Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 532: Trừng phạt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nhìn tiên tử mỉm cười, có vẻ vô cùng tin tưởng, Lâm Vãn Vinh trợn mắt kinh
hãi:

– Tỷ tỷ, chẳng lẽ nàng muốn sử dụng thuật dịch dung trong truyền thuyết, hóa
thân làm Ngọc Già sao? Việc này không thể làm được đâu, sờ cô ta và sờ tỷ tỷ,
rõ ràng là có hai loại cảm giác khác nhau.

Ninh Vũ Tích cười khúc khích:

– Nói linh tinh cái gì đó, trên đời này làm gì có cái gọi là thuật dịch dung,
mấy thứ đó đều là những thứ gạt người của giới giang hồ thuật sĩ. Tướng mạo
thân phận của Ngọc Già này chẳng hề giống ta chút nào, ta đi giả trang cô ta
sao được?

Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm vào thân thể nàng, quan sát một hồi lâu rồi gật
đầu, nghiêm túc nói:

– Quả thật không thể giả được, hai người khác nhau quá nhiều. Theo đánh giá
của ta, Nguyệt Nha Nhi phải phát triển mười năm nữa mới có thể miễn cưỡng đạt
tới một nửa kích thước của thần tiên tỷ tỷ, cho dù nàng ta có độn thêm cả đống
“bát đĩa” vào. Chà, chênh lệch giữa người và người, sao lại… lớn như vậy nhỉ?

“Cái gì kích thước, cái gì độn ngực?” Ninh Vũ Tích nghe thế nghi ngờ, rồi nhìn
thấy ánh mắt hắn găm thẳng vào bộ ngực đầy đặn của mình, mắt như đứng tròng
không thấy chớp chút nào, nàng lúc này mới giật mình, vội vội vàng vàng phì
một tiếng, xoay người đi, sắc mặt đỏ bừng:

– Tiểu tặc này, mới nói vài lời, đã không nghiêm chỉnh rồi!

– Nghiêm chỉnh nghiêm chỉnh… nhất định phải nghiêm chỉnh.

Lâm Vãn Vinh than thở, giữ chặt tay nàng, tỏ vẻ ấm ức:

– Nhưng có một việc, xin tỷ tỷ giải thích. Ta cả đời này vốn sống rất chính
trực, có sao nói vậy, vóc dáng tỷ tỷ vốn đẹp hơn Ngọc Già gấp trăm lần, chẳng
lẽ muốn ta nói ngược với lương tâm, chỉ nói là đẹp hơn cô ta gấp mười lần thôi
sao? Việc này chẳng phải sẽ làm ta khó xử sao, ta nói dối không quen mà!

Ninh Vũ Tích là một nữ tử thanh khiết như thần tiên, bị tên vô lại này quấn
quýt lấy, bắn trúng vài viên đạn bọc đường, trong lòng không nhịn được, tim
đập rộn lên.

“Nói bậy, vóc người Ngọc Già cũng đẹp nhất hạng, chỉ chênh lệch chút đỉnh so
với ta thôi!” Mặt nàng đỏ bừng, hừ khẽ một tiếng, tiện tay lấy ra một vật nhỏ
sáng lấp lánh.

– Đừng, đừng động thủ chứ!

Lâm Vãn Vinh chớp mắt, ngân quang trong tay Ninh tiên tử đã lóe lên. Hắn bất
giác ôm lấy mông, vội vàng nhảy lên.

– Ai bảo ngươi vừa nói một chút đã bậy bạ!

Ninh Vũ Tích làm ra vẻ giận dữ lườm hắn, gương mặt trắng ngần ửng đỏ như thoa
phấn:

– An sư muội nói đúng, đối với tên vô lại này, phải trước cứng sau mềm mới có
thể chế ngự được ngươi!

– Hồ ly tỷ tỷ thật nói như thế sao?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, đột nhiên vỗ tay cười nói:

– Đúng, rất đúng, trước cứng sau mềm, ta cũng thường sử dụng loại thủ đoạn
này mà, tất cả mọi người không ai là không dùng cả!

Xem hắn hí hửng cười tít mắt, trực giác cho tiên tử biết tiểu tặc này lại có ý
quỷ quái gì đây, nhưng nàng đã học An sư muội biết cách động thủ khắc chế hắn,
trong lòng cũng mềm đi, không muốn ra tay nữa.

– Ngươi đó.

Ninh Vũ Tích cầm tay hắn, vẻ yêu thương dịu dàng thấp thoáng hiện lên trong
mắt, mặt ửng đỏ:

-… Đang bàn chút chính sự lại nói thành tà đạo, rồi lại chuyển từ tà đạo về bàn chính sự! Trên đời, người mà có bổn sự này cũng chỉ có một. Quả là ông trời trừng phạt ta không có tâm kiên trì tu hành, muốn ta đời đời kiếp kiếp đọa nhập luân hồi, phải chịu sự hành hạ tà ác của ngươi! Trong nhân thế, còn có việc gì khổ hơn thế này nữa không?!

Nàng thẹn thùng cúi đầu, gương mặt đỏ như bị thiêu đốt, hai mắt sáng lên, êm ả
như làn nước. Lâm Vãn Vinh nghe thế tim đập rộn ràng: “Cái chiêu êm ái này của
thần tiên tỷ tỷ, xem ra còn cao minh hơn cả mấy chiêu bá đạo của An hồ li nữa
ấy chứ, làm cho ta không thể nào có chút ý định phản bác. Sư tỷ muội hai người
này, một mềm một cứng, thật là muốn lấy cái mạng già này rồi.”

– Tiểu tặc, ngươi có biết ta thích điểm gì ở ngươi nhất không?

Tiên tử cúi đầu, dịu dàng thỏ thẻ, nói đến hai chữ thích, mặt nàng lại đỏ như
ráng chiều, trong mắt tràn ngập vẻ ngượng ngùng.

“Thích điểm gì ở ta?” Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, vội vàng nhìn lên người mình
đánh giá. Từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, quét qua quét lại:
“Toàn thân ta trên dưới, nơi xuất sắc nhất hẳn là cũng chỉ có một điểm thôi!
Nhưng tiên tử làm sao biết được chỗ đó của ta xuất sắc như thế nào chứ?”

– Tỷ tỷ, về điểm này, ta thật sự hơi khó nói!

Hắn cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.

– Vậy ta nói.

Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu, dịu dàng nói:

– Ta thích nhất là con người chân thật của ngươi.

“Hoá ra là điểm này!” Lâm Vãn Vinh cảm thấy xấu hổ. Tiên tử kéo hắn lại, đôi
môi đỏ mọng hé mở:

– Thật ra, từ khi gặp ngươi tới giờ, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là nam tử
chân thật nhất trên đời này. Mặc dù ngươi gian trá, giảo hoạt, tham tài, háo
sắc, không cao lớn mà cũng chẳng đẹp trai…

– Tỷ tỷ, nàng thích mà sao lại toàn là nói ngược thế? Bao nhiêu ưu điểm của
ta đã bị lộ ra hoàn toàn rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì.

Trong lòng Ninh Vũ Tích ấm áp, tiểu tặc này mặc dù cả ngày hì hì hà hà không
nghiêm chỉnh, nhưng lại luôn luôn có biện pháp biến những việc phức tạp trở
nên dễ dàng, đến cả vài câu nói bậy, hắn cũng có thể chuyển thành chuyện tốt,
đem tâm cảnh như vậy lừa gạt nữ tử, hắn quả thực là khắc tinh trời sinh của
phụ nữ.

Tiên tử từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, nhu tình như nước:

– Tính cách ngươi phàm tục nhưng không vô sỉ, khi có ngươi bên mình, đó là
thời khắc quý giá nhất, bởi vì ngươi là một người chân thật nhất, gian trá háo
sắc thì đã làm sao? Trên đời này có mấy người không phải như thế chứ? Cần khóc
là khóc, lúc cười là cười, lúc yêu lúc hận, đối xử hết lòng, vô cùng thành
thật, trên đời có mấy người được như ngươi vậy?

“Hoá ra thật sự ta có ưu điểm như vậy sao? Xem ra trước kia ta hơi coi thường
mình quá, sau này phải hết sức phát huy ưu điểm này mới được.” Lâm Vãn Vinh
cười ha hả, cúi mặt có vẻ hơi ngượng ngùng:

– Tỷ tỷ, ta cũng không phải tốt đẹp như nàng nói đâu… Kỳ thật ta cũng rất
khiêm nhường nên không để lộ hết thôi!

– Chính xác là rất khiêm nhường!

Ninh tiên tử khẽ gật đầu, buồn cười lườm hắn.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đột nhiên ngạc nhiên hỏi:

– Ủa, thần tiên tỷ tỷ, vô duyên vô cớ nàng nói với ta cái này làm gì. Chẳng
lẽ là… có gì lừa dối?

– Cái gì lừa dối?

Ninh Vũ Tích mắng:

– Ta phải nhắc nhở ngươi, về chuyện Ngọc Già, ngươi đừng có phạm phải mấy
điều hồ đồ.

– Phạm phải hồ đồ?

Lâm Vãn Vinh hai mắt mở to, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu:

– Không có đâu, ta nghĩ ta rất thông minh đó!

Tiên tử hừ một tiếng:

– Thông minh cái gì? Dối gạt mình dối gạt người mà thôi. Ngươi nghĩ rằng giở
thủ đoạn ra với Ngọc Già hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới ngươi sao? Ở đó
mà hí hửng. Dù sao đi nữa, có giết địch ba ngàn thì chí ít cũng tổn hại tám
trăm, người ở trong cuộc, không chết cũng bị thương. Ngọc Già đã khó có thể tự
kiềm chế, vậy chẳng lẽ ngươi có thể không nhiễm một hạt bụi nào sao?

Ninh tiên tử quả thật mắt lửa ngươi vàng, một chữ đã điểm trúng chỗ quan
trọng. Lâm Vãn Vinh khẽ cười vài tiếng, miễn cưỡng nói:

– Thử xem sau này sẽ biết!

Ninh Vũ Tích liếc nhìn hắn:

– Còn phải thử sao? Đến hôm nay, ta mới hiểu được dụng tâm của An sư muội!
Nói về tầm nhìn cao xa, hiểu việc hiểu người, không ai có thể bằng được muội
ấy đâu.

Lâm Vãn Vinh vội la lên:

– Chuyện này có gì liên quan tới Hồ ly tỷ tỷ chứ? Tiên tử, nàng có thể nói rõ
hơn được không. Ta nghe không hiểu gì hết.

Tiên tử nhè nhẹ lắc đầu:

– Có cái gì mà khó hiểu… Dù Ngọc Già có giãy giụa ra sao, vận mệnh của nàng
sớm đã định rồi. Mặc dù bây giờ ngươi thả nàng ra, cũng không có gì phải lo.
Mấy tháng sau nàng cũng không thoát khỏi cảnh ngọc nát hương tan. Nếu nàng
xuất hiện ở Điêu Dương đại hội, việc này cũng không phải là không thể làm
được, chỉ là thủ đoạn không giống nhau mà thôi.

– Thủ đoạn cái gì?

Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi.

– Ngươi đừng hỏi!

Ninh Vũ Tích khe khẽ thở dài:

– Nói với ngươi việc này, chủ yếu để giải ưu sầu cho ngươi thôi. Tính mạng
Ngọc Già sớm đã không còn ở trong tay cô ta nữa rồi, kết cục này chẳng phải là
rất tốt sao? Ngươi không cần vì kiêng kỵ cô ta, cứ trói tay trói chân cô ta
lại.

Ninh tiên tử đã nói đến thế rồi, dù xét theo phương diện nào, Ngọc Già cũng
đều ở vào thế bị động. Từ việc Đồ Tác Tá rất mê luyến thiếu nữ Đột Quyết này,
một khi Ngọc Già xuất hiện ở Điêu Dương đại hội, Đồ Tác Tá chắc chắn sẽ tới.
Nếu đã có Hữu Vương tham dự Điêu Dương Đại Tái, còn có cả thiếu nữ xinh đẹp
nhất thảo nguyên nữa, vậy Đột Quyết Khả Hãn rất có thể sẽ đích thân tới hiện
trường. Việc này quả thực là một cơ hội trăm năm khó gặp.

Lâm Vãn Vinh hơi trầm ngâm, xoa xoa tay:

– Được, ta phải đi Điêu Dương đại hội một chuyến mới được.

Tiên tử ừm khẽ một tiếng, cười lặng lẽ, gương mặt mĩ lệ hơi trầm xuống một
chút.

Với bản lĩnh của Ninh tiên tử, sắc mặt nàng nặng nề như vậy quả là không bình
thường. Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vội vàng nắm bàn tay nàng hỏi:

– Thần tiên tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?

Ninh Vũ Tích tựa đầu vào bờ vai hắn, dịu dàng nói:

– Ta từ nhỏ tu hành, không thích những việc người gian ta trá. Lần này bắc
thượng đã phá hỏng rất nhiều thanh quy giới luật, lại còn giở thủ đoạn với
Ngọc Già nữa, chỉ sợ ông trời sẽ trừng phạt ta.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy căng thẳng, vội vàng ôm nàng vào lòng:

– Ta mới là người xấu xa chứ. Cho dù ông trời có muốn trừng phạt, vậy cũng
nên trừng phạt ta, tỷ tỷ vô can mà.

– Ngươi đó, chỉ thích cho mình là xấu thôi.

Ninh Vũ Tích nép vào người hắn, dịu dàng cười nói:

– Kỳ thật, trên đời này ngươi là người có tình có nghĩa nhất… Tiểu tặc, ta
đột nhiên rất muốn mặc bộ áo cưới bằng băng ở Thiên Sơn.

“Tiên tử tỷ tỷ rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh đột nhiên sinh
ra một loại dự cảm không hay:

– Được, tỷ tỷ, đợi đánh trận xong, chúng ta về nhà, ta sẽ về Tiêu gia, tự tay
làm cho nàng một bộ.

Ninh Vũ Tích nhoẻn miệng cười, mặt đỏ ửng:

– Nếu ta có được ngày đó, ngươi hãy tự mình mặc vào cho ta! Không giấu ngươi,
ta chưa bao giờ mặc những xiêm y đẹp như vậy.

– Tất nhiên rồi, tỷ tỷ cũng biết, ta thích nhất là mặc y phục cho nàng mà.

– Không biết ngượng!

Tiên tử ngượng ngùng cười. Gương mặt nóng bỏng áp vào trước ngực hắn:

– Tiểu tặc, ta nói những lời từ đáy lòng, ngươi đừng có cười ta nhé.

– Nàng nói đi, nàng nói đi.

Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, cảm thấy mạch đang đập nhẹ nhàng, có một cảm
giác ấm áp tràn ngập tâm hồn hắn.

Ninh Vũ Tích nhắm mắt lại, dịu dàng nhưng rất kiên định, nói:

-… Tiểu tặc, được ở cùng với ngươi, cho dù có bị trời phạt, ta cũng chấp nhận.

– Tỷ tỷ…

Nhìn dung nhan mỹ lệ tuyệt thế của nàng, Lâm Vãn Vinh không khỏi nghẹn ngào,
không nói nổi một câu nào.

– Đừng sợ, có ta đây!

Tiên tử mỉm cười lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nép vào ngực hắn:

– Tối nay không tĩnh tọa nữa, ngươi ôm lấy ta, không được buông ra.

– Được, ta ôm nàng cả đời.

Trong lòng dấy lên một tình cảm dịu ngọt, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại như
không có xương của tiên tử vào ngực, gần như hòa vào nhau: “Trời trừng phạt
tiên tử hả? Ta sẽ trừng phạt ông trời!”

Chỉ cách Hữu vương Đột Quyết có hai mươi dặm, sau một đêm hồi hộp lo sợ, sáng
sớm ngày thứ hai, đã có thám mã truyền tin về: “Đồ Tác Tá và Triệu Khang Ninh
vừa sáng đã rời đi.” Nhìn thấy dấu chân ngựa thật sâu chạy tít tắp về phía xa
xa, Lâm Vãn Vinh mới yên lòng.

Từ hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ tiếp tục tiến lên phía bắc, thảo nguyên rộng lớn xanh
rờn trải ra trước mắt như một tấm thảm êm mượt như nhung đến tận chân trời. Có
lẽ vì để tập hợp thêm mười vạn thiết kỵ Đột Quyết xuất chinh Hạ Lan sơn, mục
dân trên thảo nguyên cực kỳ thưa thớt, chưa nói tới những đàn cừu trắng.

– Người Đột Quyết mộ binh đó.

Hồ Bất Quy chỉ vào đám cỏ dưới chân, nói với Lâm Vãn Vinh. Đó là một nơi không
lâu trước đây có dấu vết dựng trướng bồng, nơi này hẳn là nơi ở của một bộ lạc
Đột Quyết. Việc họ biến mất, đương nhiên là kết quả của việc Lộc Đông Tán mộ
binh.

Lâm Vãn Vinh gật đầu ừm một tiếng, theo tình huống khắp nơi, Hạ Lan sơn hẳn là
có động tĩnh rồi, hơn nữa lại là Đại Hoa chiếm ưu thế. Bằng không, Lộc Đông
Tán cũng sẽ không khẩn cấp triệu tập mười vạn thiết kỵ ở Khắc Tư Nhĩ như thế.
Chỉ tiếc, họ thân ở thảo nguyên, không biết ở chỗ Từ Chỉ Tình rốt cuộc xảy ra
chuyện gì.

– Hồ đại ca, tiểu Hứa có tin tức gì chưa?

Lâm Vãn Vinh dụi dụi mắt, nói với vẻ ngái ngủ. Đêm qua ôm lấy tiên tử, tuy rất
sung sướng, nhưng vì trong lòng không yên, có nhiều lo lắng, nên căn bản không
ngủ được.

Hứa Chấn và đội trinh sát đêm qua đã xuất phát rồi. Không có tin tức hắn báo
về một cách chính xác, tuyệt không thể coi thường vọng động. Đây là sự thống
nhất của mọi người. Ở cách đây năm mươi dặm, đám thiết kỵ đi nhanh như gió mà
phóng tới đây, cơ hồ không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì. Không chỉ
như thế, hiện họ chỉ cách Khắc Tư Nhĩ có hai trăm dặm, người Hồ nếu như có thể
ngửi thấy mùi của kỵ binh Đại Hoa. Nguy hiểm càng lúc càng lớn hơn.

– Vẫn chưa có tin tức gì.

Hồ Bất Quy bất lực lắc đầu. Chỉ có hơn mười người, đến gần hang ổ của người
Đột Quyết để thăm dò hành tung mười vạn đại quân, kiểu gì cũng có cảm giác như
đang đi trên núi đao.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi lại vài bước, đây chính là lúc mấu chốt. Quan trọng
nhất là phải kiên nhẫn, mọi sự sốt ruột đều là vô ích. Chỉ cần đại quân Lộc
Đông Tán xuất hành năm sáu trăm dặm, năm ngàn kỵ binh của hắn đã có thể tung
hoành giữa trái tim của người Hồ rồi.

Một người cưỡi ngựa đang phi tới, ghé tai Hồ Bất Quy nói nhỏ vài câu. Lão Hồ
khẽ gật đầu:

– Tướng quân, ngài muốn ta nói cho ngài nghe về Điêu Dương Đại Tái không.

– Hả?

Lâm Vãn Vinh vội đáp lời. Đêm qua nói chuyện với tiên tử xong, trong lòng hắn
lúc này tràn ngập sự thù ghét khó hiểu với Điêu Dương Đại Tái này. Nhưng Cao
Tù thì lại vô cùng hứng thú:

– Lão Hồ, nói mau, nói mau, bắt dê như thế nào?

Hồ Bất Quy cười nói:

– Điêu Dương Đại Tái năm nay sẽ được cử hành sau ba ngày nữa ở ngoài thành
Khắc Tư Nhĩ. Trên thảo nguyên ai ai cũng biết. Bộ lạc người Hồ ở khắp nơi đều
đã phái ra những dũng sĩ tinh nhuệ nhất, còn có những thiếu nữ xinh đẹp nhất,
di chuyển cả ngày đêm để tới Khắc Tư Nhĩ. Đến lúc đó có nhiều thứ để xem lắm.

– Dũng sĩ tinh nhuệ nhất?

Cao Tù trừng mắt, khó hiểu nói:

– Lúc này, hơn mười vạn người của họ đang ở tiền tuyến chiến đấu với chúng
ta, vậy làm gì còn có dũng sĩ tinh nhuệ?

Lão Hồ vỗ vỗ vai Cao Tù, lắc đầu nói:

– Cao huynh đệ, ngươi nói sai rồi. Điêu Dương đại hội của người Đột Quyết
không phải chỉ là một lễ hội tỉ võ chiêu thân đơn giản, nó còn là sự tranh
đoạt vinh dự giữa các bộ lạc Đột Quyết, đại hội thi đấu của rất nhiều người.
Đối với các bộ lạc thì việc tham dự Điêu Dương đại hội này thậm chí còn quan
trọng hơn cả việc ra tiền tuyến giao chiến.

“Hả?” Lão Hồ vừa nói thế, không chỉ Cao Tù khó hiểu, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng
thấy lạ.

– Các bộ lạc của người Hồ có quy mô không giống nhau. Để sinh tồn và phát
triển, họ phải kết hợp với nhau, dùng phương thức liên kết để tạo điều kiện
cho mình lớn mạnh. Nếu nói chiến tranh là biểu tượng của quốc lực Đột Quyết,
thì Điêu Dương Đại Tái là biểu tượng thực lực của các bộ lạc. Bộ lạc nào chiến
thắng ở Điêu Dương Đại Tái thì các bộ lạc khác đều phải nể mặt, có thể đứng
đầu những bộ lạc liên minh, từ đó tạo thành bộ lạc thống trị. Hai bộ tộc của
Đồ Tác Tá và Ba Đức Lỗ cũng đã phát triển lớn mạnh như thế này đó. Có thể nói
như thế này, người Hồ chiến đấu ở tiền tuyến thì còn có thể cho phép có người
ngu ngốc kém cỏi. Nhưng những dũng sĩ tham gia Điêu Dương Đại Tái không có một
ai hèn nhát. Bởi vì bọn họ không chỉ chiến đầu vì vinh dự bộ tộc, mà còn liên
quan đến ích lợi của bộ lạc mình. Ngẫm lại, Cao huynh đệ, nếu ngươi là thủ
lĩnh bộ lạc, vậy ngươi phái những dũng sĩ lợi hại nhất tới đâu?

– Đương nhiên là Điêu Dương rồi.

Lão Cao như chẳng nghĩ ngợi gì đáp luôn:

– Nếu thua trong cuộc chiến ở tiền tuyến, đó là trách nhiệm của mọi người, để
lâu cứt trâu hóa bùn thôi. Nhưng nếu bộ lạc thua, đó sẽ là trách nhiệm của ta.
Tiền tuyến có nhiều dũng sĩ như vậy rồi, chắc cũng không ngại thiếu đi một vài
người.

Hồ Bất Quy cười gật đầu:

– Chính là đạo lý này. Tương tự, những thiếu nữ đi ủng hộ và tìm chồng, cũng
đều là những nữ nhân đẹp nhất trong tộc, bởi vì các nàng gánh vác trách nhiệm
liên kết các đại bộ tộc. Mỹ nữ càng đẹp, dũng sĩ càng dũng cảm, mỗi năm cũng
chỉ có một lần các bộ tộc đấu với nhau, Cao huynh đệ bất tất lo lắng việc Điêu
Dương đại hội không cao cấp, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị hoa mắt thôi.

“Nguyên do là như vậy!” Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra: “Đây còn là một lễ hội
giao lưu nữa.”

Đang nói chuyện, từ xa xa đột nhiên có tiếng hô lớn rất dài, Cao Tù nhìn lại,
vui vẻ nói:

– Phía trước có tin tức rồi. Đỡ quá, chúng ta rốt cục sắp đánh tới vương đình
người Hồ rồi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận