Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 533: Không chịu thua ngươi đâu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một tên lính trên người mặc quần áo người Hồ rộng thùng thình, giục ngựa chạy
như bay, tiến thẳng về phía đám người Hồ Bất Quy. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy rõ
ràng, đây chính là một trong những binh sĩ cùng Hứa Chấn đi thám thính động
tĩnh của người Hồ. Để đảm bảo an toàn, hai ba mươi người này toàn bộ đều mặc
trang phục người Đột Quyết.

Tên lính đó tới trước mặt Lâm Vãn Vinh, vội vàng xoay người xuống ngựa, cũng
không màng đến việc lau bụi bặm trên người, cung kính ôm quyền báo:

– Bẩm tướng quân, phía trước có quân tình khẩn cấp.

– Nói!

Lâm Vãn Vinh phất tay trầm giọng ra lệnh.

– Hứa tướng quân lệnh cho ty chức hồi báo, sáng sớm hôm nay, người Đột Quyết
bên ngoài Khắc Tư Nhĩ đã xuất phát, tổng cộng mười vạn tinh binh, vạn xe lương
thảo, do quốc sư Lộc Đông Tán của Đột Quyết tự mình suất lĩnh, đi thẳng về
phía nam.

Lộc Đông Tán lần này rút kinh nghiệm rồi, chắc sẽ không phạm phải sai lầm
nghiêm trọng như ở Ba Ngạn Hạo Đặc. Lương thảo lần này do mười vạn tinh binh
tự mình áp tải, tuyệt đối không hề có sơ suất gì. Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

– Mười vạn người Đột Quyết này, hiện này đã đi tới nơi nào rồi?

Trinh sát nói:

– Lúc Hứa tướng quân lệnh cho ty chức trở về bẩm báo thì người Đột Quyết đã
đi được hơn một trăm dặm rồi.

Trinh sát đi về cũng phải vài canh giờ, cứ tính toán như thế, nếu không có gì
bất ngờ xảy ra thì mười vạn kỵ binh Đột Quyết lúc này đã cách Khắc Tư Nhĩ cũng
phải hai trăm dặm rồi, tốc độ làm việc của Lộc Đông Tán quả là rất nhanh.

– Lộc Đông Tán lưu lại Khắc Tư Nhĩ bao nhiêu kỵ binh?

Lâm Vãn Vinh hạ giọng hỏi. Vấn đề này là thứ mà hắn quan tâm nhất, trước khi
đi đã dặn dò Hứa Chấn phải ghi nhớ cẩn thận.

Tên binh sĩ khẽ gật đầu nói:

– Theo bọn ty chức tìm hiểu, Lộc Đông Tán chọn lựa khoảng vạn kỵ binh tinh
nhuệ ở lại Khắc Tư Nhĩ. Hơn nữa Khắc Tư Nhĩ vốn cũng đã có nhân mã phòng thủ,
chí ít cũng phải hai vạn người.

Quả thật đúng như Hồ Bất Quy dự đoán, Lộc Đông Tán lưu lại hai vạn người. Hai
vạn kỵ binh Đột Quyết ở tại thảo nguyên, có thể là một cơn gió lốc vô địch
rồi. Thảo nguyên A Lạp Thiện ngay phía sau lưng người Đột Quyết, thế mà Lộc
Đông Tán vẫn giữ một lực lượng rất mạnh, có thể thấy được hắn là người rất cẩn
thận.

– Hồ đại ca, huynh cảm thấy thế nào?

Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua lão Hồ, hỏi ý kiến của hắn.

Hồ Bất Quy suy tư một lát, chậm rãi gật đầu:

– Hai vạn lính tinh nhuệ bảo vệ Khắc Tư Nhĩ, quả thật vậy là đủ rồi. Nếu muốn
tấn công vào vương đình Đột Quyết, ít nhất cũng cần phải có bốn năm vạn người.
Còn trên thảo nguyên, ai có thể có lực lượng mạnh mẽ như thế chứ? Lộc Đông Tán
quả thật là mưu cao tính thâm!

Sự tinh minh của Đột Quyết quốc sư thì không cần phải bàn nữa, tình huống
trước mắt rõ ràng là nếu muốn hạ được Khắc Tư Nhĩ, không thể dùng sức, chỉ có
thể dùng mưu trí thôi.

– May mà còn có Điêu Dương đại hội, coi như là chúng ta đến vừa kịp lúc.

Cao Tù đứng một bên cười hỉ hả.

Đúng vậy, còn có Điêu Dương đại hội. Lâm Vãn Vinh hít một hơi:

– Dù sao đi nữa, chúng ta cứ ở đây dĩ bất biến ứng vạn biến. Dựa theo tốc độ
hành quân bây giờ của người Hồ, buổi trưa ngày mai, họ hẳn là đã ra ngoài Khắc
Tư Nhĩ ba trăm dặm rồi. Trưa ngày mai, Hứa Chấn tất nhiên sẽ báo về một lần
nữa. Đến lúc đó nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể tiến bước nhanh
hơn, trực tiếp tiến sát Khắc Tư Nhĩ.

– Được!

Mọi người tin tưởng vô cùng, đồng thanh hô lên. Vừa nghe Lộc Đông Tán dẫn quân
xuôi nam, tảng đá lớn ở trong lòng mọi người cuối cùng cũng được dỡ bỏ, ý chí
nhất thời tăng vọt. Xuyên đại mạc, vượt Tuyết Sơn, băng qua ngàn dặm, cũng là
vì thời khắc này đây.

– Tướng quân, mạt tướng còn có một chuyện bẩm báo.

Đợi cho mọi người tản đi, Hồ Bất Quy giữ Lâm Vãn Vinh lại, nhỏ giọng nói.

Thấy bộ dạng láo liên của hắn, Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Hồ đại ca có chuyện gì thì trực tiếp nói ra, thần bí như vậy làm gì.

Lão Hồ cười vài tiếng:

-… Là về Ngọc Già!

– Ngọc Già? Ngọc Già làm sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói.

Hồ Bất Quy than thở:

– Tướng quân, từ sau khi ngài nói chuyện với nàng hôm qua, nha đầu đó tựa như
biến thành người khác, không nói không cười, đến cả nước và lương khô cũng
không ăn. Đã mười hai canh giờ rồi!

– Tuyệt thực?

Lâm Vãn Vinh ánh mắt lóe lên, nhớ tới hình dáng tiều tụy của tiên tử đêm qua,
nhất thời trong lòng đau xót, hừ một tiếng trả lời:

– Nếu nàng ta muốn tuyệt thực thì tùy nàng thôi. Ta không có hơi đâu hầu hạ
nàng.

Hồ Bất Quy vô cùng thận trọng nói:

– Nữ tử người Hồ này là tù binh của chúng ta, cũng là địch nhân của chúng ta.
Vốn mạt tướng cũng không muốn quản, nhưng nếu muốn công hãm vương đình Đột
Quyết, không có nàng thì không thể làm được. Tướng quân chớ quên, ba ngày sau
Điêu Dương đại hội sẽ được cử hành, mà trọng tâm lại là Ngọc Già. Nếu đến lúc
đấy nàng không có ở đó, chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang sao?

Mặc kệ Lâm Vãn Vinh có thừa nhận hay không, lão Hồ nói rất có lý. Lúc này Ngọc
Già rất quan trọng đối với việc công hãm Khắc Tư Nhĩ. Nếu bây giờ mà xảy ra
chuyện thì quả là phiền toái.

– Hồ đại ca, huynh muốn ta làm cái gì thì nói thẳng ra.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.

Lão Hồ cười vài tiếng, thấp giọng xuống:

– Tướng quân, ở thời khắc mấu chốt này, xin ngài hy sinh một chút… Ta thấy
Ngọc Già rất nghe lời ngài, xin ngài đi nói với nàng. Mặc dù nàng muốn tuyệt
thực, cũng phải đợi cho chúng ta công hãm Khắc Tư Nhĩ xong đã rồi hãy làm!

Lâm Vãn Vinh trừng mắt: “Hy sinh nho nhỏ? Nói dễ nghe thế, việc này mà chỉ là
hy sinh nho nhỏ sao? Các ngươi rõ ràng là muốn hy sinh sự trong sạch của ta,
sử dụng mĩ nam kế sao!”

– Đúng, Lâm huynh đệ!

Lão Cao hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ của Hồ Bất Quy, đứng một bên hùa vào:

– Chúng ta đều biết ngài là người đầy chính khí, không bao giờ làm việc bàng
môn tà đạo. Nhưng vào thời khắc mấu chốt như thế này, vì Đại Hoa, vì Từ quân
sư, vì trăm vạn huynh đệ chúng ta, xin Lâm huynh đệ vì đại cục mà ra tay, áp
dụng biện pháp vuốt ve Ngọc Già… Ồ, không phải, là trấn an. Chỉ cần qua ba
ngày này, cái gì cũng dễ nói. Ngài cứ yên tâm, việc này chỉ có ta và lão Hồ
hai người biết, ta Cao Tù dùng nhân cách đảm bảo, chúng ta sẽ không hở mồm ra
với bất kỳ ai.

– Đúng, đúng, không nói với ai.

Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu, thần sắc rất nghiêm chỉnh.

“Hai tên dâm tặc này”! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng: “Lợi dụng lúc mấu chốt, lại
muốn hy sinh sự trong sạch của ta, khinh ta là người tùy tiện sao? Nhưng Ngọc
Già muốn tuyệt thực quả là việc hơi khó khăn. Cũng không biết tên Đột Quyết
Hữu vương Đồ Tác Tá gặp phải một Ngọc Già thở không ra hơi, sẽ nổi hứng tiêu
diệt mấy con dê trong đại hội, hay là lửa giận bốc lên ngút ngàn đòi quyết đấu
với ta nhỉ? Quả thật là khó xử!”

Lão Cao chớp mắt, đi đến trước mặt hắn:

– Lâm huynh đệ, nghĩ kỹ gì thế? Lúc này chính là lúc quốc gia đang nguy nan,
hy vọng của các huynh đệ tất cả đều ở trên người ngài.

– Bớt nói nhảm đi!

Lâm Vãn Vinh tung cước đá vào mông hắn:

– Việc khuyết đức như vậy mà bảo ta đi làm hử? Thật đúng là đồ không có lương
tâm!

Cao Tù lắc đầu vẻ nghiêm túc:

– Ngọc Già chỉ thích nói chuyện với Lâm huynh đệ, ngài phải đi an ủi nàng.
Việc đi cứu nàng như vậy, sao lại trở thành việc khuyết đức chứ? Chẳng lẽ đứng
nhìn nàng tuyệt thực, nếu chúng ta thấy chết mà không cứu, vậy có phải là có
đức không?… Lão Hồ, lão nói xem thế có đúng không?

Hai người nháy nhó nhau, kẻ tung người hứng, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nói
gì nữa. Chỉ là Nguyệt Nha Nhi lúc này tuyệt không thể chết được, đó là việc
không có gì phải nghi ngờ. Hắn phất phất tay, tỏ vẻ bất lực:

– Nha đầu đó ở đâu?

– Chỗ này, chỗ này, xin tướng quân đi theo ta!

Hồ Bất Quy mừng rỡ, vội vội vàng vàng đi trước dẫn đường.

Nói thật chứ, khi thấy Nguyệt Nha Nhi, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng giật bắn cả
người. Đâu là thiếu nữ Đột Quyết mắt ngọc mày ngài, đẹp như mảnh trăng non nữa
chứ?

Ngọc Già cả người bị trói chặt, những sợi dây thừng siết hằn vào cả vào thịt.
Ở khớp cánh tay trắng trẻo bị bầm máu, môi nàng tái nhợt lại bị cắn rách,
không có chút huyết sắc nào, gương mặt mĩ lệ trắng như tờ giấy, vô lực nằm dài
trên mặt đất, thân hình xinh đẹp giờ như một gốc cây đã mất đi sức sống, lúc
nào cũng có thể khô héo.

– Sao lại như vậy?

Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi, dù vào hoàn cảnh gian khổ nhất ở Biển Chết,
thiếu nữ Đột Quyết này vẫn bừng bừng sinh khí, rực lửa động lòng người, luôn
luôn cười, giống như một mảnh trăng non mĩ lệ ở chân trời. Rõ ràng là một gốc
cây xanh tốt, làm sao mà trong một đêm ngắn ngủi lại khô queo thành ra như
vậy?

– Ai trói nàng đến thế này?

– Lâm Vãn Vinh trầm mặt xuống than.

Hồ Bất Quy ừ à vài tiếng, mãi sau mới nhỏ giọng nói:

– Tướng quân, hình như là hôm qua chính tay ngài trói đó, không có lệnh ngài,
ai dám mở trói cho nàng!

“Dường như quả đúng như vậy thật.” Lâm Vãn Vinh sờ sờ mũi. Ngày hôm qua quả
thật mình quá tức giận, cũng bất chấp Ngọc Già này là một nữ nhi, hắn hạ thủ
không lưu tình, dùng dây thừng trói rất chặt, hai tay trói chéo ra sau lưng,
dây trói hằn cả vào thịt, chặt đến mức không thể nhúc nhích. Cả người cứ phải
giữ nguyên một tư thế như vậy, máu không lưu thông được, lại ở trong thời tiết
sương gió kia, đừng nói là Ngọc Già, cho dù một nam tử tráng kiện, chỉ sợ cũng
không chịu nổi một lúc. Huống hồ từ lúc qua đại mạc, Tuyết Sơn, Ngọc Già vốn
đã kiệt sức lắm rồi, hành hạ như vậy, cho dù cây cỏ cũng phải khô héo chứ
chẳng đùa.

Lão Hồ lo lắng không phải không có lý. Theo như hiện trạng của Ngọc Già bây
giờ, chỉ sợ không tới ba ngày là nha đầu này thật sự sẽ ngọc nát hương tan
rồi.

– Tướng quân, ngài muốn cởi trói cho nàng hay không?

Hồ Bất Quy thận trọng hỏi.

– Không cần đâu!

Lâm Vãn Vinh khoát tay, hừ một tiếng căm tức:

– Dám ở trước mặt ta dùng âm mưu quỷ kế, đây là báo ứng của nàng đó!

Hồ Bất Quy không dám nói gì, lão Cao đưa mắt ra hiệu cho hắn, hai người liền
lui ra sau.

Ngọc Già lẳng lặng nằm trên mặt đất, không chút nhúc nhích, hai tròng mắt khép
chặt, đôi lông mi dài mượt mềm mại, đôi môi tái nhợt không chút tia huyết sắc.
Trên người nàng trường bào do chính Xảo Xảo tự tay dệt thành, nhưng đã có mấy
chỗ rách bươm, chỗ rách lộ ra da thịt trắng mịn như ngọc.

Ngồi bên người thiếu nữ Đột Quyết này mà Lâm Vãn Vinh không cảm thấy nàng có
chút sinh khí nào. Hôm qua còn là một Nguyệt Nha Nhi hoạt bát lúc này giống
như biến thành một hòn đá lạnh ngắt, không có chút hơi ấm nào.

Tất cả những ký ức ở Biển Chết, đỉnh Thiên Sơn, giống như bộ phim từ từ hiện
lên trước mắt, Lâm Vãn Vinh cau mày, sắc mặt lo lắng, mãi lâu sau vẫn nói
không nên lời.

– Chẳng lẽ Lâm tướng quân cũng không có biện pháp?

Hồ Bất Quy và Cao Tù hai người đứng rình ở xa xa, nằm khuất trong một bụi cỏ
nhìn trộm. Thấy Lâm Vãn Vinh im lặng không nói gì, Hồ Bất Quy cũng kinh ngạc:

– Nếu vậy phải làm sao bây giờ, Ngọc Già không thể nào chết vào lúc này được,
kiểu gì cũng phải đợi đến khi chiếm được Khắc Tư Nhĩ cái đã!

Cao Tù cười hắc hắc:

– Trái tim ngươi chắc bị nuốt xuống bụng rồi hả, ngươi biết được bao nhiêu
thủ đoạn của Lâm huynh đệ? Có khi nào hắn thất bại chưa? Đừng thấy hắn không
nói lời nào mà lầm. Chỉ với ánh mắt còn mạnh hơn cả ngàn lời đường mật nữa đó.
Lão Hồ ngươi học chậm quá.

“Thật lợi hại như vậy không?” Hồ Bất Quy lè lưỡi kinh hãi.

Chẳng biết im lặng bao lâu, Lâm Vãn Vinh không nói gì, chỉ lắc đầu, chậm rãi
tự tay sờ sờ vào hông Ngọc Già.

– Làm gì…

Thanh âm sột soạt làm bừng tỉnh Ngọc Già đang đang ngủ say, nàng kêu lên một
tiếng yếu ớt vô lực, vội vàng mở mắt ra, đã thấy gương mặt Lâm Vãn Vinh ở ngay
trước mắt.

– Sao lại là ngươi được?

Nàng ngây người, ánh mắt quắc lên.

– Uống ngụm nước không?

Lâm Vãn Vinh cười cười, cởi bình nước bên hông nàng ra, đưa đến bên miệng
nàng.

Thiếu nữ Đột Quyết bướng bỉnh quay đầu đi:

– Không uống! Ngươi tới làm gì?

Bình nước này vốn bị những mảnh đá sắc bén cắt vỡ, Ngọc Già không biết tìm ở
đâu ra sợi chỉ thô, vá kín cái lỗ thủng đó. Mũi kim chỉnh tề như một, nhưng do
vội vàng chỉ tìm được những sợi chỉ thô, nên màu sắc không hợp với bình nước
này, nhìn lại giống như trên mặt dính một lá cao.

– Nghe nói nàng tuyệt thực hả?

Lâm Vãn Vinh không trả lời nàng mà hỏi lại.

Ngọc Già lạnh lùng hừ một tiếng:

– Việc này không quan hệ gì với ngươi. Ngươi tới làm gì?

Lâm Vãn Vinh thở dài, rồi lại cười nói:

– Thật ra ta tới để lừa nàng!

Tên này quả không dùng từ ngữ để dọa chết người ta thì không vừa lòng, cho dù
đó là thiếu nữ Đột Quyết tài hoa hơn người khi nghe thấy thế cũng cả kinh:

– Lừa ta? Lừa ta cái gì?

Nàng vội vàng đến nỗi vẻ lạnh lùng lúc trước cũng không thấy nữa.

– Các huynh đệ của ta nói nàng tuyệt thực rồi. Họ rất quan tâm tới nàng, lại
cho rằng nàng có thể nghe lời ta. Họ bảo ta tới lừa nàng, nói vài câu dễ nghe,
để nàng uống mấy ngụm nước, chịu ăn chút lương khô, cũng chỉ là như thế mà
thôi. Hy vọng nàng đừng trách họ. Thật sự tất cả mọi người đều có lòng tốt.

Lâm Vãn Vinh xòe tay nói, thoạt nhìn rất chân thành.

– Nói linh tinh!

Ngọc Già cắn răng tức giận:

– Ai thèm nghe ngươi nói!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

– Nàng không nghe ta hả? Xem ra là bọn họ nghĩ sai rồi. Thật ra cũng chẳng
nên trách các huynh đệ này, đại khái trước giờ, những chuyện nàng làm đã làm
cho họ hiểu lầm thôi. Không giấu nàng, đến cả ta, cũng tí nữa là hiểu lầm
luôn!

Sắc mặt thiếu nữ Đột Quyết rất lạnh lùng:

– Phải không, đến cả ngươi cũng hiểu lầm à? Oa Lão Công, ngươi quả là vô sỉ!

– Được rồi, ta thừa nhận, chính xác là ta rất vô sỉ!

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:

– Nhưng người trong thiên hạ đều biết đặc điểm này của ta, tin rằng Ngọc Già
tiểu thư cũng nghe thấy. Do đó, nàng cũng không cần phải kinh ngạc như thế… Ồ,
nàng uống nước không? Ta hơi khát.

Hắn huơ huơ bình nước trước mặt Ngọc Già, thiếu nữ Đột Quyết cắn răng không
nói gì. Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí, đưa bình nước kê lên bên mép, uống
ừng ực một hơi, xem ra uống gần một nửa bình nước rồi.

“Người này sao lại có cá tính thế nhỉ?” Ngọc Già nhìn ngơ ngác, chẳng biết là
nên khóc hay nên cười.

Lâm Vãn Vinh uống một hơi, xem ra đã thỏa mãn, nói:

– Ngọc Già tiểu thư, kỳ thật, có một việc ta trước nay rất muốn hỏi nàng.
Nàng có thể không trả lời, nhưng nếu nàng lựa chọn trả lời, ta hy vọng nàng
đừng vô sỉ như ta, được không?

Trong mắt hắn mang theo ý cười, vô cùng bí hiểm, Nguyệt Nha Nhi cũng không
biết hắn muốn hỏi cái gì. Chỉ là tên lưu manh này ăn nói bí mật khác thường,
làm cho nàng không tìm thấy có lý do cự tuyệt. Nàng suy tư hồi lâu, rồi gật
đầu, ‘ừm’ một tiếng.

– Ngọc Già tiểu thư, trước khi nàng theo chúng ta đã nghe tên của ta bao giờ
chưa? Ồ, ý của ta là, trước khi ta tới Hạ Lan quan ấy.

Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào nàng, cười hỏi.

Ánh mắt Ngọc Già lóe lên khinh thường đáp:

– Oa Lão Công! Một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, trước kia ta làm sao nghe
qua tên ngươi chứ?

– Ồ, nói như vậy, là nghe qua một cái tên khác của ta? Hiểu rồi, hiểu rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gù, cười hì hì.

Nguyệt Nha Nhi trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ:

– Ngươi hiểu cái gì?

– Ta hiểu là nàng rất hiểu ta!

Lâm Vãn Vinh nở nụ cười, nói từ tốn.

Hắn nói chuyện tựa như đi vòng vòng, Ngọc Già ngẩn ngơ, bất giác cúi đầu
xuống.

– Ngọc Già tiểu thư, nàng quen với Lộc Đông Tán, Lộc huynh phải không?

Thiếu nữ Đột Quyết gật nhẹ:

– Vậy thì sao?

Lâm Vãn Vinh than một tiếng:

– Thật sự cũng không sao, ta chỉ muốn biết, khi nào thì bên nàng bắt đầu cảm
thấy hứng thú động thủ đối phó với ta?

– Ngươi, ngươi nói cái gì?

Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Ngọc Già tiểu thư, chẳng lẽ nàng không biết là nói láo là một việc rất vô
sỉ sao?

Đây là những lời mà Ngọc Già vừa mới nói với hắn, rồi lại bị hắn dùng nguyên
văn hắt ngược trở về. Thiếu nữ Đột Quyết cắn chặt răng:

– Ngươi nói gì ta không hiểu.

– Nhìn vào mắt của ta!

Lâm Vãn Vinh ung dung nói, miệng cười nhạt, mang theo một sự uy nghiêm không
ai có thể kháng cự được.

Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có sự lạnh lùng pha lẫn
vẻ khinh thường, nàng im lặng cúi đầu, hầm hừ:

– Có gì đặc biệt đâu… Ghèn mắt chưa rửa sạch!

– Đừng đánh trống lảng!

Lâm Vãn Vinh cả giận nói, cũng không nhịn được giơ ống tay áo chùi trộm vài
cái:

– Ngọc Già tiểu thư, xem ra nàng cũng chẳng kém gì ta. Ta vô sỉ, ta có thể
đứng trước mặt người trong thiên hạ thừa nhận. Nhưng nàng thì sao?

– Ta làm sao chứ?

Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn, giận đến tái mặt đi.

Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt nói:

– Nhất định muốn ta nói rõ ra hả? Ngọc Già tiểu thư, nàng dám nói, ở Hưng
Khánh phủ nàng không hề gặp ta sao… Ngước đầu lên, nhìn vào mắt ta này!

– Mắt ngươi xấu xa, ta không thèm nhìn!

Ngọc Già vẫn cúi đầu, nhưng từ chối trả lời vấn đề của hắn.

Lâm Vãn Vinh cười một tràng dài, rồi im bặt, lửa giận ngút trời nói:

– Nàng không nhìn cũng không sao cả. Ngày đó ở Hưng Khánh phủ, ai muốn giết
Lâm mỗ và Lý nguyên soái, trong lòng ta đã hiểu. Ai kịp thời xuất hiện ở Ba
Ngạn Hạo Đặc? Ai tự nhiên xuất hiện khi ta cần thầy thuốc nhất? Ai dễ dàng bị
ta bắt giữ? Ai nhằm vào tính cách của ta, xếp đặt những âm mưu liên hoàn? Ai
trước mặt ta hết lần này tới lần khác đóng kịch? Ai thích chơi trò chinh phục
và bị chinh phục? Cả một loạt các sự kiện, thật sự đã được xâu chuỗi với nhau
bằng một sợi dây dài, có người ở sau lưng thao túng tất cả… Ngọc Già tiểu thư,
ta đoán đúng không?

Hắn phẫn nộ hừ một tiếng, miệng cười lạnh, lạnh lẽo như băng tuyết Thiên Sơn.

Ngọc Già ngơ ngác nhìn hắn, kinh hãi, oán hận, tức giận, nhưng lại pha lẫn vẻ
kinh sợ. Mắt nàng thay đổi đủ loại tình cảm từ thâm trầm đến ai oán, vô cùng
phức tạp.

– Nàng có thể không trả lời.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

– Ta cũng không ép nàng. Dù sao, cũng có khi có một số việc không làm giả
được. Nhưng cái trò tuyệt thực này, nàng đừng đùa nữa, ta sợ nàng thật sự
không chịu nổi đâu.

– Hi hi…

Nguyệt Nha Nhi mở miệng cười, mặt tươi như hoa:

– Làm sao ngươi biết được việc ta tuyệt thực cũng là giả?

– Đúng thật vậy chăng?

Lâm Vãn Vinh bực bội đưa bình nước tới trước mặt nàng:

– Vết son tươi như thế này ở đâu ra, vết này tối đa mới có trong một canh
giờ! Ta không hiểu, nàng không cần tay mà cũng có thể uống nước? Chẳng lẽ nàng
là thần tiên à?

– Ta không phải thần tiên.

Ngọc Già mỉm cười, miệng chúm chím ngậm lấy nắp bình nước trước mặt, chỉ hai
ba lần là mở ra được. Một làn nước trong veo từ từ tràn ra.

– Người Đột Quyết chúng ta lớn lên trên lưng ngựa, cho dù hai tay hai chân
đều bị trói buộc thì vẫn còn có cách khác. Ta có miệng, có thể làm rất nhiều
việc!

“Có thể làm rất nhiều việc?” Lâm Vãn Vinh há to miệng à một tiếng: “Nha đầu
kia chẳng lẽ lại muốn chọc ghẹo ta?”

Nguyệt Nha Nhi đột nhiên thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn:

– Ngươi nói cho ta biết, ngươi làm sao phát hiện được ta lừa ngươi?

– Việc này, nói đến cũng không đáng giá.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Bởi vì tính cách ta rất bộc trực, nên để phòng ngừa mình bị hại, mỗi lần ta
đều để ý đến chi tiết, phòng ngừa mình bị người khác lừa.

– Hoá ra là như thế.

Ngọc Già gật đầu nói:

– Ngươi lừa nhiều người rồi, do đó bản thân mình cũng hình thành sự cảnh
giác, gặp việc nào cũng phòng ngừa người khác lừa. Ta là tiểu giảo hoạt gặp
đại lừa đảo, cũng coi như đáng đời.

“Cái gì tiểu giảo hoạt gặp đại lừa đảo. Nói thẳng như vậy để làm gì chứ?” Lâm
Vãn Vinh cười lên vài tiếng:

– Về phần ta phát hiện ra nàng, ngoại trừ những gì ta nói ra lúc trước, còn
có một điều là nàng có biểu hiện háo sắc quá mức. Những người biết ta đều
biết, ta là người vừa đẹp trai lại vừa chính trực, không dễ dàng bị sắc đẹp
hấp dẫn, như vậy sao dễ dàng để nàng lừa được?

Gương mặt Ngọc Già ửng đỏ, khẽ than:

– Cho dù mọi người đều nói ngươi khinh bạc hạ lưu, tham hoa háo sắc, bất học
vô thuật, nhưng họ đều sai cả. Họ chỉ thấy được biểu tượng bề ngoài, cũng như
ta vậy. Thực ra ngươi quan sát rất chi tiết, dụng tâm tinh tế, ngày nay có mấy
người có thể làm được như ngươi chứ, không chỉ đấu trí với ngươi, mà phải đoán
được tài trí của ngươi nữa. Lộc Đông Tán nói không sai, Lâm Tam, ngươi thật là
một người rất thông minh, Ngọc Già bội phục ngươi.

Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ chân thành, đây cũng là lần đầu tiên nàng gọi tên Đại Hoa
của Lâm Vãn Vinh, nghe tên rất hay, nhưng so với chữ Oa Lão Công lại không
hiểu sao không thoải mái bằng, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác mất mát
kỳ quái.

– Chúng ta lừa lẫn nhau thôi,

Lâm Vãn Vinh ôm quyền, cười hi hi:

– Nhìn vào ngọn núi cao nhất thế giới, nàng cũng dám vọng tưởng đi chinh
phục? Ngọc Già tiểu thư, ta đương nhiên thật sự vô cùng bội phục tâm tính và
khí tiết của nàng, hành động nàng cũng còn tốt hơn ta nghĩ nhiều lắm. Rất
nhiều khi, ta đã cho là nàng nói thật.

“Người này da mặt thật không phải quá dày!” Ngọc Già khẽ gật đầu:

– Ngươi cũng tốt lắm, lúc nào cũng thấy ngươi xấu xa, nhưng rõ ràng toàn bộ
những việc đó đều là giả. Xét tổng thể thì ngươi làm cho người khác cảm giác
Lâm Tam rất thật. Ngươi đối xử với mỗi nữ nhi đều là như thế này cả sao? Khó
trách ngươi có được nhiều tiểu thư ở Đại Hoa theo đuổi như vậy, mà mỗi người
đều cực kỳ chân thành với ngươi. Ngươi tốt lắm, đến cả khi dối trá, cũng là
thành thật cả!

“E hèm, đừng nói bậy, thần tiên tỷ tỷ còn ở bên cạnh nghe lén đó.” Lâm Vãn
Vinh cười xấu hổ. Hai người tuy không lừa gạt lẫn nhau, nhưng việc đấu võ
miệng này thì còn sắc bén hơn lúc trước nhiều.

Nguyệt Nha Nhi trầm mặc thật lâu, đột nhiên nhẹ nhàng than thở:

– Lâm Tam, ngươi nói thật đi, xin ngươi nói cho ta biết, Ngọc Già còn sống
được bao lâu nữa?

– Hả?

Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng nháy mắt nói:

– Cái gì còn sống, nàng nói cái gì ta không hiểu.

Thiếu nữ Đột Quyết tức giận liếc mắt nhìn hắn:

– Ta cũng không lừa ngươi. Vì sao ngươi còn muốn lừa ta? Ngươi đã quên rồi
sao, ta là thầy thuốc mà. Khi con mụ hồ ly như yêu tinh mà ngươi đưa tới giở
thủ đoạn trên người ta một khắc là ta đã biết rồi.

Mụ đàn bà như hồ ly theo như lời nàng, tự nhiên là nói về An tỷ tỷ rồi. Hoá ra
Ngọc Già cái gì cũng biết, thế mà ta chẳng biết gì cả. Tâm kế cùng tài trí của
cô gái này thật sự là thâm sâu khó dò.

– Nàng nói việc này à, ta cũng không biết rõ lắm.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– An tỷ tỷ làm việc, trước giờ ta không xen vào được. Được rồi, ta rất phục.
Nàng là thần y, hẳn là có thể chữa trị được bệnh này?

Thiếu nữ Đột Quyết không gật đầu, cũng không lắc đầu, liếc nhìn hắn vài lần,
khẽ hít một hơi:

– Rõ ràng cái gì cũng đã biết, rồi lại giả bộ không biết gì cả. Ngươi quả
nhiên là vô sỉ tới cực điểm. Ngươi hỏi ta có thể chữa được không hả? Ta đây
hỏi ngươi trước, ta chữa khỏi hay không khỏi, ngươi thích kết quả nào hơn?

“Vấn đề khó khăn như vậy, bảo ta làm sao trả lời được chứ?” Lâm Vãn Vinh há
mồm, cũng nói biết nên cái gì nữa.

– Tính ra, ta cũng biết ngươi khó xử.

Ngọc Già nhoẻn miệng cười:

– Trải qua lần này, ta rốt cục hiểu ra, lời Lộc Đông Tán không hề sai, tính
cách của ngươi có nhiều ưu điểm và cũng lắm khuyết điểm, nhưng nếu về sự chân
thật thì ngươi hơn tất cả mọi người. Nếu ai ở Đại Hoa đều như ngươi, chúng ta
cũng không cần chiến đấu với các ngươi nữa.

“Đại Hoa đều là người như ta? Vậy làm sao được? Đào đâu ra lắm mỹ nữ để chia
cho họ đây?” Nói chuyện thẳng thắn với Ngọc Già như vậy, lúc này mới cảm giác
được nữ tử Đột Quyết này hoá ra cũng rất thẳng thắn.

Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn:

– Còn có một việc, rất cảm ơn ngươi dẫn ta đi vào con đường tơ lụa, đây là
một phần đời vui vẻ nhất của ta. Mặc dù không biết tại sao ngươi biết nhiều
việc như vậy, nhưng ngươi làm cho ta hiểu được một điểm: ‘thế giới này rất
rộng lớn.’

– Đúng vậy đúng vậy, thế giới rất lớn, do đó ngươi không thể dán mắt vào một
chỗ hạn hẹp được. Ví dụ, Đại Hoa!

Lâm Vãn Vinh vội vàng khuyên bảo.

Ngọc Già sắc mặt lạnh lùng:

– Ngươi đã binh lâm thành hạ* rồi, bây giờ còn nói với ta điều đó, ngươi có ý
gì chứ?

(*kéo quân đến tận chân thành)

– Binh lâm thành hạ. Cũng là người Đột Quyết các ngươi ép ta, chẳng lẽ ta
không muốn về nhà bồi tiếp lão bà du sơn ngoạn thủy sao?

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trở nên lạnh lùng.

Hai người nói chuyện, thân mình đặt trên quan điểm dân tộc đã xung đột đến cực
độ, cơ hồ việc này không thể điều hòa được.

– Mà thôi, không nói chuyện này nữa, khó tìm được cơ hội nói chuyện với người
thẳng thắn như vậy.

Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, than thở:

– Nàng thực sự là một trong những cô gái thông minh nhất mà ta thấy, nếu nàng
không phải là người Đột Quyết thì chúng ta có thể thật sự trở thành một đôi
bạn tốt. Không giấu nàng, trên thế gian này ta có nhiều bạc, nhiều hồng nhan,
nhiều lão bà, nhưng bằng hữu thì không nhiều lắm.

– Tại sao? Người Đột Quyết không thể làm bằng hữu với ngươi? Ngươi nói cái
đạo lý gì thế?

Ngọc Già hừ một tiếng, quật cường vặc lại.

– Đừng hỏi ta về đạo lý.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, khoát tay bất mãn:

– Đạo lý trong tay người Đột Quyết các ngươi!

– Ngươi…

Ngọc Già mở to hai mắt nhìn hắn trân trối, giận dữ vô cùng nhưng lại không
biết biện bác như thế nào.

Nói ra cũng kỳ lạ, khi nói chuyện cởi mở với thiếu nữ Đột Quyết này, trong
lòng hắn cũng thấy thoải mái không thể diễn tả được. Hắn cười hì hì, vỗ nhẹ
vào gương mặt Ngọc Già:

– Thôi, không nói với nàng chuyện này nữa. Mấy ngày nay ta hơi bận, nàng tự
mình lo lấy đi, đừng buộc ta đến miệng nàng cũng phải bịt luôn đấy.

– Bận cái gì? Bận công hãm vương đình của ta hả?

Trong mắt Ngọc Già lóe lên vẻ lạnh lùng.

Lâm Vãn Vinh giúp nàng ngồi dậy, nới lỏng dây trói cho nàng, tuy dây thừng vẫn
trói buộc nàng. Hắn mỉm cười:

– Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ nàng cho là ta tới nơi này để du lịch à? Nghỉ
ngơi chút đi.

Hắn hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, vẻ mặt thoải mái. Ngọc Già cắn răng, kêu
khẽ:

– Oa Lão Công…

– Hả?

Lâm Vãn Vinh quay đầu, thốt lên một tiếng.

Vẻ mặt thiếu nữ Đột Quyết bình thản:

– Ngươi tới đây, ta có lời nói với ngươi.

Lâm Vãn Vinh tràn đầy nghi hoặc đến gần trước mặt nàng, còn chưa kịp phản ứng
gì, liền phát hiện Nguyệt Nha Nhi ap đôi môi mềm mại nồng ấm hôn phớt lên má
mình một cái, tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Ngọc Già như căng cứng lên, vẻ mặt vô cùng kiên định:

-… Ngươi nhớ kỹ, Ngọc Già không chịu thất bại như vậy đâu

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận