Tần Phàm thì không nói thêm gì nữa, cũng không có liếc nhìn nữ tử tên Nhâm
Doanh kia, chỉ là lẳng lặng chờ mấy người kia đi tới trước mặt.
– Mấy vị, thật lâu không thấy rồi.
Thẳng đến những người kia đi tới cách ước chừng 200m, cũng thấy rõ diện mạo
lẫn nhau, hắn mới không nhanh không chậm mở lời nói ra.
– Là ngươi!
– Là tiểu súc sanh ngươi!
Rất nhanh, những người kia cũng thấy rõ Tần Phàm, hơn nữa liền nhận ra được
hắn, lập tức đều là sắc mặt biến ảo, trong miệng lên tiếng quát.
Mấy người kia không phải người khác, đúng là mấy thủ lĩnh tuổi trẻ Bạch Mông
Thành cùng Hoàng Hôn Thành ban đầu ở bên trong Truyền Thừa Bí Cảnh cùng hắn
phát sinh qua xung đột. Không biết bọn họ là dùng phương thức gì liên hệ lại
với nhau, nhưng lúc này năm đại thủ lĩnh ngoại trừ Mộ Thanh Thanh, dĩ nhiên là
bốn người Bạch Mông Thành Tân Vô Kỵ, Minh Hiển, Yến Dương cùng Hoàng Hôn Thành
Hạ Thiên đều ở bên trong.
Một năm không thấy, nhìn ra được thực lực của Tứ đại thủ lĩnh này so với lúc
trước cũng tăng lên không ít.
– Ha ha, nguyên lai là tiểu súc sanh ngươi, ta còn lo lắng một mực tìm không
thấy ngươi, không thể tưởng được bên trong tối tăm sớm có an bài, hôm nay để
cho chúng ta ở chỗ này gặp được ngươi. Ngươi mọc cánh cũng khó bay rồi! Hôm
nay ta nhất định phải vì huynh trưởng của ta báo thù!
Trong bốn người này, thù hận của Hạ Thiên cùng Tần Phàm xem như sâu nhất, vừa
nhìn thấy Tần Phàm trên mặt hắn liền lộ ra vẻ dữ tợn cười nói.
Tuy hắn cũng nhìn ra được lúc này thực lực của Tần Phàm so với trước mạnh hơn
không ít, nhưng hắn tự thấy một phương mình có bốn người, sẽ có ưu thế tuyệt
đối, cho nên liền yên tâm có chỗ dựa vững chắc, cảm giác đối phương đã cách tử
kỳ không xa.
– Đúng vậy, Tần Phàm, ngày đó lão sư phụ bất tử kia của chặt ta một tay cứu
đi ngươi, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn một chút lão gia hỏa kia lại tới cứu
ngươi như thế nào.
Mà Minh Hiển kia lúc này cũng là sắc mặt âm lãnh nói.
– Tiểu súc sanh, ngươi cùng ta thù hận cũng rất sâu. Ngày đó ngươi cướp đi
Truyền Thừa Kim Đài của ta, còn để cho ta mất hết mặt mũi, hôm nay ta nhất
định phải cho ngươi chết không yên lành.
Tiếp theo là Yến Dương vẻ mặt âm hàn kia cười lạnh nói.
– Tần Phàm huynh đệ, không thể tưởng được ah, hôm nay vẫn là gặp được ngươi
lần nữa. Tuy ta và ngươi không có thù hận quá lớn. Nhưng hôm nay cục diện như
vậy, chỉ sợ ta cũng chỉ có thể chém giết thiên tài a.
Mà Tân Vô Kỵ kia thì lúc này cũng sờ lên cằm, nhìn xem Tần Phàm, trong miệng
mang theo một tia nghiền ngẫm nói ra.
Lúc này đây tuyển bạt thi đấu, vốn chính là một trò chơi giết chóc, nếu như
hắn đã cùng ba thủ lĩnh khác kết thành liên minh, lúc này tự nhiên phải nhất
trí đối ngoại, nếu không ba người kia nói không chừng sẽ động thủ với hắn. Hơn
nữa hắn đối với Mộ Thanh Thanh cũng có một loại ngưỡng mộ chi tình, việc nàng
mấy lần trợ giúp Tần Phàm, cũng có lấy một tia đố kỵ.
Tần Phàm nghe những người kia nguyên một đám phát biểu tuyên án cùng ngôn luận
với mình, trong đầu cũng dần dần hiện ra ân ân oán oán ngày đó. Kể cả sự tình
Minh Hiển kia lúc trước dẫn người đến vây giết hắn, sự tình biểu huynh của Hạ
Thiên là Hạ Thân bị hắn giết chết mà khiến cho Hạ Thiên báo thù, Yến Dương
theo dõi hắn đi vào Truyền Thừa Kim Đài tiến hành cướp đoạt, còn có một chiêu
ước hẹn mà lúc trước hắn cùng Tân Vô Kỵ, hắn đã từng đánh mình thành trọng
thương.
Nhưng hắn vẫn là một mực sắc mặt không thay đổi, lộ ra dị thường tỉnh táo.
Thẳng đến đối phương nói xong toàn bộ rồi, sắc mặt hắn mới lộ ra mỉm cười
nói:
– Đúng vậy, ta cùng mấy vị đích thật là giao tình không cạn, hôm nay đã gặp
gỡ lần nữa, vậy thì đem tất cả ân oán giải quyết xong a.
– Vị Tần Phàm công tử này yên tâm, tiểu nữ tử nhất định sẽ cùng công tử ngươi
chiến đấu hăng hái đến cùng.
Mà nữ tử tên Nhâm Doanh kia, vốn ban đầu nghe được Tần Phàm nói cùng người tới
có giao tình, trong lòn lộ ra tâm thần bất định không thôi, lúc này nghe
được song phương ở giữa đối thoại, mới không khỏi hơi thở dài một hơi, lập tức
mở lời nói ra.
– Hừ, Tần Phàm, ngươi còn tưởng rằng hôm nay chúng ta vẫn như một năm trước
sao? Bốn người chúng ta ở trong một năm này đều tiến nhập trong bí cảnh của
gia tộc mình khổ tu, hôm nay thực lực tăng nhiều, hai người các ngươi muốn
mạng sống, nằm mơ!
Hạ Thiên kia chứng kiến Tần Phàm còn lộ ra bộ dáng thoải mái này, sắc mặt
không khỏi âm trầm hừ lạnh một tiếng nói ra.
– Còn tiểu tiện nhân ngươi nữa, cũng dám ở trước mặt bốn người chúng ta cướp
đoạt điểm tích lũy quang văn, hừ hừ, một hồi ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại
của chúng ta.
Mà Minh Hiển kia thì là nhìn về phía Nhâm Doanh, lộ ra một vòng dâm ố nói ra.
– Ồ?
Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi liếc nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh, hắn ngược lại
là thật không biết vì sao bốn người Hạ Thiên này lại theo đuổi một nữ tử không
bỏ. Bởi vì nói như vậy, rất ít có nam tử có thể hung ác hạ sát thủ đối với
nữ tử. Dù sao từ đạo lý mà nói, tuy trong nữ tử cũng có không ít thiên tài
xuất hiện, nhưng các nàng vẫn là thuộc về quần thể yếu thế, cần được nâng niu
bảo vệ.
– Tần Phàm công tử, không phải như thế… là khi đó…
Nhâm Doanh kia vội vàng muốn giải thích.
– Ngươi không cần nhiều lời, bởi vì mấy người này cùng ta có cừu oán, cho dù
không vì ngươi, ta cũng sẽ ra tay. Hơn nữa đợi lát nữa ngươi cũng không cần ra
tay, chỉ cần ở một bên nhìn xem, đề phòng còn có những địch nhân khác đến đánh
lén là được.
Nhưng Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt khoát tay áo nói ra.
– Ha ha, tiểu súc sanh, đến thời điểm này lại vẫn muốn can thiệp vào sự tình
của mỹ nhân, thật sự là không biết sống chết! Lúc trước, nếu không phải Thanh
Thanh nàng ra tay cứu ngươi, ngươi có thể sống tới ngày nay sao?
Thấy một màn như vậến Dương kia không khỏi dữ tợn cười nói, nhớ tới một màn
lúc trước Mộ Thanh Thanh vì Tần Phàm bỏ qua hắn, làm cho trong lòng của hắn lộ
ra vặn vẹo không thôi.
– Hắc hắc, Tần Phàm huynh đệ ngươi thật sự là hảo thủ đoạn, biết lấy niềm vui
của nữ nhân như vậy, trách không được Thanh Thanh đối với ngươi lau mắt mà
nhìn.
Dù là Tân Vô Kỵ kia lúc này cũng nhịn không được mang theo ghen tuông vừa cười
vừa nói.
– Nếu như chúng ta chỉ là so đấu công phu trên miệng, mấy vị không ngại nói
thêm một ít nữa. Nhưng nếu muốn đánh nhau, như vậy thì nên sớm ngậm miệng chó
của các ngươi lại a.
Bất quá Tần Phàm cũng không giải thích, chỉ là vào lúc đó hai đấm nắm chặt,
ngẩng đầu lên nhìn xem mấy người, trong miệng nhàn nhạt nói:
– Các ngươi là thay phiên chịu chết, hay là cùng một lúc lên tìm cái chết?
Tiếng quát boong boong, Càn Khôn sáng sủa, ở trong sơn cốc này quanh quẩn.
Tần Phàm một người đã đủ giữ quan ải, ngạo nghễ nhìn về phía bốn người. Hắn
hôm nay, không còn là một nhất kiếp Bán Thần hơn một năm trước.