Đan Vũ Càn Khôn

Chương 410: Thánh địa thần bí. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lúc này Tần Phàm cảm giác được mình đưa thân vào trong một hải dương linh khí,
linh khí kia nồng đậm đến mức làm cho người ta tắc lưỡi.

– Đại Thần Tôn, nơi này chính là Chân Vũ thánh địa rồi hả? Quả nhiên thần kỳ!

Lúc này Thái Hiên cũng không khỏi thở dài.

– Còn không phải.

Nhưng lúc này Tiêu Tĩnh lại mỉm cười, lắc đầu nói ra:

– Nồng độ linh khí như vậy, so với trong Chân Vũ thánh địa thì thấp hơn cả
trăm lần.

– Tại đây còn không phải Chân Vũ thánh địa?

Lúc này Tần Phàm cũng không khỏi động dung, linh khí ở trong Chân Vũ thánh địa
còn gấp trăm lần nơi này? Đây chẳng phải là nói so với phục dụng đan dược cũng
không sai biệt nhiều sao!

– Vậy trong này là địa phương nào?

Vào lúc này Lý Hóa lại nhịn không được hỏi.

– Trung chuyển chi địa trước khi tiến vào Chân Vũ thánh địa, nói cách khác,
nếu như không có Tôn Giả của Thánh điện chúng ta dẫn đầu, cho dù có thể xông
tới trong thông đạo này, cũng chỉ sẽ bị lạc ở chỗ này, không thể thật sự đến
Chân Vũ thánh địa.

Tiêu Tĩnh tiếp tục mỉm cười nói ra.

– Vừa rồi chúng ta trông thấy đều là biểu hiện giả dối?

Tần Phàm cũng nhịn không được nữa mở miệng hỏi, vừa rồi núi cao, bình nguyên,
còn có cung điện kia, thoạt nhìn thật sự quá chân thực rồi, nhưng lại có thể
nghe thấy được linh khí chân thật nồng đậm kia.

– Cũng thực cũng giả, ngươi cảm thấy thật sự, như vậy là thật sự, ngươi cảm
thấy là giả dối, cái kia chính là giả dối.

Tiêu Tĩnh chỉ là thần bí cười nói:

– Ân, thời điểm ngươi minh bạch đạo lý này, thì ngươi đã không sai biệt lắm
có thể đột phá đến cảnh giới Võ Tôn.

Nghe được Tiêu Tĩnh nói, mấy người cũng không khỏi nhíu mày, trăm mối vẫn
không có cách giải.

– Tốt rồi, không rõ thì đừng nghĩ nữa, để tránh đạo tâm mất đi phương hướng.

Tiêu Tĩnh vừa cười vừa nói, tiếp theo ống tay áo của hắn huy động, cảnh sắc
chung quanh nơi này lần nữa biến hóa, trước mắt lại biến thành một mảnh trắng
xoá, bốn phía Vân Hải mù mịt, hoa tươi phiêu hương, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, như là
tiên cảnh.

– Hô, Chân Vũ thánh địa này chẳng lẽ là tiên cảnh trong truyền thuyết hay
sao?

Trông thấy trước mắt một mảnh cảnh đẹp ý vui này, mọi người không khỏi thở
dài, thậm chí đã có chút nhịn không được muốn đi ra ngoài.

– Tại đây cũng còn không phải Chân Vũ thánh địa?

Nhưng Tần Phàm lại vẫn cảm thấy có một tia cảm giác kỳ quái, không khỏi nghi
hoặc mà mở miệng hỏi.

– Thông minh.

Tiêu Tĩnh không khỏi kinh ngạc, lập tức đối với Tần Phàm lộ ra vẻ tán thưởng:

– Cho dù người bình thường có thể xông vào mảnh Thiên Địa phía trước kia mà
không có động tâm, lại tới đây, phần lớn đều sẽ động tâm, nhưng Chân Vũ thánh
địa chính thức còn ở phía sau.

– Ha ha, nếu như vừa rồi các ngươi thật đi ra ngoài, như vậy các ngươi có khả
năng sẽ vĩnh viễn bị lạc ở chỗ này rồi.

Lập tức Tiêu Tĩnh vừa cười vừa nói:

– Bất quá những địa phương này ngày sau các ngươi có lẽ còn sẽ có cơ hội kiến
thức lần nữa, chỗ thần bí trong đó rất nhiều, đến lúc đó các ngươi đều được
biết đến.

Sau khi Tiêu Tĩnh nói xong, một hồi hào quang lóe lên, mây khói ở thoáng chốc
tiêu tán, tràng cảnh bốn phía lần nữa cải biến!

Sau đó mọi người kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại đi tới trong mật thất
thần bí nguyên lai kia!

– Đã đến.

Lúc này Tiêu Tĩnh cười nói.

– Đại Thần Tôn, ngươi không phải đang nói đùa a?

Mọi người nhìn nhìn bốn phía, phát hiện tại đây thật sự không thấy có sinh ra
biến hóa nào, vào lúc này trên mặt Lý Hóa không khỏi có chút co lại, mở miệng
nói.

Tần Phàm thì khẽ chau mày, sau đó chậm rãi đi đi lại lại, đi tới trước một bức
tranh sơn thủy trên tường, hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại bức tranh
sơn thủy kia, nhìn một hồi, bỗng nhiên vươn tay ra sờ tranh vẽ trên tường kia.

Mà thời điểm Tần Phàm vừa mới chạm vào tranh vẽ kia, tranh sơn thủy trên tường
kia đều phát ra quang mang nhu hòa, vậy mà bắt đầu chậm rãi rút đi…

Nháy mắt sau đó, toàn bộ mật thất vào lúc này cũng bắt đầu biến mất ở trong
tầm mắt, sau đó mọi người phát hiện mình lần nữa đi tới trên một đỉnh núi cao
cao, nhưng lần này phóng nhãn nhìn lại, cũng không dám tin tưởng mà mở to hai
mắt.

Gốc cây già chết héo, lá vàng cỏ dại, dòng sông khô cạn!

Ở bốn phía dãy núi, bình nguyên xa xa, còn có dòng sông bên trong bình nguyên
kia, tất cả trước mắt có thể chứng kiến, hết thảy đều là một mảnh không khí
trầm lặng, không có nửa điểm sinh cơ!

Mà khí linh trong không khí kia so sánh với thế giới bên ngoài càng là không
bằng, chớ đừng nói chi là so sánh với hai tràng cảnh vừa rồi kia!

– Nơi này chính là Chân Vũ thánh địa?

Cái tương phản cực lớn này, lại để cho tất cả mọi người không khỏi thất vọng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với địa phương kỳ quái này, thật sự là không
cách nào cùng Chân Vũ thánh địa cực kỳ nổi danh kia liên hệ tới, một chỗ như
vậy? Làm sao có thể sẽ sinh ra nhiều Võ Tôn như vậy.

– Đại Thần Tôn, tại đây cũng là trung chuyển chi địa trước khi tiến vào Chân
Vũ thánh địa sao? Cũng là dùng để mê hoặc ngoại nhân hay sao?

Đã qua một hồi lâu, Lý Hóa rốt cục lần nữa nhịn không được hỏi.

– Không, lúc này đây là thật sự, nơi này chính là Chân Vũ thánh địa rồi.

Đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh khẽ cười nói:

– Cũng chính là tu luyện chi địa của các ngươi sau này rồi.

– Nhưng mà hoàn cảnh cùng nồng độ linh khí nơi này thậm chí còn không bằng
thế giới bên ngoài ah… Ở chỗ này thật có thể đủ đột phá đến Võ Tôn chi cảnh
sao?

Đông Phương Vũ cũng nghi ngờ hỏi thăm.

Tần Hạo Dương kia thì là một bộ bình tĩnh, vào lúc này không có lên tiếng, tựa
hồ đối với thánh địa đã sớm hiểu rõ vậy.

Tần Phàm cũng không khỏi khẽ cau mày, một địa phương linh khí khô cạn như vậy,
thậm chí cơ hồ giống như địa cầu, ở chỗ này tu luyện nhất định là làm nhiều
công ít, muốn tu luyện đến cảnh giới Võ Tôn không biết phải đến năm nào ngày
nào.

Hắn chỉ có năm năm thời gian mà thôi, thật sự là hao không nổi.

Nếu quả thật là một địa phương linh khí mỏng manh như thế này, như vậy hắn
muốn đạt tới Linh Vũ sư đỉnh phong còn có độ khó rất lớn, làm sao có thể đi
đột phá đến Võ Tôn chi cảnh? Huống chi là Võ Thánh chi cảnh?

Như vậy hắn còn không bằng ở bên ngoài tu luyện, cố gắng tìm kiếm một Ma
chủng, hoặc là cơ hội khác, so sánh với ở lại chỗ này càng lớn hơn.

– Ha ha, Chân Vũ thánh địa này lớn như vậy, địa phương trước mắt các ngươi
chứng kiến chỉ là một bộ phận mà thôi, còn có một chút địa phương các ngươi
không có chứng kiến, chỗ đó tồn tại nồng độ linh khí so với bên ngoài cao gấp
trăm lần, mấy trăm lần, thậm chí nghìn lần, mấy ngàn lần!

– Mà những cảnh tượng các ngươi chứng kiến trước mắt này, chính là vì linh
khí bị những địa phương kia cơ hồ hấp dẫn toàn bộ, mới xuất hiện cảnh tượng
không khí trầm lặng như vậy.

Tiêu Tĩnh cười cười giải thích nói ra.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận