– Thật không?
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy thân hình kiều nhuyễn, nhu nhược vô
cốt của Tần Tiên Nhi, mặt đầy vẻ hồ nghi:
– Nàng nói mau lên, cách giải như thế nào?
– Thiếp còn lừa chàng sao?!
Tần Tiên Nhi cúi đầu nép vào người hắn, đôi tai đỏ ửng, khuôn mặt nóng bừng,
bàn tay vẽ vẽ mấy vòng tròn lên ngực hắn, vạn phần ngượng ngùng nói tiếp:
– Nhưng chàng phải tuân theo điều kiện này, thiếp nói ra phương pháp giải cổ
chàng không được trêu thiếp, Tiên Nhi đều là vì tướng công…
– Được, được…
Lâm Vãn Vinh đã nóng bừng cả người, không khống chế được đầu óc, sớm đã không
còn đợi được nữa, bàn tay bóp nhẹ vào bộ ngực mềm mại của nàng, cười nhạo:
– Nàng còn không rõ tướng công sao, chỉ cần có thể làm cho tiểu Tiên Nhi đạt
được tâm nguyện, phương pháp gì thì lão công ta cũng đều nguyện ý nếm thử.
Hai má Tần Tiên Nhi nóng bừng lên, im lặng một lúc lâu, nàng vẫn ngượng ngùng
lắp bắp không dám mở miệng. Lâm Vãn Vinh phải một lần nữa cổ vũ, cuối cùng đôi
môi nàng mới hé mở, lấy hết dũng khí, nói nhỏ vài câu vào tai hắn. Vừa dứt
lời, mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, nàng lại im bặt nép đầu vùi mặt vào
ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn lên, dường như có một dàn trống đang đánh
ầm ĩ trong ***g ngực nàng.
Lâm Vãn Vinh a một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ dâm tiếu, mặt lại che giấu
bằng vẻ kinh ngạc:
– Tiên Nhi, như vậy cũng được sao? Nàng cũng biết, tướng công ta rất thuần
khiết đó, cái loại phương pháp bất bình thường mà nàng vừa nói, trước giờ ta
chưa từng nghe nói qua.
Mặt Tần Tiên Nhi đỏ tới mang tai, nàng thẹn thùng đấm hắn một đấm, thanh âm
nhỏ như muỗi kêu, vừa thẹn vừa giận:
– Tướng công chọc thiếp, trên người chàng có quyển họa sách đó. Có thứ pháp
môn hoan ái gì mà chàng không biết, cũng không biết chàng đã thực hành mấy
trăm, mấy ngàn lần rồi, còn dám xưng là lang quân thuần khiết nữa. Thiếp chưa
biết gì, chàng lại còn giễu cợt người ta.
Bị Tần Tiên Nhi giở giọng trách móc, da mặt dày cộm của Lâm Vãn Vinh cũng
không đỏ lên một chút nào, hắn cười ha ha vuốt ve cái bụng bóng loáng thon thả
của nàng, nói khẽ:
– Tiểu bảo bối, biện pháp này là ai nghĩ ra thế, làm sao lại nghĩ ra được một
sáng kiến có tính khiêu chiến thế nhỉ? Ta thấy nàng đó đã xem xuân cung họa
sách còn nhiều hơn cả ta nữa à nha. Có thời gian, thật tâm ta rất muốn giao
lưu thỉnh giáo nàng một phen.
Khuôn mặt Tiên Nhi đỏ hồng hồng, trên mặt như phủ lớp phấn hồng, đôi môi kiều
diễm ướt át, một ngón tay nhè nhẹ dí vào trán hắn, hơi sẵng giọng:
– Ngoại trừ sư phó, ai có thể giải cổ được chứ? Người vì hạnh phúc cả đời của
chúng ta, không tiếc công suy tưởng, mới nghĩ ra phương pháp cho chàng chiếm
tiện nghi như vậy. Thế mà chàng lại vô tâm, còn cười nhạo người nữa.
– À ra thế,
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, mặt rất nghiêm chỉnh:
– Tra cứu xuân cung họa sách rất khổ cực, phải chịu sự hành hạ của tâm tình
và sinh lý cùng một lúc, ta rất thông cảm.
Vừa nói mắt hắn vừa chuyển động, vươn tay sờ vào đùi ngọc của Tần Tiên Nhi,
cười vô cùng dâm tiện:
– Nếu là như thế, tiểu bảo bối, chúng ta càng không thể phụ hảo tâm của An tỷ
tỷ được, lão công bây giờ sẽ giúp nàng giải độc nhé?! Ai, đây là một kỹ thuật
rất khổ cực, chỉ sợ phải làm tới vài canh giờ.
Tần Tiên Nhi sớm ngượng chín người, nghe tướng công trêu chọc, cả người càng
nhũn ra, kêu khẽ một tiếng, hai má dán vào bộ ngực trần của hắn, đôi tay lúng
túng không biết để vào đâu.
Lâm Vãn Vinh cười một tiếng, duỗi người dài ra, Tần Tiên Nhi cả người đầy đặn,
thân thể mềm mại, như một con bạch tuộc thẹn thùng, đôi chân trắng trong như
ngọc dán vào eo hắn, thân thể áp vào người hắn.
Trong làn hơi nước mờ ảo, không khí ấm áp lãng đãng, mang theo một làn hơi ấm
áp ẩm ướt. Ngọn đèn mờ ảo chiếu vào, một bức tượng ngọc đẹp mê người bày ra
trước mắt hắn.
Khuôn mặt Tần Tiên Nhi đẹp như vẽ, miệng khẽ hé ra, đôi mày liễu dài mượt, cặp
đồng tử trong veo như nước, hai má thơm sáng bừng như ngọc, khuôn mặt thanh lệ
thoát tục. Môi anh đào đỏ tươi ướt át mấp máy, ánh mắt mê ly pha lẫn khát khao
vô hạn.
Nàng có một thân thể mềm mại khiết bạch như ngọc, không hề có một tì vết nào,
các đường cong lả lướt, uốn lượn rõ ràng. Bộ ngực cao cao điểm lên hai điểm
phấn hồng, đẹp như nụ hồng mới nở, khẽ rung động dưới ánh thủy quang, không
ngừng phập phồng, dưới ánh sáng mờ ảo, như lóe ra bảy sắc hào quang. Tiểu phúc
thanh khiết bằng phẳng như gấm hoa, eo nhỏ mềm mại đi liền với kiều đồn đột
khởi, hình thành một đường cong uốn lượn tuyệt đẹp. Những giọt nước ẩn hiện
trên cặp đùi, tạo thành sắc thái mờ ảo, cặp đùi ngọc thon dài, trong suốt
khiết bạch, thẳng tắp hữu lực, đẹp như ánh trăng rằm thu hồn người khác.
– Tướng công, đừng nhìn nữa, mắc cỡ chết người ra…
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn như muốn xuyên thủng thân thể mình,
Tần Tiên Nhi cả người khẽ run lên một cách kiều diễm, khẽ co người lại, khuôn
mặt bóng loáng mượt mà dường như chỉ thổi qua cũng rách được phủ lên một lớp
phấn hồng quyến rũ, ngượng chín cả người!
Lâm Vãn Vinh thì thầm:
– Tiên Nhi, nàng là lão bà của ta, sao lại không cho tướng công xem nàng đẹp
như thế nào?
Lâm Vãn Vinh nuốt nước bọt, lấy một cái khăn tắm bên người, khẽ khàng lau
những giọt nước long lanh trên người Tần Tiên Nhi, không chừa lấy một chỗ nào
cả. Những ngón tay thô ráp cứ thế ma sát khắp nơi trên thân hình mềm mại của
nàng. Cơ thể Tần Tiên Nhi như vừa được kích mở một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn, cả
người nóng bỏng như trên giàn lửa. Rốt cuộc nàng không nín nhịn được nữa, ôm
chầm lấy hắn, thở hổn hển, khẩn cấp gọi:
– Tướng công, yêu thiếp đi, yêu thiếp đi…
Hôn nhẹ vào hai má kiều diễm của nàng, Lâm Vãn Vinh bế thân thể mềm mại của
nàng bước lên vài bước, đặt lên chiếc giường ấm áp. Nhìn vóc người tuyệt thế
vô song, bộ ngực trắng nõn đầy đặn, long đồn đột khởi mê hồn, Lâm Vãn Vinh cả
người nóng như lửa, liếm liếm đôi môi môi khô ráp, cười hắc hắc:
– Tiên Nhi, ta giải độc cho nàng đây…
– Tướng công, thiếp là của chàng.
Một mũi dùi nóng bỏng thế như chẻ tre kèm theo một cơn đau đớn, làm Tần Tiên
Nhi bật rên lên yêu kiều, vừa như thống khổ, vừa pha thêm khoái hoạt. Đôi môi
đỏ mọng cắn chặt, mị nhãn khép hờ, nàng xiết cứng thân hình hùng tráng của
hắn, mười ngón tay thon dài cắm thẳng vào lưng hắn, liễu yêu bãi động, túng
thể thừa hoan (lưng ong nhún nhảy, cả người hân hoan), ứa nước mắt vui mừng,
gương mặt đầy sung sướng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Tiên Nhi thở hổn hển, duyên dáng nói nhỏ
vào tai Lâm Vãn Vinh :
– Tướng công, mau mau, đổi tư thế, giải cổ, ư… ư…
Qua một đêm xuân, rốt cục tâm nguyện có thể cùng Lâm Tam làm vợ chồng chính
thức của Tần Tiên Nhi đã đạt được. Nàng ôm cánh tay cứng cáp của hắn, khóe mắt
vẫn còn vương vài giọt lệ, sung sướng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vãn Vinh đang còn chìm trong giấc ngủ, bỗng nghe ngoài
cửa vọng đến tiếng gọi nhỏ duyên dáng:
– Lâm Tam, Lâm Tam, ngươi thức dậy chưa?
– A! Đại tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh miễn cưỡng vươn người, ôm thân thể mềm mại bên cạnh, xoa xoa nhè
nhẹ vào song nhũ đầy đặn, ngáp dài một cái:
– Tiêu Gia này, cũng chỉ có nàng ta là không cho ta được lười biếng.
Tần Tiên Nhi vừa làm tân phụ, ân ái nồng nàn với tướng công, làm sao rời hắn
được. Khuôn mặt nóng bỏng áp vào ngực hắn, nàng căng thẳng giữ chặt hắn, nói
với vẻ dịu dàng vô hạn:
– Đừng quan tâm tới nàng, tướng công, ta muốn chàng ngủ với ta thêm chút nữa,
người ta đã lâu rồi không được ngủ thư thái.
Tần Tiểu Thư chính thức trở thành đàn bà , khuôn mặt tràn đầy xuân tình mật ý
muốn giấu cũng không giấu được, làn thu thủy lưu chuyển khắp cả người. Vừa nói
đến ân ái xuân tình, hỏa diễm trong lòng Lâm Vãn Vinh lại bùng lên, hắn thò
tay bóp kiều đồn của nàng, cười dâm nói:
– Tiên Nhi, có phải nàng muốn tướng công câu dẫn lên giường phải không. Cũng
tốt, thừa dịp trời còn sớm, chúng ta lại giải cổ một hồi nữa nhé.
Tần Tiên Nhi a một tiếng, mặt đã nóng lại còn nóng hơn, thân thể mềm mại chui
vào trong chăn. Trùm kín chăn đến tận má, chỉ lộ ra đôi mắt lóng lánh đa tình,
nàng e thẹn nói:
– Tướng công, người ta còn chưa khôi phục, chàng phải thương cho Tiên Nhi
chứ.
Ánh mắt nàng liếc hắn, làn thu thủy đem theo xuân ý làm cho nhiệt độ trong
phòng lập tức lại lên cao rất nhiều.
Lâm Vãn Vinh nuốt nước bọt, kéo thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nhẹ nhàng
vuốt ve kiều đồn của nàng, hắc hắc cười nói:
– Tiểu bảo bối, ngày hôm qua thật sự làm nàng khổ quá, làm vợ mới cưới tới
hai hồi lận.
– Chàng xấu lắm, không cho nói nữa…
Tần Tiên Nhi kêu lên một tiếng, hai má lại ửng lên, ngón tay ngọc ngà ấn vào
môi hắn, cả người lại mềm nhũn ra.
Thật sự nha đầu này có cơ thể rất mẫn cảm, Lâm Vãn Vinh cười hai tiếng, rồi
khẽ thở dài:
– Cũng khó trách An tỷ tỷ lại nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như vậy, đúng thật
sự là người đồng đạo a, sau này nhất định ta phải tìm chút thời gian, trao đổi
với tỷ ấy nhiều hơn… Ủa, Tiên Nhi, sao ánh mắt nàng kỳ quái như vậy? Ta và An
tỷ tỷ chỉ là tham khảo về học thuật mà thôi, nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Tần Tiên Nhi cười ngượng nghịu liếc mắt nhìn hắn:
– Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chàng là một nam nhân, những câu như
vậy đối với sư phó mà cũng có thể mở miệng được sao? Còn không mắc cỡ chết
người ta.
– Nàng nói đúng đó!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nhớ tới đêm trước khi An tỷ tỷ đi, hai người nói
chuyện thân mật vô cùng, trên người lại nóng lên, cười giả lả nói:
– Nếu là như thế, Tiên Nhi, nàng đại diện cho ta tham khảo với sư phó của
nàng nhé, chủ yếu là vấn đề về tư thế của chúng ta đêm qua. Cuối cùng ta cảm
thấy còn có vài nội dung chưa được quán thông, nàng nhớ thỉnh giáo An tỷ tỷ
một chút nhé, dù sao các nàng đều là phụ nữ, chuyện gì cũng dễ nói.
Tần Tiên Nhi cười phì một tiếng, che mặt ngượng ngùng:
– Tư thế gì chứ, thiếp xem chàng còn biết nhiều hơn cả sư phó. Người chỉ
truyền thụ vài phương pháp thực hành, dạy cách giải cổ thôi, tướng công thì
đúng là một sắc ma, đúng là một tên tông sư khai thiên tích địa háo sắc mà.
– Muốn làm tông sư thì đạo hạnh của ta còn rất kém, phải tiếp tục tu luyện,
tốt nhất là nhờ An tỷ tỷ tự mình quang lâm chỉ giáo, như vậy sự tiến bộ của ta
mới có thể nhanh hơn được.
Lâm Vãn Vinh hít hà, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Tiên Nhi vỗ vỗ nhẹ vào mặt hắn, cười khanh khách:
– Chàng nằm mơ đi, sư phó bây giờ đang bận lắm, không có rảnh mà nhớ tới
chàng đâu!
– Bận á?
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc:
– Không phải bà về nhà thăm người thân sao? Có gì mà bận chứ!
Tần Tiên Nhi lắc đầu cười duyên:
– Đâu có đơn giản như chàng nói vậy, sư phó bận tương thân* (hôn lễ), làm gì
mà rảnh để thù tiếp chàng!
– Cái gì??!!
Lâm Vãn Vinh quát to một tiếng, há hốc miệng ra, cả người nhảy dựng lên, tung
cả tấm chăn trên người xuống, lộ ra thân thể vạm vỡ.
– Lâm Tam, chuyện gì thế? Ngươi có sao không?
Đại tiểu thư chờ ở phòng ngoài đã lâu, nghe trong phòng có tiếng động khác
thường, vội vàng gọi to.
Lâm Vãn Vinh trả lời:
– Đại tiểu thư chờ chút, ta sẽ ra ngay.
Hắn nắm chặt tay Tần Tiên Nhi, tức giận nói không ra hơi:
– Tiên Nhi, An tỷ tỷ tương thân với ai? Bà nội ơi, ta không ở nhà là nàng ta
lập tức tương thân, thiên lý ở đâu, công nghĩa ở đâu, vương pháp ở đâu?
Tần Tiên Nhi cười tủm tỉm, thấy hắn cả người trần trụi, mặt mũi đỏ bừng vội
kéo hắn lại, mắng yêu một tiếng :
– Chàng làm gì mà khẩn cấp như vậy, việc sư phó tương thân có quan hệ gì với
chàng chứ? Sư phó là người Miêu, bà cũng về nhà thăm người thân ở chín trại
mười tám núi xứ Miêu. Theo tập tục người Miêu, chỉ có người thành thân mới có
thể thống lĩnh được Miêu trại. Sư phó phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, vất vả
lắm mới có thể về nhà đoàn tụ cùng người trong tộc, tự nhiên cũng phải tuân
thủ quy củ này, do đó sư phó phải tương thân thôi.
– Tương thân ở đó là tự do luyến ái.
Lâm Vãn Vinh phun ra một câu, mắt lộ ra hung quang :
– Tiên Nhi, An tỷ tỷ tương thân đều là những người đó hả? Có đẹp trai hơn ta,
hay là phong độ hơn ta không? Mau nói ra, ta phải đi chém hắn!
Tiên Nhi cười khanh khách, liếc mắt nhìn hắn:
– Ta thấy sư phó làm hỏng chàng rồi, việc đó mà chàng cũng can thiệp được
sao? Nếu sư phó tương thân thành công, người đó sẽ là sư công của chúng ta, sư
phó cũng có sẽ có nơi nương tựa cả đời. Chúng ta phải chúc mừng người mới
đúng, sao mà chàng lại muốn đi chém sư công như vậy?
– Ta muốn làm sư công của nàng!
Lâm Vãn Vinh quay sang Tiên Nhi làm ngáo ộp nói. Nghĩ đến việc này, lập tức
lòng đau như cắt, hắn hận không thể bay ngay đến Miêu trại, ôm lấy hồ mị tử
vào lòng, xiết chặt cho đến chết.
– Tướng công, chàng nói cái gì?
Thấy vẻ quái dị mập mờ trên gương mặt hắn, lại không nghe rõ lời hắn, Tần Tiên
Nhi kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, hỏi nhỏ.
– À, ta nói ta muốn làm lão công của nàng.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, rồi nghiến răng:
– Tiên Nhi, nàng nói coi, ai tương thân với An tỷ tỷ, họ làm gì? Là nam nhân
hay phụ nữ, người Hán hay người Miêu? Có được đẹp trai hào hoa như ta? hay là
có bổn sự hơn ta? Nàng liệt kê hết thành một danh sách cho ta, ta phải tự mình
khảo sát một chút. Nếu An tỷ tỷ không hài lòng, ta để nàng lựa chọn… nếu An tỷ
tỷ hài lòng, thì ta lựa chọn!
Thấy hắn hung hăng bá đạo, nhớ tới việc hắn hồ đồ một lần với sư phó mình, Tần
Tiên Nhi cũng không quan tâm lắm, nàng cười hì hì:
– Có cả người Miêu lẫn Hán, cũng có người đẹp trai hơn tướng công, nhưng đều
vô dụng. Sư phó là thống lĩnh của Miêu trại, người muốn tương thân với sư phó
đương nhiên phải dựa theo quy củ của Miêu trại, phải đi qua chướng khí hoa
đào, phải đạp qua lửa, phải hát đối. Phải chọn lựa dũng sĩ lợi hại nhất… Có
nhiều quy củ của Miêu trại lắm.
Chướng khí hoa đào, đạp lửa, hát đối, Lâm Vãn Vinh nghe xong đầu phình ra như
cái đấu, hắn chẳng hiểu gì mấy về quy củ Miêu trại. Như vậy, rõ ràng là An hồ
ly tinh muốn lấy người khác rồi.
Tần Tiên Nhi cười khẽ, ôn nhu nói:
– Vào tiết ngày hoan lạc ở Miêu trại, chúng ta sẽ tới xem. Náo nhiệt lắm!
Tướng công, chờ chàng từ biên cương trở về, chúng ta cùng đi thăm sư phó, tiện
thể xem người tương thân như thế nào luôn.
Để Lâm Vãn Vinh nhìn An hồ ly tương thân với một nam nhân khác, so ra giết hắn
còn dễ chịu hơn. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, bất lực nói:
– Ta lập tức phải xuất phát, làm gì có thời gian đi Miêu trại. Đành phải như
thế này đi, Tiên Nhi, nàng viết cho An tỷ tỷ một bức thư, bảo bà đem cái việc
tương thân đó dời lại mười năm nữa. Chờ ta đánh giặc xong trở về, sẽ giúp đỡ
An tỷ tỷ tương thân.
Thấy bộ mặt khổ sở của tướng công, Tần Tiên Nhi lắc đầu mỉm cười. Nhớ tới
những lần sư phó đùa nghịch với tướng công, mình rình nghe được, nhất thời
lòng nàng cực kỳ ấm áp, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đừng gấp, tháng sáu, tháng bảy hàng năm ở Miêu trại sẽ chọn một ngày tốt
làm tiết hoan ca đốt đuốc. Đến lúc đó những nam nữ chưa lập gia đình sẽ tự do
kết giao hôn phối, sư phó cũng tương thân vào dịp đó. Nếu đến lúc đó tướng
công không trở lại, thiếp sẽ nghĩ biện pháp phá chuyện này… Hừ, bên người sư
phó có nhiều nam nhân, thiếp cũng thấy không hợp mắt.
– Đúng, đúng!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ như điên, giơ ngón cái tán thưởng rồi lên tiếng:
– Tiểu bảo bối, chúng ta quả nhiên hiểu nhau, ta cũng không quen nhìn nam
nhân thân cận với An tỷ tỷ. Như vậy, trách nhiệm cầm quân giao cho nàng đó,
chờ ta đánh giặc xong trở về, ta sẽ đi tương thân với An tỷ tỷ…
– Hử?!!
Tiên Nhi nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
– A, không phải, không phải, là ta đến xem An tỷ tỷ tương thân.
Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng cười trừ đính chính, trong lòng vui như hội.
Nói về việc phá hư chuyện của người ta, hai vợ chồng này có thể nói là một đôi
trời định. Tần Tiên Nhi là chuyên gia phá chuyện tốt của người, Lâm Vãn Vinh
cũng không phải chính nhân quân tử gì, hai người mà hợp lại với nhau, nhất
định sẽ có đại kế. Có Tiên Nhi ra tay phá hoại, tự nhiên Lâm Vãn Vinh vô cùng
yên tâm. Về việc này, bản thân hắn đã có kinh nghiệm rồi.
Đại tiểu thư ngồi đợi ở phòng ngoài lại hắng giọng vài tiếng, hai người lục
***c một lúc lâu mới đẩy cửa bước ra. Tiêu Ngọc Nhược dung nhan hơi mệt mỏi,
tròng mắt hơi đỏ, rõ ràng tối hôm qua không ngủ ngon lắm.
– Đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh nhìn vẻ đáng thương của Đại tiểu thư, đang muốn kéo ngọc thủ của
nàng, Tần Tiên Nhi đã bước lên một bước ngăn giữa hai người, nắm lấy bàn tay
mềm mại của Tiêu Ngọc Nhược, thân thiết hỏi:
– Đúng đó, Tiêu Gia tỷ tỷ, ngươi sao vậy, đêm qua không ngủ ngon sao?
Nha đầu kia, mãi mà không đổi được cái tính ghen tuông, Lâm Vãn Vinh mỉm cười,
cũng không màng đến.
Hắn thấy hai cô kéo nhau đi ra cửa, trên mặt Lâm Tam xuân phong đắc ý, cười
vui vẻ. Tần Tiên Nhi cả mặt ửng hồng, đôi mắt như hoa xuân nở rộ. Một đêm thân
mật, nàng giống như thủy mật đào cắm xuống đất, hóa thành một thiếu phụ hồ mị
mê người, xinh đẹp dị thường. Tiêu Ngọc Nhược làm sao không biết đã xảy ra
chuyện gì, trong lòng nàng đau khổ, mũi cay xè, lắc lắc đầu, ngữ khí quật
cường:
– Không sao, đêm qua ta nói chuyện với Ngọc Sương và mẫu thân mãi đến canh ba
mới đi ngủ. Sáng nay dậy sớm, tinh thần không tốt lắm.
– Nguyên lai là như thế!
Đôi mắt đẹp của Tần Tiên Nhi chớp chớp, nàng gật đầu cười:
– Tỷ tỷ một nhà, mẫu tử tỷ muội ở chung với nhau, tiểu muội rất hâm mộ. Tiên
Nhi mạng khổ, chỉ có thể ở cùng với tướng công, chịu đựng hắn trêu chọc. Tiêu
Gia tỷ tỷ…
Nàng cúi đầu, vành tai lại đỏ lên một vẻ mê người, đôi môi đỏ mọng mấp máy,
thấp giọng ngượng ngùng:
– Nàng đại khái chắc cũng đoán ra, ta rốt cuộc không bị ngươi cười nữa rồi,
đêm qua… ta… ta đã là thê tử của tướng công rồi. Hắn còn… ô, mắc cỡ chết
người…
Tần Tiên Nhi cúi đầu, vẻ vui mừng không che giấu được vẻ đắc ý. Nàng tuy có
quan hệ tốt với Tiêu Ngọc Nhược, nhưng tính tranh cường háo thắng thì nhất
thời rất khó sửa. Nàng nói câu này chính là muốn đem việc của nàng đêm qua ra
châm chọc Tiêu Ngọc Nhược.
Thấy trong mắt Đại tiểu thư tóe ra lửa giận đùng đùng, Lâm Vãn Vinh vội vàng
rụt cổ, xấu hổ cười nói:
– Cái đó… tối hôm qua ta bị thương, phải có người chiếu cố an ủi…
– Ngươi còn nói… là ai nói với ta tối hôm qua, việc an ủi chiếu cố đều là rất
thuần khiết hả?!
Đại tiểu thư rơm rớm nước mắt, cắn cắn đôi môi, hận không được đấm cho hắn một
quyền.
Tần Tiên Nhi chiếm được thượng phong, nhịn không được cười khe khẽ, khuôn mặt
ửng đỏ, kéo tay Đại tiểu thư thân mật nói:
– Tiêu gia tỷ tỷ, ngươi còn không biết tướng công sao? Chàng nói thuần khiết,
là thuần khiết về tâm hồn, còn việc làm của chàng thì chẳng có một chút nào
gọi là thuần khiết cả.
Nha đầu kia, rõ ràng là cô câu dẫn kích thích ta, Lâm Vãn Vinh trừng mắt lườm
nàng. Tần Tiên Nhi lờ tịt, liếc lại hắn một chút, khóe môi nhếch lên cười
duyên, nụ cười lộ ra vẻ xuân ý. Đến cả Tiêu Ngọc Nhược cũng có thể cảm thụ
được vài phần.
– Quả thật đúng là chẳng có chút nào cả.
Vẻ đắc ý của Tần Tiên Nhi khiêu khích ngạo khí của Đại tiểu thư. Nàng hừ một
tiếng, rồi cười nói:
– Tiên Nhi muội muội, ngươi quả cũng là xinh đẹp, không trách được tại sao
hắn làm ngươi đau đến thế. Ta chỉ nghe mà cũng có chút đau lòng cho ngươi:
“Tướng công, mau, mau, đổi tư thế, giải cổ, ư ư…”. Ta với mẫu thân cùng Ngọc
Sương đều nghe tiên âm của ngươi nguyên cả đêm xuân hôm qua.
Mặc cho Tần Tiên Nhi đang chiếm ưu thế, một câu này của Tiêu Ngọc Nhược đã nắm
được điểm yếu của Tiên Nhi. Lần phản kích này sắc bén vô cùng, Tần Tiên Nhi a
một tiếng, hai má đỏ bừng, vội vàng che mặt, dậm chân:
– Ngươi, các ngươi đều nghe cả sao? Hu hu, tướng công, làm sao bây giờ, thiếp
làm sao dám gặp người ta nữa?
Hai tiểu nữ này, chẳng ai không phải là lò lửa cả. Thanh âm của Tiên Nhi tối
hôm qua tựa hồ hơi lớn thật, nhưng nếu không phải cố tình, cũng tuyệt đối
không thể nghe được. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng, vỗ vai nàng khuyên
giải:
– Không sợ, không sợ, hậu viện này cũng chỉ có vài nữ quyến. Đại tiểu thư,
Nhị tiểu thư thì nàng đã biết rồi, sau này đều là người một nhà, có cái gì
thẹn thùng chứ? Hơn nữa, ta nghe thanh âm của ta còn lớn hơn của nàng nhiều.
Theo lời khuyên giải này, rõ ràng là một đôi gian phu dâm phụ. Đại tiểu thư
mặt đỏ bừng, tai nóng lên, thở khì một hơi.
Tần Tiên Nhi ừm một tiếng, ngượng ngùng vô cùng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
– Nếu Tiêu gia tỷ tỷ, Ngọc Sương muội muội nghe được thì cũng thôi. Dù sao
sau này đều là tỷ muội cùng nhà, hai nàng có nghe được cũng không phải là
chuyện lớn. Chỉ có Tiêu phu nhân là trưởng bối, chúng ta làm chuyện này mà lọt
vào tai bà, chẳng phải là làm rối loạn cương thường sao?
Cái này mà kêu là loạn hả? Lâm Vãn Vinh cười thầm trong bụng:
– Vô phương, vô phương. Ta dám đánh cuộc, phu nhân nhất định không nghe thấy
gì đâu, không tin nàng đến hỏi bà mà xem.
Tần Tiên Nhi cười khúc khích, sắc mặt đỏ hồng, đột nhiên giữ chặt tay Tiêu
Ngọc Nhược nói:
– Tiêu gia tỷ tỷ, ngươi muốn cười thì cứ cười, Tần Tiên Nhi ta biết hận biết
yêu, tất cả đều vì tướng công. Ta đã hiến cho chàng rồi, không còn giữ lại gì
cả, cũng không sợ người cười. Tướng công, chàng nói có phải không?
Nàng quay về Lâm Vãn Vinh cười kiều mị, đẹp tựa đào lí, kiều diễm như hoa
xuân, đến cả Đại tiểu thư cũng si ngốc ngẩn người mà ngắm nàng.
Lâm Vãn Vinh thấy ấm áp trong lòng, vội vàng gật đầu, Tiên Nhi cười khanh
khách nói tiếp:
– Tướng công, Tiêu gia tỷ tỷ tìm chàng có việc, thiếp không quấy rầy hai
người nữa. Thiếp đi tìm Ngọc Sương muội muội, tiện thể nói chuyện với phu nhân
luôn.
Nàng nói đi là đi, nhìn hình bóng yêu kiều của nàng, trong lòng Lâm Vãn Vinh
như có mặt trời ấm áp chiếu vào.
– Nàng thay đổi tới mức ngươi chẳng còn hồn phách nữa phải không?
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí có phần chua xót khổ sở.
Lâm Vãn Vinh vội vàng cười nói:
– Là ngươi thay đổi, ta đã sớm hồn phi phách tán rồi.
Tiêu Ngọc Nhược hơi biến sắc, hừ một tiếng, khẽ cúi đầu:
– Tối nay ngươi… không cho ở chung phòng với nàng nữa.
– Hả?!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi kêu lên một tiếng:
– Vậy ta ngủ ở đâu?!
– Ta mặc kệ ngươi.
Hai má Đại tiểu thư nóng lên, xiết chặt hai nắm tay, thấy hắn ngẩn người ra,
nàng vội cúi đầu, nhỏ giọng:
– Tối nay sẽ có người chiếu cố ngươi.
– Nói thế là sao?
Lâm Vãn Vinh sững sờ.
– Đồ ngốc!
Tiêu Ngọc Nhược ngượng chín cả người, nhưng không có cách nào giải thích được.
Đột nhiên nàng nhớ tới một việc, tự trách mình cùng hắn lằng nhằng một lúc lâu
rồi mà chính sự vẫn chưa đề cập tới. Mặt nàng nóng bừng lên, vội vàng vươn tay
nắm lấy áo hắn, thùy mị bảo:
– Ngươi mau ra phòng ngoài, Từ tiên sinh đã đợi ngươi từ sáng sớm rồi, nghe
nói là trong cung đã xảy ra chuyện.