, ai, còn ai có ý kiến không?
– Nếu ai tình nguyện cùng ta đồng sinh cộng tử, vì sự nghiệp Kim Dương bang,
là huynh đệ tốt, thì bước lên phía trước!
Hải Trầm Phong lạnh lùng hạ lệnh, đôi mắt ưng lướt qua khuôn mặt của mọi
người:
– Kể từ hôm nay, Hải Trầm Phong ta chính là tân bang chủ của Kim Dương bang!
Cho các ngươi một đêm suy nghĩ, không muốn có thể rời đi! Còn ai đồng ý thì ở
lại! Sau ngày mai chính là một thời kì mới! Đến lúc đó, bang quy đưa ra, không
ai được vi phạm! Người nào vi phạm. Chết!
Hải Trầm Phong rốt cục cũng bộc lộ sự tàn nhẫn của mình! Dù cho tên hán tử gầy
nhom vừa nãy không có nhận tiền làm việc cho kẻ khác đi chăng nữa, thì chỉ
việc hắn đưa ra ý kiến phản đối cũng đủ để Hải Trầm Phong xuống tay lập uy! Đó
chính là thủ đoạn hiệu quả nhất khi tiếp nhận quyền lực mới! Thay đổi quyền
lực, thủ đoạn huyết tinh không thể nào thiếu được!
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách hắn không may!
Không khí trầm xuống. Mọi người lặng lẽ tản ra, trong khi nhìn thi thể của tên
xấu số vừa rồi trong lòng mỗi người không khỏi ớn lạnh, nhịn không được rùng
mình một cái, bước chân nhanh hơn.
Hải Trầm Phong cuối cùng thuận lợi tiếp nhận vị trí bang chủ! Kế tiếp, bắt đầu
mở rộng hoạt động của bản bang!
Hải Trầm Phong rốt cục đã có những bước đầu tiên. Đó cũng là một phần kế hoạch
mà Quân Mạc Tà muốn hắn thực hiện: Thống nhất tất cả hắc bang của kinh thành!
Điều này chính là mở đầu cho tất cả!
Lúc Quân Mạc Tà trở về Quân gia thì khắp nơi đều đã lên đèn.
Dọc đường về hắn thập phần vui vẻ; bởi vì, hắn đã trả xong món “nợ” của Lục
trưởng lão, lại còn vớ được một khối ngọc bội rất thần kì! Tất cả những thứ đó
đều đang chờ hắn tìm hiểu.
Nhưng… từ khi khối ngọc bội này xuất hiện, Hồng Quân Tháp cũng sinh ra biến
động. Điều này càng làm cho Quân Mạc Tà tin chắc rằng, nó không phải là miếng
ngọc bội bình thường.
Hắn còn mơ hồ cảm thấy đây không đơn thuần là một miếng ngọc bội mà có thể là
một loại vật chất đặc thù nào đó. Cho nên vừa đoạt được vào tay, hắn liền ném
ngay vào trong Hồng Quân Tháp.
Về đến nhà, Quân Tam thiếu bỗng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vốn tuyên bố tới
ở trong tiểu viện của Quân Vô Ý – Ưng đại chí tôn Ưng Bác Không tự nhiên lại
đang ngồi chờ trong thư phòng của hắn. Lão tiểu tử đó sao đã trở về rồi? Bộ
dáng đang vô cùng mất hứng, trong cả Quân phủ từ lớn tới bé không ai dám trêu
trọc lão nhân gia này, nhìn bộ dạng của lão gia hỏa bây giờ thật hâm mộ người
nào có thể làm cho lão khó chịu như thế này nha!
– Tiểu tử thối, rốt cục cũng vác mặt về! Ngươi hại lão tử thật khổ a!
Ưng Bác Không bộ dạng hung thần ác sát đưa tay túm lấy Quân Mạc Tà xách vào.