Giờ phút này, mặt của Quân Mạc Tà trắng bệch như xác chết, khóe miệng thi
thoảng còn rỏ máu tươi. Mai Tuyết Yên kinh hô một tiếng, lòng quặn thắt nhìn
Quân Mạc Tà, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói vạn phần. Người khác có thể
không biết, nhưng cùng tu Khai Thiên Tạo Hóa Công, há Mai Tuyết Yên lại không
biết tình huống gắng sức của hắn bây giờ vẫn chưa làm được như thế, nhưng nếu
hắn không làm như vây, công đạo cho huynh đệ không thể đòi được hết. Vì đòi
lại công đạo, vì để huynh đệ dưới cửu tuyền thanh thản, Quân Mạc Tà không do
dự phát động lực lượng mà hắn không thể chịu được, cho dù dưới sự bảo vệ cực
hạn của Hồng Quân tháp thì kinh mạch, tâm thần cũng chịu cắn trả phi thường
kịch liệt.
Nếu hắn duy trì trạng thái dung hợp với Hồng Quân Tháp, thì tự nhiên là không
có chuyện gì. Nhưng một khi hắn hiện thân ra, cũng chỉ có thể lấy thân thể của
mình, tự lực chống chọi tất cả thống khổ mà thôi. Nhưng hắn không thể không đi
ra, bởi vì cơn giận này phải được bùng phát, cũng bởi vì huynh đệ không thể
chết vô ích.
Trả giá, công đạo trước mắt, chính là ở trong mảnh hỗn độn hỏa này, cẩn phải
như khoái ý ân cừu. Đúng là khoái ý ân cừu. Huynh đệ ta chết lừng lẫy, ta muốn
trả thù. Huynh đệ dù chết đi vẫn là huynh đệ, cũng phải cảm thấy thoải mái ra
đi. Huynh đệ ta chết sao mà chết, cũng vì những tên làm ngơ kia, cho dù là
trực tiếp hay gián tiếp, các ngươi phải trả giá.
Giờ phút này, Hỗn độn hỏa đã đến ngang mặt đất, đêm khối băng tủy kia che lại
hoàn toàn. Hỗn độn hỏa treeb cao thì chậm, nhưng tới gần mặt đất thì tăng tốc.
Trên mặt đất, vô luận là đá lớn hay là đất, chỉ cần vừa gặp sẽ bị thiêu hủy
thành hư vô. Nhìn thấy Hỗn độn hỏa chậm rãi rơi xuống, tính mạng của bốn mươi
vị huynh đệ nguy cấp trước mặt Hạ Trường Thiên, hắn bước một bước dài, đi đến
trước mặt Quân Mạc Tà hét lớn:
– Quân Mạc Tà mau thu quỷ hỏa kia, thả các huynh đệ ta ra!
Thanh âm của hắn sớm đã không còn cuồng ngạo như trước nữa, mà là khản đi,
khóe giật đến chảy hai hàng máu tươi, khuôn mặt thê lương như quỷ.
– Ha ha… Hạ Trường Thiên, Hạ thánh quân đại nhân, ngài sốt ruột sao? Không
vội không vội, đừng khó coi như vậy, ân, xem không trung kìa…
Quân Mạc Tà khẽ cười, đưa tay lau vết máu khóe miệng, chìa một ngón tay chảy
máu đầm đìa chỉ vào Hỗn Độn hỏa đang rơi xuống, vẻ hứng thú nói:
– Ngài nhìn kỹ xem, mảng hư không này có phải là rất khác chỗ khác không,
Thực trong veo đi, hahaha…
Hạ Trường Thiên ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi có chút lạnh người. Chỗ Hỗn độn
hỏa đi qua, không ngờ bị biến thành một hắc động không gian, lính khí, không
khí bốn phương tám hướng đang cuồn cuộn tuôn qua, chậm rãi tự tu bổ khoảng
không đó. Hỗn độn hỏa thật sự rất khủng bố, ngay cả khoảng không cũng bị đốt
thì nếu dính tới thân thể huyết nhục thì sẽ thành thế nào. Mặt Hạ Trường Thiên
càng trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ.
– Ngươi muốn thế nào? Như thế nào mới giải phóng bọn họ? Nói ra điều kiện của
người, bất cứ cái gì ta cũng đáp ứng..
Hạ Trường Thiên bất chấp tất cả, dữ tợn liếc về phía Quân Mạc Tà hỏi.
– Điều kiện? Nếu là ta đến sớm một bước, nhìn những kẻ nhàn rỗi không đi cứu
người, ta nghĩ ta cũng lo lắng giống ngươi, hỏi ngươi… Quân Mạc Tà vô tình
nhìn qua hắn: Người muốn thế nào… mới đi cứu viện huynh đệ của ta?
Xa xa, đám Thiên Thánh cung, Tam Đại Thánh Địa đều biến sắc, trắng bệch. Nếu
Quân Mạc Tà không ra tay đánh lén một kích trong chiến luân hồi, lấy uy lực
quỷ dị của hắn, nhất định có thể làm giảm thương vong thảm thiết của Thiên
Phạt, tự nghĩ những người họ cũng là gián tiếp đồng lõa sao. Nhưng nếu Quân
Mạc Tà không ra tay, hiện tại đám người Cổ Hàn còn lại mấy người? Vậy là ai
can dự vào cũng không được.
So với đám người Cổ Hàn, Hạ Trường Thiên lại càng chịu không nổi, nghe vậy
ngực lại như bị bạo lôi tập kích liên tục, sắc mặt trắng bệch, thất tha thất
thểu lui về sau vài bước. Toàn bộ lý do, toàn bộ kỳ vọng cứu vãn đã bị Quân
Mạc Tà hời hợt nói một câu, tất cả đều tan rã.
– Nhưng mà bọn chúng là huynh đệ ta… Huynh đệ của ta…..
Hạ Trường Thiên che ngực, miệng thảm thiết rống to:
– Thả huynh đệ của ta ra!!!
Áo bào trắng tung bay, Quân Mạc Tà đứng thẳng trong không trung, mái tóc đón
gió lay động phiêu xuất, lạnh lùng nhìn thiên địa vô tính, hai mắt lãnh khốc
đầy khoái ý nhìn Hạ Trường Thiên hỏi:
– Có phải ngươi thấy trong lòng rất khó chịu… đau nhói bất lực? Ha ha,
không sai đây đúng là ta cảm giác khi ta mới nghe nói Ưng Vương, cảm giác của
ta lúc ấy cũng như ngươi bây giờ.
Khóe miệng Quân Mạc Tà lộ ra một tia cười bi thảm, đó là cảm giác đè nén sự bi
thống trong lòng, miễn cưỡng bật cười thê lương. (Dịch giả: Trả thù rồi đó là
khoái ý, nhưng huynh đệ có sống lại được chăng, đó là bi thống.)
– Hạ thánh quân, Hạ Trường Thiên, hiện tại xem ra hai chúng ta là đồng bệnh
tương lân đi. Mọi người nếu đều lưu lạc chân trời, nếu không ngại cảnh phi hôi
yên diệt này thì lại đây cùng cạn một chén đí?
Quý Bác Văn phi như bay tới:
– Hạ nhị ca, không còn nhiều thời gian. Khẩu khí của hắn mang theo sự thống
khổ, âm ra không ngớt, mang theo cả máu, đó là lo lắng tâm cam. Hạ Trường
Thiên hai mắt vô thần nhìn chỗ hố to, nghe bên trong những đợt thất kinh liên
tiếp, chỉ cảm thấy lòng như vỡ vụn từng khúc. Người phía dưới đã phát giác
được sự đáng sợ của hỗn độn hỏa. Ngọn lửa kinh khủng kia cứ ung dung rơi
xuống, thiêu cháy hết thảy, tiêu sái như là quân lâm thiên hạ. Nhưng cỗ sát
khí kia lại làm cho người ta kinh sợ đến cực điểm.
Hạ Trường Thiên thực sự trong lòng đã muốn chết đi sống lại, sớm biết thế lúc
trước đừng vậy. Lúc trước chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, đi ra tiếp ứng. Như
vậy bát đại thánh tôn tuyệt sẽ không chết, Ưng Vương cũng không chết, có Đoạt
Thiên đóng quân cực mạnh can dự, tin tưởng liên quân Thiên Phạt cũng không
thảm trọng như vậy, cũng không quá mấy ngàn người. Hết thảy đã có thể tránh
được.
Nhưng mình, chính là luôn lạnh nhạt thờ ơ, không ra lệnh, lại còn khoanh tay
đứng nhìn từng tên chết trận, chết đến tên cuối cùng, thậm chí còn thấy đẹp ý.
Hiện giờ báo ứng đã đến.
– Quân Mạc Tà, nói ra điều kiện của ngươi đi!
Cả người Hạ Trường Thiên run rẩy lên:
– Ngươi muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng buông tha huynh đệ của ta?
– Điều kiện? Điều kiện gì, có cần điều kiện gì hay không, người anh hùng như
các hạ, cứu tinh của đại lục, công cao cái thế, có người nào có thế hướng ngài
nói điều kiện. Ngài cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy là tốt rồi!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói:
– Các ngươi không phải thích nhất là thờ ơ lạnh nhạt sao? Đây chẳng phải là
bản lĩnh sở trường của các ngươi sao? Hiện tại, không cần làm gì hết, các
ngươi cũng chỉ tiếp tục thi triển sở trường một lần nữa là tốt rồi, duy có
khác là lần này thời gian thờ ơ của các ngươi tương đối ngắn, phút chốc đã
xong, cũng chỉ cần một lát là xong hết thảy.
Quân Mạc Tà nhe răng cười:
– Ồ, để tỏ lòng xin lỗi, do đó bổn tọa sẽ cùng các ngươi quan sát. Ha ha,
nhìn huynh đệ cùng nhau sớm chiều của mình chậm rãi bị thiêu đốt, chỉ còn lại
xương cốt. À, bổn tọa nói sai, xương cốt cũng sẽ không còn, xương cốt cũng sẽ
hóa thành hư ảo. Mà cũng không chỉ xương cốt đâu, cả linh hồn cũng bị thiêu
đốt thành hư vô. Ta còn có thể cam đoan, bọn chúng ngay cả cơ hội chuyển sang
kiếp khác đầu thai cũng không có, cái gọi là mấy ngàn năm tu vi, bỗng chốc hóa
thành hư ảo, tro cốt cũng không còn. Đây là chuyện sảng khoái lắm ah? Ha Ha,
huynh đệ liên quân Thiên Phạt chúng ta vừa rồi may mắn thể nghiệm một lần,
hiện tại chính giờ phút này, lại bởi vì liên quan tới ngày, chúng ta lại thoải
mái một lần nữa, cái gọi là có đi có lại mới toại lòng nhau. Chuyện tốt bực
này, sao có thể bỏ qua phần các ngươi – những hung hoài thiên hạ, đại từ đại
bi, anh hùng hào kiệt, cứu tinh nhân loại? Ân, đến ta cũng cho các ngươi
biết… thích rất thích.
– Thích?
Hai mắt Hạ Trường Thiên gắt gao nhìn Quân Mạc Tà, bi phẫn nói :
– Quân Mạc Tà, ngươi không phải là một túi da thúi tốt, lại không có nửa điểm
nhân tính, là súc sinh, khó trách đắm mình trong trụy lạc, mẹ nó chứ, lại cùng
dã thú súc sinh làm bạn.
– Ah, thì ra cho tới giờ này ngài mới nhận ra sao? Bất quá ta cũng không nhận
ra ta đây đắm mình trong truỵ lạc, có thể cùng tấm lòng son sắt, tấm lòng
trong trẻo của huyền thú làm bạn là chuyện hết sức đáng mừng trong cuộc đời
ta.
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng:
– Nếu để cho ta giống như ngài có nhân tính vĩ đại, đó mới là sỉ nhục lớn
nhất của Quân Mạc Tà ta!
– Quân Mạc Tà!
Quý bác Văn hét lớn một tiếng:
– Những người này, cũng là vì an toàn của toàn bộ nhân loại, trấn thủ ở Thiên
Trụ Sơn, là anh hùng mấy ngàn năm chưa từng xuống núi, đem cả cuộc đời mình
kính dâng cho Đoạt Thiên chi chiến, kính dâng cho khắp Huyền Huyền đại lục mà
ngươi… lại đem họ giết chết toàn bộ?
– Cho tới bây giờ ta không phủ nhận bọn họ là anh hùng, bọn chúng từng vì
phiến đại lục này mà cống hiến.
Quân Mạc Tà âm lãnh nói:
– Nhưng anh hùng cuối cùng cũng chết, anh hùng làm sai chuyện cũng phải trả
giá, đừng tưởng ngươi là anh hùng mà toàn bộ phải theo người. Nói cho các
ngươi biết, trên đời này không phải ai cũng thiếu nợ các ngươi. Ta cùng các
huynh đệ của ta càng không thiếu nợ các ngươi. Kẻ nào làm hại đến huynh đệ ta
sẽ phải trả giá thật nhiều, không những là anh hùng, cho dù là thánh nhân, là
đấng cứu thế, cũng phải trả lại công bằng, công bằng do ta đòi lại.
– Trời không cho công đạo, các ngươi thủ hộ không có công bình, cũng là cách
nào nhân gian không có công đạo, vậy thì chờ hủy diệt đi. (Dịch giả: Thương
thiên vô tình còn có đường sống, các ngươi tự gây nghiệt thì sẽ bị hủy diệt mà
thôi).
Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời cười dài, một tay chỉ trời:
– Coi như phiến thiên địa phồn hoa này thực sự bị hủy diệt thì đã sao? Vũ trụ
này có bao nhiêu cái thế giới như vậy? Đối địch? Sai lầm? Nơi này là đạo lý,
vị tất thế giới khác đã coi là đại nghịch bất đạo gì đó là chính nghĩa, chỉ có
tình huynh đệ, vô luận đi đến đâu, ở thế giới nào cũng là vĩnh hằng, cũng như
các ngươi, cũng như chúng ta…
Quân Mạc Tà gằn giọng nói:
– Chúng ta bây giờ đối địch, một sống một chết. Huynh đệ của các ngươi đã
chết, các ngươi thương tâm. Huynh đệ của ta đã chết, ta cũng khó sống vui một
mình. Ngươi để ta thương tâm, há ta để ngươi dễ sống? Có đi có lại mới toại
lòng nhau, vô luận ở đâu đều là chân lý vĩnh hằng.