Cao Ly vương khom người giới thiệu hết một lượt bách quan trong triều cho hắn,
gì mà Lãnh Nghị Chính, Tả Hữu Phán Thư, Chính Lang, tên gọi kì quái phức tạp,
khiến một kẻ vẫn luôn tự cho là mình thông minh như Lâm đại nhân cũng có chút
đau đầu.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của tiểu vương tử Lý Thừa Tái
ngày đó đã tới Đại Hoa để cầu thân Nghê Thường công chúa.
Lâm Vãn Vinh nhớ lại cảnh hai người tranh tài ngày trước, bản thân còn từng
đùa cợt hắn mấy lần, không nén nổi liền nhìn về phía hắn mỉm cười.
Lý Thừa Tái lại có chút ngượng ngùng, trước đây khi đến Đại Hoa triều kiến,
hắn còn từng diễu võ dương oai trước mặt Lâm Tam, không ngờ trước sau chưa đầy
nửa năm mà chuyện đã hoàn toàn đảo ngược rồi. Lâm Tam lần này tới Cao Ly,
không chỉ là tiếp nhận tiếng hoan hô của vạn nhân, đến cả phụ vương của hắn
cũng phải đi theo sau lưng y, ân cần chu đáo, cung kính đến cùng cực, so với
trước đây thật là đối lập.
Cao Ly vương thấy hắn nhìn chăm chăm vào Lý Thừa Tái mà trầm ngâm không nói
thì vội vàng lên tiếng:
– Lâm nguyên soái, đây là tiểu khuyển Thừa Tái, mong ngài quan tâm nhiều một
chút!
– Có quen biết, có quen biết.
Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Ngày đó tại kinh thành bọn ta còn từng giao lưu qua. Tiểu vương tử, chào
ngài a, mấy tháng không gặp, ngài càng ngày càng anh tuấn tiêu sái a, sắp đuổi
kịp ta rồi đó!
– Nào dám, nào dám!
Lý Thừa Tái xấu hổ ôm quyền khom lưng, không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn Lý Thừa Tái, lại nghĩ đến tiểu cung nữ Cao Ly ngày đó đã cùng hắn tới Đại
Hoa cầu thân, Lý Thừa Tái đã từng hứa đem Từ Trường Kim tặng cho hắn làm thị
nữ, bây giờ hắn mới hiểu, thì ra đó chỉ là một thủ đoạn của người Cao Ly mà
thôi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng, sau mấy lời mời mọc của Cao Ly vương, hắn
miễn cưỡng bước lên chiếc xe ngựa xa hoa một cách khó khăn. Cao Ly vương đứng
bên cạnh hắn, âm cần nâng tay áo cho hắn, đích thân đưa Lâm đại nhân nhập
thành.
Hán Thành phủ chính là đô thành của Cao Ly, tường thành cao rộng trải dài, tuy
vừa mới trải qua chiến hỏa nhưng vẫn có thể thấy được vẻ phồn hoa ngày trước.
Hai bên đường đầu người nhấp nhô, tiếng hoan hô như sóng vỗ, tất cả bách tính
ở Hán Thành phủ đều đi ra được, vây quanh mã đội mà nhảy múa ca hát, nhiệt
liệt hoan nghênh Lâm nguyên soái của Đại Hoa tới. Từ cảnh tưởng náo nhiệt này
có thể nhìn ra, vì nghênh tiếp hắn, người Cao Ly quả thực đã chuẩn bị rất kĩ
càng.
Vương cung Cao Ly nằm ở phía đông của Hán Thành phủ, tuy có thể gọi là mĩ lệ,
nhưng so sánh với hoàng cung Đại Hoa, vô luận về quy mô khí thế hay về độ tinh
xảo đều không ở cùng một cấp bậc.
Bước vào chính điện, phân ra chủ khách mà ngồi. Các cung nữ đưa những bình trà
đang bốc hơi nghi ngút lên, mời quý khách thưởng thức.
Cao Ly vương đích thân giới thiệu về quá trình kháng Oa và tình hình trong
nước gần đây cho khách quý. Tự nhiên nói rằng tráng sĩ Cao Ly kiêu dũng thiện
chiến, liều mạng ngăn cản cường địch, Trung Dũng quân của Đại Hoa đương nhiên
cũng phát huy được một tác dụng nhất định.
Lâm Vãn Vinh nghe mà buồn cười, nhưng lại lười chẳng muốn phản bác, những thứ
hư danh này chẳng cần cũng được. Sự thực mới là quan trọng nhất, chỉ cần Trung
Dũng quân của Đại Hoa còn đóng trên bán đảo Cao Ly, tất cả đều vẫn nắm trọn
trong lòng bàn tay.
Nghe Cao Ly vương nói về quốc thế xong liền đến lượt Lâm nguyên soái đọc diễn
văn. Hắn chỉ nói lần này đến là thăm hỏi Đại Hoa Trung Dũng quân, thuận tiện
còn đi bái phỏng một vị tuyệt thế kì nhân. Bách quan Cao Ly nghe thấy hắn
chẳng đề ra một yêu cầu đặc biệt nào mới thở phào một hơi, nhất thời không khí
trở nên thoải mái nhẹ nhõm.
Sau đó là buổi yến trưa long trọng, để nghênh tiếp hắn, người Cao Ly quả thực
đã hao phí rất nhiều tâm tư. Những món ăn lạnh truyền thống tự nhiên không cần
nói, còn đặc biệt chuẩn bị thêm rất nhiều món ăn truyền thống vô cùng hiếm quý
của Đại Hoa, có thể nói là cực kì phong phú.
Những tiểu cung nữ mĩ lệ mày liễu eo thon nhảy những điệu múa vui vẻ trước mặt
khách nhân. Cao Ly vương và bách quan cùng nâng li lên, đồng thanh cung nghênh
Lâm nguyên soái tới, tình ý cực kì tha thiết.
Thanh tửu này cực nhẹ, Lâm Vãn Vinh uống vài li xuống bụng mà vẫn vô cùng tỉnh
táo, nhưng người Cao Ly đều đã mặt mũi đỏ bừng, không khí trong triều đường vô
cùng náo nhiệt.
Đợi đến khi món ăn cuối cùng được đưa lên, các quan viên Cao Ly vốn đang say
túy lúy lập tức đều mở trừng mắt ra, trên mặt hiện ra thần sắc hoan hỉ.
Cao Ly vương đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, đích thân múc canh cho hắn:
– Lâm nguyên soái mời xem, đây là món ăn ngon nhất của Cao Ly ta, là thứ mà
Đại Hoa không có, tên của nó là Dược Thiện! Bên trong có bạch quả, nhân sâm
Cao Ly, Tuyết Bối dưới đáy biển, tay gấu trên núi cao, cùng mấy loại nguyên
liệu trân quý khác, được cẩn thận nấu thành, công năng làm tĩnh tâm sáng mắt,
khư hỏa nhuận phế, là loại dược thiện trân quý nhất! Toàn Cao Ly, có tư cách
thưởng thức nó, bất quá chỉ chừng trăm người thôi!
Trong bát canh nhỏ bằng sứ đó chỉ là canh suông, mang theo chút hương vị
thoang thoảng, thập phần dụ người. Đại tiểu thư thử nếm một ngụm, lập tức lộ
vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngừng gật đầu.
Lâm Vãn Vinh nghe mà bật cười, Cao Ly vương này đã nói đến lai lịch của Dược
Thiện, xem ra về mặt ăn uống hẳn cũng có nghiên cứu rồi.
Hắn múc lên một muỗng nhấm nháp. Dược Thiện này trong sự tươi ngon còn mang
theo hương thơm thanh đạm của dược vật, thập phần thơm ngọt hợp miệng, Cao Ly
vương quả nhiên không nói quá.
Nhìn thấy bộ dạng hơi gật gù của hắn, mặt Cao Ly vương toát lên vài phần đắc
ý:
– Nguyên soái, mùi vị thế nào?
– Quả thực không tồi!
Lâm Vãn Vinh cười cười, vẻ còn chưa tận hứng nói:
– Xin hỏi vương thượng, Dược Thiện này là do vị trù sư nào làm thế? Lâm mỗ có
thể gặp người ấy một chút không?
– Chuyện này…
Sắc mặt Cao Ly vương lộ vẻ khó coi, chần chừ hồi lâu mới đáp:
– Dược Thiện này là do một vị dược sư trong Ti viện chế ra, hiện giờ người ấy
có việc gấp, đã ra khỏi cung rồi! Nhất thời sợ rằng không tìm được!
Cao Ly vương ngôn từ mập mờ, trong đó hiển nhiên còn có ẩn tình, Lâm Vãn Vinh
từ tốn cất tiếng:
– Vậy sao? Không ngờ ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, muốn gặp vị cao nhân
nấu Dược Thiện một chút mà cũng khó khăn như vậy! Ôi, chỉ có thể trách số ta
không tốt, đã làm khó vương thượng rồi!
Ý trào phúng của hắn, Cao Ly vương làm gì mà chẳng nghe ra, vương thượng cười
khổ lắc đầu:
– Nguyên soái, cùng người thông minh như ngài nói chuyện, ta cũng chẳng phải
che giấu làm chi nữa! Chắc ngài cũng đã đoán ra Dược Thiện này là do người nào
nấu rồi, nhưng, nàng ta chế biến dược thiện xong liền rời khỏi cung đi luôn,
chuyện này là hoàn toàn chính xác.
– Rời khỏi cung rồi? Tại sao?
Lâm Vãn Vinh vội hỏi.
Cao Ly vương thở dài một hơi, hạ thấp giọng:
– Đã nói đến đây rồi, ta cũng không giấu ngài nữa. Vị dược sư này vốn không
nguyện ý nhìn thấy ngài, vì khách quý mà nấu Dược Thiện cũng do ta thôi thúc
mầy lần, nàng ta mới miễn cưỡng đồng ý. Hơn nữa còn phải nói trước, nấu xong
là không ở trong cung thêm một khắc nào, ta cũng đã đáp ứng rồi.
Lâm Vãn Vinh có chút buồn rầu bảo:
– Tại sao không muốn thấy ta? Nàng ta thế này là ý gì vậy? Lại nói, ngài là
người… ngài là người thân của nàng ta, vậy mà nàng ta không để cho ngài chút
mặt mũi nào sao?
Nghe ý tứ của Lâm nguyên soái, thân phận của dược sư này hắn sớm đã rõ ràng.
Cao Ly vương xấu hổ cười cười:
– Đừng trách nó, nó bình thường thông minh lanh lợi, mĩ lệ thiện lương, chúng
ta đều vô cùng yêu thích. Chỉ là mấy ngày gần đây, nghe được tin tức ngài đến
Quang Châu nó mới biến thành trầm mặc. Ta cũng thúc thủ vô sách rồi. Khi rảnh
rỗi, nó không khóc thì lại cười, cũng chẳng biết là sao nữa.
Không phải khóc thì là cười? Mấy chữ ngắn ngủi này đã đem bóng hình rất sinh
động của tiểu cung nữ xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Vãn Vinh im lặng một hồi, nặng nề thở dài:
– Thôi vậy, nàng ta đã không muốn thấy ta, vậy ta sẽ đi gặp nàng ta! Có một
số chuyện phải nói cho rõ, chẳng thể cái gì cũng đều không rõ ràng được, vương
thượng, ngài bảo có phải không?”
Hắn tuy không nói thẳng ra, nhưng hai người sớm đã hiểu rõ rồi, nói được mấy
câu, quan hệ giữa hắn và Cao Ly vương đã được kéo gần lại hơn một chút.
Vương thượng gật gật đầu, thở dài bảo:
– Nhưng ta đã đáp ứng với nó, không được đem chỗ ở của nó nói cho ngài. Ta
đương nhiên phải tuân thủ lời hứa…
Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Lâm nguyên soái, Cao Ly vương vội xua tay,
cười nói:
– Đừng lo, hãy nghe ta nói xong đã. Ta thân làm vương thượng Cao Ly, chuyện
đã đáp ứng tự nhiên không thể làm trái, nếu không, làm sao có thể đối diện với
các thần dân? Nhưng, ta không nói với ngài, tịnh không có nghĩa là không được
nói với người khác. Tìm một tên thị vệ tới vẽ cho ngài một bức bản đồ, vậy
chẳng phải là được rồi sao?
Hay cho lão đầu gian trá này! Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả.
Sau khi thương lượng xong chuyện này, hắn chẳng còn tâm tư gì để ăn dược thiện
thịnh yến nữa. Cao Ly vương cũng rất hiểu tâm tư của hắn, đem buổi ngọ yến đó
kết thúc sớm luôn.
Cùng Tiêu Ngọc Nhược ra khỏi vương cung, Đại tiểu thư cười nói:
– Chàng và Cao Ly vương đó thầm thầm thì thì, lén lén lút lút nói về chuyện
gì thế? Là nhận thân thích sao?
Lâm Vãn Vinh sững sờ một chút, đột nhiên thơm lên chiếc má trắng bóng như ngọc
của nàng một cái, cười hì hì:
– Nàng mà không nói thì ta còn chưa nghĩ đến nữa! Thì ra ta và Cao Ly vương
thật sự có chút dây mơ rễ má. Hổ thẹn, hổ thẹn!
– Gì mà hổ thẹn? Chàng có thể lựa chọn cách quên đi mà!
Đại tiểu thư lườm hắn mấy cái, lắc đầu mỉm cười. Tính cách của hôn phu thật
khiến người ta tức đến chết mà cũng yêu đến chết.
Hán Thành phủ chính là quốc đô của Cao Ly, tuy chiến hỏa vừa tan nhưng trong
thành thị đều đã hồi phục trở lại, người tới người lui, tiếng kêu ầm ỹ, vô
cùng náo nhiệt.
Tiêu Ngọc Nhược vừa đi vừa nhìn, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng không nhẫn nại
nổi nữa liền kéo tay áo hắn, khẽ gọi:
– Lâm lang…
– Hử?
Lâm lang trong lòng bay bổng, vui vẻ ứng một tiếng.
– Kì quái thật.
Đại tiểu thư vẫn đứng bên cạnh hắn, vô cùng cẩn thận đánh giá những người đang
đi lại, hạ thấp giọng:
– Dung mạo của người Cao Ly này, hình như đều giống nhau…
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, ghé sát tai nàng cười bảo:
– Chuyện bí mật như vậy mà cũng bị nàng phát hiện ra được? Đại tiểu thư bảo
bối, không phải ta khoa trương nàng chứ, nàng sắp thông minh giống như lão
công nàng rồi đó.
Tiêu Ngọc Nhược vừa vui mừng vừa xấu hổ, véo mạnh vào cánh tay hắn, lại cười
khì một tiếng, trong lòng vui vẻ đến không nói nên lời! Ưu điểm lớn nhất của
phu quân nàng chính là bất kể khi nào, chỉ cần được ở cùng hắn là luôn vui vẻ!
Hai người đi một mạch, không ngừng nói chuyện với nhau, chàng chàng thiếp
thiếp vô cùng thân mật ngọt ngào.
Đến giữa chợ, người càng ngày càng đông, phu quân liếc mắt nhìn quanh bốn
phía, gật gật đầu, nghiêm túc nói:
– Lạc đường rồi! Đã đến lúc nên xem lại lộ tuyến tấn công thôi!
Móc một tờ giấy từ trong ngực ra, bên trên vẽ từng đường đi lối lại, tất cả cứ
lẫn lộn vào nhau, đây là tấm bản đồ mà trước khi xuất cung Cao Ly vương đã tìm
người vẽ cho hắn.
Hắn liếc nhìn qua một lượt, lập tức nhíu mày lại.
Đại tiểu thư thấy thần sắc hắn như đang do dự, không nén nổi cười nói:
– Cái gì mà lộ tuyến tấn công? Hán Thành phủ này tổng cộng mới có mấy con
đường mà chàng đã lạc rồi sao? Thảo nguyên lớn như vậy, sao thiếp chưa thấy
chàng đi sai đường?
– Tốt xấu gì cũng là ra nước ngoài a, lạc đường là chuyện khó tránh khỏi!
Hắn hi hi ha ha, giả thành bộ dạng chẳng thể ngửi nổi, chỉ tay vào tờ giấy
trắng nói:
– Đại tiểu thư, nàng thấy nhiều biết rộng, học vấn uyên bác, ta muốn thỉnh
giáo nàng một chút, mấy chữ này đọc như thế nào?
Lam Tam danh chấn thiên hạ không ngờ cũng có lúc không biết đọc chữ? Tiêu Ngọc
Nhược vô cùng ngạc nhiên, quét mắt nhìn qua mấy lượt, lập tức nổi giận, đấm
mạnh vào tay hắn:
– Cái đồ xấu xa chàng, cố ý trêu ta sao? Đây rõ ràng là chữ Cao Ly, ta làm
sao biết được?
Lâm Vãn Vinh hôn lên má nàng một cái:
– Không biết cũng không phải vội, tìm một người để hỏi chẳng phải là xong
sao?
Hắn nhanh chóng nhảy lên phía trước, cản trước mặt một người Cao Ly:
– Này, đại thúc, xin chào, mạo muội quấy rầy chút, xin hỏi thúc có thể nghe
hiểu lời ta nói không? Nếu không hiểu thì cảm phiền thúc lắc đầu một cái!
Cao Ly đại thúc quả nhiên rất nghe lời lắc lắc đầu, Đại tiểu thư không nén nổi
bật cười khúc khích.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt ra, chỉ vào mấy văn tự Cao Ly trên bản đồ:
– Đại thúc, xin hỏi mấy chữ này là ý gì?
– Rẽ trái!
Người Cao Ly dùng thứ tiếng Hoa ngọng nghịu nói.
Rẽ trái? Nói như vậy, câu còn lại là rẽ phải rồi? Lâm Vãn Vinh phẫn nộ đập
mạnh vào tấm bản đồ một cái, Cao Ly vương kiếm tên thị vệ này ở đâu thế? Chưa
từng thấy kẻ nào ngốc thế này, còn viết chữ ra làm cái quái gì chứ, cứ vẽ cái
mũi tên chẳng phải là xong sao?
Đại tiểu thư kinh ngạc vô cùng, nhìn người Cao Ly đó hỏi:
– Ông biết nói tiếng Đại Hoa?
– Trung Dũng quân đóng ở Cao Ly, nghe nói nguyên soái của bọn họ muốn đến đây
thăm hỏi, người Hán Thành phủ chúng ta đều phải học vài câu tiếng Đại Hoa, đây
là mệnh lệnh của vương thượng!
– Cảm ơn, cảm ơn!
Lâm nguyên soái chắp hai tay lại, chân thành cảm kích.
Theo những chú thích rẽ phải rẽ trái đó, hai người đi loạn lên trong Hán Thành
phủ, chẳng biết đã đi được mấy dặm, đột nhiên trước mắt sáng lên, phía trước
xuất hiện một khu dân cư Cao Ly rộng rãi.
Trong đó có một tòa tiểu lâu u tĩnh trang nhã, trước cửa treo một chiếc bình
nhỏ rất tinh xảo.
Trước lầu xếp hàng một đội ngũ rất dài, hầu hết đều là người đang mắc bệnh,
khuôn mặt bọn họ tràn ngập chờ mong nhìn tấm rèm cửa buông xuống, nhưng không
có người nào dám lớn tiếng ầm ỹ. Trong tòa lầu cũng vô cùng lặng lẽ, chẳng
biết bên trong có ai đang ngồi nữa.
Từ chiếc bình treo bên trên cùng đám người đang xếp hàng ở bên ngoài, có thể
biết đây là một phòng khám. Là vị y quốc thánh thủ nào ở nơi đây chữa bệnh mà
lại có thể khiến người người nghe tiếng tìm tới như thế?
– Việc này gọi là Huyền Hồ Tế Thế rồi!
Đại tiểu thư thở dài một tiếng, liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ nói:
– Tâm bệnh của Lâm lang, đại khái chỉ có vị đại sư này mới có thể chữa được!