Tên Lộc Đông Tán này quả thật khá thông minh, nếu không phải là hai nước giao
chiến, làm bằng hữu cũng khá thích hợp. Lâm Vãn Vinh cười phóng khoáng:
– Lộc huynh khen nhầm rồi. Nói thật, trong những người Đột Quyết, ta hâm mộ
nhất chính là Lộc huynh ngài. Nếu không phải là đánh trận, chúng ta cùng nhau
uống rượu nói chuyện, đó cũng là một việc rất khoái hoạt.
– Lâm đại nhân, câu này của ngài khiến Lộc Đông Tán ta thấy kiêu ngạo vạn
phần!
Đột Quyết quốc sư trên mặt lộ ra mấy phần kiêu ngạo và vui mừng:
– Ngài muốn uống rượu nói chuyện, Lộc Đông Tán nhất định phụng bồi, hơn nữa,
còn sẽ khiến ngài kinh ngạc, bất ngờ! Nhưng trước mắt, đại nhân trước tiên
phải từ ven sa mạc quay về đã, nơi đó là cấm khu mà dũng sĩ Đột Quyết dũng
mãnh nhất cũng không dám đặt chân! Lộc Đông Tán tuyệt không nguyện ý thấy
người mà bản thân bội phục nhất lại táng thân ở biển tử vong.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
– Ý tứ của Lộc huynh là ta từ biển tử vong quay lại, sau đó đợi ngài bắt ta?
Cũng coi như không tồi à!
Lộc Đông Tán vội vàng lắc đầu:
– Ta sao dám bắt ngài, đại nhân nghĩ sai rồi. Ngài là người Đại Hoa thông
minh nhất, trong Đột Quyết chúng ta cũng tìm không ra mấy người có thể so với
ngài. Người Đột Quyết chúng ta bội phục nhất chính là cường giả và dũng sĩ. Sự
linh hoạt, dũng cảm, thông minh tài trí của ngài chứng minh ngài là dũng sĩ
chân chính. Chỉ cần ngài nguyện ý lui khỏi bờ biển tử vong, Lộc Đông Tán bảo
chứng với ngài, Đột Quyết ta nhất định dùng quốc sĩ chi lễ để đối đãi. Ngài
muốn quan chức gì, Kha hãn Bì Già đều sẽ phong thưởng cho ngài!
Bất kỳ quan chức gì đều có thể phong thưởng? Người Đột Quyết quả nhiên xem
trọng ta. Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
– Lộc huynh, thật là ta thành quan gì cũng được?
Thấy hắn tựa như lay động, Lộc Đông Tán vui mừng vội vàng gật đầu:
– Bất kể chức gì, tùy đại nhân lựa chọn!
– Nói như thế, ta muốn làm Kha hãn của các người. Vậy cũng không phải là vấn
đề đúng không?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi.
Người Đột Quyết đối diện sắc mặt đại biến, ai ai cũng tức giận trừng mắt nhìn
hắn, âm thanh huyên náo vang lên không ngừng.
Lộc Đông Tán vẻ mặt xấu hổ xua xua tay, ngăn chặn nghị luận của thuộc hạ:
– Đại nhân nói đùa rồi. Là từ chức vị thấp hơn Kha hãn, tùy đại nhân chọn.
Lâm Vãn Vinh cười lớn, phất phất tay:
– Thế thì không có ý tứ. Lộc lão huynh, ngài cũng biết hoàn cảnh của ta ở Đại
Hoa, hai lão bà của ta là công chúa, cha vợ là đương kim thiên tử. Chỉ cần ta
nguyện ý, bổn đại nhân có thể tung hoành trong triều Đại Hoa, nào còn cần tới
Đột Quyết các ngươi để bị người khác quản chế?! Ngài nên có thành ý một chút.
Nếu mời ta tới làm Kha hãn, bổn đại nhân còn có thể suy nghĩ. Hắc hắc.
Quả nhiên là một tên Đại Hoa cuồng vọng, thật là khinh người thái quá! Người
Hồ đằng sau Lộc Đông Tán oa oa hét lớn, phẫn nộ khó có thể áp chế. Quốc sư Đột
Quyết cắn răng, lớn tiếng đáp:
– Lâm đại nhân, điều mà ngài nói, Lộc Đông Tán không thể làm chủ được. Ta chỉ
có thể bảo chứng là chỉ cần ngài có năng lực, kỳ tích cũng có thể phát sinh!
– Nói vậy, ta hiện tại còn không làm được Kha hãn?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài:
– Xấu hổ, thật là xấu hổ! Lộc huynh, xem ra chúng ta cũng chỉ đành gặp nhau
trên chiến trường thôi!
Người Đại Hoa ra sức giơ cương đao trên tay lên, thân đao lóe sáng lấp loáng.
Lộc Đông Tán nhìn hắn, khẽ lắc đầu:
– Đại nhân, hà tất phải như thế! Đằng sau ngài là biển tử vong có đi mà không
có về, phía trước là thiết kỵ Đột Quyết vô địch. Ngài đã không còn chỗ để đi
rồi! Vẫn mong đại nhân suy xét cẩn thận!
– Không cần suy xét!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, giục ngựa từ từ bước lên phía trước vài bước:
– Con người Lâm mỗ tuy tính cách không quá quang minh, nhưng biết cái gì có
thể làm, cái gì không thể làm. Nam nhi Đại Hoa ta thà chết đứng chứ không sống
quỳ! Lộc huynh, người Đột Quyết các người không phải là thích quyết đấu sao?
Vậy đi, ta dùng danh nghĩa đại từ đại bi Quan thế âm bồ tát, thỉnh Lộc huynh
một trận quyết đấu, ngài có dám ứng chiến không?
Quyết đấu? Nhìn Lâm Vãn Vinh ở phía trước vỏn vẹn chỉ có hai người, lại nhìn
mấy vạn hùng sư ở sau lưng mình, Lộc Đông Tán cười lớn:
– Lâm đại nhân, ngài ngoại trừ mưu trí siêu quần ra, độ mặt dày cũng có thể
xưng nhất tuyệt! Dưới tình huống thân đã hãm vào tử cảnh, trường quyết đấu này
có còn cần thiết không? Lộc Đông Tán không phải ngốc như vậy đâu!
– Đừng nói nữa, Lộc huynh, ngài là người thông minh thật sự!
Lâm Vãn Vinh thở dài lắc đầu:
– Thế nhưng, ngài nói ta thân hãm tử cảnh, ta không tán thành. Ít nhất, ta
còn có một con cờ rất lợi hại chưa dùng.
– Con cờ gì?
Lộc Đông Tán tựa hồ nghĩa tới gì đó, sắc mặt hơi biến đổi.
Lâm Vãn Vinh cưỡi ngựa lên hai bước, khẽ cười nói:
– Không có gì, một cái kim đao nho nhỏ mà thôi! A, Lộc huynh, kim đao đó có
lẽ ngài đã nhận rồi nhỉ?
Tinh quang trong mắt Lộc Đông Tán lóe lên, trong tay rút ra một thanh loan đao
tinh xảo mỹ lệ, kim quang lấp lánh, chính là kim đao mà Nguyệt Nha Nhi xem như
tính mạng.
– Lâm đại nhân, ngài có thể nói cho ta hay chủ nhân của kim đao này hiện ở
đâu không?
Ánh mắt Lộc Đông Tán lấp lóe, thần sắc nghiêm túc, nhìn không ra có gì dị
thường. Lâm Vãn Vinh ha ha cười hai tiếng:
– Nàng hiện tại ở đâu, ta không thể nói cho ngài. Nhưng nàng còn có lẽ còn
tốt hơn ta, ít ra sẽ không phải đối diện với nhiều minh thương ám tiễn như thế
này!
– Vậy thì tốt!
Đột Quyết quốc sư gật đầu trả lời, nghiêm túc nói:
– Lâm đại nhân, Lộc Đông Tán có thể bàn với ngài một điều kiện!
– Điều kiện gì?
Lâm Vãn Vinh mắt chớp chớp.
– Chỉ cần ngài nguyện ý phóng thích chủ nhân của kim đao này…
Lộc Đông Tán nói nghiêm túc:
– Dùng danh nghĩa của thần thảo nguyên phát thệ, chúng ta có thể để cho ngài
yên ổn bước ra khỏi thảo nguyên!
Yên ổn bước ra khỏi thảo nguyên? Lâm Vãn Vinh rúng động, Lộc Đông Tán ra tay
là xuất ngay món lớn, Ngọc Già này rốt cuộc là thân phận gì.
– Thế nào?
Thấy hắn cúi đầu trầm tư, Lộc Đông Tán dồn giọng hỏi.
Lâm Vãn Vinh ngửng đầu nhìn hắn, cười nói:
– Có chút ý tứ. Bất quá, Lộc huynh ngươi cũng biết, ta xuất thân là người làm
ăn, buôn bán lỗ vốn nhất quyết không làm. Vị Ngọc Già tiểu thư này, có lẽ
không chỉ bán với cái giá đó đâu!
Làm một vụ kinh doanh, không ngờ lại đem Ngọc Già tiểu thư tính cân để bán.
Thấy Lâm Vãn Vinh mắt la mày lém cười trộm, Lộc Đông Tán tính tình có tốt đến
mấy cũng không khỏi tức giận:
– Vậy ngài còn muốn gì?
– Chuyện này còn phải hỏi à, tăng giá đi!
Lâm Vãn Vinh không nhanh không chậm nói:
– Ví dụ như, Đột Quyết các người thừa nhận chiến bại, ký kết văn thư, giải
tán quân đội, bồi thường chiến tranh, nộp thuế hàng năm, mở tự do mậu dịch
giữa hai nước, dạy học Hoa ngữ, cho phép hai bên tự do di chuyển, thông
thương, thông hôn, thông bưu…
Hắn một hơi liệt kê ra vô số điều kiện, Lộc Đông Tán tức giận đến sắc mặt tái
mét, xua tay:
– Lâm đại nhân, ngài quá cuồng vọng! Đã là như vậy. Lộc Đông Tán đành đắc
tội, bắt lấy ngài, không sợ không tìm thấy chủ nhân của kim đao! Các con sói,
ai bắt sống Lâm Tam sẽ được thưởng nghìn bò dê, ba thớt hãn huyết bảo mã,
phong làm đệ nhất dũng sĩ!
Nghìn bò dê, ba thớt bảo mã? Thì ra lão tử được bán với giá của súc sinh! Lâm
Vãn Vinh tức đến thổ huyết, tên Lộc Đông Tán thật không nể mặt mũi mà. Hắn
không biết phong thưởng của người Đột Quyết từ trước đến giờ đều đổi ra giá
súc sinh. Lại nào có biết, nghìn bò dê, ba thớt hãn huyết bảo mã này giá trị
khuynh thành, cơ hồ chính là tưởng thưởng vật chất tối cao của người Đột
Quyết!
Với phần thưởng trọng hậu như thế, tức thì bụi đất tung bay, vạn thiết kỵ Đột
Quyết khí thế hùng hổ lao nhanh tới, mã đao trong tay lấp lánh ánh sáng, đến
núi cũng phải động.
Lâm Vãn Vinh và Hồ Bất Quy đứng ở chỗ giao giới giữa thảo nguyên và sa mạc,
lạnh lùng nhìn người Đột Quyết công tới như nước chảy cuồn cuộn trước mặt,
những khuôn mặt hung ác, nhãn thần cuồng dã thấy rất rõ ràng. Tiếng vó ngựa
cộng hưởng với mặt đất làm màng nhĩ chấn động mãnh liệt.
Hai vạn thiết kỵ Đột Quyết đã bị lều trướng của Ngạch Tể Nạp ngăn thành ba
khúc, chen chúc lẫn nhau. Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn phất tay:
– Hỏa thiêu liên doanh! Hồ đại ca. Trông vào ngươi rồi!
– Tuân lệnh!
Hồ Bất Quy gầm lên một tiếng, châm lửa lên đầu mũi tên, cong người, cung lớn
trong tay chĩa lên trời, hỏa tiễn cháy phừng phừng được đặt lên dây cung.
Nhìn loan cung hỏa tiễn cực lớn trong tay Hồ Bất Quy, mắt Lộc Đông Tán chớp
chớp, quay đầu nhìn lều trướng dày đặc của Ngạch Tể Nạp cùng thiết kỵ Đột
Quyết đông nghìn nghịt đang liên miên bất tuyệt chạy vào giữa. Sắc mặt hắn
biến đổi, dùng tiếng Đột Quyết hét lên:
– Nhanh rời khỏi lều trướng, bọn chúng muốn dùng hỏa công!
– Muộn rồi!
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
– Lộc huynh, ta sẽ phóng pháo hoa cho ngài ngắm!
Lời nói vừa dứt, Hồ Bất Quy hắc một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân kéo dây
cung, hỏa tiễn đang cháy phừng phừng tựa như một ngôi sao băng dài bắn ra, rơi
ngay lên một trong những lều trướng của Ngạch Tể Nạp.
“Ầm” hỏa quang bốc lên ngập trời, lều trướng được hắt dầu tung nháy mắt liền
bị lửa lớn nuốt trọn, cỏ khô ở giữa các trướng bồng nhanh chóng bốc cháy, đem
thế lửa từng mảng từng mảng lan rộng ra. Đại mã đang chen chúc trong bộ lạc bị
kinh động, hí dài thảm thiết, không chịu sự khống chế của kỵ sĩ nữa, tung vó
chạy loạn khắp nơi.
Hồ Bất Quy “sưu” “sưu” bắn ra hai mũi hỏa tiễn nữa, trướng bồng bốc cháy rừng
rực, Ngạc Tể Nạp bộ lạc mịt mù trong một biển hỏa quang, ngựa Đột Quyết chạy
loạn bốn phía như phát điên, ***ng chạm lẫn nhau, người ngã ngựa đổ, tiếng gào
thét vang lên không ngừng!
Không tưởng rằng ngay trước mắt mình, người Đại Hoa lại có thể giở ra quỷ kế,
Lộc Đông Tán sắc mặt đỏ bừng hét lớn một tiếng, huy động mã đao, suất lĩnh
thiết kỵ Đột Quyết xông về hướng hai người Lâm Vãn Vinh.
Mưa tên sưu sưu bắn đến bên cạnh mình, nhanh như gió thảo nguyên. Thấy Ngạch
Tể Nạp đã thành biển lửa, vô số người Đột Quyết đang bận rộn lấy nước cứu hỏa,
thiết kỵ người Hồ hùng dũng giờ dẫm đạp nhau như mây đen, Lâm Vãn Vinh quay
đầu ngựa, nhìn Lộc Đông Tán sắc mặt đỏ bừng, ha ha cười lớn:
– Lộc huynh, sau này gặp lại! Hồ đại ca, chúng ta đi!
Hai người bọn họ vung roi quất ngựa, thần tuấn Đột Quyết ngẩng lên trời hí một
tiếng, nháy mắt liền phi qua thảo nguyên, chạy về hướng đại mạc gió cát. Gió
cát trắng xóa cất tiếng thê lương, gào rít quấn lấy thân thể bọn họ, nháy mắt
đã nhìn không thấy đâu.
“Ô…” Đi tới đường biên sa mạc, thiết kỵ của người Đột Quyết dàn ngang dừng
lại, nhìn bão cát bay lượn ngập trời, trên mặt bọn họ hiện ra vẻ sợ hãi sâu
sắc, không một ai dám bước vào. Mưa tên vô biên mang theo những tiếng kêu gào
xuyên sâu trong sa mạc. Chỉ là gió cát mênh mông, nào có thể thấy bóng dáng
người Đại Hoa.
Biển tử vong này từ trước tới nay chưa từng có người nào sống sót bước ra,
càng không có ai biết nó thông tới đâu, không ngờ người Đại Hoa có loại khí
khái này, sinh tử cũng không màng, chẳng chút do dự lao vào bên trong.
Lộc Đông Tán dừng ở đường biên sa mạc, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên gật đầu,
nắm lấy một mũi tên nặng ở bên mình, đem vật trong tay quấn chặt lên thân
tiễn. Một tiếng “sưu” sắc nhọn vang lên, đầu tiễn xoáy tròn vút thẳng lên
trời, bắn sâu vào trong sa mạc…
“Xoẹt” một tiếng, đầu tên nặng nề rơi lên cát, khiến Lâm Vãn Vinh giật nảy
mình, Hồ Bất Quy thu ánh mắt từ trên ngươi Hồ nhân ở đường biên sa mạc lại,
nhìn thân tiễn đó, ngạc nhiên nói:
– Ồ, bên trên có thứ gì kìa?
Gió cát cực lớn, trên thân mũi tên nháy mắt liền tích tụ một lớp bụi vàng mong
mỏng, Lâm Vãn Vinh nhảy xuống ngựa, tìm tòi trên thân tiễn. Trọng tiễn này là
người Đột Quyết sở dụng để chuyên phá khôi giáp, thân tiễn rộng vừa dày vừa
nặng, cầm vào tay trĩu xuống. Phủ bụi đất đi, liền thấy kim tuyến màu vàng
trên thân tiễn quấn lấy một chiếc hộp nho nhỏ.
Mở hộp, một luồng ánh sáng vàng xạ ra khiến Lâm Vãn Vinh có chút ngây ngốc.
Hồ Bất Quy kinh ngạc hỏi:
– Đây không phải là kim đao của Ngọc Già sao? Người Hồ đưa cho chúng ta làm
gì?
Lâm Vãn Vinh cũng nhìn đến mơ hồ, kim đao này rõ ràng là vật định tình Ngọc
Già tặng cho tình lang, vô số người Đột Quyết vì nó mà cả tính mạng cũng không
màng, Lộc Đông Tán sao lại đưa nó trở lại?
Lão Hồ cười nói:
– Tướng quân, không chừng Ngọc Già chính là nữ nhi của Lộc Đông Tán, Đột
Quyết quốc sư hài lòng với nhân phẩm của ngài, muốn kêu Ngọc Già trao kim đao
này cho ngài, tuyển ngài làm rể quý!
Lâm Vãn Vinh nghiên cứu kỹ càng kim đao đó, tịnh không thấy Lộc Đông Tán động
thủ động cước gì, liền thu kim đao vào trong ngực, cười nói:
– Ngọc Già là nữ nhi của Lộc Đông Tán? Trúc tồi ra măng tốt? Hồ đại ca ngươi
đoán sai rồi! Chẳng thà ngươi nói nàng là Kha hãn Đột Quyết, muốn tuyển ta làm
Hãn vương, vậy trong lòng ta còn khoái hơn một chút, ha ha!
Hồ Bất Quy cũng mỉm cười, ý bảo ta đã nói nhảm, Lâm tướng quân so với ta còn
nói vô lý hơn. Mục lực của hắn rất tốt, ánh mắt rơi lên trên chiếc hộp gần như
bị cát vàng che lấp, mơ hồ có một góc lụa lòi ra, lão Hồ lập tức kinh ngạc
nói:
– Tướng quân, hình như còn có thư!
Vừa rồi chỉ nhìn kim đao, không chú ý tới bên trong hộp còn có một bức thư
lụa. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ bụi cát trên hộp, kéo vải lụa ra, nương theo ánh trăng
nhìn lại.
Vải lụa mềm mại mịn nhẵn, bên trên nguệch ngoạc sáu chữ: “Tất cả đều có khả
năng!”