Đan Vũ Càn Khôn

Chương 673: Phong Thiên Hùng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Là Mặc Thanh Tuyết còn có một tiểu tử lạ mặt.

Phong Thiên Hùng siết chặt nắm đấm lại, lão nhàn nhạt nói:

– Xem ra lão quỷ Mặc Thông kia muốn kiếm cớ đến đuổi ta.

– Tiểu tử lạ mặt? Chẳng lẽ là người cùng với Mặc Thanh Tuyết vào thành sao?
Người này cùng Mặc Thanh Tuyết có quan hệ như thế nào?

Phong Thiên Hữu vào lúc này không khỏi nhướng mày, hắn rất có hảo cảm vẫn đối
với Thanh Tuyết, điều này làm cho hắn sinh ra một ít ghen tuông.

– Thiên nhi, nhớ kỹ, thực lực! Chỉ cần có được thực lực, quyền thế, tiền tài,
mỹ nhân hết thảy cũng sẽ có , đợi chúng ta đánh ngã Mặc gia thì mặc sức cho
ngươi bắt Mặc Thanh Tuyết trở về dùng sức mạnh bắt nàng làm đầy tớ, nhưng
nhưng ngàn vạn không thể bị nữ sắc hỏng việc.

Phong Thiên Hùng nhìn thấy bộ dạng này của Phong Thiên Hữu thì không khỏi
nhướng mày dạy dỗ.

– Phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ biết chừng mực.

Phong Thiên Hữu hồi đáp, nhưng trong mắt của hắn rõ ràng hiện lên một tia lãnh
ý.

– Được rồi. Con mồi đã tự dẫn xác tới thì chúng ta xuống dưới chuẩn bị thu
hoạch a.

Phong Thiên Hùng thấy bộ dáng của con mình thì biết rõ hắn không thể hoàn toàn
lĩnh hội, cho là hắn còn trẻ, không hiểu sự đời, lão lắc đầu nói.

Trên đường phố Hắc Thạch rộng lớn, trong xe ngựa đang chạy chậm rãi.

– Nơi này đã từng là địa phương của Cổ gia chúng ta, hôm nay chúng ta lại trở
thành khách nhân tới viếng thăm.

Xe ngựa đã tiến nhập tộc địa của Phong gia, Cổ Thanh Tuyết không khỏi có chút
cảm khái mà thở dài.

– Thanh Tuyết tỷ tỷ không cần lo lắng, ta tin tưởng rất nhanh Cổ gia có thể
lại lần nữa về đây, lấy lại tất cả.

– Hy vọng như thế đi!

Cổ Thanh Tuyết nhìn thoáng qua Tần Phàm nói:

– Bất quá lúc này đây làm cho Tiểu Phàm gặp nguy hiểm quá lớn, Cổ gia chúng
ta rất áy náy.

– Ha ha, lúc này cứ để cho ta gặp Phong Thiên Hùng trước rồi hãy nói.

Tần Phàm cười nói.

– Tiểu thư, thiếu gia, đến nơi rồi!

Lúc này thời điểm, mã xa dừng xe lại, Tần Phàm có thể nghe được có hai người
đang đi về phía xe mình. Một người trong đó tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, nhưng
lại có vẻ rất là trầm ổn, chỉ tiếng bước chân, hắn liền có thể xác định đây là
một cường giả.

– Người này chính là Phong Thiên Hùng.

Màn xe của Giao Long Hãn Huyết mở ra, hai đạo thân ảnh kia liền xuất hiện
trong tầm mắt, Cổ Thanh Tuyết liền truyền âm nói với Tần Phàm.

Một người khác là Tần Phàm đã từng thấy mặt – Phong Thiên Hữu, vì thế hắn tự
nhiên biết rõ Cổ Thanh Tuyết chỉ chính là người kia.

– Quả nhiên thực lực bất phàm.

Tần Phàm đưa mắt lên nhìn về phía lão giả mặc hoa phục kia, ánh mắt của lão
rất lợi hại, khí tức trên thân mãnh liệt bành trướng khiến trong lòng hắn
không khỏi thất kinh.

Chỉ liếc sơ một cái, hắn liền có thể phân biệt ra được người này tuyệt đối
mạnh hơn Cổ Thông thời kỳ toàn thịnh, mà trên đường hắn gặp được Mộc Mộ Mộc
Dương của Thần Mộc Thành Mộc gia cũng không phải đối thủ của người này.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không cách nào phán định người
này đến tột cùng là cảnh giới thất cấp Võ Tôn hay là bát cấp Võ Tôn.

– Lão đầu, ngươi có thể biết rõ đẳng cấp của lão giả kia là thất cấp Võ Tôn
hay là bát cấp Võ Tôn không?

Tần Phàm chỉ có thể hỏi Cổ Mặc, Cổ Mặc đã từng là võ thánh, cường độ linh hồn
còn mạnh hơn Tần Phàm đương nhiên chuyện dò xét cũng chuẩn xác hơn.

– Bát cấp Võ Tôn, nhưng đích thật là như tình báo củ Cổ gia đoạt được, hắn
vừa vặn đột phá không lâu, căn cơ vẫn chưa hoàn toàn vững chắc, chẳng qua nếu
như người này thật sự có được thiên giai võ kỹ, đoán chừng thực lực của ngươi
bây giờ rất khó đối phó.

Tần Phàm vừa mới đi xuống xe ngựa, Phong Thiên Hùng cũng nhìn tới, ánh mắt hắn
bắn thẳng mang theo một loại áp bách cường đại khiến cho người ta nhịn không
được phải thần phục trước mặt hắn.

Bất quá Tần Phàm khi còn là Linh Vũ Sư đã không sợ khí thế áp bách của Võ Tôn,
huống chi là hôm nay hắn đã trở thành Võ Tôn, hơn nữa ngay cả Thánh Tôn một
tồn tại vượt qua võ thánh cũng từng chứng kiến thì khí thế của một gã bát cấp
Võ Tôn còn không đến mức có thể ảnh hưởng đến hắn.

Tựa hồ là hoàn toàn không có phát hiện Phong Thiên Hùng đang nhìn chăm chú
mình, Tần Phàm chỉ là chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đỡ Cổ Thanh Tuyết từ
trên xe xuống dưới.

– Hừ, bổn thành chủ mời tộc trưởng đương nhiệm Mặc Thông của các ngươi, hai
tiểu bối các ngươi tới là có ý gì!

Phong Thiên Hùng âm thầm cảm giác được dị thường trên người Tần Phàm, trước là
hơi kinh hãi nhưng sau đó hắn lập tức hừ lạnh một tiếng nói, tiếp theo là uy
áp cường đại hơn trùng kích tới.

– Ha ha, Mặc Gia Tộc Trưởng ta bởi vì đêm nay sớm mời khách quý đến từ Đại
Càn Quốc tạm thời không cách nào đến đây dự tiệc, cho nên mới để cho hai tiểu
bối chúng ta đến đây bồi tội với Phong thành chủ.

Tần Phàm tự nhiên mà vậy chắn trước người Cổ Thanh Tuyết, khuôn mặt mang theo
mỉm cười nói.

– Ngươi nói hay quá nhỉ, ngươi có tư cách gì thay thế Mặc gia nói chuyện!

Phong Thiên Hùng vẫn không nói gì, nhưng Phong Thiên Hữu trông thấy cử động
mập mờ của Tần Phàm cùng Cổ Thanh Tuyết thì không khỏi âm lãnh hỏi.

– Ta? Ha ha, ta thân là vị hôn phu của thiên kim tộc trưởng, thậm chí còn khả
năng trở thành tộc trưởng của Mặc gia tương lai, ngươi thấy ta có tư cách lên
tiếng không?

Tần Phàm liếc Phong Thiên Hữu một cái, hắn nhàn nhạt đáp.

Tần Phàm tự nhiên không phải trở tahnfh vị hôn phu của Cổ Thanh Tuyết, đây chỉ
là thương lượng tạm thời của hắn và đám người Cổ Thông để ra thân phận này
thôi. Thân phận này không những để cho hắn thay thế Cổ gia nói chuyện, hơn nữa
đến lúc đó coi như là danh chính ngôn thuận thay thế Cổ gia tham gia thành chủ
chi tranh.

Bởi vì Tần Phàm hiện tại hóa trang một chút nên thoạt nhìn bề ngoài cũng hai
mươi bảy hai mươi tám tuổi, không phải hắn không muốn giả bộ già hơn nữa mà
bởi vì hắn trên thực tế còn quá trẻ, mà ngụy trang quá mức khoa trương, thì
lại càng dễ làm cho người ta nhận ra.

Hơn nữa niên kỷ như vậy tương đương với Cổ Thanh Tuyết, có vẻ chân thật hơn.

Mặc dù biết đây không phải là thật sự, nhưng Cổ Thanh Tuyết nghe được Tần Phàm
thừa nhận là vị hôn phu của mình như vậy trước mặt mọi người, nàng khỏi cảm
thấy có chút ngượng ngùng, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ, khiến cho gương
mặt của nàng vốn thanh lệ như tuyết càng thêm mê người.

Sau đó, nàng cũng không nói gì, chỉ thân mập trốn sau lưng của Tần Phàm, thoạt
nhìn rất là mập mờ.

– Ngươi là vị hôn phu của Thanh Tuyết?

Trông thấy tình cảnh như thế, trong mắt Phong Thiên Hữu giống như muốn bốc
lửa, hắn lạnh lùng nhìn Tần Phàm, cơ hồ là rít lên từng chữ.

– Ta đã được Mặc gia thừa nhận, nếu như ta không phải thì chẳng lẽ là ngươi
sao?

Tần Phàm lúc vừa vào thành đã đùa giỡn với Phong Thiên Hữu nên đối với hắn
không có hảo cảm gì, cho nên vào lúc này dứt khoát trêu tức hắn một phên:

– Còn nữa, đừng có gọi vị hôn thê của ta thân thiết như vậy, hình như các
ngươi không quá quen thuộc.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận