Nhìn bộ dạng Hứa Chấn khuôn mặt đen thui, dáng vẻ phong trần, quần áo toàn
thân đều rách rưới, hiển nhiên đi đường cũng đã chịu không ít khổ đau. Lâm Vãn
Vinh trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi, kéo lấy hắn, hỏi:
– Tiểu Hứa, ngươi làm sao tiến vào thảo nguyên, lại tìm thấy ta bằng cách
nào?
– Chuyện này kể ra thì dài lắm.
Hai mắt Hứa Chấn hồng lên:
– Từ ngày thứ ba sau khi Lâm tướng quân, Hồ tướng quân và Cao đại ca các
người tiến vào hạp cốc, mấy chục vạn người Hồ liền triển khai tấn công hẻm núi
Hạ Lan sơn điên cuồng. Những người Đột Quyết đó hung hãn cường tráng, khí thế
hung mãnh, mỗi một đợt công kích đều tụ tập hơn vạn người, đồng thời tấn công
mạnh vào hai thông đạo thông tới phủ Hưng Khánh. Ba ngày tiếp theo, cả vạn
người Hồ liên tiếp xung phong không dưới bốn mươi lần.
– Từ quân sư ra tử mệnh lệnh, từ nàng trở xuống, toàn quân tướng sĩ chỉ được
phép tiến lên trước, không cho phép lui lại, cửa ải còn thì người còn, cửa ải
bị phá thì người chết, thề chết bảo vệ Hạ Lan sơn! Quân sư tự thân tọa trấn ở
chân thông đạo phía tây, hơn hai mươi vạn huynh đệ chính tại Hạ Lan sơn cùng
người Hồ quyết một trận tử chiến, chưa thấy một ai lâm trận chùn chân. Hai bờ
hạp cốc đao quang đầy trời, máu chảy thành sông, hỏa pháo của Thần Cơ doanh
liên tục phát xạ, ống pháo đỏ rực, rồi cũng không bắn ra được đạn nữa, một số
huynh đệ liền xách đao xung phong. Ba ngày ngắn ngủi, hơn bốn vạn huynh đệ đã
chiến tử ở Hạ Lan sơn!
Trong lúc kể, vành mắt Hứa Chấn đỏ lên. Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy, Cao Tù ba
người cắn răng không thốt một lời, song quyền bất giác nắm chặt lại.
Cuộc huyết chiến của mấy chục vạn người, cho dù không có mặt ở hiện trường,
bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh thảm liệt, máu thịt tung tóe ra
làm sao. Hạ Lan sơn giống như sống lưng của Đại Hoa, đầu có thể đứt, máu có
thể rơi, nhưng sống lưng vĩnh viễn không được sụp đổ!
– Hai hạp cốc của Hạ Lan sơn mấy lần bị chiếm đóng lại mấy lần được đoạt lại.
Mấy vạn huynh đệ của đội cảm tử chỉ có tám trăm người sống sót trở lại. Đỗ đại
ca bị thương tay phải, Tả Khâu tướng quân thì bị thương ở sườn phải, ngay cả
Từ quân sư cũng…
– Từ quân sư làm sao?
Lâm Vãn Vinh túm lấy Hứa Chân, kinh hãi hỏi.
Hứa Chấn tự biết đã thất ngôn, vội vàng lau khóe mắt, cúi đầu lí nhí:
– Tướng quân, ngài đừng hỏi, quân sư không cho tôi nói!
Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt, tức giận quát:
– Sao lại không nói cho ta. Nghe nàng hay nghe ta! Tên tiểu tử ngươi muốn ta
chết vì sốt ruột à?
Hứa Chấn chính thuộc đoàn quân mà Lâm Vãn Vinh dẫn tới từ Sơn Đông, thấy mắt
trâu của hắn trừng lên với khí thế dọa người, nào dám làm trái, chỉ đỏ mắt nhỏ
giọng đáp:
– Từ quân sư lúc trấn thủ cửa ải bị tên lạc của người Hồ làm bị thương. Đã
nằm hết mấy ngày. Lúc thuộc hạ mới xuất phát, nàng căn dặn tôi không được báo
chuyện này với tướng quân, nếu trái lời sẽ bị xử trí theo quân pháp.
Hứa Chấn nói không rõ ràng, tâm lý Lâm Vãn Vinh lại đau nhói từng cơn. Bản
thân Từ Chỉ Tình chính là trụ cột quốc gia. Vì bị loạn tiễn làm bị thương mà
phải nằm giường nhiều ngày, thương thế đó dĩ nhiên không nhẹ.
-Tướng quân. Ngài đừng lo lắng.
Thấy mặt Lâm Vãn Vinh tối sầm, sắc mặt âm trầm dọa người, Hứa Chấn vội vàng
nói:
– Lúc thuộc hạ sắp đi, khí sắc Từ quân sư đã có chuyển biến tốt. Người còn tự
thân tiễn tôi. Lại dặn tôi chuyển cáo với tướng quân, trong quân mọi chuyện
đều bình yên. Xin ngài đừng lo âu.
Thế cũng gọi là bình an ư? Bị thương nặng thành như thế rồi! Lâm Vãn Vinh cam
chịu thở dài. Từ tiểu thư tính tình còn cố chấp quá! Trước đây rất buồn phiền
vì cái tính cách cố chấp thậm chí có chút quật cường này của nàng. Hiện tại
lại thấy, đây chẳng phải là chỗ khác biệt của Từ Chỉ Tình với những người khác
sao? Nhớ lại dáng vẻ ngồi hát giữa rừng, đau buồn tống biệt của Từ tiểu thư
trước lúc chia tay, sống mũi hắn liền có chút cay cay.
Nghe Hứa Chấn nói xong một phần, Cao Tù tâm lý nôn nóng, liền giống như mèo
cào, vội vàng nắm lấy cánh tay Hứa Chấn hỏi:
– Sau đó thì sao? Hạ Lan sơn như thế nào? Người Hồ có tấn công nữa không?
Ngươi sao lại tới thảo nguyên, rồi làm thế nào mà tìm thấy chúng ta? Tiểu Hứa,
ngươi có thể nói hết một lượt không? Ta nóng lòng muốn chết rồi!
Hứa Chấn lau khóe mắt, cười cười xấu hổ, kể tiếp:
– Sau ba ngày tấn công mãnh liệt thì người Hồ cũng thây phơi đầy đồng, tổn
thất thảm trọng. Mấy ngày sau chúng liền cải biến chiến pháp, dùng chiến thuật
quấy nhiễu, dương công (giả vờ tấn công) một trận liền rút lui. Sau đó lại
dương công. Lặp đi lặp lại như vậy. Ai cũng không hiểu bọn chúng lúc nào sẽ
biến dương công thành chân công. Cứ thế thủ vững được vài ngày, quân ta cực kỳ
mệt mỏi. Đột nhiên vào đêm hôm đó, người Hồ cuối cùng giống như phát điên,
điều động tất cả binh lực, tấn công mãnh liệt thông đạo ở chân núi phía tây.
Mấy chục vạn lính Hồ hợp thành một mảng dày đặc đông nghìn nghịt ở dưới chân
núi, do tả vương Ba Đức Lỗ tự thân suất lĩnh xung phong. Một trận này đánh hết
hai ngày hai đêm. Quân ta tại thông đạo phía tây chân núi vào ra mấy lần, cuối
cùng cũng đoạt lại được hạp cốc. Từ quân sư cũng ở trong trận này mà bị thương
nặng. Người Hồ đánh lâu mà không hạ được, tới sáng sớm ngày thứ ba toàn quân
lại đột nhiên thối xuất trăm dặm, buổi chiều chúng ta liền được nghỉ ngơi. Thì
ra kho lương ở Ba Ngạn Hạo Đặc bị Lâm tướng quân công phá, lương thảo của ba
chục vạn đại quân Đột Quyết bị đốt một mồi lửa. Trận này là trận phản công sau
cùng của người Đột Quyết. Tin tức truyền tới, toàn quân phấn chấn, người người
hoan hô nhảy nhót, cả Từ tiểu thư bị thương cũng khóc vì cao hứng!
– Từ tiểu thư đã khóc.
Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm. Tâm tình phức tạp của Từ Chỉ Tình vào lúc đó, trên thế
gian này không một ai hiểu rõ bằng hắn.
Hứa Chấn đáp một tiếng, gật gật đầu:
– Người Đột Quyết lui ra trăm dặm. Sau vài ngày, chúng tôi liền nghe rằng
trên thảo nguyên có một tốp thổ phỉ Đại Hoa, cướp bóc thương đội, bộ lạc người
Hồ ở khắp nơi. Còn nghe nói một danh tự Đột Quyết kỳ quái. Từ tiểu thư nói đó
chính là tướng quân ngài, nàng biết ngài muốn làm gì rồi. Chỉ khổ là không có
biện pháp liên lạc được với ngài.
– Vậy ngươi làm sao tiến vào thảo nguyên?
Lâm Vãn Vinh trầm giọng hỏi.
Hứa Chấn sắc mặt hưng phấn:
– Chính lúc chúng tôi vô kế khả thi, lại có một vị cao nhân thần bí gửi cho
Từ tiểu thư một phong thư. Bên trên chỉ có sáu chữ “Xuyên hạp cốc, vào thảo
nguyên”. Điều này đã đề tỉnh Từ quân sư, tướng quân ngày đó có thể xuyên qua
Hạ Lan sơn, tiến vào A Lạp Thiện thảo nguyên, chúng tôi cũng có thể làm được
như vậy. Ngày hôm sau, Từ tiểu thư ra lệnh cho tôi mang theo hơn chục huynh
đệ, xuôi theo con đường mà tướng quân các người khai phá tiến về phía trước.
Nói cũng lạ, chúng tôi vừa tiến vào hạp cốc, liền có dấu hiệu chỉ dẫn. Lộ
trình tuy gập ghềnh nhưng chúng tôi thực sự đã tiến vào được thảo nguyên. Lúc
quay đầu lại nhìn, chỉ dẫn đó lại toàn bộ biến mất không thấy đâu.
“Cao nhân? Chỉ dẫn!” Lâm Vãn Vinh nghe mà mục trừng khẩu ngốc, chẳng lẽ là An
tỷ tỷ? Nhưng ta lúc ở Ba Ngạn Hạo Đặc lực chém Lạp Bố Lý, đó là kiệt tác của
An tỷ tỷ, án chiếu theo nhật trình mà tính, nàng ấy luôn luôn phải ở bên cạnh
ta. Cho dù hồ ly tỷ tỷ biết thuật phân thân cũng không thể đồng thời xuất hiện
ở Hạ Lan sơn và thảo nguyên. Chuyện này thật quá thần kỳ.
– Chỉ đáng tiếc, một trận mưa lớn vào mấy ngày trước khiến con đường trong
hạp cốc đổ vỡ. Nếu lại muốn xuyên ngang qua Hạ Lan sơn tiến vào thảo nguyên,
chỉ sợ là không thể.
Hứa Chấn mặt đầy tiếc rẻ nói.
Ba Ngạn Hạo Đặc đã phá, một khi người Hồ lui về thảo nguyên, thông đạo thần kỳ
này cũng mất đi ý nghĩa chiến lược vốn có. Lâm Vãn Vinh ngược lại không cảm
thấy đáng tiếc như thế. Chỉ là việc Hứa Chấn làm sao mà tìm thấy vị trí hiện
tại của bọn họ lại khiến hắn kinh ngạc.
– Sau khi chúng tôi tiến vào thảo nguyên, trước tới Ba Ngạn Hạo Đặc, lại tới
Đạt Lan Trát, mấy lần suýt chút nữa gặp phải thiết kỵ của người Hồ. Mỗi lần
tới thời khắc mấu chốt, liền có người chỉ phương hướng cho chúng tôi!
Hứa Chấn vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái chỉ đoàn (ống giấy) nho
nhỏ đưa cho Lâm Vãn Vinh.
Chỉ đoàn đó là một tấm bản đồ đơn giản, không ghi một chữ nào, chỉ phác họa tỉ
mỉ vị trí của mấy bộ lạc. Tuyến đường được tô đậm chính là là lộ tuyến mà Lâm
Vãn Vinh đã hành quân qua. Bộ lạc gần nhất chính là Xích Thảo cách họ hơn bốn
trăm dặm.
Tuyến đường rõ rệt, bút tích tú lệ, giống như thủ bút của nữ tử. Nhưng từ
những nét vẽ đơn giản này mà nhìn, lại xét không ra là ai viết.
– Chúng tôi liền thuận theo đường này mà tìm, ở phía trước được mấy lộ trinh
sát huynh đệ phát giác, từ đó mới tìm thấy tướng quân.
Hứa Chấn cuối cùng cũng nói rõ ràng hành trình này. Rồi thở dài một hơi, nhận
lấy túi nước từ tay Hồ Bất Quy, đói khát uống ọc ọc mấy hớp.
Mưa rơi rả rích lên chỉ đoàn, phát ra tiếng sột soạt, Lâm Vãn Vinh nhìn chằm
chằm vào chỉ đoàn, trong lòng đầy nghi hoặc. Có thế vẽ ra bản đồ chỉ đường rõ
ràng như thế này, chắc hẳn là người cực kỳ hiểu rõ hành tung của năm nghìn
nhân mã này, hiềm nghi lớn nhất không ai ngoài An tỷ tỷ. Nhưng hồ ly tỷ tỷ
sáng sớm hôm nay mới ly khai, lại tịnh không nhắc tới chuyện này, nàng chắc
không biết chuyện. Hơn nữa, từ thời gian bắt đầu mà đoán, mấy ngày nay An tỷ
tỷ luôn luôn ở bên cạnh ta, nàng không có thời gian chỉ đường cho Hứa Chấn.
Giúp ta như vậy, lại có thể ẩn thân ở bên cạnh ta mà khiến ta không biết, tính
ra cũng có vài người có khả năng đó. Tiên Nhi, Thanh Tuyền, An tỷ tỷ, Ninh Vũ
Tích đều có bản sự này. Nhưng hai người trước đang ở kinh thành, người sau vừa
mới ly khai, vậy còn lại…
– Là Ninh Vũ Tích!!!
Lâm Vãn Vinh hét to, kinh ngạc đến nhảy cẫng lên, vội vàng phóng mắt nhìn tứ
phía.
Trong gió mưa mù mịt, tiết trời u ám, các tướng sĩ thúc ngựa tiến về phía
trước, không hề trễ nải, nào đâu nhìn thấy bóng dáng của Ninh tiên tử. Tâm tư
được giải phóng, hắn nghiền ngẫm kỹ càng lộ tuyến trên tờ giấy đó, càng nhìn
càng giống rèm mi mờ ảo của Ninh Vũ Tích. Với tính cách của Ninh tiên tử, nếu
nàng thật sự bí mật bám theo thì so với An Bích Như còn an tĩnh hơn, càng
không thể thấy được.
Thì ra An tỷ tỷ và Ninh tiên tử không ngờ đều luôn luôn bầu bạn bên cạnh ta.
Nỗi bi thương xen lẫn vui mừng của Lâm Vãn Vinh dâng trào đến nghẹn lời, hai
mắt không khỏi ẩm ướt. Có hai vị tuyệt đại mỹ nhân một chính một tà ngàn dặm
bầu bạn, nếu luận người hạnh phúc nhất trong thiên hạ, ngoài ta ra còn ai?!
Hắn tâm động thần điên, phóng mắt nhìn gió mưa lay động khắp nơi, tí tí tách
tách, sột sột soạt soạt, nháy mắt đều hóa thành bóng dáng động người của Ninh
Vũ Tích.
Thấy thần sắc hắn ngây ngốc, như vui như buồn, Cao Tù vội vàng vỗ vỗ vai hắn:
– Lâm huynh đệ, ngài sao vậy?
Lâm Vãn Vinh như người trong mộng vừa tỉnh lại, lắc đầu cười nói:
– Không có gì, ta cao hứng quá rồi, có tin tức của Hạ Lan sơn và Từ tiểu thư,
còn thấy được Hứa Chấn, ta có thể không vui mừng ư? Cao đại ca, Hồ đại ca, ta
tin chắc chúng ta nhất định sống sót trở về!
Biết được tin tức của Hạ Lan sơn, tất nhiên khiến người ta phấn chấn, nhưng
cũng không phấn chấn đến mức như thế này, Cao Tù và lão Hồ quay sang nhìn
nhau, đều cảm thấy Lâm tướng quân hình như còn che giấu tin tốt khác.
– Tướng quân, còn có một chuyện.
Hồ Bất Quy thanh âm dừng một chút, nhíu mày:
– Trinh sát tiền phương đã phản hồi. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ngài,
liên quân của Ngạch Tể Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm sau khi tới Đạt Lan Trát không
phát hiện ra hành tung của chúng ta, liền nhanh chóng khởi hành quay về. Cùng
đồng hành với bọn chúng còn có hai vạn kỵ binh Đột Quyết mà lúc trước bị chúng
ta dùng kế điều tới Ngũ Nguyên.
Lâm Vãn Vinh hờ hững à một tiếng, cười bảo:
– Bọn chúng gặp nhau rồi? Nói như vậy, người Hồ quay về này không phải là đạt
tới ba vạn nhân mã sao?
Hồ Bất Quy lo lắng nói:
– Mấy lộ hợp lại, không chỉ đạt tới ba vạn quân! Hơn nữa tốc độ hành quân cực
nhanh, cộng thêm thời tiết nắng ráo, bọn chúng chạy như bay, trước mắt Cáp Nhĩ
Hợp Lâm có hơn hai trăm dặm lộ trình.
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, sắc mặt tràn đầy vẻ tươi cười tự tin:
– Ba vạn người thì ba vạn người, chúng ta không cần phải ***ng chạm với chúng,
ba vạn cũng chả khác gì ba nghìn. Vậy sẽ để chúng ta và người Hồ thi cước lực.
Tiểu Hứa, ngươi và hơn chục huynh đệ tới rất đúng lúc, bọn ta lần này làm một
vụ lớn. Truyền lệnh xuống, mục tiêu Cáp Nhĩ Hợp Lâm, dùng hết tốc lực tiến về
phía trước.
Tin tức mà Hứa Chấn mang đến nhanh chóng truyền khắp toàn quân. Lời thề “Hạ
Lan sơn vĩnh viễn không rơi vào tay giặc” giống như tiếng gió vang vọng bên
tai mỗi người, khiến những chiến sĩ thâm nhập thảo nguyên đơn độc chiến đấu
này bỗng chốc kích động đến nước mắt lưng tròng, đây là cảm giác lâu ngày
không gặp, huyết mạch tương liên.
Mưa rơi chẳng ngừng, nhưng lại không dập tắt được nhiệt tình như lửa của hổ
lang Đại Hoa, bọn họ đã bạo phát tất cả tiềm lực, tận tình chạy như bay, trên
mặt mỗi người đều dạt dào niềm vui. Trận mưa lớn dường như trở thành dịp tẩy
lễ tốt nhất đối với bọn họ.
Người Đột Quyết tựa hồ như đã ý thức được gì đó, bọn họ một khắc cũng không
ngừng chạy ngược về, cuộc chiến của song phương trở thành cuộc đua tranh về
cước trình và sức chịu đựng.
Khi tin tức người Hồ còn cách nơi đây hai trăm dặm truyền đến, năm nghìn kỵ
binh Đại Hoa đã không còn tăm hơi, sát khí đằng đằng xuất hiện ở bên ngoài Cáp
Nhĩ Hợp Lâm.
Bầu trời xanh ngắt, bộ lạc Đột Quyết to lớn giống như một cái ô lớn cao chọc
trời, vô số trướng bồng trong gió lộ ra vẻ yếu ớt vô lực. Đợi chờ tướng sĩ đại
Hoa đem chúng dẫm đạp dưới vó ngựa đầy nhiệt huyết.
– Tướng quân, động thủ đi.
Hứa Chấn vừa cùng Lâm Vãn Vinh hội hợp, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sát
khí đằng đằng. Đối với hắn mà nói, hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, tập kích Đạt Lan
đều là truyền thuyết Lâm tướng quân tạo ra, còn chân chính trên thảo nguyên,
trong hang ổ Đột Quyết giao thủ với người Hồ thì đây là lần đầu tiên của hắn.
Huyết chiến Hạ Lan sơn sờ sờ trước mắt, trong mắt hắn xạ ra hỏa diễm rừng rực,
trên mặt nổi gân xanh nhìn Lâm Vãn Vinh xin đánh.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu. Mắt lớn trừng lên, mục quang quét qua năm nghìn
tráng sĩ đứng chỉnh tề trước người:
– Các huynh đệ, mọi người chuẩn bị tốt chưa?
“Hống…hống…”, tiếng tướng sĩ gào thét xuyên qua mưa gió đang dần dần mờ đi,
vút thẳng lên trời.
Lâm Vãn Vinh phất hai tay, tiếng nộ hống liền đình chỉ.
– Cáp Nhĩ Hợp Lâm bộ lạc nho nhỏ này không phải là mục tiêu cuối cùng của
chúng ta. Nhưng lại là con đường mà chúng ta phải đi qua. Ta chỉ có một yêu
cầu: Hi vọng chiến đao của các ngươi nhanh, chuẩn, độc. Dùng vó ngựa vô địch
của các ngươi giẫm đạp trướng bồng của người Đột Quyết. Chúng ta sẽ không lưu
lại. Nhưng, đau thương sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng người Hồ!
Thanh âm vang rõ của hắn vọng ra xa, xao động bên tai các tướng sĩ.
– Châm lửa đi!
Hồ Bất Quy hét lớn xuyên qua mây mù. “Ầm” một tiếng. Vô số đốm lửa đồng thời
bốc lên. Bó đuốc rừng rực cháy, nháy mắt chiếu sáng nửa bầu trời. Các tướng sĩ
hưng phấn hai má đỏ rực.
Lửa đốt sáng rực bất ngờ giống như lôi điện xẹt qua bầu trời, nhanh chóng thức
tỉnh người Đột Quyết đang ngủ say trong trướng bồng. Đôi mắt mơ ngủ của họ lim
dim nhìn ra ngoài lều, liền thấy một cảnh mà cả đời không thể quên.
Lửa cháy sáng cả bầu trời. Vô số khuôn mặt lạnh lùng và tàn khốc gần trong
gang tấc, trên mặt không mang theo một chút tình cảm. Duy chỉ hỏa diễm sôi sục
bùng cháy rừng rực trong mắt họ.
– Người Đại Hoa đến rồi!
Cũng không biết là từ nơi nào phát ra tiếng kêu đầu tiên, lập tức thức tỉnh
người Đột Quyết. Bọn họ quay đầu chạy như phát điên, lao về hướng chuồng ngựa.
– Vì những huynh đệ đã chết ở Hạ Lan sơn. Giết!
Tiếng hét của Hứa Chấn rạch phá thiên không. Vô số tuấn mã phi nhanh lao về
hướng Cáp Nhĩ Hợp Lâm, người Đột Quyết vội vàng nhấc mình nghênh địch. Thân
trên cường tráng để trần, cung tiễn còn chưa kịp đeo, liền vung đại đao về
hướng đội quân tinh nhuệ của Đại Hoa đang tầng tầng lớp lớp phi đến như một
đám mây đen.
Hứa Chấn tay nhấc đao chém, liền có một cái đầu máu đầm đìa xoay chuyển bay
lên không trung, đập xuống ngay cạnh mặt một người Đột Quyết. Khí thế vô địch
này của hắn, ngay cả người Đột Quyết từng thấy qua tàn sát cũng phải lạnh run.
Còn chưa kịp phản ứng, đao thương băng lãnh của người Đại Hoa đã đâm qua thân
thể của bọn họ.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, đây là một trường chiến đấu mà thực lực song phương căn
bản không cùng một đẳng cấp. Vó ngựa đạp qua trướng bồng trắng như tuyết, vô
số đóa hoa máu tươi đẹp hắt lên vải bố trắng tinh. Các tướng sĩ biết rõ thời
gian có hạn, đem ba chữ nhanh, chuẩn, độc dùng đến cực trí. Cả doanh trại của
người Hồ chìm trong một phiến hỏa quang.
– Bẩm tướng quân. Tốc độ của người Hồ đột nhiên nhanh hơn, đội ngũ trước nhất
của bọn họ hiện tại còn cách chúng ta có một trăm bảy mươi dặm lộ trình!
Cáp Nhĩ Hợp Lâm đã thành một biển lửa. Báo cáo của trinh sát tiền phương vang
bên tai hắn. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đưa tay ra hiệu với Hồ Bất Quy ở bên
cạnh.
Lão Hồ thúc ngựa lên, khua chiến đao:
– Toàn quân nghe lệnh. Mục tiêu Ngạch Tể Nạp. Xuất phát!
Ngọc Già bình luận khá chính xác. Lúc này, kỵ binh Đại Hoa chính là một đám
lưu khấu phiêu bạt trên thảo nguyên. Cướp bóc xong mỗi bộ lạc liền tiến tới
mục tiêu khác. Không ai có thể ngăn cản được tốc độ như gió của bọn họ.
Bộ lạc Ngạch Tể Nạp ở cạnh Y Ngô, là con đường phải đi qua thông tới biển tử
vong La Bố Lạc. Cáp Nhĩ Hợp Lâm lộ trình không tới trăm dặm, người Đột Quyết
đã bị kích nộ, tốc độ bôn hành nhanh đến mức khiến người khác khó có thể tin.
Bọn họ còn cách hai trăm dặm liền tự động phân thành hai, một nhóm tiến về Cáp
Nhĩ Hợp Lâm, nhóm còn lại liều mạng chạy tới Ngạch Tể Nạp còn chưa bị tập
kích.
Khi năm nghìn tướng sĩ đứng trước Ngạc Tể Nạp bộ lạc, Hồ Bất Quy cũng báo tin
tức mới nhất về người Đột Quyết:
– Tướng quân. Người Hồ chỉ còn cách chúng ta sáu chục dặm.
Cáp Nhĩ Hợp Lâm cách trăm dặm mưa gió bão bùng. Còn Ngạch Tể Nạp này lại trời
quang mây tạnh. Thậm chí có thể cảm giác hơi nóng ấm. Loáng thoáng nghe thấy
cát vàng đại mạc gầm rít ở nơi xa.
Phóng mắt nhìn, Y Ngô liên thông với Ngạch Tể Nạp, một nửa là thảo nguyên xanh
ngát, nửa còn lại thì là cát trắng như tuyết không bờ bến. Xanh trắng hai loại
màu sắc dưới ánh trăng sáng trong hiện ra thật trong lành lạnh lẽo. Ngạch Tể
Nạp, Y Ngô liên thông với biển tử vong La Bố Lạc. Nghìn năm nay, truyền thuyết
chưa từng có ai có thể sống mà đi ra khỏi biển tử vong. Cho dù là người Đột
Quyết hung hãn tàn bạo cũng không dám đi vào biển tử vong nổi danh khắp chốn.
Còn Ngạch Tể Nạp chính là bộ lạc gần sa mạc nhất, cũng là điểm phân giới tuyến
giữa thảo nguyên và La Bố Lạc.
Trong trướng bồng của bộ lạc Ngạch Tể Nạp đông ngẹt những người Đột Quyết đang
kinh hoàng. Đối diện với người Đại Hoa từ trên trời giáng xuống, rất nhiều
người thậm chí không dám tin vào mắt của mình. Xác nhận vô số lần, bọn họ cuối
cùng mới tin, người Đại Hoa thật sự tới chém giết rồi. Một bên là biển tử
vong, một bên là thiết kỵ Đại Hoa. Đây là một nút chết vĩnh viễn không có cách
nào tháo gỡ. Trong mắt bọn họ tràn ngập nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Cả ngày làm bạn với sa mạc, người Đột Quyết đối với sự lợi hại của sa mạc nhận
biết rất sâu sắc. So với sự uy hiếp của biển tử vong, bọn họ nguyện đối mặt
với người Đại Hoa tràn đầy cừu hận.
– Thật là “Cát đại mạc như tuyết, trăng núi Yên tựa liềm”.
Ngước nhìn sa mạc không bờ không bến, Lâm Vãn Vinh khẽ ngâm một câu. Đối với
Ngạch Tể Nạp ở trước mắt như nhìn mà không thấy.
Hồ Bất Quy có chút nôn nóng. Rụt rè cẩn thận nói:
– Tướng quân. Người Hồ cách chúng ta chỉ chừng sáu chục dặm thôi!
Sáu chục dặm. Cho dù người Hồ bay tới, không có nửa tiếng cũng tuyệt đối không
đuổi tới được. Mà nửa tiếng, có lẽ có thể làm rất nhiều chuyện rồi!
Lâm Vãn Vinh khẽ cười giơ mấy ngón tay lên:
– Hồ đại ca, cho người thời gian ba chén trà. Đủ không?
Thời gian mấy chén trà hơi ngắn một chút. Thế nhưng đối diện với chiến trường
hoàn toàn nghiêng về một bên như thế này, Hồ Bất Quy không tìm thấy lý do để
cự tuyệt. Hắn cười lớn một tiếng, phóng ngựa lao về phía trước, các tướng sĩ
theo sát đằng sau, giống như gió lốc xông vào bộ lạc Ngạch Tể Nạp.
Tương tự Cáp Nhĩ Hợp Lâm, tráng đinh của bộ lạc Ngạch Tể Nạp sớm đã bị điều
đi, chỉ còn lại vỏn vẹn trăm tráng hán, không đủ để kỵ binh Đại Hoa nhét kẽ
răng. Trong một đường mưa máu, đúng như Lâm Vãn Vinh đã nói, không hết thời
gian mấy chén trà, lang kỳ (lá cờ sói)của Đột Quyết đã rơi xuống dưới chân.
Ngạch Tể Nạp cùng Cáp Nhĩ Hợp Lâm là hai bộ lạc lớn của Đột Quyết, lương thực
cực kỳ phong phú. Không đợi Lâm Vãn Vinh phân phó, các tướng sĩ liền bổ sung
nước uống và lương thực, lại đổi chiến mã, chuẩn bị lần cuối để tiến vào sa
mạc.
Hồ Bất Quy trên người quấn đầy lương khô và túi nước hùng dũng oai vệ bước
tới, cười nói:
– Lâm tướng quân, chúng tôi đều chuẩn bị tốt rồi, đại quân khi nào thì tiến
vào sa mạc?
Lão Hồ đúng là một người nóng vội, đây là tiếng vào sa mạc có phải đi bái
đường đâu, gấp như vậy làm gì? Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Đừng gấp, người Hồ còn chưa hưởng dụng bữa tối cuối cùng mà.
– Bữa tối cuối cùng gì a?
Hồ Bất Quy không hiểu nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh cười thần bí, lắc đầu nói:
– Hồ đại ca, ta bảo ngươi đem dầu tung (tung: 1 loại cây cho dầu) còn lại của
Ngạch Tể Nạp toàn bộ tập trung lại, tiến hành thế nào rồi?
– Trừ một số mà chúng ta dùng ra, còn lại đều tập trung toàn bộ rồi.
Hồ Bất Quy gật gật đầu, lại nhìn hắn kỳ quái:
– Lâm tướng quân, ngài không để chúng ta thiêu trướng bồng, lại lấy nhiều dầu
tung như vậy, chẳng là là muốn sưởi ấm?
– Đúng là muốn sưởi ấm, bất quá là sưởi ấm cho người Hồ.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
– Hồ đại ca, ngươi đi tìm mấy trăm huynh đệ lại, đem những chỗ dầu tung này
vẩy lên trên trướng bồng của người Hồ. Phải nhớ, mỗi một trướng bồng ít nhiều
đều phải vẩy lên một ít, ở giữa mỗi trướng bồng thì rải cỏ lên, rồi lại vẩy
dầu tung. Chúng ta cho người Hồ chơi trò hỏa thiêu liên doanh.
Thì ra là chuyện này, Hồ Bất Quy tỉnh ngộ a một tiếng, sắp tiến vào sa mạc
rồi, quên mất không tặng cho người Hồ một trò thâm nhớ lâu, Lâm tướng quân quả
nhiên là thần nhân a.
Ánh trăng thanh lãnh rọi xuống thảo nguyên, chân trời đằng xa đột nhiên bốc
lên mây mù trùng thiên, ầm ầm rầm rầm, tiếng vó ngựa nặng trĩu như sấm xuân
truyền vào màng nhĩ, lập tức làm rúng động tất cả. Còn cách mấy chục dặm đã có
quy mô và khí thế như vậy, gót sắt của người Hồ quả nhiên danh bất hư truyền.
Hồ Bất Quy ngưng thần lắng nghe một hồi, nghiêm túc nói:
– Người Hồ xem trọng chúng ta quá, với khí thế và tiếng động như thế này, chỉ
sợ có đến hơn hai vạn người.
Lâm Vãn Vinh khẽ cười. thờ dài:
– Không phải là họ xem trọng chúng ta, mà là sau khi Cáp Nhĩ Hợp Lâm thất
thủ, bọn họ đã phán đoán ra trạm tiếp theo của chúng ta phải là Ngạch Tể Nạp
lân cận, cho nên mới tập hợp trọng binh đuổi tới bên này. Bên trong người Đột
Quyết quả nhiên cũng có cao nhân.
Hắn phất mạnh tay, năm nghìn tướng sĩ phi người lên ngựa, chỉnh đốn gói hành
lý lương thực trên người, chỉnh tề đi tới giới tuyến giao giữa thảo nguyên và
sa mạc.
Vừa tới gần sa mạc liền có tiếng gió vi vút mang theo tiếng rít kỳ quái vang
vọng bên tai, tất cả mọi ngượi bất giác rụt cổ lại, mặt giấu trong y phục.
Mấy cơn gió cát lành lạnh thổi qua, phất lên mặt mũi Lâm Vãn Vinh, hắn vội
vàng phì phì hai cái tức giận nói:
– Sa mạc con bà chúng nó không súc miệng à, không ngờ cũng dám thân thiết với
ta! Thật không có thiên lý!
Mọi người cất tiếng cười ầm ĩ, không khí kìm nén vì sắp tới gần biển tử vong
lập tức dịu đi rất nhiều.
Đứng ở vùng vên sa mạc, Lâm Vãn Vinh vẫy tay về phía lão Cao:
– Hứa Chấn, Cao đại ca, hai người các ngươi lĩnh các huynh đệ lập tức tiến
vào sa mạc…
Hứa Chấn hai người đồng thời kinh ngạc:
– Vậy còn ngài?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ta và Hồ đại ca ở đằng sau, chơi trò hỏa thiêu liên doanh với người Hồ.
Hỏa thiêu liên doanh? Bọn họ hai người tuy không biết Lâm Vãn Vinh đang nói
gì, nhưng cùng sinh cùng tử trong thời gian dài như vậy, sớm đã hình thành sự
tín nhiệm chặt chẽ.
Hứa Chấn kiên định ừ một tiếng, ôm quyền nói:
– Mạt tướng tuân lệnh!
Hắn quay đầu ngựa, khẽ phất tay, năm nghìn tướng sĩ liền nối đuôi nhau tiến
vào, giẫm lên gió cát mênh mông.
Tín nhiệm trong sinh tử khiến người ta cảm động nhất, thấy năm nghìn tướng sĩ
tin tưởng mình như vậy, Lâm Vãn Vinh ra sức siết tay quyền, gầm khẽ hai tiếng,
động viên bản thân hăng hái hơn.
– Tướng quân, người Hồ tới rồi!
Hồ Bất Quy vung vẩy ngón tay, trong bụi bặm tung bay ngập trời, mấy chục lá
lang kỳ phất phơ, thiết kỵ của người Hồ đông dày đặc giống như gió lốc, xuyên
qua trướng bồng của Ngạch Tể Nạp bộ lạc, xông về phía ven sa mạc. Quả nhiên
giống như Hồ Bất Quy đã nói, người Hồ trước mắt có tới hơn hai vạn, quân tiên
phong của bọn chúng xuyên qua trướng bồng của Ngạch Tể Bạp bộ lạc, kỵ binh
đằng sau còn ở ngoài trướng bồng đợi tiến vào, đội ngũ dài dằng dặc nhìn không
thấy đuôi.
Kẻ dẫn đầu người Hồ xông tới cách ven sa mạc mấy trăm trượng thì đột nhiên
dùng lực phất tay, người Hồ đằng sau hắn liền nhất tề dừng lại. Cả chiến
trướng ngoại trừ tiếng thở của chiến mã ra, không ngờ lại chẳng hề có tiếng
động, cực kỳ yên tĩnh.
Nơi xa, chỗ giao giới giữa thảo nguyên và sa mạc, có hai con chiến mã đứng
tĩnh lặng. Hai người Đại Hoa ngồi trên ngựa, một người cầm đao, một người cầm
cung, mặt đen da vàng, âm trầm bình tĩnh.
“Hí…” Chiến mã của người Đại Hoa đột nhiên ngửa cổ lên hí dài, người đó nắm
chặt cương ngựa, thân nhấp nhô cùng tuấn mã. Ánh trăng chiếu xuống, giống như
chiếu đúng lên lưng hắn, đại mạc gió cát đầy trời, trường bào và búi tóc hắn
tung bay, bụi cát cuồn cuộn thổi lên mặt lên lưng hắn, thê lương tĩnh lặng,
lại có một cỗ sát khí khó tả.
– Đại Hoa Lâm Tam ở đây, ai dám đánh cùng ta?
Người Đại Hoa mặt đen thân đen cất tiếng gào thét, thanh âm xuyên thấu sa mạc
thảo nguyên, khuôn mặt và đôi mắt lạnh lùng tựa như hắc sắc sát thần giữa ánh
trăng lóng lánh, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Thanh âm của hắn truyền thẳng ra xa, người Hồ phía sau còn đang liều mạng
xuyên qua trướng bồng của Ngạch Tể Nạp, song phương đứng đối mặt ở tiền tuyến
lại yên lặng.
Người Hồ dẫn đầu chầm chậm cởi mũ sắt trên đầu, lộ ra hốc mắt trũng sâu, xương
gò má nhô cao, nhãn thần xanh thẫm lấp lánh. Hắn ôm quyền về hướng Lâm Vãn
Vinh ở phía xa, dùng tiếng Đại Hoa với ngữ điệu cứng ngắc hét lên:
– Lâm đại nhân, lâu ngày không gặp! Lộc Đông Tán ở đây, cung nghênh đại nhân
giá lâm thảo nguyên!
Quả nhiên là Đột Quyết quốc sư Lộc Đông Tán! Không ngờ hắn lại từ Ngũ Nguyên
đuổi tới thảo nguyên, chẳng trách có thể có trí mưu như vậy! Lâm Vãn Vinh ha
ha cười lớn, ôm quyền đáp:
– Lâm mỗ có tài đức gì mà phiền quốc sư đại nhân tự thân nghênh đón. Hổ thẹn,
hổ thẹn! Cách mấy tháng không gặp, Lộc huynh tinh thần hơn hẳn trước kia, thật
là đáng vui, đáng chúc mừng!
Lộc Đông Tán giục ngựa lên trước, nhìn Lâm Vãn Vinh, giơ ngón cái lên, nói một
cách chân thành:
– Lâm đại nhân, ngài một ngựa thâm nhập thảo nguyên, cắt đứt sinh mệnh cấp
dưỡng của Đột Quyết ta, cứu vãn Hạ Lan sơn khỏi nguy nan. Từ góc độ địch nhân
mà nói, ta nên hận ngài. Nhưng từ góc độ mưu lược và đảm sắc mà nói, ngài là
người Đại Hoa thông minh nhất, càng là người mà Lộc Đông Tán ta bội phục nhất!