Đan Vũ Càn Khôn

Chương 409: Thánh địa thần bí. (1)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mà vào lúc này, Tiêu Tĩnh lần nữa về tới trong phòng, chứng kiến Tần Phàm cùng
Tần Hạo Dương ở giữa có hào khí cổ quái, khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng phá vỡ
yên lặng trong phòng.

– Lắng nghe Đại Thần Tôn dạy bảo.

Mọi người vội vàng đáp ứng nói.

– Chân Vũ thánh địa này ta nghĩ tất cả mọi người đã từng có nghe nói rồi, đây
là tồn tại thần bí nhất của Chân Vũ Thánh điện chúng ta, về bên trong hết thảy
đều là cơ mật. Nhưng hiện tại bản Thần Tôn có thể sớm nói cho các ngươi biết,
ở bên ngoài các ngươi có khả năng là thiên tài ưu tú nhất trong một đời tuổi
trẻ của cả Đại Càn quốc rồi, nhưng mà ở bên trong, tất cả đều là thiên tài, là
thiên tài đến từ toàn bộ Vũ Thiên đại lục! Thậm chí một ít thiên tài đến từ
thế gia cổ xưa, trong bọn họ, aii…, bản Võ Tôn làm một tỷ dụ, như Tần Phàm
chưa đủ hai mươi tuổi đến được cảnh giới Linh Vũ sư, ở bên trong cũng có mấy
cái như vậy…

Vào lúc này Tiêu Tĩnh khẽ cười nói.

Những người ở đây đối với Chân Vũ thánh địa kia cơ hồ đều có chút hiểu rõ,
nhưng thời điểm nghe nói bên trong yêu nghiệt như Tần Phàm vậy mà còn có mấy
cái, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, không khỏi hướng về Tần Phàm nhìn
thoáng qua.

Mà đối mặt ánh mắt mấy người nhìn qua, Tần Phàm chỉ là tùy ý nhún vai. Tuy hắn
biết rõ mình bởi vì quan hệ ma chủng, tốc độ cảnh giới tăng lên so với những
người khác nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù sao toàn bộ Vũ Thiên đại lục cực kỳ
to lớn, thiên tài yêu nghiệt tự nhiên là tầng tầng lớp lớp, hắn có kỳ ngộ,
người khác cũng có thể có kỳ ngộ, cho nên hắn cũng không có tự đại đến mức cho
mình là duy nhất.

– Tần Phàm, tuy ngươi bây giờ thực lực đã không tệ, nhưng ngươi cũng không
nên chủ quan, bởi vì muốn đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, đó là một quá trình
dài dòng buồn chán, cho nên ở bên trong cũng có rất nhiều cường giả còn chưa
đột phá đến Võ Tôn, nhưng thực lực đã đến gần Võ Tôn vô hạn, thực lực của bọn
hắn so với ngươi, chỉ cao hơn chứ không thấp.

Tiêu Tĩnh lại chuyển hướng Tần Phàm, trịnh trọng nói.

– Cảm ơn Đại Thần Tôn nhắc nhở.

Tần Phàm lĩnh hội nói ra, tuy hắn tự tin nhưng cũng không tự ngạo, cũng không
phải cái loại người khắp nơi gây chuyện thị phi, chỉ cần người khác không có
chọc tới hắn, hắn tự nhiên cũng không muốn nhiều gây phiền toái.

Bất quá kỳ thật trong lòng của hắn cảm thấy nếu như bên trong không có đối
thủ, đối với hắn mà nói ngược lại không tốt, dù sao muốn đột phá đến cảnh giới
Võ Tôn, đó là phải trải qua rất nhiều lần thân thể cùng tinh thần tôi luyện
mới có thể thành công.

Thấy bị mọi người xem nhẹ, Tần Hạo Dương vốn cũng phát lên một lần muốn biểu
hiện tâm tư của mình, nhưng lại nhịn xuống. Một màn này vừa vặn để cho Tần
Phàm trông thấy, hắn ngược lại đối với thực lực người này, hôm nay có một ít
hứng thú rồi.

– Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.

Trong lòng Tần Phàm hơi trầm ngâm, ngược lại là kỳ vọng Tần Hạo Dương này có
thể trở thành đối thủ tôi luyện của mình!

– Tốt rồi, ta cũng không nói quá nhiều, chuyện cụ thể lại để cho chính các
ngươi đi lục lọi mới có hứng thú, tóm lại Chân Vũ thánh địa là một chỗ thần
kỳ, kỳ ngộ cùng khiêu chiến đồng dạng tồn tại, chỗ phấn khích trong đó các
ngươi đi vào sẽ phát hiện .

– Năm người các ngươi năm là trong mười năm qua của Đại Càn quốc chúng ta,
duy nhất được phê chuẩn tiến vào Chân Vũ thánh địa, bản Thần Tôn cũng hi vọng
các ngươi có thể sớm ngày thành công tấn thăng thành Võ Tôn đi ra.

Tiêu Tĩnh cuối cùng khẽ cười nói, sau đó hắn vỗ nhẹ nhẹ tay.

Lập tức, trong phòng có vầng sáng thần bí lưu chuyển, sau đó tựa hồ là mặt
trời ở trên bầu trời trụy lạc nhân gian, cái hào quang kia dần dần trở nên
chói mắt, thậm chí để cho hai mắt người vào lúc này cũng khó có thể mở ra.

Ước chừng đã qua nửa phút thời gian, khi Tần Phàm mở mắt ra, liền phát hiện
một cửa thông đạo ngăm đen xuất hiện ở trên tường trong gian phòng, mà có thể
ẩn ẩn chứng kiến bên trong thông đạo kia, đang tản phát ra quang mang bạch sắc
yếu ớt cùng thần bí, cái thông đạo này tựa hồ có chút dài.

– Đi thôi, có thể tiến vào.

Tiêu Tĩnh trông thấy lối đi kia xuất hiện, mỉm cười, sau đó tự mình đi vào
trước.

– Chân Vũ thánh địa này chẳng lẽ ở bên kia thông đạo này? Chân Vũ thánh địa
thần bí, hi vọng không để cho ta thất vọng a.

Tần Phàm không khỏi có chút chờ mong, trong lòng hơi trầm ngâm, sau đó nhanh
chóng đi theo.

Ở trong thông đạo đi lại ước chừng một phút đồng hồ, ở cuối thông đạo kia ánh
sáng mới dần dần sáng lên, mà bộ pháp của mấy người trong thông đạo cũng không
khỏi nhanh hơn mấy phần.

Quang mang chói mắt ngắn ngủi chiếu vào mắt, mọi người theo quán tính mà nhắm
mắt lại lần nữa, sau một lúc lâu, chậm rãi mở ra, mọi người lại phát hiện mình
tựa hồ đi tới trong một mật thất sáng ngời, hơn nữa vừa rồi không có tiến lên
đường, lúc này không khỏi đều lộ ra hồ nghi chi sắc.

Tần Phàm quan sát bốn phía thoáng một phát, phát hiện trên tường bốn phía của
mật thất này đều vẽ lấy tranh sơn thủy trông rất sống động, nếu như không phải
thiếu khuyết đi một tí cảm giác không gian, có lẽ hắn sẽ cho là mình thật sự
đã đi tới một mảnh sơn thủy.

– Đại Thần Tôn, đây là có chuyện gì?

Lý Hóa vào lúc này nhịn không được mở miệng hỏi.

– An tâm một chút chớ vội, trước khi đến Chân Vũ thánh địa phải qua chỗ này,
Truyền Tống Trận đã khởi động, các ngươi rất nhanh có thể đi rồi.

Vào lúc này Tiêu Tĩnh khẽ cười nói.

Ước chừng đã qua nửa khắc đồng hồ, vách tường bốn phía trong mật thất kia bắn
ra ánh sáng mãnh liệt, hào quang dần dần sáng lên, hơn nữa lộ ra thần bí mà
huyền ảo, khiến toàn thân dâng lên một cảm giác ôn hòa.

Tần Phàm cảm giác được mình tiến vào một trạng thái phiêu hốt, cho người một
loại ảo giác thời gian và không gian vào lúc này cũng trở nên mơ hồ .

Sau khi tỉnh lại, hai mắt của Tần Phàm không khỏi có chút ngưng tụ, phát hiện
mình đã không còn ở trong mật thất kia, mà là đi vào bên trong một thế giới
sơn thủy thật sự! Hoàn cảnh ở đây cùng tranh sơn thủy miêu tả ở trên tường
trong mật thất kia thập phần tương tự.

– Không gian biến hóa này quá thần kỳ, chẳng lẽ chúng ta thật là tiến nhập
vào bên trong tranh sơn thủy kia?

Tần Phàm cảm thấy Chân Vũ Thánh điện này càng ngày càng thần bí, chẳng lẽ Chân
Vũ thần hư vô mờ mịt kia thật sự tồn tại? Nếu không Thánh điện này như thế nào
sẽ có nhiều thủ đoạn không thuộc về mình như vậy?

Lúc này địa phương mà Tần Phàm đứng, đúng là trên một ngọn núi cao, phóng nhãn
nhìn lại, dãy núi, thảo nguyên, đại địa nối thành một mảnh, cuối cùng cho đến
cuối tầm mắt, một cung điện cao lớn có chút làm cho người ta kinh ngạc, phong
cách cổ xưa đang đứng sững ở trong đó, nguy nga hướng lên trời, cao vút trong
mây.

– Tại đây linh khí so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, thậm chí so với
linh khí trong dược cốc kia còn muốn nồng đậm! Ở chỗ này tu luyện ít nhất có
thể nhanh hơn vài lần so với bên ngoài!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận