Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 636: thiên vạn nhu tình

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vài năm sau.

Hàng Châu.

– Xin hỏi tiểu thư họ gì? Ô, là Phan tiểu thư phải không? Cửu ngưỡng, cửu
ngưỡng! Phan tiểu thư nhất định phải tin tưởng ta, bổn tướng sư suy đoán chính
xác, đoán mệnh vô số, bình sinh chưa từng nói dối, ngoài chùa Linh Ẩn, bên bờ
Tây Hồ đều có giai thoại!…Chà, từ cây xăm trong tay tiểu thư mà xem, đây là
cây xăm tốt nhất đó!

Trên Tô Đê huyên náo, người đi lại như mắc cửi, cảnh đẹp như vẽ, tiếng rao
hàng vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt. Một người mặt đen áo xanh, ngồi
trước bàn đoán mệnh, nghiêm trang nắm tay một vị tiểu thư trẻ tuổi, dáng vẻ
như đang trầm ngâm suy đoán.

– Cây xăm tốt nhất?

Vị tiểu thư đó mừng rỡ nói:

– Tiên sinh, phiền ngài nói chi tiết hơn được không?

Tiên sinh đó long trọng gật đầu, nghiêm nghị nhìn nàng phán:

– Ta thấy tiểu thư mặt như trăng rằm, mắt tựa nước mùa xuân, giữa mi thấp
thoáng vẻ thanh tân, giống như Hồ Tây tháng ba, như mưa xuân ướt át, đẹp không
sao tả xiết! Nào nào, tiểu thư đưa tay ra đây…Ái chà, vân tay tiểu thư giống
như tơ hồng tạo thành, như hoa đào nở rộ! Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu
thư! Không tới vài ngày nữa, tiểu thư sẽ gặp được một vị lang quân như ý.

“Phì” Trên một con thuyền giữa Tây Hồ cách đó không xa, hai thiếu phụ tuyệt
sắc kiều diễm như hoa sen vừa lấy ra khỏi mặt nước đứng trên mũi thuyền nghe
thế thì cùng bật cười.

– Sư tỷ, sao tỷ không đi quản chàng? Để chàng ở đó nói bậy nói bạ, không biết
lại muốn lừa tiểu thư nhà nào nữa?

Thiếu phụ bên phải mặt như tranh vẽ, mắt đong đưa, quyến rũ vô cùng, cười khúc
khích nhìn sư tỷ bên cạnh mình.

Sư tỷ má đỏ ửng, gắt:

– Muốn quản muội đi mà quản, hắn là tiểu đệ đệ của muội cơ mà, lại nghe lời
muội nhất! Mấy ngày trước không phải còn dẫn muội về hồ Vi Sơn bơi thuyền sao?

– Sư tỷ, tỷ đang ghen đấy à?

Thiếu phụ quyến rũ cười ngặt nghẽo, ghé vào bên tai sư tỷ nói nhỏ:

– Chàng đối với sư tỷ cũng đâu có tệ! Mấy hôm trước về kinh thành, còn theo
tỷ ở cùng với nhau trên Thiên Tuyệt Phong, hơn nữa lại ân ái tình tứ trong
suối nước nóng, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, tiên tử tỷ tỷ cũng
chẳng sợ lạnh mà chiều chàng một phen đó sao, khách khách!

Tiên tử kêu lên một tiếng, xấu hổ cúi gằm mặt xuống:

– Chẳng trách hắn thích gọi muội là hồ li tinh, bộ dạng này của muội, ngay cả
hồn phách của hắn cũng câu đi mất. Ta hỏi muội đây, mỗi năm muội đều cùng hắn
trở về Miêu trại, rốt cuộc là vì chuyện gì?

– Muội thích câu hồn chàng đó! Ai bảo chàng là tiểu đệ đệ của muội chứ!

Hồ li tinh nhỏen miệng cười:

– Còn về việc muội dẫn chàng về Miêu trại, đó là vì có hẹn ước trước rồi.
Tiểu a muội Y Liên si ngốc đó ở Miêu trại khổ sở chờ đợi chàng mấy năm. Nhưng
chàng tiểu đệ đệ này lại giả câm giả điếc suốt ba năm, mãi tới năm ngoái về
nhà muội còn phải bắt ép mới làm tiểu a muội đó được thỏa tâm nguyện. Hừ hừ,
kết quả thật tốt, tiểu đệ đệ được nếm mật ngọt, năm nay lại chủ động muốn về
Miêu trại thăm người thân. Đồ tiểu bại hoại làm người ta tức chết.

– Muội ấy à.

Tiên tử chỉ đành lắc đầu:

– Chiều hắn như vậy, làm hắn thành bá vương rồi.

– Chiều chàng thì sao?

