Ôi trời ơi, đi trốn ư! Việc này hắn chưa từng nghĩ qua, nên cũng không biết là
nguy hiểm đến mức nào. Ngoài ra, Lạc lão gia là cha nàng ta, Lạc Viễn lại là
em trai nàng, bỏ trốn thế này có đáng không đây?
Lâm Vãn Vinh nói với Lạc tiểu thư:
– Này, Lạc tiểu thư, nàng có phải là đang phiền não chuyện gì không? Bỏ trốn
à, việc này nói thì dễ nhưng nghe thì chẳng dễ chút nào a.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngưng chợt đỏ hồng lên một chút, nói sẳng giọng:
– Lâm đại ca, huynh lại nói vớ vẩn cái gì đó, cái gì mà bỏ trốn?
Lâm Vãn Vinh kêu lên một câu:
– Vậy chứ vừa rồi nàng nói với ta cái gì?
Lạc Ngưng vừa buồn cười vừa thẹn thùng trả lời:
– Muội hỏi rằng, huynh có thể dẫn muội đi Thiên Sơn, đảo Hải Nam không? Nghe
huynh nói về nơi đó, muội rất là háo hức. Huynh đã tới đó rồi nên có thể đồng
hành với muội được không?
Kha, hóa ra là như vậy. hắn giờ mới hiểu ra ý tứ của nàng. Khổ thân tốn mất cả
nữa ngày suy luận lung tung, còn tưởng rằng nữ nhân thời nay tư tưởng thật cởi
mở, thì ra chỉ là mình tự tác đa tình*. Lạc Ngưng thấy hắn nữa ngày không hồi
đáp, vội vàng nói:
– Lâm đại ca à, thật sự là muội rất muốn đến đó.
Lâm Vãn Vinh chỉnh sắc mặt, nói:
– Lạc tiểu thư à, ta có thể hiểu tâm trạng của nàng, nhưng ta và nàng không
giống nhau, ta có rất nhiều việc phải làm, còn phải chăm lo cho gia đình nữa,
việc du sơn ngoạn thủy thế này, có lẽ mười năm nữa thì được.
Lạc Ngưng thần sắc buồn bã:
– Lâm đại ca, muội biết huynh là người có hoài bão lớn. Huynh có thể đợi đến
mười năm sau, khi công thành danh toại thì rút lui rồi đi phiêu du khắp nơi.
Nhưng muội là nữ lưu, tuy cũng có chút tự phụ về tài học của mình nhưng cuối
cùng cũng không thể thoát ra khỏi số phận của một nữ tử. Mười năm sau, sợ rằng
đã trở thành một phụ nhân nhà họ Phùng rồi, làm gì còn cơ hội ghé thăm nơi đó
nữa.
Lạc Ngưng tuy là một nử tử rất thông minh nhưng khi đối mặt với một tương lai
mờ mịt cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Những lời này của nàng cũng không phải là
sai. Cho dù lão gia nàng có thông thoáng hơn đi nữa thì Lạc tiểu thư không sớm
thì muộn cũng phải thành gia lập thất, đến lúc đó thì không thể tùy tiện theo
ý mình nữa rồi. Hắn cười bất đắc dĩ, bây giờ không thể du sơn ngoạn thủy được,
đành phải đợi khi đã có một cơ nghiệp vững vàng đã.
– Lạc tỷ tỷ…
Lạc Ngưng đang chìm ngập trong tâm sự thì bị đánh thức bởi Uyển Doanh tiểu
thư. Cô ta đang nắm chặt tay Lạc Ngưng, Tò mò liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Lâm Tam, bức tranh của ngươi vẽ cái gì vậy?
Cái nàng chỉ là cái họa đồ trên giấy mà Lâm Vãn Vinh vừa vẽ xong. Hắn đối với
Uyển Doanh tiểu thư thì có vẻ không có hảo cảm lắm, thế nên chỉ lắc đầu không
nói gì cả. Lạc Ngưng vừa cười vừa nói:
– Uyển Doanh à, sao muội không đi với Hậu công tử đi. Hắn ta hiện nay tâm
trạng không tốt lắm đâu.
Uyển Doanh hơi đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh:
– Ngươi nói đi, sao lại không coi trọng cảm xúc của người khác như vậy hả?
Công tử đã khổ học nhiều năm rồi, ngươi đả kích hắn như vậy không phải là hại
hắn rồi sao?
“Trời ạ, ở đâu ra một cô nương gian ác như vậy, dựa theo ý tứ của nàng, công
tử tấn công ta và khi ta tấn công lại thì lại làm hắn ta nguy hiểm. Đây là cái
lý lẽ chó má gì vậy?” Lâm Vãn Vinh không muốn nói chuyện với tiểu nha đầu này
nữa, chỉ nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Uyển Doanh nổi cơn thịnh nộ, đập bàn hét lớn:
– Lâm Tam, ngươi làm vậy là có ý gì?
Hắn mở to mắt. Rồi mơ mơ hồ hồ nói lên những lời đầy sắc sảo:
– Uyển Doanh tiểu thư, nghe đồn rằng nàng là một công chức ở chốn nha môn
phải không?
Uyển Doanh trừng mắt nói:
– Ta hả, thì sao?
Hắn nói vang vang:
– Những thứ nàng ăn chính là lương thực công, vì thế nàng phải làm việc một
cách trung thực ở nha môn, lúc này lại không làm việc công mà vào đây náo
loạn, nàng nghĩ có phù hợp không?
Uyển Doanh sửng người ra một chút rồi nói:
– Ngươi quản được à?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn nàng với thái độ khinh thường:
– Với cái thái độ này của nàng, chỉ phí cơm gạo nhà nước thôi. Đây là tiền
thuế của triều đình, trong đó cũng có một phần của ta, ngươi ăn lương nhà
nước, tức là cũng có phần của ta, vậy thì ta có quyền quản. Nói khó nghe một
chút, chúng ta là người nộp thuế, tức là người cho ngươi cơm ăn áo mặc, các
ngươi là đầy tớ của nhân dân, phải biết phục vụ cho chúng ta chứ. Không biết
rằng ngươi tới đây nói nhăng nói xàm cái gì, rõ ràng rằng đã sử dụng thời gian
của công việc rồi, nhưng như vậy là không tốt đối với cơm ăn, áo mặc của
ngươi, vậy tiền thuế của ta thì như thế nào?
“Ngươi, ngươi…” Uyển Doanh tức giận đến không thể nói nên lời, chỉ quát lại.
Lạc Ngưng vội vàng nói với Lâm Vãn Vinh :
– Lâm đại ca à, Uyển Doanh thường ngày rất là nghiêm túc, chỉ là hôm nay Hậu
công tử mời nên có chút khác thường đó mà.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Điều này không hề có quan hệ với ta, ta chỉ quan tâm tới việc đóng thuế,
không quan tâm đến việc địa phương sẽ sử dụng như thế nào đâu.
Lạc Ngưng biết rằng những lời hắn nói đều có đạo lý, tuy nhiên Uyển Doanh lại
là bạn thân, nhất thời trong lòng cảm thấy rất khó xử. Uyển Doanh hậm hực nói:
– Lâm Tam, hừ, ngươi nhớ đó, chắc chắn ta sẽ bắt ngươi trả giá cho những lời
nói hôm nay.
Nói xong, nàng cũng tiện thể xoay người bỏ đi. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
– Nha đầu này, thật là cùng một đức tính với công tử kia
Lạc Ngưng mỉm cười nói:
– Gia tộc nàng ta và công tử kia đã có quan hệ thế giao qua nhiều đời rồi,
nàng ta rất sùng bài tài học của công tử, huynh lại coi thường hắn như vậy thì
chắc chắn nàng ta phải cảm thấy khó chịu với huynh rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Tài học của ta cũng tốt lắm mà, sao không thấy cô ấy sùng bái ta nhỉ
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm: “Huynh với cô ta mới gặp nhau vài
khắc, cứ cho là có muốn sùng bái cũng chưa đủ thời gian nữa.” Thấy Uyển Doanh
đi sớm như vậy, Lạc Ngưng thiếu chút nữa đã quên những sự tình của mình vừa
xảy ra, cho đến khi ánh mắt chợt nhìn xuống tấm bản đồ, trong lòng nàng chợt
cất lên tiếng thở dài, biết rằng giấc mộng của mình có lẽ vĩnh viễn chỉ là hy
vọng mà thôi, nàng thở dài nói:
– Lâm ca, bản đồ này có thể tặng cho muội được không?
– Không thành vấn đề
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói một cách tự nhiên, không chỉ là một bức vẽ này,
nàng muốn bao nhiêu ta vẽ cho nàng bấy nhiêu.
Lạc Ngưng giữ chặt bức tranh vào ngực như thể sợ nó bay mất, nhìn cây bút kỳ
lạ trong tay Lâm Vãn Vinh, cười nói:
– Cái này là cái mà Xảo Xảo đã nói là chiếc bút chì à? Quả nhiên nó rất khác
với chiếc bút lông mà chúng ta hay sử dụng, mà tư thế cầm bút của huynh cũng
thật là kỳ quái.
Lâm Vãn Vinh đáp một cách thật thà:
– Ta căn bản là không sử dụng bút lông mà.
Lạc Ngưng nở nụ cười mỉm:
– Nếu Lâm đại ca không chê văn thô chữ xấu, muội có thể chỉ huynh một chút.
Hôm nay Lạc Ngưng mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, tương phản với làn da
trắng như tuyết và đôi má ửng hồng. Dáng nàng dong dỏng cao, lúc này đang đi
rất gần với Lâm Vãn Vinh, hắn ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng từ thân
thể nàng, tim chợt đập loạn lên. Tuy đối với Lạc Ngưng, hắn tuyệt đối chưa nảy
sinh tâm tư gì khác (sau này thì chưa chắc), nhưng tài nữ bẩm sinh này có dung
mạo sánh ngang với Tiếu Thanh Tuyền, còn nụ cười có thể sánh với Tần Tiên Nhi
được. Như trăm hoa đua nở, làm cho người ta tưởng tượng liên miên, có muốn
đứng yên cũng thật sự là khó khăn.Hắn thầm nhủ trong lòng: “Tiểu cô nương này,
dù loại nước hoa này thực sự không hữu ích lắm nhưng cũng thật là tuyệt vời a”
Ngoài miệng lại cười hắc hắc:
– Lạc tiểu thư, không phải muốn mượn cơ hội này để chiếm tiện nghi của ta
chứ? Ài, nàng ta bắt đầu nổi tư tâm rồi. Ta gặp nguy hiểm rồi a.
Hai người lúc này chợt có chút bối rối, bỗng Tiêu đại tiểu thư từ đâu bước đến
trước mặt hai người. Hôm nay, cô nàng đã thu thập không ít rồi, đối với các
sản phẩm nước hoa này, sự phấn khích của các vị tiểu thư này rõ ràng không cần
thêm bớt gì nữa, chỉ trong nháy mắt, có thể thu được nhiều đơn đặt hàng như
vậy. Tên Lâm Tam này, bây giờ đã trở thành mục tiêu của các vị tiểu thư, phu
nhân đàm luận rồi, Tiêu gia lần này có thể nói đã có được cả danh lợi song thu
rồi.
Tiêu đại tiểu thư mang theo Lâm Vãn Vinh, ở lại thư viện đến tận buổi chiều,
nàng và Lạc Ngưng tâm sự, quả thật có chút cảm giác thân mật, tri kỷ. Hai
người bình thường giao du rộng rãi, lần này lại thu hẹp hoạt động trong gia
đình, cảm tình thực sự tăng tiến không nhỏ. Lâm Vãn Vinh cũng bị kích thích
toàn thân, vừa bị các vị tiểu thư quây kín với các câu tra hỏi, vừa phải đối
diện với tên công tử đáng ghét, tâm lý thực sự khổ không thể nói được. Cái
chiêu đi nhà xí cũng đã sử dụng bốn lần rồi, nếu mà dùng nữa, chắc lại bị
người ta đoán già đoán non thận hắn có vấn đề.
Đến chiều, đại tiểu thư cầm chặt tay Lạc Ngưng thổ lộ:
– Lạc tiểu thư, hôm nay cám ơn tiểu thư đã tỏ lòng hiếu khách, chúng ta cũng
phải cáo từ rồi.
Lạc Ngưng cười nói:
– Tiêu tỷ tỷ toàn nói lời khách khí thôi, phần tiểu muội cũng được hưởng
không ít phúc phần rồi. Còn chưa nói, tỷ tỷ tặng một lọ nước hoa này thật sự
không ít giá trị, tiểu muội thật sự ngồi không hưởng lợi rồi.
Lâm Vãn Vinh cũng đã từng nghe Lạc Viễn nói qua, Lạc Ngưng tiểu thư hình như
chưa dễ dàng nhận của ai cái gì, lần này phá lệ nhận lọ nước hoa, cũng không
biết là vì cái gì. Xem ra ma lực của nước hoa đối với phụ nữ thật là không vừa
a!
– Lâm đại ca, vài ngày nữa là đại thọ tổ mẫu của muội, đến lúc đó xin mời Lâm
đại ca và Tiêu tỷ tỷ tọa giá quang lâm nhé.
Trước khi đi, Lạc Ngưng lại một lần nữa nhắc lại lời mời.
“Ai, không nhắc đến chuyện này thì ta đã quên mất rồi. Lần trước Lạc Viễn đã
nói rồi, nếu không phải Lạc Ngưng nhắc lại, thì thực sự đã không còn nhớ.” Hắn
cũng muốn đi bái phỏng lão hồ ly Lạc Mẫn, nên lập tức đáp lời:
– Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ có mặt.
Nhìn thấy Lạc Ngưng đã ngừng bước, đại tiểu thư mới thúc xe ngựa đi, đột nhiên
nàng vén tấm rèm màu xanh lên, nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi khẽ:
– Lâm Tam, xem ra ngươi rất thân thiết với Lạc tiểu thư phải không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu đáp:
– Thực ra thì không thân với nàng lắm, chủ yếu là với tiểu đệ của nàng ta mà
thôi.
– Ta thấy thực sự không phải như vậy.
Đại tiểu thư nói đầy thâm ý:
– Chúng ta đã đi xa như vậy rồi mà nàng ấy vẫn còn trông theo, tựa hồ không
phải chỉ đơn giản vậy đâu.
Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên xa xa thấp thoáng một thân ảnh đang đứng trên
bậc thềm đá, trông như là Lạc Ngưng. Bản thân hắn hiểu rõ: “Lạc Ngưng tâm sánh
ngang trời cao, chắc chắn sẽ không vì mình đơn giản nói ra mấy câu, liền đối
với mình sinh ra cảm tình được. Nhưng mà, cũng khó trách được, nếu không như
vậy thì tiểu thư này đang làm hòn vọng phu ngóng trông ai đây?”
Hắn nói tránh đi:
– Đại tiểu thư, nàng ta đang nhìn nàng đó chứ, ta thấy hôm nay hai nàng nói
chuyện rất là cao hứng mà, chắc hẳn là Lạc tiểu thư cũng có chút lưu luyến đối
với người bạn tốt như nàng đó.
Nghĩ đến Hòn vọng phu, hắn chợt nhớ tới nha đầu Xảo Xảo, hôm kia đã đi thăm
nàng, hôm qua thì bận làm các thí nghiệm về nước hoa nên không ghé tửu lâu,
cũng không biết nàng có uống thuốc đúng giờ không, bệnh tình đã khả quan hơn
chưa?
Tiêu Ngọc Nhược hừ nhẹ một tiếng, thấy Lâm Tam vẻ mặt chợt có chút hoảng hốt,
tựa hồ không quan tâm lắm, mím môi nói khẽ:
– Lâm Tam à, ngươi lên đây đi.
Lâm Vãn Vinh giật mình nói:
– Cái này, thật sự là không tốt rồi, ta là người đàng hoàng mà!
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, ngươi là người đàng hoàng, há ta không phải
sao. Nàng trừng mắt nhìn hắn:
– Ta thấy ngươi có vẻ mệt mỏi, hình như không chịu đựng được? Nghĩ đến ngươi
đã cống hiến không ít cho Tiêu gia, nên để cho ngươi ngồi xe, ta cưỡi ngựa.
“Ta ngồi xe, nàng cưỡi ngựa?” Lâm Vãn Vinh kinh ngạc. Điều này thật đặc biệt,
vốn dĩ chỉ có nam ngựa nữ xe, lẽ nào hôm nay lại ngược lại, bị phản tác dụng
à?
– Nàng nói lại xem?
Hắn nhìn đại tiểu thư hỏi.
Tiêu Ngọc Nhược hừ nhẹ:
– Kêu ngươi đến thì ngươi đến, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Lâm Vãn Vinh căn bản là không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, ngay
lập tức “soạt soạt” đã xoay người xuống ngựa. Đồng thời thấy đại tiểu thư khẽ
kéo nhẹ ống quần và nhảy lên ngựa. Đúng là nói được làm được. Ngay khi vừa
ngồi vào trong xe, chợt ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, với cái mũi
cực thính của mình nhận ra ngay đó là hương hoa hồng, xem ra đại tiểu thư cũng
rất thích mùi này a.
Trong xe có một bàn trà nhỏ, còn có một bình trà nhỏ đang bốc khói, có vẻ như
vừa được pha. Thật là cảm động, đại tiểu thư thực là biết quan ái, tự mình pha
trà, lại còn xả thân nhường xe, thực sự nàng rất có phong thái lãnh đạo. Lâm
Vãn Vinh uống một tách trà, ngậm hương thơm đầy miệng, tự nhủ rằng quả thật
đúng là trà Long Tĩnh, cũng tương tự như chiếc đại hồng bào, dù sao thì hắn
đối với trà đạo chỉ là một kẻ không chuyên, chỉ biết uống cho đầy miệng thôi.
Vén màn nhìn ra, đã thấy đại tiểu thư đạp lên bàn đạp, nhẹ nhàng lên ngựa,
động tác rất chắc chắn, vững vàng, vung roi khiển ngựa, đâu ra đấy, dáng vẽ
này trông không hề giống một vị thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng mà lại có
vẻ như một nữ kỵ thủ, các động tác so với hắn thập phần lợi hại hơn.
– Đại tiểu thư à, không ngờ nàng còn có chiêu thức này, thật sự làm cho người
ta bội phục đó.
Lâm Vãn Vinh tán thưởng.
Tiêu Ngọc Nhược khuôn mặt lộ ra một nụ cười, nói nhẹ:
– Ngươi không phải tán dương ta như vậy, nếu ta ngay cả cái bản sự này cũng
không làm được thì có phải đã làm mất mặt nữ nhân chúng ta rồi sao.
Quả đúng vậy, lão tử còn nói là đại tiểu thư có tấm lòng nhân từ độ lượng,
nguyên lai chính là công hiệu của thần công điều khiển ngựa a.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
– Đại tiểu thư, ta đoán rằng nàng ngồi trong xe ngựa bị đau đầu quá nên tìm
cớ để ra ngoài ngồi trên ngựa hoạt động một chút cho khỏe người, ta vô tình
được hưởng lợi lộc, chứ thực ra nàng đâu có ý tốt đó phải không?
Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt chợt tối sầm, giật cương thật mạnh khiến cho con ngựa
hí lên một tiếng dài rồi quay về phía xe ngựa đi tới. Nàng vung trường tiên
trong tay, quất thật mạnh về phía đầu Lâm Vãn Vinh. Hắn bị dọa cho phát sợ:
“thật là, đại tiểu thư này, làm cái gì vậy, vừa rồi trông rất tốt mà, chỉ một
câu không hợp ý mà đã điên lên rồi, không biết nói đùa hay sao chứ.”
Bất quá Tiêu Ngọc Nhược lúc quay ngựa vung roi, động tác cũng thập phần xinh
đẹp, cực kỳ mĩ diệu, bởi vậy có thể thấy được. đại tiểu thư cũng không phải là
loại yếu nhược như tưởng tượng, chí ít thì ngay lúc này cũng mạnh hơn lão Tam
ca này nhiều. Hắn nhảy qua một bên để tránh trường tiên của nàng, cả giận hét
lớn:
– Nàng làm cái gì vậy?
Tiêu Ngọc Nhược không nói một lời, quay ngựa lại nhìn hắn ta, mặt không hề
thay đổi nói:
– Xuống xe.
Lâm Vãn Vinh nói:
– Đại tiểu thư, ta ngồi còn chưa ấm chỗ mà.
Tiêu Ngọc Nhược cũng kéo quần dài lên, nhảy lên xe ngựa, trừng mắt nhìn hắn
nói với giọng hằn học:
– Ngươi lăn đi cho ta.
“Kha, tại sao ta lại phải lăn, ta nhảy xuống không phải là tốt hơn sao?” Hắn
căm phẫn bất bình nhảy ngay xuống xe ngựa. Hắn ta sợ không phải chỉ vì đại
tiểu thư này, mà chỉ là chưa từng thấy thần thái này của nàng. Bởi vì …. cô
ta đang khóc.