Đan Vũ Càn Khôn

Chương 672: Tình thế Cổ tộc. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dù sao thì hắn vẫn còn lá bài tẩy là Luyện Đan Sư, hắn có vô số đan dược,
chiếm được rất nhiều ưu thế trong chiến đấu.

– Thực lực ngươi có thể so với Võ Tôn Bát Cấp…

Nghe vậy, tất cả mọi người có chút khó tin mà hít một hơi khí lạnh, bọn họ đều
biết thiếu niên trước mắt chỉ mới 19 tuổi thôi.

19 tuổi đã có thực lực bằng với Võ Tôn Bát Cấp!

Nếu truyền ra ngoài thì căn bản không có mấy người tin tưởng!

Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi Tần Phàm nói ra những lời này thì mọi người
trong gian phòng đều tin tưởng hắn.

Bởi vì thiếu niên áo xanh này chính là đứa con của kỳ tích! Chuyện phát sinh
trên người hắn có chuyện nào khiến người dễ dàng tin tưởng? Nhưng tất cả đều
là sự thật.

– Tần công tử, luận võ lần này cũng không phải luận võ bình thường. Phong
Thiên Hùng kia rất có thể sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó sẽ thập phần
nguy hiểm, thậm chí còn có thể liên lụy đến tính mạng.

Cổ Thông liếc nhìn Tần Phàm, trầm giọng nói ra.

– Chư vị cho rằng tiểu tử ta đột phá đến cảnh giới Võ Tôn nhanh như vậy là vì
cái gì? Chẳng phải là trải qua vô số thời khắc sinh tử sao?

Lúc này, Tần Phàm chỉ lạnh nhạt đáp trả, hắn cho tới bây giờ đều không sợ
khiêu chiến, cũng không sợ nguy hiểm.

Mọi người không khỏi nao nao, lập tức hiểu rõ ra. Quả thật, bọn hắn có thể
tưởng tượng cảnh giới võ đạo của Tần Phàm tăng tiến nhanh như vậy nhất định đã
kinh qua vô số sinh tử. Từ xưa đến nay, võ đạo đều là tiến trong hiểm cảnh,
lui trong an nhàn.

– Như vậy thì làm phiền Tần công tử rồi.

Cổ Thông trầm tư một chút, liền thành khẩn đáp tạ. Tuy hắn cũng không phải rất
muốn mượn nhờ thực lực người ngoài nhưng có thể cứu vớt toàn bộ tộc nhân của
mình thì hắn cũng phá lệ một lần. Hơn nữa, Tần Phàm được truyền thừa của Cổ
Mặc thì cũng không phải hoàn toàn là người ngoài.

– Ha ha, kỳ thực chư vị cũng không cần khách khí như thế, không cần gọi là ta
công tử này nọ. Ta đã được Hỏa Hỏa Võ Thánh truyền thừa thì cũng có thể xem là
hậu bối của chư vị, cứ trực tiếp gọi ta Tần Phàm hoặc Tiểu Phàm là được.

Tần Phàm mỉm cười nói, vì Cổ Mặc nên kỳ thật hắn cũng có ý muốn kéo gần quan
hệ với Cổ gia, hắn chắp tay nói với mọi nươời:

– Nếu chư vị không chê thì tiểu tử ta liền phân thành cùng một thế hệ với
Thanh Tuyết tỷ tỷ, gọi chư vị là Cổ đại thúc, Cổ nhị thúc, Cổ tam thúc và Cổ
tứ thúc a.

– Cái này…

Lúc này, bỗn vị lão nhân không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chút chần chừ.

– Phụ thân, Nhị thúc, Tam Thúc, Tứ thúc, chất nhi ưu tú như thế này thì các
ngươi đi đâu mà tìm được? Các ngươi còn không nhanh chóng đáp ứng?

Rất nhanh, Cổ Thanh Tuyết liền ấn định việc này.

– Ha ha, như thế thì chúng ta liền vô lễ gọi một tiếng Tần Phàm hiền chất
rồi.

Một lúc sau, thần sắc trên mặt mọi người cũng có chút giãn ra, lão Hội trưởng
mở miệng ra nói.

Kể từ đó, hào khí giữa mọi người liền bắt đầu trở nên hòa hợp, cũng bắt đầu
thảo luận tình thế toàn bộ thành Hắc Hỏa hiện giờ.

Bất quá, không lâu sau liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài
truyền đến.

– Báo cáo Tộc trưởng, Phong Thiên Hùng kia đưa đến một danh thiếp muốn mời
Tộc trưởng đến phủ của hắn dự tiệc.

Một lát sau, một tộc nhân Cổ gia có chút khẩn trương chạy vào báo cáo.

Hắc Hỏa Thành là một vùng đất hỗn loạn giống như những thành thị khác, không
thể nghi ngờ cũng là một Bất Dạ Chi Thành, đại bộ phận cửa hàng đặc biệt là
một ít sòng bài thanh lâu tửu quán đều buôn bán trắng đêm, thậm chí càng đêm
càng dài thì càng lộ ra vẻ phi thường náo nhiệt.

Lúc này, đèn đường rực rỡ, điều này khiến cho Hắc Hỏa Thành bình thường có màu
sắc đơn điệu cũng bắt đầu trở nên sáng chói cùng muôn màu muôn vẻ.

Đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là bắt đầu của cuộc sống mơ mơ màng
màng!

Tại Thành Đông của Hắc Hỏa Thành, chỗ đó có khu dân cư rộng rãi nhất, là nơi
khu vực bốn phía phồn hoa nhất. Một cỗ Thú Xa đẹp đẽ quý giá do hai đầu Giác
Long Hãn Huyết Mã Lạp uy phong lẫm lẫm chậm chạp mà vững vàng tiến lên trên
con đường.

Tại đây đúng là chủ sự của gia tộc Phong gia Hắc Hỏa Thành.

– Phụ thân, ngài nói lão Ma của Mặc gia sẽ tới hay không?

Trong một tòa tửu lầu cao nhất ở lãnh địa Phong gia, Tần Phàm từng gặp mặt
Phong Thiên Hữu một lần vào ban ngày đang đúng ở đây.

– Hắc hắc, theo thám tử của chúng ta tại Mặc gia hồi báo, lão quỷ này đã từng
mời Luyện Dược Sư tiến vào viện tử của hắn, điều này nói rõ, lão quỷ này nhất
định là tu luyện ra Võ Đạo Chí Tôn xuất hiện sai lầm! Vi phụ đêm nay mời hắn
tới vãn yến chính là thăm dò hắn, nếu như hắn không đến, ngày mai ta sẽ hạ
chiến thư với Mặc gia hắn đề nghị sớm cử hành cuộc chiến thành chủ.

Đứng ở bên cạnh Phong Thiên Hữu là một lão giả mặc cẩm bào quý giá, sắc mặt
lão hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt hữu thần, trên người có một cỗ khí thế uy
vũ.

Người này đúng là gia chủ Phong gia. Thành chủ Phong Thiên Hùng của Hắc Hỏa
Thành hiện nay.

– Sớm cử hành cuộc chiến thành chủ? Mặc gia cùng Trương gia có đáp ứng không?

Phong Thiên Hữu nghi hoặc hỏi thăm.

– A, Thiên nhi, đừng quên đây là Hắc Hỏa Thành! Vi phụ chính là thành chủ của
Hắc Hỏa Thành! Hơn nữa bên trên Vũ Thiên đại lục vốn chính là lực lượng của ai
mạnh thì người đó có quyền lên tiếng. Hôm nay thực lực của ta đã trên Trương
gia cùng Mặc gia, ta muốn lúc nào cử hành thì chính là lúc đó.

Phong Thiên Hùng ý vị thâm trường nhìn Phong Thiên Hữu nói:

– Thiên nhi, ngươi phải cố gắng lên, thời gian này nhất định phải dựa vào
thực lực của mình.

– Hài nhi đã hiểu.

Phong Thiên Hữu cung kính lên tiếng.

– Thiên nhi, ngươi phải hiểu được, mặc dù vi phụ hiện tại có thể giúp ngươi
mở ra Hắc Hỏa Thành, nhưng nếu có một ngày vi phụ xảy ra điều gì ngoài ý muốn,
vẫn phải là dựa vào chính ngươi giữ vững vị trí này. . . Nếu không, hừ, lấy
tấm gương của Cổ gia mà suy nghĩ.

Phong Thiên Hùng nhìn phương xa, lão chậm rãi nói.

– Hài nhi nhất định siêng năng tu luyện, tuyệt đối sẽ không để cho cơ nghiệp
Hắc Hỏa Thành bại trong tay của hài nhi!

Phong Thiên Hữu nói, về sự tình của Cổ gia hắn mặc dù không có tự mình trải
qua, nhưng cũng nghe phụ thân mấy lần nhắc tới. Hắc Hỏa Thành vốn chính là một
gã tộc nhân của Cổ gia thành lập, nhưng kết quả cuối cùng lại rơi vào tay của
Phong gia.

Nếu như hắn không có thực lực, như vậy tình cảnh của Cổ gia trước kia sẽ là
của Pohong gia trong tương lai.

Trong lúc phụ tử nói chuyện với nhau, rất nhanh trong tầm mắt của Phong Thiên
Hùng cùng Phong Thiên Hữu liền xuất hiện một ít chiếc xe ngựa Giác Long Hãn
Huyết uy phong lẫm lẫm, cỗ xe ngựa này vừa qua một ngã quẹo đã đi vào lãnh địa
của Phong gia.

– Lão quỷ kia quả nhiên chưa tới!

Sau một khắc, ánh mắt của Phong Thiên Hùng ngưng tụ, tựa hồ là nhìn thấu những
gì trong chiếc xe đó, lão lạnh lùng lên tiếng.

– Mặc Thông không tới? vậy người tới là ai?

Một bên Phong Thiên Hữu hỏi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận