Đồ Tác Tá hồ nghi nhìn bốn phía, vung mạnh tay lên, quát to:
– Tra xét!
Hắn đem theo toàn là những dũng sĩ tinh nhuệ nhất bộ tộc, tuy chỉ có hơn trăm
người, nhưng mỗi người đều có thân thủ phi phàm. Vừa nghe hắn ra lệnh, đám Đột
Quyết lập tức rút loan đao sáng loáng, tách ra đi dọc theo doanh trướng phân
tán khắp nơi, xục xạo kỹ lưỡng trong những bụi cỏ rậm rạp. Chiến đao trong tay
chúng thỉnh thoảng vung lên, ra sức chặt đứt những cành cây ngọn cỏ, từ từ
tiến dần về phía trước.
– Chẳng lẽ nàng đã trở lại rồi sao?!
Nhìn những dũng sĩ trong tộc từng bước đi tới, Đồ Tác Tá thì thào tự nhủ, mắt
sáng ngời lẫn với vẻ hưng phấn.
Trên mặt Triệu Khang Ninh sầm xuống, sắc mặt trắng như tờ giấy. Nhưng bây giờ
hắn đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hy vọng trở về Đại Hoa đều ở
cả trên người tên Hữu vương Đột Quyết này, sao hắn dám đắc tội với Đồ Tác Tá
cho được? Không khéo lại ăn thêm một roi nữa ấy chứ.
Nghe thấy Đồ Tác Tá lẩm bẩm, Tiểu vương gia cắn cắn răng, tiến lên vài bước,
xiểm nịnh:
– Đại nhân, ngài đang tìm cái gì thế?
Một lời của hắn tựa hồ đã được Đồ Tác Tá đoán trước, tên Hữu vương Đột Quyết
trẻ măng nhìn hắn, chậm rãi nói:
– Tìm một loại mùi.
Thấy Đồ Tác Tá không thô bạo nữa, Triệu Khang Ninh tạm thời bớt lo, liền nói:
– Một loại mùi ư? Đại nhân, ngài có thể nói rõ hơn một chút không?!
Đồ Tác Tá cười ha ha vài tiếng:
– Sự việc liên quan đến nữ tử trong lòng Đồ Tác Tá ta, nói ra ngươi cũng
không hiểu đâu.
Triệu Khang Ninh vội vàng cười nói hùa theo:
– Thì ra là như thế!! Nữ tử mà có thể được Hữu vương đại nhân để vào mắt,
nhất định phải thông minh trí tuệ, xinh đẹp tựa thiên tiên, tựa như những đóa
mộc miên hoa rực rỡ nhất thảo nguyên. Khang Ninh chúc đại nhân tìm được người,
sớm đạt được tâm nguyện!
Những lời này tựa hồ cực kỳ hiệu quả, Đồ Tác Tá nở một nụ cười, vỗ vai Triệu
Khang Ninh nói:
– Không phải thế đâu, nàng tuyệt hơn trăm lần so với những gì ngươi tưởng
tượng… Tiểu vương gia, ta cũng biết là ngươi lưu tâm đến chiến sự nơi tiền
tuyến. Lúc nãy là ta quá kích động, nhất thời lỡ tay, mong ngươi đừng để trong
lòng.
– Việc này… Việc này…
Tiểu vương gia nghe thế cả kinh, liên tục ôm quyền:
– Hữu vương vừa rồi giáo huấn rất đúng, Khang Ninh vì quá háo hức mà nói bậy,
đích xác là sai rồi.
Đồ Tác Tá ừm vài tiếng:
– Sáng mai, mười vạn binh lính tinh nhuệ sẽ ra tiền tuyến rồi. Lúc này, nếu
ta đưa ra yêu cầu khác thường gì với quốc sư, người khác nhất định sẽ cho là
ta là một tiểu quỷ nhát gan, rõ ràng cho dù có lý cũng sẽ biến thành vô lý. Đồ
Tác Tá ta không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu những gì ngươi vừa báo là
thật, Ba Đức Lỗ thật sự mượn cơ hội chèn ép dũng sĩ tộc ta, ta sẽ tìm lúc
thuận tiện bẩm báo với Đại Hãn, tin rằng Đại Hãn nhất định sẽ có xử lý công
bằng, trừng phạt kẻ gian, trả lại công lý cho dũng sĩ tộc ta!
Có một câu này, vừa rồi bị một roi quất vào mặt cũng đáng thôi. Triệu Khang
Ninh mừng rỡ, khom người ôm quyền:
– Thay mặt phụ vương Khang Ninh dưới cửu tuyền, thay mặt những dân chúng Đại
Hoa đang chịu khổ sở, cảm ơn ân đức của đại nhân.
– Còn dùng những lời này để cảm ơn sao?!
Đồ Tác Tá khẽ nâng hắn dậy:
– Ngươi cũng là nghĩ cho Hãn Quốc thôi, tuy lời nói hơi kích động, nhưng cho
dù có truyền tới tai Đại Hãn, cũng sẽ không có người nào trách ngươi đâu.
Ngoại trừ mừng rỡ gật đầu lia lịa, Triệu Khang Ninh rốt cuộc không tìm thấy
được ngôn ngữ nào để có thể hình dung tâm tình mình lúc này.
Hai người nói qua nói lại mấy câu, tên dũng sĩ Đột Quyết chịu trách nhiệm truy
xét đã quay trở lại. Trong tay cầm vài bó hoa cỏ ẩm ướt, còn chảy nước ròng
ròng.
– Bẩm Hữu vương, không phát hiện dị thường gì trong những bụi cỏ. Dũng sĩ
lùng sục trong Ô hồ, cuối cùng vớt lên được mớ hoa cỏ này, đều tìm được ở ven
hồ, nhìn qua, đây có thể là những mục dân của tộc ta vứt lại.
Triệu Khang Ninh đã ở Đột Quyết một thời gian rồi, miễn cưỡng cũng có thể hiểu
được những gì dũng sĩ này nói.
Đồ Tác Tá nhận mớ hoa cỏ ngâm dưới nước này, đặt lên mũi ngửi vài cái, mãi lâu
sau mới thở dài một tiếng, trên mặt bỗng xuất hiện vẻ mừng rỡ khó mà chế ngự
nổi:
– Là nàng sao?! Cũng đến lúc rồi, nàng hẳn là đã trở lại!!
– Chúc mừng Hữu vương đại nhân!
Triệu Khang Ninh đang đứng bên người hắn nghe thấy rất rõ ràng, làm sao buông
tha cơ hội bợ đít này cơ chứ.
Nhìn đóa hoa đẫm nước, Đồ Tác Tá lắc đầu mỉm cười, con ngươi xanh lam lóe
sáng, thì thào lẩm bẩm:
– Thân phận bây giờ đã không giống khi xưa, thế mà nàng lại vẫn thích chơi
đùa vui vẻ như vậy!
Trên mặt tên Đột Quyết Hữu vương anh tuấn trẻ tuổi bỗng trở nên dịu dàng vô
cùng, hít mạnh một hơi, nở nụ cười khiến cho người ta nhìn thấy phải chết lặng
người vì kinh ngạc.
Triệu Khang Ninh chớp chớp mắt, hiển nhiên đang tự hỏi, một người đàn bà có
thể khiến cho Đồ Tác Tá, một anh hùng thảo nguyên phải động tâm như vậy, rốt
cuộc phải có địa vị gì đây. Hắn nhìn lướt qua, hỏi vẻ khó hiểu:
– Hữu vương đại nhân, ý của ngài là Vương phi đang ở xung quanh đây à?!
Triệu Khang Ninh thật ra quả là lanh lợi, nhanh như chớp đã gán cái tên Vương
phi vào đó rồi. Đồ Tác Tá cười ha ha lắc đầu:
– Tiểu vương gia nói sai rồi, nàng không có khả năng làm Vương phi của ta!
“Không có khả năng sao? Vậy ngươi còn cao hứng như vậy làm gì chứ?” Triệu
Khang Ninh càng nghĩ càng khó hiểu.
Đồ Tác Tá cũng không giải thích gì, khẽ cười rồi than thở:
– Ta và nàng từ nhỏ đã lớn lên với nhau trên thảo nguyên, nàng người đàn bà
xinh đẹp nhất, kiệt xuất nhất của Đột Quyết chúng ta trong vòng trăm năm qua.
Thông minh trí tuệ, không ai sánh bằng, xử sự quyết đoán, cá tính đặc biệt,
trước giờ không có người nào biết được hành tung của nàng. Hôm nay chúng ta
thấy được dấu vết của nàng ở Ô hồ này, vậy đã là một sự kinh hỉ bất ngờ rồi!
Nhưng, theo ta đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày nay nàng sẽ về
vương đình. Dù sao, ngày lễ trọng đại cũng sắp tới rồi.
Vừa nói đến ngày lễ lớn, trên mặt Đồ Tác Tá nổi lên nụ cười hưng phấn, trong
mắt tràn ngập niềm khát vọng. Triệu Khang Ninh vội hỏi:
– Đại nhân, đó là ngày lễ gì thế?!
Đồ Tác Tá cười ha ha, lắc đầu không nói. Một tên tùy tùng bên người hắn gằn
giọng bất mãn:
– Triệu tiểu vương gia, ngươi tới Hãn Quốc lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không
biết hàng năm vào mùa xuân, vương đình chúng ta sẽ có Điêu Dương Đại Tái (lễ
hội bắt dê) sao?!
“Điêu Dương Đại Tái à?” Triệu Khang Ninh giật mình hiểu ra, vội vàng ôm quyền,
cung kính nói:
– Thì ra là như thế. Khang Ninh xin cung chúc Hữu vương đại nhân, kỳ khai đắc
thắng, mã đáo công thành. Ngày sau Khang Ninh sẽ dâng lên những trân châu quí
báu nhất Đại Hoa để chúc mừng cho ngày lễ lớn này!
– Được, được!
Đồ Tác Tá cười to, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ…
– Tướng quân, muốn động thủ bây giờ không?!
Ẩn náu dưới nước đã lâu, lúc này đã rời xa trướng bồng Đồ Tác Tá, Hứa Chấn
ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật dài, hưng phấn vuốt nước trên mặt, vẻ mặt
tràn đầy vẻ hung hãn.
Tên Đột Quyết Hữu vương Đồ Tác Tá này, chính là một con cá lớn chính cống. Nếu
có thể giết chết hắn, vậy coi như đã chặt gãy một tay của người Đột Quyết rồi.
Huống hồ, còn có cả tên bán tổ cầu vinh Triệu Khang Ninh nữa chứ. Nói tới là
ngứa răng muốn cắn. Nếu có thể bắt được hai người này, thì quả thực là nhất cử
lưỡng tiện, chẳng trách mắt Hứa Chấn lấp lánh sáng rực lên rồi.
Giương mắt nhìn qua bờ hồ, đám Đột Quyết và Triệu Khang Ninh đang nói chuyện
rôm rả, mấy trăm thị vệ tinh tráng của Hữu vương đã dần dần mở rộng phạm vi
tuần tra, đến cả mặt hồ cũng đóng một đội thủ vệ. Lâm Vãn Vinh chậm rãi lắc
đầu:
– Đồ Tác Tá này không phải là người ngu ngốc như vậy đâu, hắn cực kỳ cẩn
thận. Trận hình doanh trại cũng rất có học thức, đống lửa gác ở bờ hồ, trướng
bồng thì cách xa mép nước, không cho phép người nào có thể vây được, cộng thêm
mấy trăm hộ vệ tinh nhuệ liều chết, chỉ cần có một cơn gió thổi cỏ lay là hắn
có thể giục ngựa chạy mất rồi.
Hứa Chấn cẩn thận đánh giá đại doanh của Đồ Tác Tá, chính xác như Lâm Vãn Vinh
vừa nói, Hữu vương Đột Quyết đã ra tay, đích xác không giống bình thường.
Khoảng cách giữa các trướng bồng rất vừa vặn, ẩn chứa phép phòng thủ cao minh.
Mấy trăm vệ đội Đột Quyết, toàn là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ của người
Hồ. Mỗi người đều có vũ có lực, thân trải qua trăm trận, phạm vi tuần tra đã
mở rộng tới chung quanh mấy trăm trượng, mặc kệ dùng phương hướng nào để tiến
công, đều sẽ bại lộ trước mắt họ. Họ muốn tử thủ thì còn khó, chứ bỏ chạy thì
không phải là việc khó.
Hứa Chấn đành bất lực than thở, vẻ mặt bần thần. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn,
trịnh trọng nói:
– Tiểu Hứa, ngươi phải nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta không chỉ là một tên Đồ
Tác Tá, mà là cả vương đình Đột Quyết! Công hãm Khắc Tư Nhĩ, đó mới là đả kích
trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất đối với người Hồ! Về phần Đồ Tác Tá và Triệu
Khang Ninh, khi có thời cơ sẽ thu thập chúng sau!
Hứa Chấn chấn động, vội vội vàng vàng gật đầu:
– Tướng quân nói đúng, chúng ta bỏ qua lần này là bỏ qua cá nhỏ để bắt được
con lớn, thế mới đã tay !
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, cười ha hả vài tiếng. Theo những gì Triệu Khang Ninh
và Đồ Tác Tá nói chuyện, mười vạn người Hồ tụ tập bên ngoài Khắc Tư Nhĩ, lập
tức sẽ đi tiền tuyến Hạ Lan sơn rồi, xem ra Từ Chỉ Tình quả thật đã suy nghĩ
được biện pháp hấp dẫn ánh mắt của địch nhân, phối hợp hành động với Lâm Vãn
Vinh.
Bò lên trên bờ, xoá sạch dấu vết người ngựa, vẽ vài ám tiếu, sau đó hắn mới
vội vàng trở lại với mọi người.
Hồ Bất Quy, Cao Tù, Lí Vũ Lăng mọi người đang sốt ruột không nhịn được, thấy
bọn họ trở về, nhất thời mừng rỡ xông tới:
– Lâm tướng quân, có tin tức gì không?!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đem mọi chuyện nghe được bên hồ kể lại, mọi người
nghe thế trợn mắt há mồm. Chộp được một tên Triệu Khang Ninh đã là quá huyền
bí rồi, thế mà lại còn gặp được cả một tên Đột Quyết Hữu vương Đồ Tác Tá có
phân lượng mười phần nữa chứ. Lâm tướng quân xuất mã, thật sự là có hiệu quả
vô cùng.
– Tên chó chết bán tổ cầu vinh này!
Cao Tù phẫn hận chửi mắng, đối tượng chính là tên thế tử của Thành Vương ngày
xưa, Triệu Khang Ninh.
Hồ Bất Quy cười nói:
– Xúc xiểm Tả Hữu vương của Đột Quyết, thậm chí còn khuyên Đồ Tác Tá phế Hãn
tự lập, Tiểu vương gia này quả thực có chút đảm lượng!
Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Bất tất nói về Triệu Khang Ninh, sớm muộn gì sẽ có người thu thập hắn. Ta
thật ra không nghĩ tên Đồ Tác Tá lại trẻ như thế, không đến ba mươi tuổi, mà
đã thành Đột Quyết Hữu vương chiến công hiển hách rồi!
Hồ Bất Quy trầm giọng nói:
– Đồ Tác Tá, tuyệt đối không được coi thường. Hắn mười ba tuổi đã kế thừa sự
nghiệp của cha, trong vòng gần hai mươi năm, đưa bộ tộc mình phát triển thành
bộ lạc mạnh nhất nhì Đột Quyết, nam chinh bắc chiến khắp nơi, năm lần thảo
phạt chín họ của Thiết Lặc, chính là công thần lớn nhất trong việc nhất thống
thảo nguyên Đột Quyết. Người này cực kỳ hùng tâm, tâm chí kiên định, tướng mạo
đường đường, trong nội bộ Đột Quyết có thanh vọng cực cao, mới hơn ba mươi
tuổi, đã có thể so sánh hơn thua với Ba Đức Lỗ già nua rồi. Dù ta chưa trực
tiếp giao thủ với hắn, nhưng thanh danh của Đột Quyết Hữu vương đã sớm như sấm
bên tai rồi.
-Thì ra Đồ Tác Tá này đã đánh trên hai mươi năm rồi, nếu so với ta thì hơn đến hai mươi lần, xấu hổ, xấu hổ!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng:
– Đồ Tác Tá đã dũng mãnh như thế, vậy trách nhiệm tiến công Hạ Lan sơn, sao
lại lạc tới tay của Ba Đức Lỗ cơ chứ?
– Đây gọi là gừng càng già càng cay. Bộ tộc Ba Đức Lỗ chính là đệ nhất bộ lạc
của Đột Quyết, đến cả Lộc Đông Tán cũng xuất thân từ bộ lạc này, họ làm sao
tùy ý giao quân quyền cho bộ lạc bên cạnh? Để tiến công Đại Hoa, Đột Quyết tụ
tập tất cả binh lực, Đồ Tác Tá cũng phải giao những dũng sĩ thân tín nhất bộ
lạc cho Ba Đức Lỗ thống soái. Ngươi nói xem, trong lòng hắn có dễ chịu không?
Việc Đột Quyết Tả Vương Hữu vương gầm ghè nhau, nghe nói từ thời cha của Đồ
Tác Tá đã bắt đầu rồi.
“Chẳng trách Triệu Khang Ninh dám yên tâm lớn mật xúc xiểm ly gián, thì ra là
bên trong có chuyện rắc rối như vậy, Đồ Tác Tá quả thật là quá ấm ức!”
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đột nhiên hỏi:
– Hồ đại ca, ngươi gặp Đột Quyết Khả Hãn bao giờ chưa?!
Hồ Bất Quy lắc đầu, thở dài nói:
– Đột Quyết Khả Hãn ở tận Khắc Tư Nhĩ, còn chúng ta lúc trước đến cả thảo
nguyên cũng chưa từng tới. Làm sao có thể thấy Đại Hãn Đột Quyết chứ? Không
chỉ có ta, đến cả Lí Thái đại soái, ngài đánh với người Hồ cả đời, cũng chưa
thấy Khả Hãn Đột Quyết bao giờ cả. Mà nói ngược lại, Đột Quyết cũng có mấy
người gặp được Hoàng Thượng chúng ta chứ?
“Lão Hồ này nói năng thật là thú vị!“ Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:
– Nói như thế, chúng ta rất có thể trở thành người Đại Hoa đầu tiên nhìn thấy
Khả Hãn Đột Quyết?!
Cả đám phá lên cười lớn, trong lòng thấp thoáng dâng lên lòng tự hào. Việc này
không nói giỡn được, chỉ cần vào được Khắc Tư Nhĩ, đừng nói gặp được Khả Hãn
Đột Quyết, đến cả việc bắt sống hắn cũng không phải là không có có thể.
Đột Quyết từng phái Lộc Đông Tán làm sứ thần, tới Đại Hoa xin gả Nghê Thường
công chúa cho Khả Hãn. Nghĩ đến cũng hẳn là vào khoảng bốn năm mươi tuổi rồi.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói:
– Căn cứ vào những gì mà Đồ Tác Tá và Triệu Khang Ninh nói, mười vạn đại quân
bên ngoài Khắc Tư Nhĩ ngày mai sẽ tiếp viện cho tiền tuyến. Vậy, Lộc Đông Tán
sẽ lưu lại ở vương đình Đột Quyết bao nhiêu nhân mã?!
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vấn đề này, sợ chỉ có Lộc Đông Tán mới có thể trả
lời. Hồ Bất Quy quen thuộc với tập tính của người Đột Quyết nhất, cân nhắc một
chút, nhỏ giọng nói:
– Khắc Tư Nhĩ không thể so với những nơi khác, đây chính là vương đình Đột
Quyết, là nơi mà người Hồ phải bảo vệ thâm nghiêm nhất. Tuy nói nó ở gần núi A
Nhĩ Thái vô cùng hiểm trở, chưa bao giờ bị tập kích cả, nhưng cho dù người Hồ
khinh địch đến đâu, cũng sẽ không vô ý quá mức. Theo mạt tướng phỏng chừng,
Lộc Đông Tán ít nhất lưu lại khoảng chừng một vạn tinh kị, luôn luôn sẵn sàng
xuất kích, hơn nữa cộng với lực lượng thành phòng, toàn Khắc Tư Nhĩ hẳn là có
trên hai vạn nhân mã.
Xem như Hồ Bất Quy nói có đạo lý. Trên thảo nguyên, một vạn Đột thiết kỵ Quyết
đã là một thế lực kinh khủng khó có thể chống đỡ được. Huống hồ còn có lực
lượng thành phòng, hơn nữa trong thành còn có tráng đinh và thủ vệ vương đình
Đột Quyết. Tất cả tuyệt đối không dưới hai vạn người.
Lấy năm ngàn nhân mã đi huyết chiến với hai vạn người Đột Quyết, mà lại là
công thành chiến, người ngu cũng biết việc này khó khăn như thế nào. Cho dù
quyết tâm liều chết cũng không thể đi chết khơi khơi như vậy được. Lâm Vãn
Vinh cau mày khó nghĩ.
Trận chiến Khắc Tư Nhĩ này có lẽ là trận cuối cùng của họ, cũng sẽ là chiến
dịch dương danh sử sách. Mặc kệ kết cục thắng bại như thế nào, năm ngàn tướng
sĩ này đều sẽ được ghi tạc vào sử sách. Nhưng làm thống soái, phải bỏ một giá
nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất, đó vĩnh viễn đã là chức trách của hắn.
Mọi người im lặng, lặng lẽ nhìn Lâm Vãn Vinh. Trong thời khắc mấu chốt này,
mỗi một quyết định của hắn đều sẽ quyết định đến vận mệnh năm ngàn tướng sĩ.
Không khí yên lặng bao trùm đã có chút áp lực. Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi lại
vài bước, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi:
– Hồ đại ca, ngươi có nghe qua về Điêu Dương Đại Tái không?!
Điêu Dương Đại Tái? Mọi người đồng thời sửng sốt. Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu:
– Nghe.. nghe chứ… Đây là lễ hội vui vẻ nổi tiếng nhất nhì trên thảo
nguyên.
– Ồ?
Lâm Vãn Vinh hứng thú bừng bừng, hỏi:
– Mấy con dê đó, rốt cuộc phải bắt nó như thế nào?
– Nói là Điêu Dương Đại Tái, nhưng lại giống như việc tỉ võ chiêu thân của
Đại Hoa ta!
– Luận võ chiêu thân ư?! Ta khoái cái này đó.
Ánh mắt Cao Tù nhất thời sáng lên, hứng thú vô cùng:
– Điêu dương và chiêu thân thì có liên quan quái gì đâu nhỉ. Lão Hồ nói mau
đi.
Lão Hồ gật gật đầu. Cười nói:
– Tập tục người Hồ và phong tục Đại Hoa chúng ta khác nhau nhiều. Chúng ta gả
theo sự sắp đặt của cha mẹ, thông qua mai mối. Nhưng người Hồ thì vốn sùng bái
tự do kết giao. Nam nữ gặp lại mến nhau, đều là theo tự nhiên cả.
– Thật là một việc tốt !
Lí Vũ Lăng vỗ tay:
– Chính hợp khẩu vị Lâm đại ca. Hắn có vô số người yêu, có thể phải tới một
trăm linh một cô ấy chứ.
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn. Mọi người phá lên cười ha hả.
– Loại tự do yêu nhau, vốn là một chuyện tốt. Nhưng giữa các bộ lạc Đột
Quyết, nam nữ không được đi với nhau. Mỗi người ở một phương trên thảo nguyên,
rất ít khi gặp mặt. Bởi vậy, đại hội bắt dê vốn dùng để chúc ăn mừng việc thu
hoạch, vốn là một lễ hội cử hành vào mùa xuân, nay biến thành đại hội để người
Hồ tìm người yêu. Đến lúc đó các nữ tử chưa lập gia đình của những bộ lạc trên
thảo nguyên đều sẽ đến quan khán Điêu Dương đại hội, chọn ra người trong lòng
mình. Mặc kệ ngươi là vương công quý tộc hay là dân chúng bình dân, ai cũng có
thể đi tham gia Điêu Dương Đại Tái. Để đảm bảo công bình, phòng ngừa việc bị
gia hại sau đại hội, những dũng sĩ tham dự điêu dương đều dùng miếng vải đen
bịt mặt, được đánh theo số. Người nào đem được dê về đích trước tiên sẽ được
coi là dũng sĩ mạnh nhất thảo nguyên. Còn những nữ tử thân phận tôn quý nhất,
thường trực tiếp chọn lựa dũng sĩ lợi hại nhất làm chồng.
‘Che mặt bắt dê’?! Việc này quả thật là quá kích thích! Lâm Vãn Vinh cười hì
hì:
– Người Đột Quyết thật là sáng tạo, đây đâu phải là điêu dương (bắt dê), rõ
ràng là điêu lang (bắt chồng) mà.
Mọi người cười ồ lên, Hồ Bất Quy cả kinh, vui mừng nói:
– Tướng quân, chẳng lẽ ngài muốn lợi dụng Điêu Dương Đại Tái này sao?!