Miêu Tiểu Miêu ngồi bên cạnh vẻ mặt vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, chờ
xem kịch vui. Có điều nàng càng xem càng thấy biểu hiện của Mạc Tà cực kỳ xuất
sắc khiến nàng vô cùng tức giận! Miêu Tiểu Miêu định bất kể thế nào cũng phải
biến Quân Mạc Tà thành trò cười trước mặt nữ nhân của hắn, nhưng nàng lại
không biết rằng mình cũng là một trong những nữ nhân của hắn. Mạc Tà vốn biết
Miêu Tiểu Miêu tâm cao khí ngạo, nên với nàng hắn chọn làm những việc không
giống người thường, bản thân luôn để tâm đến những chuyện vụn vặt như thế…
Cuối cùng lại không biết chính vì thế mà gây ra mầm tai họa.
Quân đại thiếu trước đây mà biết nếu làm rõ ngọn nguồn mọi việc ngay từ đầu
thì chuyện đã không đi đến mức này, hắn hối hận vô cùng. Hiện giờ hắn ruột gan
rối bời, lại còn phải tỏ ra lạnh nhạt. Rõ ràng là lão bà của hắn, cần làm gì
hắn cũng đã làm rồi, thế mà hắn lại phải giả bộ không biết nàng, muốn nhìn
cũng không được, cái này là đạo lý gì đây…
Được rồi! Vậy ta sẽ thi triển tài năng, ta sẽ gảy một khúc nhạc cho các nàng
nghe, cho các nàng biết ta lợi hại thế nào! Xem ra nếu như ta không thể hiện
cho các nàng xem một chút thì các nàng không biết được phu quân của các nàng
là một thiên tài kinh thế diễm tuyệt, có một không hai, cái thế vô song như
thế nào!
Thấy xung quanh toàn là người không thể đắc tội nên Quân Mạc Tà cũng chỉ có
thể thỏa hiệp mà thôi, biện pháp tốt nhất hiện giờ là đáp ứng mọi người gảy
một khúc nhạc. Nhưng khi đàn, hắn lại nói:
– Lần này ta chỉ gảy một khúc nhạc mà thôi. Còn muốn ta gảy thêm một khúc nữa
thì cần phải có thời gian để tích lũy cảm xúc mới có thể sáng tác ra được…
– Được!
Chúng nữ đồng thanh đáp lời, cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa. Trên thực tế
chúng nữ cho dù là không biết âm nhạc đi chăng nữa thì cũng đều biết rằng một
thủ khúc từ lúc bắt đầu đến khi sáng tác hoàn chỉnh thì cũng cần một khoảng
thời gian nhất định. Như vậy mới có thể tạo ra được một khúc nhạc hay. Nếu như
cứ miễn cưỡng thì cũng chỉ tạo ra một thủ khúc nhạt nhẽo, vô hồn mà thôi. Hôm
nay có thể bức hắn gảy một thủ khúc đã là kinh hỉ ngoài ý muốn của mọi người
rồi.
Cho dù thủ khúc hắn tấu ra chẳng ra gì cũng không sao, biết đâu lại có thể làm
hắn quên đi những sự việc không vui trong lòng?
Miêu Tiểu Miêu thấy hắn thực sự có vẻ đang chuẩn bị sáng tác nhạc, cũng có
chút bất ngờ. Thầm nghĩ Quân Dạ của nàng muốn tạo ra được một thủ khúc như thế
thì cũng cần phải có một khoảng thời gian thật dài. Nếu bắt buộc Quân Mạc Tà
ngay tại đây phải soạn ra một thủ khúc như vậy, cho dù trình độ của hắn có cao
như thế nào đi chăng nữa ca khúc ấy cũng khó mà hay được.
Người này thực sự có bổn sự vậy sao? Nàng có chút nghi ngờ thái độ của hắn.
Nếu hắn thực sự chỉ làm qua loa, nàng nhất định sẽ vạch trần hắn, nói cho toàn
bộ lão bà của hắn biết… Bắt hắn sửa đến lúc mọi người đều hài lòng mới thôi…
Với bản lĩnh của kẻ này làm sao có thể sánh với Quân Dạ…
– Thực ra ta có thể thổi ngay khúc nhạc này, nhưng trước đó, ta muốn kể cho
các nàng nghe một câu chuyện xưa. Bởi vì khúc nhạc này được sáng tác dựa trên
câu chuyện xưa ấy…
Quân Mạc Tà tự nhiên là muốn thể hiện bản lĩnh hết mình:
– Ngày trước, có một thư sinh trẻ tuổi, tên là Lương Sơn Bá vì muốn đỗ đạt
công danh nên đã đến Thư viện học tập…
Hắn vừa nghĩ đến câu chuyện xưa liền nhanh trí nhớ đến mối tình Lương – Chúc…
Dù sao khúc Táng Hoa Ngâm kia cũng thật ưu nhã, âm điệu thiết tha. Vô luận là
ca từ hay âm khúc cũng đều đẹp đẽ, phối hợp nhuần nhuyễn. Nếu muốn tìm ra một
khúc nhạc khác ngang bằng hay thậm chí hay hơn khúc Táng Hoa Ngâm thì đều rất
khó. Kiếp trước muốn tìm một ca khúc như vậy, hoặc giả là tìm ra một ca khúc
không sai biệt lắm với nó cũng không phải là khó. Nhưng trong trí nhớ của Quân
Mạc Tà lại không có bất cứ ca khúc nào giống vậy, cái này gọi là chuyên tâm
cái gì thì chỉ nhớ cái đó thôi… Khụ khụ, chủ yếu nhất là Phong Lăng không có
nhớ được nhiều như vậy …
– … Lương Sơn Bá tuyệt vọng buồn đau mà phát bệnh đến ho ra máu rồi qua đời …
Sau đó, khi Chúc Anh Đài đi đến trước mộ Lương Sơn Bá thì đột nhiên trời đất
như sụp xuống, một tiếng nổ vang lên. Mộ phần của Lương Sơn Bá đột nhiên bị vỡ
ra, bao phủ quanh người Chúc Anh Đài. Hồi lâu sau một trận sương mù bảy sắc từ
dưới mộ lan ra, có hai hai con Hồ Điệp nhẹ nhàng bay lên. Từ nay cả hai tiêu
dao tự tại, có đôi có cặp … Mà trong phần mộ đó cũng không còn thấy thi thể
hai người nữa. Nguyên lai là do hai người có tình cảm sâu đậm cảm hóa trời
đất. Khiến cho trời xanh cảm động khiến hai người hóa thành một đôi uyên ương
Hồ Điệp, đời đời kiếp kiếp được ở bên nhau, cùng nhau đi đến chân trời góc
bể….
Quân Mạc Tà dứt lời, chung quanh hắn đều là thanh âm nghẹn ngào của chúng nữ.
Quay đầu lại nhìn thấy hốc mắt chúng nữ đều đỏ ửng, cho dù là người trầm ổn
như Kiều Ảnh, bình tĩnh như Mai Tuyết Yên cũng không ngoại lệ …
– Thủ khúc này dựa vào câu chuyện ấy mà soạn nên, có tên là Uyên ương Hồ
Điệp!
Quân Mạc Tà chậm rãi ngồi xuống nguyệt cầm trước mặt đưa tay gẩy. Tiếng đàn du
dương vang lên, thủ khúc này vốn là phải do đàn vi-ô-lông độc tấu. Hiện giờ
thời đại này thì làm gì có vi-ô-lông? Nhưng theo nhạc lý nói chung dùng nguyệt
cầm độc tấu cũng được .. Cũng không phải dùng nguyệt cầm đàn không hay. Chẳng
qua là nếu dùng đàn vi-ô-lông độc tấu thì âm điệu sẽ khác. Âm điệu của đàn vi-
ô-lông có sắc thái tự nhiên trong sáng hơn, dùng đàn cổ thì có chút hơi réo
rắt quá …
“Cây cỏ xanh ngắt, hoa nở rộ.
Thải Điệp ngần ngừ như muốn nói.
Nghìn năm còn mãi lưu truyền tình yêu ..
Sơn Bá vĩnh viễn yêu Anh Đài”
Cùng với tiếng đàn Quân Mạc Tà thấp giọng ngâm:
– Cùng trường cùng học suốt ba năm. Kề vai sát cánh chẳng xa rời. Ai nỡ đang
tâm chia cắt tình son sắt, đâu biết biệt ly bởi lầu cao…
Tiếng đàn ngân lên, chúng nữ như thấy trước mắt hình ảnh Lương- Chúc. Một nam
một nữ gặp nhau trong thư viện, quen biết rồi hiểu nhau … Nàng kia nữ giả
trang nam, mà nam tử kia cư nhiên lại không biết. Mãi cho đến khi phải ly biệt
thì mới biết được thân phận thực sự của nàng …
Lưu luyến chia tay, đau buồn nói lời tạm biệt. Tự mình ước hẹn chuyện trăm năm
… Sau đó mới bất đắc dĩ phân ly. Lại không biết lần từ biệt đó lại là lần cuối
hai người gặp nhau …
Sơn Bá tới Chúc gia cầu thân bị cự tuyệt. Sau khi về tới nhà bi phẫn mà lâm
bệnh. Lại nghe tin Chúc gia cùng Mã gia định hôn sự. Mất hết lý tưởng, bạo
bệnh mà bỏ mình. Chúc Anh Đài nghe tin Lương Sơn Bá chết mà đau lòng đến đoạn
trường. Nàng oán trách tạo hóa trêu ngươi. Lúc đó kiệu hoa Mã gia đã tới, Chúc
Anh Đài nén giận vì gia tộc mà bước lên kiệu hoa đi tới trước phần mộ Lương
Sơn Bá bất chấp sự ngăn cản mà bái tế. Ai ngờ dường như Chúc Anh Đài cùng
Lương Sơn Bá như là tâm hữu linh tê, trời đất thét gào. Sấm sét kéo đến, phần
mộ đột nhiên tách ra. Chúc Anh Đài nhanh chân nhảy vào phần mộ Lương Sơn Bá.
Phần mộ khép lại, gió dừng mưa tạnh. Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hóa thành
Hồ Điệp, trở thành tiên ở chốn nhân gian. Tự do bay lượn…
Quân Mạc Tà không nghi ngờ gì sức mạnh của thủ khúc này.
Thủ khúc này ở kiếp trước của Quân Mạc Tà có vị trí cực cao. Mọi người đều tán
dương chuyện tình yêu kiên trung của hai người bọn họ. Nhưng đối với chuyện họ
làm lại không đồng ý, có điều bon họ sinh ra trong thời bình, chuyện phân chia
thứ bậc không còn nặng nề như trước, sao có thể chân chính hiểu được nỗi đau
của người trong cuộc…
Nhưng hiện tại hoàn cảnh bất đồng, Quản Thanh Hàn, Hàn Yên Mộng, Miêu Tiểu
Miêu, Độc Cô Tiểu Nghệ những cô gái này người nào chẳng phải là con cháu của
đại thế gia? Người nào lại không hiểu rõ vị trí cùng trách nhiệm của một nữ
nhân trong gia đình quyền quý?
Ở trên cõi đời này, hầu hết nữ nhân của các đại thế gia đều vì lợi ích của gia
tộc mà hi sinh. Trở thành công cụ mở rộng thế lực của gia tộc: Hai đại gia tộc
vì lợi ích mà cùng ủng hộ hôn sự, đem gả bán con gái đi. Nào có mấy ai quan
tâm ngày sau những nữ nhân đó sống thế nào? Trong lòng của gia chủ một gia tộc
tự nhiên sẽ nghĩ là, gia tộc cung cấp cơn ăn áo mặc cho ngươi, nuôi ngươi lớn.
Ngươi tự nhiên sẽ phải vì gia tộc mà báo đáp.
Cho dù sau này lấy chồng không hạnh phúc đi nữa… Chẳng qua các nàng cũng chỉ
có thể thở dài, than cho số mình mệnh bạc mà thôi. Những cuộc hôn nhân vì lợi
ích như thế đã hủy diệt đi bao ước mơ, bao khát khao hạnh phúc của các thiếu
nữ cổ đại…
Thời đại cho phép, ích lợi của gia tộc ràng buộc, cho nên đã tạo nên bao nhiêu
bi kịch.
Có người chỉ trích những thiếu nữ đó tại sao lại chịu khuất phục như vậy.
Nhưng chưa từng có ai nghĩ tới, những thiếu nữ này vì sao phải chịu khuất
phục? Bởi vì trong gia tộc đó còn có cha mẹ của họ, còn có người sinh ra và
nuôi bọn họ lớn lên …
Công ơn nuôi dưỡng cả đời khó quên. Không chỉ nói riêng thời cổ đại, ngay cả
Trung Quốc thời hiện đại cũng có những gia tộc như vậy, cũng có những thiếu nữ
như vậy. Cốt nhục tình thâm, cùng hạnh phúc của chính mình, bên nào nặng bên
nào nhẹ? Đó chính là một câu hỏi vĩnh viễn không có đáp án …
Quản Thanh Hàn có thể nói là người nhận thức rõ nhất đạo lý ấy. Cho dù Miêu
Tiểu Miêu vốn là thiên kiêu chi nữ như vậy nhưng nếu không phải nàng có linh
dược viên quý giá bên mình, lại có nhiều người tài năng trợ giúp bảo hộ, lại
may mắn gặp được Mặc Quân Dạ thì nàng cũng nhất định không thoát khỏi vận mệnh
phải trở thành công cụ cho gia tộc…
Còn có Hàn Yên Mộng nữa, tiểu nha đầu này chính là vật hi sinh cho cuộc hôn
nhân chính trị. Chẳng qua vận khí của nàng tốt hơn, nàng được kết hôn với
người nàng luôn thích. Sự may mắn của nàng quả thực là hiếm có …
Thậm chí ngay cả người ngày thường vô tư không chút lo nghĩ nào như Độc Cô
Tiểu Nghệ, nếu nàng không gặp được Quân Mạc Tà, nếu nàng chưa từng hâm mộ hắn
thì tương lai khi kết hôn nàng lại há có thể làm chủ được hôn nhân của mình?
Nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ lại hết sức cao minh, xuất ra hết mọi chiêu thức có thể
dùng được. Qua bao nhiêu thử thách cùng đấu tranh mới được sự đồng ý của cha
mẹ với chuyện mình cùng Quân Mạc Tà.
Trong chuyện này, tất cả mọi người có thể thấy được Độc Cô Tiểu Nghệ được tự
do, làm gì tùy thích, thậm chí là có chút ngang ngược, càn quấy, điêu ngoa.
Nhưng mấy ai biết được rằng nếu Độc Cô Tiểu Nghệ không tỏ ra tùy hứng, liều
lĩnh làm ra chuyện tình ầm ĩ kia thì chuyện hai người sẽ đi tới đâu?
Bằng với ấn tượng trong quá khứ của Độc Cô gia đối với Quân Mạc Tà cùng tình
hình chính trị ở Thiên Hương Quốc lúc đó không cho phép Quân Gia cùng Độc Cô
gia hai nhà nắm trong tay quân đội nhiều nhất nhì Thiên Hương Quốc được phép
trở thành thông gia với nhau. Bằng với tính tình của Quân Mạc Tà, nàng nếu
không tự mình tìm kiếm cơ hội, sao có thể thành công đây?
Nếu không phải Độc Cô Tiểu Nghệ vứt bỏ tất cả sự rụt rè của một nữ nhân, không
cố gắng làm bao nhiêu chuyện như vậy thì cái chờ đợi Độc Cô Tiểu Nghệ có lẽ
chính là bi kịch.
Cho nên một khúc “Hóa điệp” lại chân chính khắc họa được nỗi đau trong lòng
của những thiếu nữ của các gia tộc thời đại này! Mà trên thực tế, mối tình
Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài trong truyền thuyết này lại chính là biểu tượng
cho sự đấu tranh vì hạnh phúc cá nhân, vượt trên định kiến thời đại, là một
ước vọng khát khao của những người đương thời!
Cho dù lúc sống không thể ở cùng nhau, thì khi chết cũng hóa thánh Hồ Điệp
cùng nhau bay lượn. Giấc mộng tươi đẹp này chính là khuyên con người ta kiên
trì, hy vọng vào tương lai, dù hiện tại tuyệt vọng vẫn phải hy vọng, chính là
mộng ước cho những người hữu tình có thể ở bên nhau vào một ngày nào đó…
Những người có tình trong thiên hạ sẽ đến được với nhau! Đây là tâm nguyện của
mọi thời đại. Nhưng những người có tình chân chính đến được với nhau, từ xưa
đến nay liệu có được mấy người?
Quản Thanh Hàn đang nghe, chợt nhớ tới Mộ Dung Tú Tú cùng Dạ Cô Hàn, hốc mắt
không khỏi đỏ lên, giọt lệ trong mắt nàng lặng lẽ rơi xuống.
Hai người kia không phải cũng giống như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài sao? Thậm
chí hai người bọn họ cũng chẳng được như hai người Lương – Chúc!
Nếu không có Quân Mạc Tà, nhất định hai người bọn họ ngay cả tâm nguyện là
chôn chung cùng một chỗ cũng không được hoàn thành …
Cái này không phải là tình yêu cảm động đến trời cao sao? Đáng tiếc ước mơ của
bọn họ vẫn cần một điều kiện tiên quyết đó chính là kiếp sau duyên hai người
chưa hết.
Bởi vì bọn họ cũng biết, kiếp này bọn họ không có cách nào đến được với nhau.
Cho nên bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng tới kiếp sau. Nhưng hy vọng vào kiếp sau
có phải là quá mờ hồ hay không?
Thậm chí đến ngay của Miêu Tiểu Miêu cũng đắm chìm vào trong đó. Ở phương diện
âm luật, độ hiểu biết của nàng cực kì cao. Bản thân nàng phát hiện ra, nàng có
thể từ ca khúc này bước sang một con đường khác, đi lên một cấp độ cao hơn…
Một khúc đã hết!
Một lúc lâu sau, mọi người vẫn im lặng không nói chuyện, chỉ có từng đợt âm
thanh nức nở bị kiềm nén.