Từ Vị đến hả? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cũng chẳng lấy làm lạ. Từ phản ứng của
Thành Vương ngày hôm qua, hẳn là nhiều ngày nay trong kinh phải có biến động
dị thường, có lẽ vì việc này mà lão Từ tới đây.
Nhìn thân ảnh mềm mại của Đại tiểu thư khuất xa, hắn trầm tư chốc lát, rồi
quay người bước vào tiền thính*. Vừa đi tới cửa, hắn đã thấy Từ Vị vẻ mặt buồn
rầu, tròng mắt hơi đỏ, đang đi đi lại lại trong sảnh, bên cạnh chén trà chưa
hề ***ng môi nhưng đã lạnh ngắt từ bao giờ.
– Ai cha, Lâm tiểu ca của ta, cậu cũng ra đây rồi!
Vừa thấy bóng của hắn, Từ Vị vội vàng chạy tới, thở phào nhẹ nhõm như trút
được gánh nặng.
– Từ đại nhân đến sớm vậy.
Lâm Vãn Vinh cười ôm quyền:
– Ngày xuân đẹp như thế này, vì sao đại nhân không ngủ thêm chốc lát, lại
chạy đến gõ cửa nhà này vậy?
Từ Vị cười khổ lắc đầu :
– Số lão hủ vất vả, từ hôm qua tới sáng nay vẫn phải ở trong cung nghị sự với
Hoàng Thượng, không chợp mắt lấy một khắc. Xem ra tiểu huynh như vậy mà tiêu
diêu tự tại thật đó.
Lão khẽ liếc nhìn quan sát bốn phía, thấy không có ai đi qua, liền từ từ thấp
giọng:
– Không nói nhảm nữa, đêm qua Hoàng Thượng đã biết việc cậu gặp chuyện, Hoàng
Thượng cũng đã thấy những tên thích khách. Tiểu huynh đệ, cậu thật có đảm
lượng, vụ án như vậy mà cũng có thể hỏi ra cho được! Cậu có biết một khi mấy
ghi chép đó lộ ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào không?
– Hậu quả?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Ta chỉ xem qua, nghe qua. Về phần hậu quả, còn phải nhờ Hoàng Thượng và Từ
tiên sinh lương đống của quốc gia mới lo tới được, việc đó không thuộc phạm vi
chưởng quản của tiểu đệ ta.
Nghe hắn nói linh tinh vài câu rũ sạch hết trách nhiệm, Từ Vị cười hắc hắc hai
tiếng:
– Lâm tiểu huynh quá khách khí rồi, cậu hiện đang muốn đặt mình ra ngoài, e
rằng không thể làm được. Đại quân Lý Thái sắp xuất phát rồi, thế cục trong
kinh đang biến động rất phức tạp. Không nói cậu có quan hệ với hai vị công
chúa, là người độc nhất vô nhị của Đại Hoa ta hưởng diễm phúc Phò mã tôn quý,
chỉ bằng việc kẻ chủ sử sau màn là cừu nhân của cậu, cậu cũng tuyệt đối không
thể bỏ qua mọi chuyện, chỉ lo thân mình. Nói xem, đêm qua cậu nộp bản án kia,
đó là cố tình đổ dầu vào lửa…
– Sao Từ tiên sinh nói thế, ngài xem ta là người trung hậu thành thật, đâu
phải là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lâm Vãn Vinh rặn ra vài tiếng cười, vẻ rất đắc ý.
Trung hậu thành thật? Tính tốt đó xem ra chẳng có quan hệ gì với Lâm Tam nhà
ngươi. Từ Vị giao tình lâu nay với hắn, đương nhiên hiểu rất rõ Lâm Vãn Vinh,
trong lòng thầm khinh rẻ tên tiểu tử da mặt dày như tường thành này, nhưng
trên mặt lão vẫn hiện nụ cười hòa ái:
– Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! Nếu thiên hạ rối loạn, đừng nói đối với
cậu và ta không hề có lợi, cậu cũng nên biết, tai họa của dân chúng sẽ khiến
cho những kẻ có gian ý chiếm được tiện nghi.
Lão nhìn lướt ra ngoài, nhỏ giọng nói tiếp:
– Lâm tiểu huynh, hôm nay ta tới tìm cậu, là có một việc cần nói cho cậu
biết.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, không hề sốt ruột, hỏi:
– Có liên quan tới việc trong cung không?
Từ Vị cả kinh, nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới vài lần:
– Tiểu huynh làm sao biết được? Chẳng lẽ cậu biết tiên tri hả?
– Ta tiên tri cái rắm.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Là Đại tiểu thư nói cho ta biết đó, rồi thấy Từ lão ca cố ý lộ ra chút tin
tức, rõ ràng lão muốn tung hỏa mù, muốn ràng buộc chúng ta trước.
Từ Vị xấu hổ cười cười. Nhìn quanh tin chắc không có ai, lão khẽ nói:
– Lâm tiểu huynh, đã nhiều ngày trong cung xảy ra biến cố … có người muốn mưu
hại Hoàng Thượng!!!
Mưu hại Hoàng Thượng?! Lâm Vãn Vinh ủa lên một tiếng, rồi cảm thấy có gì đó
không đúng. Lúc này, đại quân Lý Thái còn ở trong kinh, phố phường đề phòng
nghiêm mật, ai ngu tới mức lúc này mà đi mưu hại hoàng đế? Đợi vài ngày nữa,
đại quân Lý Thái đã lên mạn bắc, kinh thành không có người, đó mới chính là
lúc xuống tay. Hắn tựa hồ hiểu lờ mờ, nhìn Từ Vị thần bí cười:
– Từ Tiên Sinh! Là ai muốn mưu hại Hoàng Thượng? Lão nhân gia không có việc
gì chứ?!
– Trong cung có một tên thái giám trực nhật, thừa dịp Hoàng Thượng đêm khuya
vẫn còn trong thư phòng phê duyệt tấu chương, vào trong thư phòng đốt tạp phẩm
gây nên đám cháy.
Từ Vị hừ hừ, nghiến răng kể tiếp:
– Đúng là trời phù hộ hoàng thượng, một cung nữ trực nhật phát hiện ra âm mưu
này, hô hoán ầm lên. Thị vệ trong cung đuổi tới, đương trường bắt tên thái
giám trói lại, nhưng ngự thư phòng đã bị đốt mất một nửa. Hoàng Thượng dù
không bị thương, nhưng cũng bị một phen hoảng sợ. Long nhan rất tức giận, bất
chấp đêm khuya đã thay đổi cả một đội thị vệ; nội cung tổng quản, vài vị tổng
binh thành phòng cũng bị cách chức để điều tra.
Từ Vị nói tới đây chợt dừng lại, Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, lòng chợt hiểu ra,
cười nói:
– Từ tiên sinh chưa nói xong mà, có phải là trong triều đình cũng xảy ra biến
hóa?
– Tiểu huynh quả nhiên thông minh.
Từ Vị giơ ngón cái, tán thưởng một tiếng:
– Một tháng nay, Hoàng Thượng đã đột nhiên thanh lý ba các sáu bộ, dùng một
đám thị lang học sĩ mới làm việc ngày đêm, tra xét các loại hành vi tham
nhũng, liên tiếp bãi miễn Lễ Bộ Thượng thư và vài đại học sĩ trong Văn Uyên
các. Sau đó xét nhà, tịch thu hết số tiền tham ô, châu báu, ngân phiếu, tổng
cộng tới năm mươi vạn lượng có dư.
Do Hoàng Đế động thủ trước đây mà, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
– Từ Tiên Sinh, nhân sự triều đình biến hóa lớn như vậy, không có ai cầu tình
phản đối sao?
– Phản đối đương nhiên là có, Thành Vương từng ba ngày liên tục vào cung, cầu
tình cho những vị này.
Từ Vị nở nụ cười, trong mắt hiện lên chút tàn khốc:
– Tiểu huynh đệ, cậu cũng không giao thiệp nhiều lắm, nên đại khái không biết
rõ. Lần này mấy người bị bãi miễn đều có qua lại với Vương gia ít nhiều, hoặc
là môn sinh của hắn, hoặc từng được hắn đề bạt, có ngàn đầu dây mối nhợ liên
quan!
Từ Vị nói bộc trực như thế, hiển nhiên lão hoàng đế đã động sát cơ. Lão dùng
kế rút củi khỏi nồi, róc lá khỏi cành, bẻ tay bẻ chân, nói trắng ra là muốn
bức bách Thành Vương động thủ. Lão gia tử ẩn nhẫn nhiều năm, chung quy cũng
phải bộc phát rồi.
– Từ hôm qua trở đi, năm vạn thủ vệ cấm vệ quân của kinh thành đã phong tỏa
cửa thành, ngày đêm canh gác, trước ngày đại quân Lý Thái xuất phát, trong
kinh thành chỉ cho vào, không cho ra. Trừ việc này, Hoàng Thượng còn điều ba
vạn đại quân từ Sơn Đông, Hà Bắc về phụ trách phòng vệ kinh đô. Tiểu huynh,
đại sự sắp thành rồi!
Từ Vị nói xong, khó có thể che giấu sự hưng phấn trong lòng, vươn tay cầm lấy
chén trà sớm đã nguội lạnh bên cạnh, nhắp nhắp miệng, uống cạn tới đáy, rồi
lại còn xoa xoa khóe miệng.
Sự tình đã rõ ràng. Đại Hoa dốc hết quốc lực muốn cùng người Hồ quyết một phen
sống chết, lão hoàng đế tuyệt không cho phép có một ung nhọt còn lấn cấn, diệt
trừ Thành Vương chỉ là việc sớm muộn gì cũng phải làm. Chỉ là không rõ vì sao
lão hoàng đế không động thủ sớm, mà lại chọn thời điểm là vài ngày trước khi
Lý Thái xuất phát? Nếu vì vậy mà dẫn tới một hồi đại loạn, trước mặt sau lưng
đều thụ địch, chẳng phải là là mất cả chì lẫn chài sao?
Thấy Lâm Vãn Vinh cau mày, trầm tư rất lâu, có lẽ Từ Vị rất hiểu hắn đang nghĩ
gì, khẽ cười bảo:
– Tiểu huynh, không giấu cậu, mấy ngày trước đây đang lúc điều động thủ vệ
kinh kì thường xuyên, Hoàng Thượng lại đột nhiên tuyên bố điều tra mấy cái án
tham ô, không chỉ là lão hủ, tất cả đồng liêu đều vô cùng khiếp sợ. Trong thời
khắc mấu chốt, đại quân Lý Thái sắp xuất phát, mọi người đều nghĩ phải bảo trì
thế cục ổn định. Chẳng ai tưởng tượng được Hoàng Thượng đột nhiên chỉnh đốn
triều cương. Chỉ cần suy nghĩ một chút, những người có dụng tâm sau màn nếu
muốn động thủ, tuyệt sẽ không chọn thời điểm mà Lý Thái còn ở trong kinh đô.
Ai cũng nghĩ như thế, nhưng Hoàng Thượng lại làm hoàn toàn ngược lại. Thừa dịp
địch không phòng bị, dụng công làm thủ, thủ đoạn này, thanh thế này, giới thần
tử chúng ta không thể nghĩ ra được.
Từ Vị phân tích rất hữu lý, chỉ có hoàng đế mới có thủ đoạn sét đánh như thế.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy bội phục tâm kế kinh người của
lão hoàng đế:
– Từ Tiên Sinh, theo như ngài nói, vậy thì chính chủ đã bị vây ở trong kinh
thành rồi?
– Đó là lẽ tự nhiên.
Từ Vị đắc ý cười to:
– Hoàng Thượng đột nhiên ra tay. Tất cả mọi người không kịp phòng bị, hắn làm
sao trốn được chứ? Lúc này phủ nha của hắn luôn có người giám thị cẩn mật, một
con ruồi cũng không thoát ra được.
– Bản thân hắn có gì khác thường không?
Từ Vị lắc lắc đầu:
– Sớm hôm nay, hắn còn cùng chư vị đồng liêu nói cười vui vẻ, không thấy có
gì lạ. Phàm là đại gian tất có đặc biệt, nếu để người ta dễ dàng hiểu được tâm
tư, hắn đã không phải là Thành Vương nữa rồi.
Điều này có chút đạo lý, với bản lãnh của Thành Vương, quyết không có khả năng
đem tâm sự bày hết lên trên mặt. Thấy Từ Vị mặt mày hớn hở, Lâm Vãn Vinh
nghiêm mặt nói:
– Từ tiên sinh, bây giờ còn chưa phải lúc cao hứng. Thành Vương khổ tâm chuẩn
bị nhiều năm, tuyệt sẽ không ngồi mà chờ người ta làm thịt đâu, sau thời khắc
an tĩnh nhất định sẽ nổi lên cuồng phong bạo vũ. Xin ngài chuyển cáo cho Hoàng
Thượng, nhất định phải cẩn thận, rất cẩn thận.
– Tiểu huynh yên tâm, tất cả đều có mưu kế vạn toàn, bây giờ chỉ chờ tặc tử
đó ra tay.
Từ Vị khẽ gật đầu, lấy từ trong lòng ra một cuộn giấy màu vàng:
– Đây là mật hàm do Hoàng Thượng đưa cho cậu. Thánh Thượng đặc biệt dặn dò,
xin tiểu huynh nhất định phải làm tốt chuyện này. Việc của Tiêu Đại tiểu thư
coi như hoàng thượng tưởng thưởng cho cậu. Đạo mật chỉ này cậu xem xong, lão
hủ lập tức tiêu hủy nó ngay.
Lâm Vãn Vinh muốn cười mà không dám, lão gia tử này đúng là lươn lẹo, Đại tiểu
thư vốn là ngươi bắt đi, ngươi lại hứa thưởng cho ta, như vậy cũng chẳng khác
gì không thưởng. Hắn lắc lắc đầu, gỡ mật hàm ra, chỉ là một mảnh giấy trắng
rất bình thường, trên đó ghi vài dòng chữ nhỏ : ”Nghịch tặc hồ? Thủ túc hồ?
Duy phụ chi chúc thác, ngô bất năng vong, bất cảm vong, tiện trứ nhĩ xử chi,
vật yếu lệnh ngô thất vọng.”
(Nghịch tặc ư? Tay chân ư? Vì chịu lời của cha, trẫm không thể làm trái, không
dám làm trái, nhờ ngươi xử trí! Chớ làm trẫm thất vọng!)
Vài chữ ngắn ngủi, không đầu không đuôi, mà lại là một củ khoai nóng làm Lâm
Vãn Vinh không dám từ chối, cũng không dám tiếp nhận. Lão gia tử này thật là
tín nhiệm ta mà, giao cho ta một nan đề lớn như vậy, hắn thở dài, trên mặt
tràn đầy vẻ cam chịu.
– Tiểu huynh, xem xong rồi chứ?
Từ Vị vô cùng cẩn thận hỏi lại.
Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu:
– Từ lão ca, không giấu ngươi, Hoàng Thượng giao cho ta làm một việc cơ hồ
không có khả năng làm được, ta thà không thấy bức thư này còn hơn.
– Khiêm tốn làm gì, bổn sự của Lâm tiểu huynh thì thiên hạ đều biết, nếu là
việc đơn giản, hơi đâu mà Hoàng Thượng nhờ tới cậu?
Từ Vị cười một tiếng, tự lấy mồi lửa đốt phong thư đi.
Thương nghị với Từ Vị một hồi, chỉ cần Thành Vương bị vây ở trong thành, mặc
dù hắn không chủ động làm khó dễ, hoàng đế cũng nhất định sẽ có những bước ép
hắn vào tuyệt lộ. Với tâm kế của lão gia tử và tính cách của Thành phủ, Lâm
Vãn Vinh hoàn toàn tin tưởng việc này. Đây là lúc song phương đang hằm hè
nhau, cũng không biết cuối cùng ai ra tay trước, nhưng có thể khẳng định đại
sự sẽ phát sinh trong vài ngày tới.
– Lâm tiểu huynh, cậu còn muốn dặn dò gì nữa không? Hoàng Thượng có căn dặn
đại sự này, lão hủ phải nghe cậu trong mọi chuyện.
Ở kinh thành lúc này, tuy trong lòng song phương đều biết rõ tình thế rất khẩn
trương, nhưng hoàng đế lại không hề ban bố thánh chỉ, thông báo với thiên hạ,
nên Từ Vị muốn đối phó Thành Vương cũng hơi không có danh phận.
Lần này thì dễ rồi, không ăn được thịt dê cũng phải phá ngươi một trận, Lâm
Vãn Vinh vốn không có biện pháp gì đặc biệt, chỉ có cách làm tới thôi. Cũng
may mà hắn là kẻ thù của phụ tử Thành Vương, ngày hôm qua còn thiếu chút nữa
bị đâm trúng, nên đối phó với Thành Vương cũng không có vướng bận gì trong
lòng. Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
– Ta cũng không có gì nói nữa, chỉ biết làm theo ý của Hoàng Thượng, giám sát
họ chặt chẽ. Địch bất động, ta bất động. Hắn vừa động, sẽ là cơ hội cho chúng
ta đánh. Mặt khác, các huynh đệ phòng thủ ngoài thành bố phòng xa thêm mười
dặm, tăng cường tuần tra, không để một con muỗi bay ra khỏi thành.
Từ Vị đáp ứng, hắn là đã từng biết Lâm Tam đa mưu túc trí, người nào đã là
địch nhân của hắn, đều không hề có kết cục tốt.
Tiểu huynh, còn có một việc tư, lão hủ cũng không biết có nên nói ra không
nữa?
Từ Vị do dự một hồi mới mở miệng, thần sắc vô cùng trông mong.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Từ tiên sinh làm gì mà khách khí thế, lão cũng biết ta luôn luôn chẳng phân
biệt được việc công, việc tư bao giờ cả.
Từ Vị khẽ gật đầu:
– Tiểu ca, cậu và Chỉ nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay ở trong
triều ta gặp thượng tướng quân, hắn kể với ta rằng Chỉ nhi hôm qua đối xử với
cậu hơi tệ, khiến lão hủ chẳng biết nguyên cớ là sao. Lúc các ngươi ở Sơn
Đông, không phải ở chung với nhau rất tốt sao, nghe nói còn … hắc hắc, Hồ Bất
Quy cũng có kể cho ta hay… Bây giờ sao lại như thế này?
Chuyện luyến ái là như thế mà, nói chuyện không hợp vậy thì chia tay, đó là
việc rất bình thường. Lâm Vãn Vinh cười bất lực:
– Đích thực tâm tình Từ tiểu thư gần đây có chút xáo động hơi dị thường, làm
người ngoài không thể hiểu được. Tiểu đệ trước giờ vẫn không hiểu tâm tư nữ
hài tử cho lắm, Từ Tiên Sinh cũng biết mà.
Nghe hắn phun ra một câu như thế, lão Từ thiếu chút nữa thổ huyết, không biết
tâm tư nữ hài tử? Lâm Tam ngươi còn dám nói ra câu này, các lão bà ngươi ai mà
không bị giọng lưỡi đường mật của ngươi đánh lừa kia chứ!
– Tiểu huynh đệ,
Từ Vị bùi ngùi thở dài, mắt rơm rớm:
– Việc chung thân của Chỉ nhi, đang đổ lên người lão cha hồ đồ này. Ta đã có
tuổi rồi, cũng không còn mong muốn gì nữa, còn sống thêm được mấy năm, cũng
chỉ muốn thấy Chỉ nhi vui vẻ hạnh phúc một lần, như thế ta cũng hài lòng lắm
rồi. Xin cậu giúp ta được không?
Nghe Từ Vị nói thống thiết, Lâm Vãn Vinh vô cùng cảm động:
– Giúp người là niềm vui của ta, dù cho có phải hy sinh nhan sắc của ta, ta
cũng không oán trách, không hối hận. Từ tiên sinh, lão nói đi, khi nào thì
động thủ?
Da mặt tiểu tử này thật ra dày tới cực điểm rồi, Từ Vị thở dài một hơi, có cảm
giác đưa con gái vào miệng cọp, do dự một lúc lâu, lão cũng đành phải mở miệng
yêu cầu:
– Hôm nay là sinh nhật Chỉ nhi, cậu thay ta đến thăm nó được không? Cậu yên
tâm, cần phải mua nghi lễ bánh trái, son phấn trang điểm gì gì, tất cả chi phí
đều sẽ do lão hủ thanh toán.