Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 385: Nam nhân cường tráng cũng chết

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiếng ca trong trẻo thánh thót, như trân châu rơi trên mâm ngọc, giai điệu
thanh nhã, phảng phất như tiếng ca ngoài vòm trời, xua tan mọi suy tư của con
người.

Ninh Vũ Tích trong bạch y tựa như tiên nữ, đứng yên trên mỏm núi, ánh trăng
phủ lên gò má xanh xao của nàng trông thật tuyệt mỹ, tâm tưởng nàng như hòa
nhập với đất trời. Lâm Vãn Vinh gần sát bên nàng, nghe thấy giọng hát khe khẽ
của nàng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác bình lặng, ở chốn mây cao vạn
trượng nghe được tiếng tiên ca, việc khoát hoạt nhất đời người cũng cùng lắm
là như thế này thôi, giờ phút này, hồng trần nhộn nhịp dường như thật sự cách
xa hắn rồi!

Hát xong một khúc, Ninh Vũ Tích đã tan vào cảnh ý mỹ diệu, trong mắt bỗng ươn
ướt, đứng ở nơi đó hồi lâu không nói lời nào, vẻ mặt thật an bình.

– Hát rất hay, hát rất hay.

Một âm thanh xao động vang lên bên tai nàng:

– Không ngờ rằng tiên tử tỷ tỷ còn biết các tiểu khúc, nói ra ta cũng rất lâu
không nghe hát rồi, lần trước nghe người ta hát còn ở Kim Lăng, khúc đó hình
như gọi là Thập Bát mô hay là Thập Cửu mô gì đó, gần đây đọc sách quá nhiều,
nhất thời không nhớ được.

– Là Thập Bát mô.

Ninh tiên tử vừa rồi còn để hết tâm tư vào trong tiên cảnh, nghe hắn múa mép
bỗng mơ hồ thuận miệng nói tiếp một câu.

– Đúng, đúng, chính là Thập Bát mô.

Lâm Vãn Vinh cười cợt:

– Không nghĩ tới khúc hát này có danh như vậy, ngay cả tiên tử tỷ tỷ cũng nhớ
rõ ràng, không biết có thể hát lên đôi câu hay không.

“Lại để cho tên dâm tặc này ám toán rồi!“ Lời vừa thốt ra khỏi miệng liền ý
thức được không ổn, Ninh Vũ Tích thầm “hứ” một tiếng, gò má nổi một áng mây
hồng. Bị Lâm Tam phá bĩnh, vốn ý cảnh mỹ hảo trong không gian thần diệu xa xăm
liền biến mất sạch sẽ, nàng phảng phất như từ tiên cảnh rơi trở lại hồng trần,
loại cảm giác này, thực khiến cho người ta giận dữ mà!

– Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi xuống.

Ninh tiên tử trừng mắt nhìn hắn, căm tức nói.

– Cắt mất lưỡi ta cũng phải nói.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu than:

– Ngọn núi này vừa cao vừa lớn, cả ngày mây mù uốn lượn, trừ chúng ta ra,
ngay cả một cái bóng quỷ cũng không tìm ra. Nếu bảo ta không nói chuyện, còn
không bằng bảo ta trực tiếp từ nơi đây nhảy xuống cho xong.

– Vậy ngươi cứ nói đi.

Ninh Vũ Tích thản nhiên mở miệng:

– Hi vọng mười năm sau ngươi còn có hứng thú như thế.

Một đòn này đánh trúng chỗ yếu hại của Lâm Vãn Vinh, hắn cãi lộn ầm ĩ quen
rồi, nếu ở trên tuyệt phong này đợi một đời, so với giết hắn còn khó chịu hơn,
mười năm sau đâu còn có tâm tư trêu ghẹo thế này. Ninh tiên tử hiểu rõ bản
tính của hắn, một câu liền làm hắn câm lặng.

Ngọn Tuyệt Phong này chọt thẳng lên mây trời, cách xa trần thế, cũng chẳng
biết năm tháng, thời gian. Chỉ có trăng hoa như nước, màn đêm thâm trầm, nhật
nguyệt tuần hoàn soi tỏ. Hai người nhất thời chìm trong yên lặng. Lâm Vãn Vinh
cũng mới có thời gian xem xét cảnh tượng trên núi.

Ngọn kỳ phong này chiếm vùng đất lớn, đá cuội chồng chất vươn cao, nhấp nhô
lởm chởm. Thấp thoáng sau đống đá có vài mảnh rừng, thúy trúc tùng bách, lá
xanh rễ sâu, thân cành chắc khỏe. Trong rừng, trong khe đá, khắp nơi hoa cỏ nở
rộ. Rất nhiều loại còn chẳng biết tên gọi, so ra còn đa dạng hơn cả ở dưới
núi, sặc sỡ đủ màu, khoe sắc đua tài.

Gần vách núi bên rừng cây có một cái thạch động tự nhiên, sâu không thấy đáy.
Bên động là một hồ nước xanh biếc, nước hồ trong suốt, có ít bong bóng nổi
lên, hình như có một miệng suối nước nóng. Từng làn hơi ấm từ mặt hồ lâng lâng
bốc lên.

“Suối nước nóng?“ Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thì mừng lắm, vội vàng chạy tới suối
nước. Động tác hắn nhanh, nhưng có người so với hắn càng nhanh hơn, mới chạy
được vài bước, liền nghe thấy một cơn gió mát thổi qua, thân hình Ninh tiên tử
nhanh như tia chớp lướt tới trước, mặt đầy vẻ vui mừng, tới bên suối nước dừng
lại.

– Ý, tiên tử chẳng lẽ muốn tắm cùng ta ư?

Hắn cười hai tiếng chạy tới, thử độ ấm của nước, mặt nước hơi nóng, phía dưới
lại không nóng không lạnh, sảng khoái vô cùng.

– Đương quy, lan bảy lá, Kim Ngân hoa, mạn đà la…

Nhìn thấy trên mặt đất phủ đầy hoa cỏ rực rỡ, những thứ này đều là dược liệu
bình thường khó tìm được, Ninh tiên tử vui mừng không thể kìm nén, đưa tay hái
một cành, đang muốn ngửi, chợt nghe một tiếng “ùm” lớn vang lên, tựa như có
tiếng vật nặng gì đó rơi xuống nước.

Nàng giật mình kinh hãi, chỉ thấy trước người cách đó không xa đặt một đống
quần áo tán loạn, trong hồ nước có một vòng nước chậm rãi lan ra xung quanh,
đảo mắt liền biến mất hút.

“Lâm Tam đâu?“ Nàng trở nên căng thẳng, phóng mắt dò xét bốn xung quanh, tĩnh
lặng không thấy bóng dáng của hắn, đang muốn cất tiếng gọi, liền nghe “ào“,
mặt nước nổi lên một cái đầu ướt sũng, lắc lắc đầu hất nước lên mỉm cười vẫy
tay với nàng:

– Tỷ tỷ, ta ở đây…

Hơn nửa thân thể Lâm Vãn Vinh ẩn trong nước, hơi nước chậm rãi bốc lên, lộ ra
cánh tay rắn chắc của hắn, mặt mày hớn hở, rất là đắc ý.

Ninh Vũ Tích liếc mắt qua tức thì sắc mặt đỏ bừng, bông hoa nhỏ trong tay
thuận thế hóa thành một trận gió mạnh bắn về phía hắn:

– Con người ngươi sao có thể không biết xấu hổ đến vậy, trước mặt một nữ tử
tùy ý cởi y phục, cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

– Giết hay không là do tỷ định đoạt, còn cởi hay không ấy à, lại là do ta
quyết định. Giỏi cởi áo người trước nay là sở trường lớn nhất của ta.

Một đóa hoa nhỏ tươi thẳng tắp cắm ngay ở trên vành tai hắn, Lâm Vãn Vinh xoa
xoa lỗ tai đỏ bừng, cười hắc hắc:

– Nước ở đây nóng rất vừa phải, thần tiên tỷ tỷ, tỷ cũng xuống đây tắm một
chút đi, ta xoa bóp cho tỷ.

Hoa cỏ rực rỡ, rừng xanh suối ấm, còn có một nam nhân khỏe mạnh đeo hoa dại,
tình cảnh này thật đúng là quái dị. Ninh Vũ Tích bực tức hầm hừ một tiếng,
tung chân đã văng y phục của hắn xuống nước:

– Ở nơi thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian đẹp không sao tả xiết này,
lại bị tên vô sỉ không hiểu phép tắc, không biết liêm sỉ như ngươi chà đạp,
thật là làm người ta mất hết hứng thú.

Ánh mắt của nàng không dám dừng ở tấm thân trần của hắn, vội vàng cẩn thận
vòng qua suối nước nóng, đi vào động đá kia. Lâm Vãn Vinh lau nước trên tóc
nhỏ xuống, cười nói:

– Người sinh ra trên thế giới này, vốn là trần truồng mà ra, ta chỉ là quay
lại nguồn cội, hồi phục lại trạng thái nguyên sơ nhất, điều này có gì mà hổ
thẹn? Ở nơi này chỉ có tỷ và ta, một nam một nữ, hỗn độn như thời Bàn Cổ mở ra
trời đất, sao có thể nói đến quy củ và liêm sỉ chứ? Không bằng cùng nhau trở
về nguồn cội, cùng tựa vào nhau… Ấy, ấy, tiên tử tỷ tỷ đừng nên đi nhanh như
vậy, ta sợ bóng tối!

Bước chân Ninh Vũ Tích kiên định tiến về động đá, rất lâu không nghe thấy
tiếng động, căn bản không quay đầu nhìn hắn lấy một cái. Vốc nước suối hất lên
mặt, cảm giác nóng ẩm làm trong hắn cảm thấy sảng khoái từng cơn: “Tiên tử tỷ
tỷ võ công cao cường, nhất định tiến vào vì ta trảm yêu trừ ma. Bảo vệ bình an
của ta, thiện tai, thiện tai…!“

Nếu đã tới đỉnh Tuyệt Phong này, chẳng còn chuyện gì ngoài ý muốn nữa, trong
thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp đi xuống rồi, thôi thì cứ coi như tới
nơi đây ngâm suối nước nóng nghỉ mát đi, còn có tiên tử mỹ lệ đi cùng. Khoái
hoạt nhường nào! Hắn vốn là người giỏi an ủi bản thân, trải qua sự bàng hoàng
ban đầu, tâm trí liền kiên định trở lại.

Ngâm mình trong suối nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần ngủ trong chốc lát, thấy
tinh thần sáng láng, mới đem y phục vừa rồi bị tiên tử ném xuống giặt sạch sẽ,
suy nghĩ ta mặc dù đã tới cảnh giới Trở về cội nguồn, nhưng Ninh tiên tử còn
chưa giác ngộ, ta để trần mà nàng lại không để, ta thật là lỗ lớn… trước
tiên cứ mặc y phục vào trước đã.

Lấy y phục ướt sũng mặc lên người, gió núi thổi qua, da gà toàn thân đều nổi
hết lên. Hắn hắt hơi liên tục mấy cái, dưới cơn giận dữ hừ một tiếng:

– Điểm hóa, điểm hóa… ta nhất định phải điểm hóa nàng, mọi người cùng tiến
bộ tới xã hội nguyên thủy.

Suối nước nóng nằm cạnh rừng cây. Măng xuân nhú chồi, mấy cây thanh trúc năm
trước lớn lên rất là tươi tốt, tâm tình hắn khó chịu nên nhìn cái gì cũng khó
chịu. Lao lên phía trước phí hết sức chín trâu hai hổ, rung trái lắc phải nhổ
sạch cây trúc xanh biếc, mang theo đốt trúc đi vào trong động.

Cái động đá này cũng không biết là đã có bao nhiêu năm rồi, tĩnh mịch sâu
thẳm, vách đá rất bóng, từng giọt thạch nhũ chầm chậm nhỏ xuống, hương thơm
bốn phía. Đi được một đoạn, liền thấy phía trước lộ ra mấy ánh đèn yếu ớt, đi
tới gần, Ninh Vũ Tích ngồi khoanh tròn trên tháp đá. Hai mắt khép hờ, một chén
đèn dầu kiểu cổ đặt trên bàn đá, cháy lách tách. Cách bàn đá kia mấy trước, đã
bắc cành khô, đống lửa bốc lên, đang cháy bừng bừng.

– Tiên tử tỷ tỷ, ngọn đèn này, khúc gỗ này là tỷ tới đây tìm được ư?

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, vội vã tiến đến gần đống lửa, với công phu của tiên tử,
đống lửa này căn bản vô dụng, rất rõ ràng là chuẩn bị cho hắn.

– Không biết tự mình nhìn sao…. Trong động này rất nhiều năm trước có người ở
qua, những thứ này đều là do bọn họ để lại.

Ninh Vũ Tích nói thản nhiên. Lâm Vãn Vinh dò xét khắp bốn phía, trong phòng từ
bàn ghế tới giường đủ cả, góc tường đặt cuốc bếp lò củi khô, còn có một cái
chày giã thuốc.

Quả nhiên đã có người tới đây, Lâm Vãn Vinh gật gù, vị tiền triết đó từng tới
Tuyệt Phong này hẳn là một vị thợ hái thuốc, không chỉ bắt xích sắt, mà còn ở
đây nhiều ngày có điều năm tháng quá lâu rồi, dấu vết đã dần dần mơ hồ.

Nhích tới bên đống lửa, từng làn hơi nước từ y phục của hắn bay lên, trong
lòng ấm áp vô cùng, mặc y phục ướt trên người rất là khó chịu, chỉ có điều là
tiên tử gần ngay trước mắt, hắn tuy là người vô sỉ, cũng không tiện cởi quần
áo trước mặt nàng, chỉ đành ngồi ở đó không ngừng vặn vẹo.

Mặt Ninh Vũ Tích hơi đỏ lên, đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên,
vội nắm lấy tay áo nàng:

– Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Tỷ ngàn vạn lần không nên đi, một mình ta ở chỗ này
rất sợ hãi.

Ta tin ngươi mới là lạ đó! Ninh tiên tử đỏ mặt lên, mỉm cười tránh khỏi tay
hắn, đưa bảo kiếm cho hắn:

– Ngươi sợ sao? Vậy cứ dùng cái này phòng thân. Có điều phải cẩn thận một
chút, làm bị thương chính mình, mà có vậy cũng đừng để ta nhìn thấy. Cũng đừng
nên bước ra ngoài thạch thất này, nếu không, xảy ra chuyện gì, không ai cứu
được ngươi.

Có ý gì chứ? Như vậy cũng muốn giết người? Lúc Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, Ninh tiên
tử đã đưa bảo kiếm vào tay hắn, thân hình nàng ta đi qua chỗ rẽ không thấy đâu
nữa. Đối với loại tính cách lãnh đạm của Ninh Vũ Tích, hắn đã sớm quen rồi, dù
sao với công phu của Ninh tiên tử, không ai khi phụ nổi nàng, kiếm ở trong tay
ta so với trong tay nàng còn hữu dụng hơn.

Ninh Vũ Tích có ý tránh đi, thạch thất này chính là thiên hạ của hắn rồi, đem
y phục ướt sũng cởi ra hong khô trên lửa, nằm trên giường đá thở dài hài lòng,
nhớ tới những điều trải qua hôm nay, kỳ quái như trong thần thoại. Trải qua
sinh tử sống tiếp, nhưng lại bị vây trên Tuyệt Phong này cách biệt với trần
thế, lại có tiên tử đẹp nhất trên đời bồi tiếp trái phải, đau thương cùng
khoái hoạt, chính là loại cảm giác này. Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, hiện
giờ cô nam quả nữ, củi khô gần lửa mạnh, nếu không phát sinh ra chuyện gì,
thật sự là không đúng với kẻ sỏi đời như ta.

Hắn hắc hắc cười dâm mấy tiếng, lòng hưu dạ vượt một hồi, ánh mắt dừng ở mấy
cây rau xanh trên đoạn trúc, lại lăn mình lật người trở lại, rút bảo kiếm của
Ninh Vũ Tích ra, một lưỡi gươm lạnh lẽo xẹt qua da, lạnh buốt tới tận tim.

Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt! Hắn quay bảo kiếm thổi mấy hơi tiên khí, thuận thế
xốc lên, đem cây trúc kia chém thành mấy đoạn. Loại trúc xanh này sinh trưởng
nhiều năm, chỗ to có thể so với hai bắp tay của người trưởng thành, vậy mà
thanh kiếm này chém rất ngọt, thế như chẻ tre, nhớ lại đêm nay thiếu chút nữa
táng thân vào tay nó, Lâm Vãn Vinh bất giác sờ lên cổ.

Đem ống trúc bị cắt thành mấy đoạn, chậm rãi vót vỏ, tạo thành những khúc có
kích thước giống nhau, hắn mới thở phào một hơi dài, trên trán ẩn hiện mồ hôi,
loại việc tỉ mỉ này quả là tiêu hao thể lực nhất, thật vất vả một phen ! Mất
nửa canh giờ không ngừng, y phục sớm đã khô queo, tiên tử còn chưa trở lại.

Không phải là bị sói ăn rồi chứ? Trong lòng hắn có chút lo lắng, đem ống trúc
ném lên mặt đất, mặc bừa quần áo vào, cầm lấy bảo kiếm tiên tử để lại đi ra
ngoài. Trên đường tĩnh lặng, không nghe thấy chút âm thanh nào, trong lòng Lâm
Vãn Vinh thoáng chút lo âu, nắm chặt bảo kiếm, bước chân gấp gáp hơn.

Tới cửa động, lại thấy nơi đây chất đống đá vụn, cao chừng đầu gối, làm cửa
động bị chặn một nửa, đi ở bên trên vang lên lạo xạo. khi tiến vào không thấy
tình huống này. Lâm Vãn Vinh nóng lòng, vội nhảy qua đống đá đi ra ngoài:

– Thần tiên tỷ tỷ, tỷ ở đâu?

– Không được tới đây!

Ngoài động vang lên một tiếng kêu gấp gáp kinh hãi xen lẫn giận dữ, Lâm Vãn
Vinh nghe được rõ ràng, chính là giọng của Ninh Vũ Tích.

Chẳng lẽ có lưu manh khi phụ tiên tử? Lâm Vãn Vinh choang một tiếng rút bảo
kiếm ra, chính nghĩa ngời ngời kêu to:

– Tỷ tỷ chớ sợ, ta tới cứu tỷ, ôi …

Hắn đi trên đống đá vụn nhấp nhô. Bước chân cực nhanh, vừa mới tới cửa động,
chân lại nhũn ra. Nháy mắt đã bị rơi xuống. Đống đá vụn này hóa ra lấy từ
chiếc hố ai đó mới cố ý đào, bên trên chỉ đặt mấy cành khô, hắn đạp một chân
vào khoảng không, hai chân rơi vào trong đá tới đầu gối, đá sỏi chồng chất cứa
vào làm hai chân hắn phát đau. Trong tiếng kêu gào thảm thiết mở mắt ra, nhìn
thấy tình hình trước mắt liền ngây dại.

Trong sương khói mờ mờ của suối nước nóng, một nữ tử tuyệt đẹp trắng nõn nà
đang tắm rửa bên trong, mái tóc dài buông xuống làn nước, da thịt mịn màng như
mỡ đông, bờ vai thon óng ánh như tơ lụa, bộ ngực đầy đặn hơn nửa hiện lên mặt
nước, mơ hồ có thể thấy những gò đồi thung lũng tuyệt đẹp, nước suối chảy tới
đó liền tự động rẽ qua, hơi nước làm gò má nàng ánh lên đỏ hồng, trong thần
sắc thẹn thùng mang nỗi tức giận vô biên, nhưng lại có một tư vị tiêu hồn khó
dùng lời diễn tả.

– Tỷ tỷ, là ta cố ý… A, không, không đúng, không phải là ta cố ý!

Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Lâm Vãn Vinh hai mắt đẫn đờ, ngay cả cơn đau trên đùi
cũng không còn cảm thấy nữa.

– Ngươi mau quay đi!

Ninh Vũ Tích ai oán kêu lên, bờ vai sen vội vàng chìm vào trong nước.

– Ta, hai chân ta kẹt rồi, không cử động được!

Lâm Vãn Vinh đắc ý lắm, hố bẫy thế này, ta tình nguyện đạp vào trăm cái.

– Ngươi che mắt lại!

Ninh Vũ Tích cắn răng tức giận quát, cái hố bẫy kia là nàng cố ý bày ra dùng
để phòng sói, nào biết lại cái cớ để hắn không làm theo.

– Ồ, được!

Lâm Vãn Vinh lên tiếng đáp lời, ngoan ngoãn che mắt lại, nhưng mười ngón tay
lại hé rộng ra.

– Tặc tử, ta giết chết ngươi!

Ninh Vũ Tích vừa thẹn vừa giận, cũng không thèm để ý gì nữa, lấy ra một chiếc
ngọc trâm trên tóc, tay vung lên, chiếc trâm kia liền vù vù bắn tới.

Lâm Vãn Vinh vội cúi đầu, chỉ nghe tiếng rít lướt qua. Chiếc trâm gài tóc lướt
sát qua bên cổ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh ra đầy người. Nếu là sát thêm một tí
nữa, lúc này cổ đã bị bắn xuyên qua rồi, Ninh Vũ Tích trong cơn thẹn, không
ngờ đã thực sự nổi giận rồi.

“Không hay, tiên tử chơi thật rồi!“ Lâm Vãn Vinh mồ hôi lạnh đầm đìa, cũng
không biết sức mạnh từ đầu đến, “ Hây” một tiếng, rút hai chân từ khe đá ra,
xoay người chạy vào trong động.

– Ta giết chết tên tặc tử ngươi…

Ninh Vũ Tích nước mắt lả chả rơi xuống, móc lên một nắm đá từ đáy suối, vận
công lực toàn thân phóng ra, giống như sao đầy trời rải về phía cửa động. Từng
viên đá đập lên vách, những tiếng ‚bịch bịch’ liên tiếp vang lên, mấy viên đá
nát bấy, có thể thấy kình lực kinh hoàng không cần bàn cãi.

– A…

Trong động truyền ra một tiếng kêu thảm kinh trời, tiếp theo có tiếng người
ngã phịch xuống đất.

Bàn tay nhỏ của Ninh Vũ Tích còn đang định phát ám khí tiếp chợt dừng lại,
trong lòng nàng run lên, ngưng thần cẩn thận lắng nghe, trong động tĩnh lặng
như chết, không một tiếng nào vang lên.

– Cho rằng giả chết là lừa được ta sao?

Nàng nghiến răng hừ một tiếng, bắn ra thêm một nắm đá nữa, nhưng lực đạo và
tốc độ giảm đi rất nhiều.

Vẫn tĩnh lặng như chết! Không hề có tiếng kêu gào thàm thiết như trong tưởng
tượng, âm thanh của Lâm Tam biến mất như quỷ mị, không hề nghe được mảy may
nào nữa.

– Ngươi, ngươi dám giả chết?

Ngón tay của Ninh Vũ Tích hơi run lên, trong lòng mơ hồ sợ hãi không biết vì
sao.

– Có tin ta đem ngươi băm thành mười tám đoạn hay không? Nói đi, mau nói đi…

Mặc cho nàng đe dọa trăm kiểu, trong động yên tĩnh đến lạ thường, thật làm
người ta sợ hãi, không có âm thanh nào vọng ra nữa. Sắc mặt Ninh Vũ Tích tái
nhợt, nhảy như bay ra khỏi suối, thân thể mỹ diệu nhất thế gian kia liền hiện
ra dưới trăng. Da thịt nàng trắng hơn tuyết, bộ ngực đầy đặn ngạo nghễ, eo
liễu nhỏ nhắn… kết hợp với vẻ đẹp tuyệt sắc như thiên tiên, dường như hội tụ
mọi điểm mỹ diệu của tất cả nữ tử trong thiên hạ.

– Tặc tử, chớ để ta phát hiện ngươi còn sống. Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ
giết ngươi một trăm lần…

Sóng mũi Ninh Vũ Tích cay cay, nước mắt ào ạt tuôn dài, sự đè nén trong lòng
như bài sơn đảo hải trỗi dậy, khiến cho nàng không thở nổi, khoác đại y phục
lên người, lao như bay vào cửa động.

Vừa tới cửa động, nhìn lướt qua bên trong một cái, nhất thời ngây ra. Ở cửa
động một thân hình to khỏe nằm thẳng cẳng, bả vai rộng lớn, ***g ngực mạnh mẽ,
bên tai còn dắt đóa hoa dại chính mình ban cho hắn, nam nhân cường tráng này,
hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Hắn nằm nơi đó không hề động đậy, không có
một hơi thở, chết rồi sao?

– Ngươi, ngươi dám lừa ta!

Mặt Ninh Vũ Tích trắng bệch, tâm tư như cạn kiệt, thân hình khẽ giật mấy cái,
ngây ngốc dựa vào trên tường, nước mắt chảy xuống, trong đầu trống rỗng, không
còn nhớ tới bất kỳ chuyện gì nữa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận