Lão Cao há hốc miệng không ngậm lại được nữa:
– Ta chỉ biết, tình cảm như vậy, Lâm huynh đệ nhất định sẽ không bỏ qua, tất
cả mọi người đều thương yêu cả!
“Tên dâm tặc này thật ra thời khắc nào cũng không quên được điểm này!” Lâm Vãn
Vinh cười ha hả:
– Cái gì bắt dê bắt chồng chứ, bây giờ ta còn chưa nghĩ xong, đến lúc đó tính
tiếp đi! Mặt khác, mười vạn đại quân ở Khắc Tư Nhĩ sáng mai sẽ xuất phát, Hồ
đại ca ngươi phái ra vài huynh đệ tinh anh đi xác nhận việc này. Họ đi cách
chúng ta càng xa thì càng an toàn.
Lão Hồ đương nhiên hiểu được việc này trọng yếu, vội vàng khẽ gật đầu:
– Mạt tướng đề nghị cho Hứa Chấn chỉ huy hai lộ trinh sát, đi thăm dò hành
tung của mười vạn địch quân này.
Hứa Chấn là một thanh niên trẻ tuổi nhưng đã nhiều kinh nghiệm, cơ trí linh
hoạt, khả năng truy tung của hắn rất tốt. Lâm Vãn Vinh đã thấy rõ điều này khi
vượt qua Hạ Lan rồi tiến vào thảo nguyên. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, đưa mắt
nhìn Hứa Chấn:
– Thế nào, Tiểu Hứa, có vấn đề gì không?!
Hứa Chấn ôm quyền hưng phấn:
– Xin tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định không làm nhục sứ mạng.
Truy tung mười vạn đại quân, quan trọng nhất là phải giữ khoảng cách, tuyệt
không thể để cho người Hồ phát hiện ra. Nếu không sẽ trở thành không bắt được
gà còn mất cả thóc, một khi bị người Hồ phát hiện, với sự thông minh của Lộc
Đông Tán, hắn chắc sẽ đoán được mục đích của Lâm Vãn Vinh.
Cẩn thận dặn dò Hứa Chấn vài câu, Tiểu Hứa một mực gật đầu ghi nhớ, lúc này
lui ra chuẩn bị đi. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trở nên nghiêm chỉnh:
– Bây giờ chúng ta chỉ cách Khắc Tư Nhĩ vẻn vẹn có ba trăm dặm, chỉ sơ sót
một chút là sẽ bại lộ hành tung. Trước khi Hứa Chấn chưa xác thực tin tức này,
mọi hành động của chúng ta nhất định phải vô cùng thận trọng. Thà đợi một hai
ngày, cũng không thể bị người Hồ lừa được.
Mọi người vội vàng gật đầu, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Còn nữa, Hữu Vương Đồ Tác Tá của Đột Quyết tối nay ở bên bờ hồ, cách chúng
ta khoảng hai mươi dặm. Dặn dò đệ huynh phía trước nhất định phải đề cao cảnh
giác, tùy thời giám thị. Nếu gặp phải tình huống dị thường, lập tức báo lại.
Không được phép sai lầm.
– Tuân lệnh!
Mọi người vội vàng ôm quyền, đồng thanh hô lên.
Sau khi được dặn dò mọi việc, chư vị huynh đệ đều giải tán, Lâm Vãn Vinh quay
sang hỏi Cao Tù:
– Nguyệt Nha Nhi ở đâu rồi?
Cao Tù chỉ vào bụi cỏ xa xa:
– Ở đằng kia! Có vài huynh đệ đang trông chừng cô ta.
Lâm Vãn Vinh lướt mắt nhìn lại. Phía xa xa có những mảng cỏ cao gần bằng nửa
người, trông rất tươi tốt, dập dềnh như những cơn sóng màu xanh. Ở giữa được
vạt ra một khoảng bằng phẳng. Một bóng dáng mềm mại đang tĩnh tọa trên mặt
đất, trong tay cầm vài lá cỏ xanh, cũng không biết đang đan hoặc dệt cái gì
đó.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, bước thẳng đến bụi cỏ xanh rì này. Tướng sĩ chung
quanh thấy hắn đến, vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ. Lâm Vãn Vinh khoát
tay, mỉm cười với mọi người.
Tiếng bước chân loạt xoạt làm kinh động sự chuyên chú của Ngọc Già. Nàng ngẩng
đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đen sạm của Lâm Vãn Vinh, giật mình cả kinh, vội
bận đưa tay thu cái mớ cỏ đang dệt vào trong lòng.
Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, chậm rãi bước tới, đưa mắt quan sát mọi chi
tiết, rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào người thiếu nữ Đột Quyết.
Nguyệt Nha Nhi không phục ngẩng đầu lên, dũng cảm đối mặt với hắn. Nhưng chỉ
trong chốc lát, nàng lại cúi thấp đầu xuống tỏ vẻ bất lực, đôi tay vừa vò đám
cỏ xanh trên mặt đất.
– Nhàn nhã quá hả, Ngọc Già tiểu thư?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc một tiếng, lạnh lùng mở miệng. Tiếng nói lạnh tanh làm
cho Nguyệt Nha Nhi cảm thấy khó chịu.
Nàng ngẩng đầu lên, ương bướng nhìn hắn:
– Nhàn nhã thì đã làm sao. Vậy không phải cũng là do tên lưu khấu ngươi ban
tặng hay sao?!
– Trói nàng lại cho ta!
Ngọc Già chưa dứt lời, Lâm Vãn Vinh bỗng nghiêm mặt nổi giận quát lên, dáng lẽ
rất dữ tợn. Đến cả Cao Tù đi theo bên người hắn cũng giật bắn cả mình.
– Tuân lệnh!
Sớm có mấy tên tướng sĩ nhảy ra, như lang sói lao về phía Ngọc Già, xem ra
muốn trói tay nàng lại.
– Không được ***ng vào ta!!!
Thiếu nữ Đột Quyết mặt đỏ bừng, ra sức xô những quân sĩ Đại Hoa bên người, rồi
vội vàng lui lại mấy bước, tức giận:
– Nam nhân Đại Hoa các ngươi, không ai được phép chạm vào ta!!!
Nàng rất phẫn nộ, mắt lóe ra vẻ lạnh lẽo, trên mặt có một khí thế uy nghiêm
cao quý, làm cho người ta không dám xâm phạm.
– Không cho phép chạm vào nàng sao?! Hù dọa ta hử?!
Lâm Vãn Vinh phất tay, cười lạnh, đằng đằng sát khí đi đến gần nàng:
– Ta cũng là nam nhân Đại Hoa, nàng xem ta có dám chạm vào nàng không nhé?!
Hắn dậm chân rất mạnh, mỗi một bước đều cố ý dẫm nát cỏ trên đất. Những tiếng
lạo xạo do cỏ bị đạp nát vang lên, thanh thế vô cùng uy nghiêm. Ngọc Già biến
sắc, trong tay lóe lên ánh kim loại, hóa ra nàng lấy ra kim đao quí như tánh
mạng, lạnh lùng chĩa mũi đao vào Lâm Vãn Vinh nói:
– Oa Lão Công, ngươi dám…
“Con bà nó thân là tù binh, thế mà chưa bao giờ tự giác làm tù binh, đã tới
nước này rồi mà còn dám ngang ngược như vậy?!” Lâm Vãn Vinh cười lạnh, tiếp
tục từng bước tiến lên. Nhắm thẳng vào cánh tay cầm lưỡi đao sáng quắc của
nàng, đấm mạnh một quyền.
Hắn tuy tập võ rất sơ sài, nhưng dù sao cũng đã cùng Tiêu tiểu thư luyện qua
vài ngón. Nói về sức lực trâu bò, đến cả những người Hồ cường tráng nhất cũng
phải khâm phục. Một quyền này rít lên, mang theo kình khí mãnh liệt, đấm thẳng
vào cổ tay Nguyệt Nha Nhi, hắn xuống tay quả là không thèm lưu tình.
– Tên hèn hạ này!
Ngọc Già kinh hô một tiếng, lại muốn rút kim đao. Nhưng cổ tay còn chưa kịp cử
động, đã bị hắn chộp cứng rồi.
Thanh thế tuy dọa người, nhưng một quyền này đánh tới người thiếu nữ lại chẳng
có người khí lực lắm.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt cổ tay nàng, vung tay đoạt thanh kim đao sáng bóng kia.
Nhìn cũng không thèm nhìn, chém xoạt một đao, vi vút lướt qua tai nàng.
Thiếu nữ Đột Quyết kêu lên một tiếng, cả giận nói:
– Oa Lão Công. Ngươi, ngươi làm gì ta thế?!
– Cắt vài sợi tóc thôi mà, có cần sợ hãi như vậy không?!
Lâm Vãn Vinh cười lạnh, lưỡi đao chém đứt vài sợi tóc dài, vung nó lên không
trung, rồi từ từ rơi xuống đất.
Ngọc Già nóng mặt, xoay người tức giận hừ một tiếng:
– Ngoại trừ việc bắt nạt ta, ngươi còn có thể làm gì nữa không?!
– Ta bắt nạt nàng sao?!
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, hắc hắc cười lạnh:
– Ngọc Già tiểu thư, nàng quá đề cao ta rồi. Chúng ta hôm nay rốt cuộc ai bắt
nạt ai thì nàng rõ ràng hơn ta chứ!
Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn vẻ buồn cười:
– Ý của ngươi, chẳng lẽ là ta bắt nạt ngươi?! Hừ, bốn chữ không biết liêm sỉ
quả là vô cùng thích hợp với ngươi. A…
Chưa dứt lời, một mớ gốc cỏ dính đầy nước đã bị ném phịch xuống dưới chân
nàng, mùi thơm ngát phảng phất vào mũi. Cao Tù hít vài hơi, rồi không kìm được
hắt xì vài tiếng.
Mặt Lâm Vãn Vinh đã đen xì, nhìn thẳng vào nàng, nghiêm giọng nói:
– Ai vô sỉ hơn ai, ai bắt nạt ai… Ngọc Già tiểu thư, nàng cho ta là đồ ngu
sao?
– Ủa, đây là cái gì… Ta bắt nạt ngươi bao giờ?!
Ngọc Già ngẩng đầu lên, ánh mắt như thể ngây thơ vô tội.
Lâm Vãn Vinh cắn răng:
– Nàng không biết đây là cái gì? Y thuật nàng rất giỏi mà!? Nàng có biết viết
hai chữ vô sỉ như thế nào không?
“Người này chỉ đứng trước mặt ta nói vô sỉ.” Thiếu nữ Đột Quyết vừa buồn cười
vừa tức giận, cúi đầu nói:
– Ngươi nói cái gì. Ta nghe không hiểu.
– Lão Cao, trói nàng lại!
Lâm Vãn Vinh nổi giận gầm lên. Vặn chéo tay Ngọc Già, rồi lớn tiếng phân phó.
Cao Tù âm hiểm cười hắc hắc, lấy ra dây thừng bước lên. Lúc chuẩn bị động thủ,
lại nghe Ngọc Già hét lên một tiếng:
– Chậm đã!
– Động thủ!
Thanh âm Lâm Vãn Vinh lớn lên một chút. Có một uy lực không thể chống đỡ được.
Ngọc Già cũng càng thêm cương liệt, quay phắt lại, hai mắt trợn tròn, tức giật
quát:
– Muốn trói ta. Cũng chỉ có ngươi được động thủ!!!
Thiếu nữ bị chọc giận, mặt đỏ bừng lên, bộ ngực phập phồng kịch liệt, thần
quang trong mắt lóe ra, dũng cảm đối mắt với hắn, mang một vẻ bất khuất vững
vàng.
Đây là cái gì? Yêu cầu hay uy hiếp? Khinh ta không dám trói ngươi hả?!” Trong
lòng Lâm Vãn Vinh căm tức, ngoắc tay, Cao Tù cười trộm rồi đưa dây thừng cho
hắn.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, trói hai bàn tay mềm mại của Ngọc Già ra sau lưng,
những sợi dây thừng được buộc hết vòng này đến vòng khác, đến khi cả thân thể
nàng bị trói thành một đòn bánh tét mới ngưng. Đến lúc cuối cùng, hắn còn giật
giật mấy cái cho chắc chắn, ra vẻ tức giận không cần phải nói. Lão Cao nhìn
thấy thế âm thầm lè lưỡi: “Lâm huynh đệ hôm nay hình như giận thật rồi, chẳng
hề có ý thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.”
Thiếu nữ Đột Quyết nghiến răng, ương ngạnh quay đầu đi, không thèm nhìn mặt
hắn. Hai mắt u uẩn hơi rơm rớm.
– Ủa. Đây là cái gì?!
Cao Tù kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn vào mấy ngón tay thon dài của Nguyệt
Nha Nhi. Thiếu nữ Đột Quyết bị trói không thể nhúc nhích, nhưng bàn tay vẫn
nắm chặt mấy lá cỏ xanh, chết vẫn không chịu buông tay.
“Lại có âm mưu quỷ kế gì đây?!” Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người, vội vàng gỡ
cái thứ trong tay nàng. Thiếu nữ Đột Quyết không biết vì sao lại cứng đầu đến
thế, tuy hai tay không thể động đậy, nhưng ngọc thủ vẫn nắm chặt cứng. Lâm Vãn
Vinh hao tổn hết chín trâu hai hổ, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không gỡ được mấy
ngón tay nàng ra.
Quả là đáng giận. Lâm Vãn Vinh rút kim đao ra, Hắc một tiếng, rồi vung dao như
muốn chém đứt mấy cây cỏ đó.
– Đừng!
Ngọc Già vội vội vàng vàng hô lên, thân hình bị trói nằm lăn trên bãi cỏ,
gương mặt nàng vùi vào lớp cỏ dày, đôi vai yếu đuối kia run lên nhè nhẹ, ngón
tay thon dài từ từ mở ra
“Rốt cục cũng tiêu trừ một lần nguy hiểm!” Lâm Vãn Vinh hít một hơi, vội vàng
lấy cụm cỏ kia. Hắn nhìn lướt qua rồi ngẩn người ra.
Cứ tưởng phải là vật gì nguy hiểm lắm, hóa ra mấy lá cỏ được kết thành người
cỏ. Mặc dù chỉ toàn là do cỏ kết thành, nhưng tay nghề của Ngọc Già quả là
không giống bình thường. Người cỏ này làm rất tinh xảo, có mũi có mắt, có tóc
có xiêm y, nhìn thấy rất rõ ràng.
– Ủa, dường như nhìn hơi quen mắt.
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc sờ sờ mũi.
Trên mặt của người cỏ này, lại được dùng bút nhỏ vẽ mắt vẽ mũi, chỉ vài nét
bút đơn giản, thế mà vô cùng sinh động. Tuy hơi nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn ra
được bộ dạng mắt chuột láo liên. Những sợi cỏ bện thành tóc, dài không dài
ngắn không ngắn, làm thành một người Hồ, trên người cũng mặc một bộ trường bào
Đột Quyết, mới nhìn qua, bộ dạng cực kỳ quái dị.
– Hình như là người Hồ!
Cao Tù nhìn ngó rồi nhận xét, tiếp theo lại lắc đầu:
– Nhưng xem nét mặt và dáng vẻ, lại hình như là Lâm huynh đệ ngươi! Làm sao
ngươi lại biến thành người Hồ như vậy được?! Quả là kì quái!
Lão Cao một chữ làm tỉnh người trong mộng, Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra. Rõ
ràng đây là biến Lâm Tam thành một người Hồ, mặc trường bào Đột Quyết. Chẳng
trách mà khuôn mặt mới nhìn thấy thuận mắt như thế, anh tuấn như thế.
Cao Tù cũng nhìn ra chút manh mối, ghé tai Lâm Vãn Vinh thần bí cười hề hề:
– Lâm huynh đệ, làm sao bây giờ, muốn trói hay là cởi trói cho nàng?!
– Trói với mở cái gì?!
Lâm Vãn Vinh căm tức liếc mắt nhìn hắn:
– Rõ ràng đây là cố ý dụ dỗ ta, còn đem ta biến thành người Đột Quyết, khinh
ta chỉ vì làm vậy mà đã khiến ta dễ dàng rút lui sao?! Người Đột Quyết có
người nào anh tuấn được như ta không?!
– Có đạo lý, có đạo lý.
Lão Cao gật đầu lia lịa.
Nhét cái người cỏ kia vào áo, Lâm Vãn Vinh hắc hắc vài tiếng, lấy mấy cây hoa
cỏ ướt nhoe nhoét kia lên, chậm rãi kê vào mũi Nguyệt Nha Nhi. Thiếu nữ Đột
Quyết vội vàng nín thở, nhịn được một lát, liền ho khan.
– Ngọc Già tiểu thư, còn nói ta bắt nạt nàng nữa không? Mùi này, ta đã phải
ngửi suốt một canh giờ đó…
Lâm Vãn Vinh vẻ mặt lạnh lùng:
-Dược vật do nàng tự mình điều phối, thế mà bản thân mình lại không chịu được sao?!
Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng, rốt cục không phản bác nữa. Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Dùng nhìn loại dược thảo phối hợp, hòa tan vào trong nước, tản mát ra mùi
thơm. Không chừng thêm vài canh giờ nữa, đến cả nước cũng có thể biến sắc biến
vị. Có phải vậy không?!
– Làm sao ngươi biết được?!
Ngọc Già rốt cục mở miệng. Sự thật rành rành trước mặt, nàng chẳng còn gì phải
giấu diếm nữa.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Kỳ thật việc này cũng không khó đoán. Ô hồ là nguồn nước uống của cả Khắc
Tư Nhĩ. Muốn khiến cho tộc nhân ngươi chú ý, biện pháp tốt nhất là để Ô hồ
biến vị biến sắc, còn nàng thì tinh thông y thuật, chỉ xoay tay một cái là có
bổn sự này. Chỉ cần có tộc nhân của ngươi ở phát hiện dị trạng gần hồ, họ nhất
định sẽ bẩm báo về hiện tượng lạ lùng này. Nhất định sẽ có người tới đây xem
xét… Ta không thể không thừa nhận, nàng thật rất thông minh, nghĩ ra chủ ý
tuyệt diệu như vậy để thông báo cho tộc nhân của nàng. Hơn nữa, thiếu chút nữa
đã thành công rồi. Trước khi huynh đệ ta đi, không thể không hao phí một thời
gian để dọn dẹp mấy cá thứ cỏ nước này!
Nhìn tóc hắn ướt mem, Ngọc Già hừ một tiếng:
– Ngươi cũng không ngu ngốc! Chỉ tiếc, ta chưa thành công!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Nói như thế nào đây?! Kỳ thật những gì nàng muốn làm thì đã làm. Mà vận khí
của nàng cũng không tệ… Dược thảo thả vào trong nước, quả thật cũng có người
đến gần. Người này vốn là thanh mai trúc mã của nàng, hắn quen thuộc mùi này
lắm, nên cũng quen thuộc cá tính của nàng, từ đó xem tín hiệu cầu cứu này là
một trò chơi do nàng bày ra… Càng quen biết, lại càng dễ sai lầm!
– Cái gì mà thanh mai trúc mã chứ?
Nguyệt Nha Nhi nghi hoặc hỏi:
– Ngươi rốt cuộc nói ai?!
– Có thể là ai nữa chứ?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng:
– Không phải là người quen cũ của nàng, người thương của nàng, Hữu Vương đại
nhân của Đột Quyết sao!
Ngọc Già kinh hỉ, mở to hai mắt:
– Ngươi nói Đồ Tác Tá hả?! Làm sao mà hắn lại ở chỗ này?! …Phì, ngươi nói
linh tinh cái gì thế, tại sao hắn lại là người thương của ta?!
– Thì ra nàng cũng biết từ người thương à.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Nàng phủ nhận cũng không sao. Dù sao Đồ Tác Tá và nàng cũng có quan hệ mật
thiết, việc này không giả. Không ngờ nàng lại quen biết với người quyền cao
chức trọng như vậy. Thật sự là một sự kinh hỉ bất ngờ!
– Ta nói lại một lần, Đồ Tác Tá không phải là tình lang của ta…
Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh:
– Hiểu rồi, thì ra ngươi ghen…
– Cái gì ghen chứ?
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, rồi phì cười nói:
– Ồ, cái đó mà gọi là ghen ư! Ngọc Già tiểu thư, tiếng Đại Hoa của nàng còn
phải luyện tập nhiều hơn!… Hừ hừ, ai ghen chứ?
– Ngươi xem còn ai ghen đây?!
Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói.
– Nàng nói ta ghen hả?! Ngọc Già tiểu thư, làm người cần phải biết suy xét
chứ.
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, cơ hồ không dám tin vào tai mình: “Con bà nó, khả
năng tự luyến của nha đầu này vượt qua ta gấp trăm lần nhỉ!”
– Ngươi thật không ghen sao?!
Ngọc Già hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng vào hắn. Trong mắt lệ đã thấp thoáng.
“Không đúng! Ta rõ ràng là tới thu thập nha đầu này, sao lại dẫn tới việc ghen
tuông thế nhỉ? Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay tỏ vẻ giận dữ, còn chưa kịp nói
chuyện, thì Ngọc Già đã lại nổi giận:
– Oa Lão Công, ngươi mau trả lời ta!!!
– Trả lời cái gì?!
Lâm Vãn Vinh không đáp.
Ngọc Già ngơ ngác nhìn hắn, tên lưu manh này xem ra cũng nghiêm túc, đôi mắt
nhìn vô cùng nghiêm chỉnh. Thiếu nữ Đột Quyết khép hờ đôi mắt, hai hàng lệ lăn
dài ra, cắn răng nói:
– Được, ngươi rất có nguyên tắc. Oa Lão Công, ngươi nhớ cho kỹ, quyết định
như vậy rồi, vậy vĩnh viễn đừng hối hận!!!
“Ta đưa ra quyết định gì cơ?! Ta sao lại hối hận cái gì?!” Lâm Vãn Vinh lắc
lắc đầu, thấy Ngọc Già nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nói gì nữa, hắn cũng có
chút bồi hồi.
Cao Tù thận trọng hỏi dò:
-Lâm huynh đệ, bây giờ làm sao? Nha đầu này rất giảo hoạt!
“Trói nàng thành như vậy, nàng có giảo hoạt tới đâu thì làm được gì? Nếu nàng
còn có thể động tay động chân gì nữa, không bằng ta đi tìm một khối đậu hũ đập
đầu vào cho chết đi.” Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai lão Cao, than thở:
– Cao đại ca, huynh cũng hiểu rõ về sự nguy hiểm của Ngọc Già rồi đó. Từ giờ
trở đi, không có lệnh của ta, không ai được phép mở dây trói của nàng. Sau
này, nàng còn có chỗ để lợi dụng đó!
– Hiểu rồi, Điêu Lang đại hội mà, Đột Quyết Hữu Vương còn chờ nàng đó.
Lão Cao tủm tỉm cười.
“Điêu lang? Từ này thật là quá chuẩn!” Lâm Vãn Vinh nhìn nhìn Ngọc Già bị trói
nằm trên mặt đất, lắc đầu cười khổ.