Đan Vũ Càn Khôn

Chương 717: Nghịch thần giả.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tử sắc lôi điện côi lệ thật giống như uy hiếp tâm hồn người khác, Tần Phàm
dừng ánh mắt trên cổ đăng hồi lâu cũng cảm giác được tinh thần của mình giống
như bị dẫn dắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào điện mang, thật lâu cũng không
nhúc nhích.

Càng kỳ quái chính là Tần Phàm thậm chí cảm giác được tử sắc lôi tâm phảng
phất như có sinh mạng, lấy một loại nhịp đập nhảy nhót chẳng khác gì trong đêm
tối đang vũ động, một điệu vũ dụ hoặc trí mạng, thật dễ dàng làm cho người bị
sa vào bên trong.

Đồng thời bên trong cổ đăng cũng có một cỗ khí tức cô tịch cổ xưa truyền tới,
giống như ẩn chứa thượng cổ bí mật, làm cho người ta rất muốn đi tra xét tìm
hiểu một phen.

Hết thảy những chuyện này cấp cho Tần Phàm một loại cảm giác thật quỷ dị!

Tòa Lôi Thần Miếu tồn tại cũng cho người ta cảm giác thật quỷ dị, thậm chí là
siêu thoát khỏi sự tồn tại thường quy, lúc trước Tần Phàm chưa từng nghĩ tới
lôi điện cũng có thể lấy một loại hình thức như vậy bị chứa đựng như thế.

Cộng thêm pho tượng cổ quái, lôi đăng yêu tà, trong lòng Tần Phàm có một loại
cảm giác rung động không tầm thường.

– Lôi Thần rốt cục là một người như thế nào? Nghịch thần giả? Như vậy kết cục
cuối cùng của hắn đã ra sao? Vì sao trong núi sâu lại có Lôi Thần Miếu này? Là
do bản thân của hắn kiến tạo hay là người khác làm ra?

Đồng thời trong đầu Tần Phàm cũng tràn ngập đủ loại nghi vấn.

Vào lúc này hắn bỗng nhiên vô cùng tưởng niệm Cổ Mặc. Trên thực tế đối với một
ít lịch sử cùng bí mật trên đại lục này hắn biết được cực ít, nếu có lão nhân
kia bên người hẳn có thể giúp hắn giải đáp một chút.

Ở dĩ vãng hắn cũng từng có thói quen như vậy, mỗi khi gặp phải chuyện gì không
hiểu hắn luôn hỏi Cổ Mặc, nhưng hiện tại lão nhân không ở bên người, Tần Phàm
thậm chí có cảm giác mình còn không hiểu biết nhiều bằng Phương Tiểu Tình.

– Thế giới này chỉ có một vị thần, ngoài ra là chúc thần dưới trướng Chân Võ
Thần, nếu không chỉ là ngụy thần hoặc nghịch thần giả.

Tần Phàm chợt nhớ tới lời nói vừa rồi của Phương Tiểu Tình.

Kỳ thật khi hắn tiếp xúc với Chân Võ Thánh Điện cùng Chân Võ thánh địa, hắn cơ
hồ có thể khẳng định Chân Võ Thần là tồn tại chân thật trên Vũ Thiên đại lục,
nhưng hắn cũng không biết Chân Võ Thần rốt cục là có vị trí thế nào trên Vũ
Thiên đại lục.

Nhưng khi nghe Phương Tiểu Tình nhắc tới từ “nghịch thần giả”, hắn mơ hồ biết
được thái độ của vị Chân Võ Thần kia.

Cũng giống như bát đại thánh chủ trên tám quốc gia của Vũ Thiên đại lục, cũng
chính là tám vị thánh tôn, những người này nếu như cuối cùng có thể siêu
thoát, như vậy sẽ biến thành chúc thần dưới trướng Chân Võ Thần. Mà người tu
luyện giống như Lôi Thần, hẳn là người mà thánh điện không thể nắm trong tay,
như vậy cho dù cuối cùng hắn tu luyện đạt tới cực hạn cũng chỉ là một gã
nghịch thần giả.

Nếu không thuận theo, như vậy chính là nghịch!

Không thể nắm trong tay, không cam lòng khuất dưới người khác, thậm chí cũng
không cam chịu ở dưới một vị thần linh.

Không tôn Chân Võ Thần, thì chính là nghịch thần giả.

Người giống như Lôi Thần, làm Tần Phàm nhớ tới Trấn Yêu Thành trong Yêu Thú
Hoang Nguyên, còn có lời đồn đãi thế lực cường đại sau lưng Trấn Yêu Thành,
hiện tại hắn cảm giác được những người kia hẳn cũng là nghịch thần giả, tựa hồ
là đối lập với Chân Võ thánh điện do Chân Võ Thần chưởng quản.

Về phần thế lực kia rốt rục lớn bao nhiêu, hiện tại hắn còn chưa thể biết
được.

Tiếp theo, Tần Phàm lại nghĩ tới chính mình, Chân Võ thánh điện cùng chư vị
thánh tôn có thái độ đã thật rõ ràng, chính là muốn đem mình kéo tới trận
doanh của Chân Võ Thần, muốn đem mình nắm giữ trong tay.

– Như vậy cho dù ngày sau ta đặt chân lên đỉnh phong võ đạo, cũng chỉ biến
thành chúc thần của Chân Võ Thần?

Lúc này trong lòng Tần Phàm chợt nghĩ, tuy rằng hắn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ
khái niệm về “Thần” trên thế giới này, vốn dĩ với tiềm lực tốc độ tu luyện của
hắn, đích thật là đã tới thời gian tự hỏi về vấn đề này.

Tâm cảnh của hắn ở một khắc này bắt đầu nổi lên gợn sóng, tư tưởng của hắn đã
biến thành dao động.

Hắn làm thế nào cũng thật không ngờ chỉ một lần vì muốn tránh né truy tung
nguy hiểm phía sau, ngộ nhập núi sâu, cơ duyên xảo hợp phát hiện được Lôi Thần
Miếu, vốn là muốn tìm kiếm bí bảo, nhưng trong Lôi Thần Miếu bỗng nhiên lại
nảy sinh tự hỏi đối với tiền đồ võ đạo ngày sau của chính mình.

Hắn thậm chí còn cảm giác mình chưa chuẩn bị suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này.

Thật lâu sau, Tần Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn quyết định tạm thời không tiếp tục hỏi về vấn đề này, hiện tại hắn đã biết
có nghịch thần giả tồn tại, hắn thậm chí còn không rõ ràng mục đích của bọn họ
là gì, rốt cục bọn họ muốn làm chuyện gì.

Nhưng Tần Phàm từ sau khi đi vào thế giới này luôn nghĩ tới phải nắm vững vận
mệnh của mình trong tay, hắn không cam lòng khuất dưới thân người khác! Cũng
không cam lòng phụ thuộc kể cả thần linh!

Điểm này hắn lại sản sinh cộng hưởng cùng những nghịch thần giả kia.

Ánh mắt hắn lại dừng trên cổ đăng, Tần Phàm mơ hồ có một loại cảm giác, vừa
rồi tư tưởng dao động của hắn tựa hồ là vì bị tử sắc lôi tâm trong đèn ảnh
hưởng.

– Cuối cùng đây là vật gì?

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, do dự một lát cuối cùng chậm rãi đi tới gần pho
tượng, thử cẩn thận vươn tay, muốn nắm lên cổ đăng kia.

– Tần Phàm ca ca, cẩn thận!

Nhưng đúng lúc này Phương Tiểu Tình chợt hô lên.

Nhưng tựa hồ đã chậm một nhịp, ngón tay Tần Phàm đã va chạm vào cổ dăng, cảm
giác tê dại lập tức truyền tới, từng đạo tia chớp cực nhỏ bắt đầu quấn lên
ngón tay của hắn.

Trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác xấu, sắc mặt Tần Phàm biến đổi.

– Tiểu Tình, muội đi ra ngoài trước.

Ngay lập tức ống tay áo hắn vung lên, dùng một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp
đem Phương Tình Tình ném ra bên ngoài cung điện.

– Oanh!

Cùng lúc đó, ngay trong nháy mắt thân thể Phương Tiểu Tình vừa bị Tần Phàm hất
ra ngoài, Tần Phàm lập tức nghe được trong cung điện vang lên một tiếng sấm
đinh tai nhức óc, tựa hồ trực tiếp đánh vào màng nhĩ của hắn, gõ vào tâm linh
của hắn.

– Xích xích…

Tiếp theo bên trong tòa thần miếu sấm vang chớp động, đầy trời đều là tia chớp
tỏa sáng, tòa cung điện tựa hồ như trở nên điên cuồng.

– Oanh long long…

Ngay sau đó lôi điện rậm rạp từ bốn phương tám hướng lắng xuống, giống như sấm
chớp mưa rền hướng Tần Phàm bổ tới.

Lôi điện giao nhau, thiên lôi thiểm động!

Vô số tia chớp tán loạn trong cung điện, sấm đánh rít gào, một mảnh điện xà
điện long lớn nhỏ đan nhau tạo thành quang điện lôi võng chằn chịt!

Tần Phàm bị vây trong võng lôi điện, trong khoảnh khắc hắn cũng cảm thấy kinh
hãi.

Ngay sau đó lôi điện không còn gì ngăn cản, một mảnh điện xà điện long đều
phát ra tiếng oanh long thật lớn, tựa hồ xem Tần Phàm như con mồi thật mỹ vị,
nháy mắt triển lộ răng nanh khủng bố, cực nhanh hướng thân thể Tần Phàm cắn
nuốt!

Lôi quang chói mắt bay múa, tia chớp trắng tuyết chẳng khác gì quang mang đoạt
mệnh.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận