Quả nhiên như suy nghĩ của Tần Phàm, vũ khí bình thường căn bản không chịu
được cú chém của Vương Trù đao, đặc biệt là dưới tình huống thực lực đối
phương không bằng mình.
Cũng may là Giang Hồng này phản ứng kịp thời, sau một hồi khiếp sợ thì hắn lập
tức lăn một vòng chật vật trên mặt đất, tránh được dư kình của Vương trù đao
nên cuối cùng đã giữ lại được cái mạng.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Tần Phàm không sử hết toàn lực. Đối với
một đao lúc nãy mà nói thì hắn cũng chỉ là thử đao mà thôi, nghiệm chứng một
chiêu Nhân đao dung hợp với Bá vương đao này cộng với một ít lý giải của mình
về Vương trù đao.
So với tưởng tượng của mọi người thì thực lực của hắn còn cao hơn một ít.
Mà bên kia chiến tuyến, tuy Giang Hồng thoát khỏi một đao kia nhưng người đứng
phía sau hắn lại không may mắn như vậy, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã khiến Phó
minh chủ Đại Đoái Minh mà Đặng Quảng kiêng kỵ không thôi lập tức hộc máu tươi,
chết tốt ngay tại chỗ.
Nhìn Phó minh chủ Đại Đoái Minh cứ vậy tròn vo hai mắt, chết không nhắm mắt mà
ngã xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, dù là mọi người Càn Minh có chút hiểu
rõ Tần Phàm cũng không khỏi giật mình, bọn hắn nghĩ tới Tần Phàm sẽ rất mạnh,
nhưng không nghĩ lại mạnh đến mức này.
Người Càn Minh cũng như thế, đừng nói chi đến người Đại Đoái Minh. Minh chủ và
Phó minh chủ bọn hắn thực lực thế nào bọn hắn rất rõ.
Lúc này bọn hắn thậm chí còn không dám tin vào mắt mình nữa.
Chỉ một đao
Một đao mà thôi
Một đao liền khiến tay cầm vũ khí của Giang Hồng vốn là Linh Vũ sư đỉnh phong
bị chặt đứt, phải chật vật né tránh.
Dư kình còn giết chết một gã cường giả Linh Vũ sư.
Hơn nữa chỉ dựa vào khí thế và một loại võ kỹ đã khiến hơn ba mươi người của
Đại Đoái Minh phải lưu nguyên tại chỗ, không người nào dám tiến lên trước nửa
bước
Lúc này mọi người Càn Minh đã biết rõ lời Tần Phàm nói lúc trước, thực lực sẽ
không thấp hơn Nhiếp Bá và Viên Cảnh Thiên là có ý gì rồi. Chỉ bằng vào một
đao kia bọn hắn liền khẳng định Tần Phàm cũng không phải nói ngoa.
Mà theo Linh Vũ sư bát cấp Đặng Quảng thấy thì Tần Phàm vẫn còn cất dấu thực
lực, thậm chí có khả năng đã vượt qua bọn người Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên rồi.
– Nếu có một người như thế làm Minh chủ của chúng ta, như vậy Càn Minh chúng
ta cũng không cần lo lắng bị người ức hiếp rồi.
Lúc này lòng mọi người Càn Minh không khỏi nổi lên tâm tư này. Bất quá chỉ có
Thái Hiên mới biết được, Tần Phàm không thể nào ở lại Càn Minh được.
Mười tám tuổi đạt tới Linh Vũ sư bát cấp, thực lực vượt qua Linh Vũ sư cửu cấp
đỉnh phong
Một người như vậy, toàn bộ Chân Vũ thánh địa cũng sẽ không lưu được hắn bao
lâu.
– Một năm, chậm nhất hai năm đạt tới Võ Tôn chi cảnh
Nhớ lại lời Tần Phàm nói với mình trên đỉnh Kính Phong, Thái Hiên cũng đành
khẽ lắc đầu cười khổ một cái. Hắn một mực được coi là người có thiên phú cao
nhất trong một đời tuổi trẻ Đại Kiền quốc, chỉ sợ cũng phải mất mười năm mới
đạt tới Võ Tôn chi cảnh a.
Soàn soạt — Vương Trù đao sau khi giết chết Phó minh chủ Đại Đoái Minh, liền
lần nữa bay về lơ lửng trong lòng bàn tay Tần Phàm, ở phía trên vậy mà hoàn
toàn không có dính một giọt máu.
Đao không hề dính máu, có thể nghĩ, thanh Vương Trù đao này sắc bén đến cỡ
nào.
– A Sinh…
Nhìn trợ thủ đắc lực theo minh năm đó chết đi, Minh chủ Đại Đoái Minh Giang
Hồng cảm thấy vô cùng bi thống kêu lên một tiếng, đồng thời hắn biết đây không
phải là lúc nên bi thống, lập tức liền xoay người nhìn hằm hằm lấy Tần Phàm.
– Làm sao có thể, một Linh Vũ sư bát cấp, một Linh Vũ sư bát cấp 18 tuổi mà
thôi, dù ngươi có thiên tài hơn nữa cũng không thể nào có được thực lực cao
như vậy.
Lòng Giang Hồng như nhấc lên sóng to gió lớn, nhìn thiếu niên áo xanh bình
tĩnh trước mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn có được bí pháp, có thể đơn giản nhìn ra cảnh giới chân thật của Tần Phàm.
Cảnh giới không cùng cấp với thực lực.
Vốn Giang Hồng còn cho rằng với độ tuổi như Tần Phàm đạt đến Linh Vũ sư bát
cấp, cảnh giới tất sẽ có chút bất ổn. Nhưng hôm nay xem ra, hắn đã đoán sai
rồi. Thực lực chân thật của Tần Phàm rõ ràng hơn xa Linh Vũ sư bát cấp bình
thường.
Trước kia nghe được Tần Phàm đã từng đả thương Nhiếp Bá hắn vốn còn tưởng rằng
là mọi người nghe nhầm đồn bậy, khuyếch đại suy đoán thôi, nhưng giờ xem ra,
tuy rằng không biết vì sao nhưng Tần Phàm quả thật có được thực lực như vậy
– Chẳng lẽ là vì thanh Viễn Cổ vũ khí này?
Lập tức ánh mắt Giang Hồng đã rơi vào Vương Trù đao lơ lửng trong lòng bàn tay
Tần Phàm, tản ra một loại khí tức thần bí. Thanh kim sắc trường đao này của
hắn dùng tài liệu không bình thường, nhưng vẫn bị một đao chặt đứt.
– Tần Phàm nhất định không có thực lực như vậy, nhất định là do uy lực thanh
đao này quá mạnh mẽ.
Quan sát một hồi, hắn đưa ra kết luận, hoặc là nói đưa ra được một giải thích
tự an ủi mình, Sau đó hai mắt một mực trừng mắt nhìn Tần Phàm, con mắt lúc này
vậy mà lại quỷ dị ngày càng đỏ hơn.
– Giang Hồng này muốn làm gì?
Hiện giờ ngũ giác của Tần Phàm nhạy cảm đến mức nào chứ, đơn giản liền phát
hiện ra sự dị thường của đối phương.
– Tần Phàm, ngươi không lừa được ta đâu, ngươi chỉ là một Linh Vũ sư bát cấp,
thực lực của ngươi toàn bộ đều dựa vào thanh Viễn Cổ vũ khí này thôi, giờ ta
sẽ cho người biết chênh lệch giữa thực lực chính thức và mượn nhờ ngoại lực.
Tiếp theo, Giang Hồng bỗng nhiên lạnh giọng nói. Sau khi biết rõ sự lợi hại
của thanh Vương Trù đao này, lòng tham hắn càng lớn.
– Ồ?
Tần Phàm bỗng phát hiện phát hiện khí thế của Giang Hồng vậy mà đang không
ngừng tăng cao, hơn nữa khí kình quanh thân vậy mà đang không ngừng chấn động,
tựa hồ thân hình lúc này cũng cất cao thêm vài thước vậy.
– Sử dụng bí pháp cưỡng ép tạm thời đề cao thực lực.
Tần Phàm rốt cục cũng minh bạch đối phương đang làm gì.
– Tần Phàm, Giang Hồng hình như là đang sử dụng bí pháp…
Lúc này Đặng Quảng ở một bên tựa hồ cũng nhìn ra Giang Hồng đang làm gì, thấy
Tần Phàm vẫn không thay đổi liền nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
– Không sao, chúng ta chờ hắn.
Bất quá Tần Phàm chỉ giương khóe miệng lên nói. Bình tĩnh tự tin, không chút
sợ hãi. Hắn cũng vừa hay muốn xem thử thực lực chân chính của mình, hắn tự tin
chỉ cần Giang Hồng không chính thức đột phá đến cảnh giới Võ Tôn thì dù thực
lực có tăng lên nữa thì hắn vẫn có thể khống chế.
– Đợi hắn? Nhưng …
Đặng Quảng khẽ giật mình, muốn nói lại thôi. Khí chất tự tin trên người Tần
Phàm khiến hắn rất tin tưởng.
– Tần Phàm, bí pháp này là lần đầu ta thi triển trước mặt người ngoài, ngươi
rất may mắn có thể kiến thức, bất qua với tư cách trao đổi, ngươi phải lưu
thanh thần đao này lại cho ta.
Giang Hồng ở đối diện vào lúc này gương mặt có chút dữ tợn nói, lập tức liền
thấy hắn không biết từ nơi này đột nhiên lấy ra bốn cây kim châm thật dài,
hung hăng đâm vào mấy nơi trên người mình.