Dị Thế Tà Quân

Chương 1191: Trùng tiêu nhất nộ chiến thánh quân!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ta vốn không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với các ngươi như vậy, nhưng dường
như… không nói ta sẽ thấy khó chịu! Ta nói ta thấy thoải mái , các ngươi
không thoải mái, đây mới thực sự là sảng khoái. Chỉ có như thế huynh đệ ta
dưới cửu tuyền mới an tâm ra đi, an tâm lên đường!

Quân Mạc Tà cười to, cuồng tiếu, rống lên một tiếng:

– Hoặc đây chính là báo ứng xoay vần, báo ứng sảng khoái!

Sắc mặt Hạ Trường Thiên đã khó coi, dữ tợn đến cực điểm. Không hi vọng! Hết
thảy đều đã ngã ngũ! Tà quân chi chủ này tuyệt đối không thỏa hiệp! Tất cả lời
cần nói đã nói, vị Tà quân này vẫn thờ ơ. Không, hắn căn bản không phải thờ ơ.
Căn bản là hắn muốn đi đến cực hạn của khoái cảm trả thù, nhìn mình khó chịu,
nhìn mình lòng đau như cắt, hưởng thụ nổi thống khổ của mình!

Hố to dù sâu, nhưng hỗn độn hỏa đã rơi xuống, dù chậm thì cũng có lúc tới.
Những huynh đệ kia, coi như xong rồi.

– Quân Mạc Tà! Ngươi có từng nghĩ qua, một khi những huynh đệ của ta chết
rồi, ngươi sẽ trả giá đắt như thế nào?

Cơ mặt Hạ Trường Thiên run lên, trong mắt lóe ra sự tàn nhẫn, cơ hồ như không
thể khống chế được.

– Trả giá đắt? Ta còn chưa nghĩ tới!

Đồng tử Quân Mạc Tà chậm rãi co lại:

– Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi, có thể làm ta trả giá đắt kiểu
gì?

– Nếu huynh đệ của ta đều chết hết, như vậy toàn bộ liên quân thiên phạt ở
đây, lão phu cam đoan!

Trong thanh âm của Hạ Trường Thiên ẩn chứa đậm sát khí: “Một tên cũng không
còn.”

Đồng tử Quân Mạc Tà co lại, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Trường Thiên, chậm rãi
nói:

– Chỉ cần ngươi dám làm, ta cũng sẽ phụng bồi!

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén, ngang tàng nói:

– Hạ Trường Thiên, hôm nay ngươi dám giết một người của ta, ta sẽ giết trăm
người của ngươi! Ngươi giết ba người của ta, ta sẽ khiến tam đại thánh địa
hoàn toàn tuyệt diệt! Ta chờ ngươi, Hạ Trường Thiên, chỉ cần ngươi có dũng khí
động thủ, Quân Mạc Tà ta cũng tuyệt không thiện lương.

Hai người nhìn nhau dữ tợn, bốn mắt đối chiến như muốn phát lửa! Ánh mắt Hạ
Trường Thiên bi phẫn tuyệt vọng, trong mắt còn mang theo tia máu! Mà ánh mắt
Quân Mạc Tà cũng đã bị câu kích thích của Hạ Trường Thiên cũng đã trở trên
điên cuồng, hoàn toàn điên cuồng. Chẳng qua, ánh mắt Hạ Trường Thiên vẫn còn
mang theo một chút boăn khoăn. Đúng vậy, hắn còn băn khoăn về Đoạt Thiên chi
chiến! Boăn khoăn cho an nguy thiên hạ. Nhưng nếu chỉ là trận chiến của hắn
cùng Quân Mạc Tà, thì không liên lụy đại cục.

Mà đây cũng chính là nguyên nhân Quân Mạc Tà tự mình đối chiến với bốn mươi
bảy người bọn họ. Bởi vì một khi đám người Mai Tuyết Yên ra tay, thì liên mình
Tam Đại Thánh Địa cùng Thiên Phạt và Tà Quân phủ hoàn toàn tan vỡ! Trách nhiệm
đó, Quân Mạc Tà cũng không gánh vác nổi. Quân Mạc Tà có một ý nghĩ: nếu như
huynh đệ của mình không tránh được cái chết, thì thà chết trong cuộc chiến
chống cự dị tộc xâm lược, hơn là chết trong tay Tam Đại Thánh Địa! Bởi vì như
vậy không đáng!

Boăn khoăn của Hạ Trường Thiên thì còn phức tạp hơn Quân Mạc Tà nhiều lắm. Nếu
hôm nay hắn thật sự cũng Quân Mạc Tà ra tay, thậm chí dính dánh đến Tam Đại
Thánh Địa cùng Thiên Phạt sâm lâm, như vậy trận chiến với dị tộc lần này không
cần đánh nữa! Nhất định thua! Như vậy Hạ Trường Thiên hắn chính là đắc tội với
toàn bộ nhân loại.

Hạ Trường Thiên thủ hộ đại lục đã ba ngàn năm, trách nhiệm này đã sớm ăn sâu
vào linh hồn hắn! Phần vinh quang này đã thấm sâu vào huyết mạch của hắn! Hắn
coi trọng danh dự nặng hơn hết thảy, làm sao hắn có thể tự dưng đeo cái danh
tội nhân đại lục được. Hạ Trường Thiên có điều cố kỵ, nhưng Quân Mạc Tà thì
không có!

Đại lục hủy diệt? Hủy diệt thì hủy diệt thôi, dù sao cũng là do Tam Đại Thánh
Địa các ngươi gây nên mâu thuẫn, khoanh tay làm ngơ. Coi như đại lục bị hủy
diệt vì trận chiến này của ta và ngươi, ta cũng không thể khoanh tay nhìn thủ
hạ ta chịu chết. Cùng lắm là cùng nhau chết hết, người chết thì chết thôi?
Chẳng có gì đáng ngại. Ngươi không muốn sống, ta có thể hiểu được! Người thiên
hạ cũng chỉ có một cái đầu, có ai ngu dốt hơn ai! Hù dọa ta? Uy hiếp ta? Ông
ngươi chấp…

– Hạ Trường Thiên, không phải ngươi kiên quyết lắm sao? Tại sao còn chưa động
thủ? Ta đang đợi ngươi động thủ!

Quân Mạc Tà lạnh lùng nhìn hắn:

– Không phải ngươi chỉ nói mạnh miệng đó chứ! Ngươi có dám phát thệ hay
không? À, giết hơn một vạn huynh đệ của ta? Ngươi cho ngươi là ai, ngươi có
bổn sự này sao? Ngươi có đảm lượng này sao?

Rốt cuộc, Hạ Trường Thiên hoàn toàn cuồng loạn, thét dài một tiếng, bất chấp
tất cả nói:

– Quân Mạc Tà, đây là ngươi bức ta!

Vừa nói ánh mắt hắn vừa xoay qua nhìn chằm chằm về phía đám người Mai Tuyết
Yên, Hùng Khai Sơn, hung quang lấp lóe. Rõ ràng hắn đã muốn ra tay!

Quân Mạc Tà thét dài, thân ảnh đột nhiên biến mất, trong nháy mắt lần thứ hai
xuất hiện. Nhưng lần xuất hiện này, hơi thở của hắn đã biến đổi long trời lở
đất! Khí thế mạnh mẽ, như quân vương đứng trên cao nhìn xuống thiên hạ. Trong
mắt mọi người lúc này, Quân Tạc Tà đầu đội trời, chân đạp đất, thân hình chính
là vạn vật thế gian. Quân Mạc Tà chẫm rãi tiến lên, từng bước, từng bước mà
thôi.

Ầm!

Phiến không gian như xuất hiện từng đợt gợn sóng, giờ phút này trong mắt mọi
người cũng nhìn ra núi cao dường như cũng bị bóp méo đi, biến thành hình dạng
dị thường. Không gian chấn động, bất ổn, nháy mặt bị vặn vẹo làm cho người ta
sinh ra cảm giác có cái nhìn sai lệch như vậy. Mà bậc cao thủ như Cổ Hàn, Hạ
Trường Thiên, Quý Bác Văn cũng không ngoại lên, chỉnh kim thiên địa cũng run
lên một cái. Cổ Hàn biến sắc kinh sợ ngẩng đầu, nhìn thấy Quân Mạc Tà đang
bước về phía Hạ Trường Thiên, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tin
được.

Hạ Trường Thiên cùng Quý Bác Văn, hai vị thánh quân cũng đồng thời biến sắc,
hai người cảm thấy áp lực của thiên địa đang mạnh mẽ, theo mỗi bước chân của
Quân Mạc Tà hướng về phía mình. Lực lượng thiên địa đang tụ lại, điên cuồng uy
áp! Bọn họ chống cự lại uy áp khủng bố bất thình lình này cũng đã gần như điều
động tất cả huyền lực. Một bước tưởng chừng hờ hừng của Quân Mạc Tà, thế nhưng
oanh một tiến, mặt đất đã thành một cái động thật sâu.

Quân Mạc Tà lạnh lẽo cười:

– Hạ Trường Thiên, nói cho ngươi biết, cho dù vừa rồi ngươi không uy hiếp,
hôm nay ngươi cũng không sống sót được! Ngươi mới chính là tên đầu sỏ lớn nhất
hại chết huynh đệ ta. Sở dĩ ta nói nhiều với ngơi như vậy, để ngươi sống lâu
hơn như vậy là để ngươi nhấm nháp mùi vị huynh đệ mình bị giết! Đúng rồi, hung
thủ hại chết huynh đệ ngươi không phải là bổn công tử mà chính là ngươi! Cũng
là nói bởi vì quyết định của ngươi mà hôm nay bọn họ mới chết. Hiện tại ta
nghĩ ngươi cũng nếm đủ mùi vị đau khổ này rồi, để bổn công tử tiễn ngươi một
đoạn đường. Trên đường xuống cửu tuyền, ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ, kiếp sau đừng
để bổn công tử mất hứng.

Dung hợp cùng Hồng Quân Tháp sau khi xuất thủ, sự cắn trả thật nghiêm trọng,
nhất là mới phóng ra hỗn độn hỏa bực đó, hậu quả không thể đoán trước được.
Nhưng mà thân thể cùng linh hồn bị thương, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hiện tại, dị tộc cũng sắp đên, Quân Mạc Tà cũng không tính toán đoạn tuyệt như
vậy, hắn không phải vì mình, mà vì bảo hộ những huynh đệ của mình. Bọn họ vì
mệnh lệnh mà đến, Quân Mạc Tà há không chịu trách nhiệm, há không có tâm trạng
nặng nề?

Nhưng mà Hạ Trường Thiên uy hiếp, làm cho tâm tình hắn bộc phát. Lại dám lấy
huynh đệ ra uy hiếp hắn! Không giết kẻ này, xin lỗi, thực không đúng với lương
tâm, với huynh đệ mình. Vậy thì làm thịt thôi.

Trong mắt hắn, sự điên cuồng đã lên cực điểm, Quân Mạc Tà hét lớn:

– Nếu đã vậy, thiên địa cũng nhau diệt đi!

– Kiếm!

Quân Mạc Tà rống to. Viêm Hoàng Chi Huyết kêu lên một tiếng, nháy mắt biến mất
rồi đột ngột xuất hiện trước mặt Quý Bác Văn, kiếm quang dày đặc xuất nhập,
ngạo nghễ nhất thế. Chỉ một thanh kiếm, đã phong tỏa mọi hướng của Quý Bác
Văn. Một người một kiếm mạnh mẽ đem hai vị thánh quân vây lại, người kiếm,
kiếm người ngạo nghễ như nhau, hoàn toàn mang phong mang tuyệt thế,

Hạ Trường Thiên cười lạnh một tiếng:

Quân Mạc Tà, ngươi ỷ vào kỹ xảo quỷ dị, bổn quân quả thật không thèm đếm xỉa,
nhưng ngươi lại cuồng vọng lấy một chọi hai người chúng ta? Ngươi tự cao tự
đại, không biết lượng sức mình? Quân Mạc Tà, ngươi cũng quá đắc ý? Kỹ xảo Quỷ
vực chỉ có thể sử dụng để đánh lén, còn quyết đấu trực diện ư, còn phải xem
vào thực lực.

– Ngu ngốc!

Quân Mạc Tà hoàn toàn không muốn trả lời, tâm niệm vừa động, một thanh Cửu U
Hàn Nhận bỗng nhiên xuất hiện ở tay, trong chớp mắt, Cửu U Hàn Nhận đen kịt
bừng sáng, ánh sáng của hắc ám chói rọi. Trong không trung bốc lên từng ngọn
lửa màu đen! Ánh sáng của địa ngục!

Hạ Trường Thiên, vừa rồi ta nói rồi, kẻ gây ra cái chết cho huynh đệ ngươi
chính là ngươi, vì thế ta mới tốn công để ngươi nếm nỗi đau mất huynh đệ, hiện
tại đã hết, ngươi có thể đi xuống hoàng tuyền tạ tội với họ.

Nói xong, Cửu U Hàn Nhận trong tay phát dẫn, tức thì hắc quang bao phủ, toàn
bộ không gian như bị chẻ làm đôi bởi một vết chém sắc bén, đến trước mặt cường
giả thánh quân ngang nhiên ra tay.

Phía khác tuyệt thế thần phong Viêm Hoàng Chi Huyết cũng phát ra một tiếng kêu
thê lương đến cực điểm, quang mang đại thịnh, như tử điện từ không gian, mang
theo theo hàn quang đâm thẳng đến Quý Bác Văn!

Nhìn vào tình cảnh này, thật sự là hai trận quyết đấu, Quân Mạc Tà cùng Viêm
Hoàng Chi Huyết là hai thân thể độc lập, từng người tự chiến, không liên hệ.
Nhưng người xem bên ngoài như thấy một người một tay cầm kiếm, một tay cầm u
nhận chiến với cả hai thánh quân. Tất cả đều hít một hơi lạnh, ngay cả liên
quân Thiên Phạt cũng không ngoại lệ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận