Lão đầu tử chính là một sát thủ xuất sắc nhất. Nhưng nhìn cả một lượng lớn cô
nhi mà hắn bồi dưỡng kia, kiểu bồi dưỡng ấy, cách đạo tạo ấy… Có thực là lão
đang bồi dưỡng ra sát thủ không?
Có lẽ là không phải! Nhưng vấn đề này Quân Mạc Tà lại vĩnh viễn không còn cơ
hội để biết được đáp án.
Trong lòng hắn vẫn tin rằng, những người đó sau khi được lão đầu huấn luyện,
ngay cả tương lai khi đã gác kiếm giải nghệ không làm sát thủ nữa thì vô luận
như thế nào cũng vẫn sẽ có một cuộc sống rất dư giả!
Không thể tưởng tượng nổi lão đầu kia lại nghiêm khắc như vậy, đốc thúc huấn
luyện như là ngược đãi, nhưng lại cung cấp rất nhiều kiến thức cho bọn họ. Hơn
nữa mỗi một thứ học được, đi theo sau nó chính là sự đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Coi như là có muốn quên cũng vô phương quên được. Sự đau đớn đó đã là một vết
sẹo trong linh hồn của người đó rồi…
Đến khi bọn họ chân chính đi ra trải nghiệm thế giới bên ngoài đều phát hiện
rằng bản thân họ có thể làm được rất nhiều việc, thậm chí còn làm tốt nữa là
khác, mà những việc họ thành thạo lại rất nhiều…
Mà thực tế, trước kia Quân Mạc Tà cũng từng có một huynh đệ do Hướng lão đầu
đưa tới. Hắn không muốn tiếp tục đi theo con đường này, muốn ổn định cuộc sống
làm một người bình thường theo đúng nghĩa của nó. Quân Mạc Tà cũng không biết
được, với những người muốn giải nghệ thì lão đầu sẽ xử lý như thế nào? Lão đầu
cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói ra, những khi đó biểu tình của lão luôn
rất là kỳ quái…
Có điều, một khoảng thời gian sau, khi Quân Mạc Tà không chú ý tới thì những
thứ thuộc về bọn họ bao gồm tư liệu, hồ sơ chấp hành nhiệm vụ qua lại của các
sát thủ toàn bộ lại biến mất không còn chút dấu vết nào…
Đây rút cục là sao? Rốt cuộc lão đã dùng cách nào? Đến tột cùng là toàn bộ đã
bị giấu đi hay đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Nhưng có một điều khẳng định chắc
chắn là, những hồ sơ giấy tờ đó nhất định đã không còn. Trên thế gian này sẽ
không còn người nào có thể nắm được chứng cớ phạm tội của họ được nữa.
Cuộc đời của bọn họ sau này, ít nhất cũng không phải sống trong sự đề phòng,
ngờ vực.
Nghĩ tới đây, Quân Mạc Tà lặng lẽ thở dài. Thầm nghĩ: “Lão đầu, ngươi rút cục
là người thế nào?”
Sau đó Quân Mạc Tà mới mở to mắt, phát hiện thất nữ trong phòng ánh mắt đều
gắt gao tập trung trên người hắn. Ngay cả người như Miêu Tiểu Miêu, Kiều Ảnh
cũng như vậy… Từng đôi mắt đẹp dõi theo hắn, là kinh hỉ, là ngạc nhiên, còn có
bội phục…
– Mạc Tà ca ca…
Thanh âm của Độc Cô Tiểu Nghệ dường như còn chút nghẹn ngào nói:
– Thủ khúc này thật là dễ nghe… Muội nghe xong chỉ muốn khóc theo…
– Chúng thiếp cũng thế…
Chúng nữ sôi nổi thảo luận. Chỉ có hai người Quản Thanh Hàn cùng Miêu Tiểu
Miêu lại cầm một tờ giấy, cấp tốc ghi ghi chép chép cái gì đó lên mặt giấy.
Hiển nhiên là muốn ghi lại khúc nhạc đó. Một khúc nhạc tuyệt tác như vậy, nếu
không ghi lại truyền cho đời sau thì quả thực là chuyện tiếc nuối nhất đời
người.
– Lương Sơn Bá này thực sự là đáng thương, đáng tiếc là hắn không có huyền
công. Bằng không, gia tộc Chúc Anh Đài sẽ không làm như vậy, biến nữ nhi của
mình thành vật để nịnh bợ kết thân với Mã gia…
– Hắn cũng thật là ngốc mà! Chung sống cùng nhau ba năm lại cư nhiên không
phát hiện ra Chúc Anh Đài là nữ…
– Ghê tởm nhất chính là cái tên Mã Văn Tài kia! Mạc Tà ca ca, ngươi nếu như
đã biết chuyện này, như thế nào lại không một đao chém chết hắn? Loại người
như thế này còn để cho hắn sống làm gì?
– Đúng vậy! Loại người như thế cho dù chết trăm vạn lần cũng không có gì là
đáng tiếc.
– Nói cho cùng. Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài vẫn là đôi uyên ương đáng
thương nhất. May mà bọn hắn cuối cùng cũng được bên nhau. Chỉ mong ông trời
thương xót bọn họ, để cho bọn họ mãi mãi được như vậy. Đời đời kiếp kiếp kết
làm phu thê với nhau.
Ngay cả Mai Tuyết Yên cũng có chút xúc động, thở dài một tiếng nói:
– Mạc Tà, ngươi từ đâu mà nghe được cố sự này? Thật sự là cảm động đến tận
tâm can mọi người mà.
– À… Chuyện này cũng là do ta vô tình nghe được. Câu chuyện này số người
biết đến cũng không nhiều. Cũng vì nó xảy ra tại một địa phương hẻo lánh nên
cũng không có lưu truyền rộng rãi ra bên ngoài.
Quân Mạc Tà lắp bắp kể.
Quản Thanh Hàn cũng nói:
– Chuyện này thực là quá cảm động mà. Nếu chuyện này rơi vào tai của các lão
nhân thì chắc chắn họ sẽ phê phán hai người. Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, trong
mắt trưởng bối hai người bọn họ chân chính là đại nghịch bất đạo! Chuyện này
lưu truyền ra bên ngoài mới là chuyện lạ đó…
Mạc Tà ngạc nhiên, không nghĩ tới Quản Thanh Hàn lại suy nghĩ sâu xa như vậy!
Bất quá những lời nàng nói cũng đúng sự thật!
– Quân phủ chủ … quả nhiên là lợi hại!
Miêu Tiểu Miêu tâm phục khẩu phục nhìn Quân Mạc Tà khen ngợi:
– Học vấn của ngài so với phu quân ta quả thực là kẻ tám lạng người nửa cân!
Học vấn của cả hai người cũng đã vượt xa những người khác.
Quân Mạc Tà dở khóc dở cười. Nha đầu kia cũng quá đề cao Mặc Quân Dạ rồi.
Chính mình đem sự tích Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài sửa lại một chút thì tựn
nhiệ nàng lại khen ngợi hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, lại còn nói tài
giỏi hơn người thường rất nhièu, quả thực khiến hắn buồn bực, tức giận vô
cùng…
“Nha đầu kia, đến lúc này rồi mà còn bướng bỉnh không phục”. Độc Cô Tiểu Nghệ
bĩu môi. Mấy nàng còn lại cũng rất dồng tình với Độc Cô Tiểu Nghệ. Hiển nhiên
các nàng cho rằng ngày hôm nay tỷ muội bọn họ đã thắng lợi.
Kết quả này đã rất rõ ràng, đây chính là một thủ khúc tuyệt vời, so với Táng
Hoa Ngâm mọi người thường nghe nhiều thì còn cảm động nhiều hơn. Điều duy nhất
chính là viên ngọc này có chút tỳ vết, chính là ca từ hơi kém một chút. Bất
quá cũng không kém bao nhiêu.
Độc Cô Tiểu Nghệ hiển nhiên đã thỏa mãn rồi.
– Thanh Hàn tỷ tỷ, người nhớ kỹ chưa? Tỷ nhớ kỹ rồi thì sau này chúng muội có
thể thường xuyên nghe tỷ đàn khúc này rồi.
Độc Cô Tiểu Nghệ nói.
– Tại sao lại phải làm việc thừa thãi như thế? Để cho Quân phủ chủ đàn cho
không phải tốt hơn sao?
Miêu Tiểu Miêu cấp thêm cho Quân Mạc Tà một trái bom.
– Hắn? Đánh đàn sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ buồn bực nói:
– Người này lười muốn chết. Trừ bỏ cái vỏ bọc đẹp đẽ để câu dẫn nữ nhân bên
ngoài, cùng lúc thể hiện tài năng ra. Thì những lúc khác muốn làm cho hắn nhúc
nhích, quả thực là so với lên trời còn muốn khó hơn. Ta thật không dám ôm hi
vọng hão huyền.
Nói xong, Độc Cô Tiểu Nghệ quay sang Miêu Tiểu Miêu không mang chút hảo ý nào
nói:
– Tiểu Miêu muội muội. Ta đã nói với ngươi rồi, nam nhân tất cả đều cùng một
loại. Đừng nhìn phu quân ngươi trước kia vì ngươi mà sáng tác thơ. Hừ hừ…
Hiện giờ ngươi đã rơi vào tay giặc, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà sáng tác
nữa. Cho nên những thứ khi mất đi mới biết giá trị chân chính của nó.
– Không đâu! Quân Dạ tuyệt đối không phải là người như vậy!
Miêu Tiểu Miêu mỉm cười tự tin đáp lại. Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Ngươi cho
là hắn hoa tâm giống với vị Tà Quân Chủ này sao? Quân Dạ của ta là một người
chân thành, thâm tình, chung thủy và kiên trinh cơ mà…”
– Ha ha!
Vừa nghe lời ấy, nhất thời từ Độc Cô Tiểu Nghệ cho tới tất cả mọi người đều
cùng cười lớn.
Ngay cả người bình thường băng lãnh như Mai Tuyết Yên cùng Quản Thanh Hành
cũng không nhịn được mà cười.
– Được rồi!
Mắt thấy Quản Thanh Hoàn đã ghi chép xong, Mai Tuyết Yên nói:
– Chúng ta đi dạo một lát, các ngươi cứ ở trong này trò chuyện. Mạc Tà, ngươi
không phải có điều muốn nói với Miêu cô nương hay sao? Chúng ta sẽ không quấy
rầy hai người nói chuyện nữa.
Nói xong chúng nữ vui vẻ đứng dậy, Mai Tuyết Yên cũng không có quên kéo Kiều
Ảnh đi theo. Một lúc sau trong phòng chỉ còn lại hai người Quân Mạc Tà cùng
Miêu Tiểu Miêu.
Vẻ mặt chúng nữ trước khi rời đi đều rất quái dị, tựa như là bộ mặt giễu cợt
nhìn về phía Miêu Tiểu Miêu, ánh mắt lại càng cực kỳ quái dị.
Loại ánh mắt này làm cho Miêu Tiểu Miêu lo sợ. Nhìn người không thể nhìn vẻ bề
ngoài của người đó. Quân Mạc Tà người này bề ngoài nhìn nho nhã, nhưng trong
lòng như thế nào mình lại không biết. Vạn nhất người này trong ngoài không
đồng nhất thì sao! Nếu quả thật hắn đúng như Mạc Vô Đạo miêu tả thì mình phải
làm sao bây giờ?
Trong lúc Miêu Tiểu Miêu ngây người, những người khác đã rút đi không còn một
ai, hiện giờ chỉ còn nàng đối mặt cùng Quân Mạc Tà, hoàn cảnh này khiến cho
Miêu Tiểu Miêu càng bối rối.
– Quân… Quân phủ chủ… Ngươi ngươi… Ngươi có chuyện gì cần nói với ta? Không
thể nói chuyện này trước mặt các vị tỷ tỷ sao?
Trên mặt Miêu Tiểu Miêu khó mà che dấu vẻ kinh hoàng. Nha đầu này có vẻ như đã
sẵn sàng bỏ chạy.
Chỉ cần Quân Mạc Tà có động tác gì quá phận phỏng chừng nha đầu kia sẽ như một
con thỏ nhảy một cái ra ngoài. Ít nhất nếu không chạy trốn được thì cũng sẽ
lập tức hét “Cứu cứu” ầm ĩ lên.
Không thể trách Miêu Tiểu Miêu nhát gan, thực sự là hình tượng của người kia
trong mắt nàng không có chút đáng tin cậy nào cả.
– Ta chỉ là muốn tâm sự một chút với nàng mà thôi. Ha ha. Không cần khẩn
trương như thế…
Quân Mạc Tà đang nghĩ: “Rốt cuộc nên mở miệng như thế nào đây?”
– A! Ta… Ta đã có trượng phu rồi. Ta thực tâm yêu hắn, hắn cũng thương
ta… Ta sẽ… Ta sẽ không thích người khác. Trượng phu của ta là người có Không
Linh Thể Chất trong truyền thuyết, thực sự rất lợi hại đó. Ngươi… Ngươi không
được làm bậy!
Vừa nghe mấy chữ “Tâm sự một chút” Miêu Tiểu Miêu càng sợ. Lần đầu tiên gặp
mặt đã muốn tâm sự cùng ta. Ta thì có gì mà tâm sự cùng ngươi cơ chứ?
– Khụ khụ… Ta biết ngươi có trượng phu rồi.
Quân Mạc Tà thầm nghĩ: “Trượng phu ngươi đang ở ngay trước mặt ngươi, nhưng
ngươi có nhận ra đâu…”
– Ta nói… Tiểu Miêu à, ngươi…
Quân Mặc Tà bất đắc dĩ buông tay xuống.
– Ngươi!
Miêu Tiểu Miêu không chịu nổi, mặt lạnh quát lên:
– Quân phủ chủ, ta tôn kính ngươi là anh hùng một phương, nhưng xin ngươi
cũng không nên quá phận! Tà Quân phủ cố nhiên cường đại nhưng Phiêu Miểu Huyễn
Phủ chúng ta cũng tuyệt đối không phải dễ chọc. Ở phương diện xưng hô, Quân
phủ chủ nên chú ý từ ngữ một chút! Tiểu Miêu, xưng hô như thế này ta không dám
nhận. Huống chi giữa ta và ngươi cũng không có quan hệ gì mà có thế gọi như
thế…
Nàng lời lẽ sắc bén, thái độ ác liệt, khuôn mặt lạnh lùng. Không có mấy người
có đủ tự tin trực tiếp lên án với vị Tà Quân Chủ danh chấn thiên hạ như thế.
– Kỳ thật, Mặc Quân Dạ kia có cái gì tốt? Sống trong nhục nhã mà lớn lên. Tu
vi chỉ dừng lại ở mức Kim Huyền, còn chưa tới mức đáng được coi trọng. Coi như
là hắn có Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết đi chăng nữa, muốn trở thành
cường giả cấp độ như ta đây ít nhất cũng phải một trăm năm. Ngươi xem ta so
với hắn không hơn sao? Sao lại cố chấp một mực tình thâm với hắn như vậy?
Không tin ngươi thử so sánh mà xem?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc vô sỉ nói.
– Quân phủ chủ, ngươi quả nhiên là muốn khơi mào đại chiến hai nhà sao?
Miêu Tiểu Miêu lạnh lùng nhìn hắn.
– Mặc Quân Dạ có tốt hay không đối với ngươi có quan hệ gì? Trượng phu của ta
há lại có thể để cho ngươi buông lời dèm pha như thế? Ta chỉ cảm thấy Quân phủ
chủ rất tốt bụng. Nhưng trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn như thế nào cũng không
bằng Quân Dạ của ta…
Mạc Tà không nói gì, có vẻ như đang xấu hổ, lại càng không cách nào nói ra sự
thật. Đột nhiên con mắt hắn đảo qua, hiển nhiên là đã nghĩ ra chủ ý nào đó.
Nhìn thấy tư thế sẵn sàng đón địch của Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng nói:
– Vượt qua thiên kiếp. Trên người ô uế như vậy, bên kia vừa hay lại có cái ao
nhỏ, hai ta cùng nhau tắm táp, xoa bóp cho nhau được không ?
Đúng là ngày đó sau khi Miêu Tiểu Miêu độ kiếp thành công, hai người tới bên
cạnh hồ nước nhỏ. Đó là nguyên văn lời Mặc Quân Dạ nói khi đó.
– Cái tên vô sỉ này! A! Ngươi…
Miêu Tiểu Miêu theo bản năng vừa mới thốt ra, tức thì đã cảm giác được có chút
gì không đúng. Nàng trợn to mắt nhìn Quân Mạc Tà. Câu “Chúng ta xoa bóp cho
nhau được không”, những lời này đối với nàng mà nói là những lời mà đời đời
kiếp kiếp nàng không thể nào quên.
Bởi vì sau những lời này là lúc mà tấm thân xử nữ của mình đã bị một người nào
đó cướp đi…
– Ân, lấy trời làm bàn cờ, lấy tinh tú làm quân cờ, ai dám vung tay? Lấy đất
làm đàn, lấy đường làm dây, người nào dám gảy…?
Quân Mạc Tà ôn nhu cười nhìn Miêu Tiểu Miêu, lại nói:
– Lấy thiên lôi làm trống, lấy sét làm cờ, ai dám xông pha…
Thân hình Miêu Tiểu Miêu kịch liệt run rẩy. Thiếu chút nữa là té ngã trên mặt
đất. Nàng nức nở thốt lên những âm thanh rời rạc, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà
mông lung mê man.