Tiêu Ngọc Nhược không biết tại sao khi thấy vẻ mặt hắn châm chọc mình, trong
lòng thật uất ức, liền đuổi hắn xuống xe, nước mắt tự nhiên tuôn như mưa. Nhìn
Lâm Tam nhảy xuống, Đại tiểu thư hung hăng kéo mạnh rèm xe, tiện thể giơ chân
đá văng hai chiếc giầy hoa.
Nàng vừa thẹn vừa giận, vừa mới uống một ngụm trà thơm đặt trên bàn, chợt nhớ
đến thứ gì, kêu lên một tiếng “a”, chén trà liền bị nàng ném xuống đất.
Lâm Vãn Vinh nhìn chén trà mình vừa uống qua bị nàng hung hăng quăng đi, trong
lòng thở dài, xem ra Đại tiểu thư đối với mình hận đến tận xương tủy.
Tiêu Ngọc Nhược vừa thẹn vừa giận lại vừa ấm ức, ngân ngốc nhìn lại mảnh vụn
còn lại của chén trà, rốt cuộc không nhịn được, nhào lên giường, bắt đầu khóc
hu hu.
Lâm Vãn Vinh nghe tiếng khóc rấm rứt ở bên trong, cũng không biết làm sao cho
phải. Đại tiểu thư này thật quá nhạy cảm mà, nước mắt đâu mà lắm thế, chỉ mới
đùa một chút, nàng lại thấy uất ức như vậy ư?
Hắn đứng cạnh bên con hắc mã, nhảy lên ngựa, xuống ngựa, xuống ngựa rồi lại
lên, lên ngựa rồi lại xuống.
Hai gã gia đình được Đại tiểu thư dặn dò ở phía sau xa xa, nhìn hành động kì
quặc của Lâm Văn Vinh, thầm nghĩ, Tam ca quả thật siêng năng mà, ngay cả khi
đi đường mà cũng khắc khổ tập mã thuật.
Nghe được tiếng khóc dường như không dứt ở chỗ Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh thật
không biết làm sao. Đàn bà giỏi nhất là chuyện bé xé ra to mà! Hắn căn bản là
không có khái niệm phi lễ, lặng lẽ từ bên cửa sổ xe ngựa, kéo rèm lên nhìn
vào, đã thấy Đại tiểu thư nằm trên giường, vai run lên, cả chiếc khăn tay ướt
đẫm.
Chịu không nỗi lời trêu chọc, thành ra khóc thành Trường Giang Hoàng Hà ư? Lâm
Vãn Vinh cảm thấy thật vô dụng, chỉ còn biết khẽ kêu lên:
– Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…
Tiêu Ngọc Nhược nghe cái kẻ đáng ghét kia đang kêu mình, thanh âm tựa hồ rất
gần, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên. Đã thấy một khuôn mặt tươi cười, màu da rám
nắng, mày gian mắt xảo, không phải hắn thì còn là ai?
– Ngươi, ngươi ở đây làm cái gì?
Đại tiểu thư vội vàng đi đến, kéo rèm xuống, che lại cái khuôn mặt đáng ghét
đó. Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo rèm lên, hai người kẻ kéo lên người kéo xuống,
nhất thời bắt đầu giằng co.
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, mặc dù vẫn còn đang khóc nhưng cố giơ tay hung
hăng đấm hắn:
– Ngươi đồ xấu xa, mau buông tay ra.
Lâm Tam “ai da” một tiếng, rèm liền bị kéo xuống. Liền không còn nghe một
tiếng nào của Lâm Tam nữa.
Tiêu Ngọc Nhược hoài nghi nhìn bàn tay bé nhỏ của mình:” ta vừa rồi đâu có
mạnh tay, hắn làm sao thế ? Chờ như cả nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh, nàng
nhẹ nhàng đẩy rèm ra, đã thấy cách đó không xa, hắc mã lẳng lặng đứng yên,
nhưng tuyệt không thấy được bóng dáng của Lâm Tam đâu.
“Lâm Tam, Lâm Tam…” Đại tiểu thư hốt hoảng la lên hai tiếng, nhưng không một
ai đáp lại. Nhìn thấy trời dần tối, Đại tiểu thư bắt đầu nóng ruột, lại kêu
vội vài tiếng nữa nhưng vẫn không một người trả lời.
Tiêu Ngọc nhược vội vàng xắn quần lên, vừa định xuống xe tìm, đã nghe xa xa
tiếng tên người hầu kêu lên:
– Tam ca, huynh chui xuống gầm xe làm gì?
Đại tiểu thư cả kinh, vội vàng nghiên người nhìn xuống, đã thấy Lâm Tam kia
chính là đang ở gầm xe nháy mắt nhìn mình.
Đại tiểu thư tức giận, hung dữ vung chân đạp lên hai bàn tay đang nắm càng xe.
Lâm Tam vội vàng buông tay, Đại tiểu thư kêu lên một tiếng “Gia…”, xe ngựa lại
bắt đầu lao nhanh về phía trước.
Lâm Vãn Vinh bị ném xuống đất. Miệng ăn phải ít bùn cát, trong lòng căm phẫn:
“ông trời ơi, bốn chữ “công bại thùy thành” (việc sắp thành thì hỏng) sao lúc
nào cũng dừng ở trên người lão tử vậy.
Tên tiểu tử làm hỏng chuyện tốt của Lâm Vãn Vinh vội vàng đánh ngựa chạy lên,
kéo Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Tam Ca, huynh làm sao vậy? Ngựa của Đại tiểu thư hoảng sợ à ?
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, ngựa thì có gì sợ, chỉ là tiểu nữ kia đáng sợ thôi,
hắn nở một nụ cười nói:
– Không có, bánh xe ngựa của Đại tiểu thư có chút không ngay, ta đã xuống
chỉnh lại, đúng lúc đại tiểu thư có việc gấp, nên đi trước.
Gã hầu này theo phân phó của chính Đại tiểu thư, cách hai người khá xa, căn
bản là không biết hai người trong lúc đó xảy ra sự tình gì, nhìn Tam Ca bỏ qua
sinh mạng vì Tiêu gia cống hiến như thế, lập tức giơ lên ngón cái bội phục:
– Khó trách phu nhân và Đại tiểu thư tín nhiệm Tam ca như thế, huynh đúng là
khác biệt mà.
Lâm Vãn Vinh phủi bụi đất trên người, trong tiểu sử tán gái của hắn cho đến
bây giờ, chưa lần nào chật vật như vậy. Cưỡi lên hắc mã hắn suy nghĩ, Đại tiểu
thư này tính tình cổ quái, từ nay về sau tránh xa tốt hơn. Nếu là tại thời đại
của ta, đổi xe ngựa thành xe hơi, nàng lại làm kiểu đó thì đi luôn cái mạng
nhỏ của lão tử rồi.
Lâm Vãn Vinh mang theo gã gia đinh kia, cưỡi ngựa đuổi theo một hồi, đã thấy
xe ngựa của Đại tiểu thư ở phiá trước cách đó không xa, đang chạy đều đều. Bên
cạnh không biết tự khi nào thì xuất hiện một con bạch mã, kị sĩ đang cưỡi lại
có thân hình thanh nhã mềm mại, đứng xa xa nhìn có vẻ quen quen.
Lâm Vãn Vinh vội vàng đánh ngựa đuổi lên, đã thấy người cùng đi cùng xe ngựa,
chính là Uyển Doanh tiểu thư. Nhìn vẻ mĩ miều yếu đuối của cô gái này, vậy mà
kĩ thuật cưỡi ngựa cũng rất thành thục, khó trách có thể làm bộ khoái.
Đại tiểu thư vén rèm cùng Uyển doanh tiểu thư nói chuyện, thấy Lâm Vãn Vinh đi
tới, gật gật đầu nhìn hắn, trên mặt cũng không còn phảng phất vẻ tức giận,
ngượng ngùng gì, dường như sự tình xảy ra một lác trước đã quên biến.
Nàng mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
– Lâm Tam, trời không còn sớm, chúng ta đi nhanh lên.
Thấy nàng cùng mình nói chuyện, đã khôi phục lại thần sắc điềm đạm, Lâm Vãn
Vinh trong lòng không ngừng ca thán, đàn bà đúng là dễ thay đổi sắc mặt mà,
thật giả khó phân biệt được. Nhớ tới Đại tiểu thư thái độ biến ảo vô thường,
hắn liền đau đầu. Thôi quên đi, không ***ng vào nữa, ta không dám chọc nữa, ta
còn yêu đời lắm, tránh xa Đại tiểu thư ra. Hắn quyết định theo chủ ý, liền
chậm lại cách xe bốn, năm thước, yên lặng mà đi theo xe ngựa.
Uyển Doanh tiểu thư nghe Tiêu Ngọc Nhược nói, cũng bắt đầu lo lắng, vội vàng
giữ chặt tay Đại tiểu thư nói:
– Ngọc Nhược tỷ tỷ, tỷ chừng nào có thời gian, phải đến nhà ta, ca ca ta mỗi
ngày đều nghĩ đến tỷ đó.
Uyển Doanh tiểu thư kỵ thuật thật giỏi, một tay nắm Đại tiểu thư, một tay cầm
cương, không ngờ lại rất vững vàng, không một chút chao động, Lâm Vãn Vinh
nhìn thấy trong lòng cảm thán, kị thuật của lão tử còn phải tập luyện thật
nhiều a.
Đại tiểu thư nghe Uyển Doanh tiểu thư nói xong, mặt đỏ lên, vội đáp:
– Uyển Doanh tiểu thư, hiện nay thật sự không có thời gian, qua mấy ngày nữa,
ta nhất định đến phủ, bái hội lệnh tôn đại nhân.
Lâm Vãn Vinh trong lòng không biết tiểu thư này từ nơi nào đến, như thế nào
trong nháy mặt lại xuất hiện bên cạnh xe của Đại tiểu thư. Nếu đoán không sai,
nàng ta nhất định sớm có chuẩn bị, đặc biệt giám sát Đại tiểu thư. Lại nghe ý
tứ của nàng nói, ca ca nàng đối với Đại tiểu thư có tình ý. Chà, ca ca ngươi
vậy mà cũng là nam nhân à, thích Đại tiểu thư thì chính hắn đến chứ, sao lại
phái muội muội đến dắt mối, vậy coi sao được?
Uyển Doanh tiểu thư có chút thất vọng, nhìn Tiêu Ngọc Nhược nói:
– Ngọc Nhược tỷ tỷ, có phải là ca ca ta làm sai chuyện gì không? Trước kia,
huynh ấy mỗi ngày trở về đều thật cao hứng, nay thì cả ngày luôn nghiêm mặt,
có phải huynh ấy đã làm tỷ mất hứng chuyện gì?
Tiêu Ngọc Nhược có chỗ ngại ngùng, không biết trả lời Uyển Doanh như thế nào,
liếc mặt nhìn Lâm Vãn Vinh cầu trợ.
Lâm Vãn Vinh không biết ca ca tiểu thư này là ai, cũng không quản hắn là ai,
liền cố ý nhìn sắc trời nói:
– Đại tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, phu nhân có nói là đã chuẩn bị
tổ yến thượng hạng, gọi người sớm trở về để tẩm bổ.
Uyển Doanh tiểu thư cũng lập tức vội nói:
– Nhà ta quan yến còn nhiều mà, huyết yến cũng không ít, Ngọc Nhược tỷ tỷ,
không bằng bây giờ tỷ trước hết đến nhà ta, ta tự mình vào bếp, nhất định
chiêu đãi tỷ thật tốt.
Ta thèm, tiểu nha đầu này, rõ ràng muốn tranh giành với ta, Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc, chỉ vào phái trước:
– Chà, kia không phải là Hậu Dược Bạch công tử ư?
Uyển Doanh tiểu thư quay đầu thật nhanh, gấp giọng kêu lên:
– Hậu công tử ở đâu?
Lâm Vãn Vinh nhân cơ hội chuyển hướng đầu ngựa, chen vào giữa nàng và Đại tiểu
thư, cười nói:
– Hậu công tử đang chờ ngươi vì hắn mà hầm huyết yến.
Uyển Doanh tiểu thư mới biết bị hắn lừa, nổi giận, chỉ vào Lâm Vãn Vinh nói:
– Lâm Tam, ngươi muốn đối đầu với ta đúng không?
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con bé này thật quá nhạy cảm mà, hắn
không quản nàng nữa, Đại tiểu thư lãnh đạm liếc mặt nhìn hắn, kéo rèm xe xuống
, không nói tiếng nào.
Uyển Doanh tiều thư thấy Lâm Tam không đáp lời mình, nàng hừ một tiếng, hướng
bạch mã định đẩy hắc mã của Lâm Tâm. Con ngựa của Lâm Vãn Vinh cao tuấn, bạch
mã hơi nhỏ hơn một tí, hắc mã cọ đầu lên mặt bạch mã, cọ cọ vài cái, bạch mã
trái lại yên lặng nhìn xuống.
Uyển Doanh tiểu thư không biết ngựa yêu của mình sao lại thế này, giục liền
hai lần cũng không thấy động tĩnh gì, Lâm Vãn Vinh ha hả cười:
– Uyển Doanh tiểu thư, dị kiến tương hấp (khác giống thì hấp dẫn nhau), chính
là lẽ thường, ngươi chớ tức giận.
Uyển Doanh không hiểu hỏi:
– Cái gì là dị tính tương hấp?
Lâm Vãn Vinh nói:
– Hắc ca của ta là ngựa đực, tiểu bạch của ngươi là ngựa cái, hai bọn chúng
mới gặp đã chung tình, luyến ái nhau.
“Phì!” Trong xe, ngoài xe hai nữ tử đồng thời cất tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Uyển Doanh đỏ bừng, giận dữ:
– Ngươi …! hạ lưu bại hoại!
Nói xong những lời này, da mặt nàng tái đi, cũng không dám nói tiếp nữa, lập
tức dục ngựa chạy đi.
Đại tiểu thư hít nhẹ một tiếng, Lâm Tam này không biết là cái thứ gì, ai hắn
cũng chiếm tiện nghi.
– Lâm Tam, ngươi về sau chớ để lập lại như vậy, không được tùy ý khinh bạc
con gái nhà người ta. Đại tiểu thư bên rèm nói.
Lâm Vãn Vinh không quản nàng nói, chỉ đáp:
– Uyển Danh này, cũng không biết tiểu thư nhà nào, thực sự chỉ được cái điêu
ngoa.
Tiêu Ngọc Nhược “ừ” một tiếng, khẽ nói:
– Nàng họ Đào!
Chỉ tiếc lúc này Lâm Vãn Vinh giữ lấy nguyên tắc tránh xa Đại tiểu thư, đã
chuyển đầu ngựa ra xa xa, không còn nghe nàng nói.
Vừa đến cửa Tiêu gia, Lâm Vãn Vinh dừng cương xuống ngựa, liền thấy xa xa một
bóng dáng dịu dàng, đang bồi hồi lo lắng. Nữ tử kia vừa thấy Lâm Văn Vinh,
không nén được nước mắt, vội chạy tới nói:
– Đại ca! mau, mau cứu Thanh Sơn…!
Đại tiểu thư vừa nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt liếc qua, liền thấy một cô gái
xinh đẹp dị thường