– Ngươi …
Ninh Vũ Tích kinh hãi, cánh tay đang nắm lấy hắn đột nhiên buông thõng xuống,
Lâm Vãn Vinh rơi xuống thêm vài xích, a lớn một tiếng. Ninh tiên tử choàng
tỉnh, cổ tay nhanh chóng duỗi ra nắm chặt lấy cổ áo của hắn, lúc này thế rơi
của hắn mới ngừng lại.
Đỉnh đầu hai người giờ cách nhau hơn một xích, không tìm lại được cơ hội thân
mật như vừa rồi nữa, Lâm Vãn Vinh bùi ngùi thở dài, nhớ tới hương vị bờ môi
mềm mại của tiên tử, thầm tưởng niệm nói không nên lời.
Mặt mày Ninh Vũ Tích tái nhợt như tờ giấy, hàm răng ngà nghiến chặt kêu ken
két, nước mắt như mưa rơi xuống lên trên mặt hắn:
– Dâm tặc vô sỉ, dám làm nhục sự thanh bạch của ta, ta và ngươi không thể đội
trời chung được nữa!
– Tiên tử tỷ tỷ nghĩ sai rồi!
Bị Ninh Vũ Tích nắm quá chặt, cổ áo siết lấy, thở không nỗi, Lâm Vãn Vinh vội
hít mấy hơi, than khổ:
– Đây chỉ là một sự chúc phúc rất thuần khiết, chỉ là tình cảm bột phát trong
nghi lễ mà thôi, ta một chút tâm tư xấu cũng không có. Nói ra tỷ không tin, ta
đời này kiếp này chưa từng thuần khiết như vậy.
Hắn vốn là dựa vào gạt người mà lập nghiệp, Ninh Vũ Tích biết rõ tâm can hắn,
sao có thể tin được? Nước mắt ngổn ngang cắn răng muốn buông tay, ánh mắt liếc
tới lại thấy mảnh trường sam rách nát trong gió núi chầm chậm bay xuống, tựa
như bông liễu nhẹ nhàng rơi không một tiếng động. Thần tình nàng ngây dại, đôi
mắt đẹp khẽ khép lại, nước mắt không ngừng chảy xuống:
– Lâm Tam, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trong tiếng quát, một tay nàng kéo lấy cổ áo Lâm Vãn Vinh, hai chân móc chắc
dây xích, thân hình lộn ngược lại, uốn thành một đường vòng cung tuyệt mỹ.
Lâm Vãn Vinh chỉ thấy gió ào ào bên tai, khi mở mắt ra thì thấy ngay Ninh tiên
tử đang ngồi ngay giữa giây xích, mặt trắng như tờ giấy, khóe miệng mơ hồ như
thấy máu, ngực phập phồng thở dốc, một chiếc chân ngọc quấn chặt sợi xích, Một
cái chân khác duỗi thẳng ra duy trì cân bằng, suối tóc phầng phật bay trong
gió, giống như một đóa loa kèn nở ở chín tầng mây.
– Tiên tử, tỷ bị thương rồi? Bị thương ở đâu?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi, theo thói quen đưa tay ra sờ. Lời vừa nói xong, liền
cảm thấy ngực đau buốt, giữa yết hầu ngọt ngọt, ọe một tiếng, phun thẳng ra
một ngụm máu tươi. Giữa lúc hoa mày chóng mặt, chỉ thấy mặt Ninh tiên tử lạnh
như băng, một chiếc vỏ đang kiếm đặt trước ngực mình, một đòn nặng vừa rồi,
chính là Ninh Vũ Tích tức giận ra tay.
Lâm Vãn Vinh a a mấy tiếng. Nhưng cảm thấy ngực thở nặng nề, nói không ra lời,
nơi trên không cao vạn trượng này gió lạnh thổi qua. Đầu óc hắn mơ màng, tứ
chi không còn một chút sức lực.
– Ta đã nói rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trong trầm mặc Ninh Vũ Tích mở mắt ra, nhưng không thấy chút phẫn nộ nào nữa,
âm thanh bình tĩnh khôn cùng.
Càng bình tĩnh lại càng là chuyện xấu. Lâm Vãn Vinh há miệng bật kêu ‘a…a’ mấy
tiếng, nhưng gió núi xộc vào họng, có khổ cũng nói không ra lời.
Ninh Vũ Tích dưỡng thần chốc lát. Chậm rãi mà ngưng trọng đứng dậy, dây xích
khẽ rung lên, hai chân nàng chia ra trước sau, cuối cùng cũng đứng vững. Tập
trung hết sức, tay phải giữ kiếm, tay trái đỡ người Lâm Vãn Vinh, nàng khẽ
quát một tiếng, gót sen lướt đi, phảng phất như chim én lượn qua mặt nước,
nhanh chóng trượt về phía trước. Đi được mấy trượng liền ngừng lại nghỉ hít
thở, cứ đi đi nghỉ nghỉ như thế, tới thẳng vách núi đối diện.
Lâm Vãn Vinh không thể mở miệng nói, tất cả lo lắng sợ hãi đều chẳng được việc
gì, sợ mãi cũng thành quen. Coi như một lần ngồi xe lên núi đi, dù sao có cả
tiên tử đi cùng mà, hắn thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra nụ cười,
“Đã sắp chết còn muốn tác quái!” Ninh tiên tử nghiến răng, có ý cho hắn một
đòn nữa, chỉ là thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, lại buông vỏ kiếm xuống.
Hai người này, một người không muốn nói chuyện, một người không thể nói
chuyện, trong sơn cốc trừ tiếng gió gào thét, không còn nghe thấy chút tạp âm
nào khác. Giữa cảnh trời đất vắng lặng, Lâm Vãn Vinh lại có loại cảm giác kỳ
quái, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng tim đập chầm chậm của Ninh tiên tử
hòa cùng nhịp với của mình, mùi vị đồng sinh cộng tử đại khái là tư vị này
đây.
Khoảng cách trăm trượng cách mặt đất tựa như thoáng cái là đến, ở nơi cao vạn
xích này lại như chân trời góc biển, mỗi bước chân, thâm tâm hai người đều
cùng thấp thỏm, khi thì kinh tâm động phách như thủy triều trào tới, khi thì
như dòng suối nhỏ chảy êm dịu không tiếng động. Ninh tiên tử cắn nát môi đỏ,
từ khóe miệng tia máu từ từ tràn ra, chóp mũi thấm đẫm lớp mồ hôi mờ mờ, trong
vẻ đẹp xinh kia toát ra một sự kiên cường cứng cỏi, thật khiến lòng người bội
phục. Trong lúc trăm mối tơ vò nhìn trộm Lâm Tam một cái, chỉ thấy hai mắt hắn
khép lại, hơi thở đều đều, phảng phất như một đứa trẻ bồng bềnh trong nôi, sớm
đã ngủ say rồi.
Như vậy cũng có thể ngủ được? Ninh Vũ Tích dở khóc dở cười, nhìn lên phía
trước, lại thấy phía trước là Tuyệt Phong thẳng đứng ngàn trượng. Mơ hồ có thể
thấy cây xanh hoa đỏ trên đỉnh núi, quái thạch nhấp nhô, cách hai người không
tới mười mấy trượng. Dù nàng là tiên tử trấn định đạm bạc, cũng không khỏi
mừng rỡ trong lòng, nghiến chặt răng, mũi chân lướt đi, ba lần lên xuống đã
tới bên bờ dây xích. Vào giây phút dẫm lên đỉnh núi kia, nàng tựa hồ mất đi
tất cả động lực, sức mạnh toàn thân tán hết, cả người lả đi, ngồi xụp xuống
trên nền đá lạnh như băng.
Lâm Vãn Vinh đang ngủ tới say sưa, chợt thấy cả người chấn động, tựa như bị
ném xuống, toàn thân đau nhức, hắn a một tiếng mở mắt ra, đã thấy mình nằm
trên một khối đá nhấp nhô, xích sắt trăm trượng kia ngay ở trước người, tay
phải hắn đã duỗi đến bên bờ vách, nhìn một cái liền có thể thấy khe núi sâu
không thấy đáy phía dưới, từng trận gió lạnh thổi tới, làm chân tay hắn đau
buốt tê dại.
– Oa…!
Hắn hét lên một tiếng, vội lùi người lại phía sau, cách xa mép vách, thở hổn
hển từng ngụm lớn.
– Ngươi tỉnh rổi?
Một âm thanh bình tĩnh vang lên, mơ hồ lộ ra chút mệt mỏi.
– Tiên tử tỷ tỷ?
Lâm Vãn Vinh choàng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh tiên tử ngồi ở bên
vách núi, mái tóc đen mượt vờn theo gió, đôi chân ngọc lại duỗi khỏi vách núi
thoải mái đung đưa, xinh đẹp như tiên tử cưỡi gió. Nàng chợt quay đầu lại, mỉm
cười với Lâm Vãn Vinh, thần tình quỷ dị nói không thể diễn tả.
– Tỉnh, tỉnh, tỉnh rồi…
Lâm Vãn Vinh run lên một trận:
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ có thể tới gần một chút nói chuyện không, ta có chứng sợ
độ cao, không thể nhìn vách núi.
– Tới lúc này rồi, còn có chứng sợ độ cao cái gì.
Ninh Vũ Tích cười thản nhiên, vung chân đá một cái, tiếng ‚lạch cạch lạch
cạch’ truyền lại:
– Ngươi nghe xem, đây là cái gì?
– Xích sắt.
Lâm Vãn Vinh đối với cái này ký ức vẫn như mới, hôm nay thiếu chút nữa từ nơi
này trở về điểm khởi đầu, có thể quên được sao?
Tiên tử gật đầu cười:
– Ngươi cũng thông minh đấy, nhận được thứ này. Đây là xích sắt không sai,
nhưng cũng là một con đường, con đường từ thiên cung thông tới trần thế.
– Đúng, đúng.
Lâm Vãn Vinh vội gật đầu, nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trên tuyệt phong này đá
lởm chởm, hoa tươi nở rộ, cây xanh rợp bóng, suối tuôn róc rách. Thật giống
một nơi nhân gian tiên cảnh. Chỉ đáng tiếc, hắn đối với tiên cảnh trước nay
chẳng có hứng thú, toàn thân run rẩy, vội nói tiếp:
– Tỷ tỷ, chúng ta đến đây chơi một lúc, xem phong cảnh là được rồi, ngược lại
phải nghĩ xem làm sao để trở lại mới đứng. A, ta nhớ ra rồi, ta sẽ cởi y phục
ra, kết thành một đoạn dây cuộn tròn lại…
Hắn vừa nói vừa làm điệu bộ diễn tả, thần sắc rất hưng phấn:
– Bên này cao bên kia thấp. Chúng ta liền thuận theo xích sắt trở về. Hồi hộp
kích thích, nhưng cũng không có nguy hiểm gì, tỷ tỷ thấy thế nào? Tỷ yên tâm.
Chỉ cởi áo quần của ta, không cần tỷ cởi đâu.
– Không tệ đâu, hiếm có người nghĩ được biện pháp này.
Ninh Vũ Tích cười giễu cợt, hờ hững:
– Cũng không biết ngày xưa tiền nhân kia làm sao lên được tuyệt phong, treo
được xích sắt? Trí tuệ của những bậc hiền trí đời trước, thật sự là chẳng phải
đám hậu nhân chúng ta có thể đánh giá được.
Tiên tử rốt cuộc muốn nói gì? Lâm Vãn Vinh mơ hồ một phen, chẳng lẽ bỏ mặc
sống chết bò lên đây, chính là vì thảo luận trí tuệ của tiền triết.
– Lâm Tam. Ngươi không phải rất thông minh sao?
Ninh Vũ Tích dửng dung:
– Khi ở Sơn Động tìm bạc, đều có thể nghĩ ra biện pháp gian trá. Nếu bảo
ngươi tới treo dây xích này, ngươi có bản lĩnh đó không?
“Bảo ta tới treo?“ Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chú, ngẩng đầu nhìn thấy cách đỉnh
Thiên Tuyệt này gần nhất chính là Thánh Phường vừa rồi mới leo lên, cho dù như
thế, khoảng cách hai bên cũng có mấy trăm trượng. Mây khói mịt mù tràn ngập ở
giữa, nhìn không rõ bóng người không nói làm gì, dù là ở đối diện gào nát cổ,
thì bên này cũng hoàn toàn không nghe thấy. Nhớ tới Ninh tiên tử mang mình
cưỡi gió trăm trượng, trải hết gian hiểm mới tới được đây, hắn vừa sợ hãi vừa
cảm động:
– Thật sự không biết chiếc cầu này vì sao làm nên, có điều ta khẳng định làm
không được. Trên thế giới này những bí mật chưa biết quá nhiều, ta không phải
là thần tiên … ta cũng chẳng muốn làm thần tiên.
Ninh tiên tử liếc mắt nhìn hắn không nói gì. Hai người ngưng thần nhìn về phía
xa, xuyên qua mây khói mịt mỳ, mơ hồ có thể thấy từng đốm đèn, như những vì
sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh trong bầu trời đêm.
Lời ta truyền đi, khi nào các nàng mới có thể đến được nơi cần đến? Còn có Xảo
Xảo, Ngọc Sương, Ngọc Nhược, Tiên Nhi… các nàng còn đang trong chốn đèn đuốc
kia chờ ta về nhà, trong lòng hắn đột nhiên kích động, nỗi nhớ chưa bao giờ
chân thật như thế này.
Ninh tiên tử dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, từ tốn bảo:
– Nơi vạn trượng hồng trần kia, hoa đỏ liễu xanh, mê đắm trong giầu xang, nơi
nơi đều có nhân gian ấm lạnh dâm dục, ngươi có phải là rất thích hay không?
– Phàm phu tục tử giống như ta, không thích những thứ đó, vậy còn có thể
thích cái gì đây?
Lâm Vãn Vinh cười khan.
– Điều này cũng đúng.
Ninh Vũ Tích gật gật đầu:
– Nói được, cười được, đánh được, chửi cũng được, chỉ có ngồi không được. Với
tính cách của ngươi, có thể ngồi đợi trên này chốc lát, có thể xem là phật tổ
hiển linh rồi. Trong hồng trần tình duyên cuồn cuộn, đúng là thích hợp với
ngươi.
Lại là phật tổ với lại tình duyên, Lâm Vãn Vinh thật sự có chút đoán không ra
tâm tư của tiên tử, chỉ đành cười ngượng hai tiếng, không trả lời.
Đem Lâm Tam cơ trí bách biến, vang danh thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay,
trong lòng Ninh Vỹ tích mơ hồ có một phen thích thú, nàng khẽ mỉm cười, phẩy
nhẹ mái tọc bên tai, Thu Thủy bảo kiếm trong tay vẽ ra từng đóa kiếm hoa đẹp
rực rỡ:
– Cái này, ngươi nhận ra không?
– Một thanh kiếm thật to.
Lâm Vãn Vinh giật mình than.
Ninh Vũ Tích chỉ mũi kiếm trên xích sắt, cười nói:
– Cái này, ngươi cũng nhận ra được.
– Là xích sắt, cũng là tiên lộ thông tới nhân gian.
Lâm Vãn Vinh thần sắc kịch biến, thình lình nhào về phía trước:
– Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?
– Cũng chẳng có gì.
Ninh Vũ Tích cười thản nhiên:
– Chỉ là muốn để ngươi làm thần tiên mà thôi.
Thu Thủy kiếm trong tay nàng uyển chuyển chém ra, một tiếng keng ròn tan vang
lên, xích sắt trăm trượng đứt ngay ở đầu, từ từ rơi xuống, thế rơi càng lúc
càng gấp càng lúc càng nhanh, dần dần chìm vào trong mây, nhìn không thấy bóng
dáng, rất lâu sau mới nghe thấy ở vách núi đối diện vang lên một tiếng sắt
chạm vào vách, đã nhỏ không thể nghe thấy.
– A…!
Lâm Vãn Vinh gào lên lao về phía trước, muốn nắm lấy đoạn xích sắt đứt kia,
nhưng động tác của hắn nào nhanh bằng Ninh Vũ Tích? Tay nắm vào khoảng không,
thiếu chút nữa chính mình cũng ngã xuống.
“Làm thần tiên, làm thần tiên, con mẹ nó ta thật sự phải làm thần tiên rồi!”
Nhìn xích sắt đang rơi thẳng xuống đằng xa, trong đầu oành một tiếng, hắn tức
thì suy xụp, đặt phịch mông xuống đất.
“Cái gì là gần ngay gang tấc mà cách nghìn trùng? Cái gì là vĩnh viễn cách lìa
trần duyên?” Hắn rốt cuộc cũng hiểu được ý của Ninh Vũ Tích, bảo một người
trời sinh hoạt bát, thích được tự do, ở nơi tuyệt phong này cả cuộc đời, sinh
ly tử biệt với thê tử, ngồi nhìn sự đổi thay của nhân gian, trần thế phồn hoa,
điều này đối với hắn là một dạng dày vò thế nào? Cái gì mà đoạt lấy Cao Ly,
cái gì mà bắc chống người Hồ… Một ngọn núi đã đem hết thảy biến thành trò cười
lớn nhất thiên hạ.
Từ khi gặp Lâm Tam đến nay, cho tới bây giờ chỉ thấy vẻ dương dương hí hửng
của hắn, nào từng nhìn thấy bộ dạng sụp đổ chán nản như thế này? Là ta thắng
rồi sao? Trong mắt Ninh Vũ Tích nổi lên mây mù nhàn nhạt, quay đầu đi, trong
lòng trống rỗng, không biết nên nghĩ những gì.
Yên lặng như chết! Một khắc này khó chịu như trải qua nghìn năm. Lâm Tam hôm
qua còn thao thao bất tuyệt, trong mấy canh giờ không nói lời nào. Ninh Vũ
Tích tự nhận tu dưỡng tới mức độ cao, cũng không chịu được sự trầm muộn này,
không nghe thấy hắn nói chuyện, phảng phất như chính bản thân mình cũng không
quen.
– Ngươi hận ta không?
Thấy vẻ ảm đạm trong mắt Lâm Tam, nỗi tâm tình vốn bị kìm nén bỗng dâng lên
trong lòng, Ninh Vũ Tích suy nghĩ không yên, vội mở miệng.
– Ta hận tỷ tỷ làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh thở một hơi thật dài, đột nhiên nở nụ cười:
– Đúng như tỷ tỷ nói, tỷ làm rất công bằng. Trên xích sắt trăm trượng chúng
ta cùng sinh tử, tỷ không vứt bỏ ta, ta cũng không vứt bỏ tỷ. Thiên Tuyệt
phong cao ngàn xích này, vây khốn ta, cũng là vây khốn tỷ tỷ.
Hắn cười lớn hai tiếng, đột nhiên ưỡn người đứng lên, cười tươi tắn:
– Ta và tỷ tỷ cùng làm thần tiên thì sao nào?
Ninh Vũ Tích đứng yên bên vách đá, mặc cho gió núi thổi tung làn váy mái tóc
của nàng, phảng phất như tiên tử cũng hóa đá. Tiên âm mơ màng khẽ vang bên tai
Lâm Tam:
Nghe trời đẹp nhất trên cao
Thần tiên khoái hoạt tiêu dao tháng ngày
Thành công nước mắt đong đầy
Thần tiên tự tại như mây chẳng phiền
Lợi danh xa tít mấy miền
Được thua quên hết như tiên chẳng màng
Nhân gian bốn cõi mênh mang
Đời người được thế ai màng trời cao…
(luutinh26)
Hán Việt:
nhân thuyết thiên thượng hảo
thần tiên nhạc tiêu diêu
thành công bối hậu lệ đa thiểu?
thần tiên một phiền não
danh lợi não hậu phao
yếu tượng thần tiên đắc thất đô vong điệu
thiên thượng hảo nhân gian hảo…