Hồ li tinh chậm rãi nói:

– Sư tỷ nghĩ xem, ngay cả hoàng đế chàng cũng không muốn làm, giang sơn gấm
vóc cũng không cần. Chỉ thích tiêu dao nhân gian, tấm lòng đó rộng nhường nào.
Dù có thêm nữ tử thích chàng thì có sao? Đó là trời cao bồi thường cho chàng
thôi.

Nói tới đây, nàng đột nhiên thần bí nháy mặt, cười hì hì nói:

– Hơn nữa, có dương sâm Từ Trường Kim tặng chàng, với cốt cách của tiểu đệ
đệ. Có mười đời cũng chẳng dùng hết, chẳng lẽ tỷ chưa nếm thử sự lợi hại của
nó sao? Khách khách, không dấu gì tỷ, muội chịu không nổi… sư tỷ, đêm nay
chúng ta cùng chàng thử chút nha!

“An sư muội thật là, sao lời gì cũng nói thẳng ra miệng được” Ninh tiên tử đỏ
mặt, hai má nóng ran. Rồi cẩn thận suy nghĩ lời của sư muội, lại thấy rất có
lý. “Nếu tên tiểu tặc đó thành đấng cửu ngũ chí tôn, tuy vinh hoa phú quý,
thân khoác hoàng bào, làm thê tử của hắn chỉ sợ cả đời phải ở lại trong hoàng
cung, vậy sẽ mất đi bao nhiêu lạc thú chốn nhân gian? Hơn nữa, tính hắn không
thích ràng buộc, trời sinh ra đã thế, nếu thay đổi, thì đã chẳng còn là tên
tiểu tặc ngốc ngếch nữa”.

Nghĩ thế liền cảm thấy thư thái, nhìn tên tiểu tặc mặt đen mồm nở hoa sen trên
Tô Đê, đột nhiên trong lòng hạnh phúc vô bờ. Nàng khẽ mỉm cười, xoay người
lại, chỉ thấy trong khoang treo một bức tranh sống động.

Bên trái bức tranh là một nam tử mặt mũi đen đúa, hớn hở hạnh phúc, trong lòng
ôm một nữ tử xinh đẹp mặc áo cưới. Áo cưới trắng như tuyết, càng làm nổi làn
da sáng bóng, dung nhan tuyệt lệ, mặt nàng đỏ ửng, e thẹn cúi đầu, ôn như uyển
chuyển như nước, phảng phất hòa tan vào sông núi.

– Kỹ thuật vẽ tranh của tiểu đệ đệ đúng là xuất thần nhập hóa.

An sư muội trông theo ánh mắt của sư tỷ, tức thì nhìn thấy bức tranh ấm nồng
đó, tặc lưỡi khen:

– Chiếc áo cưới này thật đẹp! Phải rồi, sư tỷ, muội vẫn luôn muốn hỏi tỷ. Khi
tiểu đệ đệ vẽ bức tranh này cho tỷ, tỷ khẳng định là mình vẫn mặc y phục chứ?

– Hỏi kiểu gì vậy?

Ninh tiên tử khẽ hứ một tiếng, bực bội lườm nàng, gắt:

– Muội cho rằng ai cũng như mình sao? Ta cũng nghe nói rồi, có người mặc áo
cưới để hắn vẽ tranh, còn chưa vẽ xong một nửa, đột nhiên áo cưới tuột xuống,
tên bức tranh đó cũng rất dễ nghe, gọi là ‘xuân quang sạ tiết’!

– Sư tỷ, tỷ nói cái này sao?

An sư muội cười hì hì, chậm rãi kéo ra bức tranh mang theo người.

Thảo nguyên mênh mông trời cao đất rộng, một nữ tử nhan sắc diễm lệ nằm ở
chính giữa, áo cưới trắng tinh phất phơ theo gió, đùi ngọc thon dài lộ ra bên
ngoài, xuân quang như ẩn như hiện. Vạt áo cưới trước ngực tuột xuống một nửa,
lộ ra bầu ngực nhô cao, khe núi sâu làm tiểu đệ đệ bên người nàng nhìn tới
tròng mắt lọt ra ngoài.

Tiên tử đỏ mặt nói:

– Hóa ra muội mang theo bên người cơ đấy! Bức tranh này cũng thật tuyệt, đem
hết tính cánh của cả hai khắc họa vào bên trong.

An sư muội ánh mắt êm dịu như nước, khẽ nói:

– Như vậy không hay sao? Muội thích chàng như thế đấy! Cái tên đó lấy cũng
hay, xuân quang sạ tiết, hi hi, không biết trong đầu chàng rốt cuộc chứa bao
nhiêu thứ, sao điều gì cũng nghĩ ra được?

“Hay cho cái tên xuân quang sạ tiết!” Nhìn An sư muội mặt mũi ửng đỏ, Ninh
tiên tử cười duyên dáng, lặng lẽ nhìn tên tiểu tặc mặt đen trên bờ, trong lòng
chợt thấy ấm áp như tắm trong ánh mặt trời ban mai.

– Tiên sinh, lời ngài nói là thật chứ?

Nghe tướng sư tán vung trời đất. Phan tiểu thư thẹn thùng cúi đầu, hồi hộp nắm
chặt cây xăm trong tay nhỏ giọng hỏi:

– Xin hỏi mấy ngày nữa, cụ thể là ngày nào?

– Ồ, cũng có thể là ngày mai, tuy nhiên, cũng có khả năng là hôm nay không
biết chừng.

Vị tiên sinh chớp chớp mắt, nói rất nghiêm túc.

– Hừm, không bằng ngươi nói thẳng là chính mình đi cho xong.

Nha hoàn bên cạnh kéo tay tiểu thư lại:

– Tiểu thư, hắn đang lừa người đó. Đừng nên tin hắn, chúng ta đi mau.

– Điều… điều này…

Phan tiểu thư do dự nhìn vị tiên sinh mấy lượt, không biết phải làm thế nào.

– Tam ca, tam ca.

Một người áo xanh cuống cuồng chạy tới bên người vị tiên sinh. Thở hổn hển:

– Không hay rồi, không hay rồi, Nhị thiếu gia đánh nhau với người ta!

– Cái gì?

Tam ca quay ngoắt người lại. Sắc mặt tím tái, khí thế bừng bừng:

– Đánh con trai của ta? Chán sống rồi hay sao? Tứ Đức, gọi các huynh đệ đánh
tên khốn đó!

Hai người ngay cả quầy đoán mệnh cũng bỏ mặc, bỏ đi như có lửa đốt đít. Sách
đoán mệnh rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.

Phan tiểu thư vội khom người nhặt sách lên. Chỉ thấy bìa ngoài viết mấy chữ
lớn ngời ngời chính khí ” Lại Bố Y** thần tướng tam thập lục toán pháp”, phía
dưới chú thêm một hàng chữ nhỏ: “ Tài liệu chân thực, không hề lừa dối. Lưu
truyện nội bộ, chớ lộ ra ngoài!” Bên cạnh còn vẽ một tiên sinh mặt đen, bắt
tay tính mệnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

“Quả nhiên là người tu đạo!” Phan tiểu thư sinh lòng ngưỡng mộ, trong lúc mừng
rỡ vội vàng lật sách ra xem. Vừa vào trong, chỉ thấy trước mắt sáng lên, ngay
trang đầu đã vẽ rất nhiều người màu sắc sặc sỡ ôm lấy nhau, lăn lộn cười đùa,
có một nam một nữ, có một nam hai nữ, rực rỡ rõ ràng, nhưng chẳng mặt y phục
gì cả.

“Ối!” Phan tiểu thư mặt đỏ tía tai, sợ hãi hất tay ra, “Lại Bố Y thần tướng
tam thập lục toán pháp” rơi bịch trên mặt đất.

Phan tiểu thư thở gấp hồi lâu, vội vàng sờ lên gò mà nóng bừng, tim vẫn đập
loạn xạ. Thấy xung quanh không ai chú ý tới mình, tâm tình nàng mới hơi bình
tĩnh lại, đang muốn cất bước rời đi, lại như nhớ tới điều gì, ánh mắt dừng
trên “Tam thập lục toán pháp”, gò má ửng lên.

Nàng do dự một lúc, len lén nhìn ngó xung quanh, như có quỷ thần xui khiến cúi
người xuống, một tay chụp lấy quyển sách nhỏ, chóp mũi mồ hôi ròng ròng.

– Tiểu thư, người làm gì vậy?

Nha hoàn lấy làm lạ hỏi:

Phan tiểu thư “a” một tiếng, mặt như lửa đốt, vội nhét quyệt sách vào lòng:

– Không có gì, không có gì! Ta muốn về nhà học toán thuật! Kim Liên, chúng ta
đi mau!

Phan tiểu thư sợ ở thêm một khắc sẽ bị người khác phát hiện, chủ tớ hai người
vội vã bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Đôi sư tỷ muội tuyệt sắc trên con thuyền kia đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên mặt
ửng đỏ lên, bật cười khúc khích.

– Người trên đời này, phần lớn là hạng giả dối. Cũng chỉ có tên tiểu tặc của
ta mới có thể đường đường chính chính vô sỉ hạ lưu, ngang nhiên không hề biết
sợ, là quân tử trong đám hạ lưu.

Ninh tiên tử khẽ nói.

– Hì hì.

An sư muội nói:

– Lời này của sư tỷ, chính là điều muội nghĩ trong lòng! Đúng rồi, tiểu đệ đệ
đáng ghét đó đêm nay sẽ vào phòng tỷ, không bằng ba người chúng ta ở cùng
nhau, chân chân chính chính vô sỉ hạ lưu cho đám ngụy quân tử ghen chết thôi.

Ninh sư tỷ tức giận đánh nàng mấy cái, thẹn tới mừng đỏ bừng.

An sư muội nhìn Ninh tiên tử cười khanh khách, thân thể mỹ diệu lay động dập
dờn như cánh hoa.

Vị tiên sinh đó cùng Tứ Đức lòng như lửa đốt, cuống quít chạy tới trước một
tòa nhà lớn bên Tây Hồ. Còn chưa đứng vững, đã nghe một giọng trẻ con hô lên:

– Cha…

Một tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, tóc tết bím mừng rỡ chạy tới, khuôn mặt
đỏ bừng bừng, giống như một con búp bê khắc bằng ngọc.

Tiên sinh vội bế cô bé lên, thơm lên khuôn mặt nhỏ:

– Ức Liên bảo bối, Nhị ca của con đâu, nó đánh nhau với ai? Thắng hay là thua
rồi?

Ức Liên chớp chớp mắt, ấp úng nói:

– Nhị ca không muốn con nói cho cha! Huynh ấy nói cha chỉ biết kéo huynh ấy
lại!

– Cái gì? Cái thằng nhãi con này…

Bị con trai của mình coi thường, tiên sinh tức thì nổi trận lôi đình, nhưng
nghe đằng sau có tiếng cười:

– Chàng ấy à, cũng không biết là bao nhiêu tuổi rồi, lại còn đi hơn thua với
con mình.

Người lên tiếng là thiếu phụ xinh đẹp, váy áo phất phơ, như một người trong
tranh, không biết đứng bên cạnh hắn từ khi nào.

– Thanh Tuyền di nương..

Ức Liên ríu rít hô lên, nhào vào trong lòng thiếu phụ.

Tiên sinh vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay nàng:

– Hảo lão bà, sao nàng cũng tới? Chỉ là con trai đánh nhau thôi mà, nó đánh
không thắng thì còn có cha nó đây! Đảm bảo con trai của chúng ta không phải
chịu thiệt.

Tiêu tiểu thư hôn lên má Ức Liên, ngán ngẩm nhìn phu nhân của mình:

– Chàng đó, để Tranh Nhi ở lại một mình trong cung, lẻ loi hiu quạnh. Còn
mình thì chạy mất, chính sự không làm, chạy tới Tây Hồ giúp Huyên Nhi đánh
nhau.

Tiêu tiểu thư nói tới con trai, vành mắt có chút đỏ lên. Tiên sinh ôm lấy eo
nàng, dịu dàng nói:

– Có nàng và Tiên Nhi, Chỉ Tình thay nhau chiếu cố cho Tranh Nhi, lại thêm
vào Từ đại nhân, Lạc đại nhân, Lý tướng quân phò tá, còn việc gì không làm
được nữa? Ta ở lại trong cung cũng có giúp nổi gì đâu?

Tính tình hắn thế nào, Tiêu tiểu thư hiểu rất rõ, chỉ đành thở dài, hờn trách:

– Tiên Nhi và Chỉ Tình tỷ tỷ hôm qua còn trách mắng chàng. Nói chàng làm cha
thật thoải mái, còn bọn họ mệt chết đi được! Hừ, thiếp mặc kệ đấy! Năm nay
chàng đi nghỉ ở Cao Ly, nhất định phải đưa thiếp theo.

– Điều đó là đương nhiên rồi!

Tiên sinh thần bí nháy mắt, hôn lướt lên mặt nàng:

– Năm nay đi Cao Ly, chỉ có hai chúng ta thôi, được không hả bảo bối.

Tiêu tiểu tư mặt hồng lên, lòng vui vẻ, chợt nhớ tới điều gì, hừ mũi nói:

– Chàng nói thật đi. Ở bên Cao Ly, trừ Trường Kim ra, chàng có phải còn nuôi
vợ bé nào nữa?

– Không có chuyện đó, tuyệt đối không có!

Tiên sinh vội vã thề thốt.

– Thật ư?

Tiêu tiểu thư mỉm cười nhìn hắn:

– Sao thiếp nghe nói, ở đó còn có vị kì nhân xinh đẹp, mỗi năm đều đợi chàng
đến! Mà chàng cũng vừa khéo mỗi năm muốn đi Cao Ly một lần.

Tiên sinh khổ não thở dài:

– Đúng là có một vị! Có điều, nếu ta nói ta đi là để bồi tiếp nàng ấy ba
việc, nàng có tin hay không?

– Bồi tiếp ba việc?

Tiêu tiểu thư nhướng mày lên, cả giận nói:

– Cô ta thật to gan, dám bắt phu quân của thiếp phải bồi tiếp! Thiếp phải
soạn chỉ, sai Cao Ly vương lập tức xử tử…

– Chậm đã, chậm đã.

Tiên sinh hoảng sợ ngăn nàng lại:

– Thanh Tuyền à, nàng ta như vậy đó, nhưng không phải là người xấu!

– Không phải là người xấu?

Tiêu tiểu thư hồ nghi nhìn hắn hồi lâu, mới nắm tay hắn dịu dàng hỏi:

– Lâm lang, rốt cuộc chàng và cô ta có quan hệ gì?

– Điều này, nàng ấy là một vị bằng hữu cũ. Nói ra, ta có thể gặp được các
nàng, công đầu là của nàng ấy! Nhưng trừ ta ra, nàng ấy không còn ai là bằng
hữu trên đời này nữa. Cho nên, nàng ấy vô cùng cô đơn, liền đưa ra yêu cầu rất
hợp lý, hi vọng mỗi năm ta đều có thể tới bồi tiếp nàng ấy ăn, bồi tiếp nàng
ấy chơi, bồi tiếp nàng ấy … khục.. khục…tán gẫu.

Tiêu tiểu thư suy nghĩ hồi lâu, chớp mắt cười nói:

– Hóa ra là như vậy! Vậy cô ta muốn chàng bồi tiếp bao lâu?

– Nàng ấy nói, tới ngày nào ta đếm rõ số tóc bạc trên đầu nàng ấy, thì sẽ đá
một cái tống ta đi!

Tiêu tiểu thư ngẩn ra hồi lâu rồi phì cười:

– Vị bằng hữu này của chàng thật thú vị. Cứ nói thẳng ra là thích chàng không
phải là xong sao? Nếu đã muốn chàng bồi tiếp, vì sao lại không gả cho chàng!

– Điều đó không thể được!

Tiên sinh thở dài:

– Nàng ấy nói ta chà đạp phụ nữ. Vi phạm chế độ một vợ một chồng! Không chém
đầu ta đã là may rồi!

– Chế độ một vợ một chồng?

Xuất Vân công chúa ngẫm nghĩ nửa ngày trời, cũng chẳng nghĩ ra điều luật đó
nằm ở đâu. Chỉ đành lắc đầu cười:

– Nói Lâm lang của thiếp chà đạp nữ tử? Sao cô ta còn tới tận cửa? Nữ tử trên
thế giới này, đa phần là nói không đúng lòng mình! Để thiếp xem cô ta có thể
nhẫn nại đến bao giờ?

– Đúng! Đúng!

Lâm lang gật đầu liên tục, vừa khổ não lại vừa vui mừng.

Hai người đang nói chuyện, đằng xa trên bờ đê đột nhiên một bóng người yểu
điệu chạy tới, gọi to:

– Người xấu, người xấu…

Cách xưng hô thật đặc biệt, Lâm Vãn Vinh giật mình, vội vã chạy lên đón:

– Từ từ thôi nào Nhị tiểu thư của ta, nàng muốn dọa chết ta à!

Hắn ôm Ngọc Sương vào lòng, vuốt ve bụng nàng, làm Nhị tiểu thư thẹn đỏ cả
mặt.

Mấy năm trôi qua, Ngọc Sương đã không còn là tiểu nha đầu trẻ dại nữa, nàng
giờ tóc vấn cao, xinh đẹp quyến rũ, thành một thiếu phụ có thể sánh với Đại
tiểu thư rồi.

Tiêu Thanh Tuyền kéo Nhị tiểu thư qua:

– Muội muội có mang rồi, phải cản thận giữ gìn chứ!

Ngọc Sương thẹn thùng đáp lời, kéo tay tiên sinh nói:

– Người xấu, nhà có khách đến. Nương thân, tỷ tỷ và Ngưng Nhi đang tiếp đó!

– Khách à?

Người xấu suy nghĩ chốc lát, sắc mặt đột nhiên tái đi:

– Nàng nói Đào tiểu thư à? Ngọc Sương ngoan, nàng chạy ngay về nói ta không
có nhà, đi xa rồi, đi Cao Ly, đi Đột Quyết, đi Tây Dương, cứ nói ta đi đâu
cũng được! Chớ nói ta ở nhà!

Nhị tiểu thư cười hì hì:

– Cái cớ này chàng đã dùng tới bốn năm rồi! Đào tỷ tỷ có nói, hôm nay nếu
không gặp được chàng, sẽ lập một cái lều cỏ ở ngoài cửa Lâm gia, ở đó không đi
nữa!

– Điều này…

Người xấu há hốc mồm.

– Cha, sao cha lại phải nói dối?

Tiểu Ức Liên rúc trong lòng Thanh Tuyền, chớp chớp đôi mắt to, không hiểu hỏi.

Cha cô bé đỏ mặt lên, vội xoa đầu cô bé nhỏ giọng nói:

– Cô bé ngoan của cha, không phải là cha nói dối. Nhưng có những người cha
không thể gặp được! Ôi, giờ con còn nhỏ quá, lớn lên con sẽ hiểu!

Thấy hắn chỉ hời hợt cho qua, Nhị tiểu thư khóc cười không xong. Nắm tay Xuất
Vân công chúa hỏi:

– Tỷ tỷ phải làm sao đây?

Tiêu Thanh Tuyền thở dài, còn chưa lên tiếng Ức Liên mừng rỡ chỉ về phía
trước:

– Cha, di nương, mọi người mau nhìn. Mẹ con đến rồi!

Trên đê một bóng người đi nhanh tới, xinh đẹp duyên dáng, dịu dàng đáng yêu.
Nhìn tiên sinh cười nói:

– Đại ca, có thư của huynh này!

– Thư của ta?

Đại ca ngạc nhiên, chớp chớp mắt, nhưng không đi lấy thư, kéo tay nữ tử đó.
Nhỏ giọng hỏi:

– Xảo Xảo bảo bối, muội nói thật cho ta, có phải là Đào tiểu thư bảo muội đưa
ta không?

Xảo Xảo bế Ức Liên lên, cười đáp:

– Đây là thư hôm nay đưa tới tửu lâu của chúng ta, ghi rõ gửi cho huynh. Bên
trên còn có đề bút, cũng không biết là ai!

– Đưa tới tửu lâu? Là ai đây nhỉ?

Tiên sinh nhận lấy thư, liền có một mùi hương thơm mát truyền vào mũi. Vội mở
thư ra, vừa liếc mắt qua sắc mặt tức thì biến đổi.

– Ấy, hình như là chữ Tây Dương!

Nhị tiểu thư vốn hiếu kỳ nhất, ghé tới nhìn, đột nhiên vui mừng nói:

– Thiếp biết rồi, là Hương Quân! Cô ấy lại viết thư cho người xấu, hi hi!

– Đừng có nói bừa!

Người xấu vội nháy mắt với Nhị tiểu thư, lại lén dò xét sắc mặt Tiêu tiểu thư.

Thanh Tuyền cười như không cười:

– Lâm lang, Hương Quân còn viết cho chàng mấy lá thư nữa?

– Cái này, cái này..

Phu quân cười xấu hổ:

– Ta về đếm xem đã! Thanh Tuyền, ta và Hương Quân không có gì cả đâu, nàng
nhất định phải tin ta!

– Thế ư?

Tiêu tiểu thư cười nhạt:

– Mỗi lần người Pháp đến, tiểu sư muội đều viết ba lá thư, thiếp và sư phụ
mỗi người một bức. Còn một bức khác là cho ai vậy?

– Khục, khục, là viết cho ta sao? Ôi chao, nàng không nói thì ta suýt quên
mất đấy.

Hắn cười ha ha, nắm tay Thanh Tuyền nói:

– Lão bà, nàng còn không tin ta sao? Ta và tiểu sư muội thực sự chẳng có gì
cả, ta lấy lương tâm ra đảm bảo đấy!

Tiêu Thanh Tuyền hừ một tiếng, không nói tin hay không tin, hỏi:

– Trong thư Hương Quân viết gì? Chằng đừng có bắt nạt thiếp không hiểu tiếng
Tây Dương đấy!

Tiên sinh cười bối rối:

– Tiểu sư muội nói, thời hạn năm năm đã tới, tháng sau là muội ấy trở về rồi,
tới lúc đó nhất định sẽ dạy ta một câu tiếng Tây Dương!

– Câu gì?

Tiêu tiểu thư thắc mắc:

– Điều này, điều này..

Tiên sinh ấp a ấp úng, không biết mở miệng thế nào.

Nhị tiểu thư đột nhiên vỗ tay reo lên:

– Thiếp biết rồi, ai lớp diu! Tỷ tỷ đã dạy cho thiếp.

Điển cố ‘ai lớp diu’ là bí mật truyền miệng ở Lâm gia. Nhìn phu quân cúi đầu
nhận tội, Tiêu Thanh Tuyền không khỏi thở dài sườn sượt, lặng lẽ nắm chặt tay
hắn:

– Chàng đó, chàng đó! Trong nhà đợi một người, Tây Dương lại sắp trở về một
người, thế này thì sống sao được đây?

Tiên sinh cũng đau đầu lắm, hai chuyện này tuyệt chẳng phải ý muốn của hắn,
nhưng thế sự biến hóa trăm đường, luôn ngoài dự liệu của con người. Chẳng lẽ
đúng như An tỷ tỷ nói, hắn vứt bỏ đỉnh cao quyền lực, ông trời đã dùng hình
thức khác để bồi thường cho hắn.

Hắn phiền não vô cùng, tâm sự trùng trùng, chẳng ngờ lúc tiêu dao tự tại cũng
có nhiều phiền não lẫn hạnh phúc như thế.

Đang lúc khó xử, nhìn khuôn mặt của Ức Liên, hắn giật mình nhớ ra.

– Tứ Đức, Tứ Đức, Huyên Nhi ở đâu.

Hắn vừa hô lên, mấy vị phu nhân mới nhớ tới cậu hai nhà họ Lâm đang đánh nhau
với người ta. Mọi người rối rít cả lên, Tứ Đức xông ra từ bụi cỏ trên đê:

– Tam ca, Nhị thiếu gia ở đằng kia!

Mấy người vội rảo bước đi tới, lại thấy phía trước liễu xanh rợp bóng, mây
khói lượn quanh, phong cảnh Tây Hồ đẹp không sao tả xiết.

Không xa bên bờ sông, hai đứa bé trai bốn năm tuồi đang vật lộn đánh nhau,
toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất, trông rất vui mắt.

Đứa lớn hơn đen như vị tiên sinh này vậy, mặt lấm đầy bùn, con ngươi long lên
sòng sọc, vừa nhìn là biết không phải dạng dễ chọc ghẹo. Lúc bấy giờ nó đã
chiếm được thế thượng phong, đè thằng bé nhỏ hơn xuống:

– Tiểu tử, ngươi có đầu hàng hay không?

Đứa bé ở dưới nhìn không rõ hình dạng. Nhưng thấy con trai của mình chiếm được
thượng phong, tiên sinh hớn hở ra mặt:

– Huyên Nhi giỏi lắm, đánh nhau là phải thắng, thế mới là phong phạm của cha
con.

– Quyết không hàng.

Đứa bè bị Lâm Huyên đè lấy kia cũng rất cứng cỏi, giọng nói trong trẻo nghe có
vài phần quen thuộc.

– Đánh thua lại còn không chịu hàng?

Tiểu Lâm Huyên có chút giận:

– Xem ra ta phải sử dụng tuyệt chiêu rồi, đừng nói ta không nhắc ngươi, chiêu
này của ta tên là ‘Long trảo thủ’, chính là tuyệt kỹ thành danh của cha ta!
Tung hoành giang hồ hơn mười năm chưa từng thất bại.

Ngọc Sương và Xảo Xảo che miệng cười, Tiêu tiểu thư đỏ mặt lườm phu lang của
mình một cái. Tiên sinh đầu đầy mồ hôi, cuống quýt giải thích:

– Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, kỳ thực chiêu này gọi là ‘Ưng trảo thủ’. Đó là
do Huyên Nhi tự tiện đổi tên của nó.

Thằng bé dưới người Lâm Huyên đột nhiên cười phá lên:

– Long trảo thủ gì chứ, rõ ràng là ưng trảo thủ, cha ta đã nói với ta rồi.

Lâm Huyên đại nộ:

– Long trảo thủ là đại danh, ưng trảo thủ là tiểu danh. Gặp phải nữ nhân
ngươi thích phải dùng long trảo thủ, gặp phải nữ nhân thích ngươi thì dùng ưng
trảo thủ, cha ngươi không dạy ngươi sao? Hừm, học vấn của cha ngươi còn chẳng
bằng cha ta.

Mấy vị phu nhân đồng thời trừng mắt lên, tiên sinh sợ tới mức mặt trắng bệch,
vội vàng xua tay nói:

– Oan uổng quá. Ta chưa từng dạy như thế, là Huyên Nhi tự học thành tài đấy.

Đứa bé trai bị đè phía dưới tức thì nổi giận:

– Nói láo, cha ta còn hơn cha ngươi vạn lần.

– Thế sao?

Lâm Huyên cười ha hả:

– Được lắm, tiểu tử, báo tên cha ngươi ra, để ta xem xem cha ngươi là ai?

– Ngươi báo trước.

Đứa bé kia giọng càng lớn hơn.

– Được!

Huyền Nhi cười hăng hắc:

– Nói ra không phải dọa ngươi, cha ta là Lâm Tam. Đại ca ta là hoàng thượng,
ta là Lâm Huyên. Nếu ngươi chọc giận ta, ba cha con ta sẽ cùng đánh ngươi.

– Hừ, thế có gì mà ghê gớm?

Thằng bé phía dưới chằng hề sợ hãi, lớn giọng đáp:

– Tên thảo nguyên của ta là Già Già Lâm, tên Đại Hoa của ta là Lâm Già, mẹ ta
là Kim Đao Khả Hãn, cha ta, cha ta cũng là Lâm Tam!

Lâm Huyên chớp chớp mắt, đột nhiên cười rộ lên:

– Cha ngươi cũng là Lâm Tam à? Buồn cười chết đi được, thiên hạ chưa thấy ai
đánh nhau cướp cha với ta đó!

Lâm Già? Xảo Xảo, Ngọc Sương, Tiêu Thành Tuyền cùng kinh hãi.

Tiên sinh cũng choáng váng, lao ngay tới, bế đứa bé bị đè dưới người Lâm Huyên
lên, chỉ thấy đưa bé đó nghiến chặt răng, tay bóp thành quyền, khuôn mặt quật
cường, bộ dạng không chịu khuất phục.

– Già Nhi, con .. con.. sao con lại tới?

Tiên sinh vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, ôm lấy Tiểu Lâm Già, hôn chùn chụt.

– Cha!

Lâm Gia hưng phấn ôm lấy cổ hắn:

– Con tới tìm cha đấy.

Tiểu Lâm Huyên trợn tròn mắt, ôm chầm lấy chân hắn:

– Cha, người nhận nhầm rồi đấy, con mới là con trai của người chứ! Nó là ai?

– Đây là Lâm Già, là đệ đệ của con đấy!

Tiên sinh mặt cực kỳ nghiêm túc:

– Huyên Nhi, sao con lại bắt nạt đệ đệ? Cha dạy con bao nhiêu lần rồi, nhất
định phải khiêm tốn nhẫn nhịn, lấy đức phục người, không được tùy tiện đánh
nhau!

“Cha dạy con những thứ này bao giờ?” Lâm Huyên thầm nhủ, lúc này nghe cha nói
đứa bé kia là đệ đệ của nó nên vui lắm, nắm lấy tay Lâm Già cười hì hì nói:

– Chẳng trách đánh nhau lợi hại như thế, hóa ra là đệ đệ của ta! Thế thì cha
ta và cha đệ học vấn giống nhau! Lâm Già, đệ thật lợi hại, vài năm nữa là đuổi
kịp ta rồi!

Lâm Huyên tính cách rất giống cha nó, rất dễ thân cận, chơi với ai cũng hợp,
Tiểu Lâm Già nhe vậy cũng cao hứng, vội nắm tay ca ca:

– Nhị ca, huynh thật lợi hại, ra tay không hề theo sách vở.

“Không theo sách vở chẳng phải là phong cách Lâm mỗ sao!” Tiên sinh cười lớn
ôm lấy con trai, phía bên kia Thanh Tuyền vội vã chạy tới, hồ hởi nói:

– Lâm lang, đây là Già Nhi sao?

Mấy năm nay, nàng toàn tâm chiếu cố cho Triệu Tranh kế thừa hoàng vị, chưa
từng tới thảo nguyên, nên đây là lần đầu gặp được Lâm Già. Thấy thằng bé này
hai mắt sáng ngời, kháu khỉnh bụ bẫm, chín phần giống với Lâm lang thì thích
vô cùng.

– Người là Thanh Tuyền di nương?

– Giỏi, giỏi!

Tiêu tiểu thư xoa đầu nó, rất là yêu thích. Lại nói với Lâm Huyên ở bên:

– Huyên Nhi, nhớ kỹ đây, sau này không được bắt nạt Già Nhi!

Lâm Huyên long trọng gật đầu, một tay nắm kéo Ức Liên, tay kia kéo Lâm Già:

– Mẹ yên tâm đi, trừ cha là còn hơi khó xơi chứ người khác chẳng ai bắt nạt
được bọn con!

– Ngay cả con trai cũng biết chàng khó dây đấy.

Tiêu tiểu thư mìm cười nhìn phu quân.

– Con trai của ta đúng là kế thừa được y bát của lão tử.

Tiên sinh cười ha hả, hôn lên mặt Huyên Nhi mấy cái, lại kéo tay Lâm Già hỏi:

– Già Nhi, sao con lại tới? Hai tháng trước cha tới thảo nguyên không phải
con vừa cưỡi được hãn huyết bảo mã, đang rất thích chơi sao?

– Là mẹ sai con đến đấy!

Lâm Già ưỡn ngực đáp.

– Cái gì?

Tiên sinh nghe thế kinh hãi:

– Mẹ con sai đến? Con mới chừng này tuổi, sao đi được đường xa như vậy? Mẹ
con thật đáng đét đít…

– Ai đáng đét đít?

Một một giọng nữ tử ngọt ngào đột nhiên vang lên sau lưng hắn.

Tiên sinh run lên, chậm rãi xoay người lại, nữ tử trước mặt vừa mừng vừa giận,
đôi mắt ôn nhu, rưng rưng nước mắt mỉm cười nhìn hắn:

– Oa Lão Công..

Nhìn thấy hai đóa hoa mai trắng gài trên tóc mai của nàng, Lâm Vãn Vinh ngạc
nhiên xen lẫn mừng rõ, hai mắt ươn ướt, nắm chặt tay nàng, ngàn vạn nhu tình
trào lên trong lòng.

Hết trọn bộ.

Chú:

(**) Lại Bố Y, thầy tướng nổi tiếng thời Tống, được coi ông tổ nghề phong
thủy.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận