Đan Vũ Càn Khôn

Chương 507: Thử đao mà thôi. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hắn cũng rất có nghề, có một bí pháp có thể nhìn thấu cảnh giới đối phương,
cho nên hắn có thể thấy được Tần Phàm trước mắt chỉ là Bát cấp Linh vũ sư mà
thôi.

– Ngươi cũng đã nghe ta nói rồi đấy, sau khi ta đếm ba tiếng, nếu như các
ngươi không rời đi thì cũng đừng nghĩ có thể đơn giản rời khỏi đây.

Nghe xong lời Giang Hồng nói, Tần Phàm cũng hoàn toàn bất vi sở động, chỉ tiếp
tục nhàn nhạt nói.

– HA ha, chỉ là một tên Linh vũ sư bát cấp mà dám hào ngôn như vậy?

Khóe miệng GIang Hồng hơi có chút khinh thường.

– Ba!

Tần Phàm cũng không giải thích, trực tiếp đếm thẳng.

– Minh chủ, nghe nói Tần Phàm này còn có võ kỹ phi hành, trên người có rất
nhiều thứ kỳ dị, khó có thể đối phó.

Vào lúc này, một thành viên Đại Đoái Minh bên người Giang Hồng nhịn không được
lên tiếng nhắc nhở. Mà phần lớn những thành viên Đại Đoái Minh ở đây hoặc
nhiều hoặc ít cũng nghe nói qua sự tích về Tần Phàm nên cũng biết rõ sự lợi
hại của hắn.

– Cái này ta tự biết đối phó.

Giang Hồng trầm giọng nói ra. Tuy hắn nhìn thấy cảnh giới Tần Phàm là Linh vũ
sư bát cấp nhưng thanh danh Tần Phàm hiện giờ như mặt trời giưa trưa nên hắn
tự nhiên cũng không dám khinh thường, vừa rồi chỉ là chọc giận Tần Phàm mà
thôi. Nhưng hiện giờ lại thấy thiếu niên đối phương này lại trấn tĩnh như vậy,
tâm bình tĩnh so với hắn thậm chí còn cao hơn nên đã có nửa phần dao động.

– Hai!

Tần Phàm tiếp tục đếm.

– Tần Phàm, nghe nói ngươi đã giết chết Minh chủ và Phó minh chủ Càn Minh,
ngươi cần gì phải vì bọn hắn xuất đầu? Đừng tự tiện chủ trương rồi rước rắc
rối vào người.

Giang Hồng vẫn không từ bỏ, tiếp tục trầm giọng phá vỡ tâm cảnh Tần Phàm.

– Một!

Hiện giờ Tần Phàm đã kiến tạo ra khí thế của bản thân, tự nhiên sẽ không dễ
dàng khiến Giang Hồng bài trừ nên hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn
nhạt mở miệng đếm.

– Tần Phàm, là do ngươi chấp mê bất ngộ.

Giang Hồng cũng không chịu dễ dàng giao cao cấp linh huyệt ra như thế, hắn
biết rõ trận chiến này không thể tránh được, rốt cục gầm lên giận dữ, khí thế
toàn thân không ngừng thăng lên, phóng thích ra thực lực Linh vũ sư đỉnh
phong.

– Tần Phàm, cho dù ngươi có thực lực bất phân thắng bại với ta nhưng Càn Minh
sau lưng ngươi có thể so với Đại Đoái Minh ta sao? Trận chiến này, ngươi nhất
định phải thua!

Lúc này, Giang Hồng khởi động sức lực toàn thân cộng với dáng người khôi ngô
vốn có của hắn nên cả người như một Chiến Thần uy phong lẫm lẫm.

Nghe được lời Giang Hồng nói, sắc mặt người Càn Minh không khỏi khẽ biến. Mà
bên Đại Đoái Minh lúc này cũng đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sĩ khí cũng đề cao
lên rất nhiều.

– Giang Hồng, kẻ chấp mê bất ngộ chính là ngươi.

Tần Phàm vẫn như cũ không chút sợ hãi, thấy Giang Hồng vẫn còn muốn khiêu
chiến tâm tĩnh của mình, liền lạnh nhạt nói:

– Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Là ngươi của hai thế giới, lại trải qua vô số nguy hiểm sinh tử, cộng với đặc
tính luyện hóa Ma Chủng của Luyện Đan Sư nên tu vi tâm cảnh của hắn thậm chí
so với cảnh giới Võ Tôn cũng không kém hơn bao nhiêu. NHư thế nào lại khiến
Giang Hồng phá hỏng tâm cảnh được. Mà Giang Hồng trước tiên lựa chọn so đấu
tâm tĩnh với Tần Phàm thì hắn đã sai lầm rồi.

– Các huynh đệ, Tần Phàm này để ta đối phó, các ngươi lo phần bọn người Càn
Minh kia.

Quả nhiên, thấy bộ dạng điềm tĩnh kia của Tần Phàm, bản thân Giang Hồng ngược
lại đã bực bội và tức giận, rốt cục nhịn không được xuất ra một thanh trường
đao màu vàng dài bảy xích trên tay, gầm một tiếng phóng về Tần Phàm.

– Tất cả mọi người cẩn thận một chút,Phó minh chủ Đại Đoái Minh này là cấp
Linh vũ sư, để hắn cho ta đối phó.

Đại chiến nổ ra, lúc này người bên Càn Minh cũng không chần chừ nữa, Đặng
Quảng trầm giọng nói ra.

– Không cần, các ngươi đều tụ lại một chỗ, nếu có kẻ nào tới thì công kích
hắn là được rồi.

Nhưng vào lúc này Tần Phàm lại mở miệng nói với mọi người. Hắn phát hiện lúc
này Đại Đoái Minh có hơn 30 người, thực lực tổng thể lớn hơn Càn Minh rất
nhiều. NẾu quả thật hòa hợp lại thì chỉ sợ ba người Thái Hiên Lý Hóa Đông
Phương Vũ gặp nạn trước rồi.

Người Càn Minh nghe vậy cũng không khỏi khẽ giật mình.

– Giờ ta sẽ thi triển võ kỹ, có thể mọi người sẽ cảm thấy thân thể trở nên
trầm trọng một chút nhưng không nên hoảng hốt, giữ nguyên tại chỗ lại được
rồi.

Tần PHàm tiếp tục nhỏ giọng nói, sau đó khẽ động khí kình toàn thân, cơ hồ dẫn
động trọng lực trường nửa tòa núi Thanh Dương.

Hôm nay thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Vũ Sư bát cấp, cộng với cảm
ngộ Ma Chủng cũng đề cao mạnh mẽ nên thi triển ra một chiêu Huyền Trọng Quyền
này cũng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, tùy tiện liền có thể tạo ra trọng
lực trường gấp 150 lần.

Đây đều là hắn cân nhắc đến thực lực mọi người Càn Minh, hắn có thể thi triển
ra trọng lực trường tối đa 250 lần. Cái này cũng là một trong những lá bài tẩy
của hắn, nếu không cân nhắc đến việc bảo trụ Càn Minh thì hắn quả thật không
muốn thi triển ra. Bất quá hiện giờ cũng chỉ thi triển một phần nên mọi người
cũng không biết được cực hạn của hắn nên cũng không hoàn toàn bạo lộ.

Lúc Huyền Trọng Vực gấp 150 lần bao phủ mọi người, người Đại Đoái Minh kể cả
Giang Hồng trong đó đều giật mình, thậm chí người Càn Minh dù đã được nhắc
nhở, ngoại trừ thái Hiên Lý Hóa Đông Phương Vũ có chút hiểu rõ hắn thì những
người khác đều lộ ra biểu lộ kinh ngạc.

– Hoắc…

NGay sau đó, Vương trù đao trong tay Tần Phàm liền bộc phát ra một hồi hồng
mang nóng bỏng, sau đó liền xẹt ra một tiếng xé gió, trực tiếp kích xạ về trận
doanh Đại Đoái Minh.

Tốc độ nhanh như lưu tinh, dưới đao thế kia, một cỗ đao khí vô cùng bá đạo cứ
như cuồng phong bạo vũ phô thiên cái địa tiến về phía trước.

Lúc này người Đại Đoái Minh cảm giác như bản thân mình bị hãm vào trong cuồng
phong bạo vũ, cộng với toàn thân đột nhiên nặng nề thì một ít người tu vi
không cao đã cảm giác hai chân mình như nhũn ra.

Bá Vương đao dung hợp Tam thức chi nhân đao Trù đao.

Trong linh huyệt của mình, Tần Phàm không cách nào thi triển, lúc này là cơ
hội để hắn luyện thử một phen.

Hiện giờ xem ra uy lực của nó quả nhiên không kém.

– Mọi người ổn định.

Giang Hồng không hổ là thực lực Linh Vũ Sư đỉnh phong, phản ứng lại nhanh
nhất, lập tức hét lớn một tiếng, trường đao màu vàng trong tay xẹt qua một quỹ
tích cứng rắn, hung hăng bổ về hồng ảnh nóng rực kia.

Lúc này khóe miệng Tần Phàm có chút giương lên, thông qua Vọng khí chi thuật
nhìn điểm yếu của Giang Hồng.

– Phanh!

Từng tiếng nổ truyền đến.

Vương trù đao màu đỏ cùng với trường đao màu vàng của Giang Hồng đụng vào
nhau, hỏa tinh bắn ra tứ phía.

NGay sau đó.

– BANG!!!

Thanh âm giống như của vật gì đó vỡ tan vang lên.

Lúc này hai mắt Giang Hồng bỗng nhiên trợn to, sau đó kinh ngạc nhìn trường
đao màu vàng trong tay mình bị chém đứt thành hai nửa, nhìn mũi đao chậm rãi
rơi xuống, trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh hoảng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận